Editor: nhuandong
Beta: tiểu an nhi
Noãn Noãn sợ hãi trợn to mắt, không ngờ chỉ có một câu liền động tới sát tâm của Dung Yên Nhi!
Móng tay đỏ tươi nhanh như tia chớp, trong nháy mắt liền kề da đầu Noãn Noãn, thậm chí cô đã cảm thấy da đầu bị xé nứt đau đớn.
Chợt Dung Yên Nhi dừng lại động tác, để móng tay cắm vào da đầu Noãn Noãn, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, đột nhiên phát ra tiếng cười cao vút: “Long Noãn Noãn, ta sẽ không để cho ngươi được như ý, ta muốn giữ ngươi lại, khiến Mộ Dung Thánh Anh đi vào khuôn khổ, khặc khặc khặc…”
Noãn Noãn liều mạng đè xuống sợ hãi đang dâng lên trong lòng, mở to mắt nhìn nữ nhân kia cười đến vặn vẹo quỷ dị, cảm thấy thật buồn nôn.
Noãn Noãn rất khó tưởng tượng ra Mộ Dung Thánh Anh lại sống được trong ánh mắt thèm thuồng của một nữ nhân biến thái như vậy. Kỳ thật, rất nhiều khi, cái chết còn dễ dàng hơn nhiều so với việc cố gắng giữ mạng sống. Chỉ cần nhắm mắt lại, dằn lòng, trong nháy mắt có thể quyết định sinh mạng. Nếu như ngươi sợ đau, có rất nhiều phương pháp chết mà không đau. Nhưng còn sinh tồn, mỗi ngày mỗi đêm mỗi thời khắc đều ở trong cuộc sống khổ sở, chịu đủ giày vò, thì cần phải có dũng khí lớn hơn nhiều.
Noãn Noãn thở dài, nghĩ tới Mộ Dung Thánh Anh. Rõ ràng là thiên kiêu chi tử, nhất quốc chi quân, nhưng sau lưng lại chịu nhịn khuất nhục cùng khổ sở mà người bình thường không thể nào chịu đựng được… Phần thương hại bị đè nén kia lại dâng lên, Mộ Dung Thánh Anh làm tất cả vào lúc này xem ra là hợp tình hợp lý. Hắn không giống như Long Khê đơn thuần cùng bốc đồng; vì hắn gánh vác trên người quá nhiều gánh nặng. Phải chịu nhịn nhục, co được giãn được, không vì thời cuộc bất lợi mà đầu hàng, không vì bị đùa giỡn mà coi thường mạng sống của chính mình. Có lẽ, hắn cũng từng đơn giản thuần khiết mà vui cười, cũng từng chân thành tìm kiếm tình yêu cho riêng mình. Chỉ có điều trong cung cấm này, năm tháng trôi qua, ngôi vị hoàng đế kia cùng khuất nhục phải chịu đựng, đã thay đổi một con người quá nhiều, quá nhiều…
Giật mình ngước mắt lên, trong hoàng hôn lúc trông thấy hai chữ “Đô thành” thiếp vàng kia, hai mắt Noãn Noãn đẫm lệ. Cô không biết tại sao mình lại khóc, rõ ràng đã dằn người kia xuống thật sâu dưới đáy lòng, đột nhiên bây giờ lại nổi lên, cảm xúc thi nhau ùa tới.
Rất dễ nhận thấy Dung Yên Nhi không có tâm tình để ý tới tâm trạng của Noãn Noãn. Bà ta ngồi trên xe ngựa hoa lệ, vén rèm cửa lên, ánh mắt dâm tà nhìn Đô thành phồn hoa. Sau đó lạnh lùng ngó xuống Noãn Noãn nằm ở dưới chân một cái: “Đến nơi nhanh quá nhỉ, có phải ngươi đang rất nóng lòng muốn xem kịch hay ở phía sau không?”
Noãn Noãn nhắm mắt lại, đem nước mắt nuốt ngược trở về, âm thầm dùng nội lực giải huyệt đạo bị khống chế.
Độc lúc trước mà Dung Yên Nhi sử dụng đã sớm được cô giải hết, hiện tại chỉ còn huyệt đạo nữa thôi…
Hình như Dung Yên Nhi phát hiện ra cái gì đó, bất chợt nắm chặt cằm Noãn Noãn nâng lên, lạnh lẽo mở miệng: “Không ngờ ngươi thật sự là thánh thủ giải độc, ngay cả thiên hạ tương tư cũng có thể giải. Nhưng ngươi chớ đắc ý vội, cho dù ngươi giải được độc này, cũng không hóa giải được huyệt đạo đâu. Nếu ta mà là ngươi thì chỉ cần đàng hoàng tử tế ngồi đợi xem kịch vui là được rồi!”
Noãn Noãn cắn chặt răng, hung hăng tránh đầu, chợt thấy cửa cung đỏ thẫm trước mắt.
Có thị vệ đã sớm hốt hoảng vọt vào bẩm báo, tất cả thị vệ đều đứng ngay ngắn trước xe ngựa, thân thể mọi người đều đang phát run.
“Phế vật, vương triều Mộ Dung này từ quân vương cho đến binh lính, tất cả đều là phế vật!” Dung Yên Nhi vô cùng xinh đẹp ngồi trên xe ngựa, lạnh lùng nhìn xuống những binh lính đang run lẩy bẩy kia, đôi môi đỏ như máu tràn đầy châm chọc đắc ý.
Dưới ánh mắt dâm tà của nữ nhân yêu độc, những binh lính kia chậm rãi lui dần về phía sau.
Noãn Noãn bò dậy, xuyên qua màn che nhìn những thị vệ đang tràn đầy khiếp sợ. Trong lòng đột nhiên vì Mộ Dung Thánh Anh mà cảm thấy lo lắng. Thì ra vương triều do hắn gắng sức xây dựng cùng giữ gìn, lại không chịu nổi một kích như vậy. Chỉ là một nữ nhân đứng ở chỗ này, những binh lính kia đã lập tức rút lui. Cái Lão Vu Bà này, đã qua hai mươi năm, trị quốc gia như thế nào đây!
Cửa cung chưa mở, trên tường nhanh chóng tập kích binh mã, từng mũi tên một đều nhắm thẳng vào xe ngựa diễm lệ.
Trên cửa thành, một bóng dáng màu đỏ tía đẹp mắt khác thường, tay cầm hàn kiếm, uy phong lẫm liệt, chính là vương gia Mộ Dung Thánh Khuynh.
Không gặp được Mộ Dung Thánh Anh, Dung Yên Nhi có chút thất vọng. Bà ta lạnh lùng ngước mắt nhìn Mộ Dung Thánh Khuynh ở trên tường thành nói: “Kêu Mộ Dung Thánh Anh đi ra gặp mặt bổn cung!”
