Ánh mắt của hắn thật sự quá biết xâm lược, thế nên cho dù hắn không nói gì, chỉ cần liếc mắt một cái là nàng biết được mục tiêu của hắn. Thậm chí ánh mắt đó thật sự có ma lực, khiến cho đôi môi nàng có cảm giác muốn nhũn ra và tê dại đi, hoảng hốt nghĩ lại tình cảnh trong Kỳ vương phủ hôm nay, tại thư phòng của hắn đã xảy ra… xảy ra chuyện đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nóng lên, nhịp tim cũng hơi lạc đi, nhưng lập tức nàng ngẩng đầu ưỡng ngực nhìn thẳng, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, đôi mắt thuần khiết ngây thơ mở to ra, “Ngài nhìn chằm chằm môi của ta làm gì? Chẳng lẽ ngài muốn đến thân mật với ta một phen sao?”
Mơ hồ nàng nghe được tiếng ‘răng rắc’ của dòng điện chạy qua, tựa như thiên lôi đang giáng thẳng một búa xuống đầu nàng, khiến cho Hương Hương và một vài nha hoàn theo hầu chấn động. Cái này rất không trong sáng!
“Chủ tử!”
Hương Hương khiếp sợ kinh hô, lại thấy Thẩm Nhị tiểu thư khinh khỉnh trình ra một vẻ mặt ghét bỏ đúng nghĩa.
Nha đầu kia theo bên người nàng bao lâu rồi chứ phải mới đến có một hai hôm, sao còn bày ra bộ dạng hết kinh đến sợ kia chứ?
Bị chủ tử ghét bỏ, Hương Hương cô nương nước mắt lưng tròng, Thẩm Nghiên Tịch cũng đem sự chú ý chuyển lại qua Quân Thương, có vẻ hắn cũng bị nàng dọa đến ngẩn người. Thật sự là… cảnh đẹp ý vui!
Nàng đắc ý nhếch khóe miệng lộ ra một cường cong cong, nếu không phải nói là giảo hoạt thì đích xác là một con tiểu hồ ly đang nuôi âm mưu gì đó.
Quân Thương thật sự đã bị kinh động rồi, hắn hoàn toàn không dự liệu được nàng sẽ trực tiếp nói ra những lời như vậy, cho nên khi đối mặt với sự trêu ghẹo của nàng, hắn ngẩn ngơ một hồi không thể phản ứng kịp.
Trạng thái này là Thất điện hạ từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ lần đầu tiên cảm nhận được.
Nhưng mà Thất điện hạ rất không hổ danh là Thất điện hạ, cho dù gặp phải tình huống kinh hãi lần đầu tiên trong đời đi nữa, hắn cũng chỉ mất vài giây sững sờ mà thôi, đúng sau một giây Thẩm Nghiên Tịch đắc ý, hắn cũng nheo mắt lại, sâu kín nhìn nàng.
“Ực?” Sao nhanh như vậy đã điều chỉnh được rồi? Hơn nữa còn là một bộ dáng rất nguy hiểm?
Thẩm Nghiên Tịch lập tức cảm thấy không có chuyện gì tốt lành rồi, nhưng được chứng kiến biểu cảm đặc hiếm có khi nãy của Thất điện hạ… làm người thật sự không nên tham lam quá mà, tham nhiều thì nhất định sẽ thâm.
Nghĩ như vậy, tâm khí nàng thoải mái đi ít nhiều, cũng bở vì nhận ra hơi thở nguy hiểm đó nên không muốn tiếp tục đùa giỡn nữa tránh rước họa vào người, trực tiếp xoay người nửa vòng đối mặt với một bàn cao lương mỹ vị, không coi ai ra gì nhấc đũa lên bắt đầu ăn.
Quân Thương dường như vừa thở dài, nhưng nhịp thở lại quá nhẹ khiến người ta không thể xác nhận được, khiến cho người ngoài hoảng hốt cho rằng mình nhìn nhầm.
