Thẩm Nghiên Tịch trở về phủ Tể tướng là giữa trưa, mặt trời đang hừng hực bốc lửa giữa trời, thời tiết cực kỳ nóng bức.
Soi gương sờ mặt, gần đây có vẻ da mặt bị rám nắng rồi.
Lúc này đã thấy Hoa Hoa có chút dò xét tiến đến, nhìn lướt qua liền tò mò hỏi: “Chủ tử ơi, sao Hương tỷ tỷ lại không cùng người trở về?”
Thẩm Nghiên Tịch còn đang nghiên cứu mặt mình, thuận miệng đáp: “Mấy ngày nay cô ấy có chút việc riêng vắng mặt. Muội tìm nàng ấy có việc gì?”
“Không có, chỉ là thấy tỷ ấy theo chủ tử cùng ra ngoài nhưng lại không thấy trở về nên cảm thấy có chút kỳ lạ. Chủ tử đang nhìn gì vậy?”
“Ừm…” Nàng nhíu mày nhìn mặt mình trong gương, vừa vuốt ve lại lo lắng, “Muội xem xem, có phải ta bị rám nắng không? Ta thấy mặt mình tối đi rất nhiều?”
Hoa Hoa nghe vậy lập tức chui vào, thẳng đến trước mặt nàng, rối rắm hự hai tiếng, “Chủ … chủ tử không có đen. Thật ra gương mặt này cũng đâu phải của chủ tử đâu.”
Ai nói mặt mũi này không phải của nàng thì nàng sẽ không bị rám nắng hả?
Nàng không hài lòng vuốt ve mặt mình, đột nhiên tay ngưng lại, xoay người quét mắt ra xung quanh, “Người nào? Mau lăn ra đây cho ta!”
Trong một khắc nàng cảm thấy một chút hơi thở vừa lạ lại vừa quen, bởi vì gần đây ngẫu nhiên vẫn cảm nhận được luồng hơi thở này xuất hiện xung quanh, nhưng tột cùng là người phương nào, vì sao mà đến thì nàng lại không biết.
Vừa rồi, nó lại xuất hiện một lần nữa. Hoặc là, căn bản người này vẫn luôn ẩn ở xung quanh nàng, chỉ là vừa nãy không biết tại sao lại bị lộ ra chút hơi thở, vừa vặn bị nàng phát giác được.
Sự hoài nghi này lập tức khiến nàng xù lông, tinh thần lập tức cảm thấy không ổn rồi.
Phản ứng của nàng khiến cho Hoa Hoa cũng kinh hãi, cả người đề phòng, đôi mắt sáng ngời dị thường mở to không ngừng quét qua xung quanh, sắc bén không thua gì một ngọn đao.
“Chủ tử, có người sao?”
Đôi mày thanh tú của Thẩm Nghiên Tịch nhíu chặt, lại tỷ mỉ cảm nhận một lần nữa hoàn toàn không tìm thấy hơi thở đó tồn tại, tựa hồ vừa nãy chỉ là ảo giác thôi.
Nhưng nàng vạn phần khẳng định bản thân tuyệt đối không cảm nhận sai!
Cái người không rõ lai lịch này không chỉ một lần xuất hiện ở xung quanh nàng, nhưng hiện tại lại không cảm thấy được gì, cũng không biết là đã rời đi hay rất khép léo che giấu bản thân.
Nàng lắc đầu, “Tìm không thấy rồi.”
Hoa Hoa nhướng mày, vẻ đẹp đáng yêu mang chút sát khí, oán hận nói: “Không biết là kẻ nào to gan dám tới đây theo dõi chủ tử? Liệu có phải là người Thẩm gia không?”
“Không giống.” Nàng cũng không cảm thấy chút nguy hiểm gì, cũng bởi vậy nên mới biết vị khách không mời này rất không dễ bắt được, đặc biệt là võ công của đối phương tuyệt đối ở trên nàng, hơn nữa không chỉ cao hơn một chút đâu.
Sao đột nhiên lại gặp được một tuyệt đỉnh cao thủ chứ?
Lúc trước là Quân Thương, hiện tại lại thêm một vị khách thần bí, còn gã mặc áo đen mấy đêm trước đến dò xét phủ Kỳ vương cũng vô cùng lợi hại, chỉ không biết nguyên nhân nào khiến hắn đột nhiên mở nước, bằng không nàng muốn thoát thân cũng rất khó a.