Mộ Dung Thánh Khuynh cười ha ha: “Lão Vu Bà, người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ ngươi. Cùng lắm thì chết, mười tám năm sau lại trở thành hảo hán. Ngươi có thủ đoạn gì mang hết ra đi, hộ vệ của vương triều Mộ Dung ta đều là nam đại tử hán!”
Dung Yên Nhi đột nhiên cười khằng khặc quái dị, những binh sĩ cầm tên kia đột nhiên hét to, rơi cung tên trong tay, bịt lấy lỗ tai, thân thể từ từ tuột xuống.
Sắc mặt Mộ Dung Thánh Khuynh xanh mét, hắn hết sức dùng nội lực kháng cự, khóe môi rỉ ra một dòng máu tươi, thân thể lảo đảo muốn ngã, nhanh chóng dùng hàn kiếm trong tay chống xuống.
Tuy rằng Noãn Noãn không cảm thấy đau gần chết như bọn họ, nhưng cũng có cảm giác không thở được, cô liều mạng nhịn huyết khí xuống, không ngừng thở hổn hển.
Rốt cuộc, Dung Yên Nhi ngưng cười, con ngươi yêu dị phát ra lạnh lẽo khiếp người, lóe ra một ánh sáng xanh ác ma quỷ quyệt, vô cùng hài lòng nhìn một màn trước mắt.
“Mộ Dung Thánh Khuynh, tên nhóc con như ngươi hiện tại không hợp khẩu vị của ta, hôm nay ta lưu lại cho ngươi một mạng. Nói cho Mộ Dung Thánh Anh, tự mình tới khu rừng ngoài thành tìm ta, nếu không…” Dung Yên Nhi nhấc một bên chân Noãn Noãn lên, dâm tà hướng Mộ Dung Thánh Khuynh cười: “Thủ đoạn của bổn cung trước không ai có thể vượt qua, sau cũng không thể tìm thấy, không tin thì cứ thử xem!”
Mộ Dung Thánh Khuynh miễn cưỡng chống đỡ thân thể, bám trụ trên tường thành, khiếp sợ nhìn Noãn Noãn.
Noãn Noãn cố nặn ra vẻ tươi cười, muốn mở miệng, nhưng lại không cách nào phát ra âm thanh, đành mặc cho mình giống như con chó chết, một lần nữa bị Dung Yên Nhi vứt lại xuống dưới chân.
Xe ngựa cực độ xa hoa lãng phí, phách lối đồi trụy từ từ đi xa.
※
Bên trong Càn Khôn điện, Mộ Dung Thánh Anh yên lặng ngồi một mình. Cây nến trước mặt, có một con thiêu thân hết lần này đến lần khác xông vào đèn chụp hoa lệ, bay về phía ánh nến, một lần lại một lần đụng đầu choáng váng.
“Hoàng huynh!” Mộ Dung Thánh Khuynh yếu đuối đi vào, công phu sư tử hống của Dung Yên Nhi làm chấn thương nội tạng của hắn, phải cần một ít thời gian để điều dưỡng.
Mộ Dung Thánh Anh ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, giống như đang cố đè nén, hỏi lại lần nữa: “Đệ khẳng định người kia là Long Noãn Noãn?”
Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái: “Hoàng huynh, ta xác định, tuyệt đối không thể sai được! Hơn nữa ta đã phái người đi thăm dò, Long Noãn Noãn đúng là ở trong tay nữ nhân kia!”
Thân thể Mộ Dung Thánh Anh cứng lại, hi vọng trong lòng bị dập tắt hoàn toàn. Hắn ngồi thẳng lên, đột nhiên mở đèn chụp hoa lệ ra, nhìn thiêu thân lao đầu vào lửa, cháy cánh, nằm ở trên bàn.
“Hoàng huynh, chúng ta cứu nàng như thế nào bây giờ?” Mộ Dung Thánh Khuynh nhỏ giọng nói: “Lão Vu Bà lòng dạ ác độc, nhất định Noãn Noãn sẽ phải chịu khổ rất nhiều!”
Đột nhiên mở khóe môi, lộ ra một nụ cười quỷ quyệt, Mộ Dung Thánh Anh ngước mắt: “Ai nói phải cứu nàng?”
Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, ngơ ngác nhìn Mộ Dung Thánh Anh. Mặc dù trong lòng hiểu Mộ Dung Thánh Anh tại sao lại lựa chọn như vậy, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Hoàng huynh, đó là Noãn Noãn, là Noãn Noãn đấy!”
Mộ Dung Thánh Anh đưa mắt qua nhìn hắn, ánh mắt có chút tàn nhẫn: “Mặc kệ là ai, trẫm cũng sẽ không thỏa hiệp điều kiện của Dung Yên Nhi!”
Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên đứng dậy quát ầm lên: “Hoàng huynh, trước kia người làm cái gì ta cũng có thể hiểu được, nhưng hiện tại đó là nữ nhân hoàng huynh yêu nhất. Hơn nữa đó còn là người duy nhất có thể cứu vớt vương triều Mộ Dung, sao có thể mặc kệ mà ngồi nhìn chứ?”
Mộ Dung Thánh Anh cười lạnh: “Nếu nàng là người có thể cứu vớt vương triều Mộ Dung, thì không cần vương triều Mộ Dung phải đi cứu. Thập Nhất, đệ mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi đi. Coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra!”
“Ta không mệt, ta cũng không cần nghỉ ngơi. Hoàng huynh, không ngờ huynh tuyệt tình như thế. Nếu như là ta bị Lão Vu Bà đó bắt được thì sao? Như vậy huynh có thể tự nhiên tự tại lạnh lùng như vậy hay không?”
“Bất kể là ai!” Môi mỏng bĩu một cái đột nhiên tàn nhẫn phun ra bốn chữ, Mộ Dung Thánh Anh đi về phía giường hẹp: “Đệ không mệt mỏi, trẫm mệt mỏi. Trẫm đi ra ngoài lâu như vậy, chưa từng ngủ đủ một giấc…”
Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn nam nhân nằm trên long sàng, đột nhiên dậm chân một cái nói: “Được, huynh không cứu thì ta đi tìm Kim Ưng, Kim Ưng sẽ cứu nàng!”
Hai mắt khép chặt của nam nhân đột nhiên mở ra, ánh mắt thâm trầm phức tạp, hồi lâu sau, bật ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Kim Ưng, đúng, là một thân phận khác của hắn, có thể không cố kỵ chút nào đi cứu Noãn Noãn. Nhưng bản thân hắn lại không được, Mộ Dung Thánh Anh, cuộc sống hắn trải qua khi lớn lên khiến cho hắn không cách nào có thể mềm lòng, chỉ có thể tuyệt tình! Không có người nào được phép gây ảnh hưởng tới vương triều Mộ Dung, không có ai, cho dù là hắn, cũng không thể!
