Trong nháy mắt, Quân Thương hơi ngẩn ra, nhìn nữ tử trước mặt đang mặt mày hớn hở nhếch môi cười, đôi mắt thâm thúy chợt rung động, mặc dù rất nhanh đã lắng xuống.
Vạn lượng hoàng kim sao?
Ngày đó, bởi vì đang ở vùng ngoại ô, trên người cũng không tiện mang theo nhiều tiền, cho nên sau khi đồng ý với nàng điều kiện một vạn lượng vàng đúng là hắn vẫn chưa gửi cho nàng.
Nhưng mà, hôm đó nàng cũng không ngừng lục lọi khắp người hắn và tìm ra một tấm ngọc bội, trị giá đâu chỉ một vạn lượng hoàng kim chứ!
Trong nháy máy, Thất điện hạ mau chóng khôi phục sự bình tĩnh, ngược lại hai vị tùy tùng bên cạnh thì mắt mở miệng tròn vẫn chưa khép lại được. Đột nhiên xuất hiện, trong tình huống này còn có thể nói ra một câu như vậy, hỏi sao người ta không ngây ngốc ra mà nhìn cho được chứ, trực giác của bản thân còn cho rằng đã nghe lầm nữa mà.
Ực, nàng ấy đang làm chuyện xấu, rón rén vượt tường, bị người phát hiện, ít nhiều cũng có chút chột dạ khi bị người khác nhìn thấy việc xấu nàng làm, hoặc là giật mình mà giết người diệt khẩu chứ? Hay là chí ít cũng phải hối lộ một chút gì đó cho bọn họ để bọn họ ngoan ngoạn mà ngậm miệng không đi truyền bá tin tức của nàng mới đúng chứ!
Lòng nàng làm sao mà có thể điềm nhiên nói ra được một câu như vây a…chẳng những thế còn là vô cùng trấn định nữa.
Nói đúng hơn là một chút sợ hãi chủ tử bọn họ nàng cũng không hề có!
Quả không hổ danh là Vương phi của chúng ta!
Hai người mở to mắt kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau một hồi, tư tưởng cũng có chút liên thông, cảm thấy Vương phi và chủ tử nhà mình quả đúng là ‘xứng đôi vừa lứa’ lắm a!
Tựa hồ biết rõ hai tên tùy tùng chết dẫm nhà mình trong lòng đang nghĩ cái gì, Thất điện hạ chỉ khẽ nghiêng đầu, lành lạnh liếc bọn họ một cái. Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, khi cái nhìn này rơi trên người họ, bọn họ lại cảm thấy hình như không có lạnh lẽo như mọi khi.
Mà lúc này đây, Thẩm Nhị tiểu thư chờ mãi không thấy đáp án, chủ động tiến gần hai bước, thản như bước vào lãnh vực của ‘hoa hải đường’, tủm tỉm nhìn chủ tớ bọn họ, lại nói: “Hôm nay được xem kịch hay, có đặc sắc không? Có cảm thấy thú vị không? Đủ hài lòng chưa? Chít ít cũng nên trả chút phí cho diễn viên đi chứ?”
Hai tên tùy tùng do lá gan không đủ to vì thế khá là run rẩy, Quân Thương cũng nhìn nàng, thần sắc vẫn lạnh nhạt, duy chỉ có đôi mắt hàn băng kia lại khẽ rung động, rốt cục đã mở miệng, “Bộ ngươi thiếu tiền lắm sao?”
Đuôi lông mày nàng khẽ nhấc lên, nụ cười sáng lạn ngọt ngào đến độ tan chảy, dùng sức gật đầu, “Ta không chỉ thiếu bạc, còn rất cần vàng nữa!”
Một câu liền trúng đích khiến cho vị Thất điện hạ rất không dễ mở miệng nhả lời vàng ngọc này cũng liền im lặng một lần nữa.
Tùy tùng bên cạnh kìm lòng không được cười phụt ra thành tiếng, song biết rõ bản thân đã luống cuống nên vội vàng cúi thấp đầu, cố gắng kiềm nén cảm xúc, đến mức bả vai cũng run run, nhìn là biết phải vất vả lắm mới áp chế được cảm xúc đó, liền len lén ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghiên Tịch, Ảnh Cửu mở miệng nói trước: “Cô nương không sợ chúng ta sẽ nói với người khác những gì đã chứng kiến ngày hôm nay sao?”
Mi mày Thẩm Nghiên Tịch càng nhướng cao hơn, “Ngươi là đang nhắc nhở ta nên giết người diệt khẩu đúng không?”
