Edit: voi còi
Sau khi hạ triều, thái tử đi mau hai bước, đuổi theo Âu Ngạn Hạo, vươn tay vỗ về phía đầu vai hắn.
Âu Ngạn Hạo xuất thủ như điện, một phen bắt lấy cổ tay của thái tử, áp đi xuống.
Ai ai... Mau buông ra, đau, đau! Thái tử đau đến nước mắt đều nhanh muốn đi ra, xương tay đều nhanh cũng bị bóp nát.
Nga, thì ra là thái tử điện hạ a. Âu Ngạn Hạo không nhanh không chậm nói, trên tay thế nhưng một điểm lực đạo cũng không có buông ra.
Ta nói điện hạ a, con người của ta chính là cái vũ phu, ở chiến trường giết địch giết đến thành thói quen. Ngài nhưng ngàn vạn đừng đột nhiên tới gần ta, ta cái này là phản ứng theo bản năng. Âu Ngạn Hạo cười híp mắt nói.
Buông tay, ngươi buông tay cho bản cung! Thái tử điện hạ lớn tiếng vội hô.
Được. Âu Ngạn Hạo buông lỏng tay ra, thái tử điện hạ xoa xoa cánh tay đã đau đến không còn cảm giác rất nhanh lui về phía sau mấy bước, rời xa gia hỏa nguy hiểm Âu Ngạn Hạo này.edit: voi còi
Điện hạ, có cần truyền ngự y kiểm tra cho ngài hay không a? Thân thể quý giá như thế, chớ có thương tới. Âu Ngạn Hạo ngoài cười nhưng trong không cười nhìn thái tử điện hạ.
Thái tử điện hạ bị ánh mắt Âu Ngạn Hạo làm hoảng sợ, vội vàng đưa cánh tay cho ra sau lưng.
Âu Ngạn Hạo vui mừng cười to lên, khiến trên mặt thái tử điện hạ nóng bừng, thẹn quá hóa giận cười lạnh nói: Lão Thất, ngươi thật đúng là tâm khoan a. Cơ hội kiếm tiền thật tốt cứ như vậy đã đánh mất, trong lòng không khó chịu sao?
Hoàng huynh cũng thật là muốn cảm tạ đệ a, chuyện tốt như vậy đưa đến trong tay bản cung, rốt cuộc là huynh đệ, cám ơn nhiều. Thái tử điện hạ nói được đắc ý, giơ tay lên lại muốn đi chụp vai Âu Ngạn Hạo.
Cánh tay khẽ động, bứt rứt đau khiến hắn nhớ ra vừa ăn thiệt, bất mãn buông cánh tay xuống. Thế nhưng, thái tử như trước đắc ý nhìn Âu Ngạn Hạo.
Hừ, chẳng qua chính là một hoàng thương. Âu Ngạn Hạo không thèm xua tay, Ta còn đa tạ thái tử điện hạ giúp ta bận đâu.
Nga? Bản cung còn giúp đệ bận? Đến, lão Thất, nói cho bản cung nghe một chút, để bản cung cũng biết biết, bản cung rốt cuộc là thế nào giúp đệ. Thái tử châm chọc Âu Ngạn Hạo.
Giúp hắn?edit: voi còi
Da mặt Âu Ngạn Hạo cũng thật là đủ dày, thua chính là thua, còn nói cái gì giúp hắn, thực sự là buồn cười.
Hoàng thương có thể lấy được lợi ích, còn cần người nói sao?
Hắn vẫn đang tìm cơ hội này, chính là không tìm được người thích hợp.
Ai mà nghĩ, hắn bên này một buồn ngủ, Âu Ngạn Hạo liền đưa tới gối.
Đương nhiên là hỗ trợ. Chu Bảo Trạch kia vẫn đối với người trên đầu quả tim của ta dụng tâm kín đáo, lần này đưa hắn dời đi, sẽ không có cùng xuất hiện với người trên đầu quả tim của ta, chẳng lẽ còn không tính giúp sao? Âu Ngạn Hạo cười nói, Thật là đa tạ điện hạ thành toàn.
Lão Thất, đệ nhưng thật là vì mỹ nhân cái gì cũng không muốn a. Thái tử điện hạ chua chua nói, Cũng không biết, mỹ nhân kia nhìn nhiều xinh xắn, vậy mà khiến đệ si mê như vậy, nếu là có cơ hội để bản cung trông thấy... Ngô...
