Dưới sự dẫn dắt của ba mình, Giang Bối Bối đi đến chiếc bàn lớn giữa sảnh, bên trên là một chiếc bánh sinh nhật 5 tầng cực kỳ xinh đẹp.
Ánh sáng trong đại sảnh lúc này được điều chỉnh tối lại, những ngọn nến sinh nhật được thắp lên, ánh nến ánh trên gương mặt xinh đẹp của cô khiến nó càng thêm yêu kiều.
Trước khi thổi nến, Giang Bối Bối ngước lên nhìn cậu lần nữa, cậu đang đứng phía bên kia bàn, cách một khoảng cách rất gần, lẳng lặng mà chuyên chú nhìn cô.
Cô mỉm cười nhắm mắt lại, chắp tay nghiêm túc dâng lên lời ước nguyện sinh nhật cho mình.
Cắt bánh sinh nhật xong, Sầm Cảnh Duệ cuối cùng cũng có cơ hội nắm tay cô bạn gái nhỏ của mình, ở trước mặt mọi người hôn lên mu bàn tay cô sau đó nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ở bên tai cô thì thầm câu chúc mừng sinh nhật.
Sau đó nữa, hai người cùng nhau mang bánh sinh nhật đến chỗ vị khách quý nhất của buổi tiệc hôm nay – Sầm lão gia tử.
'Ông cố, con mời ông ăn bánh kem.' Giang Bối Bối ngọt ngào gọi.
Sầm lão gia tử cực kỳ nể mặt ăn mấy miếng sau đó ra hiệu cho Lâm Thục Hoàn đứng phía sau mình đưa quà cho cô.
'Cám ơn ông cố.' Giang Bối Bối đón lấy chiếc hộp cực kỳ tinh xảo từ tay Lâm Thục Hoàn, cười nói.
'Sau này con chính là người của nhà họ Sầm chúng ta rồi, tên tiểu tử này nếu như dám bắt nạt con, cứ nói cho ông cố biết, ông giúp con dạy dỗ nó.' Lão gia tử vui vẻ sờ chòm râu bạc phơ.
'Ông cố, ông thay đổi tiết tấu cũng nhanh quá nhỉ ?' Sầm Cảnh Duệ nhìn sang lão gia tử, giọng trêu gọi.
'Ai bảo con suốt ngày không an phận, ông phải giúp Bối Bối trị con thì mới được.' Sầm lão gia tử lườm cháu mình, 'Sau khi đính hôn, con an phận học hành cho đàng hoàng cho ông.'
Còn quậy thêm một lần thôi học nữa thì ông cũng không tha thứ được chứ đừng nói gì đến ba nó.
Tuổi nào nên làm việc gì thì làm việc đó, nếu tiểu tử này muốn thừa kế sự nghiệp của họ Sầm, sau này còn phải vất vả rèn luyện nhiều.
*****
Đang nói chuyện với lão gia tử thì Phạm Trọng Nam đi qua, chào hỏi ông mấy câu xong thì lễ độ xin được dẫn con gái đi chào khách, dĩ nhiên không thiếu phần của Sầm Cảnh Duệ.
Sau khi cắt bánh xong, việc tuyên bố hai người đính hôn mới là phần diễn chính của hôm nay kia mà.
Dĩ nhiên cùng đứng với hai người họ trên sân khấu được thiết kế tạm cho buổi yến tiệc này, ngoại trừ hai vợ chồng Phạm Trọng Nam, cả hai vợ chồng Sầm Chí Quyền cũng có mặt.
Sau phần giới thiệu, người chấp chưởng của hai gia tộc Sầm – Phạm đứng ra tuyên bố với tất cả mọi người hai đứa trẻ chính thức trở thành vợ chồng chưa cưới của nhau.
Sau lời tuyên bố của hai bên, âm nhạc dìu dặt nổi lên, Sầm Cảnh Duệ nắm lấy tay Giang Bối Bối nâng lên trước mặt mình, đeo cho cô chiếc nhẫn đính hôn, cô cũng đeo cho cậu chiếc nhẫn đồng dạng kiểu nam.
