“A La, đừng mà!”
Long Dận không hề nghĩ ngợi, cự tuyệt ngay, đứng lên nhìn Quân Khởi La, đôi môi khẽ run như khiếp sợ: “A La, ta biết ta lỗ mãng. Nhưng mà nghe có sát thủ định tới giết nàng, sao ta có thể để yên được?”
“A Dận, ta biết chàng lo lắng cho ta.” Quân Khởi La thở dài, nhìn chăm chú vào đôi mắt của y và nói: “Nhưng chàng cảm thấy ta sẽ ngồi yên chờ chết sao? Trong lòng chàng, ta lại vô dụng đến thế sao?”
Long Dận lắc đầu, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “A La, ta chưa từng nghi ngờ nặng lực của nàng. Chẳng qua là, vào thời khắc ta nhận lấy thánh chỉ kia, thì ta đã coi nàng thành người thân nhất trong đời mình. Không phải vì báo ân, mà là thật sự thầm mong được đi hết quãng đời còn lại với nàng.”
Long Dận vừa nói vừa đi đến cửa sổ, nhìn vầng trăng tròn vằng vặc treo trên cao, bỗng vẻ mặt trở nên buồn bã, và dường như phủ lên một sự ưu thương quanh thân.
Thấy Long Dận như thế, Quân Khởi La sót xa trong lòng, cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng nghĩ rằng y sẽ còn một vẻ mặt như thế.
“Ba năm trước, phụ vương chết trận, còn thân ta lại thương nặng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể của phụ vương bị dẵm thành thịt nát. Mẫu phi và phụ vương tình nghĩa sâu nặng, nghe nói phụ vương hoăng thệ, chết không toàn thây, không thể chịu đựng nỗi thống khổ mất đi phụ vương, đã đâm đầu vào tường chết ngay trước mặt ta. Lúc ấy, ta gần trong gang tấc, nhưng không không thể ngăn cản……”
“A Dận……”
Quân Khởi La bước từng bước nhẹ nhàng đến gần y, khe khẽ gọi.
Trơ mắt nhìn người thân nhất của mình chết ngay trước mặt mình, lại chẳng thể nào ngăn cản bi kịch thống khổ xảy ra, không phải là ai cũng có thể chịu đựng được! Nàng không thể nào tưởng tượng dưới tình huống thân thể vừa bị thương nặng, vừa bị trúng kịch độc, làm sao Long Dận để vượt qua quãng thời gian ấy.
Tới bây giờ, nàng vẫn cho rằng nguyên chủ Quân Khởi La đáng thương, nhưng mà dường như chẳng thấm vào đâu so với Long Dận.
Nàng muốn an ủi Long Dận mấy câu, nhưng lại phát hiện mình không biết nói gì để an ủi cả. Vào thời khắc này, nàng cảm thấy bất cứ lời gì cũng thật nhạt nhẽo cả thôi.
“A La, cái loại thống khổ khi tận mắt nhìn người thân rời khỏi mình, ta không bao giờ…… muốn chịu đựng thêm một lần nào nữa.” Long Dận khổ sở lên tiếng, rồi quay sang cầm tay nàng, vẻ mặt kiên định lạ thường: “Cho nên, ta muốn nàng thật khỏe mạnh, cho dù là dùng mạng của ta để đổi mạng nàng!”
Bỗng chốc đáy lòng Quân Khởi La như dây đàn bị gẩy lên, cho tới khi Long Dận nắm tay nàng, do sức nắm hơi mạnh khiến nàng đau đớn cũng bị nàng bỏ qua.
Mắt trong suốt nhìn Long Dận với vẻ phức tạp, nàng hoàn toàn tin tưởng rằng y nói được, thì có thể làm được.
Có thể những gì y làm bây giờ chưa đủ để khiến nàng yêu y, nhưng mà nàng sẽ đối xử với y bằng chính trái tim nàng.
Quân Khởi La cũng nắm lại tay y, dịu dàng nói: “A Dận, nếu ta chính là người chàng muốn đi đến hết cuộc đời, vậy thì chàng cũng phải yêu thương lấy thân thể của mình. Nếu không thì chàng thật sự muốn ta sẽ mang tiếng khắc phu trên lưng sống còn hay sao?”
