Ảnh Nhị đích thực là một cô nương hiền lành tốt bụng.
Đây là kết luận mà Thẩm Nghiên Tịch rút ra được sau một biểu chiều chung sau.
Lại thêm một mẩu điểm tâm rơi xuống bụng, nàng còn đang cảm thán mặt trời đã lặn đằng tây rồi, giờ ăn tối lại tới nhưng bụng nàng vẫn còn rất no a, nhưng nếu không ăn cơm tối thì nhất định sẽ luyến tiếc lắm!
Một bên cảm thán, một bên lại nâng thêm một mẩu thiên tầng tô cho vào miệng, sột soạt vài ngụm đã tiêu diệt sạch sẽ đĩa thức ăn.
Đây là điểm tâm do đích thân Ảnh Nhị chế tác, ngoại trừ mềm mại giòn tan, lúc thì trơn tuột nhẵn nhụi, ăn vào miệng liền cảm thấy răng môi thơm ngát, quả thực khiến cho người ta muốn ngừng ăn cũng không được, càng làm cho người ta không tin được đây là sản phẩm làm ra từ tay một nữ ảnh vệ lạnh như băng.
Sở hữu võ công có thể ngăn tên giết người, lại thêm văn tài có thể rửa tay nấu canh, quả thực là một món vũ khí tốt có thể ra ngoài giết người phóng hỏa, về nhà xắn tay áo làm nội trợ.
Cách đó không xa, Hoa Hoa cũng đang ngồi xổm nâng dĩa điểm tâm mà thưởng thức, nhìn lên trời một góc bốn mươi lăm độ, vẻ mặt ưu thương.
“Ây da…” Nàng thở dài một hơi, dáng vẻ vô cùng u sầu thương tâm, “Món như vậy mà Ảnh Nhị tỷ tỷ hiền lành cũng có thể làm ra, mình cảm thấy sắp sửa bị chủ tử ghét bỏ vứt xó rồi. Từ đó chỉ cần có một mình Ảnh Nhị tỷ tỷ theo hầu đã đủ thay thế cho mình và Hương Hương tỷ tỷ rồi.
Thẩm Nghiên Tịch nhẹ nhàng liếc qua một cái, đối mặt với sự tịch mịch của nha đầu đó không chút để tâm, vừa vặn lại thấy Ảnh Nhị vừa bưng một khay nhỏ từ phòng bếp đi ra, mùi thơm ngây ngất lập tức chiếm cứ mũi nàng.
Lại có mỹ thực mới xuất hiện.
Thẩm Nghiên Tịch sờ sờ cái bụng trò xoe, nhìn xem thức ăn thơm ngon rất nhanh dâng đến trước mặt… Ui, ưu thương lắm rồi nha.
“Đây là hạch đào hầm, thỉnh vương phi dùng.”
Giọng nói tĩnh lặng đến cùng, ngay cả âm luật phập phồng một chút cũng không có, trên mặt cực độ khiếm khuyết như một khúc gỗ trơ, ánh mắt cũng không gợn một ngọn sóng.
Đây là một nữ tử cực kỳ ra dáng ám vệ đầu tiên mà nàng gặp được bên cạnh Quân Thương, ngoài trừ chiêu thức tốt thì tài nấu nướng cũng thuộc dòng tuyệt đỉnh.
“Ảnh Nhị đã lập gia đình chưa?” Thẩm Nghiên Tịch kiềm không được hỏi, cảm thấy Quân Thương huấn luyện một cô nương như vậy làm ảnh vệ thật là phí của giời.
Ảnh Nhị ngẩng đầu nhìn nàng một cái, hình như vô cùng lạ lẫm khi nàng hỏi thăm như vậy, biểu cảm lại giống như chỉ thuần tí liếc mắt nhìn qua, bình thường đáp: “Chưa từng.”
Phân biệt rõ từng ly từng tý, Thẩm Nghiên Tịch chậc chậc bất mãn nói: “Chủ tử nhà ngươi cũng thật quá đáng, sao lại không để cho người ta lập gia đình vào khoảng thời gian hoa ngọc này chứm chẳng lẽ muốn nghiền ép người ta cho ra hết giá trị thặng dư cuối cùng rồi mới thả tự do?”