Ảnh Cửu lập tức nghẹn họng, miệng mở rộng như muốn nói gì đó, song lại nói không nên lời, đúng là cảnh đẹp ý vui mà.
Vị này chẳng phải là cậu thiếu niên đáng yêu muốn thực thi ‘mỹ nam kế’ với nàng ở trong rừng kì trước sao, chắc là được hắn cử ra để hỏi thăm nàng đây mà!
Mặc dù không phải tuýp người nàng thích, nhưng chỉ cần thấy khuôn mặt tròn phúng phính, bộ dạng khả ái thân thiện vô duyên cớ của hắn cũng khiến người ta khá thuận mắt, Thẩm Nghiên Tịch nhìn hắn một hồi, không biết đang nghĩ tới điều gì, tủm tỉm cười, đôi mắt cong lên thật đẹp lại mang theo chút ý tứ sâu xa.
Ảnh Cửu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tựa hồ cảm thấy có thân thể có chút hơi thở lành lạnh quấn lấy, vô thức co rúm lại, rợn cả tóc gáy… không lẽ là ‘ảo giác’?
Mà cái lạnh này, cảm giác rất chân thực, sao có thể là ảo giác chứ?
Chẳng lẽ đây là kiểu hưng phấn đến khó hiểu mà người đời thường nói sao?
Cũng không biết có phải do nét mặt của nàng quá mức long lanh rạng rỡ hay không, nhưng rốt cụcThất điện hạ đáng kính của bọn họ cũng đã nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười mà ngay cả bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy, cũng không biết trong lòng ngài đang nghĩ cái gì, không nói thành tiếng, cũng không bày tỏ, chỉ nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi.
Lúc này đến phiên Thẩm Nghiên Tịch ngẩn ra, nhưng trong nháy mắt đã kịp hoàn hồn, nàng quả thật không biết sợ chết chạy đuổi theo hắn, nhíu nhíu mày lộ vẻ không vui, “Nhìn bộ dạng của ngươi cũng không giống là người không có tiền, vì sao thiếu nợ ta lại không trả? Cũng chỉ có một vạn lượng hoàng kim thôi mà!”
Bước chân của Thất điện hạ chợt ngưng lại, Ảnh Tam ở phía sau nghe thấy vậy, đương nhiên không kìm được mà hút một hơi khí lạnh, thở nhẹ thật nhẹ nói, “Chỉ có… vạn lượng hoàng kim…”
Thẩm Nghiên Tịch nghe thấy liền liếc hắn một cái, trong mắt không thể che dấu đi thần sắc ngạc nhiên cùng chán ghét khi thấy hắn không có chút kiến thức gì cả, quệt miệng nói ra: “May mắn lắm hôm nay mới gặp được, thiên hạ rộng lớn như vậy, nếu muốn tìm được các ngươi thật sự không hề dễ dàng gì đến lúc đó, chẳng phải là đã thiệt thòi cho bổn cô nương sao? Để ta phải vì một vạn lượng hoàng kim mà phải bôn ba khắp thiên hạ để tìm người cũng đâu phải là chuyện hay ho gì, vì thế vẫn nên tự giác một chút, mau mau trả sạch nợ trước khi rời đi, cũng đỡ cho bổn cô nương ngày ngày phải ghi sổ.”
Khóe miệng Ảnh Tam kiềm không được mà giật giật, nhìn bộ dáng hiển nhiên vô sỉ của nàng, nhìn thế nào cũng thuận mắt làm sao, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, bọn họ hận không thể lập tức nhào xuống ôm bắp đùi nàng mà sùng bái!
Chưa từng có người nào cả gan ở trước mặt chủ tử bày bộ dáng ‘cây ngay không sợ chết đứng’ cả, thậm chí phải nói là ương ngạnh một cách đường hoàng luôn, hơn nữa ở một khoảng cách gần như vậy mà không bị chủ tử chán ghét đuổi đi, cũng không còn cảm giác lạnh lẽo đến độ hạt bụi cũng biết đóng băng nữa rồi.
Hắn cẩn trọng liếc mắt nhìn vị chủ tử thường ngày không có bất cứ dao động nào tựa như nước chảy mây trôi kia một cái, thần sắc không còn vẻ thiếu nhẫn nại như mọi khi, nhãn cầu của hắn vội vàng xoay trở về nhìn Thẩm Nghiên Tịch.
Quả nhiên, Vương phi của chúng ta thật đáng yêu quá đi mất!
