Sở Ly và Quân Thương đứng đối lập giữa sân, cứ như vậy giao thủ khiến cho đám hạ nhân mới được cho lui xuống không tự chủ dừng bước lại, mắt trợn tròn xem cảnh tượng này.
Thật sự chưa từng thấy bộ dáng hổn hển này của đại nhân à, sao càng nhìn… càng lúc càng giống người nhỉ?
Sở Ly náo loạn một trận rốt cục phát hiện ánh mắt trì trễ của mọi người, sắc mặt trầm xuống, âm trầm nói: “Đứng đây làm quái gì? Còn không mau cút xuống?”
Lập tức một cơn gió âm u thổi tới hù cho mọi người sợ hãi không thôi, không dám tiếp tục lưu lại, tán loạn chạy mất dạng.
Sau đó, Hữu tướng đại nhân mới đặt lại sự chú ý lên người Thất điện hạ, giằng co một hồi, kiên quyết không để hắn mang sính lễ vào!
Lúc muội muội ở Thẩm gia bị định ra hôn ước thì hắn chịu thua, hiện tại cũng không còn một xu quan hệ với Thẩm gia, muội muội của Sở Ly hắn tuyệt đối không thừa nhận hôn ước này.
“Bản phủ hôm nay đóng cửa từ chối tiếp khách, nếu có bất kỳ việc quan trọng hoặc không quan trọng thỉnh ngày khác hãy nói, mong rằng Thất điện hạ thông cảm cho.”
Lời này hoàn toàn khách khí không chút thất lễ. Ừm… nếu như vẻ mặt hắn không dữ tợn độc đoán như vậy.
Quân Thương kỳ thực cũng không muốn gây khó dễ khởi xung đột với con người này, bởi vì hắn thấy được thái độ của Tịch Nhi đối với con người này không giống với những người trong Thẩm gia, mà con người này đối với Tịch Nhi cũng hoàn toàn không giống với Thẩm gia, cho nên ‘lấy chó theo chó’, hắn cũng nguyện theo Tịch Nhi, chung sống hòa bình với con người này.
Nhưng hắn cảm thấy được chỉ cần bản thân nhượng bộ một chút thì con người này sẽ không chút do dự phá hoại hôn ước của hắn với Tịch Nhi.
Đây là điều tuyệt đối không thể chấp nhận được!
Hắn hao tổn bao nhiêu tâm tư mới bình yên định ra được hôn kỳ, mắt thấy tầm hơn một tháng nữa sẽ đến ngày đại hôn, làm sao có thể trơ mắt để cho một tên ca ca đột nhiên xuất hiện làm hỏng?
Sao hắn ta không trễ một hai tháng nữa mới đến nhận muội muội chứ?
Khi đó, đại hôn đã rồi, ván cũng đã đóng thuyền, ai muốn phản đối đều vô dụng.
Quân Thương nhíu nhíu mày làm cho cả khuôn mặt lạnh nhạt đều sinh động thấy rõ, lại khiến cho đáy lòng Sở Ly run lên càng tăng thêm mấy phần đề phòng.
Con người này… sao cứ mỗi lần gặp lại cảm thấy hắn nguy hiểm hơn dĩ vãng một chút nhỉ?
Hắn muốn làm gì đây? Trực tiếp đến cướp người?
Không đợi Hữu tướng đại nhân càng nghĩ càng xù lông, Quân Thương nhìn xuyên qua bả vai hắn chứng kiến ai đó đang chống cằm ngồi trong nhà chính, đôi mày thanh tú nhíu chặt, vẻ mặt sầu khổ không nói gì, cũng không muốn để ý đến tư thái của bọn họ lúc này.
Hắn lại nhìn Sở Ly vẫn đứng cản ở đó không nhúc nhích, “Ta đến tìm Tịch Nhi.”
Ý là ‘ta không tới tìm ngươi, cũng không có gì để nói với ngươi cho nên xin đừng cản đường’!
Đuôi lông mày Sở Ly nhướng lên, khóe miệng nhếch ra: “Tịch Nhi? Nơi này làm gì có ai tên Tịch Nhi, Thất điện hạ có tìm nhầm chỗ không?”
Quân Thương nghe xong ngẩn cả người, sau đó lập tức nghĩ đến vấn đề có lẽ rời khỏi Thẩm gia rồi nên nàng cũng đổi tên luôn.
Chỉ là hiện tại… nàng tên gì đây?
Đôi mắt đen nhánh của hắn khóa chặt người đang ngồi trong nhà chính, tỏ ra cực kỳ chuyên tâm, thấy Thẩm Nghiên Tịch… à không đúng, là Sở Nguyệt… cả con tim đều rung động, ngay cả linh hồn nhỏ bé như sắp bị đôi mắt này của hắn hút vào.
Cuống quít chếch ánh mắt đi, lặng lẽ vuốt ve trái tim đang kêu gào, lại nhìn hắn một lần nữa… lại cảm thấy bộ dáng trầm ngưng này của hắn có chút luống cuống và đáng thương,
Chính bị ý nghĩ này quẫn quanh, lại không muốn nhìn hai người tranh cãi vô ích, hoặc là cũng có chút bất nhẫn thấy hắn khó xử, dứt khoát đứng lên ra khỏi nhà chính, đi đến đứng giữa hai người, đối mặt trực tiếp với hắn, dịu dàng cười nói: “Ta mới sửa lại tên của mình, về sau không còn là Thẩm Nghiên Tịch nữa, mà gọi là Sở Nguyệt.”