Ảnh Nhị lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cái nhìn này rốt cục đã có chút không ổn định, thanh âm trước sau vẫn như một, “Vương phi hiểu lầm rồi, cũng không phải như thế.”
“Vậy thì là như nào? Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa gặp được người trong mộng? Vậy ngươi thích kiểu người như nào? Nói một chút xem, nói không chừng ta có thể làm mai cho ngươi một người thích hợp a!”
Nói như vậy tức là vẫn còn độc thân, một cô nương hiền lành như vậy nếu trở thành người nhà mình thì tốt biết bao.
Vẻ mặt Ảnh Nhị lúc này hơi quái, một tiếng cũng thốt không ra nữa, vẻ mặt đờ đẫn đứng đàng đó, tự nguyện đông mình làm pho tượng câm.
Thẩm Nghiên Tịch lại không buông tha, chuẩn xác mà nói là đang buồn chán quá thể nên muốn tìm một chút việc vui.
“Ảnh Nhị cô nương thật sự là một cô gái tốt, ra được phòng khách lại xuống được nhà bếp, ngăn tên giết người. Nếu cưới được cô nương a, nhất định là người đó rất có phúc. Hay là ta giới thiệu cho cô vài vị công tử ưu tú, cô chỉ cần chọn một người thuận mắt hợp ý để gặp gỡ, đôi bên làm quen làm quen một chút cũng hay? Nói không chừng lại xẹt được tiếng sét ái tình, toại thành cho một đoạn nhân duyên tốt.”
Đến lúc đó tự nhiên cũng sẽ trở thành người của nàng, nàng muốn ăn gì sẽ lập tức được ăn món đó a!
Thậm chí, tay nghề tốt như vậy, làm ra rất nhiều món điểm tâm tinh xảo ngon miệng, nếu mở một nhà hàng điểm tâm nhất định sẽ hốt bộn bạc.
Vừa nghĩ đến tiền, ánh mắt nàng trong một khắc lập tức thay đổi, nhìn mâm điểm tâm trước mặt không khác gì một mâm bạc trắng, sao mà đẹp mắt đẹp đến mê hồn vậy nè!
Các cửa hàng điểm tâm trong kinh thành này so ra đều kém tay nghề của Ảnh Nhị.
Vậy mà giá cả của các cửa hàng điểm tâm cũng đâu có rẻ?
Nơi này vui vẻ hòa thuận, chỉ có vẻ mặt của Ảnh Nhị cô nương hơi kiệm lời một chút, lẳng lặng đứng đâu đó như một cọc gỗ, chỉ là có chút ngoài ý muốn bị Thẩm Nghiên Tịch và Hoa Hoa hoan nghênh một cách thái hóa, ánh mắt họ nhìn nàng lấp lánh ánh sáng như hoàng kim vạn lượng vậy.
Chỉ là ngay khi sắp khoái trá vượt qua một ngày, tối trời lại có một vị khách không mời mà đến, Sở Ly - Hữu tướng đại nhân.
Sở Ly hoàn toàn không có nghi vấn gì muốn thẳng đến ôm ấp em gái mình, nhưng khi đến lại nhìn thấy Ảnh Nhị đang yên tĩnh đứng ở một bên, mi mày hắn nhướng lên, ánh mắt cũng dần tối đi.
Tựa hồ đây là ảnh vệ của Quân Thương, sao lại xuất hiện bên cạnh muội muội hắn chứ?
Đây quả thực là thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, muội muội sắp đại hôn với Quân Thương, chuyện này thật sự đang đốt ruột đốt gan hắn, khiến hắn hễ nghĩ đến thì tâm trạng đang khoái trá bao nhiêu đi nữa cũng không còn!
Nhưng bây giờ muội muội vẫn còn ở Thẩm gia, là cô nương mang họ Thẩm, hắn phải làm thế nào mới giúp nàng rời khỏi Thẩm gia và khôi phục thân phận thật sự đây? Chủ yếu là, lỡ không cẩn thận chọc giận muội muội thì hắn phải dụ dỗ như nào để nàng vui vẻ nhận lời đây?
Nha đầu kia căn bản chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, hôn kỳ sắp tới rồi, quả làm cho người ta đau đầu.