Sau đó nữa, trong tiếng hò reo cổ vũ nhiệt liệt của mọi người, cậu nâng mặt cô lên, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua trên môi nhưng cảm giác lại ngọt ngào vô cùng.
****
Sau khi hai nghi thức quan trọng nhất của bữa tiệc hoàn toàn, cặp đôi chính của bữa tối hôm nay dẫn đầu ôm nhau tiến vào sàn nhảy, nhảy vũ điệu mở màn.
Điệu nhạc vừa kết thúc, Sầm Cảnh Duệ đã kéo tay cô vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của mình lên lầu, đi đâu thế nhỉ ?
Không biết nữa !
Nhưng cũng không ai nhàm chán đi truy xét chuyện đó.
Dĩ nhiên, chuyện nhàm chán đó không bao gồm bạn nhỏ Sầm Ngôn Nhược, người đang bị trí tò mò càng lúc càng thôi thúc mãnh liệt kia.
Ừm, đính chính một chút, cũng không hẳn là bạn nhỏ nữa rồi, người ta năm nay đã 12 tuổi, sắp sửa trở thành thiếu nữ rồi.
Người « sắp sửa trở thành thiếu nữ » bị trí tò mò thôi thúc, kéo tay Quan Á Á, người tuổi tác cũng xấp xỉ mình rón rén bước lên lầu.
'Nhược Nhược... Nhược Nhược... đừng làm vậy mà... đừng lên đó, được không ? Chúng ta không làm vậy được đâu. Đừng đi lên...'
Không giống như Sầm Ngôn Nhược, Quan Á Á để tóc ngắn khiến gương mặt càng lộ ra vẻ nõn nà, đôi mắt càng thêm to tròn, hôm nay cô bé mặc một bộ lễ phục màu trắng ngà trông rất thanh thoát đáng yêu. Cô bé đang cố gắng kéo Sầm Ngôn Nhược, người đang hớn hở chạy lên lầu kia lại, định khuyên cô chị họ của mình đừng làm chuyện nhàm chán kia nữa.
'Ai ya, có gì đâu chứ ? Chúng ta chỉ lên đó nhìn lén một chút thôi mà. Hiếm có khi biểu diễn ngay tại hiện trường như vậy, không xem thật lãng phí.' Sầm Ngôn Nhược quay đầu lại nhìn cô em họ, chớp mắt một cách nghịch ngợm rồi bất chấp sự ngăn trở của Quan Á Á, lại nhảy lên mấy bậc thang nữa, cực lực xông thẳng về phía mục tiêu đã định.
'Nhưng mà... nhưng người đó là anh trai của chị mà !' Quan Á Á nhìn Sầm Ngôn Nhược tích cực như vậy, sốt ruột gọi với theo.
'Vậy thì sao chứ ? Chính bởi vì anh ấy là anh trai chị nên chị mới muốn đi xem thử. Ai bảo anh ấy dám nhân lúc những người lớn không chú ý mà kéo chị Bối Bối về phòng làm chuyện xấu làm gì ?' Sầm Ngôn Nhược lời lẽ dõng dạc nói, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, 'Đừng sợ Á Á, có gì ghê gớm lắm đâu, chúng ta chỉ xem một chút thôi sau đó liền đi ngay, được không ? Đảm bảo sẽ không bị phát hiện đâu.'
Lời nói tuy rằng hùng hồn như vậy nhưng trong lòng Sầm Ngôn Nhược cũng rất rõ ràng, nếu như thực sự bị người anh trai trước giờ luôn yêu thương chìu chuộng mình nhất phát hiện chuyện cô bé dám xem trộm anh trai và chị dâu tương lai làm chuyện xấu thì kết cuộc nhất định sẽ rất thảm.
Nhưng mà... cô nha... thực sự rất tò mò, rất tò mò !
Mẹ nói anh hai đợi ngày này đợi đã lâu lắm rồi, mẹ nói anh hai nhanh thôi sẽ được ngủ cùng chị Bối Bối xinh đẹp.
