Edit: Quan Vũ
Một lời này của Thiệu thị rất có uy lực, đám người im lặng một lúc, thậm chí người bên cạnh bà ta còn cách xa ra.
Trầm Cẩm Thành nhìn Quân Khởi La, tia hung ác trong mắt lóe lên rồi biến mất không dấu vết: Luôn muốn bôi nhọ lão tử, cũng không cùng họ Trầm với lão tử, không đồng lòng với Trầm gia nữa!
Mặc dù dung mạo của Quân Khởi La so với Quân Như Sơ như trên trời dưới đất, nhưng sau khi nhìn đôi mắt giống Quân Như Sơ như đúc và sườn mặt tương tự, trong lòng hắn đã chắc chắn bảy tám phần nàng ta là Quân Khởi La.
Đúng là như vậy, Trầm Cẩm Thành vẫn như cũ giả vờ không biết lạnh giọng hỏi: Ngươi là ai? Có biết tội vu khống hãm hại Vương gia lớn thế nào không?
Vương gia?
Khóe miệng Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu hơi co rút lại, trong lòng cực kỳ coi thường.
“Phụ vương, nàng nói nàng là nhị muội – Quân Khởi La. Nàng…” Trầm Uyển Tâm đến trước mặt Quân Khởi La nói. Bỗng nhiên, ánh mắt lơ đãng quét về phía bên ngoài đám người có vài bóng người quen thuộc đánh ngựa tới, vội vàng chớp mắt nhìn, nước mắt lại lần nữa tràn mi, bi thương cãi lại: “Phụ vương, hôm nay nhị muội trở về, hôn sự của con và điện hạ thôi cứ bỏ đi.”
“Tâm Nhi không được nói bậy, bổn vương không đồng ý!”
Đúng lúc một giọng nói lạnh lẽo kiêu ngạo hơi nóng nảy truyền đến, một bóng người trắng bạc cũng bay tới cách Trầm Uyển Tâm hai bước rồi dừng lại, đó không phải là Long Túc Vân còn là ai?
Trầm Uyển Tâm nghe vậy, ánh mắt khiêu khích len lén liếc xéo Quân Khởi La một cái, thật giống như nói: “Nhìn xem, coi như ngươi thật sự là Quân Khởi La thì sao? Coi như ngươi là tiểu thư tôn quý nhất của Phàn Dương Vương phủ thì thế nào? Điện hạ cũng sẽ không vì ngươi mà hủy bỏ hôn sự giữa ta và hắn! Ai bảo điện hạ nhìn trúng tài hoa và mỹ mạo của ta, và thế lực hôm nay của Phàn Dương Vương phủ?
Nhìn Trầm Uyển Tâm như vậy, Quân Khởi La không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ha ha, cách mười sáu tháng tám còn có hai mươi ngày, không phải sao? Hơn nữa, nam nhân kia, tỷ hoàn toàn không cảm thấy có gì hiếm lạ có được không?!
Đời này, bổn vương chỉ nhận định nàng là thê tử của ta!” Long Túc Vân thâm tình nhìn Trầm Uyển Tâm, không coi ai ra gì tiếp tục nói.
Người bên cạnh nhận thấy, lời này không thể nghi ngờ là hung hăng cho Quân Khởi La một cái tát! Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu tức muốn vỡ phổi; tự nhiên Trầm Cẩm Thành và Thiệu thị như ăn thuốc an thần, một mặt thái độ thầm vui mừng.
Mọi người vây xem không khỏi đồng tình nhìn về Quân Khởi La. Mà bản thân Quân Khởi La tựa như cũng không có chuyện gì, trừ mỉm cười nhàn nhạt, phản ứng cũng không dư nửa điểm.
Điện hạ.
Trong lòng của Trầm Uyển Tâm cũng không kìm được vui mừng như điên, mặt đầy thẹn thùng nhìn Long Túc Vân, muốn vùi ngay vào trong ngực hắn một phen, lại như ngại trước mặt mọi người không dám lỗ mãng, khiến cho lòng Long Túc Vân mềm mại một lúc.
“Tâm Nhi, mặt nàng sao vậy? Ai đánh nàng thành như vậy?” Lúc này Long Túc Vân mới nhìn rõ dấu năm ngón tay hồng trên mặt Trầm Uyển Tâm, giọng thoáng chốc lạnh như băng, vẻ mặt vốn hững hờ cao ngạo có một chút vết nứt.