Qua nhiên dưới chân hoàng thành này ngọa hổ tàng long, trước kia ở ngoại thành, nhiều năm qua nàng cũng chưa từng gặp một cao thủ nhất đẳng, tối đa cũng chỉ có thể đánh ngang tay với nàng hoặc là nhỉnh hơn một chút chút thôi.
Có điều…
Hàng lông mi xinh đẹp khẽ nhắm lại như có điều suy nghĩ, đồng thời cũng dặn dò Hoa Hoa: “Gây đây muội cũng phải cẩn thận một chút.”
“Tuân!”
Ngay vườn hoa nhỏ cách Phù Hương viện không quá trăm mét, đột nhiên xuất hiện một bóng người, khắp người đỏ như máu, bờ môi nhẹ nhướng lên, tựa hồ tâm trạng rất vui sướng, khuôn mặt tràn đầy âm khí quỷ dị mọi khi giãn ra thật dịu dàng, thế nên nhìn như có chút bất bình thường.
“Không phải gương mặt của mình?” Hắn khẽ cúi đầu đứng ngay đó, tự mình lẩm bẩm, “Khó trách luôn cảm thấy có gì đó khác thường, không biết dưới lớp mặt nạ kia sẽ là một khuôn mặt như thế nào.”
Nói xong lời này, đáy mắt của hắn như có ánh sáng di động, cơ hồ muốn tràn cả ra hốc mắt.
Không hiểu sao thứ cảm giác đó ngày càng mãnh liệt, chỉ là trước sau chưa có biện pháp xác minh. Công lực của nha đó rõ ràng không bằng hắn nhưng trực giác cực kỳ mẫn cảm, chỉ sơ suất một chút cũng bị nàng phát hiện.
Cũng như vừa rồi, do vừa nghe nàng nói gương mặt này không phải của mình nên tâm tình hắn có chút kích động, chỉ một cảm giác rất nhỏ cũng bị nàng phát giác ra ngay.
“Hí!” Hắn quất một miệng lãnh khí, đưa tay nhìn một mảng đen trên ngón tay mình, hơn nữa, thứ màu đen đó còn nhanh chóng lan tràn ra khắp bàn tay, “Nha đầu này cũng nhẫn tâm lắm!”
Có điều, không hiểu sao càng lúc hắn càng cảm thấy nha đầu này rất đáng yêu?
Nén xuống độc tố nhanh chóng lan tràn, hắn lách mình biến mất ngay tại tiểu hoa viên của nàng, nơi tiến đến cũng chính là Phù Hương viện!
Lại nói đến phía Kỳ vương phủ, Diêu Cảnh Trần xa cách mới hai tháng đang lải nhải với Quân Thương, mà lải nhải một lúc lại kéo dài đến hai canh giờ. Mà trong vòng hai canh giờ, Diêu công tử chỉ liên tục nói chuyện và càu nhàu, Thất điện hạ chỉ nghiêm túc xử lý công việc, ngay cả đầu cũng không buồn nâng lên liếc hắn một cái, tựa hồ không hề nghe thấy hắn đang nói gì.
Có một người thôi mà nhắc suốt hai canh giờ, cũng không phải một người bình thường có thể làm được, nhất là qua hai canh giờ rồi mà thần sắc của hắn vẫn bình thản không nhanh không chậm, suy cho cùng chỉ là u oán nhưng đối với một người không quan tâm đến an nguy của hắn trong hai tháng qua, chẳng lẽ không hề lo lắng hắn sẽ gặp phải người xấu và bị bán heo con sao?
“Tiểu tử thúi, thật uổng công ta quan tâm ngươi như vậy, vì chung thân đại sự của ngươi mà phải chịu nguy hiểm, đích thân xâm nhập vào nội bộ của đối phương, không phải vì giúp ngươi thám thính tin tức sao! Ngươi thì giỏi rồi, ta vô cớ mất tích cũng không quan tâm không để ý, lâu ngày trùng phùng cũng không thấy ngươi quan tâm hỏi thăm một tiếng chứ đừng nói ngươi có để tâm suốt hai tháng nay ta vì ngươi mà chịu biết bao nhiêu ủy khuất và hành hạ!”
“…” Mở một quyển công văn ra, hắn lại nghiêm túc đọc.