Tức giận đi ra ngoài, Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên tựa thân thể lên cột trụ, thở hổn hển. Hắn biết hắn không nên trách cứ hoàng huynh, hoàng huynh làm tất cả đều vì suy tính cho đại cục của vương triều Mộ Dung. Tim của hắn, tất cả của hắn đều là vì vương triều Mộ Dung. Vì mẫu hậu, vì hắn, muốn đạt tới mục đích, bất luận kẻ nào cũng có thể hi sinh, cho dù là nữ nhân hoàng huynh yêu mến!
Nhưng Mộ Dung Thánh Khuynh biết Mộ Dung Thánh Anh khổ sở. Lúc trước, khi hắn cùng Mộ Dung Thánh Li thực hiện điều kiện trao đổi, một khắc Noãn Noãn rời đi kia, hắn liều mạng muốn vãn hồi. Kim Ưng là thân phận khác của hắn, nhưng lại vĩnh viễn không phải hắn! Hắn đưa Noãn Noãn đến đỉnh núi Kim Ưng, rồi lại rời đi, chỉnh là bởi vì nỗi sợ hãi này. Lúc này Mộ Dung Thánh Anh đang mâu thuẫn, hắn hi vọng Noãn Noãn yêu Kim Ưng, rồi lại sợ hãi Noãn Noãn yêu Kim Ưng. Kỳ thực, ở tận đáy lòng Mộ Dung Thánh Anh càng cần có Noãn Noãn, cần tình yêu của cô!
Mộ Dung Thánh Khuynh cắn môi, có một quyết định gian nan. Hoàng huynh đã hy sinh vì vương triều Mộ Dung quá nhiều, hắn không thể vĩnh viễn núp sau lưng hoàng huynh nữa, hắn đã 18 tuổi rồi, là một đại nam nhân, cần phải đảm đương tất cả.
Đêm khuya, một thân bạch ảnh cưỡi trên đại mã, hướng phía ngoại ô mà đi.
Giữa rừng mai có một căn nhà lá đơn sơ, vốn là nơi để chủ nhân khu rừng nghỉ tạm, hôm nay lại trở thành địa phương cho Dung Yên Nhi dừng chân.
Tất cả đồ dùng trong nhà đều được mang ra ngoài chôn kỹ, trên bốn vách tường treo lụa mỏng đỏ tươi, bao xung quanh giường tròn xa hoa đẹp đẽ. Dung Yên Nhi một thân hồng sa nằm trên giường, trong tay cầm một cây lược, yêu tà cười lạnh, chải vuốt mái tóc suôn dài.
Noãn Noãn được bà ta ấn vào trên ghế ở trong góc nhà, bộ dạng chật vật, nhếch nhác, khóe môi sưng đỏ, hiển nhiên toàn bộ là do Lão Vu Bà ban tặng. Bởi vì Dung Yên Nhi nói, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào ưu nhã hơn, mê người hơn, xinh đẹp hơn bà ta. Bà ta muốn Mộ Dung Thánh Anh vừa đến, trong mắt chỉ có bà ta mà thôi!
Lò sưởi trong góc phát ra âm thanh lốp đốp của củi bị đốt, trong đêm đông yên tĩnh lại cực kỳ chói tai.
“Nương nương, người đã đến rồi!” Một thị nữ đột nhiên đi vào quỳ xuống đất bẩm báo.
Noãn Noãn sững sờ, trong lòng khẩn trương, Mộ Dung Thánh Anh, thật sự đã tới?
Dung Yên Nhi chậm rãi đứng dậy, tóc dài phiêu dật đen như mực, rũ xuống bên eo, thần thái hết sức ngạo mạn, giống như một đế vương cao ngạo tôn quý, hoặc như là chúa tể chí cao vô thượng, lạnh lùng nâng khóe môi cười lạnh: “Thật là ngoài dự đoán của bổn cung, tới nhanh lắm. Xem ra bổn cung đã đánh giá hắn quá cao! Cứ tưởng trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn sẽ học được vô tâm, lại không ngờ, trái tim vẫn còn nhiều lửa nóng như vậy!”
Dung Yên Nhi đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Noãn Noãn: “Long Noãn Noãn, quả thực ngươi là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ!”
Noãn Noãn quay qua chỗ khác, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình, thật ra thì ngươi cũng rất đẹp, chỉ là có chút biến thái mà thôi!” Âm thanh chưa dứt, một tiếng bạt tai hung hăng vang lên, Noãn Noãn chỉ thấy một bên mặt như lửa nóng, trong miệng xuất hiện một mùi ngai ngái.
Hồng ảnh chợt lóe, Dung Yên Nhi ngồi ngay ngắn ở trên giường, tư thế ban đầu, giống như chưa từng nhúc nhích, lạnh lùng nhìn móng tay mình: “Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, nói không chừng người đàn ông này vẫn còn lợi dụng ngươi!”
Noãn Noãn cười lạnh: “Ngươi thật là mâu thuẫn, lúc nói ta ở trong lòng Mộ Dung Thánh Anh rất quan trọng, hiện tại lại nói hắn lợi dụng ta, cũng quá nực cười rồi!”
Dung Yên Nhi ngồi thẳng người: “Long Noãn Noãn, ngươi không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn cực hạn của ta, nếu không vị đắng vừa rồi mới hưởng qua chỉ là màn dạo đầu, bản lãnh chỉnh người của Dung Yên Nhi ta còn nhiều lắm!”
Noãn Noãn cắn môi thật chặt, cô tự biết không nên ganh đua hơn thiệt với nữ nhân trước mắt này, nhưng so với giày xéo mà Mộ Dung Thánh Anh phải chịu, cô thà chịu nỗi khổ da thịt này còn hơn.
“Cho hắn vào đi!” Dung Yên Nhi đột nhiên nói với thị nữ đang quỳ trên mặt đất.
Thị nữ đáp, cung kính lui ra ngoài. Rất nhanh, cửa phòng một lần nữa được đẩy ra, một màu tuyết trắng ửng đỏ trong ánh nến chậm rãi đi vào.
Ngũ quan tuyệt mỹ, phong cách đạm tĩnh, nụ cười không đổi trên mặt, Mộ Dung Thánh Anh hung dũng đứng ở trước cửa, nhìn Noãn Noãn.
Dung Yên Nhi hung hăng nhíu mày, lạnh lùng quan sát nam nhân, trong mắt từ từ hiện lên màu đỏ khát máu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Gặp lại Mộ Dung Thánh Anh, trong tình cảnh như thế này, Noãn Noãn thật không biết mở miệng như thế nào, chỉ nhỏ giọng nói: “Anh không nên tới đây! Nếu ngày đó anh đã đem tôi trao đổi với Mộ Dung Thánh Li, hôm nay sao còn phải tới?”