Cô bé chỉ muốn xem thử hai người ngủ như thế nào thôi mà.
'Nhược Nhược, chúng ta đừng đi thì hơn. Nếu thực sự bị anh Duệ Duệ phát hiện thì thảm rồi...' Quan Á Á thắc thỏm không yên kéo áo cô chị họ lại nhưng không ngăn được quyết tâm của Sầm Ngôn Nhược.
'Em cứ yên tâm đi, có chị ở đây, sợ gì chứ ?' Sầm Ngôn Nhược xoay tay tóm lấy tay cô em họ của mình, bước chân rón rén như mèo, từng bước từng bước hướng về căn phòng mà vừa nãy cô nhìn thấy anh hai kéo chị Bối Bối vào.
Chắc là căn phòng kia không sai đâu nhỉ ? Rón rén đẩy cửa phòng một khoảng hở nhỏ, Sầm Ngôn Nhược rướn người dán sát tai lên cánh cửa lén nghe động tĩnh bên trong.
'Oa, hôn sâu kiểu Pháp nha, Á Á mau lại đây xem nè !' Cô bé vẫy tay, tóm lấy Quan Á Á nãy giờ sắc mặt đỏ ửng, chỉ đứng nép người trốn ở một bên qua, cứng rắn áp cô em ghé mắt vào khe hở nhỏ hẹp kia.
Quan Á Á địch không lại sức lực của cô chị họ vốn lớn hơn mình mấy tháng tuổi kia, chỉ đành nhìn qua khe hở một cách bất đắc dĩ, càng bất đắc dĩ hơn khi bị buộc cùng phạm tội đồng lõa nhìn lén.
Bóng lưng một người thanh niên cao lớn đập vào tầm mắt cô trước tiên, anh ta đang áp một cô gái vóc dáng nóng bỏng, trên người mặc một bộ lễ phục màu đỏ rực như lửa dưới thân, hai người hôn đến không dứt ra được, sắc mặt tay của người thanh niên thậm chí đã lần xuống đến mép váy của cô gái kia...
A ? Hình như có gì không đúng ở đây thì phải...
'Nhược Nhược, đó đâu phải anh trai của chị và chị Bối Bối đâu !' Quan Á Á hốt hoảng đến quên cả xấu hổ, quay sang Sầm Ngôn Nhược nói nhỏ.
'Ờ, chị biết không phải anh hai chị mà.' Sầm Ngôn Nhược làm sao có thể không nhìn ra bóng lưng kia căn bản không phải của anh hai mình chứ ?
Nhưng nếu như đã nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn thấy, mặc kệ đó có phải là anh hai và chị Bối Bối hay không, xem trước đã rồi nói sau !
Oa, vóc dáng cô gái đó thực sự không phải nóng bỏng bình thường nha !
'A... Tiêu...' Cô gái hơi thở dồn dập có chút kích động gọi tên người thanh niên, bàn tay với những ngón sơn đỏ mỹ miều tóm chặt lấy áo sơ mi của anh ta.
Trái ngược với sự nhiệt tình củ cô gái, người thanh niên thờ ơ hơn nhiều, lúc cô gái rướn người hôn lên môi anh ta, anh ta lại ngoảnh sang hướng khác, tầm mắt vừa khéo nhìn đến gương mặt xinh xắn của Sầm Ngôn Nhược, người mới vừa thay chỗ cho Quan Á Á lách vào khe cửa để nhìn cho rõ.
Sầm Ngôn Nhược lúc này cũng đã nhìn rõ mặt người thanh niên bên trong phòng. Đó là một gương mặt trẻ tuổi cực kỳ dễ nhìn, ngũ quan sắc sảo như một bức tượng điêu khắc phối với đôi mắt đen sâu thẳm, khí chất của anh ta khiến người ta thoạt nhìn liền có một cảm giác ngạo nghễ bất cần đời.