“Rốt cục vẫn là cuộc sống của ngươi đủ tư vị lại vui vẻ, bần đạo tuy không màng thế sự, mặc dù tính ra ngươi hồng loan tinh động, không ngờ động tác lại nhanh gọn như vậy, làm một cái đã cưới một người con dâu vào cửa! Chỉ đáng thương cho Thẩm gia Nhị tiểu thư, một cô nương tốt như vậy lại phải gả cho một hũ nút lạnh băng như ngươi, ba ngày còn không đánh ra được một cái rắm, cuộc sống sau này của người ta phải qua như nào chứ?”
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Thẩm Nhị tiểu thư mỗi ngày đều phải đối mặt với cục nước đá, trơ trọi một mình nói đến lật trời cũng không nhận được chút phản ứng gì… Hắn thật sự có chút thương cảm cho nàng.
Thật sự là quá đáng thương đi!
Quân Thương còn đang trả lời trên một phần công văn nào đó, công tác khẽ ngưng lại, vẻ mặt không chút thay đổi lại cầm lên một quyển mới tiếp tục đọc.
Diêu công tử cảm thấy mất mát, gần đây cảm thấy bản thân phải tự lầm bầm lầu bầu một hồi tập riết cũng quen, thậm chí tựa hồ còn có chút thích thú.
Vì vậy hắn tiếp tục cằn nhằn, lẩm bẩm một hồi đến lúc màn đêm buông xuống, quả thực khiến người ta không thể tin được! Mà càng khiến cho người ta không dám tin chính là từ đầu đến cuối Thất điện hạ không một câu đáp lại, tựa như trước mắt hắn căn bản không có ai đang đứng đó.
Việc xảy ra ở đây hiển nhiên Thẩm Nghiên Tịch không biết, ít nhất vào lúc này nàng thật sự không biết.
Sau khi cảm thấy hơi thở đó xuất hiện quanh mình, tâm trạng nàng có chút bất thuận, theo bản năng bắt đầu nâng cao sự đề phòng lên rất nhiều.
Mãi cho đến tối hôm sau cũng không phát hiện ra điều gì dị thường nữa, cũng không biết có phải do người đó che giấu quả thật rất giỏi hay thật sự đã rời đi.
Nhưng ngoài ý muốn là ngay thời điểm nàng sắp buông lỏng mọi cảnh giác thì lại có chuyện phát sinh.
Đêm dần sâu, nha hoàn chuẩn bị xong nước tắm và đồ dùng lập tức lui ra ngoài, các nàng đã quen với việc tiểu thư trong lúc tắm rửa không thích có người hầu hạ bên cạnh.
Trong phòng cũng chỉ còn lại mỗi Thẩm Nghiên Tịch, nàng cởi áo ngoài, còn đang giật dây chuẩn bị tháo nốt áo trong.
Ngay lúc đó, một tia hơi thở cực kỳ yếu thu hút sự chú ý của nàng, cơ hồ khiến nàng xù lông nhím ngay tại chỗ, động tác lập tức dừng lại, xoay người nhìn sang bên trái.
Một hồng ảnh xuất hiện sau màn che không khác gì một con mãnh thú, nhanh chóng mà bén nhọn, trong chớp mắt đã đứng trước mặt Thẩm Nghiên Tịch, đưa tay chộp tà áo lót rộng thùng thình của nàng.
“Lưu manh!”
Thẩm Nghiên Tịch tức giận mắng, động tác không hề trì hoãn, mũi chân chạm trên mặt đất một cái liền bay ngay ra sau, đưa tay hung hắn đánh thẳng về tên lưu manh, cả bàn tay lộ ra một tầng sáng xanh quỷ dị.
Người nọ dường như cũng phát hiện chưởng này của nàng rất lợi hại, không dám đụng vào mà né sang một bên, tay kia vẫn đang nắm thẳng tà áo trước ngực nàng.
Trong chớp mắt, Thẩm Nghiên Tịch nhận thấy hắn đã đến, nhưng so với việc không nhận ra hắn, nàng càng không dám tin vào mắt mình, như thể nào mà người gần đây liên tục theo dõi nàng lại chính là hắn!
Trong một khắc nàng cảm thấy tóc gáy đều dựng lên, một luồng khí lạnh tản mát bên cột sống, trực tiếp trào thẳng lên đỉnh đầu.