Mộ Dung Thánh Anh lạnh nhạt cười nói: “Trao đổi với Thánh Nguyên chỉ là bất đắc dĩ, nàng đi một ngày, trẫm nhớ nàng một ngày. Chỉ là không nghĩ đến, gặp mặt lại, lại ở trong tình cảnh này!”
Noãn Noãn ngẩn ra, kinh ngạc vì thâm tình trong mắt hắn.
“Trẫm đã tới, thái hậu thả hoàng hậu đi!” Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi xoay người nhìn Dung Yên Nhi: “Đây là chuyện giữa trẫm và thái hậu, không có liên quan gì tới nàng cả!”
Dung Yên Nhi đột nhiên cười khẽ: “Làm sao lại không có liên quan gì? Nếu như không phải vì nàng, ngươi cũng sẽ không tới không đúng sao? Muốn thả nàng, có thể!” Dung Yên Nhi đột nhiên kéo quần đỏ lên cao, lộ ra hai chân trắng nõn, mũi chân băng bó thật chặt, đưa đến trước mặt Mộ Dung Thánh Anh: “Lấy lòng ta…kỹ thuật của Thánh Anh chắc là rất tốt, chỉ là đầu lưỡi cũng có thể khiến người ta dục tiên dục tử!”
Sắc mặt Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên trắng bệch.
Noãn Noãn chỉ cảm thấy tức giận, cô muốn giãy giụa, muốn phá được huyệt đạo kia, nhưng không làm gì được, chỉ có thể rống to: “Lão Vu Bà, ngươi thật không biết xấu hổ, ngươi là mẹ của hắn nha. Cho dù không phải là ruột thịt, thì cũng là mẫu thân, tại sao ngươi lại xấu xa như vậy?”
Đưa hai chân thon dài, đột nhiên Dung Yên Nhi xoay đầu nhìn Noãn Noãn: “Nếu như ngươi không muốn vĩnh viễn trở thành người câm thì lập tức câm miệng cho bổn cung!”
Noãn Noãn hung hăng phun một bãi nước miếng: “Thay vì nhìn thấy động tác xấu xa của các ngươi, ta thà bị mù, câm, điếc luôn cho xong!”
Sát cơ Dung Yên Nhi nổi lên, xòe bàn tay ra, lạnh lùng vung lên, trên mặt Noãn Noãn lập tức xuất hiện năm huyết ấn đỏ tươi. Đang khi Dung Yên Nhi muốn động thủ, Mộ Dung Thánh Anh chợt ngăn ở trước người Noãn Noãn: “Nếu như ngươi tổn thương nàng, ta lập tức chết trước mặt ngươi, để cho dâm dục của ngươi vĩnh viễn không được như ý!”
“Được, rất tốt!” Dung Yên Nhi cười lạnh, chậm rãi thu hồi năm ngón tay: “Hiện tại nhanh chóng tới đây, nếu không lần này bổn cung thực sự khiến Long Noãn Noãn trở thành người mù!”
Noãn Noãn nhìn Mộ Dung Thánh Anh nhỏ giọng nói: “Đừng…đừng đi!”
Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên ngoái đầu lại cười một tiếng, nụ cười dịu dàng đâm vào làm đau mắt Noãn Noãn: “Noãn Noãn, nếu như nàng không muốn nhìn thì nhắm mắt lại!”
Đột nhiên, Noãn Noãn chỉ cảm thấy nước mắt tuôn ra, sâu trong nội tâm đều là ê ẩm, tất cả đều là uất ức.
Mộ Dung Thánh Anh vẫn cười dịu dàng với Noãn Noãn.
“Nhanh lên một chút, bổn cung không có nhiều thời gian hao phí với ngươi!” Dung Yên Nhi lạnh giọng hô, cánh tay duỗi một cái, thân thể Mộ Dung Thánh Anh bị nàng ta lôi lên giường, nhưng ánh mắt hắn thủy chung khóa chặt trên người Noãn Noãn.
Noãn Noãn lớn tiếng khóc, giống như chỉ có nước mắt mới có thể làm bớt khổ sở của nàng trong giờ khắc này.
Dung Yên Nhi một phát xé rách áo nam nhân, lộ ra lồng ngực màu đồng. Nàng ta lạnh lùng nhìn chằm chằm, ánh mắt tối sầm lại, năm ngón tay ghim thật chặt cổ họng của nam nhân: “Mộ Dung Thánh Khuynh, ngươi muốn lừa gạt bổn cung, còn non lắm!”
Noãn Noãn ngừng tiếng khóc, Mộ Dung Thánh Khuynh? Tại sao có thể là Mộ Dung Thánh Khuynh? Mở mắt, trong màn nước mơ hồ, nam nhân bị lột mặt nạ xuống, ngũ quan tràn đầy sức sống, thật sự là Mộ Dung Thánh Khuynh!
“Anh…” Noãn Noãn sững sờ nhìn sắc mặt đỏ lên vì bị ghìm chặt của Mộ Dung Thánh Khuynh, nói không nên lời.
Tại sao lại là hắn? Mộ Dung Thánh Anh đâu?
“Bổn cung biết Mộ Dung Thánh Anh sẽ không dễ dàng mắc câu như vậy. Bổn cung không nhìn lầm, Mộ Dung Thánh Anh đã không có tâm. Long Noãn Noãn, ngươi nhìn rõ diện mạo thực của nam nhân này rồi chứ?” Dung Yên Nhi đột nhiên ngẩng đầu cười ha ha.
Mộ Dung Thánh Khuynh chợt nắm chặt lấy đôi tay của Dung Yên Nhi, khó khăn mở miệng hướng về phía Noãn Noãn: “Noãn Noãn, không phải như vậy, không phải như vậy, nàng phải hiểu hoàng huynh. Hoàng huynh thực sự yêu nàng, thực sự. Hắn gánh vác quá nhiều, không thể buông ra, hiện tại ta thay hắn, hi vọng nàng đừng oán hắn!”
Noãn Noãn mở hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn Mộ Dung Thánh Khuynh mặt đỏ lên, đột nhiên cười lạnh: “Tôi không oán anh ta, nhưng sẽ không nghĩ tới anh ta nữa. Từ giờ trở đi, tôi và Mộ Dung Thánh Anh nhất đao lưỡng đoạn!”
Cô thương hại Mộ Dung Thánh Anh, nhưng giờ phút này, thương hại toàn bộ biến thành khinh thường. Mộ Dung Thánh Anh, thậm chí dũng khí cũng không bằng Mộ Dung Thánh Khuynh. Thì ra mối tình thắm thiết trước kia chỉ là giả! Thì ra lại bị lừa gạt, lại bị lừa gạt. Hiện tại cô chỉ muốn cứu Mộ Dung Thánh Khuynh, đó là đứa bé vô tội, không thể để cho Dung Yên Nhi chà đạp được.
