Hồng Cẩm thụp người xuống, vì tay cô ta đang bị Hoàng Thiên Vũ nắm chặt, cho nên thụp người xuống kéo luôn cả Hoàng Thiên Vũ vào trong lùm cây.
Hoàng Thiên Vũ trong lòng nôn nóng muốn biết chân tướng nội tình, liền hỏi dồn :
- Nói nhanh, hung thủ đầu thú Võ minh là nhân vật nào chứ?
Hồng Cẩm lắc đầu nói :
- Thực ra tin tức này do Quách đại hiệp cung cấp, nói là trước mắt thân thế của người ra đầu thú chẳng những được giữ bí mật mà còn được bảo vệ nghiêm ngặt, cho nên tôi cũng chỉ biết được bấy nhiêu mà thôi!
Hoàng Thiên Vũ giờ mới buông tay Hồng Cẩm ra, trong miệng lẩm nhẩm :
- Điều này có thực sao? Hung thủ gây bao huyết án tày trời thế này, lại dám ra đầu thú ư? Làm thế khác gì hai tay bưng đầu dâng cho người khác?
Hồng Cẩm nói :
- Về điểm này thì Quách đại hiệp có cho biết rõ...
Hoàng Thiên Vũ ngưng mắt chăm chú hỏi :
- Cho biết thế nào?
Hồng Cẩm nói :
- Người ra tự thú không phải là nguyên hung vụ án, mà chỉ là bị bức ép mới giúp nguyên hung mà thôi. Võ minh sẽ căn cứ theo những tình tiết mà hắn cung cấp để truy bắt nguyên hung...
Hoàng Thiên Vũ bị kích động thật sự, giọng đầy phẫn khí hỏi :
- Nguyên hung là ai?
Hồng Cẩm lắc đầu đáp :
- Điều này thì không biết!
Hoàng Thiên Vũ nghiến răng nói :
- Ta là người bị hại, ta có quyền phải biết hung thủ là ai, đồng thời cũng có nghĩa vụ tham gia hành động truy bắt hung thủ!
Hồng Cẩm nói :
- Quách đại hiệp nói, muốn tôi tìm cách báo tin này cho Hoàng đại ca, đồng thời giao cho huynh một nhiệm vụ hết sức quan trọng.
Hoàng Thiên Vũ hai mắt mở to hỏi :
- Nhiệm vụ gì mà quan trọng?
Hồng Cẩm nói với giọng hạ thấp nhất :
- Nguyên hung tìm cách giá họa cho huynh, mục đích là muốn hủy cho huynh thân bại danh liệt, nhưng vì sao không giá họa cho người khác mà lại nhằm vào người huynh? Cho đến hiện tại chúng ta vẫn chưa biết được nguyên nhân, thế nhưng có một điều khẳng định là hắn không bao giờ tha cho huynh một khi mục đích còn chưa đạt được. Cho nên huynh cứ truy tìm hung thủ theo cách của mình, nhưng cần phải hết sức cảnh giác, trên thực tế thì xem như ngầm hợp tác với Võ minh, huynh hiểu ý này chứ?
Hoàng Thiên Vũ thở hắt ra một hơi, gật đầu lĩnh hội. Chàng liên tưởng ngay đến Dịch Trường Phong, nếu như người ra đầu thú là hắn thì đằng sau hắn nhất định còn có thêm người khác, còn nếu như kẻ ra đầu thú là người khác thì hắn phải là nguyên hung. Hiện tại ta có hành động gì thì lộ tuyến vẫn không có thay đổi gì lớn, chỉ có điều là từ nay có thể lộ diện hành động.
Nghĩ đến đó chàng cất tiếng hỏi :
- Hồng Cẩm cô nương, về phía Lạc Dương đệ nhất thế gia họ nói thế nào?
Hồng Cẩm đáp :
- Bọn họ đương nhiên phải nghe theo chỉ thị của Võ minh.
- Quách đại hiệp khi truyền lệnh có nhắc đến điểm này hay không?
- Tôi chủ động hỏi, người truyền tin đến đáp lại như thế.
Ánh trăng đã chếch dài khuất sau mái ngói, ngoài một vệt trắng sáng trên nóc mái ngói ra, toàn hoa viên chìm trong tịch tĩnh ám tối. Căn nhà ven bên kia hoa viên chính là chỗ ẩn thân bí mật của Hồ Điệp cô nương, theo lý thì trong nhà nhất định có người, nếu không phải là bản thân Hồ Điệp cô nương thì phải là Bành lão gia, điều này Hoàng Thiên Vũ không hề lo ngại.
Hoàng Thiên Vũ đảo nhanh mắt nhìn quanh một vòng, bất chợt hỏi lại :
- Hồng Cẩm cô nương, vừa rồi Bạch y nữ nhân và Lam Thạch Sinh vì sao lại bỏ đi vội vã như thế?
Hồng Cẩm lắc đầu đáp :
- Không biết!
- Còn Trương cô nương...
Hoàng Thiên Vũ định hỏi thăm một câu, nhưng chàng chợt thay đổi câu nói :
- Cô ấy... còn hiểu nhầm tôi sao?
- Ừm, có thể...
- Chẳng lẽ cô ấy chưa biết hung thủ đã ra đầu thú sao?
- Biết.
- Vậy thì vì sao cô ta vẫn chưa chịu hiểu ra tất cả chỉ là hiểu nhầm cho tôi?
Hồng Cẩm mím môi nói :
- Trương thư thư tuyệt không một chút hài lòng khi thấy huynh đi lại quan hệ với Hồ Điệp cô nương.
Hoàng Thiên Vũ im lặng không nói.
Thực tế giữa chàng với Hồ Điệp cô nương không đáng gọi là đi lại quan hệ, chàng chỉ tiếp xúc với cô ta trong tình thế bắt buộc mà thôi, mục đích không ngoài truy tìm hung thủ, nhưng những điều này làm sao giải thích với Hồng Cẩm được?
Nơi này là địa bàn của Hồ Điệp cô nương, nhất định có tai mắt chung quanh, nếu như lời lẽ không thỏa đáng thì có thể phát sinh ra một sự hiểu lầm mới.
Song có một điều khiến Hoàng Thiên Vũ thấy an ủi trong lòng. Trương Nhược Huyền đã bày tỏ ý bất mãn khi chàng tiếp xúc nhiều với Hồ Điệp cô nương, điều này chứng tỏ trong lòng nàng vẫn còn nghĩ đến chàng. Con người ta xưa nay không yêu là không ghen mà.
Ngẫm nghĩ trong đầu, chàng cố lờ đi, vờ hỏi một câu :
- Trương cô nương hiện tại ở đâu?
Hồng Cẩm đáp :
- Trong khách điếm, Hoàng đại ca muốn gặp mặt Trương thư thư chứ?
- A...
Hoàng Thiên Vũ hơi lúng túng, nói :
- Trước mắt thì không cần thiết lắm.
Hồng Cẩm chừng như nhớ ra chuyện gì, “A” lên một tiếng, nói :
- Đúng rồi, Hoàng đại ca vừa rồi nói là muốn kiếm tôi, có chuyện gì không?
- Chỉ nói đơn giản thế này...
Chàng sắp xếp nhanh suy nghĩ trong đầu rồi nói :
- Hôm trước trên Quỷ khâu Bắc Mang sơn, tôi bị người Đồ gia vây đánh, trúng phải ám khí. Ban đầu thì không để ý, nhưng về sau mới phát hiện ra, mỗi lần động đấu với người khác thì xảy ra hiện tượng thoát lực...
Hồng Cẩm nhíu mặt hỏi lại với giọng đầy kinh ngạc :
- Thoát lực một cách tự nhiên ư?