Một lần nữa tránh khỏi móng vuốt sói, rốt cục nàng đã giữ được một khoảng cách nhất định, cao ngạo nói: “Không ngờ đường đường một Hữu tướng đại nhân lại có sở thích đột nhập vào khuê phòng của đàn bà con gái rình coi mấy cái này.
Đúng vậy, người tới đây chính là Hữu tướng đại nhân, Sở Ly!
Thẩm Nghiên Tịch giữ đúng một khoảng cách với hắn rồi dừng lại, hắn cũng không tiếp tục truy kích mà chỉ đứng ngay tại chỗ, cúi đầu cười khẽ một tiếng, “Cái này sao có thể gọi là rình trộm được?”
“Đúng vậy, ngài trực tiếp xông ra, dục hành khinh bạc làm chuyện vô lễ chứ gì!”
“Ha ha!” Hắn vui cười nhìn nàng, bờ môi yêu quái hơi nhướng lên kéo ra một đường cong, “Ta đây thấy nàng muốn tắm rửa nên mới tiến đến, bằng không sao có thể tận mắt thấy được nàng cởi áo nới dây lưng trước mặt ta.”
Không biết có phải sai sót của nàng hay không, cứ cảm thấy từ ánh mắt nhìn nàng cùng với giọng điệu nói chuyện của hắn lộ ra chút… sủng ái?
Thẩm Nghiên Tịch lập tức bị thứ cảm giác quái quỷ không thực tế này làm cho kinh hãi, không chút lựa chọn quy kết tất thảy chỉ là ảo giác, cười lạnh nói: “Sao? Hành vi của Hữu tướng đại nhân quả có chút kỳ lạ, vừa nói không thể nhìn được ta cởi áo nới dây trước mặt mình mà lại xông ra ý đồ muốn kéo y phục của người ta.”
Sở Ly mỉm cười, cho tới bây giờ không thể ngờ được một con người hung tàn, tính cách như ác quỷ khiến cho khắp triều Đông Lâm đều hoảng sợ tránh không kịp, lúc này ở trước mặt Thẩm Nghiên Tịch lại cực kỳ hiền lành, thậm chí có thể xưng là rất dịu dàng.
“Ta chỉ muốn tới để xác nhận một điều.”
“Chuyện gì?”
Hắn vươn tay chỉ vai trái nàng một cái, “Chỗ đó!”
Soi gương sờ mặt, gần đây có vẻ da mặt bị rám nắng rồi.
Lúc này đã thấy Hoa Hoa có chút dò xét tiến đến, nhìn lướt qua liền tò mò hỏi: “Chủ tử ơi, sao Hương tỷ tỷ lại không cùng người trở về?”
Thẩm Nghiên Tịch còn đang nghiên cứu mặt mình, thuận miệng đáp: “Mấy ngày nay cô ấy có chút việc riêng vắng mặt. Muội tìm nàng ấy có việc gì?”
“Không có, chỉ là thấy tỷ ấy theo chủ tử cùng ra ngoài nhưng lại không thấy trở về nên cảm thấy có chút kỳ lạ. Chủ tử đang nhìn gì vậy?”
“Ừm…” Nàng nhíu mày nhìn mặt mình trong gương, vừa vuốt ve lại lo lắng, “Muội xem xem, có phải ta bị rám nắng không? Ta thấy mặt mình tối đi rất nhiều?”
Hoa Hoa nghe vậy lập tức chui vào, thẳng đến trước mặt nàng, rối rắm hự hai tiếng, “Chủ … chủ tử không có đen. Thật ra gương mặt này cũng đâu phải của chủ tử đâu.”
Ai nói mặt mũi này không phải của nàng thì nàng sẽ không bị rám nắng hả?
Nàng không hài lòng vuốt ve mặt mình, đột nhiên tay ngưng lại, xoay người quét mắt ra xung quanh, “Người nào? Mau lăn ra đây cho ta!”
Trong một khắc nàng cảm thấy một chút hơi thở vừa lạ lại vừa quen, bởi vì gần đây ngẫu nhiên vẫn cảm nhận được luồng hơi thở này xuất hiện xung quanh, nhưng tột cùng là người phương nào, vì sao mà đến thì nàng lại không biết.
Vừa rồi, nó lại xuất hiện một lần nữa. Hoặc là, căn bản người này vẫn luôn ẩn ở xung quanh nàng, chỉ là vừa nãy không biết tại sao lại bị lộ ra chút hơi thở, vừa vặn bị nàng phát giác được.
