Lâm Y Hân tức giận đến liền muốn siết chặt nắm tay, ngón tay vừa động một chút, cơn đau bứt rứt kia để nàng đảo hít một hơi khí lạnh, trộm liếc liếc mắt một cái khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng của Lâm Thiến Khanh bên cạnh, yếu ớt thở dài một tiếng nói: Nhân sâm ngàn năm nhưng thật là thứ tốt hiếm thấy.
Bắp thịt trên mặt Lâm Thiến Khanh càng cứng ngắc, đố kị cùng với không cam lòng hai loại tình tự ở trên mặt của nàng đan vào, làm cho ngũ quan của nàng vốn là thanh tú có vài phần tư sắc có chút vặn vẹo.
Đồ tốt như vậy không phải nên hiếu kính trưởng bối sao? Lâm Y Hân lắc lắc đầu, nặng nề thở dài: Tam muội này trong mắt có còn phụ thân mẫu thân hay không đây?
Mà thôi, ta là người làm tỷ tỷ cũng không thể nói nàng. Ôi... Lâm Y Hân bất đắc dĩ lắc đầu, tiếc nuối ly khai.
Lâm Thiến Khanh ở trong viện một mình đứng một hồi, quay đầu về trong viện của mình.
Khổng di nương đang ở trong phòng cắn hạt dưa nhìn thấy Lâm Thiến Khanh tiến vào, vội vã hô: Tứ tiểu thư, mau tới, nơi này có hạt thông đường mà con thích ăn này.
Lâm Thiến Khanh ngồi xuống, tức giận, không có đi ăn hạt thông đường mà Khổng di nương ân cần đưa đến trước mặt nàng.
Ô, đây là thế nào? Ai chọc nhà Tứ tiểu thư nhà ta? Khổng di nương đem hạt thông đường buông, tức giận hỏi.
Người ngoài nếu như khi dễ nữ nhi của bà, bà cũng không tha!
Không. Lâm Thiến Khanh lắc lắc đầu, chần chừ nói: Không ai bắt nạt, chính là cảm thấy có chút bất bình mà thôi.
Bất bình?
Bất bình đó chính là bị khi dễ.
Khổng di nương vừa nghe liền nóng nảy, vội vàng hỏi tới: Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Còn không phải là Tam tỷ được một cây nhân sâm ngàn năm, nàng cũng không nói cầm đi hiếu kính phụ thân mẫu thân, chính mình liền độc chiếm. Này, thế nhưng thật rất bất hiếu a. Lâm Thiến Khanh chậm rãi hờn dỗi oán giận nói.
Thân là tử nữ, tại sao có thể mọi chuyện chỉ muốn chính mình hưởng lạc, mà không để ý đến phụ mẫu đây? Lâm Thiến Khanh nhíu mày, không đồng ý nói.
Nhân sâm ngàn năm này, Tam tiểu thư là từ nơi nào có được? Khổng di nương không hiểu hỏi tới.
Đừng nói là nhân sâm ngàn năm, trong tiểu viện này của bà, ngay cả một cây nhân sâm trên trăm năm cũng không có.
Làm sao trong tay Lâm Mị kia lại có nhân sâm ngàn nămâ?
Còn không phải là Thất vương gia thưởng cho nàng thôi. Lâm Thiến Khanh nhíu mày khẽ quát lên: Chẳng qua là bởi vì nàng cầm bạc của vương gia, giúp đỡ vương gia thử thuốc. Vương gia lại cảm thấy thiếu nàng một tình cảm, rồi mới từ chỗ của bệ hạ lấy cống phẩm này, thưởng cho nàng.
Chẳng qua chính là hai bên dùng bạc để thỏa thuận công việc, ngược lại thêm vào được nhiều chỗ tốt từ vương gia như vậy. Lâm Thiến Khanh càng nghĩ càng cảm thấy Lâm Mị là một người được tiện nghi còn khoe mẽ.
Chẳng qua là thử thuốc mà thôi, vương gia không phải đã trả cho Lâm Mị một vạn lượng bạc làm tiền thù lao sao?