Buông, buông tay! Thái tử vươn tay cố gắng lấy bàn tay to đang kiềm chế sau gáy của hắn.
Lão Thất, buông tay! Âu Ngạn Thanh vừa lúc qua đây, vừa thấy tình huống của bên này, vội vàng chạy tới hai bước, đi lôi kéo Âu Ngạn Hạo.
Buông tay? Âu Ngạn Hạo khóe môi cong lên, lộ ra một mạt tiếu ý khát máu khủng bố, Điện hạ, con người của ta không hiểu cái gì là quy củ, liền biết, ta không thoải mái, liền sẽ khiến cái người làm ta không thoải mái ngày càng không thoải mái!
Đây là thái tử, lão Thất, đệ nghĩ muốn phạm thượng bóp chết điện hạ sao? Âu Ngạn Thanh nổi giận nói.
Muốn phạm thượng làm sao vậy? Có bản lĩnh tới giết ta! Nhìn nhìn giết ta, ai tới giữ biên cương đảm bảo an ổn! Âu Ngạn Hạo đột nhiên để sát vào thái tử sắc mặt đã xuất hiện mất tự nhiên hồng hào, cười lạnh, một chữ một chữ nói, Điện hạ, chớ chọc ta, nếu không... Ta không biết mình sẽ làm ra cái gì đến.
Nói xong, tay buông lỏng, thái tử thoát lực tê liệt ngồi ở dưới đất, ngụm lớn thở hổn hển, còn không dừng nhếch nhác ho.
Điện hạ, ngài không có sao chứ? Âu Ngạn Thanh lo lắng hỏi .
Hắn, hắn... Quả thực là làm càn! Thái tử vươn tay chỉ bóng lưng Âu Ngạn Hạo an nhàn thảnh thơi ly khai, tức giận đến ngón tay phát run.
Điện hạ, ngài trước đứng lên đi, trên mặt đất lạnh. Âu Ngạn Thanh đỡ thái tử đứng dậy, khuyên nhủ, Thất vương gia vẫn luôn là tính tính này, điện hạ cũng không phải ngày đầu tiên biết.
Hừ, không phải là sẽ biết đánh trận sao? Có cái gì tốt mà kiêu ngạo? Thái tử thối một ngụm, không phục nói, Lần này chuyện hoàng thương, làm tốt lắm, nên giết kiêu ngạo của hắn.
Điện hạ, chuyện hoàng thương này không thể làm được quá mức. Âu Ngạn Thanh khuyên một câu.
Bản cung tự có chừng mực. Thái tử đột nhiên cười, Lão Ngũ, đệ nói lần này lão Thất đột nhiên chờ lệnh đi bình định dị tộc phía nam, không phải là bởi vì không có được hoàng thương, đang tức giận đâu?
Này...
Nhất định là vậy. Mãng phu chính là mãng phu, chỉ biết là đi giết địch cho hả giận. Thái tử có chút không thèm Âu Ngạn Hạo cử động, Chẳng qua là, hắn thích là ai?
Tựa hồ là An Viễn hậu phủ Tam tiểu thư. Âu Ngạn Thanh nói nhỏ.
Nga? Đây chẳng phải là muội muội của trắc phi của đệ sao? Thái tử tới hứng thú, Thật là đẹp?
Thấy qua một mặt, xác thực khuynh quốc khuynh thành. Âu Ngạn Thanh đúng trọng tâm thừa nhận.
Nói vậy, có cơ hội trái lại muốn gặp mặt một chút. Thái tử sờ sờ cằm của mình, tính toán.
Từ nhỏ Âu Ngạn Hạo liền luôn áp chế hắn, bây giờ hắn quý vì thái tử, đương nhiên phải trả thù trở về.
Bên trong An Viễn hậu phủ, Tú Nhi thu thập đông tây: Tiểu thư, chỗ đó dị tộc tác loạn, ngài vạn vạn cẩn thận a. Có muốn mang một ít dược vật qua đó hay không, đề phòng khi cần dùng đến.
Không cần. Lâm Mị nhàn nhạt phân phó: Mang vài món y phục tắm rửa, một ít bạc vụn là được. Những thứ dư thừa khác mang nhiều quá, thì ngược lại thành trói buộc.