Hắn yên lặng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nghiên Tịch, im lặng cầm đũa, cũng im lặng gắp món ăn, rồi lại lẳng lặng mà ăn.
Hết thảy được tiến hành vô cùng yên tĩnh, dường như sự đùa giỡn quan lại ban nãy căn bản không tồn tại, hắn chỉ chuyên chú rót rượu và thưởng thức món ăn, còn thưởng thức nhất cử nhất động của người bên cạnh và những biến hóa trên khuôn mặt. Khắp người lạnh mạc như băng tuyết vạn năm khiến cho đám nha hoàn nổi da gà, ai nấy đều rối rít lui tán ra ngoài, rất nhanh chóng nơi đây chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thẩm Nghiên Tịch dường như không cảm giác được khí chất lạnh băng này, vẫn đang tích cực ngấu nghiến cho thức ăn vào miệng.
Không thể không nói thức ăn và rượu đêm nay đúng ngon, thức ăn mà nhà bếp trong phủ Tể tướng mang tới không có gì là ra cái gì, từ sắc hương hình thức đều kém xa không chỉ một bậc.
So sánh lên cũng là một trời một vực, khiến cho người ta nhất thời không còn hào hứng gì với mâm thức ăn do người trong phủ Tể tướng mang lên.
Rốt cục đã ăn uống no đủ, Thẩm Nghiên Tịch mới để đũa xuống, vô cùng dịu dàng thục nữ súc miệng rồi lau lau, sau đó nghiêng đầu nhìn tảng băng bên cạnh. Ánh mắt trong trẻo mời gọi nhu tình, giọng nói dịu dàng mơn man, “Tạ ơn Thất điện hạ khoản đãi.”
Quân Thương nhìn đôi mắt mênh mông của nàng, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm đi không ít.
Nhưng lời nói tiếp theo của Thẩm Nghiên Tịch lập tức khiến hắn từ mộng ảo bị kéo trở về hiện thực,“Có điều, không có điều cần nhờ thì sẽ không ân cần, không gian thì cũng là đạo tặc. Thất điện hạ ngài mang đến biết bao cao lương mỹ vị như vậy, nếu không có gian ý, không lẽ lại muốn đến trộm đồ?”
Quân Thương thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn qua mớ chén bát ngổn ngang trên bàn, Thẩm Nghiên Tịch thậm chí cũng cảm thấy cả người hắn đang tản ra chút u oán, ngay tại lúc nàng cho rằng hắn sẽ không đáp lại, đột nhiên nghen hắn sâu kín phun ra một chữ: “Gian!”
Lập tức Thẩm Nghiên Tịch sững sờ cả người, sau đó đặt tay lên ngực âm thầm nhỏ một ngụm máu heo.
Bà nó chứ! Không ngờ hắn dám trả lời như vậy!
Hơn nữa, câu trả lời cực kỳ đơn giản mà bừng bừng khí thế!
Hơi thở đầy nguy hiểm lập tức đập thẳng vào mặt!
Quân Thương bị phản ứng của nàng lấy lòng, khóe môi lại cười nhẹ, oán khí lập tức tan biến, nhưng rơi vào trong mắt Thẩm Nghiên Tịch, nụ cười đó ít có ác lắm.
Mắt thấy sắc mặt nàng bất thiện, trêu ghẹo người ta không thành lại bị đùa giỡn trở lại, cơn tức tràn ngập đôi đồng tử xinh đẹp, ánh mắt của hắn càng sâu hơn, có chút vô tội, dường như rất không hiểu được tâm tư của các cô gái, như thế nào lại kỳ lạ như vậy, khiến người ta bắt không được, lại đoán không ra.
Hầy, rõ ràng là nàng đang trêu ghẹo hắn mà, hắn còn nghĩ nàng thích cách nói chuyện này.
Hắn thật sự rất vô tội, nhìn lại giống như hắn đang khi dễ nàng khiến cho cơn giận của Thẩm Nghiên
Tịch còn chưa có chỗ trút đã mạnh mẽ như bị giáng cho một cước, cả lồng ngực phập phồng khó chịu vô cùng.