"Sở Nguyệt?"
“Ừm, ý chỉ thần châu rồi lại thần châu gì đó.”
Đôi mắt long lanh của nàng khẽ uốn lên mang theo chút giảo hoạt hết sức đáng yêu.
Ánh mắt Quân Thương trở nên sáng trong, gập tay đưa một tập danh sách ra trước mặt nàng.
Chính là danh mục quà tặng của những món sính lễ trước kia đặt trong Phù Hương viện.
Sở Nguyệt cúi đầu nhìn nhìn, sắc mặt có chút túng quẫn, lại ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Ngài thật sự muốn cưới ta?”
Chính nàng cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi một câu đường đột như vậy, hình như là do xúc động nhất thời mà thốt ra.
Hắn gật đầu, cũng đem danh sách đặt gần nàng hơn, “Cưới!”
Nàng nhẹ nhàng cười, Sở Ly một lần nữa lại xù lông, một tay kéo nhanh muội muội ra phía sau, nhíu mày nhìn Quân Thương, “Tuy tiểu Nguyện Nhi nhà ta từng có hôn ước với Thất điện hạ, nhưng chẳng qua là sai lầm ngoài ý muốn, hiện tại sai lầm đã được sửa lại, Thất điện hạ muốn cưới Vương phi cũng nên đi tìm nữ nhi Thẩm gia mới đúng, Tiểu Nguyệt Nhi nhà ta e là không thể gả cho ngươi được.”
“Năm đó đã định là nàng, hôm nay ta muốn kết hôn, cũng chỉ có nàng!”
“Chậc, năm đó người được định là Thẩm Nhị tiểu thư, hoàn toàn không liên quan gì đến Tiểu Nguyệt Nhi của Sở gia ta. Nói sao đi nữa, từ lúc chưa chào đời, tiểu Nguyệt Nhi nhà ta sớm đã đính hôn rồi, Thất điện hạ ngài vẫn là đến chậm một bước.”
Cái gì? Còn chưa ra đời đã được đính hôn? Chuyện này thật hay đùa vậy?
Đừng nói là Quân Thương, ngay cả chính bản thân Sở Nguyệt nàng cũng nhíu mày, sắc mặt lành lạnh không biểu cảm.
Nàng không thích bị người khác tùy tiện quyết định chung thân đại sự của mình.
Ánh mắt Quân Thương bỗng nhiên lạnh như băng, cả người cứng ngắc ngay tại đó, phảng phất nếu không như ý sẽ lập tức nứt toát thành những cạnh băng sắc bén, sát khí dồi dào hỏi, “Là ai?”
Sát khí lạnh như băng trực diện mà đến làm cho cả người Sở Ly đều căng cứng, nhưng đây là bản năng phản ứng của cơ thể chứ không chút nào ảnh hưởng đến tâm trạng tuyệt đối tốt đẹp của hắn lúc này, cảm thấy giống như có thể bức Thất điện hạ ra như vậy là một chuyện cảnh đẹp ý vui, vì vậy giờ phút này nụ cười của hắn rạng rỡ không gì che giấu nỗi.
Hắn vẫy vẫy tay đem Xuân Nhi đang đứng cách đó không xa còn đang muốn lặng lẽ tháo chạy triệu đến, “Mẫu thân của Xuân Nhi và mẫu thân ta là khuê trung tỷ muội, lúc còn trẻ đã ước định nếu sau này đôi bên sinh hạ một trai một gái nhất định sẽ kết thông gia, so với hôn ước của Thất điện hạ còn sớm hơn rất nhiều.”
Bà nội cha cái tin sét động trời quang kia!
Sở Nguyệt ngây người ra tại chỗ, hai mắt mở to nhìn vẻ mặt đưa đám của Quân Thương đang soi mói Xuân Nhi, khóe miệng nàng nhếch một cái làm cho cả khuôn mặt méo mó luôn rồi, đột nhiên nàng cảm thấy chính mình tuyệt đối không phải con cháu Sở gia gì hết.
Làm gì có cha mẹ nhà ai lại đem gả con gái của mình cho một tên nô bộc?
Thẩm gia còn không làm được chuyện như vậy! Hơn nữa, tiểu tử này… nhìn sao cũng vẫn nhỏ hơn nàng, có đúng không?
Phát giác được tức khí dày đặc trên người muội muội, Sở Ly hạ nụ cười, ho nhẹ một tiếng mang chút thẹn thùng, nhẹ nhàng nói với nàng: “Tiểu Nguyệt Nhi đừng hiểu lầm, thật ra Xuân Nhi không phải nô bộc đâu, hắn ở cùng ta chỉ bởi vì… Khụ khụ, ta đây hễ nghĩ tới phải gã muội muội mình cho tên tiểu tử này thì trong lòng cảm thấy khó chịu, nếu không dạy dỗ dạy dỗ hắn một phen sao có thể hạ được uất khí trong lòng này?”
Sở Nguyệt lạnh mắt nhìn hắn, “Có phải không vậy? Không phải huynh chỉ mới tìm được muội muội sao?”