Beta: tiểu an nhi
Noãn Noãn sợ hãi trợn to mắt, không ngờ chỉ có một câu liền động tới sát tâm của Dung Yên Nhi!
Móng tay đỏ tươi nhanh như tia chớp, trong nháy mắt liền kề da đầu Noãn Noãn, thậm chí cô đã cảm thấy da đầu bị xé nứt đau đớn.
Chợt Dung Yên Nhi dừng lại động tác, để móng tay cắm vào da đầu Noãn Noãn, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, đột nhiên phát ra tiếng cười cao vút: “Long Noãn Noãn, ta sẽ không để cho ngươi được như ý, ta muốn giữ ngươi lại, khiến Mộ Dung Thánh Anh đi vào khuôn khổ, khặc khặc khặc…”
Noãn Noãn liều mạng đè xuống sợ hãi đang dâng lên trong lòng, mở to mắt nhìn nữ nhân kia cười đến vặn vẹo quỷ dị, cảm thấy thật buồn nôn.
Noãn Noãn rất khó tưởng tượng ra Mộ Dung Thánh Anh lại sống được trong ánh mắt thèm thuồng của một nữ nhân biến thái như vậy. Kỳ thật, rất nhiều khi, cái chết còn dễ dàng hơn nhiều so với việc cố gắng giữ mạng sống. Chỉ cần nhắm mắt lại, dằn lòng, trong nháy mắt có thể quyết định sinh mạng. Nếu như ngươi sợ đau, có rất nhiều phương pháp chết mà không đau. Nhưng còn sinh tồn, mỗi ngày mỗi đêm mỗi thời khắc đều ở trong cuộc sống khổ sở, chịu đủ giày vò, thì cần phải có dũng khí lớn hơn nhiều.
Noãn Noãn thở dài, nghĩ tới Mộ Dung Thánh Anh. Rõ ràng là thiên kiêu chi tử, nhất quốc chi quân, nhưng sau lưng lại chịu nhịn khuất nhục cùng khổ sở mà người bình thường không thể nào chịu đựng được… Phần thương hại bị đè nén kia lại dâng lên, Mộ Dung Thánh Anh làm tất cả vào lúc này xem ra là hợp tình hợp lý. Hắn không giống như Long Khê đơn thuần cùng bốc đồng; vì hắn gánh vác trên người quá nhiều gánh nặng. Phải chịu nhịn nhục, co được giãn được, không vì thời cuộc bất lợi mà đầu hàng, không vì bị đùa giỡn mà coi thường mạng sống của chính mình. Có lẽ, hắn cũng từng đơn giản thuần khiết mà vui cười, cũng từng chân thành tìm kiếm tình yêu cho riêng mình. Chỉ có điều trong cung cấm này, năm tháng trôi qua, ngôi vị hoàng đế kia cùng khuất nhục phải chịu đựng, đã thay đổi một con người quá nhiều, quá nhiều…
Giật mình ngước mắt lên, trong hoàng hôn lúc trông thấy hai chữ “Đô thành” thiếp vàng kia, hai mắt Noãn Noãn đẫm lệ. Cô không biết tại sao mình lại khóc, rõ ràng đã dằn người kia xuống thật sâu dưới đáy lòng, đột nhiên bây giờ lại nổi lên, cảm xúc thi nhau ùa tới.
Rất dễ nhận thấy Dung Yên Nhi không có tâm tình để ý tới tâm trạng của Noãn Noãn. Bà ta ngồi trên xe ngựa hoa lệ, vén rèm cửa lên, ánh mắt dâm tà nhìn Đô thành phồn hoa. Sau đó lạnh lùng ngó xuống Noãn Noãn nằm ở dưới chân một cái: “Đến nơi nhanh quá nhỉ, có phải ngươi đang rất nóng lòng muốn xem kịch hay ở phía sau không?”
Noãn Noãn nhắm mắt lại, đem nước mắt nuốt ngược trở về, âm thầm dùng nội lực giải huyệt đạo bị khống chế.
Độc lúc trước mà Dung Yên Nhi sử dụng đã sớm được cô giải hết, hiện tại chỉ còn huyệt đạo nữa thôi…
Hình như Dung Yên Nhi phát hiện ra cái gì đó, bất chợt nắm chặt cằm Noãn Noãn nâng lên, lạnh lẽo mở miệng: “Không ngờ ngươi thật sự là thánh thủ giải độc, ngay cả thiên hạ tương tư cũng có thể giải. Nhưng ngươi chớ đắc ý vội, cho dù ngươi giải được độc này, cũng không hóa giải được huyệt đạo đâu. Nếu ta mà là ngươi thì chỉ cần đàng hoàng tử tế ngồi đợi xem kịch vui là được rồi!”
Noãn Noãn cắn chặt răng, hung hăng tránh đầu, chợt thấy cửa cung đỏ thẫm trước mắt.
Có thị vệ đã sớm hốt hoảng vọt vào bẩm báo, tất cả thị vệ đều đứng ngay ngắn trước xe ngựa, thân thể mọi người đều đang phát run.
“Phế vật, vương triều Mộ Dung này từ quân vương cho đến binh lính, tất cả đều là phế vật!” Dung Yên Nhi vô cùng xinh đẹp ngồi trên xe ngựa, lạnh lùng nhìn xuống những binh lính đang run lẩy bẩy kia, đôi môi đỏ như máu tràn đầy châm chọc đắc ý.
Dưới ánh mắt dâm tà của nữ nhân yêu độc, những binh lính kia chậm rãi lui dần về phía sau.
Noãn Noãn bò dậy, xuyên qua màn che nhìn những thị vệ đang tràn đầy khiếp sợ. Trong lòng đột nhiên vì Mộ Dung Thánh Anh mà cảm thấy lo lắng. Thì ra vương triều do hắn gắng sức xây dựng cùng giữ gìn, lại không chịu nổi một kích như vậy. Chỉ là một nữ nhân đứng ở chỗ này, những binh lính kia đã lập tức rút lui. Cái Lão Vu Bà này, đã qua hai mươi năm, trị quốc gia như thế nào đây!
Cửa cung chưa mở, trên tường nhanh chóng tập kích binh mã, từng mũi tên một đều nhắm thẳng vào xe ngựa diễm lệ.
Trên cửa thành, một bóng dáng màu đỏ tía đẹp mắt khác thường, tay cầm hàn kiếm, uy phong lẫm liệt, chính là vương gia Mộ Dung Thánh Khuynh.
Không gặp được Mộ Dung Thánh Anh, Dung Yên Nhi có chút thất vọng. Bà ta lạnh lùng ngước mắt nhìn Mộ Dung Thánh Khuynh ở trên tường thành nói: “Kêu Mộ Dung Thánh Anh đi ra gặp mặt bổn cung!”