- Đúng thế!
Hoàng Thiên Vũ gật đầu nói tiếp :
- Nhưng sau đó thì lại tự hồi phục như thường. Có một vị hành gia y thuật, qua chẩn mạch cho biết là tôi trúng phải một loại kỳ độc, mà loại kỳ độc này trước mắt chỉ biết được hai người có thể giải...
Hồng Cẩm vừa nghe đến đó liền chen ngang hỏi :
- Hai người nào?
Hoàng Thiên Vũ nói :
- Một nhân vật là Thiên Huyền công tử Tần Hoàng đã quy ẩn giang hồ từ mấy năm trước, nhưng nghe nói con người này rất cổ quái, muốn tìm được ông ấy đã khó, nhưng tìm được ông ta rồi cầu ông ta ra tay thi thố y thuật thì càng khó hơn.
Hồng Cẩm gật đầu nói :
- Người này thì tôi cũng có nghe nói qua, đây là một kỳ nhân nhưng không phải là con người cổ quái.
Hồng Cẩm hơi ngừng lời lại, đầu gật gù nói tiếp :
- Ừm! Muốn tìm một người đã ẩn tích giang hồ nhiều năm rồi thì quả không dễ chút nào! Còn người thứ hai là ai?
Hoàng Thiên Vũ nói :
- Chính bản thân người ra tay phóng ám khí.
- A, người này là ai?
Hoàng Thiên Vũ lắc đầu cười khổ nói :
- Chính vì điều này cho nên tôi mới đi tìm cô nương...
- Tìm tôi thì làm được gì chứ?
- Nhờ cô nương giúp tôi tìm cách gặp Quách đại ca, thỉnh ông ấy điều tra xem người trong Lạc Dương đệ nhất thế gia và đám môn khách có ai biết sử dụng độc.
- Điều này...
Hồng Cẩm trở nên lúng túng, nhất thời chưa đáp được.
Đây có thể nói là một chuyện nhỏ, thế nhưng Hồng Cẩm lại phân vân chưa quyết, Hoàng Thiên Vũ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
Hoàng Thiên Vũ hỏi :
- Sao, có gì khó khăn?
- Đúng là có khó khăn!
Giọng Hồng Cẩm nghe khác đi.
- Khó khăn gì?
Hoàng Thiên Vũ giọng lạnh lại, chừng như chàng hơi phật ý khi nghe Hồng Cẩm lại đáp như thế.
- Hoàng đại ca!
Hồng Cẩm hai ánh mắt long lên khác thường, nói :
- Quách đại hiệp đã rời khỏi Lạc Dương, khó mà tìm được ông ấy, mà huynh trong người trúng phải kỳ độc, nếu như địch nhân biết được bí mật này mà thừa cơ ra tay thì tính mạng huynh nguy hiểm chừng nào? Chuyện này theo tôi nghĩ...
- Không đúng!
Hồng Cẩm nói chưa hết câu, đột nhiên nghe Hoàng Thiên Vũ la lên cắt ngang lời cô ta.
Hoàng Thiên Vũ thốt lên hai tiếng “Không đúng” rồi im lặng chìm trong suy nghĩ, chàng nghĩ lại khi động thủ với Trung Nguyên Nhất Tú Nhạc Thanh, phát sinh ra hiện tượng thoát lực, trong giây phút nguy hiểm nhất thì Trung Nguyên Nhất Tú đã ôm hận bỏ đi. Điều này chứng tỏ là hắn chưa biết bí mật kỳ độc tiềm ẩn trong người chàng, nếu như hắn biết được thì khi nào lại chịu bỏ đi một cách phẫn hận như thế?
Như vậy kẻ ra tay hạ độc chàng phải là người thứ ba, người ngoài cuộc?
Suy nghĩ của chàng vừa rồi đã nhầm, cho nên mới thốt lên hai tiếng như thế.
Hồng Cẩm tròn mắt nhìn Hoàng Thiên Vũ hỏi :
- Cái gì không đúng?
Hoàng Thiên Vũ nói :
- Giờ thì tôi nghĩ ra rồi, kẻ hạ độc quyết không phải là người của Lạc Dương đệ nhất thế gia.
- Sao lại biết được?
- Sau khi tôi phát hiện ra trong người trúng kỳ độc, có lần động thủ với Trung Nguyên Nhất Tú Nhạc Thanh, thế nhưng hắn đã không biết lợi dụng điều này, chứng tỏ hắn vẫn không hay biết bí ẩn trong người tôi. Điều này chứng tỏ khi tôi đánh nhau với người của Lạc Dương đệ nhất thế gia, kẻ ngầm ra tay hạ độc phải là người thứ ba!
“Ồ”, Hồng Cẩm thốt lên một tiếng, gật đầu đồng tình rồi hỏi :
- Thế huynh có nghi người thứ ba này là ai không?
- Nhiều khả năng phải là nguyên hung vụ án này, kẻ muốn giá họa cho tôi!
Hoàng Thiên Vũ nói, trong đầu cứ nghĩ đến thiếu gia Lạc Dương đệ nhị thế gia Dịch Trường Phong, trước sau bao nhiêu chuyện liên tiếp kể từ khi vụ hiếp sát Đồ Tử Yến xảy ra gần như đều liên quan đến hắn.
Trong đầu chàng nghĩ nhanh một ý, liền nói :
- Hồng Cẩm cô nương, căn cứ theo bao nhiêu chuyện xảy ra trước giờ, thì kẻ đáng nghi nhất chính là thiếu gia Lạc Dương đệ nhị thế gia Dịch Trường Phong.
Hồng Cẩm chau mày nói :
- Thiếu gia Lạc Dương đệ nhị thế gia Dịch Trường Phong ư? Hắn từng có thù oán gì với Hoàng đại ca sao?
Hoàng Thiên Vũ lắc đầu nói :
- Không, bình sinh tôi chưa từng biết hắn, thậm chí mặt mũi tướng mạo hắn thế nào cũng không biết, nhưng theo như người ta nói thì hắn có vóc dáng rất giống tôi.
- Cho nên hắn mới dùng kế hiếp giết đàn bà rồi giá họa cho Hoàng đại ca?
- Chính thế!
- Nhưng... tại sao hắn lại làm như vậy chứ?
- Không biết!
Hoàng Thiên Vũ lắc đầu đáp :
- Khó mà đoán được, cho đến giờ tôi vẫn quyết tâm truy tìm hắn, nhưng hắn biến mất tăm mất dạng, không ai hay biết hắn đi phương nào.
- Hoàng đại ca!
Hồng Cẩm kêu lên, rồi hạ thấp giọng nói :
- Chúng ta cùng đi với nhau, thứ nhất là tập trung tìm tung tích của Dịch Trường Phong, thứ hai là thăm hỏi chỗ ẩn cư của Thiên Huyền công tử, huynh thấy sao?
- Ừm! Đành phải thế?
Hoàng Thiên Vũ gật đầu, ánh mắt chàng lại đưa nhìn sang ngôi nhà đối diện bên kia hoa viên, trong tranh tối tranh sáng của canh năm, chỉ thấy căn nhà tối im lìm không một động tĩnh, nhưng chàng vẫn tin rằng trong ngôi nhà kia có người đang ở, thậm chí chính là bản thân Hồ Điệp cô nương.
Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện ngay góc hoa viên từ từ di chuyển về hướng bọn họ đứng.
Hoàng Thiên Vũ vừa nhìn thấy, khẽ giọng nói :
- Hồng Cẩm cô nương, có người đến!
Hồng Cẩm đương nhiên cũng đã nhìn thấy, cô ta nhẹ tay vạch lùm cây, thì thầm hỏi :
- Người nào thế?