“Không tìm được đâu đồng nghĩa không thể nhớ? Sau khi tìm được không phải cũng nên thực hiện hôn ước rồi sao?” Mặt mũi của Hữu tướng đại nhân tràn đầy u oán sầu bi, tâm trạng tốt đẹp khi nãy tan biến đi đâu rồi, hắn tà tà mắt liếc nhìn Xuân Nhi, ánh mắt thật sự cũng rất không có tý thiện ý nào.
Xuân Nhi vô tội bị liên lụy nhòa lệ, trong lòng mắng to: ‘Tên hỗn đản Sở Ly nhà ngươi, lão tử ta mới không muốn cưới muội muội của ngươi á, cho dù thật sự trên đời này cũng chưa chắc có ai tốt hơn nàng, nhưng riêng nàng có một ca ca như ngươi, lão tử đã không cần cưới rồi!
Ngươi là một tên hỗn đản không giữ lời, ban đầu ngươi đã nói như thế nào hả? Nói ta không xứng với muội muội ngươi? Còn nói rất hay, chỉ cần ta cùng ngươi tìm được muội muội sẽ lập tức giải trừ hôn ước, từ rày về sau cũng sẽ không kiếm chuyện với ta! Hiện tại ngươi lại dám mượn lão tử để ngăn cản Quân Thương hở? Nếu như ta có mệnh hệ gì, xem ngươi như thế nào còn mặt mũi trở về nhìn mặt cha mẹ ta!
Tên hỗn đản Sở Ly chết tiệt, ta rủa ngươi sinh con không có lỗ đít nha!’
Mặc dù trong lòng không ngừng mắng mỏ, nhưng nhiều năm bị áp bách chà đạp, ngoài miệng cả một câu Xuân Nhi cũng không dám thét ra, đặc biệt giờ phút này phải đối mặt với ánh mắt sắc lạnh như dao của Quân Thương khiến hắn cảm thấy mình như bị rơi vào hầm băng, toàn thân cứng ngắc, cảm thấy sắp sửa vỡ vụn thành một đống hoang tàn rồi.
Nhưng mà đây còn chưa phải là chuyện kinh khủng nhất, khi Sở Nguyệt không lạnh không nhạt thốt ra một câu, “A? Vậy là huynh thay ta dạy dỗ vị hôn phu này?” Xuân Nhi lại thấy ánh mắt Thất điện hạ tiếp tục phai nhạt, lạnh nhạt không gợn sóng nhưng u lãnh nhìn hắn như đang nhìn một con cá chết.
Tim hắn ‘thình thịch’ một tiếng, rốt cục bổ nhào đầu xuống đất.
Vì sao cha mẹ chỉ sinh hạ hắn một đứa con trai? Cái này không khoa học lắm nha ! Không lẽ nào đến cả một ca ca hay đệ đệ cũng không có, thậm chí nếu có một tỷ tỷ cũng rất tốt, trực tiếp gả cho Sở Ly, hôn ước qua đó cũng sẽ không rơi vào người hắn!
Sở Ly vạn phần chán ghét đá đá Xuân Nhi nằm trên mặt đất, tên này quả làm mất mặt hắn quá đi thôi, bộ dạng kinh sợ như vậy sao đủ khả năng tranh đoạt cô dâu với Quân Thương chứ?
Đương nhiên, hắn cũng không thật sự muốn muội muội mình gả cho tiểu tử này, trước tiên hoàn toàn chỉ muốn triệt để giải quyết Quân Thương trước, quay đầu lại mới xử lý tên tiểu tử này.
Muốn lấy muội muội của hắn hở? Hừ, tất nhiên phải làm nam nhi tuyệt đối ưu tú trên đời này mới xứng!
Sở Nguyệt cũng chen chân vào gẩy gẩy thi thể Xuân Nhi nằm trên nền đất, chán ghét bĩu môi một cái, đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Quân Thương, nói: “Muội sẽ không miễn cưỡng chính mình đi thực hiện hôn ước do người ta ước định, nếu huynh cảm thấy nhất định phải giữ lời, bằng không sẽ khó giao đãi với cha mẹ hai bên thì huynh hãy cưới Xuân Nhi đi.”
Cái gì cái gì? Hôn ước với Thất điện hạ không phải do người khác định ra sao? Sao muội lại ngoan ngoãn thực hiện chứ?
Đây không phải là không có cảm giác miễn cưỡng sao?
Mà lúc này một câu nói của nàng lập tức khiến cho ba người ở đây mang một sắc mặt riêng, đặc sắc nhất chính là Xuân Nhi, ngay cả đang nằm cũng nhảy dựng lên nhanh chóng né ra xa, cứ như có một con mãnh thú hay dòng nước lũ bổ nhào vào hắn.
Ngược lại trong nháy mắt Sở Ly có chút hoảng hốt, đột nhiên từ trong tay áo rút ra một thanh tiểu đao sáng loáng, cầm trong tay khoa chân múa may hai cái, ánh mắt không ngừng quét qua quét lại vùng chính giữa hai bắp đùi của Xuân Nhi, âm trầm nói: “Nếu Tiểu Nguyệt Nhi đã không tình nguyện, vậy ca ca chỉ có thể chịu hy sinh một tý thôi.”