“Điện hạ………”
“An vương điện hạ cùng Trầm đại tiểu thư quả là tình chàng ý thiếp, làm tổn thương người khác!” Quân Khởi La cắt đứt lời của Trầm Uyển Tâm, giọng mang theo khinh bỉ cười nhạo: “An vương điện hạ, chính là phụ thân của nàng, kiệt tác của nhạc phụ tương lai của ngươi, chẳng lẽ điện hạ muốn giáo huấn nhạc phụ tương lai sao?”
Long Túc Vân chợt nghe giọng nói trong đầu mãi không quên, trong lòng chợt run rẩy, xoay người nhìn lại, liền thấy một đôi con ngươi ngập nước.
Bởi vì lấy mũ trùm xuống lộ ra một gương mặt chỉ coi như là thanh tú, hắn không khỏi hoài nghi nàng có phải là cô nương gặp ở quán trà, rồi nhìn thấy Nhạc Sênh bên người nàng mới cau mày nói: “Là ngươi! Ngươi chính là Quân Khởi La?
Không biết tại sao, trong mắt hắn hơi thất vọng, phảng phất cảm thấy đáng tiếc gương mặt trước mắt này lại có giọng nói trời sinh và một đôi mắt xinh đẹp nhất mà đời này hắn nhìn thấy.
Quân Khởi La thấy rất rõ ràng, dùng giọng hài hước nói: “Ta chính là Quân Khởi La, làm cho điện hạ thất vọng.”
Một lời này của nàng mang hai nghĩa.
Một nghĩa là ý nói dụng mạo của mình không lọt vào mắt của hắn, làm cho hắn thất vọng. Hai là Long Túc Vân không muốn lấy nàng, nhưng nàng lại trở về.
Mắt của Long Túc Vân nguy hiểm nheo lại: “Mọi người đều biết, Quân Khởi La đã chết chín năm, chẳng lẽ ngươi nói ngươi là Quân Khởi La chúng ta tin sao? Ngươi có bằng chứng gì?”
Một lời này của Thiệu thị rất có uy lực, đám người im lặng một lúc, thậm chí người bên cạnh bà ta còn cách xa ra.
Trầm Cẩm Thành nhìn Quân Khởi La, tia hung ác trong mắt lóe lên rồi biến mất không dấu vết: Luôn muốn bôi nhọ lão tử, cũng không cùng họ Trầm với lão tử, không đồng lòng với Trầm gia nữa!
Mặc dù dung mạo của Quân Khởi La so với Quân Như Sơ như trên trời dưới đất, nhưng sau khi nhìn đôi mắt giống Quân Như Sơ như đúc và sườn mặt tương tự, trong lòng hắn đã chắc chắn bảy tám phần nàng ta là Quân Khởi La.
Đúng là như vậy, Trầm Cẩm Thành vẫn như cũ giả vờ không biết lạnh giọng hỏi: Ngươi là ai? Có biết tội vu khống hãm hại Vương gia lớn thế nào không?
Vương gia?
Khóe miệng Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu hơi co rút lại, trong lòng cực kỳ coi thường.
“Phụ vương, nàng nói nàng là nhị muội – Quân Khởi La. Nàng…” Trầm Uyển Tâm đến trước mặt Quân Khởi La nói. Bỗng nhiên, ánh mắt lơ đãng quét về phía bên ngoài đám người có vài bóng người quen thuộc đánh ngựa tới, vội vàng chớp mắt nhìn, nước mắt lại lần nữa tràn mi, bi thương cãi lại: “Phụ vương, hôm nay nhị muội trở về, hôn sự của con và điện hạ thôi cứ bỏ đi.”
“Tâm Nhi không được nói bậy, bổn vương không đồng ý!”
Đúng lúc một giọng nói lạnh lẽo kiêu ngạo hơi nóng nảy truyền đến, một bóng người trắng bạc cũng bay tới cách Trầm Uyển Tâm hai bước rồi dừng lại, đó không phải là Long Túc Vân còn là ai?