Mộ Dung Thánh Khuynh cười ha ha: “Lão Vu Bà, người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ ngươi. Cùng lắm thì chết, mười tám năm sau lại trở thành hảo hán. Ngươi có thủ đoạn gì mang hết ra đi, hộ vệ của vương triều Mộ Dung ta đều là nam đại tử hán!”
Dung Yên Nhi đột nhiên cười khằng khặc quái dị, những binh sĩ cầm tên kia đột nhiên hét to, rơi cung tên trong tay, bịt lấy lỗ tai, thân thể từ từ tuột xuống.
Sắc mặt Mộ Dung Thánh Khuynh xanh mét, hắn hết sức dùng nội lực kháng cự, khóe môi rỉ ra một dòng máu tươi, thân thể lảo đảo muốn ngã, nhanh chóng dùng hàn kiếm trong tay chống xuống.
Tuy rằng Noãn Noãn không cảm thấy đau gần chết như bọn họ, nhưng cũng có cảm giác không thở được, cô liều mạng nhịn huyết khí xuống, không ngừng thở hổn hển.
Rốt cuộc, Dung Yên Nhi ngưng cười, con ngươi yêu dị phát ra lạnh lẽo khiếp người, lóe ra một ánh sáng xanh ác ma quỷ quyệt, vô cùng hài lòng nhìn một màn trước mắt.
“Mộ Dung Thánh Khuynh, tên nhóc con như ngươi hiện tại không hợp khẩu vị của ta, hôm nay ta lưu lại cho ngươi một mạng. Nói cho Mộ Dung Thánh Anh, tự mình tới khu rừng ngoài thành tìm ta, nếu không…” Dung Yên Nhi nhấc một bên chân Noãn Noãn lên, dâm tà hướng Mộ Dung Thánh Khuynh cười: “Thủ đoạn của bổn cung trước không ai có thể vượt qua, sau cũng không thể tìm thấy, không tin thì cứ thử xem!”
Mộ Dung Thánh Khuynh miễn cưỡng chống đỡ thân thể, bám trụ trên tường thành, khiếp sợ nhìn Noãn Noãn.
Noãn Noãn cố nặn ra vẻ tươi cười, muốn mở miệng, nhưng lại không cách nào phát ra âm thanh, đành mặc cho mình giống như con chó chết, một lần nữa bị Dung Yên Nhi vứt lại xuống dưới chân.
Xe ngựa cực độ xa hoa lãng phí, phách lối đồi trụy từ từ đi xa.
※
Bên trong Càn Khôn điện, Mộ Dung Thánh Anh yên lặng ngồi một mình. Cây nến trước mặt, có một con thiêu thân hết lần này đến lần khác xông vào đèn chụp hoa lệ, bay về phía ánh nến, một lần lại một lần đụng đầu choáng váng.
“Hoàng huynh!” Mộ Dung Thánh Khuynh yếu đuối đi vào, công phu sư tử hống của Dung Yên Nhi làm chấn thương nội tạng của hắn, phải cần một ít thời gian để điều dưỡng.
Mộ Dung Thánh Anh ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, giống như đang cố đè nén, hỏi lại lần nữa: “Đệ khẳng định người kia là Long Noãn Noãn?”
Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái: “Hoàng huynh, ta xác định, tuyệt đối không thể sai được! Hơn nữa ta đã phái người đi thăm dò, Long Noãn Noãn đúng là ở trong tay nữ nhân kia!”
Thân thể Mộ Dung Thánh Anh cứng lại, hi vọng trong lòng bị dập tắt hoàn toàn. Hắn ngồi thẳng lên, đột nhiên mở đèn chụp hoa lệ ra, nhìn thiêu thân lao đầu vào lửa, cháy cánh, nằm ở trên bàn.
“Hoàng huynh, chúng ta cứu nàng như thế nào bây giờ?” Mộ Dung Thánh Khuynh nhỏ giọng nói: “Lão Vu Bà lòng dạ ác độc, nhất định Noãn Noãn sẽ phải chịu khổ rất nhiều!”
Đột nhiên mở khóe môi, lộ ra một nụ cười quỷ quyệt, Mộ Dung Thánh Anh ngước mắt: “Ai nói phải cứu nàng?”
Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, ngơ ngác nhìn Mộ Dung Thánh Anh. Mặc dù trong lòng hiểu Mộ Dung Thánh Anh tại sao lại lựa chọn như vậy, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Hoàng huynh, đó là Noãn Noãn, là Noãn Noãn đấy!”
Mộ Dung Thánh Anh đưa mắt qua nhìn hắn, ánh mắt có chút tàn nhẫn: “Mặc kệ là ai, trẫm cũng sẽ không thỏa hiệp điều kiện của Dung Yên Nhi!”
Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên đứng dậy quát ầm lên: “Hoàng huynh, trước kia người làm cái gì ta cũng có thể hiểu được, nhưng hiện tại đó là nữ nhân hoàng huynh yêu nhất. Hơn nữa đó còn là người duy nhất có thể cứu vớt vương triều Mộ Dung, sao có thể mặc kệ mà ngồi nhìn chứ?”
Mộ Dung Thánh Anh cười lạnh: “Nếu nàng là người có thể cứu vớt vương triều Mộ Dung, thì không cần vương triều Mộ Dung phải đi cứu. Thập Nhất, đệ mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi đi. Coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra!”
“Ta không mệt, ta cũng không cần nghỉ ngơi. Hoàng huynh, không ngờ huynh tuyệt tình như thế. Nếu như là ta bị Lão Vu Bà đó bắt được thì sao? Như vậy huynh có thể tự nhiên tự tại lạnh lùng như vậy hay không?”
“Bất kể là ai!” Môi mỏng bĩu một cái đột nhiên tàn nhẫn phun ra bốn chữ, Mộ Dung Thánh Anh đi về phía giường hẹp: “Đệ không mệt mỏi, trẫm mệt mỏi. Trẫm đi ra ngoài lâu như vậy, chưa từng ngủ đủ một giấc…”
Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn nam nhân nằm trên long sàng, đột nhiên dậm chân một cái nói: “Được, huynh không cứu thì ta đi tìm Kim Ưng, Kim Ưng sẽ cứu nàng!”
Hai mắt khép chặt của nam nhân đột nhiên mở ra, ánh mắt thâm trầm phức tạp, hồi lâu sau, bật ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Kim Ưng, đúng, là một thân phận khác của hắn, có thể không cố kỵ chút nào đi cứu Noãn Noãn. Nhưng bản thân hắn lại không được, Mộ Dung Thánh Anh, cuộc sống hắn trải qua khi lớn lên khiến cho hắn không cách nào có thể mềm lòng, chỉ có thể tuyệt tình! Không có người nào được phép gây ảnh hưởng tới vương triều Mộ Dung, không có ai, cho dù là hắn, cũng không thể!