Xuân Nhi vô thức khép chặt hai chân, chò dù biết rõ Sở Ly không thể nào thật sự lóc bớt một bộ phận trên thân thể mình, nhưng tuyệt đối cũng sẽ tàn phá tâm hồn hắn một phen!
Về phía Quân Thương, cảm giác lạnh lùng đột nhiên tiêu tán, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cổ tay mình, khóe miệng nhẹ nhàng giãn ra một đường cong, trở tay nắm lấy bàn tay trắng mềm của nàng vào lòng bàn tay mình.
Sở Ly dường như có cảm giác, bỗng nhiên xoay người nhìn tay hai người đang nắm vào nhau, hơi thở bắt đầu khởi động, ánh mắt từ từ chuyển qua khuôn mặt của Sở Nguyệt.
Ánh mắt kia rất sâu, sâu đến độ không để người ta nhìn thấy điểm cuối cùng, chỉ cảm thấy trong đó mang chút hồi hộp.
Sở Nguyệt cũng bị hắn nhìn đến cảm thấy bất an, mi mày hơi ngưng trệ, Sở Ly đột nhiên mở rộng vòng tay hướng về phía nàng, lập tức bổ nhào nàng vào lòng mình, tuy ôm nàng rất chặt nhưng cũng không quên nghiêng đầu dõi theo bàn tay hai người đang nắm vào nhau, nước mắt lưng tròng nói: “Tiểu Nguyệt Nhi, muội cầm tay hắn làm cái gì? Làm gì phải cầm tay hắn hở?”
Cảm giác cổ quái vừa nãy biến mất, vẻ mặt Sở Nguyệt cứng ngắt lại, sau đó hơi méo mó đi một chút.
Quân Thương chỉ nhìn hắn một cái, trong mắt không có lấy một ý tứ hay ngôn ngữ gì.
Vừa rồi ánh mắt kia làm cho hắn đột nhiên cảm giác được, Sở Ly ngăn trở hắn hoàn toàn không phải chỉ muốn bảo vệ muội muội, điều này tạo cho hắn cảm thấy có chút bất an và khó hiểu.
Tay đang nắm chặt tay nàng khẽ xiết lại, vô luận thế nào hắn cũng sẽ không buông tay nàng, mặc kệ nàng là Thẩm Nghiên Tịch cũng được, hoặc là Sở Nguyệt cũng không sao.
Hắn đặt dấu tay ra hiệu cho đoàn người ở sau, đám người đến từ Kỳ vương phủ đã chờ sẵn ở đó chờ chủ tử dặn dò, Ảnh Nhị không đếm xỉa đến phủ Hữu tướng cao cao dẫn theo đoàn người nối đuôi mà vào, trên vai mang theo chẳng phải chính là đống sính lễ hay sao?
Ánh mắt Sở Ly nhìn theo nắm tay của hai người, nhìn xem thái độ lớn lối nghênh ngang của những người gắn mác Kỳ vương phủ, sắc mặt âm trầm, lại cúi đầu nhìn muội muội trong lòng mình, nước mắt lưng tròng đầy tội nghiệp nói: “Tiểu Nguyệt Nhi, tự muội nói đi, những vật này có nhận hay không nhận? Tất cả ca ca đều nghe theo muội.”
Sở Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẫn cảm thấy con người này có chút quái quái, đặc biệt cái bộ dạng kiên định nhìn nàng, mặc kệ nàng nói gì muốn gì đều ủng hộ hết lòng khiến cho nàng có cảm giác câu trả lời của mình thật sự rất quan trọng.
Ừm… cái này vốn cũng đâu quan trọng đến vậy?
Nàng có chút không xác định suy nghĩ như thế đó, vô thức lại quay đầu nhìn Quân Thương, tự hỏi một câu… nàng thật sự muốn gả cho hắn sao?
Ngước mắt lại nhìn lên bầu trời cao vời vợi, đem hết thảy những chuyện xảy ra trong thời gian này suy nghĩ một lần, đôi mắt thanh linh dần dần trở nên trong trẻo, màn sương mỏng manh mông lung trong mắt nàng cũng hoàn toàn tiêu tán, hiện giờ chỉ còn một đôi ngươi trong suốt sáng long lanh.
Sau đó nàng nhìn Sở Ly, lại kiên định gật đầu.
Trong mắt Sở Ly khởi lên một tầng rung động, không đợi người ta nhìn thấy đã nhanh chóng bình lặng trở lại, nhưng vẫn ngập nước muốn chực khóc, nói nhỏ: “Tiểu tử này có cái gì tốt? Lạnh như băng, không hiểu phong tình, vừa nhìn là biết là một kẻ không biết thương yêu người khác. Huynh vẫn luôn cho rằng muội do bất đắc dĩ nên mới đáp ứng hôn sự đó, bây giờ thân phận của muội đã khác, cũng không cần thiết phải miễn cưỡng bản thân, sao muội vẫn còn…”
Sở Nguyệt đột nhiên giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Tất cả lời chưa nói xong đều nín bặt, Hữu tướng đại nhân sững sờ một lúc, khóe miệng bỗng nhiên toét ra một đường cong cực lớn, đồng thời cũng nghếch mặt liếc Quân Thương một cái.
Quân Thương cũng liếc hắn một cái, nhưng ánh mắt lạnh nhạt dời đi giống như khinh thường hắn tiểu nhân đắc chí, cũng chỉ tự hắn biết được kỳ thật trong lòng ê ẩm đến thế nào mà thôi.
