Sau lưng có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, nam nhân xoay người lại, ý bảo người tới không cần nói gì, trực tiếp rời Phượng Vũ cung, xác định không ai có thể nghe lén, lúc này mới dừng bước.
Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng mở miệng, tựa như đã nhịn thật lâu, "Hoàng huynh, thật như người dự liệu, ngoài thành ba vạn binh mã của Thất Hoàng huynh lui binh rồi!"
Nam nhân bất động thanh sắc vẫn như cũ, chỉ là đứng trong đình hồi lâu, ánh mắt nhìn về trong hồ Bích Ba.
Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên nuốt nước miếng một cái, bọn họ sao lại tới chỗ này? Hồ Bích Ba này hai mươi năm trước đã bị lấp, phía sau nó chính là cấm địa hoàng cung Linh Thứu cung. Thường ngày nơi này người rỗi rãnh không được đến gần, chỉ có lúc tâm tình Hoàng thượng không tốt, mới tới đây đứng, vừa đứng là đứng liền một ngày. Hôm nay nguy hiểm qua đi, không có hao phí một binh một tốt nào, Hoàng thượng nên vui mừng mới phải, vì sao....
Mặc dù Mộ Dung Thánh Khuynh lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn không dám quấy nhiễu nam nhân, chỉ là yên lặng coi chừng ngoài đình.
Lúc này trong Phượng Tê cung đã là máu tanh một mảnh, tất cả cung nhân cũng ôm đầu quỳ trên mặt đất, máu bên mặt vẫn còn độ ấm, có dấu hiệu trở thành từng cỗ thi thể mất đi sinh mệnh, trước một khắc vẫn còn là bạn cùng phòng hoặc là bạn tốt.
Đáng sợ hơn cái chết chính là chờ đợi cái chết, bởi vì ngươi không biết, lúc nào thì cặp môi xinh đẹp yêu dị kia sẽ cắn lên cổ của ngươi.
Khi nữ nhân lần nữa nắm cổ một cung nữ, A Sửu núp ở trong góc rốt cuộc vọt ra, lập tức quỳ gối trước mặt nữ nhân, "Nương nương, không cần giết nữa, mối hận trong lòng ngài, nô tỳ thay ngài giải quyết rồi!"
Nữ nhân chậm rãi dừng lại động tác, môi đỏ tươi khát máu cười, chậm rãi chuyển sang A Sửu, "Có thật không?"
A Sửu quỳ trên mặt đất chợt dập đầu.
Không phải nàng ta thấy đáng thương cho những cung nhân chết oan kia, chỉ không muốn tránh trong góc chờ đợi cái chết, biết rõ ràng người tiếp theo có lẽ chính là mình, mùi vị đó....
"Đi đi!" Nữ nhân đột nhiên nở nụ cười yêu tà đến mức tận cùng, dùng này bàn tay dính đầy máu tươi, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai A Sửu.
Cả người A Sửu đột nhiên cứng đờ.
**
Phượng Vũ cung, Noãn Noãn dần bình tĩnh.
"Nương nương!" Thược Dược thần thần bí bí mở cửa đi vào.
"Sao rồi?" Noãn Noãn nhỏ giọng hỏi.
Mặc dù tin tưởng lời nói kia đủ để cho Thánh Nguyên Vương gia chết tâm, nhưng nàng vẫn muốn xác định thêm lần nữa.
"Trong cung thật yên bình, cũng không có chuyện gì!" Thược Dược nhỏ giọng bẩm báo rồi lại mang theo một tia không hiểu, "Nương nương rốt cuộc muốn nô tỳ hỏi thăm cái gì?"
Noãn Noãn đột nhiên cười nói, "Không sao, Thược Dược, ngươi làm rất tốt, từ hôm nay trở đi ngươi chính là đại cung nữ Phượng Vũ cung!"
