Edit: voi còi
Là, là... Đại ca Thanh Nha hai hàm răng trên dưới đánh nhau, hắn nói cũng là chết, không nói cũng là chết a.
Được rồi, không cần nói cho ta. Lâm Mị khoát khoát tay, đáp án đối với nàng mà nói căn bản là không quan trọng: Ngươi đi đi.
Tìm được đường sống trong chỗ chết!
Đại ca Thanh Nha vui mừng kích động nước mắt cũng chảy ra: Ta, ta, ta tuyệt đối sẽ không nói ra, cũng sẽ không sẽ tìm ngươi phiền toái!
Đại ca Thanh Nha liên tục biểu lộ trung tâm, hắn rất sợ Lâm Mị thay đổi chủ ý, hắn cũng rập khuôn bước theo đệ đệ hắn.
Tìm ta phiền phức? Lâm Mị cười, kiều mị động nhân tâm giống như hoa đào tháng ba vậy: Ngươi nói nếu như ta đi trở về, những người sai khiến ngươi nhìn thấy ta bình yên vô sự, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể có trái cây tốt mà ăn?
Nghĩ đến thủ đoạn của người trong nhà cao cửa rộng, trên mặt đại ca Thanh Nha trong nháy mắt không có huyết sắc, thân thể run run khiến Lâm Mị nhìn thấy tâm cũng phiền.
Cảm tạ ta đi, để ngươi có một lý do mượn cớ, lấy lý do làm tang sự cho đệ đệ ngươi, đem chuyện xui xẻo này đẩy đi. Lâm Mị hơi cong lên môi đỏ mọng, hướng dẫn từng bước noi: Nếu không lão mẫu thê nhi trong nhà của ngươi, ngươi cảm thấy sẽ bị bọn họ thả ra sao?
Lúc này đại ca Thanh Nha mới nghĩ cẩn thận, hai huynh đệ bọn họ nhận chuyện xui xẻo này, chính là cái chết a.
Bây giờ chỉ chết có đệ đệ hắn, trong nhà hắn lão mẫu cùng thê nhi mệnh là bảo vệ, thân thể đại ca Thanh Nha run run liên tục chắp tay thi lễ: Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư cứu mạng.
Lâm Mị khẽ cười một tiếng, vòng qua đại ca Thanh Nha an nhàn thảnh thơi rời đi.
Nhạc Thần mắt thấy toàn bộ quá trình cảm giác cả người mình cũng không tốt .
Đem nhị đệ người ta giết đi, sau đó còn làm đại ca mang ơn đối với Lâm Mị, sự tình... Rốt cuộc là thế nào phát triển thành như vậy ?
Nhạc Thần tỏ vẻ... Đầu óc của hắn hình như có chút không quá đủ.
Thì ra không phải thỏ, là tiểu hồ li. Môi mỏng của Âu Ngạn Hạo nhẹ mân, bên môi nổi lên ý cười nghiền ngẫm.
Nhạc Thần vừa thấy được nụ cười này của vương gia nhà mình, cả kinh lui về phía sau hai bước.
Người có thể làm cho vương gia nhà hắn lộ ra tươi cười như vậy, toàn bộ cũng không có kết cục tốt .
Lâm cô nương này bị vương gia Coi trọng , hắn chỉ có thể âm thầm chúc nàng một tiếng may mắn.
Nhạc Thần nghĩ nghĩ, cẩn thận từng li từng tí nêu ý kiến: Vương gia, Lâm cô nương còn vì vương gia thử thuốc.
Coi như là gián tiếp đi, đó cũng là ơn cứu mạng a.
Ta đưa tiền. Âu Ngạn Hạo lẽ thẳng khí hùng ngăn trở lại.
Nhạc Thần nghĩ nghĩ, có chút không rõ: Vương gia, kỳ thực ngài ở trên chiến trường gặp qua không ít thủ đoạn độc ác ...
Tuy nói thủ đoạn giết người của Lâm Mị có chút kỳ quái đi, thế nhưng cũng không đến mức khiến vương gia cảm thấy hứng thú như thế đi?
Ở trước mặt ta giả trang là thỏ... Âu Ngạn Hạo không phải chịu không nổi có người lừa gạt hắn, mà là không thể chịu đựng được, chính mình vậy mà nhìn sai mắt.
Nhất là nghĩ đến thời gian giải độc, cái loại đau nhức đó hắn không chịu nổi, trong lòng hắn liền nghẹn một cỗ hỏa khí.