Vì vậy lại liếc mắt, tức giận nói: “Ngài muốn mời ta ăn cơm, rồi còn cho người dâng tới không ít cao lương mỹ vị… Rốt cục ngài muốn gì?”
“Muốn cùng nàng dùng một bữa cơm.”
“…”
“Hôm nay nàng tức giận rời đi, chuyện còn chưa kịp nói rõ nên ta đành tìm một cơ hội khác.”
Theo bản năng, Thẩm Nghiên Tịch nhớ lại mình bị cưỡng hôn trong thư phòng hắn, lập tức xù lông nhím, cả người đầy phòng bị, hồ nghi nhìn hắn, “Cái gì còn chưa nói rõ? Huống chi, nếu muốn nói chuyện, ngài chỉ cần phái người tới, hoặc là ngài đích thân tới đây cũng được rồi, cần gì phải ăn cơm chung chứ?”
Cái này không phải gọi là sau khi ăn uống no say rồi, bụng còn chưa kịp tiêu hóa thì trưng ngay ra một bộ dạng vô cùng ủy khuất, có khác gì qua cầu rút ván hở Nhị tiểu thư?
Trước khi ăn, sao Nhị tiểu thư cao quý không hỏi, không nói trước vấn đề a?
Thất điện hạ cũng chỉ yên lặng, lại cảm thấy người trước mắt đang xù lông nhím đề phòng, bữa còn chưa dùng xong đã được thấy một bộ dáng hết sức sinh động đáng yêu như vậy khiến hắn càng nhìn càng muốn nhìn, dù có nhìn hoài nhìn mãi cũng không thấy chán.
“Về chuyện ‘dắng thiếp’ hồi môn.”
Chỉ đúng sáu chữ ngắn ngủi nhưng đã hấp dẫn sự chú ý cao độ của nàng, nàng chau chau mày, mắt hơi híp lại, càng nghĩ thì trong lòng càng không mòi ra được tư vị gì.
Cái thời đại này nam tử muốn tam thê tứ thiếp cũng là chuyện hợp pháp, cho dù không phải ‘dắng thiếp’ hay nha hoàn, về sau hắn tất cũng sẽ có đủ loại đàn bà. Cho dù hắn không cần đi nữa cũng sẽ có không ít người chủ động dâng lên đủ loại hình mỹ nhân, đến lúc đó hắn cự tuyệt cũng cự tuyệt không được, tỷ dụ như là Hoàng đế ban thưởng thì sao?”
Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch càng lúc càng kỳ quái, đột nhiên nói: “Vậy chúng ta thương lượng thế nào đây?”
Quân Thương hơi kinh ngạc, yên lặng gật đầu, “Nàng nói.”
Hai từ nhàn nhạt nói ra đại ý như nàng muốn thế nào cũng được, hắn tuyệt đối sẽ đáp ứng.
Ánh mắt nàng hơi lóe lên, những điều cần nói cũng không cần phải thay đổi, “Không tới hai tháng nữa ta sẽ phải gả cho ngài, chẳng qua nếu như về sau ngài gặp được người con gái mà mình thích, hoặc là muốn có Trắc phi, phu nhân, thị thiếp gì đó, ngài chỉ cần thả ta đi là được!”
Ánh mắt hắn trở nên kịch liệt, đặc biệt chuyên tâm không chớp mắt nhìn nàng.
Nàng cũng biết yêu cầu này của nàng đối với bất kỳ một người đàn ông có thân phận trong thời đại này mà nói là một chuyện vô cùng to gan lớn mật, thậm chí còn được xem là không tuân thủ nữ tắc,
nhưng thật sự đây chính là ranh giới cuối cùng mà nàng có thể chấp nhận được, chỉ cần hắn đáp ứng thì đôi bên đều vui vẻ, nếu hắn không đáp ứng thì nàng cũng không tiếc vận dụng một vài thủ đoạn cực đoan mà mình rất không muốn dùng tới.