Bóng người kia đã đi ra đến giữa hoa viên.
Hoàng Thiên Vũ giờ đã nhìn ra người kia là ai, thấp giọng đáp :
- Hồng Cẩm cô nương, người quen. Cô còn nhớ người thanh niên đi cùng với Bạch phát lão nhân lần trước không? Cô nhanh đi đi, chúng ta gặp lại sau!
- Lam Thạch Sinh ư?
- Đúng.
- Được! Hoàng đại ca nhớ tôi và Trương thư thư ở trong độc viện cuối bên phải cuối dãy nhà ngoài Vĩnh An khách điếm.
Hoàng Thiên Vũ “Ừm” một tiếng rồi cố ý di chuyển bước chân rời khỏi lùm cây, rồi mới bước ra giữa hoa viên như một cách vô tình.
- Ai thế?
Lam Thạch Sinh phát hiện ra bóng người liên cất tiếng hỏi.
- Lam huynh đó sao?
Hoàng Thiên Vũ vừa bước nhanh tới vừa hỏi sởi lởi.
Lam Thạch Sinh làm như cũng nhận ra Hoàng Thiên Vũ, giọng tỏ ra ngạc nhiên nói :
- Là Hoàng huynh? Sao lại đến đây?
Hoàng Thiên Vũ nói :
- Tôi đuổi theo một nhân vật khả nghi đến đây thì mất dấu vết!
Hoàng Thiên Vũ miệng đáp nhưng trong lòng lại nghĩ: “Hắn bỏ đi cùng với Bạch y thiếu nữ, cho rằng ta không biết nên mới bày trò. Xem ra Bạch y thiếu nữ là hồng nhan tri kỷ của hắn, cho nên không hẹn mà cùng cung cấp cho ta tin tức về Dịch Trường Phong. Chuyện ái tình nam nữ có nhiều điều ẩn mật mà người ngoài không thể nào hiểu được”.
Lam Thạch Sinh lên tiếng hỏi :
- Nhân vật nào mà khả nghi?
- Một nữ nhân rất bí ẩn!
Hoàng Thiên Vũ không thể che giấu sự thực, nếu không thì đối phương sẽ nhận ra chàng nói dối ngay.
- Ơ! Là một nữ nhân bí ẩn ư!
Lam Thạch Sinh không hỏi thêm, thay đổi ngữ khí, nói :
- Hoàng huynh, chúng ta không hẹn mà gặp thật tốt quá, không biết chuyện huynh tìm kiếm Dịch Trường Phong thế nào rồi?
- Không có kết quả!
- Thế à!
Lam Thạch Sinh tỏ ra hơi ngạc nhiên, chép miệng tiếp :
- Trên đường nghe người ta kháo nhau trong nhà Đỗ quả phụ xảy ra một vụ huyết án...
Hoàng Thiên Vũ gật đầu nói :
- Đúng! Quả là có chuyện này, mà hết sức ly kỳ!
Tiếp liền chàng đem chuyện xảy ra trong nhà Đỗ quả phụ kể lại cho Lam Thạch Sinh nghe, chỉ có điều chàng bỏ qua không nhắc đến chuyện gặp Bạch y thiếu nữ và Hồ Điệp cô nương.
Lam Thạch Sinh “A” lên một tiếng vẻ đầy kinh ngạc, im lặng một chút mới nói :
- Quả là một chuyện bất khả tư nghị! Theo tiểu đệ nghĩ, rất khả năng đây lại là một kiệt tác của Dịch Trường Phong, chuyện vì mỹ nhân mà giết người xưa nay không hiếm chút nào!
Hoàng Thiên Vũ gật đầu đồng tình :
- Tại hạ cũng nghĩ như thế!
- Quá tàn ác! Tiểu đệ thề sẽ truy tìm trừng phạt tên ác đạo này.
Lam Thạch Sinh giọng trở nên phẫn kích, nói tiếp :
- Hoàng huynh, tiểu đệ quyết truy tìm tung tích của hắn, phải lấy lại công đạo võ lâm!
Hoàng Thiên Vũ nghe không khỏi cảm kích trong lòng, ngưng nhìn Lam Thạch Sinh bằng ánh mắt thật sâu.
Hai người im lặng một lúc, Hoàng Thiên Vũ chừng như nhớ ra một chuyện liền nói :
- Đúng rồi! Lam huynh, tại hạ nhớ đến một vị võ lâm kỳ nhân, khổ một nỗi là không biết ông ta ẩn dật phương nào, Lam huynh kiến thức uyên bác...
Lam Thạch Sinh xua tay cười khổ nói :
- Không dám! Hoàng huynh định tìm vị kỳ nhân nào thế?
- Thiên Huyền công tử!
- Thiên Huyền công tử?
Lam Thạch Sinh thốt lên đầy ngạc nhiên, rồi nói :
- Đây là một nhân vật rất danh tiếng, Hoàng huynh tìm ông ta có chuyện gì chăng?
- A...!
Hoàng Thiên Vũ hơi ngớ người, chàng không muốn nói ra chuyện mình đi tìm Thiên Huyền công tử cầu trị kỳ độc trong người nên khựng lại một chút mới đáp cho qua :
- Nhận lời phó thác của một vị bằng hữu, muốn tìm Thiên Huyền công tử làm sáng tỏ một vấn đề!
“A” Lam Thạch Sinh thừa hiểu quy luật giang hồ, nên nghe Hoàng Thiên Vũ nói như vậy thì cũng không truy hỏi thêm.
Hoàng Thiên Vũ hỏi :
- Không biết Lam huynh có biết tin tức gì về Thiên Huyền công tử chăng?
- Có thì có, thế nhưng... không đáng tin cậy lắm!
Hoàng Thiên Vũ nghe thế thì khấp khởi trong lòng, vội nói ngay :
- Không hại gì! Lam hunh cứ nói thử xem?
Lam Thạch Sinh chau mày vẻ như cố nhớ lại một chút, nói :
- Hai năm trước, tiểu đệ vô ý có nghe người ta nói Thiên Huyền công tử từng xuất hiện trong một tuyệt cốc hậu phong ngọn Tung Sơn.
- Tuyệt cốc hậu phong Tung Sơn ư?
Hoàng Thiên Vũ tinh thần phấn chấn hẳn lên, từ đây đi Tung Sơn không xa gì mấy, nếu như tin tức này đáng tin cậy thì khả năng tìm được ông ta.
Chỉ nghe Lam Thạch Sinh gật đầu khẳng định :
- Không sai!
- Không có địa điểm chính xác sao?
Lam Thạch Sinh lắc đầu nói :
- Không, thế nhưng... nếu như quyết tâm đi tìm thì không mấy khó khăn, nơi người ta ở chung quy phải có dân cư qua lại với nhau, thăm hỏi thế nào cũng tìm được.
Hoàng Thiên Vũ gật đầu thừa nhận điều này. Trong lòng lại tin tưởng, Tung Sơn tuyệt nham là nơi đã ẩn dật luyện kiếm ba năm, những thâm sơn cùng cốc vách núi hiểm trở tuy chưa đặt chân tới, thế nhưng địa hình toàn Tung Sơn đại khái đều thuộc như lòng bàn tay. Chỉ bằng kinh nghiệm này cũng giúp ta đi lại không quá khó khăn.
Tiếng gà xao xác, phương đông trời đã ửng hồng.
Qua một đêm vất vả, nhưng Hoàng Thiên Vũ vẫn không thấy mệt, trái lại tinh thần càng phấn chấn, vì đã có tin tức về Thiên Huyền công tử...
Lam Thạch Sinh ngước mắt nhìn trời nói :
- Sáng rồi! Hoàng huynh nghỉ lại ở đâu?