Ảnh Tam khẽ nhếch miệng cười một tiếng, vui vẻ tiến gần lên một bước, nịnh bợ nói: “Cô nương nghĩ mà xem, hôm nay bọn ta đã biết được bí mật của cô nương, nếu để cho người khác biết được nhất định ngươi sẽ mang đến không ít phiền toái nha, chi bằng chúng ta cứ thương lượng một chút, bọn ta sẽ giữ kín bí mật này, còn hoàng kim vạn lượng kia… tiểu thư cứ xem như có qua có lại mà xóa đi có được không?
“Vậy chẳng phải quá thiệt thòi cho ta sao?”
“Làm gì có? Chỉ là một vạn lượng hoàng kim, mà đã có thể đổi được bí mật, giúp ngươi tránh thoát được biết bao nhiêu là phiền toái, suy cho cùng vẫn là cô nương đây có lợi thôi! Hoặc là, nếu ngươi vẫn còn cảm thấy thiệt thòi, bọn ta cũng có thể thuận tiện trợ giúp cô nương một chút, làm tăng thêm kịch tính vừa rồi cho cô nương, như thế nào hả?”
Nghe được những lời này, Thẩm Nghiên Tịch cũng phải ra sức cố gắng chống lại ánh mắt sáng long lanh kia, nói: “Không đời nào, ngươi nói chuyện này nói ra dễ lắm sao, chí ít cũng phải có người tin mới được nha!”
“Ách…”
“Về phần thêm thắt phần kịch tính thì… việc đó cũng chẳng can hệ gì với ta! Ta chưa bao giờ tới đây, cũng không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể ngậm máu phun người, nói oan cho ta sao?”
Giọng nàng rất nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, trong đôi mắt đẹp đã tràn ngập hơi nước, thật sự là mảnh mai đến độ đáng thương, lại rất vô tội vạ, ‘con nai vàng ngơ ngác’ chính là đây.
Nhưng chỉ trong giây lát, khi thấy vẻ mặt phấn khích của Ảnh Tam và Ảnh Cửu, nàng lại thản nhiên nở nụ cười, tuy lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, dung nhan tầm thường, nhưng nụ cười này trong phút chốc đã giãn ra toàn bộ vẻ uể oải lẫn thần sắc nhát gan lo sợ, ánh mắt sáng trong, tựa như hoa xinh đột nhiên bừng nở, đến cả ánh mặt trời cũng rực rỡ hơn rất nhiều.
Quân Thương nhìn nàng, giống như đang tìm tòi chút gì đó trong quá khứ, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Không đợi hắn nghĩ nhiều, Thẩm Nghiên Tịch đã đem sự chú ý đặt lại lên người hắn, mi mày uốn lượn, tủm tỉm cười hỏi: “Vì thế, hãy mau đem vàng trả lại cho ta, bằng không ta sẽ phá hủy tấm ngọc bội của ngươi!”
Hàng lông mày của Thất điện hạ nhíu lại, xoay người rời đi.
Thẩm Nhị tiểu thư lập tức nổi giận, không lẽ tên mất nết này thật sự muốn trốn nợ hay sao?
Nàng không rảnh hơi nói hai lời nữa, lập tức cất bước đuổi theo, bộ dáng chạy nhanh như thể nếu hôm nay không gạch được sổ thề quyết không bỏ qua.
Song nàng chỉ kịp bước được hai bước, gã đàn ông trước mặt lại khai kim khẩu, vẫn một giọng nói lạnh mạc, và lạnh nhạt, không chút phập phồng trực tiếp truyền thẳng vào tai nàng, “Ngày mai ta sẽ đưa cho nàng!”
Bước chân Thẩm Nghiên Tịch ngừng lại, nhìn nhìn bóng lưng rời đi của hắn, nhíu mày, “Ta biết đi đâu tìm ngươi?”
“Ta sẽ mang tới.”
Điều đó có nghĩa là hắn không muốn cho nàng biết thân phận của hắn, hắn ở đâu cũng không can hệ gì với nàng, và ý định của hắn có phải là về sau nàng và hắn cũng không cần dây dưa với nhau nữa đúng không ta?
Thẩm Nghiên Tịch liền nhìn lại cũng đã không thấy bóng dáng ấy đâu nữa, lạnh lùng cười một tiếng.
Hừ, ngươi nghĩ rằng bổn cô nương cần ngươi sao!
Nếu không phải vì một vạn lượng hoàng kim, nàng cũng không thèm đuổi theo à nha!