Mà hắn chuyên tâm nhìn nàng trong chốc lát, ngoài ý muốn của nàng, hắn đáp ứng một cách không do dự.
“Được!”
“Sao? Ngài có thể dễ dàng đồng ý như vậy sao? Không cần thời gian để suy nghĩ thêm?”
Đã thoải mái đạt được kết quả mình muốn, nàng cũng hơi bất ngờ, đồng thời lại có chút cảm giác không chân thật.
Cứ đồng ý một cách dễ dãi như vậy có phải hơi có chút không nghiêm túc ?
Quân Thương có chút buồn bực nhìn nàng, “Không cần, đây cũng là ước nguyện của ta.”
“Cái gì? Thì ra từ sớm ngài đã chuẩn bị sẵn rồi, bất cứ lúc nào muốn thì thẳng chân đá ta ra cửa?”
Hắn nhíu mày, “Không phải mà!”
“Không cần giải thích nhiều, ta hiểu. Nam nhân các ngài ai không hy vọng trái ôm phải ấp hưởng tề nhân chi phúc? Ngài thân là Hoàng tử điện hạ tôn quý như vậy, có biết bao mỹ nhân ngồi đó chờ ngài tùy ý lựa chọn, há có thể như một gốc cây chỉ vì hôn ước trói buộc phải chọn một cây cổ thụ đã bị lệch nghiêng mà từ bỏ cả một khu rừng rậm tươi xanh?”
Hắn lại nhíu mày, ánh mắt càng lúc càng kỳ quái, “Ngoài nàng ra, ta chừa từng nghĩ sẽ muốn có một nử tử khác.”
“Hả?”
Thẩm Nghiên Tịch kinh hãi, gắt gao nhìn thẳng hắn.
Nàng mới nghe được cái gì nhỉ? Sao lại có cảm giác hình như là tên điện hạ nào đó đang thổ lộ cõi lòng với mình?
Là hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm rồi!
Thất điện hạ còn đang kinh ngạc bởi nàng đang tự ví chính mình như một cây cổ thụ bị lệch nghiêng gì đó, hắn hoàn hồn nghiêm túc nhìn nàng, lại buông một câu, “Chỉ có nàng, tuyệt đối không có nữ nhân khác.”
Lần này nàng nghe rõ ràng rồi!
Thẩm Nghiên Tịch yên lặng vuốt ve lồng ngực, cho dù nàng rất kiên cường chống đỡ rồi, nhưng tâm trạng bị đả kích rất mạnh, trên mặt khẽ nóng lên.
Đột nhiên có một cảm giác rất kỳ quái, trái tim có chút bất thường nảy lên, máu huyết nhanh chóng lan tràn ra tứ chi, một lần nữa quay về hội tụ ở tim, cả cõi lòng hết nhíu lại nhíu lần nữa.
Gió đêm theo cửa sổ thổi vào, ánh nến bị lay động chập chờn, cũng thổi qua làn tóc khẽ vuốt ve gờ má đỏ hồng của mỹ nhân, khiến nàng giật mình như vừa bị đánh thức.
Ngẩng đầu lên đã thấy Quân Thương đang yên lặng nhìn mình, khuôn mặt vẫn hờ hững không chút biểu cảm, duy chỉ có ánh mắt đang dịu dàng nhìn nàng, mơ hồ có chút vui vẻ và mong đợi đang chờ nàng đáp lại.
Thẩm Nghiên Tịch nhẹ nhàng thả tay xuống, lại nhẹ nhàng đứng lên, nhẹ nhàng xoay người hướng về khuê phòng, rất nhẹ nhàng ngáp một cái rồi nhẹ nhàng phất phất tay, “Hôm nay đa tạ Thất điện hạ khoản đãi, trời cũng không còn sớm nữa, thỉnh ngài trở về đi, bây giờ ta muốn về phòng ngủ một giấc.”