Thược Dược sững sờ, không có quỳ xuống đất tạ ơn, ngược lại trên mặt vẻ mặt hình như bị kinh sợ, hồi lâu sau, rốt cuộc quỳ trên mặt đất, "Nương nương, Thược Dược không muốn làm đại cung nữ gì cả, Thược Dược chỉ muốn sống bình an!"
Noãn Noãn giễu cợt nâng lên khóe môi, vị Hoàng hậu này thật đáng thương, xem ra phong quang vô hạn, ngay cả lời Hoàng đế nói cũng dám không tuân, thật ra thì sống còn thảm hơn kẻ khác!
"Được rồi, Bổn cung sẽ theo tâm nguyện của ngươi!" Noãn Noãn không thèm để ý nói, xoay người đi, nhìn ngoài cửa sổ.
Thược Dược quỳ trên mặt đất nhìn bóng lưng nữ nhân, hung hăng cắn môi, hình như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng không nói ra khỏi miệng.
Dạ Đàm chết đi chính là bài học, sẽ không ai dám theo gót.
Thược Dược ra khỏi tẩm cung, đóng cửa phòng, hướng về phía nữ nhân ngoài cửa cung kính, "Ma ma, Thược Dược làm tốt không?"
Quế ma ma cười lạnh một tiếng, "Ngươi rất thông minh, đi làm việc đi!"
Thược Dược lập tức vui mừng, lui xuống.
Quế ma ma nhìn cửa phòng đóng chặt, nhíu chặt chân mày, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, đang muốn xoay người lại, chỉ thấy một cung nữ vội vàng chạy tới.
Quế ma ma vừa thấy cung nữ này, lập tức vui mừng, thật là tâm tưởng sự thành (nghĩa là muốn gì được nấy), cung nữ thân cận của Lệ phi Tiểu Nhu tới, vậy xem chừng Lệ phi chắc chắn lại xảy ra chuyện gì, có lẽ Lệ phi kích động có thể khiến cho nương nương trở lại ban đầu, dù sao đối với nương nương mà nói Lệ phi đã từng là một vô cùng người quan trọng.
"Quế ma ma, nương nương có ở đây không? Lệ phi nương nương không xong rồi, sợ rằng không qua nổi hôm nay rồi!" Tiểu Nhu bắt được tay Quế ma ma, tiếng khóc nức nở.
Quế ma ma cố ý lên giọng, "Ngươi nói cái gì? Lệ phi nương nương không ổn?"
Khóe mắt quét cửa phòng, thấy cửa phòng mở ra, Quế ma ma không biến sắc cong khóe môi, lớn tiếng nói, "Ta sẽ đi bẩm báo nương nương!"
"Không cần!" Noãn Noãn đứng ở trước người bà ta, lạnh nhạt nói, "Ngươi lớn tiếng như vậy, không cần bẩm báo ta cũng nghe được!"
Quế ma ma ngẩn ra, trên mặt hình như có chút lúng túng.
Noãn Noãn quay sang Tiểu Nhu, "Ngươi nói Lệ phi không xong? Không thể nào, nếu như nàng ta dùng đơn thuốc ta kê...."
"Nương nương từ ngày đó một hớp thuốc cũng không có uống..., một hột cơm cũng không có ăn vào, nương nương nhớ tới Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại không đến, Hoàng hậu nương nương, ngài hãy cứu lấy nương nương chúng ta đi, ngài giúp nương nương nhiều lần như vậy, hãy giúp nương nương lần này đi!" Tiểu Nhu nói xong, quỳ trên mặt đất dập đầu.
Noãn Noãn cười lạnh, Hoàng đế lang sói không ngó ngàng tới phi tử, liên quan gì đến nàng? Đừng tưởng rằng nàng sẽ tin Hoàng đế lang sói sẽ yêu thương nàng thắm thiết, nói láo, người đàn ông kia ngoài mặt cười dịu dàng, hồn nhiên, trong lòng còn không biết tính toán điều gì!