Thật sự chưa từng thấy bộ dáng hổn hển này của đại nhân à, sao càng nhìn… càng lúc càng giống người nhỉ?
Sở Ly náo loạn một trận rốt cục phát hiện ánh mắt trì trễ của mọi người, sắc mặt trầm xuống, âm trầm nói: “Đứng đây làm quái gì? Còn không mau cút xuống?”
Lập tức một cơn gió âm u thổi tới hù cho mọi người sợ hãi không thôi, không dám tiếp tục lưu lại, tán loạn chạy mất dạng.
Sau đó, Hữu tướng đại nhân mới đặt lại sự chú ý lên người Thất điện hạ, giằng co một hồi, kiên quyết không để hắn mang sính lễ vào!
Lúc muội muội ở Thẩm gia bị định ra hôn ước thì hắn chịu thua, hiện tại cũng không còn một xu quan hệ với Thẩm gia, muội muội của Sở Ly hắn tuyệt đối không thừa nhận hôn ước này.
“Bản phủ hôm nay đóng cửa từ chối tiếp khách, nếu có bất kỳ việc quan trọng hoặc không quan trọng thỉnh ngày khác hãy nói, mong rằng Thất điện hạ thông cảm cho.”
Lời này hoàn toàn khách khí không chút thất lễ. Ừm… nếu như vẻ mặt hắn không dữ tợn độc đoán như vậy.
Quân Thương kỳ thực cũng không muốn gây khó dễ khởi xung đột với con người này, bởi vì hắn thấy được thái độ của Tịch Nhi đối với con người này không giống với những người trong Thẩm gia, mà con người này đối với Tịch Nhi cũng hoàn toàn không giống với Thẩm gia, cho nên ‘lấy chó theo chó’, hắn cũng nguyện theo Tịch Nhi, chung sống hòa bình với con người này.
Nhưng hắn cảm thấy được chỉ cần bản thân nhượng bộ một chút thì con người này sẽ không chút do dự phá hoại hôn ước của hắn với Tịch Nhi.
Đây là điều tuyệt đối không thể chấp nhận được!
Hắn hao tổn bao nhiêu tâm tư mới bình yên định ra được hôn kỳ, mắt thấy tầm hơn một tháng nữa sẽ đến ngày đại hôn, làm sao có thể trơ mắt để cho một tên ca ca đột nhiên xuất hiện làm hỏng?
Sao hắn ta không trễ một hai tháng nữa mới đến nhận muội muội chứ?
Khi đó, đại hôn đã rồi, ván cũng đã đóng thuyền, ai muốn phản đối đều vô dụng.
Quân Thương nhíu nhíu mày làm cho cả khuôn mặt lạnh nhạt đều sinh động thấy rõ, lại khiến cho đáy lòng Sở Ly run lên càng tăng thêm mấy phần đề phòng.
Con người này… sao cứ mỗi lần gặp lại cảm thấy hắn nguy hiểm hơn dĩ vãng một chút nhỉ?
Hắn muốn làm gì đây? Trực tiếp đến cướp người?
Không đợi Hữu tướng đại nhân càng nghĩ càng xù lông, Quân Thương nhìn xuyên qua bả vai hắn chứng kiến ai đó đang chống cằm ngồi trong nhà chính, đôi mày thanh tú nhíu chặt, vẻ mặt sầu khổ không nói gì, cũng không muốn để ý đến tư thái của bọn họ lúc này.
Hắn lại nhìn Sở Ly vẫn đứng cản ở đó không nhúc nhích, “Ta đến tìm Tịch Nhi.”
Ý là ‘ta không tới tìm ngươi, cũng không có gì để nói với ngươi cho nên xin đừng cản đường’!
Đuôi lông mày Sở Ly nhướng lên, khóe miệng nhếch ra: “Tịch Nhi? Nơi này làm gì có ai tên Tịch Nhi, Thất điện hạ có tìm nhầm chỗ không?”
Quân Thương nghe xong ngẩn cả người, sau đó lập tức nghĩ đến vấn đề có lẽ rời khỏi Thẩm gia rồi nên nàng cũng đổi tên luôn.
Chỉ là hiện tại… nàng tên gì đây?
Đôi mắt đen nhánh của hắn khóa chặt người đang ngồi trong nhà chính, tỏ ra cực kỳ chuyên tâm, thấy Thẩm Nghiên Tịch… à không đúng, là Sở Nguyệt… cả con tim đều rung động, ngay cả linh hồn nhỏ bé như sắp bị đôi mắt này của hắn hút vào.
Cuống quít chếch ánh mắt đi, lặng lẽ vuốt ve trái tim đang kêu gào, lại nhìn hắn một lần nữa… lại cảm thấy bộ dáng trầm ngưng này của hắn có chút luống cuống và đáng thương,
Chính bị ý nghĩ này quẫn quanh, lại không muốn nhìn hai người tranh cãi vô ích, hoặc là cũng có chút bất nhẫn thấy hắn khó xử, dứt khoát đứng lên ra khỏi nhà chính, đi đến đứng giữa hai người, đối mặt trực tiếp với hắn, dịu dàng cười nói: “Ta mới sửa lại tên của mình, về sau không còn là Thẩm Nghiên Tịch nữa, mà gọi là Sở Nguyệt.”