Hoàng Thiên Vũ trả lời qua loa :
- Khách điếm!
Thực ra từ sau ngày xảy ra vụ án ở Đăng Phong, gặp Quách Trung xong, chàng giống như con chó mất chủ, không có chốn nương thân.
Lam Thạch Sinh lại hỏi :
- Hoàng huynh có định tới Tung Sơn ngay không?
Hoàng Thiên Vũ đáp :
- Tiểu đệ lập tức đi ngay.
Lam Thạch Sinh tỏ ra lưu luyến hỏi :
- Chúng ta có còn gặp lại nhau nữa không?
- Cái đó để sau này sẽ nói. Chuyện trong giang hồ biến ảo khôn lường, biết thế nào... nhưng tiểu đệ luôn luôn cảm kích Lam huynh đã chỉ bảo.
- Sao Hoàng huynh khách sáo thế? Chúng ta mới gặp mà đã thân thiết như huynh đệ, nói gì đến hai tiếng cảm kích? Chỉ là tin tức đó tiểu đệ chỉ tình cờ nghe được, chính xác hay không còn chưa thể khẳng định. Không loại trừ khả năng Hoàng huynh đi chuyến này không thu được hiệu quả mong đợi.
Hoàng Thiên Vũ đáp :
- Chỉ cần có tin là được, cứ thử một chuyến cũng không sao.
Lam Thạch Sinh chắp tay nói :
- Vậy thì chúc Hoàng huynh thành công!
Nói xong từ biệt đi ngay.
Hoàng Thiên Vũ nhìn theo y, chợt nhớ lại câu nói của Hồ Điệp cô nương: “Người này tâm cơ khó lường, huynh cần phải cẩn thận với hắn!”
Thực ra ngay từ đầu Hoàng Thiên Vũ cũng đã có ý hoài nghi những hành tung bí ẩn của Lam Thạch Sinh, kể từ khi cùng Bạch phát lão nhân xuất hiện trong Quỷ viện và câu nói khó hiểu của lão nhân đó.
Sau này được nghe Hồng Cẩm nói rằng Lam Thạch Sinh là đồng bọn của Bạch y thiếu nữ và muốn giữ kín điều bí mật đó, nỗi hoài nghi lại càng tăng.
Vấn đề là tin tức mà y nói cho chàng biết có đáng tin không? Và chỉ là sự giúp đỡ hay có động cơ gì?
Cái đó thì chưa thể giải đáp được, nhưng trong lúc này thà tin còn hơn không.
Nhưng mỗi người có công chuyện riêng và những điều bí mật của mình. Dù sao thì cũng đã có sự quen biết, chẳng nên câu chấp tiểu tiết, hoài nghi bóng gió làm gì.
Huống chi có lần Lam Thạch Sinh đã có ân cứu mạng chàng?
Còn như tương lai quan hệ giữa song phương thế nào thì lúc có sự sẽ hay!
Chàng đứng trầm ngâm một lúc, không thấy trong gian phòng đối diện có động tĩnh gì, chàng chuẩn bị lên đường...
Chợt một bóng người lướt nhanh tới trước mặt, Hoàng Thiên Vũ nhìn lại và nhận ra Hồng Cẩm.
Nàng mỉm cười cất tiếng chào :
- Vũ đại ca!
Hoàng Thiên Vũ chào lại :
- Hồng Cẩm đấy ư? Sao muội còn chưa đi?
Hồng Cẩm đáp :
- Muội muốn nghe hai người nói chuyện!
Hoàng Thiên Vũ nhíu mày hỏi :
- Vậy ra chuyện vừa rồi muội nghe cả sao?
Hồng Cẩm gật đầu :
- Vâng! Vũ đại ca, muội cùng đi Tung Sơn với huynh có được không?
Hoàng Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn nàng :
- Muội... định đi Tung Sơn? Còn Trương Nhược Huyền thì sao?
Hồng Cẩm xịu mặt hỏi :
- Chị ấy thì sao chứ?
Hoàng Thiên Vũ bối rối đáp :
- Ta chỉ... ý huynh là ai sẽ chăm sóc cho cô ấy?
Hồng Cẩm “Xì” một tiếng, khinh khỉnh nói :
- Chăm sóc gì chứ? Huyền thư thư đâu phải là trẻ con? Còn muội thì lại không phải là tỳ nữ của chị ta! Chúng tôi chỉ lấy danh phận chủ tỳ để hành khứ giang hồ cho dễ thôi, hiểu chưa?
Hoàng Thiên Vũ gượng cười đáp :
- Hiểu rồi! Muội hôm nay dữ thế?
Hồng Cẩm phì cười nói :
- Sao không dữ? Trở lại việc đi. Có người đồng hành, lỡ gặp chuyện gì còn bàn bạc, chẳng hơn cô độc một mình sao?
Hoàng Thiên Vũ vẫn băn khoăn :
- Đương nhiên là tốt rồi! Chỉ là...
- Vậy huynh còn ngại gì nữa?
- Chỉ sợ Trương Nhược Huyền không muốn...
Hồng Cẩm giằn lại :
- Không muốn? Chị ấy còn muốn cả ba cùng đi nữa kia! Chỉ là còn ngượng vì vụ đụng độ hôm đó ở Quỷ khâu thôi!
Hoàng Thiên Vũ nghe nói đỏ mặt lên, lòng thấy lâng lâng.
Chàng thầm nghĩ: “Chuyến này đi tìm Thiên Huyền công tử không phải là việc dễ dàng, có người cùng đi, chẳng những thêm vui bước đường xa mà nếu xảy ra sự cố gì còn có người để bàn bạc”.
Nhưng cuộc xung khắc vừa qua giữa chàng với Trương Nhược Huyền còn chưa hòa giải được, tại sao bây giờ Hồng Cẩm lại tỏ ý cùng đi với mình? Đành rằng cô ta vẫn có thiện cảm và tin rằng mình không dính vào vụ án, nhưng dù sao hai người là sư thư muội kia mà...
Nghĩ tới đó, Hoàng Thiên Vũ sực hiểu ra, Trương Nhược Huyền muốn thông qua Hồng Cẩm để biết rõ hơn mình là người thế nào, và tìm thêm chứng cứ là chàng không liên quan đến vụ án.
Nghĩ một lúc, chàng gật đầu nói :
- Nếu muội đã tình nguyện thì chúng ta chuẩn bị đi thôi!
Hồng Cẩm cả mừng hỏi :
- Vậy là huynh chấp nhận?
Hoàng Thiên Vũ cười đáp :
- Huynh có lý do gì mà phản đối?
Hồng Cẩm nhảy cẫng lên nói :
- Thế thì tốt quá!
Nàng vui như đứa trẻ được một món quà gì thích thú, nhoẻn miệng cười tươi như hoa, nói tiếp :
- Vũ đại ca! Chúng ta đi thôi! Muội sẽ quay về khách điếm để nói với Huyền thư thư một tiếng và chuẩn bị một vài thứ cần thiết mang theo.
- Vậy Cẩm muội đi một mình đi, huynh chờ ở đây!
Hồng Cẩm ngạc nhiên hỏi :
- Huynh không đi với muội ư?
- Ta bây giờ không muốn gặp Nhược Huyền.
- Nếu vậy, huynh không cần vào khách điếm, chờ muội ngoài cửa cũng được! Đồng ý chứ?
Hoàng Thiên Vũ gật đầu.
Hồng Cẩm kéo tay chàng nhí nhảnh chạy đi.
Hai người rời khỏi đó một lúc thì từ một cửa phòng gần đó, Hồ Điệp cô nương bước ra đi đến chỗ họ vừa đứng, trầm ngâm nói :
- Xem ra trong chuyến đi này sẽ xảy ra nhiều chuyện thú vị đấy! Mình không thể bỏ mặc được!