Tiểu Nhu thấy Noãn Noãn không cử động, dùng sức dập đầu lần nữa, "Nương nương hãy đi gặp Lệ phi đi, chỉ cần nương nương đi, Hoàng thượng nhất định sẽ tới!"
Noãn Noãn nghe lời này, trên mặt càng lạnh hơn. Trước kia Hoàng hậu đi Lệ Cảnh uyển, Hoàng đế lang sói liền theo đi, đây không phải là thuần túy kích động Lệ phi, hòng ly gián tình cảm tỷ muội giữa Lệ phi và Hoàng hậu sao? Biết rõ ràng trước kia Hoàng hậu rất coi trọng Lệ phi, Hoàng đế lang sói lại cứ làm như thế, rốt cuộc là có ý gì?
Nhưng mà hôm nay.....Noãn Noãn lạnh lùng ngoắc ngoắc môi, đi tới Lệ Cảnh uyển.
Vị Hoàng hậu kia bị Hoàng đế lang sói lợi dụng lâu như vậy, cũng đến lúc đòi lại chút lợi rồi, mặc dù sẽ chọc giận vị Hoàng đế kia, nhưng là ít nhất cho hắn biết, bây giờ Long Noãn Noãn cũng không thể để hắn tùy ý lợi dụng. Tiểu Nhu cùng Quế ma ma vui mừng liếc mắt nhìn nhau, lập tức đi theo.
Vừa tiến vào Lệ Cảnh uyển, chỉ thấy các cung nữ bận rộn, trong đó có muội muội Dạ Đàm là Đạm Cúc.
"Nương nương, Hoàng hậu nương nương đến rồi!" Tiểu Nhu đi bẩm báo.
Ánh mắt Noãn Noãn tập trung trên người của Đạm Cúc, từ cung nữ khác nàng biết Dạ Đàm cùng Đạm Cúc lúc còn rất nhỏ đã vào cung, cha mẹ đã qua đời từ lâu, hai tỷ muội sống nương tựa lẫn nhau. Bây giờ Dạ Đàm chết rồi....
Ánh mắt Noãn Noãn dời khỏi người Đạm Cúc, theo Tiểu Nhu đi vào nội điện.
Trên giường Lệ phi đã héo khô, vốn là người không ra người quỷ không ra quỷ, hiện tại giống như là một quỷ nước mắt. Hai mắt bầm đen, môi tím tái, da lại trắng bệch như tờ giấy, sợi tóc như cỏ khô, làm cho người ta chỉ liếc mắt nhìn, trong lòng cũng run lên.
Noãn Noãn nhíu nhíu mày, bước tới chẩn mạch cho nàng ta, khi chạm vào mạch, Noãn Noãn bắt được cánh tay Lệ phi, "Mấy ngày nay ngươi lại ăn cái gì rồi hả? Tại sao mạch lại kì quái như thế?"
Bộ dạng như quỷ này tuyệt đối không phải suy yếu từ việc chảy máu quá nhiều do sảy thai, Lệ phi nhất định vẫn còn tiếp tục dùng loại thuốc trước đây.
"Tỷ tỷ, tỷ vẫn còn trách ta sao?" Lệ phi không trả lời, ngược lại dùng cánh tay như xương khô bắt được cánh tay Noãn Noãn.
Noãn Noãn bị nàng ta làm đau, lập tức rút tay ra ngoài, lại kỳ quái phát hiện chỗ mới vừa rồi bị nàng ta nắm, có hương thơm giống như là....
Không đợi Noãn Noãn ngẫm nghĩ, liền nghe được cung nữ ở ngoài điện kêu to, "Trời ạ, ong vò vẽ ở đâu mà nhiều như vậy?"
Noãn Noãn sững sờ, rốt cuộc nhớ lại mùi vị này thì ra là vị hoa nước ong vò vẽ thích nhất, trước kia lúc nghiên cứu độc dược nàng có dùng qua, chẳng lẽ Lệ phi là muốn....
Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng mở miệng, tựa như đã nhịn thật lâu, "Hoàng huynh, thật như người dự liệu, ngoài thành ba vạn binh mã của Thất Hoàng huynh lui binh rồi!"
Nam nhân bất động thanh sắc vẫn như cũ, chỉ là đứng trong đình hồi lâu, ánh mắt nhìn về trong hồ Bích Ba.
Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên nuốt nước miếng một cái, bọn họ sao lại tới chỗ này? Hồ Bích Ba này hai mươi năm trước đã bị lấp, phía sau nó chính là cấm địa hoàng cung Linh Thứu cung. Thường ngày nơi này người rỗi rãnh không được đến gần, chỉ có lúc tâm tình Hoàng thượng không tốt, mới tới đây đứng, vừa đứng là đứng liền một ngày. Hôm nay nguy hiểm qua đi, không có hao phí một binh một tốt nào, Hoàng thượng nên vui mừng mới phải, vì sao....
Mặc dù Mộ Dung Thánh Khuynh lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn không dám quấy nhiễu nam nhân, chỉ là yên lặng coi chừng ngoài đình.
Lúc này trong Phượng Tê cung đã là máu tanh một mảnh, tất cả cung nhân cũng ôm đầu quỳ trên mặt đất, máu bên mặt vẫn còn độ ấm, có dấu hiệu trở thành từng cỗ thi thể mất đi sinh mệnh, trước một khắc vẫn còn là bạn cùng phòng hoặc là bạn tốt.
Đáng sợ hơn cái chết chính là chờ đợi cái chết, bởi vì ngươi không biết, lúc nào thì cặp môi xinh đẹp yêu dị kia sẽ cắn lên cổ của ngươi.
Khi nữ nhân lần nữa nắm cổ một cung nữ, A Sửu núp ở trong góc rốt cuộc vọt ra, lập tức quỳ gối trước mặt nữ nhân, "Nương nương, không cần giết nữa, mối hận trong lòng ngài, nô tỳ thay ngài giải quyết rồi!"
Nữ nhân chậm rãi dừng lại động tác, môi đỏ tươi khát máu cười, chậm rãi chuyển sang A Sửu, "Có thật không?"
A Sửu quỳ trên mặt đất chợt dập đầu.
Không phải nàng ta thấy đáng thương cho những cung nhân chết oan kia, chỉ không muốn tránh trong góc chờ đợi cái chết, biết rõ ràng người tiếp theo có lẽ chính là mình, mùi vị đó....
"Đi đi!" Nữ nhân đột nhiên nở nụ cười yêu tà đến mức tận cùng, dùng này bàn tay dính đầy máu tươi, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai A Sửu.
Cả người A Sửu đột nhiên cứng đờ.
**
Phượng Vũ cung, Noãn Noãn dần bình tĩnh.
"Nương nương!" Thược Dược thần thần bí bí mở cửa đi vào.
"Sao rồi?" Noãn Noãn nhỏ giọng hỏi.
Mặc dù tin tưởng lời nói kia đủ để cho Thánh Nguyên Vương gia chết tâm, nhưng nàng vẫn muốn xác định thêm lần nữa.
"Trong cung thật yên bình, cũng không có chuyện gì!" Thược Dược nhỏ giọng bẩm báo rồi lại mang theo một tia không hiểu, "Nương nương rốt cuộc muốn nô tỳ hỏi thăm cái gì?"
Noãn Noãn đột nhiên cười nói, "Không sao, Thược Dược, ngươi làm rất tốt, từ hôm nay trở đi ngươi chính là đại cung nữ Phượng Vũ cung!"