Nhưng mà, cứ để hắn đi như vậy, ngày mai… liệu có bị hắn cho leo cây không?
Vạn lượng hoàng kim sao?
Ngày đó, bởi vì đang ở vùng ngoại ô, trên người cũng không tiện mang theo nhiều tiền, cho nên sau khi đồng ý với nàng điều kiện một vạn lượng vàng đúng là hắn vẫn chưa gửi cho nàng.
Nhưng mà, hôm đó nàng cũng không ngừng lục lọi khắp người hắn và tìm ra một tấm ngọc bội, trị giá đâu chỉ một vạn lượng hoàng kim chứ!
Trong nháy máy, Thất điện hạ mau chóng khôi phục sự bình tĩnh, ngược lại hai vị tùy tùng bên cạnh thì mắt mở miệng tròn vẫn chưa khép lại được. Đột nhiên xuất hiện, trong tình huống này còn có thể nói ra một câu như vậy, hỏi sao người ta không ngây ngốc ra mà nhìn cho được chứ, trực giác của bản thân còn cho rằng đã nghe lầm nữa mà.
Ực, nàng ấy đang làm chuyện xấu, rón rén vượt tường, bị người phát hiện, ít nhiều cũng có chút chột dạ khi bị người khác nhìn thấy việc xấu nàng làm, hoặc là giật mình mà giết người diệt khẩu chứ? Hay là chí ít cũng phải hối lộ một chút gì đó cho bọn họ để bọn họ ngoan ngoạn mà ngậm miệng không đi truyền bá tin tức của nàng mới đúng chứ!
Lòng nàng làm sao mà có thể điềm nhiên nói ra được một câu như vây a…chẳng những thế còn là vô cùng trấn định nữa.
Nói đúng hơn là một chút sợ hãi chủ tử bọn họ nàng cũng không hề có!
Quả không hổ danh là Vương phi của chúng ta!
Hai người mở to mắt kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau một hồi, tư tưởng cũng có chút liên thông, cảm thấy Vương phi và chủ tử nhà mình quả đúng là ‘xứng đôi vừa lứa’ lắm a!
Tựa hồ biết rõ hai tên tùy tùng chết dẫm nhà mình trong lòng đang nghĩ cái gì, Thất điện hạ chỉ khẽ nghiêng đầu, lành lạnh liếc bọn họ một cái. Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, khi cái nhìn này rơi trên người họ, bọn họ lại cảm thấy hình như không có lạnh lẽo như mọi khi.
Mà lúc này đây, Thẩm Nhị tiểu thư chờ mãi không thấy đáp án, chủ động tiến gần hai bước, thản như bước vào lãnh vực của ‘hoa hải đường’, tủm tỉm nhìn chủ tớ bọn họ, lại nói: “Hôm nay được xem kịch hay, có đặc sắc không? Có cảm thấy thú vị không? Đủ hài lòng chưa? Chít ít cũng nên trả chút phí cho diễn viên đi chứ?”
Hai tên tùy tùng do lá gan không đủ to vì thế khá là run rẩy, Quân Thương cũng nhìn nàng, thần sắc vẫn lạnh nhạt, duy chỉ có đôi mắt hàn băng kia lại khẽ rung động, rốt cục đã mở miệng, “Bộ ngươi thiếu tiền lắm sao?”
Đuôi lông mày nàng khẽ nhấc lên, nụ cười sáng lạn ngọt ngào đến độ tan chảy, dùng sức gật đầu, “Ta không chỉ thiếu bạc, còn rất cần vàng nữa!”
Một câu liền trúng đích khiến cho vị Thất điện hạ rất không dễ mở miệng nhả lời vàng ngọc này cũng liền im lặng một lần nữa.
Tùy tùng bên cạnh kìm lòng không được cười phụt ra thành tiếng, song biết rõ bản thân đã luống cuống nên vội vàng cúi thấp đầu, cố gắng kiềm nén cảm xúc, đến mức bả vai cũng run run, nhìn là biết phải vất vả lắm mới áp chế được cảm xúc đó, liền len lén ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghiên Tịch, Ảnh Cửu mở miệng nói trước: “Cô nương không sợ chúng ta sẽ nói với người khác những gì đã chứng kiến ngày hôm nay sao?”
Mi mày Thẩm Nghiên Tịch càng nhướng cao hơn, “Ngươi là đang nhắc nhở ta nên giết người diệt khẩu đúng không?”