Tiểu thư, nếu không để Thạch Đầu đi thro ngài đi. Tú Nhi vẫn là không yên lòng Lâm Mị chính mình ra cửa.
Ngươi gọi Thạch Đầu đến. Lâm Mị phân phó, rất nhanh Thạch Đầu liền tiến vào hành lễ, Thạch Đầu, ta rời hầu phủ, ngươi phải nhớ kỹ một việc, đóng kín cửa trôi qua cuộc sống của mình, nếu là có người dám khi dễ người trong viện chúng ta, đừng khách khí, hung hăng đánh cho ta.
Vâng, tiểu thư. Thạch Đầu ồm ồm đáp lời.edit: voi còi
Châu Nhi ở một bên hài lòng cười, Tú Nhi lại có chút lo lắng.
Thạch Đầu là khí lực lớn, thế nhưng... Trong phủ thị vệ nhiều như vậy, Thạch Đầu thực sự cùng bọn họ đánh lên, sợ là sẽ chịu thiệt .
Nha, cái này cho các ngươi. Lâm Mị trực tiếp lấy ra một bình sứ, Một người dùng một viên. Để người khác chớ vào viện chúng ta, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Ánh mắt Châu Nhi sáng lên, hưng phấn hỏi: Tiểu thư, ngài làm cái gì?
Chính là một ít độc vật xua đuổi con muỗi mà thôi. Lâm Mị thuận miệng thờ ơ nói, Nên ăn cơm trưa đi? Hôm nay ăn có gì ăn ngon?
Châu Nhi, nhanh đi bưng. Tú Nhi phân phó, có chút lo lắng hỏi, Tiểu thư, nếu không làm một chút điểm tâm cho ngài mang theo trên đường ăn đi.
Tiểu thư muốn đi theo Thất vương gia đi bình định dị tộc bạo loạn, đoạn đường này nhưng là phải chịu khổ a.
Vừa rồi còn ghét bỏ hành lý nhiều trói buộc Lâm Mị gật đầu lia lịa: Phải mang chứ, dùng hộp lớn mà đựng!
Sau khi hạ triều, thái tử đi mau hai bước, đuổi theo Âu Ngạn Hạo, vươn tay vỗ về phía đầu vai hắn.
Âu Ngạn Hạo xuất thủ như điện, một phen bắt lấy cổ tay của thái tử, áp đi xuống.
Ai ai... Mau buông ra, đau, đau! Thái tử đau đến nước mắt đều nhanh muốn đi ra, xương tay đều nhanh cũng bị bóp nát.
Nga, thì ra là thái tử điện hạ a. Âu Ngạn Hạo không nhanh không chậm nói, trên tay thế nhưng một điểm lực đạo cũng không có buông ra.
Ta nói điện hạ a, con người của ta chính là cái vũ phu, ở chiến trường giết địch giết đến thành thói quen. Ngài nhưng ngàn vạn đừng đột nhiên tới gần ta, ta cái này là phản ứng theo bản năng. Âu Ngạn Hạo cười híp mắt nói.
Buông tay, ngươi buông tay cho bản cung! Thái tử điện hạ lớn tiếng vội hô.
Được. Âu Ngạn Hạo buông lỏng tay ra, thái tử điện hạ xoa xoa cánh tay đã đau đến không còn cảm giác rất nhanh lui về phía sau mấy bước, rời xa gia hỏa nguy hiểm Âu Ngạn Hạo này.edit: voi còi
Điện hạ, có cần truyền ngự y kiểm tra cho ngài hay không a? Thân thể quý giá như thế, chớ có thương tới. Âu Ngạn Hạo ngoài cười nhưng trong không cười nhìn thái tử điện hạ.
Thái tử điện hạ bị ánh mắt Âu Ngạn Hạo làm hoảng sợ, vội vàng đưa cánh tay cho ra sau lưng.
Âu Ngạn Hạo vui mừng cười to lên, khiến trên mặt thái tử điện hạ nóng bừng, thẹn quá hóa giận cười lạnh nói: Lão Thất, ngươi thật đúng là tâm khoan a. Cơ hội kiếm tiền thật tốt cứ như vậy đã đánh mất, trong lòng không khó chịu sao?