'Người này là ai thế nhỉ ?' Sầm Ngôn Nhược suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra nhưng hình như vừa nãy ở dưới lầu cũng có gặp được anh ta...
Ánh sáng trong đại sảnh lúc này được điều chỉnh tối lại, những ngọn nến sinh nhật được thắp lên, ánh nến ánh trên gương mặt xinh đẹp của cô khiến nó càng thêm yêu kiều.
Trước khi thổi nến, Giang Bối Bối ngước lên nhìn cậu lần nữa, cậu đang đứng phía bên kia bàn, cách một khoảng cách rất gần, lẳng lặng mà chuyên chú nhìn cô.
Cô mỉm cười nhắm mắt lại, chắp tay nghiêm túc dâng lên lời ước nguyện sinh nhật cho mình.
Cắt bánh sinh nhật xong, Sầm Cảnh Duệ cuối cùng cũng có cơ hội nắm tay cô bạn gái nhỏ của mình, ở trước mặt mọi người hôn lên mu bàn tay cô sau đó nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ở bên tai cô thì thầm câu chúc mừng sinh nhật.
Sau đó nữa, hai người cùng nhau mang bánh sinh nhật đến chỗ vị khách quý nhất của buổi tiệc hôm nay – Sầm lão gia tử.
'Ông cố, con mời ông ăn bánh kem.' Giang Bối Bối ngọt ngào gọi.
Sầm lão gia tử cực kỳ nể mặt ăn mấy miếng sau đó ra hiệu cho Lâm Thục Hoàn đứng phía sau mình đưa quà cho cô.
'Cám ơn ông cố.' Giang Bối Bối đón lấy chiếc hộp cực kỳ tinh xảo từ tay Lâm Thục Hoàn, cười nói.
'Sau này con chính là người của nhà họ Sầm chúng ta rồi, tên tiểu tử này nếu như dám bắt nạt con, cứ nói cho ông cố biết, ông giúp con dạy dỗ nó.' Lão gia tử vui vẻ sờ chòm râu bạc phơ.
'Ông cố, ông thay đổi tiết tấu cũng nhanh quá nhỉ ?' Sầm Cảnh Duệ nhìn sang lão gia tử, giọng trêu gọi.
'Ai bảo con suốt ngày không an phận, ông phải giúp Bối Bối trị con thì mới được.' Sầm lão gia tử lườm cháu mình, 'Sau khi đính hôn, con an phận học hành cho đàng hoàng cho ông.'
Còn quậy thêm một lần thôi học nữa thì ông cũng không tha thứ được chứ đừng nói gì đến ba nó.
Tuổi nào nên làm việc gì thì làm việc đó, nếu tiểu tử này muốn thừa kế sự nghiệp của họ Sầm, sau này còn phải vất vả rèn luyện nhiều.
*****
Đang nói chuyện với lão gia tử thì Phạm Trọng Nam đi qua, chào hỏi ông mấy câu xong thì lễ độ xin được dẫn con gái đi chào khách, dĩ nhiên không thiếu phần của Sầm Cảnh Duệ.
Sau khi cắt bánh xong, việc tuyên bố hai người đính hôn mới là phần diễn chính của hôm nay kia mà.
Dĩ nhiên cùng đứng với hai người họ trên sân khấu được thiết kế tạm cho buổi yến tiệc này, ngoại trừ hai vợ chồng Phạm Trọng Nam, cả hai vợ chồng Sầm Chí Quyền cũng có mặt.
Sau phần giới thiệu, người chấp chưởng của hai gia tộc Sầm – Phạm đứng ra tuyên bố với tất cả mọi người hai đứa trẻ chính thức trở thành vợ chồng chưa cưới của nhau.
Sau lời tuyên bố của hai bên, âm nhạc dìu dặt nổi lên, Sầm Cảnh Duệ nắm lấy tay Giang Bối Bối nâng lên trước mặt mình, đeo cho cô chiếc nhẫn đính hôn, cô cũng đeo cho cậu chiếc nhẫn đồng dạng kiểu nam.