Ảnh Cửu lập tức nghẹn họng, miệng mở rộng như muốn nói gì đó, song lại nói không nên lời, đúng là cảnh đẹp ý vui mà.
Vị này chẳng phải là cậu thiếu niên đáng yêu muốn thực thi ‘mỹ nam kế’ với nàng ở trong rừng kì trước sao, chắc là được hắn cử ra để hỏi thăm nàng đây mà!
Mặc dù không phải tuýp người nàng thích, nhưng chỉ cần thấy khuôn mặt tròn phúng phính, bộ dạng khả ái thân thiện vô duyên cớ của hắn cũng khiến người ta khá thuận mắt, Thẩm Nghiên Tịch nhìn hắn một hồi, không biết đang nghĩ tới điều gì, tủm tỉm cười, đôi mắt cong lên thật đẹp lại mang theo chút ý tứ sâu xa.
Ảnh Cửu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tựa hồ cảm thấy có thân thể có chút hơi thở lành lạnh quấn lấy, vô thức co rúm lại, rợn cả tóc gáy… không lẽ là ‘ảo giác’?
Mà cái lạnh này, cảm giác rất chân thực, sao có thể là ảo giác chứ?
Chẳng lẽ đây là kiểu hưng phấn đến khó hiểu mà người đời thường nói sao?
Cũng không biết có phải do nét mặt của nàng quá mức long lanh rạng rỡ hay không, nhưng rốt cụcThất điện hạ đáng kính của bọn họ cũng đã nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười mà ngay cả bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy, cũng không biết trong lòng ngài đang nghĩ cái gì, không nói thành tiếng, cũng không bày tỏ, chỉ nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi.
Lúc này đến phiên Thẩm Nghiên Tịch ngẩn ra, nhưng trong nháy mắt đã kịp hoàn hồn, nàng quả thật không biết sợ chết chạy đuổi theo hắn, nhíu nhíu mày lộ vẻ không vui, “Nhìn bộ dạng của ngươi cũng không giống là người không có tiền, vì sao thiếu nợ ta lại không trả? Cũng chỉ có một vạn lượng hoàng kim thôi mà!”
Bước chân của Thất điện hạ chợt ngưng lại, Ảnh Tam ở phía sau nghe thấy vậy, đương nhiên không kìm được mà hút một hơi khí lạnh, thở nhẹ thật nhẹ nói, “Chỉ có… vạn lượng hoàng kim…”
Thẩm Nghiên Tịch nghe thấy liền liếc hắn một cái, trong mắt không thể che dấu đi thần sắc ngạc nhiên cùng chán ghét khi thấy hắn không có chút kiến thức gì cả, quệt miệng nói ra: “May mắn lắm hôm nay mới gặp được, thiên hạ rộng lớn như vậy, nếu muốn tìm được các ngươi thật sự không hề dễ dàng gì đến lúc đó, chẳng phải là đã thiệt thòi cho bổn cô nương sao? Để ta phải vì một vạn lượng hoàng kim mà phải bôn ba khắp thiên hạ để tìm người cũng đâu phải là chuyện hay ho gì, vì thế vẫn nên tự giác một chút, mau mau trả sạch nợ trước khi rời đi, cũng đỡ cho bổn cô nương ngày ngày phải ghi sổ.”
Khóe miệng Ảnh Tam kiềm không được mà giật giật, nhìn bộ dáng hiển nhiên vô sỉ của nàng, nhìn thế nào cũng thuận mắt làm sao, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, bọn họ hận không thể lập tức nhào xuống ôm bắp đùi nàng mà sùng bái!
Chưa từng có người nào cả gan ở trước mặt chủ tử bày bộ dáng ‘cây ngay không sợ chết đứng’ cả, thậm chí phải nói là ương ngạnh một cách đường hoàng luôn, hơn nữa ở một khoảng cách gần như vậy mà không bị chủ tử chán ghét đuổi đi, cũng không còn cảm giác lạnh lẽo đến độ hạt bụi cũng biết đóng băng nữa rồi.
Hắn cẩn trọng liếc mắt nhìn vị chủ tử thường ngày không có bất cứ dao động nào tựa như nước chảy mây trôi kia một cái, thần sắc không còn vẻ thiếu nhẫn nại như mọi khi, nhãn cầu của hắn vội vàng xoay trở về nhìn Thẩm Nghiên Tịch.
Quả nhiên, Vương phi của chúng ta thật đáng yêu quá đi mất!