Hoàng huynh cũng thật là muốn cảm tạ đệ a, chuyện tốt như vậy đưa đến trong tay bản cung, rốt cuộc là huynh đệ, cám ơn nhiều. Thái tử điện hạ nói được đắc ý, giơ tay lên lại muốn đi chụp vai Âu Ngạn Hạo.
Cánh tay khẽ động, bứt rứt đau khiến hắn nhớ ra vừa ăn thiệt, bất mãn buông cánh tay xuống. Thế nhưng, thái tử như trước đắc ý nhìn Âu Ngạn Hạo.
Hừ, chẳng qua chính là một hoàng thương. Âu Ngạn Hạo không thèm xua tay, Ta còn đa tạ thái tử điện hạ giúp ta bận đâu.
Nga? Bản cung còn giúp đệ bận? Đến, lão Thất, nói cho bản cung nghe một chút, để bản cung cũng biết biết, bản cung rốt cuộc là thế nào giúp đệ. Thái tử châm chọc Âu Ngạn Hạo.
Giúp hắn?edit: voi còi
Da mặt Âu Ngạn Hạo cũng thật là đủ dày, thua chính là thua, còn nói cái gì giúp hắn, thực sự là buồn cười.
Hoàng thương có thể lấy được lợi ích, còn cần người nói sao?
Hắn vẫn đang tìm cơ hội này, chính là không tìm được người thích hợp.
Ai mà nghĩ, hắn bên này một buồn ngủ, Âu Ngạn Hạo liền đưa tới gối.
Đương nhiên là hỗ trợ. Chu Bảo Trạch kia vẫn đối với người trên đầu quả tim của ta dụng tâm kín đáo, lần này đưa hắn dời đi, sẽ không có cùng xuất hiện với người trên đầu quả tim của ta, chẳng lẽ còn không tính giúp sao? Âu Ngạn Hạo cười nói, Thật là đa tạ điện hạ thành toàn.
Lão Thất, đệ nhưng thật là vì mỹ nhân cái gì cũng không muốn a. Thái tử điện hạ chua chua nói, Cũng không biết, mỹ nhân kia nhìn nhiều xinh xắn, vậy mà khiến đệ si mê như vậy, nếu là có cơ hội để bản cung trông thấy... Ngô...
Buông, buông tay! Thái tử vươn tay cố gắng lấy bàn tay to đang kiềm chế sau gáy của hắn.
Lão Thất, buông tay! Âu Ngạn Thanh vừa lúc qua đây, vừa thấy tình huống của bên này, vội vàng chạy tới hai bước, đi lôi kéo Âu Ngạn Hạo.
Buông tay? Âu Ngạn Hạo khóe môi cong lên, lộ ra một mạt tiếu ý khát máu khủng bố, Điện hạ, con người của ta không hiểu cái gì là quy củ, liền biết, ta không thoải mái, liền sẽ khiến cái người làm ta không thoải mái ngày càng không thoải mái!
Đây là thái tử, lão Thất, đệ nghĩ muốn phạm thượng bóp chết điện hạ sao? Âu Ngạn Thanh nổi giận nói.
Muốn phạm thượng làm sao vậy? Có bản lĩnh tới giết ta! Nhìn nhìn giết ta, ai tới giữ biên cương đảm bảo an ổn! Âu Ngạn Hạo đột nhiên để sát vào thái tử sắc mặt đã xuất hiện mất tự nhiên hồng hào, cười lạnh, một chữ một chữ nói, Điện hạ, chớ chọc ta, nếu không... Ta không biết mình sẽ làm ra cái gì đến.
Nói xong, tay buông lỏng, thái tử thoát lực tê liệt ngồi ở dưới đất, ngụm lớn thở hổn hển, còn không dừng nhếch nhác ho.
Điện hạ, ngài không có sao chứ? Âu Ngạn Thanh lo lắng hỏi .
Hắn, hắn... Quả thực là làm càn! Thái tử vươn tay chỉ bóng lưng Âu Ngạn Hạo an nhàn thảnh thơi ly khai, tức giận đến ngón tay phát run.
Điện hạ, ngài trước đứng lên đi, trên mặt đất lạnh. Âu Ngạn Thanh đỡ thái tử đứng dậy, khuyên nhủ, Thất vương gia vẫn luôn là tính tính này, điện hạ cũng không phải ngày đầu tiên biết.