Lời nói xong thì người đã ra đến ngoài cửa, cứ như vậy không chút áy náy mà trở về khuê phòng, độc để lại Thất điện hạ còn đang sững sờ ngồi đó, sắc mặt không thay đổi nhưng ánh mắt như đã rơi vào cõi âm u.
Không phải nàng vừa mới thức dậy sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nóng lên, nhịp tim cũng hơi lạc đi, nhưng lập tức nàng ngẩng đầu ưỡng ngực nhìn thẳng, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, đôi mắt thuần khiết ngây thơ mở to ra, “Ngài nhìn chằm chằm môi của ta làm gì? Chẳng lẽ ngài muốn đến thân mật với ta một phen sao?”
Mơ hồ nàng nghe được tiếng ‘răng rắc’ của dòng điện chạy qua, tựa như thiên lôi đang giáng thẳng một búa xuống đầu nàng, khiến cho Hương Hương và một vài nha hoàn theo hầu chấn động. Cái này rất không trong sáng!
“Chủ tử!”
Hương Hương khiếp sợ kinh hô, lại thấy Thẩm Nhị tiểu thư khinh khỉnh trình ra một vẻ mặt ghét bỏ đúng nghĩa.
Nha đầu kia theo bên người nàng bao lâu rồi chứ phải mới đến có một hai hôm, sao còn bày ra bộ dạng hết kinh đến sợ kia chứ?
Bị chủ tử ghét bỏ, Hương Hương cô nương nước mắt lưng tròng, Thẩm Nghiên Tịch cũng đem sự chú ý chuyển lại qua Quân Thương, có vẻ hắn cũng bị nàng dọa đến ngẩn người. Thật sự là… cảnh đẹp ý vui!
Nàng đắc ý nhếch khóe miệng lộ ra một cường cong cong, nếu không phải nói là giảo hoạt thì đích xác là một con tiểu hồ ly đang nuôi âm mưu gì đó.
Quân Thương thật sự đã bị kinh động rồi, hắn hoàn toàn không dự liệu được nàng sẽ trực tiếp nói ra những lời như vậy, cho nên khi đối mặt với sự trêu ghẹo của nàng, hắn ngẩn ngơ một hồi không thể phản ứng kịp.
Trạng thái này là Thất điện hạ từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ lần đầu tiên cảm nhận được.
Nhưng mà Thất điện hạ rất không hổ danh là Thất điện hạ, cho dù gặp phải tình huống kinh hãi lần đầu tiên trong đời đi nữa, hắn cũng chỉ mất vài giây sững sờ mà thôi, đúng sau một giây Thẩm Nghiên Tịch đắc ý, hắn cũng nheo mắt lại, sâu kín nhìn nàng.
“Ực?” Sao nhanh như vậy đã điều chỉnh được rồi? Hơn nữa còn là một bộ dáng rất nguy hiểm?
Thẩm Nghiên Tịch lập tức cảm thấy không có chuyện gì tốt lành rồi, nhưng được chứng kiến biểu cảm đặc hiếm có khi nãy của Thất điện hạ… làm người thật sự không nên tham lam quá mà, tham nhiều thì nhất định sẽ thâm.
Nghĩ như vậy, tâm khí nàng thoải mái đi ít nhiều, cũng bở vì nhận ra hơi thở nguy hiểm đó nên không muốn tiếp tục đùa giỡn nữa tránh rước họa vào người, trực tiếp xoay người nửa vòng đối mặt với một bàn cao lương mỹ vị, không coi ai ra gì nhấc đũa lên bắt đầu ăn.
Quân Thương dường như vừa thở dài, nhưng nhịp thở lại quá nhẹ khiến người ta không thể xác nhận được, khiến cho người ngoài hoảng hốt cho rằng mình nhìn nhầm.
Hắn yên lặng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nghiên Tịch, im lặng cầm đũa, cũng im lặng gắp món ăn, rồi lại lẳng lặng mà ăn.