"Sở Nguyệt?"
“Ừm, ý chỉ thần châu rồi lại thần châu gì đó.”
Đôi mắt long lanh của nàng khẽ uốn lên mang theo chút giảo hoạt hết sức đáng yêu.
Ánh mắt Quân Thương trở nên sáng trong, gập tay đưa một tập danh sách ra trước mặt nàng.
Chính là danh mục quà tặng của những món sính lễ trước kia đặt trong Phù Hương viện.
Sở Nguyệt cúi đầu nhìn nhìn, sắc mặt có chút túng quẫn, lại ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Ngài thật sự muốn cưới ta?”
Chính nàng cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi một câu đường đột như vậy, hình như là do xúc động nhất thời mà thốt ra.
Hắn gật đầu, cũng đem danh sách đặt gần nàng hơn, “Cưới!”
Nàng nhẹ nhàng cười, Sở Ly một lần nữa lại xù lông, một tay kéo nhanh muội muội ra phía sau, nhíu mày nhìn Quân Thương, “Tuy tiểu Nguyện Nhi nhà ta từng có hôn ước với Thất điện hạ, nhưng chẳng qua là sai lầm ngoài ý muốn, hiện tại sai lầm đã được sửa lại, Thất điện hạ muốn cưới Vương phi cũng nên đi tìm nữ nhi Thẩm gia mới đúng, Tiểu Nguyệt Nhi nhà ta e là không thể gả cho ngươi được.”
“Năm đó đã định là nàng, hôm nay ta muốn kết hôn, cũng chỉ có nàng!”
“Chậc, năm đó người được định là Thẩm Nhị tiểu thư, hoàn toàn không liên quan gì đến Tiểu Nguyệt Nhi của Sở gia ta. Nói sao đi nữa, từ lúc chưa chào đời, tiểu Nguyệt Nhi nhà ta sớm đã đính hôn rồi, Thất điện hạ ngài vẫn là đến chậm một bước.”
Cái gì? Còn chưa ra đời đã được đính hôn? Chuyện này thật hay đùa vậy?
Đừng nói là Quân Thương, ngay cả chính bản thân Sở Nguyệt nàng cũng nhíu mày, sắc mặt lành lạnh không biểu cảm.
Nàng không thích bị người khác tùy tiện quyết định chung thân đại sự của mình.
Ánh mắt Quân Thương bỗng nhiên lạnh như băng, cả người cứng ngắc ngay tại đó, phảng phất nếu không như ý sẽ lập tức nứt toát thành những cạnh băng sắc bén, sát khí dồi dào hỏi, “Là ai?”
Sát khí lạnh như băng trực diện mà đến làm cho cả người Sở Ly đều căng cứng, nhưng đây là bản năng phản ứng của cơ thể chứ không chút nào ảnh hưởng đến tâm trạng tuyệt đối tốt đẹp của hắn lúc này, cảm thấy giống như có thể bức Thất điện hạ ra như vậy là một chuyện cảnh đẹp ý vui, vì vậy giờ phút này nụ cười của hắn rạng rỡ không gì che giấu nỗi.
Hắn vẫy vẫy tay đem Xuân Nhi đang đứng cách đó không xa còn đang muốn lặng lẽ tháo chạy triệu đến, “Mẫu thân của Xuân Nhi và mẫu thân ta là khuê trung tỷ muội, lúc còn trẻ đã ước định nếu sau này đôi bên sinh hạ một trai một gái nhất định sẽ kết thông gia, so với hôn ước của Thất điện hạ còn sớm hơn rất nhiều.”
Bà nội cha cái tin sét động trời quang kia!
Sở Nguyệt ngây người ra tại chỗ, hai mắt mở to nhìn vẻ mặt đưa đám của Quân Thương đang soi mói Xuân Nhi, khóe miệng nàng nhếch một cái làm cho cả khuôn mặt méo mó luôn rồi, đột nhiên nàng cảm thấy chính mình tuyệt đối không phải con cháu Sở gia gì hết.
Làm gì có cha mẹ nhà ai lại đem gả con gái của mình cho một tên nô bộc?
Thẩm gia còn không làm được chuyện như vậy! Hơn nữa, tiểu tử này… nhìn sao cũng vẫn nhỏ hơn nàng, có đúng không?
Phát giác được tức khí dày đặc trên người muội muội, Sở Ly hạ nụ cười, ho nhẹ một tiếng mang chút thẹn thùng, nhẹ nhàng nói với nàng: “Tiểu Nguyệt Nhi đừng hiểu lầm, thật ra Xuân Nhi không phải nô bộc đâu, hắn ở cùng ta chỉ bởi vì… Khụ khụ, ta đây hễ nghĩ tới phải gã muội muội mình cho tên tiểu tử này thì trong lòng cảm thấy khó chịu, nếu không dạy dỗ dạy dỗ hắn một phen sao có thể hạ được uất khí trong lòng này?”
Sở Nguyệt lạnh mắt nhìn hắn, “Có phải không vậy? Không phải huynh chỉ mới tìm được muội muội sao?”