Sự hoài nghi này lập tức khiến nàng xù lông, tinh thần lập tức cảm thấy không ổn rồi.
Phản ứng của nàng khiến cho Hoa Hoa cũng kinh hãi, cả người đề phòng, đôi mắt sáng ngời dị thường mở to không ngừng quét qua xung quanh, sắc bén không thua gì một ngọn đao.
“Chủ tử, có người sao?”
Đôi mày thanh tú của Thẩm Nghiên Tịch nhíu chặt, lại tỷ mỉ cảm nhận một lần nữa hoàn toàn không tìm thấy hơi thở đó tồn tại, tựa hồ vừa nãy chỉ là ảo giác thôi.
Nhưng nàng vạn phần khẳng định bản thân tuyệt đối không cảm nhận sai!
Cái người không rõ lai lịch này không chỉ một lần xuất hiện ở xung quanh nàng, nhưng hiện tại lại không cảm thấy được gì, cũng không biết là đã rời đi hay rất khép léo che giấu bản thân.
Nàng lắc đầu, “Tìm không thấy rồi.”
Hoa Hoa nhướng mày, vẻ đẹp đáng yêu mang chút sát khí, oán hận nói: “Không biết là kẻ nào to gan dám tới đây theo dõi chủ tử? Liệu có phải là người Thẩm gia không?”
“Không giống.” Nàng cũng không cảm thấy chút nguy hiểm gì, cũng bởi vậy nên mới biết vị khách không mời này rất không dễ bắt được, đặc biệt là võ công của đối phương tuyệt đối ở trên nàng, hơn nữa không chỉ cao hơn một chút đâu.
Sao đột nhiên lại gặp được một tuyệt đỉnh cao thủ chứ?
Lúc trước là Quân Thương, hiện tại lại thêm một vị khách thần bí, còn gã mặc áo đen mấy đêm trước đến dò xét phủ Kỳ vương cũng vô cùng lợi hại, chỉ không biết nguyên nhân nào khiến hắn đột nhiên mở nước, bằng không nàng muốn thoát thân cũng rất khó a.
Qua nhiên dưới chân hoàng thành này ngọa hổ tàng long, trước kia ở ngoại thành, nhiều năm qua nàng cũng chưa từng gặp một cao thủ nhất đẳng, tối đa cũng chỉ có thể đánh ngang tay với nàng hoặc là nhỉnh hơn một chút chút thôi.
Có điều…
Hàng lông mi xinh đẹp khẽ nhắm lại như có điều suy nghĩ, đồng thời cũng dặn dò Hoa Hoa: “Gây đây muội cũng phải cẩn thận một chút.”
“Tuân!”
Ngay vườn hoa nhỏ cách Phù Hương viện không quá trăm mét, đột nhiên xuất hiện một bóng người, khắp người đỏ như máu, bờ môi nhẹ nhướng lên, tựa hồ tâm trạng rất vui sướng, khuôn mặt tràn đầy âm khí quỷ dị mọi khi giãn ra thật dịu dàng, thế nên nhìn như có chút bất bình thường.
“Không phải gương mặt của mình?” Hắn khẽ cúi đầu đứng ngay đó, tự mình lẩm bẩm, “Khó trách luôn cảm thấy có gì đó khác thường, không biết dưới lớp mặt nạ kia sẽ là một khuôn mặt như thế nào.”
Nói xong lời này, đáy mắt của hắn như có ánh sáng di động, cơ hồ muốn tràn cả ra hốc mắt.
Không hiểu sao thứ cảm giác đó ngày càng mãnh liệt, chỉ là trước sau chưa có biện pháp xác minh. Công lực của nha đó rõ ràng không bằng hắn nhưng trực giác cực kỳ mẫn cảm, chỉ sơ suất một chút cũng bị nàng phát hiện.
Cũng như vừa rồi, do vừa nghe nàng nói gương mặt này không phải của mình nên tâm tình hắn có chút kích động, chỉ một cảm giác rất nhỏ cũng bị nàng phát giác ra ngay.
“Hí!” Hắn quất một miệng lãnh khí, đưa tay nhìn một mảng đen trên ngón tay mình, hơn nữa, thứ màu đen đó còn nhanh chóng lan tràn ra khắp bàn tay, “Nha đầu này cũng nhẫn tâm lắm!”