Tức giận đi ra ngoài, Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên tựa thân thể lên cột trụ, thở hổn hển. Hắn biết hắn không nên trách cứ hoàng huynh, hoàng huynh làm tất cả đều vì suy tính cho đại cục của vương triều Mộ Dung. Tim của hắn, tất cả của hắn đều là vì vương triều Mộ Dung. Vì mẫu hậu, vì hắn, muốn đạt tới mục đích, bất luận kẻ nào cũng có thể hi sinh, cho dù là nữ nhân hoàng huynh yêu mến!
Nhưng Mộ Dung Thánh Khuynh biết Mộ Dung Thánh Anh khổ sở. Lúc trước, khi hắn cùng Mộ Dung Thánh Li thực hiện điều kiện trao đổi, một khắc Noãn Noãn rời đi kia, hắn liều mạng muốn vãn hồi. Kim Ưng là thân phận khác của hắn, nhưng lại vĩnh viễn không phải hắn! Hắn đưa Noãn Noãn đến đỉnh núi Kim Ưng, rồi lại rời đi, chỉnh là bởi vì nỗi sợ hãi này. Lúc này Mộ Dung Thánh Anh đang mâu thuẫn, hắn hi vọng Noãn Noãn yêu Kim Ưng, rồi lại sợ hãi Noãn Noãn yêu Kim Ưng. Kỳ thực, ở tận đáy lòng Mộ Dung Thánh Anh càng cần có Noãn Noãn, cần tình yêu của cô!
Mộ Dung Thánh Khuynh cắn môi, có một quyết định gian nan. Hoàng huynh đã hy sinh vì vương triều Mộ Dung quá nhiều, hắn không thể vĩnh viễn núp sau lưng hoàng huynh nữa, hắn đã 18 tuổi rồi, là một đại nam nhân, cần phải đảm đương tất cả.
Đêm khuya, một thân bạch ảnh cưỡi trên đại mã, hướng phía ngoại ô mà đi.
Giữa rừng mai có một căn nhà lá đơn sơ, vốn là nơi để chủ nhân khu rừng nghỉ tạm, hôm nay lại trở thành địa phương cho Dung Yên Nhi dừng chân.
Tất cả đồ dùng trong nhà đều được mang ra ngoài chôn kỹ, trên bốn vách tường treo lụa mỏng đỏ tươi, bao xung quanh giường tròn xa hoa đẹp đẽ. Dung Yên Nhi một thân hồng sa nằm trên giường, trong tay cầm một cây lược, yêu tà cười lạnh, chải vuốt mái tóc suôn dài.
Noãn Noãn được bà ta ấn vào trên ghế ở trong góc nhà, bộ dạng chật vật, nhếch nhác, khóe môi sưng đỏ, hiển nhiên toàn bộ là do Lão Vu Bà ban tặng. Bởi vì Dung Yên Nhi nói, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào ưu nhã hơn, mê người hơn, xinh đẹp hơn bà ta. Bà ta muốn Mộ Dung Thánh Anh vừa đến, trong mắt chỉ có bà ta mà thôi!
Lò sưởi trong góc phát ra âm thanh lốp đốp của củi bị đốt, trong đêm đông yên tĩnh lại cực kỳ chói tai.
“Nương nương, người đã đến rồi!” Một thị nữ đột nhiên đi vào quỳ xuống đất bẩm báo.
Noãn Noãn sững sờ, trong lòng khẩn trương, Mộ Dung Thánh Anh, thật sự đã tới?
Dung Yên Nhi chậm rãi đứng dậy, tóc dài phiêu dật đen như mực, rũ xuống bên eo, thần thái hết sức ngạo mạn, giống như một đế vương cao ngạo tôn quý, hoặc như là chúa tể chí cao vô thượng, lạnh lùng nâng khóe môi cười lạnh: “Thật là ngoài dự đoán của bổn cung, tới nhanh lắm. Xem ra bổn cung đã đánh giá hắn quá cao! Cứ tưởng trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn sẽ học được vô tâm, lại không ngờ, trái tim vẫn còn nhiều lửa nóng như vậy!”
Dung Yên Nhi đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Noãn Noãn: “Long Noãn Noãn, quả thực ngươi là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ!”
Noãn Noãn quay qua chỗ khác, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình, thật ra thì ngươi cũng rất đẹp, chỉ là có chút biến thái mà thôi!” Âm thanh chưa dứt, một tiếng bạt tai hung hăng vang lên, Noãn Noãn chỉ thấy một bên mặt như lửa nóng, trong miệng xuất hiện một mùi ngai ngái.
Hồng ảnh chợt lóe, Dung Yên Nhi ngồi ngay ngắn ở trên giường, tư thế ban đầu, giống như chưa từng nhúc nhích, lạnh lùng nhìn móng tay mình: “Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, nói không chừng người đàn ông này vẫn còn lợi dụng ngươi!”
Noãn Noãn cười lạnh: “Ngươi thật là mâu thuẫn, lúc nói ta ở trong lòng Mộ Dung Thánh Anh rất quan trọng, hiện tại lại nói hắn lợi dụng ta, cũng quá nực cười rồi!”
Dung Yên Nhi ngồi thẳng người: “Long Noãn Noãn, ngươi không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn cực hạn của ta, nếu không vị đắng vừa rồi mới hưởng qua chỉ là màn dạo đầu, bản lãnh chỉnh người của Dung Yên Nhi ta còn nhiều lắm!”
Noãn Noãn cắn môi thật chặt, cô tự biết không nên ganh đua hơn thiệt với nữ nhân trước mắt này, nhưng so với giày xéo mà Mộ Dung Thánh Anh phải chịu, cô thà chịu nỗi khổ da thịt này còn hơn.
“Cho hắn vào đi!” Dung Yên Nhi đột nhiên nói với thị nữ đang quỳ trên mặt đất.
Thị nữ đáp, cung kính lui ra ngoài. Rất nhanh, cửa phòng một lần nữa được đẩy ra, một màu tuyết trắng ửng đỏ trong ánh nến chậm rãi đi vào.
Ngũ quan tuyệt mỹ, phong cách đạm tĩnh, nụ cười không đổi trên mặt, Mộ Dung Thánh Anh hung dũng đứng ở trước cửa, nhìn Noãn Noãn.
Dung Yên Nhi hung hăng nhíu mày, lạnh lùng quan sát nam nhân, trong mắt từ từ hiện lên màu đỏ khát máu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Gặp lại Mộ Dung Thánh Anh, trong tình cảnh như thế này, Noãn Noãn thật không biết mở miệng như thế nào, chỉ nhỏ giọng nói: “Anh không nên tới đây! Nếu ngày đó anh đã đem tôi trao đổi với Mộ Dung Thánh Li, hôm nay sao còn phải tới?”