Khiến hắn cho là mình còn không bằng một nữ tử yếu đuối, cảm giác như thế thật sự là không tốt, rất không
Là, là... Đại ca Thanh Nha hai hàm răng trên dưới đánh nhau, hắn nói cũng là chết, không nói cũng là chết a.
Được rồi, không cần nói cho ta. Lâm Mị khoát khoát tay, đáp án đối với nàng mà nói căn bản là không quan trọng: Ngươi đi đi.
Tìm được đường sống trong chỗ chết!
Đại ca Thanh Nha vui mừng kích động nước mắt cũng chảy ra: Ta, ta, ta tuyệt đối sẽ không nói ra, cũng sẽ không sẽ tìm ngươi phiền toái!
Đại ca Thanh Nha liên tục biểu lộ trung tâm, hắn rất sợ Lâm Mị thay đổi chủ ý, hắn cũng rập khuôn bước theo đệ đệ hắn.
Tìm ta phiền phức? Lâm Mị cười, kiều mị động nhân tâm giống như hoa đào tháng ba vậy: Ngươi nói nếu như ta đi trở về, những người sai khiến ngươi nhìn thấy ta bình yên vô sự, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể có trái cây tốt mà ăn?
Nghĩ đến thủ đoạn của người trong nhà cao cửa rộng, trên mặt đại ca Thanh Nha trong nháy mắt không có huyết sắc, thân thể run run khiến Lâm Mị nhìn thấy tâm cũng phiền.
Cảm tạ ta đi, để ngươi có một lý do mượn cớ, lấy lý do làm tang sự cho đệ đệ ngươi, đem chuyện xui xẻo này đẩy đi. Lâm Mị hơi cong lên môi đỏ mọng, hướng dẫn từng bước noi: Nếu không lão mẫu thê nhi trong nhà của ngươi, ngươi cảm thấy sẽ bị bọn họ thả ra sao?
Lúc này đại ca Thanh Nha mới nghĩ cẩn thận, hai huynh đệ bọn họ nhận chuyện xui xẻo này, chính là cái chết a.
Bây giờ chỉ chết có đệ đệ hắn, trong nhà hắn lão mẫu cùng thê nhi mệnh là bảo vệ, thân thể đại ca Thanh Nha run run liên tục chắp tay thi lễ: Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư cứu mạng.
Lâm Mị khẽ cười một tiếng, vòng qua đại ca Thanh Nha an nhàn thảnh thơi rời đi.
Nhạc Thần mắt thấy toàn bộ quá trình cảm giác cả người mình cũng không tốt .
Đem nhị đệ người ta giết đi, sau đó còn làm đại ca mang ơn đối với Lâm Mị, sự tình... Rốt cuộc là thế nào phát triển thành như vậy ?
Nhạc Thần tỏ vẻ... Đầu óc của hắn hình như có chút không quá đủ.
Thì ra không phải thỏ, là tiểu hồ li. Môi mỏng của Âu Ngạn Hạo nhẹ mân, bên môi nổi lên ý cười nghiền ngẫm.
Nhạc Thần vừa thấy được nụ cười này của vương gia nhà mình, cả kinh lui về phía sau hai bước.
Người có thể làm cho vương gia nhà hắn lộ ra tươi cười như vậy, toàn bộ cũng không có kết cục tốt .
Lâm cô nương này bị vương gia Coi trọng , hắn chỉ có thể âm thầm chúc nàng một tiếng may mắn.
Nhạc Thần nghĩ nghĩ, cẩn thận từng li từng tí nêu ý kiến: Vương gia, Lâm cô nương còn vì vương gia thử thuốc.
Coi như là gián tiếp đi, đó cũng là ơn cứu mạng a.
Ta đưa tiền. Âu Ngạn Hạo lẽ thẳng khí hùng ngăn trở lại.
Nhạc Thần nghĩ nghĩ, có chút không rõ: Vương gia, kỳ thực ngài ở trên chiến trường gặp qua không ít thủ đoạn độc ác ...
Tuy nói thủ đoạn giết người của Lâm Mị có chút kỳ quái đi, thế nhưng cũng không đến mức khiến vương gia cảm thấy hứng thú như thế đi?
Ở trước mặt ta giả trang là thỏ... Âu Ngạn Hạo không phải chịu không nổi có người lừa gạt hắn, mà là không thể chịu đựng được, chính mình vậy mà nhìn sai mắt.
Nhất là nghĩ đến thời gian giải độc, cái loại đau nhức đó hắn không chịu nổi, trong lòng hắn liền nghẹn một cỗ hỏa khí.
Khiến hắn cho là mình còn không bằng một nữ tử yếu đuối, cảm giác như thế thật sự là không tốt, rất không
/125
|