Thoáng cái, Hữu tướng đại nhân không còn tâm tư giải trí với muội muội mới nhận này, chỉ đứng ngoài cửa nhíu mày suy nghĩ, vẻ mặt xinh đẹp quỷ mị trầm ngưng lại, sâu sắc nhìn vào muội muội đang thưởng thức bữa ăn trong phòng, xoay người một cái lại rời đi.
Thẩm Nghiên Tịch hình như phát giác gì đó, quay đầu hướng về cửa sổ nhưng lại không trông thấy gì.
Hàng lông mày nhíu lại, không hiểu sao Sở Ly đã đến cửa rồi lại xoay người rời đi, chẳng lẽ rốt cục hắn đã thừa nhận đêm hôm khuya khắc chạy vào khuê phòng của cô nương người ta là một điều cực kỳ không tốt?
Nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều, lại không ngờ vào hôm sau, Hữu tướng đại nhân lập tức làm ra một chuyện chấn động triều đình, hơn nữa tuyệt đối dính dáng đến Thẩm cô nương nàng.
Xác nhận vào lúc lâm triều, công công tuyên chỉ đến phủ Tể tướng tuyên truyền Thẩm Nhị tiểu thư tiến cung yết kiến. Thẩm Nghiên Tịch có chút không hiểu nhưng cũng không thể không đi, mà cho đến khi sắp đến Tuyên Chính điện nàng mới nghe được từ miệng thái giám cho biết sơ lược chuyện gì đã xảy ra.
Sau đó, thoáng một cái nàng sợ ngây người.
Sự thể là hôm nay lâm triều, Hữu tướng đại nhân đột nhiên bước ra khỏi hàng văn võ, cáo trạng Thẩm Tể tướng mười bảy năm trước dám thừa dịp mẫu thân hắn sơ ý trộm đi muội muội vẫn còn quấn tả của hắn, hại mẫu thân hắn từ khi rời kinh về nhà nhớ thương ngày đêm, triền miên nằm trên giường bệnh, khiến cho cốt nhục chia lìa suốt mười bảy năm. Hắn vì tìm muội muội mà rời nhà mấy ngàn dặm đến kinh thành, khổ cực tìm kiếm suốt tám năm rốt cục mới từ trong phủ Tể tướng tìm được muội muội, lại chẳng biết vì sao hiện giờ lại trở thành Thẩm gia Nhị tiểu thư.
Lời vừa nói ra, cả một sảnh văn võ bá quan bên dưới, Hoàng thượng bên trên cũng kinh hãi há hốc mồm.
Thẩm Chi Hối ngẩn ngơ một hồi lâu, sau đó mới kịch liệt phản ứng, chỉ thẳng Sở Ly quàng miệng nói bậy, Thẩm gia nữ nhi nhà hắn sao có thể là muội muội bị thất lạc nhiều năm của Sở Ly?
Sở Ly lạnh lùng liếc xéo hắn, âm dương quái khí như cười như không nói: “Cái này thì phải hỏi Tả tướng đại nhân rồi, muội muội nhà ta sao lại trở thành tiểu thư Thẩm gia đây? Ngoài ra, muội muội ta không phải bị thất lạc, mà là bị người khác trộm đi!”
Hắn cường điệu chữ ‘trộm’ một cách cố ý khiến cho cả triều đại thần đều tiếng lớn tiếng nhỏ bàn tán, làm cho Thẩm Chi Hối trợn mắt trừng trừng, tức đến cơ hồ muốn hộc máu.
Sau đó, Thẩm Chi Hối chỉ Sở Ly hồ đồ nói bậy, hoàn toàn chỉ vì muốn đả kích Thẩm gia nên mới ngụy tạo sự việc, xin Hoàng thượng đèn trời soi xét.
Sở Ly lại nói trên người muội muội hắn có một cái bớt rất đặc biệt, tuyệt đối không thể nhận nhầm.
Mà cả triều văn võ cũng có người đột nhiên nghĩ tới Thẩm Nhị tiểu thư thuở nhỏ bị đưa đến nuôi thả ở chốn thâm sơn cùng cốc, cơ thể trước giờ cực kỳ suy nhược, đến cả thái y trong cung đều nói chưa chắc có thể bình an mà trưởng thành.
Nhưng bây giờ, tuy nói là vẫn còn rất yếu nhưng vẫn sống sờ sờ đến hôm nay, chẳng lẽ trong chuyện này có gì đó khúc mắc?