“Không tìm được đâu đồng nghĩa không thể nhớ? Sau khi tìm được không phải cũng nên thực hiện hôn ước rồi sao?” Mặt mũi của Hữu tướng đại nhân tràn đầy u oán sầu bi, tâm trạng tốt đẹp khi nãy tan biến đi đâu rồi, hắn tà tà mắt liếc nhìn Xuân Nhi, ánh mắt thật sự cũng rất không có tý thiện ý nào.
Xuân Nhi vô tội bị liên lụy nhòa lệ, trong lòng mắng to: ‘Tên hỗn đản Sở Ly nhà ngươi, lão tử ta mới không muốn cưới muội muội của ngươi á, cho dù thật sự trên đời này cũng chưa chắc có ai tốt hơn nàng, nhưng riêng nàng có một ca ca như ngươi, lão tử đã không cần cưới rồi!
Ngươi là một tên hỗn đản không giữ lời, ban đầu ngươi đã nói như thế nào hả? Nói ta không xứng với muội muội ngươi? Còn nói rất hay, chỉ cần ta cùng ngươi tìm được muội muội sẽ lập tức giải trừ hôn ước, từ rày về sau cũng sẽ không kiếm chuyện với ta! Hiện tại ngươi lại dám mượn lão tử để ngăn cản Quân Thương hở? Nếu như ta có mệnh hệ gì, xem ngươi như thế nào còn mặt mũi trở về nhìn mặt cha mẹ ta!
Tên hỗn đản Sở Ly chết tiệt, ta rủa ngươi sinh con không có lỗ đít nha!’
Mặc dù trong lòng không ngừng mắng mỏ, nhưng nhiều năm bị áp bách chà đạp, ngoài miệng cả một câu Xuân Nhi cũng không dám thét ra, đặc biệt giờ phút này phải đối mặt với ánh mắt sắc lạnh như dao của Quân Thương khiến hắn cảm thấy mình như bị rơi vào hầm băng, toàn thân cứng ngắc, cảm thấy sắp sửa vỡ vụn thành một đống hoang tàn rồi.
Nhưng mà đây còn chưa phải là chuyện kinh khủng nhất, khi Sở Nguyệt không lạnh không nhạt thốt ra một câu, “A? Vậy là huynh thay ta dạy dỗ vị hôn phu này?” Xuân Nhi lại thấy ánh mắt Thất điện hạ tiếp tục phai nhạt, lạnh nhạt không gợn sóng nhưng u lãnh nhìn hắn như đang nhìn một con cá chết.
Tim hắn ‘thình thịch’ một tiếng, rốt cục bổ nhào đầu xuống đất.
Vì sao cha mẹ chỉ sinh hạ hắn một đứa con trai? Cái này không khoa học lắm nha ! Không lẽ nào đến cả một ca ca hay đệ đệ cũng không có, thậm chí nếu có một tỷ tỷ cũng rất tốt, trực tiếp gả cho Sở Ly, hôn ước qua đó cũng sẽ không rơi vào người hắn!
Sở Ly vạn phần chán ghét đá đá Xuân Nhi nằm trên mặt đất, tên này quả làm mất mặt hắn quá đi thôi, bộ dạng kinh sợ như vậy sao đủ khả năng tranh đoạt cô dâu với Quân Thương chứ?
Đương nhiên, hắn cũng không thật sự muốn muội muội mình gả cho tiểu tử này, trước tiên hoàn toàn chỉ muốn triệt để giải quyết Quân Thương trước, quay đầu lại mới xử lý tên tiểu tử này.
Muốn lấy muội muội của hắn hở? Hừ, tất nhiên phải làm nam nhi tuyệt đối ưu tú trên đời này mới xứng!
Sở Nguyệt cũng chen chân vào gẩy gẩy thi thể Xuân Nhi nằm trên nền đất, chán ghét bĩu môi một cái, đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Quân Thương, nói: “Muội sẽ không miễn cưỡng chính mình đi thực hiện hôn ước do người ta ước định, nếu huynh cảm thấy nhất định phải giữ lời, bằng không sẽ khó giao đãi với cha mẹ hai bên thì huynh hãy cưới Xuân Nhi đi.”
Cái gì cái gì? Hôn ước với Thất điện hạ không phải do người khác định ra sao? Sao muội lại ngoan ngoãn thực hiện chứ?
Đây không phải là không có cảm giác miễn cưỡng sao?
Mà lúc này một câu nói của nàng lập tức khiến cho ba người ở đây mang một sắc mặt riêng, đặc sắc nhất chính là Xuân Nhi, ngay cả đang nằm cũng nhảy dựng lên nhanh chóng né ra xa, cứ như có một con mãnh thú hay dòng nước lũ bổ nhào vào hắn.
Ngược lại trong nháy mắt Sở Ly có chút hoảng hốt, đột nhiên từ trong tay áo rút ra một thanh tiểu đao sáng loáng, cầm trong tay khoa chân múa may hai cái, ánh mắt không ngừng quét qua quét lại vùng chính giữa hai bắp đùi của Xuân Nhi, âm trầm nói: “Nếu Tiểu Nguyệt Nhi đã không tình nguyện, vậy ca ca chỉ có thể chịu hy sinh một tý thôi.”
Xuân Nhi vô thức khép chặt hai chân, chò dù biết rõ Sở Ly không thể nào thật sự lóc bớt một bộ phận trên thân thể mình, nhưng tuyệt đối cũng sẽ tàn phá tâm hồn hắn một phen!
