'Đây đâu phải chuyện đùa.' Giang Bối Bối nghe giọng điệu thờ ơ của cậu mà càng tức giận hơn, đưa tay véo mạnh thắt lưng rắn rỏi của cậu, dùng sức cấu véo, cố gắng làm cho cậu tỉnh táo lại một chút.
'Anh không biết có bao nhiêu người muốn tới Eton học mà không được không ? Học ở đây đối với tương lai của anh có ảnh hưởng rất lớn...'
Có thể đến Eton học đều không phải là người tầm thường, ở đó thực ra là một thế giới thượng lưu thu nhỏ, con cái của những người nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh đều muốn đến đó học, thậm chí có không ít hoàng thân quốc thích của những vương quốc Trung Đông cũng vì hâm mộ danh tiếng của ngôi trường nổi tiếng này mà tìm đến.
Anh hai năm ngoái đã được chọn vào hội học sinh của trường, anh hai nói với thành tích của Quan Cảnh Duệ, năm nay có rất nhiều khả năng được chọn.
Được gia nhập vào hội học sinh của trường Eton hiển nhiên là vinh dự hiển hách nhất của một học sinh trung học, điều này giống như được chọn vào nội các của vương quốc thu nhỏ Eton, sau khi gia nhập vào đây, người được chọn sẽ bắt đầu học cách xử lý và giải quyết các nghiệp vụ chính trị đối ngoại thực tế.
Nếu như không theo chính trị, chẳng hạn như những người thừa kế tương lai của những tập đoàn lớn như bọn họ, cũng là một môi trường rất tốt để rèn luyện và mở rộng mối quan hệ giao tế.
Tại sao anh lại thôi học chứ ?
Những gì cô nói, cô nghĩ tới, Sầm Cảnh Duệ đều hiểu rất rõ chỉ có điều...
Cậu nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, gương mặt không còn vẻ bỡn cợt như vừa nãy, 'Bối Bối, con đường tương lai của anh tự anh biết lựa chọn. Ba anh, chú Phạm cũng đâu có học ở Eton, đúng không ? Nhưng em có thể phủ nhận những thành tựu mà họ đạt được không ? Không cần phải lo, quyết định của anh anh tự chịu trách nhiệm. Điều em cần làm chỉ là tin tưởng anh. Anh chỉ chán ghét những quy định gò ép ở đó mà thôi.'
Mấy giờ rời giường, mấy giờ ăn cơm, mấy giờ đi ngủ, bất kể là làm chuyện gì cũng đều quy định thời gian gắt gao, điều này đối với một người tùy hứng đã quen như cậu quả thực rất khó thích nghi.
Nhưng đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi, không phải không thể khắc phục, không phải một năm qua cậu cũng sống được đó sao ?
Chỉ có điều, một năm cũng quá đủ rồi !
Giang Bối Bối nhìn thấy sự tự tin tràn đầy trong mắt cậu, nhất thời không nói thêm được một lời phản bác nào nữa.
Cô trước giờ vẫn biết, từ nhỏ đến lớn đều biết người bạn trai này của mình có trí tuệ, có chí hướng, có bản lĩnh, người này là một thiên tài.
Nhưng điều cô lo lắng là chính sự tự tin quá mức này sẽ dẫn đến những hành động xốc nổi, làm hại đến tiền đồ của anh.
Ờ thì... cơ hội đó cũng không cao lắm.
Chỉ có điều, sự tùy hứng của người này thực sự quá đáng ghét.
'Vậy ba mẹ anh đã biết chuyện anh thôi học chưa ?'
'Biết rồi.'
'Cả hai người đều không có ý kiến gì sao ?'
'Có thì thế nào ? Thôi thì cũng đã thôi rồi.' Người nào đó cười một cách rất đáng đánh đòn.
'Vậy anh có dự tính gì chưa ?'
Sầm Cảnh Duệ nhìn gương mặt lo lắng trùng trùng của cô bạn gái nhỏ, cúi đầu hôn phớt lên môi cô một cái, còn đang thấy chưa đã ghiền thì đã bị cô đẩy ra, 'Quan Cảnh Duệ, em đang nói chuyện với anh đó !'
'Chẳng có dự tính gì cả.' Cậu có chút lơ đễnh đáp, 'Mỗi ngày đưa em đến trường, đón em tan học.'
'Quan Cảnh Duệ !' Giang Bối Bối bực thật sự, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lớn tiếng hét lên.
'Được rồi được rồi, anh nói là được chứ gì. Ba anh rất tức giận vì vậy đã phong tỏa hết thẻ tín dụng của anh.'
'Vậy không phải anh ngay cả cơm cũng không có tiền ăn rồi sao ?' Cô ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
'Không có cơm ăn thì ăn em đỡ đói.' Cậu há miệng ghé sát tới giống như muốn cắn cô một cái thật.
'Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà. Có muốn dùng tạm thẻ của em trước...' Vừa nói cô vừa nhỏm dậy định đi lấy túi xách của mình nhưng bị cậu kéo lại.
'Không cần đâu Bối Bối.'
'Nhưng mà anh...'
'Không cần lo anh bị đói đâu.' Cho dù ba ra tay có ác hơn nữa thì nói thế nào ông nội cũng không đành lòng để đứa cháu bảo bối của mình chịu khổ chịu tội đâu ? Càng không cần nói là, mấy năm nay cậu ở thị trường chứng khoán cũng kiếm được không ít. Những khoản này, ba không có quyền phong tỏa nó, 'Nhưng mà...'
'Nhưng mà sao ?'