Còn một số người thì cảm thấy nữ nhi còn nhỏ mà thể yếu nhiều bệnh lại bị đưa ra vạn dặm bên ngoài, nhiều năm qua cũng chưa từng thấy người nhà Thẩm gia đi thăm, thực sự cũng không phải một điều mà cha mẹ bình thường có thể làm được, quả thực cũng không giống phụ mẫu ruột thịt.
Văn võ bá quan hai mặt nhìn nhau, tuy nói thần sắc và tâm tư mỗi người mỗi vẻ nhưng ánh mắt đồng loạt tập trung vào người Thẩm Chi Hối.
Chẳng lẽ vị Thẩm Nhị tiểu thư đó thật sự là muội muội của Hữu tướng? Mà còn… bị trộm đi.
Ấy, chuyện này không đơn giản à nha!
Đương nhiên còn có một số người khịt mũi coi thường, cho rằng Thẩm gia tự dưng đi trộm con hài nhi nhà người ta làm quái gì? Trộm xong còn cho làm nữ nhi của mình, ông ta cũng đâu có thiếu con gái!
Triều đình vốn là nơi để thương nghị quốc gia đại sự, mà sáng sớm hôm nay cả triều trên dưới đều tranh luận rốt cục Thẩm Nghiên Tịch là con gái Thẩm gia hay là người nhà Sở thị, sau đó thì cho gọi Thẩm Nghiên Tịch tiến cung để nghiệm xem cái bớt đặc biệt mà Hữu tướng đại nhân nói có thật hay không!
Sau khi hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, Thẩm Nghiên Tịch cũng ngây người ra đó, như nào cũng không ngờ được Sở Ly lại trực tiếp làm ra một chuyện không có đường lui như vậy, bất kể kết quả thế nào đều trực tiếp vạch rõ ranh giới một hai với Thẩm gia a!
Mà nàng sau một hồi sững sờ, không biết vì sao lại không cảm thấy tức giận muốn mắng tên Sở Ly tự ý chủ trương, tự tiện mang nàng dây dưa với chuyện này?
Chỉ là có chút buồn bực thôi.
Nàng điều chỉnh lại vẻ mặt, sau khi được tuyên triệu nhút nhát e lệ bước vào Tuyên Chính điện, nơi mà trước giờ chưa từng có nữ tử được gọi.
Uy thế áp bách đập thẳng vào mặt, áp lực người ta vô thức phải kính cẩn cúi thấp đầu.
Nàng nhút nhát bước vào, e lệ tiến lên trước, dưới ánh nhìn bức bách của văn võ đương triều, nhút nhát tiến vào trong điện, quỳ gối: “Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
"Bình thân."
"Tạ Hoàng thượng."
Nàng đứng lên, cúi đầu nhắm mắt đứng ở đàng kia, dường như quá mức khiếp đảm và luống cuống.
Ừm, thoạt nhìn xác thực đúng như vậy.
Kỳ thực trong tích tắc vừa tiến vào đại điện nàng đã nhìn rõ hai nhân vật chủ yếu nơi đây, Thẩm Chi Hối chau mày, thần sắc trầm ngưng, khuôn mặt Sở Ly thì lạnh buốt, khí chất lạnh lẽo bao quanh người. Hai người đứng đối đầu nhau trong quần thần có thể nói là giương cung bạt kiếm, cho dù ở thời điểm xoay người nhìn thấy nàng tiến vào chính điện, thần sắc cả hai cũng không hề buông lỏng.
Hoàng đế ngồi ở phía trên, cao cao tại tượng như một đám mây dõi mắt nhìn chúng sinh, cũng quan sát Thẩm Nghiên Tịch e lệ nhút nhát đang tiến vào, trong mắt tinh quang lóe lên, khóe miệng thoáng kéo ra một đường cong.
Sao mỗi lần gặp nha đầu kia đều cảm thấy có chút không giống với lần trước đó?
Tâm tư thoáng một cái đã qua, hắn nhìn Thẩm Nghiên Tịch đang cúi thấp đầu đứng dưới đó, “Thẩm Nghiên Tịch, Hữu tướng vừa mới nói nàng chính là muội muội bị thất lạc mà hắn tìm kiếm bấy lâu chứ không phải con gái nhà Thẩm gia, không biết nàng nghĩ thế nào?”