Hết thảy được tiến hành vô cùng yên tĩnh, dường như sự đùa giỡn quan lại ban nãy căn bản không tồn tại, hắn chỉ chuyên chú rót rượu và thưởng thức món ăn, còn thưởng thức nhất cử nhất động của người bên cạnh và những biến hóa trên khuôn mặt. Khắp người lạnh mạc như băng tuyết vạn năm khiến cho đám nha hoàn nổi da gà, ai nấy đều rối rít lui tán ra ngoài, rất nhanh chóng nơi đây chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thẩm Nghiên Tịch dường như không cảm giác được khí chất lạnh băng này, vẫn đang tích cực ngấu nghiến cho thức ăn vào miệng.
Không thể không nói thức ăn và rượu đêm nay đúng ngon, thức ăn mà nhà bếp trong phủ Tể tướng mang tới không có gì là ra cái gì, từ sắc hương hình thức đều kém xa không chỉ một bậc.
So sánh lên cũng là một trời một vực, khiến cho người ta nhất thời không còn hào hứng gì với mâm thức ăn do người trong phủ Tể tướng mang lên.
Rốt cục đã ăn uống no đủ, Thẩm Nghiên Tịch mới để đũa xuống, vô cùng dịu dàng thục nữ súc miệng rồi lau lau, sau đó nghiêng đầu nhìn tảng băng bên cạnh. Ánh mắt trong trẻo mời gọi nhu tình, giọng nói dịu dàng mơn man, “Tạ ơn Thất điện hạ khoản đãi.”
Quân Thương nhìn đôi mắt mênh mông của nàng, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm đi không ít.
Nhưng lời nói tiếp theo của Thẩm Nghiên Tịch lập tức khiến hắn từ mộng ảo bị kéo trở về hiện thực,“Có điều, không có điều cần nhờ thì sẽ không ân cần, không gian thì cũng là đạo tặc. Thất điện hạ ngài mang đến biết bao cao lương mỹ vị như vậy, nếu không có gian ý, không lẽ lại muốn đến trộm đồ?”
Quân Thương thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn qua mớ chén bát ngổn ngang trên bàn, Thẩm Nghiên Tịch thậm chí cũng cảm thấy cả người hắn đang tản ra chút u oán, ngay tại lúc nàng cho rằng hắn sẽ không đáp lại, đột nhiên nghen hắn sâu kín phun ra một chữ: “Gian!”
Lập tức Thẩm Nghiên Tịch sững sờ cả người, sau đó đặt tay lên ngực âm thầm nhỏ một ngụm máu heo.
Bà nó chứ! Không ngờ hắn dám trả lời như vậy!
Hơn nữa, câu trả lời cực kỳ đơn giản mà bừng bừng khí thế!
Hơi thở đầy nguy hiểm lập tức đập thẳng vào mặt!
Quân Thương bị phản ứng của nàng lấy lòng, khóe môi lại cười nhẹ, oán khí lập tức tan biến, nhưng rơi vào trong mắt Thẩm Nghiên Tịch, nụ cười đó ít có ác lắm.
Mắt thấy sắc mặt nàng bất thiện, trêu ghẹo người ta không thành lại bị đùa giỡn trở lại, cơn tức tràn ngập đôi đồng tử xinh đẹp, ánh mắt của hắn càng sâu hơn, có chút vô tội, dường như rất không hiểu được tâm tư của các cô gái, như thế nào lại kỳ lạ như vậy, khiến người ta bắt không được, lại đoán không ra.
Hầy, rõ ràng là nàng đang trêu ghẹo hắn mà, hắn còn nghĩ nàng thích cách nói chuyện này.
Hắn thật sự rất vô tội, nhìn lại giống như hắn đang khi dễ nàng khiến cho cơn giận của Thẩm Nghiên
Tịch còn chưa có chỗ trút đã mạnh mẽ như bị giáng cho một cước, cả lồng ngực phập phồng khó chịu vô cùng.
Vì vậy lại liếc mắt, tức giận nói: “Ngài muốn mời ta ăn cơm, rồi còn cho người dâng tới không ít cao lương mỹ vị… Rốt cục ngài muốn gì?”