Hừ, không phải là sẽ biết đánh trận sao? Có cái gì tốt mà kiêu ngạo? Thái tử thối một ngụm, không phục nói, Lần này chuyện hoàng thương, làm tốt lắm, nên giết kiêu ngạo của hắn.
Điện hạ, chuyện hoàng thương này không thể làm được quá mức. Âu Ngạn Thanh khuyên một câu.
Bản cung tự có chừng mực. Thái tử đột nhiên cười, Lão Ngũ, đệ nói lần này lão Thất đột nhiên chờ lệnh đi bình định dị tộc phía nam, không phải là bởi vì không có được hoàng thương, đang tức giận đâu?
Này...
Nhất định là vậy. Mãng phu chính là mãng phu, chỉ biết là đi giết địch cho hả giận. Thái tử có chút không thèm Âu Ngạn Hạo cử động, Chẳng qua là, hắn thích là ai?
Tựa hồ là An Viễn hậu phủ Tam tiểu thư. Âu Ngạn Thanh nói nhỏ.
Nga? Đây chẳng phải là muội muội của trắc phi của đệ sao? Thái tử tới hứng thú, Thật là đẹp?
Thấy qua một mặt, xác thực khuynh quốc khuynh thành. Âu Ngạn Thanh đúng trọng tâm thừa nhận.
Nói vậy, có cơ hội trái lại muốn gặp mặt một chút. Thái tử sờ sờ cằm của mình, tính toán.
Từ nhỏ Âu Ngạn Hạo liền luôn áp chế hắn, bây giờ hắn quý vì thái tử, đương nhiên phải trả thù trở về.
Bên trong An Viễn hậu phủ, Tú Nhi thu thập đông tây: Tiểu thư, chỗ đó dị tộc tác loạn, ngài vạn vạn cẩn thận a. Có muốn mang một ít dược vật qua đó hay không, đề phòng khi cần dùng đến.
Không cần. Lâm Mị nhàn nhạt phân phó: Mang vài món y phục tắm rửa, một ít bạc vụn là được. Những thứ dư thừa khác mang nhiều quá, thì ngược lại thành trói buộc.
Tiểu thư, nếu không để Thạch Đầu đi thro ngài đi. Tú Nhi vẫn là không yên lòng Lâm Mị chính mình ra cửa.
Ngươi gọi Thạch Đầu đến. Lâm Mị phân phó, rất nhanh Thạch Đầu liền tiến vào hành lễ, Thạch Đầu, ta rời hầu phủ, ngươi phải nhớ kỹ một việc, đóng kín cửa trôi qua cuộc sống của mình, nếu là có người dám khi dễ người trong viện chúng ta, đừng khách khí, hung hăng đánh cho ta.
Vâng, tiểu thư. Thạch Đầu ồm ồm đáp lời.edit: voi còi
Châu Nhi ở một bên hài lòng cười, Tú Nhi lại có chút lo lắng.
Thạch Đầu là khí lực lớn, thế nhưng... Trong phủ thị vệ nhiều như vậy, Thạch Đầu thực sự cùng bọn họ đánh lên, sợ là sẽ chịu thiệt .
Nha, cái này cho các ngươi. Lâm Mị trực tiếp lấy ra một bình sứ, Một người dùng một viên. Để người khác chớ vào viện chúng ta, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Ánh mắt Châu Nhi sáng lên, hưng phấn hỏi: Tiểu thư, ngài làm cái gì?
Chính là một ít độc vật xua đuổi con muỗi mà thôi. Lâm Mị thuận miệng thờ ơ nói, Nên ăn cơm trưa đi? Hôm nay ăn có gì ăn ngon?
Châu Nhi, nhanh đi bưng. Tú Nhi phân phó, có chút lo lắng hỏi, Tiểu thư, nếu không làm một chút điểm tâm cho ngài mang theo trên đường ăn đi.
Tiểu thư muốn đi theo Thất vương gia đi bình định dị tộc bạo loạn, đoạn đường này nhưng là phải chịu khổ a.
Vừa rồi còn ghét bỏ hành lý nhiều trói buộc Lâm Mị gật đầu lia lịa: Phải mang chứ, dùng hộp lớn mà đựng!
/125
|