Hoàng Thiên Vũ trong lòng nôn nóng muốn biết chân tướng nội tình, liền hỏi dồn :
- Nói nhanh, hung thủ đầu thú Võ minh là nhân vật nào chứ?
Hồng Cẩm lắc đầu nói :
- Thực ra tin tức này do Quách đại hiệp cung cấp, nói là trước mắt thân thế của người ra đầu thú chẳng những được giữ bí mật mà còn được bảo vệ nghiêm ngặt, cho nên tôi cũng chỉ biết được bấy nhiêu mà thôi!
Hoàng Thiên Vũ giờ mới buông tay Hồng Cẩm ra, trong miệng lẩm nhẩm :
- Điều này có thực sao? Hung thủ gây bao huyết án tày trời thế này, lại dám ra đầu thú ư? Làm thế khác gì hai tay bưng đầu dâng cho người khác?
Hồng Cẩm nói :
- Về điểm này thì Quách đại hiệp có cho biết rõ...
Hoàng Thiên Vũ ngưng mắt chăm chú hỏi :
- Cho biết thế nào?
Hồng Cẩm nói :
- Người ra tự thú không phải là nguyên hung vụ án, mà chỉ là bị bức ép mới giúp nguyên hung mà thôi. Võ minh sẽ căn cứ theo những tình tiết mà hắn cung cấp để truy bắt nguyên hung...
Hoàng Thiên Vũ bị kích động thật sự, giọng đầy phẫn khí hỏi :
- Nguyên hung là ai?
Hồng Cẩm lắc đầu đáp :
- Điều này thì không biết!
Hoàng Thiên Vũ nghiến răng nói :
- Ta là người bị hại, ta có quyền phải biết hung thủ là ai, đồng thời cũng có nghĩa vụ tham gia hành động truy bắt hung thủ!
Hồng Cẩm nói :
- Quách đại hiệp nói, muốn tôi tìm cách báo tin này cho Hoàng đại ca, đồng thời giao cho huynh một nhiệm vụ hết sức quan trọng.
Hoàng Thiên Vũ hai mắt mở to hỏi :
- Nhiệm vụ gì mà quan trọng?
Hồng Cẩm nói với giọng hạ thấp nhất :
- Nguyên hung tìm cách giá họa cho huynh, mục đích là muốn hủy cho huynh thân bại danh liệt, nhưng vì sao không giá họa cho người khác mà lại nhằm vào người huynh? Cho đến hiện tại chúng ta vẫn chưa biết được nguyên nhân, thế nhưng có một điều khẳng định là hắn không bao giờ tha cho huynh một khi mục đích còn chưa đạt được. Cho nên huynh cứ truy tìm hung thủ theo cách của mình, nhưng cần phải hết sức cảnh giác, trên thực tế thì xem như ngầm hợp tác với Võ minh, huynh hiểu ý này chứ?
Hoàng Thiên Vũ thở hắt ra một hơi, gật đầu lĩnh hội. Chàng liên tưởng ngay đến Dịch Trường Phong, nếu như người ra đầu thú là hắn thì đằng sau hắn nhất định còn có thêm người khác, còn nếu như kẻ ra đầu thú là người khác thì hắn phải là nguyên hung. Hiện tại ta có hành động gì thì lộ tuyến vẫn không có thay đổi gì lớn, chỉ có điều là từ nay có thể lộ diện hành động.
Nghĩ đến đó chàng cất tiếng hỏi :
- Hồng Cẩm cô nương, về phía Lạc Dương đệ nhất thế gia họ nói thế nào?
Hồng Cẩm đáp :
- Bọn họ đương nhiên phải nghe theo chỉ thị của Võ minh.
- Quách đại hiệp khi truyền lệnh có nhắc đến điểm này hay không?
- Tôi chủ động hỏi, người truyền tin đến đáp lại như thế.
Ánh trăng đã chếch dài khuất sau mái ngói, ngoài một vệt trắng sáng trên nóc mái ngói ra, toàn hoa viên chìm trong tịch tĩnh ám tối. Căn nhà ven bên kia hoa viên chính là chỗ ẩn thân bí mật của Hồ Điệp cô nương, theo lý thì trong nhà nhất định có người, nếu không phải là bản thân Hồ Điệp cô nương thì phải là Bành lão gia, điều này Hoàng Thiên Vũ không hề lo ngại.
Hoàng Thiên Vũ đảo nhanh mắt nhìn quanh một vòng, bất chợt hỏi lại :
- Hồng Cẩm cô nương, vừa rồi Bạch y nữ nhân và Lam Thạch Sinh vì sao lại bỏ đi vội vã như thế?
Hồng Cẩm lắc đầu đáp :
- Không biết!
- Còn Trương cô nương...
Hoàng Thiên Vũ định hỏi thăm một câu, nhưng chàng chợt thay đổi câu nói :
- Cô ấy... còn hiểu nhầm tôi sao?
- Ừm, có thể...
- Chẳng lẽ cô ấy chưa biết hung thủ đã ra đầu thú sao?
- Biết.
- Vậy thì vì sao cô ta vẫn chưa chịu hiểu ra tất cả chỉ là hiểu nhầm cho tôi?
Hồng Cẩm mím môi nói :
- Trương thư thư tuyệt không một chút hài lòng khi thấy huynh đi lại quan hệ với Hồ Điệp cô nương.
Hoàng Thiên Vũ im lặng không nói.
Thực tế giữa chàng với Hồ Điệp cô nương không đáng gọi là đi lại quan hệ, chàng chỉ tiếp xúc với cô ta trong tình thế bắt buộc mà thôi, mục đích không ngoài truy tìm hung thủ, nhưng những điều này làm sao giải thích với Hồng Cẩm được?
Nơi này là địa bàn của Hồ Điệp cô nương, nhất định có tai mắt chung quanh, nếu như lời lẽ không thỏa đáng thì có thể phát sinh ra một sự hiểu lầm mới.
Song có một điều khiến Hoàng Thiên Vũ thấy an ủi trong lòng. Trương Nhược Huyền đã bày tỏ ý bất mãn khi chàng tiếp xúc nhiều với Hồ Điệp cô nương, điều này chứng tỏ trong lòng nàng vẫn còn nghĩ đến chàng. Con người ta xưa nay không yêu là không ghen mà.
Ngẫm nghĩ trong đầu, chàng cố lờ đi, vờ hỏi một câu :
- Trương cô nương hiện tại ở đâu?
Hồng Cẩm đáp :
- Trong khách điếm, Hoàng đại ca muốn gặp mặt Trương thư thư chứ?
- A...
Hoàng Thiên Vũ hơi lúng túng, nói :
- Trước mắt thì không cần thiết lắm.
Hồng Cẩm chừng như nhớ ra chuyện gì, “A” lên một tiếng, nói :
- Đúng rồi, Hoàng đại ca vừa rồi nói là muốn kiếm tôi, có chuyện gì không?
- Chỉ nói đơn giản thế này...
Chàng sắp xếp nhanh suy nghĩ trong đầu rồi nói :
- Hôm trước trên Quỷ khâu Bắc Mang sơn, tôi bị người Đồ gia vây đánh, trúng phải ám khí. Ban đầu thì không để ý, nhưng về sau mới phát hiện ra, mỗi lần động đấu với người khác thì xảy ra hiện tượng thoát lực...
Hồng Cẩm nhíu mặt hỏi lại với giọng đầy kinh ngạc :
- Thoát lực một cách tự nhiên ư?
- Đúng thế!