Ảnh Tam khẽ nhếch miệng cười một tiếng, vui vẻ tiến gần lên một bước, nịnh bợ nói: “Cô nương nghĩ mà xem, hôm nay bọn ta đã biết được bí mật của cô nương, nếu để cho người khác biết được nhất định ngươi sẽ mang đến không ít phiền toái nha, chi bằng chúng ta cứ thương lượng một chút, bọn ta sẽ giữ kín bí mật này, còn hoàng kim vạn lượng kia… tiểu thư cứ xem như có qua có lại mà xóa đi có được không?
“Vậy chẳng phải quá thiệt thòi cho ta sao?”
“Làm gì có? Chỉ là một vạn lượng hoàng kim, mà đã có thể đổi được bí mật, giúp ngươi tránh thoát được biết bao nhiêu là phiền toái, suy cho cùng vẫn là cô nương đây có lợi thôi! Hoặc là, nếu ngươi vẫn còn cảm thấy thiệt thòi, bọn ta cũng có thể thuận tiện trợ giúp cô nương một chút, làm tăng thêm kịch tính vừa rồi cho cô nương, như thế nào hả?”
Nghe được những lời này, Thẩm Nghiên Tịch cũng phải ra sức cố gắng chống lại ánh mắt sáng long lanh kia, nói: “Không đời nào, ngươi nói chuyện này nói ra dễ lắm sao, chí ít cũng phải có người tin mới được nha!”
“Ách…”
“Về phần thêm thắt phần kịch tính thì… việc đó cũng chẳng can hệ gì với ta! Ta chưa bao giờ tới đây, cũng không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể ngậm máu phun người, nói oan cho ta sao?”
Giọng nàng rất nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, trong đôi mắt đẹp đã tràn ngập hơi nước, thật sự là mảnh mai đến độ đáng thương, lại rất vô tội vạ, ‘con nai vàng ngơ ngác’ chính là đây.
Nhưng chỉ trong giây lát, khi thấy vẻ mặt phấn khích của Ảnh Tam và Ảnh Cửu, nàng lại thản nhiên nở nụ cười, tuy lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, dung nhan tầm thường, nhưng nụ cười này trong phút chốc đã giãn ra toàn bộ vẻ uể oải lẫn thần sắc nhát gan lo sợ, ánh mắt sáng trong, tựa như hoa xinh đột nhiên bừng nở, đến cả ánh mặt trời cũng rực rỡ hơn rất nhiều.
Quân Thương nhìn nàng, giống như đang tìm tòi chút gì đó trong quá khứ, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Không đợi hắn nghĩ nhiều, Thẩm Nghiên Tịch đã đem sự chú ý đặt lại lên người hắn, mi mày uốn lượn, tủm tỉm cười hỏi: “Vì thế, hãy mau đem vàng trả lại cho ta, bằng không ta sẽ phá hủy tấm ngọc bội của ngươi!”
Hàng lông mày của Thất điện hạ nhíu lại, xoay người rời đi.
Thẩm Nhị tiểu thư lập tức nổi giận, không lẽ tên mất nết này thật sự muốn trốn nợ hay sao?
Nàng không rảnh hơi nói hai lời nữa, lập tức cất bước đuổi theo, bộ dáng chạy nhanh như thể nếu hôm nay không gạch được sổ thề quyết không bỏ qua.
Song nàng chỉ kịp bước được hai bước, gã đàn ông trước mặt lại khai kim khẩu, vẫn một giọng nói lạnh mạc, và lạnh nhạt, không chút phập phồng trực tiếp truyền thẳng vào tai nàng, “Ngày mai ta sẽ đưa cho nàng!”
Bước chân Thẩm Nghiên Tịch ngừng lại, nhìn nhìn bóng lưng rời đi của hắn, nhíu mày, “Ta biết đi đâu tìm ngươi?”
“Ta sẽ mang tới.”
Điều đó có nghĩa là hắn không muốn cho nàng biết thân phận của hắn, hắn ở đâu cũng không can hệ gì với nàng, và ý định của hắn có phải là về sau nàng và hắn cũng không cần dây dưa với nhau nữa đúng không ta?
Thẩm Nghiên Tịch liền nhìn lại cũng đã không thấy bóng dáng ấy đâu nữa, lạnh lùng cười một tiếng.
Hừ, ngươi nghĩ rằng bổn cô nương cần ngươi sao!
Nếu không phải vì một vạn lượng hoàng kim, nàng cũng không thèm đuổi theo à nha!
Nhưng mà, cứ để hắn đi như vậy, ngày mai… liệu có bị hắn cho leo cây không?
/101
|