Thược Dược sững sờ, không có quỳ xuống đất tạ ơn, ngược lại trên mặt vẻ mặt hình như bị kinh sợ, hồi lâu sau, rốt cuộc quỳ trên mặt đất, "Nương nương, Thược Dược không muốn làm đại cung nữ gì cả, Thược Dược chỉ muốn sống bình an!"
Noãn Noãn giễu cợt nâng lên khóe môi, vị Hoàng hậu này thật đáng thương, xem ra phong quang vô hạn, ngay cả lời Hoàng đế nói cũng dám không tuân, thật ra thì sống còn thảm hơn kẻ khác!
"Được rồi, Bổn cung sẽ theo tâm nguyện của ngươi!" Noãn Noãn không thèm để ý nói, xoay người đi, nhìn ngoài cửa sổ.
Thược Dược quỳ trên mặt đất nhìn bóng lưng nữ nhân, hung hăng cắn môi, hình như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng không nói ra khỏi miệng.
Dạ Đàm chết đi chính là bài học, sẽ không ai dám theo gót.
Thược Dược ra khỏi tẩm cung, đóng cửa phòng, hướng về phía nữ nhân ngoài cửa cung kính, "Ma ma, Thược Dược làm tốt không?"
Quế ma ma cười lạnh một tiếng, "Ngươi rất thông minh, đi làm việc đi!"
Thược Dược lập tức vui mừng, lui xuống.
Quế ma ma nhìn cửa phòng đóng chặt, nhíu chặt chân mày, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, đang muốn xoay người lại, chỉ thấy một cung nữ vội vàng chạy tới.
Quế ma ma vừa thấy cung nữ này, lập tức vui mừng, thật là tâm tưởng sự thành (nghĩa là muốn gì được nấy), cung nữ thân cận của Lệ phi Tiểu Nhu tới, vậy xem chừng Lệ phi chắc chắn lại xảy ra chuyện gì, có lẽ Lệ phi kích động có thể khiến cho nương nương trở lại ban đầu, dù sao đối với nương nương mà nói Lệ phi đã từng là một vô cùng người quan trọng.
"Quế ma ma, nương nương có ở đây không? Lệ phi nương nương không xong rồi, sợ rằng không qua nổi hôm nay rồi!" Tiểu Nhu bắt được tay Quế ma ma, tiếng khóc nức nở.
Quế ma ma cố ý lên giọng, "Ngươi nói cái gì? Lệ phi nương nương không ổn?"
Khóe mắt quét cửa phòng, thấy cửa phòng mở ra, Quế ma ma không biến sắc cong khóe môi, lớn tiếng nói, "Ta sẽ đi bẩm báo nương nương!"
"Không cần!" Noãn Noãn đứng ở trước người bà ta, lạnh nhạt nói, "Ngươi lớn tiếng như vậy, không cần bẩm báo ta cũng nghe được!"
Quế ma ma ngẩn ra, trên mặt hình như có chút lúng túng.
Noãn Noãn quay sang Tiểu Nhu, "Ngươi nói Lệ phi không xong? Không thể nào, nếu như nàng ta dùng đơn thuốc ta kê...."
"Nương nương từ ngày đó một hớp thuốc cũng không có uống..., một hột cơm cũng không có ăn vào, nương nương nhớ tới Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại không đến, Hoàng hậu nương nương, ngài hãy cứu lấy nương nương chúng ta đi, ngài giúp nương nương nhiều lần như vậy, hãy giúp nương nương lần này đi!" Tiểu Nhu nói xong, quỳ trên mặt đất dập đầu.
Noãn Noãn cười lạnh, Hoàng đế lang sói không ngó ngàng tới phi tử, liên quan gì đến nàng? Đừng tưởng rằng nàng sẽ tin Hoàng đế lang sói sẽ yêu thương nàng thắm thiết, nói láo, người đàn ông kia ngoài mặt cười dịu dàng, hồn nhiên, trong lòng còn không biết tính toán điều gì!