Về phía Quân Thương, cảm giác lạnh lùng đột nhiên tiêu tán, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cổ tay mình, khóe miệng nhẹ nhàng giãn ra một đường cong, trở tay nắm lấy bàn tay trắng mềm của nàng vào lòng bàn tay mình.
Sở Ly dường như có cảm giác, bỗng nhiên xoay người nhìn tay hai người đang nắm vào nhau, hơi thở bắt đầu khởi động, ánh mắt từ từ chuyển qua khuôn mặt của Sở Nguyệt.
Ánh mắt kia rất sâu, sâu đến độ không để người ta nhìn thấy điểm cuối cùng, chỉ cảm thấy trong đó mang chút hồi hộp.
Sở Nguyệt cũng bị hắn nhìn đến cảm thấy bất an, mi mày hơi ngưng trệ, Sở Ly đột nhiên mở rộng vòng tay hướng về phía nàng, lập tức bổ nhào nàng vào lòng mình, tuy ôm nàng rất chặt nhưng cũng không quên nghiêng đầu dõi theo bàn tay hai người đang nắm vào nhau, nước mắt lưng tròng nói: “Tiểu Nguyệt Nhi, muội cầm tay hắn làm cái gì? Làm gì phải cầm tay hắn hở?”
Cảm giác cổ quái vừa nãy biến mất, vẻ mặt Sở Nguyệt cứng ngắt lại, sau đó hơi méo mó đi một chút.
Quân Thương chỉ nhìn hắn một cái, trong mắt không có lấy một ý tứ hay ngôn ngữ gì.
Vừa rồi ánh mắt kia làm cho hắn đột nhiên cảm giác được, Sở Ly ngăn trở hắn hoàn toàn không phải chỉ muốn bảo vệ muội muội, điều này tạo cho hắn cảm thấy có chút bất an và khó hiểu.
Tay đang nắm chặt tay nàng khẽ xiết lại, vô luận thế nào hắn cũng sẽ không buông tay nàng, mặc kệ nàng là Thẩm Nghiên Tịch cũng được, hoặc là Sở Nguyệt cũng không sao.
Hắn đặt dấu tay ra hiệu cho đoàn người ở sau, đám người đến từ Kỳ vương phủ đã chờ sẵn ở đó chờ chủ tử dặn dò, Ảnh Nhị không đếm xỉa đến phủ Hữu tướng cao cao dẫn theo đoàn người nối đuôi mà vào, trên vai mang theo chẳng phải chính là đống sính lễ hay sao?
Ánh mắt Sở Ly nhìn theo nắm tay của hai người, nhìn xem thái độ lớn lối nghênh ngang của những người gắn mác Kỳ vương phủ, sắc mặt âm trầm, lại cúi đầu nhìn muội muội trong lòng mình, nước mắt lưng tròng đầy tội nghiệp nói: “Tiểu Nguyệt Nhi, tự muội nói đi, những vật này có nhận hay không nhận? Tất cả ca ca đều nghe theo muội.”
Sở Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẫn cảm thấy con người này có chút quái quái, đặc biệt cái bộ dạng kiên định nhìn nàng, mặc kệ nàng nói gì muốn gì đều ủng hộ hết lòng khiến cho nàng có cảm giác câu trả lời của mình thật sự rất quan trọng.
Ừm… cái này vốn cũng đâu quan trọng đến vậy?
Nàng có chút không xác định suy nghĩ như thế đó, vô thức lại quay đầu nhìn Quân Thương, tự hỏi một câu… nàng thật sự muốn gả cho hắn sao?
Ngước mắt lại nhìn lên bầu trời cao vời vợi, đem hết thảy những chuyện xảy ra trong thời gian này suy nghĩ một lần, đôi mắt thanh linh dần dần trở nên trong trẻo, màn sương mỏng manh mông lung trong mắt nàng cũng hoàn toàn tiêu tán, hiện giờ chỉ còn một đôi ngươi trong suốt sáng long lanh.
Sau đó nàng nhìn Sở Ly, lại kiên định gật đầu.
Trong mắt Sở Ly khởi lên một tầng rung động, không đợi người ta nhìn thấy đã nhanh chóng bình lặng trở lại, nhưng vẫn ngập nước muốn chực khóc, nói nhỏ: “Tiểu tử này có cái gì tốt? Lạnh như băng, không hiểu phong tình, vừa nhìn là biết là một kẻ không biết thương yêu người khác. Huynh vẫn luôn cho rằng muội do bất đắc dĩ nên mới đáp ứng hôn sự đó, bây giờ thân phận của muội đã khác, cũng không cần thiết phải miễn cưỡng bản thân, sao muội vẫn còn…”
Sở Nguyệt đột nhiên giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Tất cả lời chưa nói xong đều nín bặt, Hữu tướng đại nhân sững sờ một lúc, khóe miệng bỗng nhiên toét ra một đường cong cực lớn, đồng thời cũng nghếch mặt liếc Quân Thương một cái.
Quân Thương cũng liếc hắn một cái, nhưng ánh mắt lạnh nhạt dời đi giống như khinh thường hắn tiểu nhân đắc chí, cũng chỉ tự hắn biết được kỳ thật trong lòng ê ẩm đến thế nào mà thôi.
/101
|