Sau đó còn giúp Lâm Mị làm chứng giả, tăngh nhân sâm ngàn năm... Lâm Mị này thử thuốc nhưng thật ra là hái hoa thì có.
Lâm Mị này a, chính là giống di nương của nàng, là một dụ dỗ
Bắp thịt trên mặt Lâm Thiến Khanh càng cứng ngắc, đố kị cùng với không cam lòng hai loại tình tự ở trên mặt của nàng đan vào, làm cho ngũ quan của nàng vốn là thanh tú có vài phần tư sắc có chút vặn vẹo.
Đồ tốt như vậy không phải nên hiếu kính trưởng bối sao? Lâm Y Hân lắc lắc đầu, nặng nề thở dài: Tam muội này trong mắt có còn phụ thân mẫu thân hay không đây?
Mà thôi, ta là người làm tỷ tỷ cũng không thể nói nàng. Ôi... Lâm Y Hân bất đắc dĩ lắc đầu, tiếc nuối ly khai.
Lâm Thiến Khanh ở trong viện một mình đứng một hồi, quay đầu về trong viện của mình.
Khổng di nương đang ở trong phòng cắn hạt dưa nhìn thấy Lâm Thiến Khanh tiến vào, vội vã hô: Tứ tiểu thư, mau tới, nơi này có hạt thông đường mà con thích ăn này.
Lâm Thiến Khanh ngồi xuống, tức giận, không có đi ăn hạt thông đường mà Khổng di nương ân cần đưa đến trước mặt nàng.
Ô, đây là thế nào? Ai chọc nhà Tứ tiểu thư nhà ta? Khổng di nương đem hạt thông đường buông, tức giận hỏi.
Người ngoài nếu như khi dễ nữ nhi của bà, bà cũng không tha!
Không. Lâm Thiến Khanh lắc lắc đầu, chần chừ nói: Không ai bắt nạt, chính là cảm thấy có chút bất bình mà thôi.
Bất bình?
Bất bình đó chính là bị khi dễ.
Khổng di nương vừa nghe liền nóng nảy, vội vàng hỏi tới: Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Còn không phải là Tam tỷ được một cây nhân sâm ngàn năm, nàng cũng không nói cầm đi hiếu kính phụ thân mẫu thân, chính mình liền độc chiếm. Này, thế nhưng thật rất bất hiếu a. Lâm Thiến Khanh chậm rãi hờn dỗi oán giận nói.
Thân là tử nữ, tại sao có thể mọi chuyện chỉ muốn chính mình hưởng lạc, mà không để ý đến phụ mẫu đây? Lâm Thiến Khanh nhíu mày, không đồng ý nói.
Nhân sâm ngàn năm này, Tam tiểu thư là từ nơi nào có được? Khổng di nương không hiểu hỏi tới.
Đừng nói là nhân sâm ngàn năm, trong tiểu viện này của bà, ngay cả một cây nhân sâm trên trăm năm cũng không có.
Làm sao trong tay Lâm Mị kia lại có nhân sâm ngàn nămâ?
Còn không phải là Thất vương gia thưởng cho nàng thôi. Lâm Thiến Khanh nhíu mày khẽ quát lên: Chẳng qua là bởi vì nàng cầm bạc của vương gia, giúp đỡ vương gia thử thuốc. Vương gia lại cảm thấy thiếu nàng một tình cảm, rồi mới từ chỗ của bệ hạ lấy cống phẩm này, thưởng cho nàng.
Chẳng qua chính là hai bên dùng bạc để thỏa thuận công việc, ngược lại thêm vào được nhiều chỗ tốt từ vương gia như vậy. Lâm Thiến Khanh càng nghĩ càng cảm thấy Lâm Mị là một người được tiện nghi còn khoe mẽ.
Chẳng qua là thử thuốc mà thôi, vương gia không phải đã trả cho Lâm Mị một vạn lượng bạc làm tiền thù lao sao?
Sau đó còn giúp Lâm Mị làm chứng giả, tăngh nhân sâm ngàn năm... Lâm Mị này thử thuốc nhưng thật ra là hái hoa thì có.
Lâm Mị này a, chính là giống di nương của nàng, là một dụ dỗ
/125
|