Hoàng Thiên Vũ gật đầu nói tiếp :
- Nhưng sau đó thì lại tự hồi phục như thường. Có một vị hành gia y thuật, qua chẩn mạch cho biết là tôi trúng phải một loại kỳ độc, mà loại kỳ độc này trước mắt chỉ biết được hai người có thể giải...
Hồng Cẩm vừa nghe đến đó liền chen ngang hỏi :
- Hai người nào?
Hoàng Thiên Vũ nói :
- Một nhân vật là Thiên Huyền công tử Tần Hoàng đã quy ẩn giang hồ từ mấy năm trước, nhưng nghe nói con người này rất cổ quái, muốn tìm được ông ấy đã khó, nhưng tìm được ông ta rồi cầu ông ta ra tay thi thố y thuật thì càng khó hơn.
Hồng Cẩm gật đầu nói :
- Người này thì tôi cũng có nghe nói qua, đây là một kỳ nhân nhưng không phải là con người cổ quái.
Hồng Cẩm hơi ngừng lời lại, đầu gật gù nói tiếp :
- Ừm! Muốn tìm một người đã ẩn tích giang hồ nhiều năm rồi thì quả không dễ chút nào! Còn người thứ hai là ai?
Hoàng Thiên Vũ nói :
- Chính bản thân người ra tay phóng ám khí.
- A, người này là ai?
Hoàng Thiên Vũ lắc đầu cười khổ nói :
- Chính vì điều này cho nên tôi mới đi tìm cô nương...
- Tìm tôi thì làm được gì chứ?
- Nhờ cô nương giúp tôi tìm cách gặp Quách đại ca, thỉnh ông ấy điều tra xem người trong Lạc Dương đệ nhất thế gia và đám môn khách có ai biết sử dụng độc.
- Điều này...
Hồng Cẩm trở nên lúng túng, nhất thời chưa đáp được.
Đây có thể nói là một chuyện nhỏ, thế nhưng Hồng Cẩm lại phân vân chưa quyết, Hoàng Thiên Vũ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
Hoàng Thiên Vũ hỏi :
- Sao, có gì khó khăn?
- Đúng là có khó khăn!
Giọng Hồng Cẩm nghe khác đi.
- Khó khăn gì?
Hoàng Thiên Vũ giọng lạnh lại, chừng như chàng hơi phật ý khi nghe Hồng Cẩm lại đáp như thế.
- Hoàng đại ca!
Hồng Cẩm hai ánh mắt long lên khác thường, nói :
- Quách đại hiệp đã rời khỏi Lạc Dương, khó mà tìm được ông ấy, mà huynh trong người trúng phải kỳ độc, nếu như địch nhân biết được bí mật này mà thừa cơ ra tay thì tính mạng huynh nguy hiểm chừng nào? Chuyện này theo tôi nghĩ...
- Không đúng!
Hồng Cẩm nói chưa hết câu, đột nhiên nghe Hoàng Thiên Vũ la lên cắt ngang lời cô ta.
Hoàng Thiên Vũ thốt lên hai tiếng “Không đúng” rồi im lặng chìm trong suy nghĩ, chàng nghĩ lại khi động thủ với Trung Nguyên Nhất Tú Nhạc Thanh, phát sinh ra hiện tượng thoát lực, trong giây phút nguy hiểm nhất thì Trung Nguyên Nhất Tú đã ôm hận bỏ đi. Điều này chứng tỏ là hắn chưa biết bí mật kỳ độc tiềm ẩn trong người chàng, nếu như hắn biết được thì khi nào lại chịu bỏ đi một cách phẫn hận như thế?
Như vậy kẻ ra tay hạ độc chàng phải là người thứ ba, người ngoài cuộc?
Suy nghĩ của chàng vừa rồi đã nhầm, cho nên mới thốt lên hai tiếng như thế.
Hồng Cẩm tròn mắt nhìn Hoàng Thiên Vũ hỏi :
- Cái gì không đúng?
Hoàng Thiên Vũ nói :
- Giờ thì tôi nghĩ ra rồi, kẻ hạ độc quyết không phải là người của Lạc Dương đệ nhất thế gia.
- Sao lại biết được?
- Sau khi tôi phát hiện ra trong người trúng kỳ độc, có lần động thủ với Trung Nguyên Nhất Tú Nhạc Thanh, thế nhưng hắn đã không biết lợi dụng điều này, chứng tỏ hắn vẫn không hay biết bí ẩn trong người tôi. Điều này chứng tỏ khi tôi đánh nhau với người của Lạc Dương đệ nhất thế gia, kẻ ngầm ra tay hạ độc phải là người thứ ba!
“Ồ”, Hồng Cẩm thốt lên một tiếng, gật đầu đồng tình rồi hỏi :
- Thế huynh có nghi người thứ ba này là ai không?
- Nhiều khả năng phải là nguyên hung vụ án này, kẻ muốn giá họa cho tôi!
Hoàng Thiên Vũ nói, trong đầu cứ nghĩ đến thiếu gia Lạc Dương đệ nhị thế gia Dịch Trường Phong, trước sau bao nhiêu chuyện liên tiếp kể từ khi vụ hiếp sát Đồ Tử Yến xảy ra gần như đều liên quan đến hắn.
Trong đầu chàng nghĩ nhanh một ý, liền nói :
- Hồng Cẩm cô nương, căn cứ theo bao nhiêu chuyện xảy ra trước giờ, thì kẻ đáng nghi nhất chính là thiếu gia Lạc Dương đệ nhị thế gia Dịch Trường Phong.
Hồng Cẩm chau mày nói :
- Thiếu gia Lạc Dương đệ nhị thế gia Dịch Trường Phong ư? Hắn từng có thù oán gì với Hoàng đại ca sao?
Hoàng Thiên Vũ lắc đầu nói :
- Không, bình sinh tôi chưa từng biết hắn, thậm chí mặt mũi tướng mạo hắn thế nào cũng không biết, nhưng theo như người ta nói thì hắn có vóc dáng rất giống tôi.
- Cho nên hắn mới dùng kế hiếp giết đàn bà rồi giá họa cho Hoàng đại ca?
- Chính thế!
- Nhưng... tại sao hắn lại làm như vậy chứ?
- Không biết!
Hoàng Thiên Vũ lắc đầu đáp :
- Khó mà đoán được, cho đến giờ tôi vẫn quyết tâm truy tìm hắn, nhưng hắn biến mất tăm mất dạng, không ai hay biết hắn đi phương nào.
- Hoàng đại ca!
Hồng Cẩm kêu lên, rồi hạ thấp giọng nói :
- Chúng ta cùng đi với nhau, thứ nhất là tập trung tìm tung tích của Dịch Trường Phong, thứ hai là thăm hỏi chỗ ẩn cư của Thiên Huyền công tử, huynh thấy sao?
- Ừm! Đành phải thế?
Hoàng Thiên Vũ gật đầu, ánh mắt chàng lại đưa nhìn sang ngôi nhà đối diện bên kia hoa viên, trong tranh tối tranh sáng của canh năm, chỉ thấy căn nhà tối im lìm không một động tĩnh, nhưng chàng vẫn tin rằng trong ngôi nhà kia có người đang ở, thậm chí chính là bản thân Hồ Điệp cô nương.
Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện ngay góc hoa viên từ từ di chuyển về hướng bọn họ đứng.
Hoàng Thiên Vũ vừa nhìn thấy, khẽ giọng nói :
- Hồng Cẩm cô nương, có người đến!
Hồng Cẩm đương nhiên cũng đã nhìn thấy, cô ta nhẹ tay vạch lùm cây, thì thầm hỏi :
- Người nào thế?
Bóng người kia đã đi ra đến giữa hoa viên.