Tiểu Nhu thấy Noãn Noãn không cử động, dùng sức dập đầu lần nữa, "Nương nương hãy đi gặp Lệ phi đi, chỉ cần nương nương đi, Hoàng thượng nhất định sẽ tới!"
Noãn Noãn nghe lời này, trên mặt càng lạnh hơn. Trước kia Hoàng hậu đi Lệ Cảnh uyển, Hoàng đế lang sói liền theo đi, đây không phải là thuần túy kích động Lệ phi, hòng ly gián tình cảm tỷ muội giữa Lệ phi và Hoàng hậu sao? Biết rõ ràng trước kia Hoàng hậu rất coi trọng Lệ phi, Hoàng đế lang sói lại cứ làm như thế, rốt cuộc là có ý gì?
Nhưng mà hôm nay.....Noãn Noãn lạnh lùng ngoắc ngoắc môi, đi tới Lệ Cảnh uyển.
Vị Hoàng hậu kia bị Hoàng đế lang sói lợi dụng lâu như vậy, cũng đến lúc đòi lại chút lợi rồi, mặc dù sẽ chọc giận vị Hoàng đế kia, nhưng là ít nhất cho hắn biết, bây giờ Long Noãn Noãn cũng không thể để hắn tùy ý lợi dụng. Tiểu Nhu cùng Quế ma ma vui mừng liếc mắt nhìn nhau, lập tức đi theo.
Vừa tiến vào Lệ Cảnh uyển, chỉ thấy các cung nữ bận rộn, trong đó có muội muội Dạ Đàm là Đạm Cúc.
"Nương nương, Hoàng hậu nương nương đến rồi!" Tiểu Nhu đi bẩm báo.
Ánh mắt Noãn Noãn tập trung trên người của Đạm Cúc, từ cung nữ khác nàng biết Dạ Đàm cùng Đạm Cúc lúc còn rất nhỏ đã vào cung, cha mẹ đã qua đời từ lâu, hai tỷ muội sống nương tựa lẫn nhau. Bây giờ Dạ Đàm chết rồi....
Ánh mắt Noãn Noãn dời khỏi người Đạm Cúc, theo Tiểu Nhu đi vào nội điện.
Trên giường Lệ phi đã héo khô, vốn là người không ra người quỷ không ra quỷ, hiện tại giống như là một quỷ nước mắt. Hai mắt bầm đen, môi tím tái, da lại trắng bệch như tờ giấy, sợi tóc như cỏ khô, làm cho người ta chỉ liếc mắt nhìn, trong lòng cũng run lên.
Noãn Noãn nhíu nhíu mày, bước tới chẩn mạch cho nàng ta, khi chạm vào mạch, Noãn Noãn bắt được cánh tay Lệ phi, "Mấy ngày nay ngươi lại ăn cái gì rồi hả? Tại sao mạch lại kì quái như thế?"
Bộ dạng như quỷ này tuyệt đối không phải suy yếu từ việc chảy máu quá nhiều do sảy thai, Lệ phi nhất định vẫn còn tiếp tục dùng loại thuốc trước đây.
"Tỷ tỷ, tỷ vẫn còn trách ta sao?" Lệ phi không trả lời, ngược lại dùng cánh tay như xương khô bắt được cánh tay Noãn Noãn.
Noãn Noãn bị nàng ta làm đau, lập tức rút tay ra ngoài, lại kỳ quái phát hiện chỗ mới vừa rồi bị nàng ta nắm, có hương thơm giống như là....
Không đợi Noãn Noãn ngẫm nghĩ, liền nghe được cung nữ ở ngoài điện kêu to, "Trời ạ, ong vò vẽ ở đâu mà nhiều như vậy?"
Noãn Noãn sững sờ, rốt cuộc nhớ lại mùi vị này thì ra là vị hoa nước ong vò vẽ thích nhất, trước kia lúc nghiên cứu độc dược nàng có dùng qua, chẳng lẽ Lệ phi là muốn....
/123
|