Có điều, không hiểu sao càng lúc hắn càng cảm thấy nha đầu này rất đáng yêu?
Nén xuống độc tố nhanh chóng lan tràn, hắn lách mình biến mất ngay tại tiểu hoa viên của nàng, nơi tiến đến cũng chính là Phù Hương viện!
Lại nói đến phía Kỳ vương phủ, Diêu Cảnh Trần xa cách mới hai tháng đang lải nhải với Quân Thương, mà lải nhải một lúc lại kéo dài đến hai canh giờ. Mà trong vòng hai canh giờ, Diêu công tử chỉ liên tục nói chuyện và càu nhàu, Thất điện hạ chỉ nghiêm túc xử lý công việc, ngay cả đầu cũng không buồn nâng lên liếc hắn một cái, tựa hồ không hề nghe thấy hắn đang nói gì.
Có một người thôi mà nhắc suốt hai canh giờ, cũng không phải một người bình thường có thể làm được, nhất là qua hai canh giờ rồi mà thần sắc của hắn vẫn bình thản không nhanh không chậm, suy cho cùng chỉ là u oán nhưng đối với một người không quan tâm đến an nguy của hắn trong hai tháng qua, chẳng lẽ không hề lo lắng hắn sẽ gặp phải người xấu và bị bán heo con sao?
“Tiểu tử thúi, thật uổng công ta quan tâm ngươi như vậy, vì chung thân đại sự của ngươi mà phải chịu nguy hiểm, đích thân xâm nhập vào nội bộ của đối phương, không phải vì giúp ngươi thám thính tin tức sao! Ngươi thì giỏi rồi, ta vô cớ mất tích cũng không quan tâm không để ý, lâu ngày trùng phùng cũng không thấy ngươi quan tâm hỏi thăm một tiếng chứ đừng nói ngươi có để tâm suốt hai tháng nay ta vì ngươi mà chịu biết bao nhiêu ủy khuất và hành hạ!”
“…” Mở một quyển công văn ra, hắn lại nghiêm túc đọc.
“Rốt cục vẫn là cuộc sống của ngươi đủ tư vị lại vui vẻ, bần đạo tuy không màng thế sự, mặc dù tính ra ngươi hồng loan tinh động, không ngờ động tác lại nhanh gọn như vậy, làm một cái đã cưới một người con dâu vào cửa! Chỉ đáng thương cho Thẩm gia Nhị tiểu thư, một cô nương tốt như vậy lại phải gả cho một hũ nút lạnh băng như ngươi, ba ngày còn không đánh ra được một cái rắm, cuộc sống sau này của người ta phải qua như nào chứ?”
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Thẩm Nhị tiểu thư mỗi ngày đều phải đối mặt với cục nước đá, trơ trọi một mình nói đến lật trời cũng không nhận được chút phản ứng gì… Hắn thật sự có chút thương cảm cho nàng.
Thật sự là quá đáng thương đi!
Quân Thương còn đang trả lời trên một phần công văn nào đó, công tác khẽ ngưng lại, vẻ mặt không chút thay đổi lại cầm lên một quyển mới tiếp tục đọc.
Diêu công tử cảm thấy mất mát, gần đây cảm thấy bản thân phải tự lầm bầm lầu bầu một hồi tập riết cũng quen, thậm chí tựa hồ còn có chút thích thú.
Vì vậy hắn tiếp tục cằn nhằn, lẩm bẩm một hồi đến lúc màn đêm buông xuống, quả thực khiến người ta không thể tin được! Mà càng khiến cho người ta không dám tin chính là từ đầu đến cuối Thất điện hạ không một câu đáp lại, tựa như trước mắt hắn căn bản không có ai đang đứng đó.
Việc xảy ra ở đây hiển nhiên Thẩm Nghiên Tịch không biết, ít nhất vào lúc này nàng thật sự không biết.
Sau khi cảm thấy hơi thở đó xuất hiện quanh mình, tâm trạng nàng có chút bất thuận, theo bản năng bắt đầu nâng cao sự đề phòng lên rất nhiều.
Mãi cho đến tối hôm sau cũng không phát hiện ra điều gì dị thường nữa, cũng không biết có phải do người đó che giấu quả thật rất giỏi hay thật sự đã rời đi.
Nhưng ngoài ý muốn là ngay thời điểm nàng sắp buông lỏng mọi cảnh giác thì lại có chuyện phát sinh.