Mộ Dung Thánh Anh lạnh nhạt cười nói: “Trao đổi với Thánh Nguyên chỉ là bất đắc dĩ, nàng đi một ngày, trẫm nhớ nàng một ngày. Chỉ là không nghĩ đến, gặp mặt lại, lại ở trong tình cảnh này!”
Noãn Noãn ngẩn ra, kinh ngạc vì thâm tình trong mắt hắn.
“Trẫm đã tới, thái hậu thả hoàng hậu đi!” Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi xoay người nhìn Dung Yên Nhi: “Đây là chuyện giữa trẫm và thái hậu, không có liên quan gì tới nàng cả!”
Dung Yên Nhi đột nhiên cười khẽ: “Làm sao lại không có liên quan gì? Nếu như không phải vì nàng, ngươi cũng sẽ không tới không đúng sao? Muốn thả nàng, có thể!” Dung Yên Nhi đột nhiên kéo quần đỏ lên cao, lộ ra hai chân trắng nõn, mũi chân băng bó thật chặt, đưa đến trước mặt Mộ Dung Thánh Anh: “Lấy lòng ta…kỹ thuật của Thánh Anh chắc là rất tốt, chỉ là đầu lưỡi cũng có thể khiến người ta dục tiên dục tử!”
Sắc mặt Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên trắng bệch.
Noãn Noãn chỉ cảm thấy tức giận, cô muốn giãy giụa, muốn phá được huyệt đạo kia, nhưng không làm gì được, chỉ có thể rống to: “Lão Vu Bà, ngươi thật không biết xấu hổ, ngươi là mẹ của hắn nha. Cho dù không phải là ruột thịt, thì cũng là mẫu thân, tại sao ngươi lại xấu xa như vậy?”
Đưa hai chân thon dài, đột nhiên Dung Yên Nhi xoay đầu nhìn Noãn Noãn: “Nếu như ngươi không muốn vĩnh viễn trở thành người câm thì lập tức câm miệng cho bổn cung!”
Noãn Noãn hung hăng phun một bãi nước miếng: “Thay vì nhìn thấy động tác xấu xa của các ngươi, ta thà bị mù, câm, điếc luôn cho xong!”
Sát cơ Dung Yên Nhi nổi lên, xòe bàn tay ra, lạnh lùng vung lên, trên mặt Noãn Noãn lập tức xuất hiện năm huyết ấn đỏ tươi. Đang khi Dung Yên Nhi muốn động thủ, Mộ Dung Thánh Anh chợt ngăn ở trước người Noãn Noãn: “Nếu như ngươi tổn thương nàng, ta lập tức chết trước mặt ngươi, để cho dâm dục của ngươi vĩnh viễn không được như ý!”
“Được, rất tốt!” Dung Yên Nhi cười lạnh, chậm rãi thu hồi năm ngón tay: “Hiện tại nhanh chóng tới đây, nếu không lần này bổn cung thực sự khiến Long Noãn Noãn trở thành người mù!”
Noãn Noãn nhìn Mộ Dung Thánh Anh nhỏ giọng nói: “Đừng…đừng đi!”
Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên ngoái đầu lại cười một tiếng, nụ cười dịu dàng đâm vào làm đau mắt Noãn Noãn: “Noãn Noãn, nếu như nàng không muốn nhìn thì nhắm mắt lại!”
Đột nhiên, Noãn Noãn chỉ cảm thấy nước mắt tuôn ra, sâu trong nội tâm đều là ê ẩm, tất cả đều là uất ức.
Mộ Dung Thánh Anh vẫn cười dịu dàng với Noãn Noãn.
“Nhanh lên một chút, bổn cung không có nhiều thời gian hao phí với ngươi!” Dung Yên Nhi lạnh giọng hô, cánh tay duỗi một cái, thân thể Mộ Dung Thánh Anh bị nàng ta lôi lên giường, nhưng ánh mắt hắn thủy chung khóa chặt trên người Noãn Noãn.
Noãn Noãn lớn tiếng khóc, giống như chỉ có nước mắt mới có thể làm bớt khổ sở của nàng trong giờ khắc này.
Dung Yên Nhi một phát xé rách áo nam nhân, lộ ra lồng ngực màu đồng. Nàng ta lạnh lùng nhìn chằm chằm, ánh mắt tối sầm lại, năm ngón tay ghim thật chặt cổ họng của nam nhân: “Mộ Dung Thánh Khuynh, ngươi muốn lừa gạt bổn cung, còn non lắm!”
Noãn Noãn ngừng tiếng khóc, Mộ Dung Thánh Khuynh? Tại sao có thể là Mộ Dung Thánh Khuynh? Mở mắt, trong màn nước mơ hồ, nam nhân bị lột mặt nạ xuống, ngũ quan tràn đầy sức sống, thật sự là Mộ Dung Thánh Khuynh!
“Anh…” Noãn Noãn sững sờ nhìn sắc mặt đỏ lên vì bị ghìm chặt của Mộ Dung Thánh Khuynh, nói không nên lời.
Tại sao lại là hắn? Mộ Dung Thánh Anh đâu?
“Bổn cung biết Mộ Dung Thánh Anh sẽ không dễ dàng mắc câu như vậy. Bổn cung không nhìn lầm, Mộ Dung Thánh Anh đã không có tâm. Long Noãn Noãn, ngươi nhìn rõ diện mạo thực của nam nhân này rồi chứ?” Dung Yên Nhi đột nhiên ngẩng đầu cười ha ha.
Mộ Dung Thánh Khuynh chợt nắm chặt lấy đôi tay của Dung Yên Nhi, khó khăn mở miệng hướng về phía Noãn Noãn: “Noãn Noãn, không phải như vậy, không phải như vậy, nàng phải hiểu hoàng huynh. Hoàng huynh thực sự yêu nàng, thực sự. Hắn gánh vác quá nhiều, không thể buông ra, hiện tại ta thay hắn, hi vọng nàng đừng oán hắn!”
Noãn Noãn mở hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn Mộ Dung Thánh Khuynh mặt đỏ lên, đột nhiên cười lạnh: “Tôi không oán anh ta, nhưng sẽ không nghĩ tới anh ta nữa. Từ giờ trở đi, tôi và Mộ Dung Thánh Anh nhất đao lưỡng đoạn!”
Cô thương hại Mộ Dung Thánh Anh, nhưng giờ phút này, thương hại toàn bộ biến thành khinh thường. Mộ Dung Thánh Anh, thậm chí dũng khí cũng không bằng Mộ Dung Thánh Khuynh. Thì ra mối tình thắm thiết trước kia chỉ là giả! Thì ra lại bị lừa gạt, lại bị lừa gạt. Hiện tại cô chỉ muốn cứu Mộ Dung Thánh Khuynh, đó là đứa bé vô tội, không thể để cho Dung Yên Nhi chà đạp được.
/90
|