Nhìn Quân Khởi La một lúc lâu, cuối cùng Long Dận gật
Long Dận không hề nghĩ ngợi, cự tuyệt ngay, đứng lên nhìn Quân Khởi La, đôi môi khẽ run như khiếp sợ: “A La, ta biết ta lỗ mãng. Nhưng mà nghe có sát thủ định tới giết nàng, sao ta có thể để yên được?”
“A Dận, ta biết chàng lo lắng cho ta.” Quân Khởi La thở dài, nhìn chăm chú vào đôi mắt của y và nói: “Nhưng chàng cảm thấy ta sẽ ngồi yên chờ chết sao? Trong lòng chàng, ta lại vô dụng đến thế sao?”
Long Dận lắc đầu, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “A La, ta chưa từng nghi ngờ nặng lực của nàng. Chẳng qua là, vào thời khắc ta nhận lấy thánh chỉ kia, thì ta đã coi nàng thành người thân nhất trong đời mình. Không phải vì báo ân, mà là thật sự thầm mong được đi hết quãng đời còn lại với nàng.”
Long Dận vừa nói vừa đi đến cửa sổ, nhìn vầng trăng tròn vằng vặc treo trên cao, bỗng vẻ mặt trở nên buồn bã, và dường như phủ lên một sự ưu thương quanh thân.
Thấy Long Dận như thế, Quân Khởi La sót xa trong lòng, cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng nghĩ rằng y sẽ còn một vẻ mặt như thế.
“Ba năm trước, phụ vương chết trận, còn thân ta lại thương nặng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể của phụ vương bị dẵm thành thịt nát. Mẫu phi và phụ vương tình nghĩa sâu nặng, nghe nói phụ vương hoăng thệ, chết không toàn thây, không thể chịu đựng nỗi thống khổ mất đi phụ vương, đã đâm đầu vào tường chết ngay trước mặt ta. Lúc ấy, ta gần trong gang tấc, nhưng không không thể ngăn cản……”
“A Dận……”
Quân Khởi La bước từng bước nhẹ nhàng đến gần y, khe khẽ gọi.
Trơ mắt nhìn người thân nhất của mình chết ngay trước mặt mình, lại chẳng thể nào ngăn cản bi kịch thống khổ xảy ra, không phải là ai cũng có thể chịu đựng được! Nàng không thể nào tưởng tượng dưới tình huống thân thể vừa bị thương nặng, vừa bị trúng kịch độc, làm sao Long Dận để vượt qua quãng thời gian ấy.
Tới bây giờ, nàng vẫn cho rằng nguyên chủ Quân Khởi La đáng thương, nhưng mà dường như chẳng thấm vào đâu so với Long Dận.
Nàng muốn an ủi Long Dận mấy câu, nhưng lại phát hiện mình không biết nói gì để an ủi cả. Vào thời khắc này, nàng cảm thấy bất cứ lời gì cũng thật nhạt nhẽo cả thôi.
“A La, cái loại thống khổ khi tận mắt nhìn người thân rời khỏi mình, ta không bao giờ…… muốn chịu đựng thêm một lần nào nữa.” Long Dận khổ sở lên tiếng, rồi quay sang cầm tay nàng, vẻ mặt kiên định lạ thường: “Cho nên, ta muốn nàng thật khỏe mạnh, cho dù là dùng mạng của ta để đổi mạng nàng!”
Bỗng chốc đáy lòng Quân Khởi La như dây đàn bị gẩy lên, cho tới khi Long Dận nắm tay nàng, do sức nắm hơi mạnh khiến nàng đau đớn cũng bị nàng bỏ qua.
Mắt trong suốt nhìn Long Dận với vẻ phức tạp, nàng hoàn toàn tin tưởng rằng y nói được, thì có thể làm được.
Có thể những gì y làm bây giờ chưa đủ để khiến nàng yêu y, nhưng mà nàng sẽ đối xử với y bằng chính trái tim nàng.
Quân Khởi La cũng nắm lại tay y, dịu dàng nói: “A Dận, nếu ta chính là người chàng muốn đi đến hết cuộc đời, vậy thì chàng cũng phải yêu thương lấy thân thể của mình. Nếu không thì chàng thật sự muốn ta sẽ mang tiếng khắc phu trên lưng sống còn hay sao?”
Nhìn Quân Khởi La một lúc lâu, cuối cùng Long Dận gật
/133
|