“Sao?”
Đây là kết luận mà Thẩm Nghiên Tịch rút ra được sau một biểu chiều chung sau.
Lại thêm một mẩu điểm tâm rơi xuống bụng, nàng còn đang cảm thán mặt trời đã lặn đằng tây rồi, giờ ăn tối lại tới nhưng bụng nàng vẫn còn rất no a, nhưng nếu không ăn cơm tối thì nhất định sẽ luyến tiếc lắm!
Một bên cảm thán, một bên lại nâng thêm một mẩu thiên tầng tô cho vào miệng, sột soạt vài ngụm đã tiêu diệt sạch sẽ đĩa thức ăn.
Đây là điểm tâm do đích thân Ảnh Nhị chế tác, ngoại trừ mềm mại giòn tan, lúc thì trơn tuột nhẵn nhụi, ăn vào miệng liền cảm thấy răng môi thơm ngát, quả thực khiến cho người ta muốn ngừng ăn cũng không được, càng làm cho người ta không tin được đây là sản phẩm làm ra từ tay một nữ ảnh vệ lạnh như băng.
Sở hữu võ công có thể ngăn tên giết người, lại thêm văn tài có thể rửa tay nấu canh, quả thực là một món vũ khí tốt có thể ra ngoài giết người phóng hỏa, về nhà xắn tay áo làm nội trợ.
Cách đó không xa, Hoa Hoa cũng đang ngồi xổm nâng dĩa điểm tâm mà thưởng thức, nhìn lên trời một góc bốn mươi lăm độ, vẻ mặt ưu thương.
“Ây da…” Nàng thở dài một hơi, dáng vẻ vô cùng u sầu thương tâm, “Món như vậy mà Ảnh Nhị tỷ tỷ hiền lành cũng có thể làm ra, mình cảm thấy sắp sửa bị chủ tử ghét bỏ vứt xó rồi. Từ đó chỉ cần có một mình Ảnh Nhị tỷ tỷ theo hầu đã đủ thay thế cho mình và Hương Hương tỷ tỷ rồi.
Thẩm Nghiên Tịch nhẹ nhàng liếc qua một cái, đối mặt với sự tịch mịch của nha đầu đó không chút để tâm, vừa vặn lại thấy Ảnh Nhị vừa bưng một khay nhỏ từ phòng bếp đi ra, mùi thơm ngây ngất lập tức chiếm cứ mũi nàng.
Lại có mỹ thực mới xuất hiện.
Thẩm Nghiên Tịch sờ sờ cái bụng trò xoe, nhìn xem thức ăn thơm ngon rất nhanh dâng đến trước mặt… Ui, ưu thương lắm rồi nha.
“Đây là hạch đào hầm, thỉnh vương phi dùng.”
Giọng nói tĩnh lặng đến cùng, ngay cả âm luật phập phồng một chút cũng không có, trên mặt cực độ khiếm khuyết như một khúc gỗ trơ, ánh mắt cũng không gợn một ngọn sóng.
Đây là một nữ tử cực kỳ ra dáng ám vệ đầu tiên mà nàng gặp được bên cạnh Quân Thương, ngoài trừ chiêu thức tốt thì tài nấu nướng cũng thuộc dòng tuyệt đỉnh.
“Ảnh Nhị đã lập gia đình chưa?” Thẩm Nghiên Tịch kiềm không được hỏi, cảm thấy Quân Thương huấn luyện một cô nương như vậy làm ảnh vệ thật là phí của giời.
Ảnh Nhị ngẩng đầu nhìn nàng một cái, hình như vô cùng lạ lẫm khi nàng hỏi thăm như vậy, biểu cảm lại giống như chỉ thuần tí liếc mắt nhìn qua, bình thường đáp: “Chưa từng.”
Phân biệt rõ từng ly từng tý, Thẩm Nghiên Tịch chậc chậc bất mãn nói: “Chủ tử nhà ngươi cũng thật quá đáng, sao lại không để cho người ta lập gia đình vào khoảng thời gian hoa ngọc này chứm chẳng lẽ muốn nghiền ép người ta cho ra hết giá trị thặng dư cuối cùng rồi mới thả tự do?”
Ảnh Nhị lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cái nhìn này rốt cục đã có chút không ổn định, thanh âm trước sau vẫn như một, “Vương phi hiểu lầm rồi, cũng không phải như thế.”