Sau đó nữa, trong tiếng hò reo cổ vũ nhiệt liệt của mọi người, cậu nâng mặt cô lên, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua trên môi nhưng cảm giác lại ngọt ngào vô cùng.
****
Sau khi hai nghi thức quan trọng nhất của bữa tiệc hoàn toàn, cặp đôi chính của bữa tối hôm nay dẫn đầu ôm nhau tiến vào sàn nhảy, nhảy vũ điệu mở màn.
Điệu nhạc vừa kết thúc, Sầm Cảnh Duệ đã kéo tay cô vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của mình lên lầu, đi đâu thế nhỉ ?
Không biết nữa !
Nhưng cũng không ai nhàm chán đi truy xét chuyện đó.
Dĩ nhiên, chuyện nhàm chán đó không bao gồm bạn nhỏ Sầm Ngôn Nhược, người đang bị trí tò mò càng lúc càng thôi thúc mãnh liệt kia.
Ừm, đính chính một chút, cũng không hẳn là bạn nhỏ nữa rồi, người ta năm nay đã 12 tuổi, sắp sửa trở thành thiếu nữ rồi.
Người « sắp sửa trở thành thiếu nữ » bị trí tò mò thôi thúc, kéo tay Quan Á Á, người tuổi tác cũng xấp xỉ mình rón rén bước lên lầu.
'Nhược Nhược... Nhược Nhược... đừng làm vậy mà... đừng lên đó, được không ? Chúng ta không làm vậy được đâu. Đừng đi lên...'
Không giống như Sầm Ngôn Nhược, Quan Á Á để tóc ngắn khiến gương mặt càng lộ ra vẻ nõn nà, đôi mắt càng thêm to tròn, hôm nay cô bé mặc một bộ lễ phục màu trắng ngà trông rất thanh thoát đáng yêu. Cô bé đang cố gắng kéo Sầm Ngôn Nhược, người đang hớn hở chạy lên lầu kia lại, định khuyên cô chị họ của mình đừng làm chuyện nhàm chán kia nữa.
'Ai ya, có gì đâu chứ ? Chúng ta chỉ lên đó nhìn lén một chút thôi mà. Hiếm có khi biểu diễn ngay tại hiện trường như vậy, không xem thật lãng phí.' Sầm Ngôn Nhược quay đầu lại nhìn cô em họ, chớp mắt một cách nghịch ngợm rồi bất chấp sự ngăn trở của Quan Á Á, lại nhảy lên mấy bậc thang nữa, cực lực xông thẳng về phía mục tiêu đã định.
'Nhưng mà... nhưng người đó là anh trai của chị mà !' Quan Á Á nhìn Sầm Ngôn Nhược tích cực như vậy, sốt ruột gọi với theo.
'Vậy thì sao chứ ? Chính bởi vì anh ấy là anh trai chị nên chị mới muốn đi xem thử. Ai bảo anh ấy dám nhân lúc những người lớn không chú ý mà kéo chị Bối Bối về phòng làm chuyện xấu làm gì ?' Sầm Ngôn Nhược lời lẽ dõng dạc nói, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, 'Đừng sợ Á Á, có gì ghê gớm lắm đâu, chúng ta chỉ xem một chút thôi sau đó liền đi ngay, được không ? Đảm bảo sẽ không bị phát hiện đâu.'
Lời nói tuy rằng hùng hồn như vậy nhưng trong lòng Sầm Ngôn Nhược cũng rất rõ ràng, nếu như thực sự bị người anh trai trước giờ luôn yêu thương chìu chuộng mình nhất phát hiện chuyện cô bé dám xem trộm anh trai và chị dâu tương lai làm chuyện xấu thì kết cuộc nhất định sẽ rất thảm.
Nhưng mà... cô nha... thực sự rất tò mò, rất tò mò !
Mẹ nói anh hai đợi ngày này đợi đã lâu lắm rồi, mẹ nói anh hai nhanh thôi sẽ được ngủ cùng chị Bối Bối xinh đẹp.