Đêm dần sâu, nha hoàn chuẩn bị xong nước tắm và đồ dùng lập tức lui ra ngoài, các nàng đã quen với việc tiểu thư trong lúc tắm rửa không thích có người hầu hạ bên cạnh.
Trong phòng cũng chỉ còn lại mỗi Thẩm Nghiên Tịch, nàng cởi áo ngoài, còn đang giật dây chuẩn bị tháo nốt áo trong.
Ngay lúc đó, một tia hơi thở cực kỳ yếu thu hút sự chú ý của nàng, cơ hồ khiến nàng xù lông nhím ngay tại chỗ, động tác lập tức dừng lại, xoay người nhìn sang bên trái.
Một hồng ảnh xuất hiện sau màn che không khác gì một con mãnh thú, nhanh chóng mà bén nhọn, trong chớp mắt đã đứng trước mặt Thẩm Nghiên Tịch, đưa tay chộp tà áo lót rộng thùng thình của nàng.
“Lưu manh!”
Thẩm Nghiên Tịch tức giận mắng, động tác không hề trì hoãn, mũi chân chạm trên mặt đất một cái liền bay ngay ra sau, đưa tay hung hắn đánh thẳng về tên lưu manh, cả bàn tay lộ ra một tầng sáng xanh quỷ dị.
Người nọ dường như cũng phát hiện chưởng này của nàng rất lợi hại, không dám đụng vào mà né sang một bên, tay kia vẫn đang nắm thẳng tà áo trước ngực nàng.
Trong chớp mắt, Thẩm Nghiên Tịch nhận thấy hắn đã đến, nhưng so với việc không nhận ra hắn, nàng càng không dám tin vào mắt mình, như thể nào mà người gần đây liên tục theo dõi nàng lại chính là hắn!
Trong một khắc nàng cảm thấy tóc gáy đều dựng lên, một luồng khí lạnh tản mát bên cột sống, trực tiếp trào thẳng lên đỉnh đầu.
Một lần nữa tránh khỏi móng vuốt sói, rốt cục nàng đã giữ được một khoảng cách nhất định, cao ngạo nói: “Không ngờ đường đường một Hữu tướng đại nhân lại có sở thích đột nhập vào khuê phòng của đàn bà con gái rình coi mấy cái này.
Đúng vậy, người tới đây chính là Hữu tướng đại nhân, Sở Ly!
Thẩm Nghiên Tịch giữ đúng một khoảng cách với hắn rồi dừng lại, hắn cũng không tiếp tục truy kích mà chỉ đứng ngay tại chỗ, cúi đầu cười khẽ một tiếng, “Cái này sao có thể gọi là rình trộm được?”
“Đúng vậy, ngài trực tiếp xông ra, dục hành khinh bạc làm chuyện vô lễ chứ gì!”
“Ha ha!” Hắn vui cười nhìn nàng, bờ môi yêu quái hơi nhướng lên kéo ra một đường cong, “Ta đây thấy nàng muốn tắm rửa nên mới tiến đến, bằng không sao có thể tận mắt thấy được nàng cởi áo nới dây lưng trước mặt ta.”
Không biết có phải sai sót của nàng hay không, cứ cảm thấy từ ánh mắt nhìn nàng cùng với giọng điệu nói chuyện của hắn lộ ra chút… sủng ái?
Thẩm Nghiên Tịch lập tức bị thứ cảm giác quái quỷ không thực tế này làm cho kinh hãi, không chút lựa chọn quy kết tất thảy chỉ là ảo giác, cười lạnh nói: “Sao? Hành vi của Hữu tướng đại nhân quả có chút kỳ lạ, vừa nói không thể nhìn được ta cởi áo nới dây trước mặt mình mà lại xông ra ý đồ muốn kéo y phục của người ta.”
Sở Ly mỉm cười, cho tới bây giờ không thể ngờ được một con người hung tàn, tính cách như ác quỷ khiến cho khắp triều Đông Lâm đều hoảng sợ tránh không kịp, lúc này ở trước mặt Thẩm Nghiên Tịch lại cực kỳ hiền lành, thậm chí có thể xưng là rất dịu dàng.
“Ta chỉ muốn tới để xác nhận một điều.”
“Chuyện gì?”
Hắn vươn tay chỉ vai trái nàng một cái, “Chỗ đó!”
/101
|