“Vậy thì là như nào? Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa gặp được người trong mộng? Vậy ngươi thích kiểu người như nào? Nói một chút xem, nói không chừng ta có thể làm mai cho ngươi một người thích hợp a!”
Nói như vậy tức là vẫn còn độc thân, một cô nương hiền lành như vậy nếu trở thành người nhà mình thì tốt biết bao.
Vẻ mặt Ảnh Nhị lúc này hơi quái, một tiếng cũng thốt không ra nữa, vẻ mặt đờ đẫn đứng đàng đó, tự nguyện đông mình làm pho tượng câm.
Thẩm Nghiên Tịch lại không buông tha, chuẩn xác mà nói là đang buồn chán quá thể nên muốn tìm một chút việc vui.
“Ảnh Nhị cô nương thật sự là một cô gái tốt, ra được phòng khách lại xuống được nhà bếp, ngăn tên giết người. Nếu cưới được cô nương a, nhất định là người đó rất có phúc. Hay là ta giới thiệu cho cô vài vị công tử ưu tú, cô chỉ cần chọn một người thuận mắt hợp ý để gặp gỡ, đôi bên làm quen làm quen một chút cũng hay? Nói không chừng lại xẹt được tiếng sét ái tình, toại thành cho một đoạn nhân duyên tốt.”
Đến lúc đó tự nhiên cũng sẽ trở thành người của nàng, nàng muốn ăn gì sẽ lập tức được ăn món đó a!
Thậm chí, tay nghề tốt như vậy, làm ra rất nhiều món điểm tâm tinh xảo ngon miệng, nếu mở một nhà hàng điểm tâm nhất định sẽ hốt bộn bạc.
Vừa nghĩ đến tiền, ánh mắt nàng trong một khắc lập tức thay đổi, nhìn mâm điểm tâm trước mặt không khác gì một mâm bạc trắng, sao mà đẹp mắt đẹp đến mê hồn vậy nè!
Các cửa hàng điểm tâm trong kinh thành này so ra đều kém tay nghề của Ảnh Nhị.
Vậy mà giá cả của các cửa hàng điểm tâm cũng đâu có rẻ?
Nơi này vui vẻ hòa thuận, chỉ có vẻ mặt của Ảnh Nhị cô nương hơi kiệm lời một chút, lẳng lặng đứng đâu đó như một cọc gỗ, chỉ là có chút ngoài ý muốn bị Thẩm Nghiên Tịch và Hoa Hoa hoan nghênh một cách thái hóa, ánh mắt họ nhìn nàng lấp lánh ánh sáng như hoàng kim vạn lượng vậy.
Chỉ là ngay khi sắp khoái trá vượt qua một ngày, tối trời lại có một vị khách không mời mà đến, Sở Ly - Hữu tướng đại nhân.
Sở Ly hoàn toàn không có nghi vấn gì muốn thẳng đến ôm ấp em gái mình, nhưng khi đến lại nhìn thấy Ảnh Nhị đang yên tĩnh đứng ở một bên, mi mày hắn nhướng lên, ánh mắt cũng dần tối đi.
Tựa hồ đây là ảnh vệ của Quân Thương, sao lại xuất hiện bên cạnh muội muội hắn chứ?
Đây quả thực là thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, muội muội sắp đại hôn với Quân Thương, chuyện này thật sự đang đốt ruột đốt gan hắn, khiến hắn hễ nghĩ đến thì tâm trạng đang khoái trá bao nhiêu đi nữa cũng không còn!
Nhưng bây giờ muội muội vẫn còn ở Thẩm gia, là cô nương mang họ Thẩm, hắn phải làm thế nào mới giúp nàng rời khỏi Thẩm gia và khôi phục thân phận thật sự đây? Chủ yếu là, lỡ không cẩn thận chọc giận muội muội thì hắn phải dụ dỗ như nào để nàng vui vẻ nhận lời đây?
Nha đầu kia căn bản chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, hôn kỳ sắp tới rồi, quả làm cho người ta đau đầu.
Thoáng cái, Hữu tướng đại nhân không còn tâm tư giải trí với muội muội mới nhận này, chỉ đứng ngoài cửa nhíu mày suy nghĩ, vẻ mặt xinh đẹp quỷ mị trầm ngưng lại, sâu sắc nhìn vào muội muội đang thưởng thức bữa ăn trong phòng, xoay người một cái lại rời đi.