Cô bé chỉ muốn xem thử hai người ngủ như thế nào thôi mà.
'Nhược Nhược, chúng ta đừng đi thì hơn. Nếu thực sự bị anh Duệ Duệ phát hiện thì thảm rồi...' Quan Á Á thắc thỏm không yên kéo áo cô chị họ lại nhưng không ngăn được quyết tâm của Sầm Ngôn Nhược.
'Em cứ yên tâm đi, có chị ở đây, sợ gì chứ ?' Sầm Ngôn Nhược xoay tay tóm lấy tay cô em họ của mình, bước chân rón rén như mèo, từng bước từng bước hướng về căn phòng mà vừa nãy cô nhìn thấy anh hai kéo chị Bối Bối vào.
Chắc là căn phòng kia không sai đâu nhỉ ? Rón rén đẩy cửa phòng một khoảng hở nhỏ, Sầm Ngôn Nhược rướn người dán sát tai lên cánh cửa lén nghe động tĩnh bên trong.
'Oa, hôn sâu kiểu Pháp nha, Á Á mau lại đây xem nè !' Cô bé vẫy tay, tóm lấy Quan Á Á nãy giờ sắc mặt đỏ ửng, chỉ đứng nép người trốn ở một bên qua, cứng rắn áp cô em ghé mắt vào khe hở nhỏ hẹp kia.
Quan Á Á địch không lại sức lực của cô chị họ vốn lớn hơn mình mấy tháng tuổi kia, chỉ đành nhìn qua khe hở một cách bất đắc dĩ, càng bất đắc dĩ hơn khi bị buộc cùng phạm tội đồng lõa nhìn lén.
Bóng lưng một người thanh niên cao lớn đập vào tầm mắt cô trước tiên, anh ta đang áp một cô gái vóc dáng nóng bỏng, trên người mặc một bộ lễ phục màu đỏ rực như lửa dưới thân, hai người hôn đến không dứt ra được, sắc mặt tay của người thanh niên thậm chí đã lần xuống đến mép váy của cô gái kia...
A ? Hình như có gì không đúng ở đây thì phải...
'Nhược Nhược, đó đâu phải anh trai của chị và chị Bối Bối đâu !' Quan Á Á hốt hoảng đến quên cả xấu hổ, quay sang Sầm Ngôn Nhược nói nhỏ.
'Ờ, chị biết không phải anh hai chị mà.' Sầm Ngôn Nhược làm sao có thể không nhìn ra bóng lưng kia căn bản không phải của anh hai mình chứ ?
Nhưng nếu như đã nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn thấy, mặc kệ đó có phải là anh hai và chị Bối Bối hay không, xem trước đã rồi nói sau !
Oa, vóc dáng cô gái đó thực sự không phải nóng bỏng bình thường nha !
'A... Tiêu...' Cô gái hơi thở dồn dập có chút kích động gọi tên người thanh niên, bàn tay với những ngón sơn đỏ mỹ miều tóm chặt lấy áo sơ mi của anh ta.
Trái ngược với sự nhiệt tình củ cô gái, người thanh niên thờ ơ hơn nhiều, lúc cô gái rướn người hôn lên môi anh ta, anh ta lại ngoảnh sang hướng khác, tầm mắt vừa khéo nhìn đến gương mặt xinh xắn của Sầm Ngôn Nhược, người mới vừa thay chỗ cho Quan Á Á lách vào khe cửa để nhìn cho rõ.
Sầm Ngôn Nhược lúc này cũng đã nhìn rõ mặt người thanh niên bên trong phòng. Đó là một gương mặt trẻ tuổi cực kỳ dễ nhìn, ngũ quan sắc sảo như một bức tượng điêu khắc phối với đôi mắt đen sâu thẳm, khí chất của anh ta khiến người ta thoạt nhìn liền có một cảm giác ngạo nghễ bất cần đời.
'Người này là ai thế nhỉ ?' Sầm Ngôn Nhược suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra nhưng hình như vừa nãy ở dưới lầu cũng có gặp được anh ta...
/516
|