Hoàng Thiên Vũ giờ đã nhìn ra người kia là ai, thấp giọng đáp :
- Hồng Cẩm cô nương, người quen. Cô còn nhớ người thanh niên đi cùng với Bạch phát lão nhân lần trước không? Cô nhanh đi đi, chúng ta gặp lại sau!
- Lam Thạch Sinh ư?
- Đúng.
- Được! Hoàng đại ca nhớ tôi và Trương thư thư ở trong độc viện cuối bên phải cuối dãy nhà ngoài Vĩnh An khách điếm.
Hoàng Thiên Vũ “Ừm” một tiếng rồi cố ý di chuyển bước chân rời khỏi lùm cây, rồi mới bước ra giữa hoa viên như một cách vô tình.
- Ai thế?
Lam Thạch Sinh phát hiện ra bóng người liên cất tiếng hỏi.
- Lam huynh đó sao?
Hoàng Thiên Vũ vừa bước nhanh tới vừa hỏi sởi lởi.
Lam Thạch Sinh làm như cũng nhận ra Hoàng Thiên Vũ, giọng tỏ ra ngạc nhiên nói :
- Là Hoàng huynh? Sao lại đến đây?
Hoàng Thiên Vũ nói :
- Tôi đuổi theo một nhân vật khả nghi đến đây thì mất dấu vết!
Hoàng Thiên Vũ miệng đáp nhưng trong lòng lại nghĩ: “Hắn bỏ đi cùng với Bạch y thiếu nữ, cho rằng ta không biết nên mới bày trò. Xem ra Bạch y thiếu nữ là hồng nhan tri kỷ của hắn, cho nên không hẹn mà cùng cung cấp cho ta tin tức về Dịch Trường Phong. Chuyện ái tình nam nữ có nhiều điều ẩn mật mà người ngoài không thể nào hiểu được”.
Lam Thạch Sinh lên tiếng hỏi :
- Nhân vật nào mà khả nghi?
- Một nữ nhân rất bí ẩn!
Hoàng Thiên Vũ không thể che giấu sự thực, nếu không thì đối phương sẽ nhận ra chàng nói dối ngay.
- Ơ! Là một nữ nhân bí ẩn ư!
Lam Thạch Sinh không hỏi thêm, thay đổi ngữ khí, nói :
- Hoàng huynh, chúng ta không hẹn mà gặp thật tốt quá, không biết chuyện huynh tìm kiếm Dịch Trường Phong thế nào rồi?
- Không có kết quả!
- Thế à!
Lam Thạch Sinh tỏ ra hơi ngạc nhiên, chép miệng tiếp :
- Trên đường nghe người ta kháo nhau trong nhà Đỗ quả phụ xảy ra một vụ huyết án...
Hoàng Thiên Vũ gật đầu nói :
- Đúng! Quả là có chuyện này, mà hết sức ly kỳ!
Tiếp liền chàng đem chuyện xảy ra trong nhà Đỗ quả phụ kể lại cho Lam Thạch Sinh nghe, chỉ có điều chàng bỏ qua không nhắc đến chuyện gặp Bạch y thiếu nữ và Hồ Điệp cô nương.
Lam Thạch Sinh “A” lên một tiếng vẻ đầy kinh ngạc, im lặng một chút mới nói :
- Quả là một chuyện bất khả tư nghị! Theo tiểu đệ nghĩ, rất khả năng đây lại là một kiệt tác của Dịch Trường Phong, chuyện vì mỹ nhân mà giết người xưa nay không hiếm chút nào!
Hoàng Thiên Vũ gật đầu đồng tình :
- Tại hạ cũng nghĩ như thế!
- Quá tàn ác! Tiểu đệ thề sẽ truy tìm trừng phạt tên ác đạo này.
Lam Thạch Sinh giọng trở nên phẫn kích, nói tiếp :
- Hoàng huynh, tiểu đệ quyết truy tìm tung tích của hắn, phải lấy lại công đạo võ lâm!
Hoàng Thiên Vũ nghe không khỏi cảm kích trong lòng, ngưng nhìn Lam Thạch Sinh bằng ánh mắt thật sâu.
Hai người im lặng một lúc, Hoàng Thiên Vũ chừng như nhớ ra một chuyện liền nói :
- Đúng rồi! Lam huynh, tại hạ nhớ đến một vị võ lâm kỳ nhân, khổ một nỗi là không biết ông ta ẩn dật phương nào, Lam huynh kiến thức uyên bác...
Lam Thạch Sinh xua tay cười khổ nói :
- Không dám! Hoàng huynh định tìm vị kỳ nhân nào thế?
- Thiên Huyền công tử!
- Thiên Huyền công tử?
Lam Thạch Sinh thốt lên đầy ngạc nhiên, rồi nói :
- Đây là một nhân vật rất danh tiếng, Hoàng huynh tìm ông ta có chuyện gì chăng?
- A...!
Hoàng Thiên Vũ hơi ngớ người, chàng không muốn nói ra chuyện mình đi tìm Thiên Huyền công tử cầu trị kỳ độc trong người nên khựng lại một chút mới đáp cho qua :
- Nhận lời phó thác của một vị bằng hữu, muốn tìm Thiên Huyền công tử làm sáng tỏ một vấn đề!
“A” Lam Thạch Sinh thừa hiểu quy luật giang hồ, nên nghe Hoàng Thiên Vũ nói như vậy thì cũng không truy hỏi thêm.
Hoàng Thiên Vũ hỏi :
- Không biết Lam huynh có biết tin tức gì về Thiên Huyền công tử chăng?
- Có thì có, thế nhưng... không đáng tin cậy lắm!
Hoàng Thiên Vũ nghe thế thì khấp khởi trong lòng, vội nói ngay :
- Không hại gì! Lam hunh cứ nói thử xem?
Lam Thạch Sinh chau mày vẻ như cố nhớ lại một chút, nói :
- Hai năm trước, tiểu đệ vô ý có nghe người ta nói Thiên Huyền công tử từng xuất hiện trong một tuyệt cốc hậu phong ngọn Tung Sơn.
- Tuyệt cốc hậu phong Tung Sơn ư?
Hoàng Thiên Vũ tinh thần phấn chấn hẳn lên, từ đây đi Tung Sơn không xa gì mấy, nếu như tin tức này đáng tin cậy thì khả năng tìm được ông ta.
Chỉ nghe Lam Thạch Sinh gật đầu khẳng định :
- Không sai!
- Không có địa điểm chính xác sao?
Lam Thạch Sinh lắc đầu nói :
- Không, thế nhưng... nếu như quyết tâm đi tìm thì không mấy khó khăn, nơi người ta ở chung quy phải có dân cư qua lại với nhau, thăm hỏi thế nào cũng tìm được.
Hoàng Thiên Vũ gật đầu thừa nhận điều này. Trong lòng lại tin tưởng, Tung Sơn tuyệt nham là nơi đã ẩn dật luyện kiếm ba năm, những thâm sơn cùng cốc vách núi hiểm trở tuy chưa đặt chân tới, thế nhưng địa hình toàn Tung Sơn đại khái đều thuộc như lòng bàn tay. Chỉ bằng kinh nghiệm này cũng giúp ta đi lại không quá khó khăn.
Tiếng gà xao xác, phương đông trời đã ửng hồng.
Qua một đêm vất vả, nhưng Hoàng Thiên Vũ vẫn không thấy mệt, trái lại tinh thần càng phấn chấn, vì đã có tin tức về Thiên Huyền công tử...
Lam Thạch Sinh ngước mắt nhìn trời nói :
- Sáng rồi! Hoàng huynh nghỉ lại ở đâu?
Hoàng Thiên Vũ trả lời qua loa :
- Khách điếm!