“Muốn cùng nàng dùng một bữa cơm.”
“…”
“Hôm nay nàng tức giận rời đi, chuyện còn chưa kịp nói rõ nên ta đành tìm một cơ hội khác.”
Theo bản năng, Thẩm Nghiên Tịch nhớ lại mình bị cưỡng hôn trong thư phòng hắn, lập tức xù lông nhím, cả người đầy phòng bị, hồ nghi nhìn hắn, “Cái gì còn chưa nói rõ? Huống chi, nếu muốn nói chuyện, ngài chỉ cần phái người tới, hoặc là ngài đích thân tới đây cũng được rồi, cần gì phải ăn cơm chung chứ?”
Cái này không phải gọi là sau khi ăn uống no say rồi, bụng còn chưa kịp tiêu hóa thì trưng ngay ra một bộ dạng vô cùng ủy khuất, có khác gì qua cầu rút ván hở Nhị tiểu thư?
Trước khi ăn, sao Nhị tiểu thư cao quý không hỏi, không nói trước vấn đề a?
Thất điện hạ cũng chỉ yên lặng, lại cảm thấy người trước mắt đang xù lông nhím đề phòng, bữa còn chưa dùng xong đã được thấy một bộ dáng hết sức sinh động đáng yêu như vậy khiến hắn càng nhìn càng muốn nhìn, dù có nhìn hoài nhìn mãi cũng không thấy chán.
“Về chuyện ‘dắng thiếp’ hồi môn.”
Chỉ đúng sáu chữ ngắn ngủi nhưng đã hấp dẫn sự chú ý cao độ của nàng, nàng chau chau mày, mắt hơi híp lại, càng nghĩ thì trong lòng càng không mòi ra được tư vị gì.
Cái thời đại này nam tử muốn tam thê tứ thiếp cũng là chuyện hợp pháp, cho dù không phải ‘dắng thiếp’ hay nha hoàn, về sau hắn tất cũng sẽ có đủ loại đàn bà. Cho dù hắn không cần đi nữa cũng sẽ có không ít người chủ động dâng lên đủ loại hình mỹ nhân, đến lúc đó hắn cự tuyệt cũng cự tuyệt không được, tỷ dụ như là Hoàng đế ban thưởng thì sao?”
Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch càng lúc càng kỳ quái, đột nhiên nói: “Vậy chúng ta thương lượng thế nào đây?”
Quân Thương hơi kinh ngạc, yên lặng gật đầu, “Nàng nói.”
Hai từ nhàn nhạt nói ra đại ý như nàng muốn thế nào cũng được, hắn tuyệt đối sẽ đáp ứng.
Ánh mắt nàng hơi lóe lên, những điều cần nói cũng không cần phải thay đổi, “Không tới hai tháng nữa ta sẽ phải gả cho ngài, chẳng qua nếu như về sau ngài gặp được người con gái mà mình thích, hoặc là muốn có Trắc phi, phu nhân, thị thiếp gì đó, ngài chỉ cần thả ta đi là được!”
Ánh mắt hắn trở nên kịch liệt, đặc biệt chuyên tâm không chớp mắt nhìn nàng.
Nàng cũng biết yêu cầu này của nàng đối với bất kỳ một người đàn ông có thân phận trong thời đại này mà nói là một chuyện vô cùng to gan lớn mật, thậm chí còn được xem là không tuân thủ nữ tắc,
nhưng thật sự đây chính là ranh giới cuối cùng mà nàng có thể chấp nhận được, chỉ cần hắn đáp ứng thì đôi bên đều vui vẻ, nếu hắn không đáp ứng thì nàng cũng không tiếc vận dụng một vài thủ đoạn cực đoan mà mình rất không muốn dùng tới.
Mà hắn chuyên tâm nhìn nàng trong chốc lát, ngoài ý muốn của nàng, hắn đáp ứng một cách không do dự.
“Được!”
“Sao? Ngài có thể dễ dàng đồng ý như vậy sao? Không cần thời gian để suy nghĩ thêm?”