Trầm Uyển Tâm nghe vậy, ánh mắt khiêu khích len lén liếc xéo Quân Khởi La một cái, thật giống như nói: “Nhìn xem, coi như ngươi thật sự là Quân Khởi La thì sao? Coi như ngươi là tiểu thư tôn quý nhất của Phàn Dương Vương phủ thì thế nào? Điện hạ cũng sẽ không vì ngươi mà hủy bỏ hôn sự giữa ta và hắn! Ai bảo điện hạ nhìn trúng tài hoa và mỹ mạo của ta, và thế lực hôm nay của Phàn Dương Vương phủ?
Nhìn Trầm Uyển Tâm như vậy, Quân Khởi La không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ha ha, cách mười sáu tháng tám còn có hai mươi ngày, không phải sao? Hơn nữa, nam nhân kia, tỷ hoàn toàn không cảm thấy có gì hiếm lạ có được không?!
Đời này, bổn vương chỉ nhận định nàng là thê tử của ta!” Long Túc Vân thâm tình nhìn Trầm Uyển Tâm, không coi ai ra gì tiếp tục nói.
Người bên cạnh nhận thấy, lời này không thể nghi ngờ là hung hăng cho Quân Khởi La một cái tát! Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu tức muốn vỡ phổi; tự nhiên Trầm Cẩm Thành và Thiệu thị như ăn thuốc an thần, một mặt thái độ thầm vui mừng.
Mọi người vây xem không khỏi đồng tình nhìn về Quân Khởi La. Mà bản thân Quân Khởi La tựa như cũng không có chuyện gì, trừ mỉm cười nhàn nhạt, phản ứng cũng không dư nửa điểm.
Điện hạ.
Trong lòng của Trầm Uyển Tâm cũng không kìm được vui mừng như điên, mặt đầy thẹn thùng nhìn Long Túc Vân, muốn vùi ngay vào trong ngực hắn một phen, lại như ngại trước mặt mọi người không dám lỗ mãng, khiến cho lòng Long Túc Vân mềm mại một lúc.
“Tâm Nhi, mặt nàng sao vậy? Ai đánh nàng thành như vậy?” Lúc này Long Túc Vân mới nhìn rõ dấu năm ngón tay hồng trên mặt Trầm Uyển Tâm, giọng thoáng chốc lạnh như băng, vẻ mặt vốn hững hờ cao ngạo có một chút vết nứt.
“Điện hạ………”
“An vương điện hạ cùng Trầm đại tiểu thư quả là tình chàng ý thiếp, làm tổn thương người khác!” Quân Khởi La cắt đứt lời của Trầm Uyển Tâm, giọng mang theo khinh bỉ cười nhạo: “An vương điện hạ, chính là phụ thân của nàng, kiệt tác của nhạc phụ tương lai của ngươi, chẳng lẽ điện hạ muốn giáo huấn nhạc phụ tương lai sao?”
Long Túc Vân chợt nghe giọng nói trong đầu mãi không quên, trong lòng chợt run rẩy, xoay người nhìn lại, liền thấy một đôi con ngươi ngập nước.
Bởi vì lấy mũ trùm xuống lộ ra một gương mặt chỉ coi như là thanh tú, hắn không khỏi hoài nghi nàng có phải là cô nương gặp ở quán trà, rồi nhìn thấy Nhạc Sênh bên người nàng mới cau mày nói: “Là ngươi! Ngươi chính là Quân Khởi La?
Không biết tại sao, trong mắt hắn hơi thất vọng, phảng phất cảm thấy đáng tiếc gương mặt trước mắt này lại có giọng nói trời sinh và một đôi mắt xinh đẹp nhất mà đời này hắn nhìn thấy.
Quân Khởi La thấy rất rõ ràng, dùng giọng hài hước nói: “Ta chính là Quân Khởi La, làm cho điện hạ thất vọng.”
Một lời này của nàng mang hai nghĩa.
Một nghĩa là ý nói dụng mạo của mình không lọt vào mắt của hắn, làm cho hắn thất vọng. Hai là Long Túc Vân không muốn lấy nàng, nhưng nàng lại trở về.
Mắt của Long Túc Vân nguy hiểm nheo lại: “Mọi người đều biết, Quân Khởi La đã chết chín năm, chẳng lẽ ngươi nói ngươi là Quân Khởi La chúng ta tin sao? Ngươi có bằng chứng gì?”
/133
|