Thực ra từ sau ngày xảy ra vụ án ở Đăng Phong, gặp Quách Trung xong, chàng giống như con chó mất chủ, không có chốn nương thân.
Lam Thạch Sinh lại hỏi :
- Hoàng huynh có định tới Tung Sơn ngay không?
Hoàng Thiên Vũ đáp :
- Tiểu đệ lập tức đi ngay.
Lam Thạch Sinh tỏ ra lưu luyến hỏi :
- Chúng ta có còn gặp lại nhau nữa không?
- Cái đó để sau này sẽ nói. Chuyện trong giang hồ biến ảo khôn lường, biết thế nào... nhưng tiểu đệ luôn luôn cảm kích Lam huynh đã chỉ bảo.
- Sao Hoàng huynh khách sáo thế? Chúng ta mới gặp mà đã thân thiết như huynh đệ, nói gì đến hai tiếng cảm kích? Chỉ là tin tức đó tiểu đệ chỉ tình cờ nghe được, chính xác hay không còn chưa thể khẳng định. Không loại trừ khả năng Hoàng huynh đi chuyến này không thu được hiệu quả mong đợi.
Hoàng Thiên Vũ đáp :
- Chỉ cần có tin là được, cứ thử một chuyến cũng không sao.
Lam Thạch Sinh chắp tay nói :
- Vậy thì chúc Hoàng huynh thành công!
Nói xong từ biệt đi ngay.
Hoàng Thiên Vũ nhìn theo y, chợt nhớ lại câu nói của Hồ Điệp cô nương: “Người này tâm cơ khó lường, huynh cần phải cẩn thận với hắn!”
Thực ra ngay từ đầu Hoàng Thiên Vũ cũng đã có ý hoài nghi những hành tung bí ẩn của Lam Thạch Sinh, kể từ khi cùng Bạch phát lão nhân xuất hiện trong Quỷ viện và câu nói khó hiểu của lão nhân đó.
Sau này được nghe Hồng Cẩm nói rằng Lam Thạch Sinh là đồng bọn của Bạch y thiếu nữ và muốn giữ kín điều bí mật đó, nỗi hoài nghi lại càng tăng.
Vấn đề là tin tức mà y nói cho chàng biết có đáng tin không? Và chỉ là sự giúp đỡ hay có động cơ gì?
Cái đó thì chưa thể giải đáp được, nhưng trong lúc này thà tin còn hơn không.
Nhưng mỗi người có công chuyện riêng và những điều bí mật của mình. Dù sao thì cũng đã có sự quen biết, chẳng nên câu chấp tiểu tiết, hoài nghi bóng gió làm gì.
Huống chi có lần Lam Thạch Sinh đã có ân cứu mạng chàng?
Còn như tương lai quan hệ giữa song phương thế nào thì lúc có sự sẽ hay!
Chàng đứng trầm ngâm một lúc, không thấy trong gian phòng đối diện có động tĩnh gì, chàng chuẩn bị lên đường...
Chợt một bóng người lướt nhanh tới trước mặt, Hoàng Thiên Vũ nhìn lại và nhận ra Hồng Cẩm.
Nàng mỉm cười cất tiếng chào :
- Vũ đại ca!
Hoàng Thiên Vũ chào lại :
- Hồng Cẩm đấy ư? Sao muội còn chưa đi?
Hồng Cẩm đáp :
- Muội muốn nghe hai người nói chuyện!
Hoàng Thiên Vũ nhíu mày hỏi :
- Vậy ra chuyện vừa rồi muội nghe cả sao?
Hồng Cẩm gật đầu :
- Vâng! Vũ đại ca, muội cùng đi Tung Sơn với huynh có được không?
Hoàng Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn nàng :
- Muội... định đi Tung Sơn? Còn Trương Nhược Huyền thì sao?
Hồng Cẩm xịu mặt hỏi :
- Chị ấy thì sao chứ?
Hoàng Thiên Vũ bối rối đáp :
- Ta chỉ... ý huynh là ai sẽ chăm sóc cho cô ấy?
Hồng Cẩm “Xì” một tiếng, khinh khỉnh nói :
- Chăm sóc gì chứ? Huyền thư thư đâu phải là trẻ con? Còn muội thì lại không phải là tỳ nữ của chị ta! Chúng tôi chỉ lấy danh phận chủ tỳ để hành khứ giang hồ cho dễ thôi, hiểu chưa?
Hoàng Thiên Vũ gượng cười đáp :
- Hiểu rồi! Muội hôm nay dữ thế?
Hồng Cẩm phì cười nói :
- Sao không dữ? Trở lại việc đi. Có người đồng hành, lỡ gặp chuyện gì còn bàn bạc, chẳng hơn cô độc một mình sao?
Hoàng Thiên Vũ vẫn băn khoăn :
- Đương nhiên là tốt rồi! Chỉ là...
- Vậy huynh còn ngại gì nữa?
- Chỉ sợ Trương Nhược Huyền không muốn...
Hồng Cẩm giằn lại :
- Không muốn? Chị ấy còn muốn cả ba cùng đi nữa kia! Chỉ là còn ngượng vì vụ đụng độ hôm đó ở Quỷ khâu thôi!
Hoàng Thiên Vũ nghe nói đỏ mặt lên, lòng thấy lâng lâng.
Chàng thầm nghĩ: “Chuyến này đi tìm Thiên Huyền công tử không phải là việc dễ dàng, có người cùng đi, chẳng những thêm vui bước đường xa mà nếu xảy ra sự cố gì còn có người để bàn bạc”.
Nhưng cuộc xung khắc vừa qua giữa chàng với Trương Nhược Huyền còn chưa hòa giải được, tại sao bây giờ Hồng Cẩm lại tỏ ý cùng đi với mình? Đành rằng cô ta vẫn có thiện cảm và tin rằng mình không dính vào vụ án, nhưng dù sao hai người là sư thư muội kia mà...
Nghĩ tới đó, Hoàng Thiên Vũ sực hiểu ra, Trương Nhược Huyền muốn thông qua Hồng Cẩm để biết rõ hơn mình là người thế nào, và tìm thêm chứng cứ là chàng không liên quan đến vụ án.
Nghĩ một lúc, chàng gật đầu nói :
- Nếu muội đã tình nguyện thì chúng ta chuẩn bị đi thôi!
Hồng Cẩm cả mừng hỏi :
- Vậy là huynh chấp nhận?
Hoàng Thiên Vũ cười đáp :
- Huynh có lý do gì mà phản đối?
Hồng Cẩm nhảy cẫng lên nói :
- Thế thì tốt quá!
Nàng vui như đứa trẻ được một món quà gì thích thú, nhoẻn miệng cười tươi như hoa, nói tiếp :
- Vũ đại ca! Chúng ta đi thôi! Muội sẽ quay về khách điếm để nói với Huyền thư thư một tiếng và chuẩn bị một vài thứ cần thiết mang theo.
- Vậy Cẩm muội đi một mình đi, huynh chờ ở đây!
Hồng Cẩm ngạc nhiên hỏi :
- Huynh không đi với muội ư?
- Ta bây giờ không muốn gặp Nhược Huyền.
- Nếu vậy, huynh không cần vào khách điếm, chờ muội ngoài cửa cũng được! Đồng ý chứ?
Hoàng Thiên Vũ gật đầu.
Hồng Cẩm kéo tay chàng nhí nhảnh chạy đi.
Hai người rời khỏi đó một lúc thì từ một cửa phòng gần đó, Hồ Điệp cô nương bước ra đi đến chỗ họ vừa đứng, trầm ngâm nói :
- Xem ra trong chuyến đi này sẽ xảy ra nhiều chuyện thú vị đấy! Mình không thể bỏ mặc được!
/36
|