Đã thoải mái đạt được kết quả mình muốn, nàng cũng hơi bất ngờ, đồng thời lại có chút cảm giác không chân thật.
Cứ đồng ý một cách dễ dãi như vậy có phải hơi có chút không nghiêm túc ?
Quân Thương có chút buồn bực nhìn nàng, “Không cần, đây cũng là ước nguyện của ta.”
“Cái gì? Thì ra từ sớm ngài đã chuẩn bị sẵn rồi, bất cứ lúc nào muốn thì thẳng chân đá ta ra cửa?”
Hắn nhíu mày, “Không phải mà!”
“Không cần giải thích nhiều, ta hiểu. Nam nhân các ngài ai không hy vọng trái ôm phải ấp hưởng tề nhân chi phúc? Ngài thân là Hoàng tử điện hạ tôn quý như vậy, có biết bao mỹ nhân ngồi đó chờ ngài tùy ý lựa chọn, há có thể như một gốc cây chỉ vì hôn ước trói buộc phải chọn một cây cổ thụ đã bị lệch nghiêng mà từ bỏ cả một khu rừng rậm tươi xanh?”
Hắn lại nhíu mày, ánh mắt càng lúc càng kỳ quái, “Ngoài nàng ra, ta chừa từng nghĩ sẽ muốn có một nử tử khác.”
“Hả?”
Thẩm Nghiên Tịch kinh hãi, gắt gao nhìn thẳng hắn.
Nàng mới nghe được cái gì nhỉ? Sao lại có cảm giác hình như là tên điện hạ nào đó đang thổ lộ cõi lòng với mình?
Là hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm rồi!
Thất điện hạ còn đang kinh ngạc bởi nàng đang tự ví chính mình như một cây cổ thụ bị lệch nghiêng gì đó, hắn hoàn hồn nghiêm túc nhìn nàng, lại buông một câu, “Chỉ có nàng, tuyệt đối không có nữ nhân khác.”
Lần này nàng nghe rõ ràng rồi!
Thẩm Nghiên Tịch yên lặng vuốt ve lồng ngực, cho dù nàng rất kiên cường chống đỡ rồi, nhưng tâm trạng bị đả kích rất mạnh, trên mặt khẽ nóng lên.
Đột nhiên có một cảm giác rất kỳ quái, trái tim có chút bất thường nảy lên, máu huyết nhanh chóng lan tràn ra tứ chi, một lần nữa quay về hội tụ ở tim, cả cõi lòng hết nhíu lại nhíu lần nữa.
Gió đêm theo cửa sổ thổi vào, ánh nến bị lay động chập chờn, cũng thổi qua làn tóc khẽ vuốt ve gờ má đỏ hồng của mỹ nhân, khiến nàng giật mình như vừa bị đánh thức.
Ngẩng đầu lên đã thấy Quân Thương đang yên lặng nhìn mình, khuôn mặt vẫn hờ hững không chút biểu cảm, duy chỉ có ánh mắt đang dịu dàng nhìn nàng, mơ hồ có chút vui vẻ và mong đợi đang chờ nàng đáp lại.
Thẩm Nghiên Tịch nhẹ nhàng thả tay xuống, lại nhẹ nhàng đứng lên, nhẹ nhàng xoay người hướng về khuê phòng, rất nhẹ nhàng ngáp một cái rồi nhẹ nhàng phất phất tay, “Hôm nay đa tạ Thất điện hạ khoản đãi, trời cũng không còn sớm nữa, thỉnh ngài trở về đi, bây giờ ta muốn về phòng ngủ một giấc.”
Lời nói xong thì người đã ra đến ngoài cửa, cứ như vậy không chút áy náy mà trở về khuê phòng, độc để lại Thất điện hạ còn đang sững sờ ngồi đó, sắc mặt không thay đổi nhưng ánh mắt như đã rơi vào cõi âm u.
Không phải nàng vừa mới thức dậy sao?
/101
|