Thẩm Nghiên Tịch hình như phát giác gì đó, quay đầu hướng về cửa sổ nhưng lại không trông thấy gì.
Hàng lông mày nhíu lại, không hiểu sao Sở Ly đã đến cửa rồi lại xoay người rời đi, chẳng lẽ rốt cục hắn đã thừa nhận đêm hôm khuya khắc chạy vào khuê phòng của cô nương người ta là một điều cực kỳ không tốt?
Nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều, lại không ngờ vào hôm sau, Hữu tướng đại nhân lập tức làm ra một chuyện chấn động triều đình, hơn nữa tuyệt đối dính dáng đến Thẩm cô nương nàng.
Xác nhận vào lúc lâm triều, công công tuyên chỉ đến phủ Tể tướng tuyên truyền Thẩm Nhị tiểu thư tiến cung yết kiến. Thẩm Nghiên Tịch có chút không hiểu nhưng cũng không thể không đi, mà cho đến khi sắp đến Tuyên Chính điện nàng mới nghe được từ miệng thái giám cho biết sơ lược chuyện gì đã xảy ra.
Sau đó, thoáng một cái nàng sợ ngây người.
Sự thể là hôm nay lâm triều, Hữu tướng đại nhân đột nhiên bước ra khỏi hàng văn võ, cáo trạng Thẩm Tể tướng mười bảy năm trước dám thừa dịp mẫu thân hắn sơ ý trộm đi muội muội vẫn còn quấn tả của hắn, hại mẫu thân hắn từ khi rời kinh về nhà nhớ thương ngày đêm, triền miên nằm trên giường bệnh, khiến cho cốt nhục chia lìa suốt mười bảy năm. Hắn vì tìm muội muội mà rời nhà mấy ngàn dặm đến kinh thành, khổ cực tìm kiếm suốt tám năm rốt cục mới từ trong phủ Tể tướng tìm được muội muội, lại chẳng biết vì sao hiện giờ lại trở thành Thẩm gia Nhị tiểu thư.
Lời vừa nói ra, cả một sảnh văn võ bá quan bên dưới, Hoàng thượng bên trên cũng kinh hãi há hốc mồm.
Thẩm Chi Hối ngẩn ngơ một hồi lâu, sau đó mới kịch liệt phản ứng, chỉ thẳng Sở Ly quàng miệng nói bậy, Thẩm gia nữ nhi nhà hắn sao có thể là muội muội bị thất lạc nhiều năm của Sở Ly?
Sở Ly lạnh lùng liếc xéo hắn, âm dương quái khí như cười như không nói: “Cái này thì phải hỏi Tả tướng đại nhân rồi, muội muội nhà ta sao lại trở thành tiểu thư Thẩm gia đây? Ngoài ra, muội muội ta không phải bị thất lạc, mà là bị người khác trộm đi!”
Hắn cường điệu chữ ‘trộm’ một cách cố ý khiến cho cả triều đại thần đều tiếng lớn tiếng nhỏ bàn tán, làm cho Thẩm Chi Hối trợn mắt trừng trừng, tức đến cơ hồ muốn hộc máu.
Sau đó, Thẩm Chi Hối chỉ Sở Ly hồ đồ nói bậy, hoàn toàn chỉ vì muốn đả kích Thẩm gia nên mới ngụy tạo sự việc, xin Hoàng thượng đèn trời soi xét.
Sở Ly lại nói trên người muội muội hắn có một cái bớt rất đặc biệt, tuyệt đối không thể nhận nhầm.
Mà cả triều văn võ cũng có người đột nhiên nghĩ tới Thẩm Nhị tiểu thư thuở nhỏ bị đưa đến nuôi thả ở chốn thâm sơn cùng cốc, cơ thể trước giờ cực kỳ suy nhược, đến cả thái y trong cung đều nói chưa chắc có thể bình an mà trưởng thành.
Nhưng bây giờ, tuy nói là vẫn còn rất yếu nhưng vẫn sống sờ sờ đến hôm nay, chẳng lẽ trong chuyện này có gì đó khúc mắc?
Còn một số người thì cảm thấy nữ nhi còn nhỏ mà thể yếu nhiều bệnh lại bị đưa ra vạn dặm bên ngoài, nhiều năm qua cũng chưa từng thấy người nhà Thẩm gia đi thăm, thực sự cũng không phải một điều mà cha mẹ bình thường có thể làm được, quả thực cũng không giống phụ mẫu ruột thịt.
Văn võ bá quan hai mặt nhìn nhau, tuy nói thần sắc và tâm tư mỗi người mỗi vẻ nhưng ánh mắt đồng loạt tập trung vào người Thẩm Chi Hối.
Chẳng lẽ vị Thẩm Nhị tiểu thư đó thật sự là muội muội của Hữu tướng? Mà còn… bị trộm đi.
Ấy, chuyện này không đơn giản à nha!
Đương nhiên còn có một số người khịt mũi coi thường, cho rằng Thẩm gia tự dưng đi trộm con hài nhi nhà người ta làm quái gì? Trộm xong còn cho làm nữ nhi của mình, ông ta cũng đâu có thiếu con gái!
Triều đình vốn là nơi để thương nghị quốc gia đại sự, mà sáng sớm hôm nay cả triều trên dưới đều tranh luận rốt cục Thẩm Nghiên Tịch là con gái Thẩm gia hay là người nhà Sở thị, sau đó thì cho gọi Thẩm Nghiên Tịch tiến cung để nghiệm xem cái bớt đặc biệt mà Hữu tướng đại nhân nói có thật hay không!
Sau khi hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, Thẩm Nghiên Tịch cũng ngây người ra đó, như nào cũng không ngờ được Sở Ly lại trực tiếp làm ra một chuyện không có đường lui như vậy, bất kể kết quả thế nào đều trực tiếp vạch rõ ranh giới một hai với Thẩm gia a!
Mà nàng sau một hồi sững sờ, không biết vì sao lại không cảm thấy tức giận muốn mắng tên Sở Ly tự ý chủ trương, tự tiện mang nàng dây dưa với chuyện này?
Chỉ là có chút buồn bực thôi.
Nàng điều chỉnh lại vẻ mặt, sau khi được tuyên triệu nhút nhát e lệ bước vào Tuyên Chính điện, nơi mà trước giờ chưa từng có nữ tử được gọi.
Uy thế áp bách đập thẳng vào mặt, áp lực người ta vô thức phải kính cẩn cúi thấp đầu.
Nàng nhút nhát bước vào, e lệ tiến lên trước, dưới ánh nhìn bức bách của văn võ đương triều, nhút nhát tiến vào trong điện, quỳ gối: “Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
"Bình thân."
"Tạ Hoàng thượng."
Nàng đứng lên, cúi đầu nhắm mắt đứng ở đàng kia, dường như quá mức khiếp đảm và luống cuống.
Ừm, thoạt nhìn xác thực đúng như vậy.
Kỳ thực trong tích tắc vừa tiến vào đại điện nàng đã nhìn rõ hai nhân vật chủ yếu nơi đây, Thẩm Chi Hối chau mày, thần sắc trầm ngưng, khuôn mặt Sở Ly thì lạnh buốt, khí chất lạnh lẽo bao quanh người. Hai người đứng đối đầu nhau trong quần thần có thể nói là giương cung bạt kiếm, cho dù ở thời điểm xoay người nhìn thấy nàng tiến vào chính điện, thần sắc cả hai cũng không hề buông lỏng.
Hoàng đế ngồi ở phía trên, cao cao tại tượng như một đám mây dõi mắt nhìn chúng sinh, cũng quan sát Thẩm Nghiên Tịch e lệ nhút nhát đang tiến vào, trong mắt tinh quang lóe lên, khóe miệng thoáng kéo ra một đường cong.
Sao mỗi lần gặp nha đầu kia đều cảm thấy có chút không giống với lần trước đó?
Tâm tư thoáng một cái đã qua, hắn nhìn Thẩm Nghiên Tịch đang cúi thấp đầu đứng dưới đó, “Thẩm Nghiên Tịch, Hữu tướng vừa mới nói nàng chính là muội muội bị thất lạc mà hắn tìm kiếm bấy lâu chứ không phải con gái nhà Thẩm gia, không biết nàng nghĩ thế nào?”
“Sao?”
/101
|