'Khoảng thời gian này anh phải vào một công ty con thuộc quyền quản lý của tập đoàn BCF đảm nhiệm chức chuyên viên nghiên cứu và khai thác hệ thống IT, phụ trách sửa lỗi của tường lửa và nâng cấp hệ thống chống virus của công ty đó.'
'Vậy còn sau đó ?' Ý tức là, anh sắp chính thức làm việc sao ?
'Một năm sau, xem thành tích của anh ở công ty đó như thế nào rồi quyết định là tiếp tục ở lại một cách chính thức hay thi đại học.'
Trên thực tế, cậu đã nhận được thư mời nhập học của học viện công nghệ Massachusetts nhưng cậu còn chưa suy nghĩ kỹ càng xem có nên phát triển theo hướng công nghệ thông tin hay không. Hơn nữa, nếu cậu sang Mỹ học thì cách cô xa quá, thật không yên tâm chút nào.
Cho dù quyết định tiếp tục theo học mảng khoa học công nghệ thì cũng có thể lưu lại nước Anh để học.
Cho nên chuyện này tạm thời không cần nói với cô.
Đợi khi nào Bối Bối quyết định muốn theo học trường đại học nào rồi hẵng tính.
'Được rồi, nói tới đây thôi, giờ để cho anh ôm một chút, nhớ chết mất !'
Cậu quả đoán dời đi đề tài, ôm cô lại một trận cuồng hôn tưởng chừng không dứt ra được, không biết thế nào, đến cuối cùng, cả hai đều nằm xuống ghế sofa...
Nhớ nhung, thực sự rất dày vò người ta...
*****
Trên con đường quốc lộ từ Luân Đôn dẫn ra cầu Cambridge, phong cảnh xinh đẹp như tranh, hai chiếc xe thể thao gần như không phân chia trước sau lao vun vút trên đường.
'Quan Cảnh Duệ, đây là đi hóng gió, không phải đi đua xe, chậm một chút đi !'
Hóng gió ? Cách nói của cô không khỏi quá hàm súc rồi ! Đây là đua xe ! Cậu căn bản là đang đua xe.
Sau khi chất vấn cậu chuyện thôi học ở Eton mà không thu được kết quả gì, hai người ở căn hộ của cậu ngọt ngào một hồi lâu, Giang Bối Bối cảm thấy nếu còn tiếp tục ngọt ngào như vậy thì tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện vì vậy mới bảo cậu đưa mình ra ngoài hóng gió một chút.
Sầm Cảnh Duệ nói vừa khéo chiếc xe đua mới của mình mới vừa được đưa tới, cũng muốn đưa cô đi hóng gió, thuận tiện đến khu đại học Cambridge thăm cô út mình, cô đồng ý, kết quả thì sao ? Sau khi đưa cô ra khỏi cửa, vừa mới rời khỏi khu thành thị đông đúc thì đụng phải hai chiếc xe đua khác từ một đường khác rẽ qua, chẳng biết cố ý hay vô tình mà ba chiếc xe cứ thế một đường đua đến đây.
Tuy có cài dây an toàn nhưng suốt đoạn đường, Giang Bối Bối vẫn không khỏi sợ hãi sít sao bám lấy tay vịn ghế, đến khi tốc độ vượt quá 160km/h thì cô đã không còn dám nhìn vào cây kim chỉ vận tốc vẫn đang nhảy lên nữa mà chỉ đành nhìn đôi tay thành thạo điều khiển vô lăng của cậu, cố gắng khiến bản thân có thể phân tâm đôi chú. Nếu như không phải vì trong lòng cô quá khẩn trương, quá sợ hãi, đồng thời cũng giận đến mức không muốn nói chuyện với người đang điều khiển vô lăng một cách phấn khích kia thì nhất định sẽ vỗ tay tán thưởng kỹ thuật lái xe điêu luyện đến mức như một tay đua xe chuyên nghiệp của cậu.
Được cầm lái chiếc xe mới toanh vừa được đưa đến, lại còn dùng nó chở người trong lòng của mình, lại gặp phải kỳ phùng địch thủ, Sầm Cảnh Duệ quả thực hưng phấn hết chỗ nói, sau khi phóng như bay một đoạn đường dài rồi, rốt cuộc nhìn thấy đôi tay bám chặt tay vịn ghế ngồi đến mức những khớp xương đều trắng bệch và sắc mặt cũng trắng như tờ giấy của cô gái ngồi bên cạnh.
Tốc độ xe từ từ giảm xuống, cuối cùng đỗ lại ở bên đường.
'Xin lỗi em, Bối Bối, anh nhất thời hứng khởi quá nên quên mất. Đừng sợ, không có việc gì đâu.'
Cô nàng này, lúc ngồi mô tô nước không phải rất hưng phấn đó sao ? Sao đổi lại ngồi ô tô thì sợ đến mức này chứ ?
'Quan Cảnh Duệ, lúc trước anh đã hứa gì với em ?'
Sắc mặt vẫn còn tái nhợt, thân thể vẫn còn hơi run của Giang Bối Bối rúc vào trong ngực cậu, dưới những cái vỗ về trấn an nhè nhẹ, trái tim đang đập như sấm của cô rốt cuộc cũng từ từ bình ổn trở lại.
'Được được được, những gì đã hứa với em anh sẽ không quên, sẽ không lái xe nhanh như vậy nữa đâu. Anh sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa, thật sự !' Ít nhất thì không có cô trên xe, cậu sẽ không xung động đạp lút chân ga như vậy nữa...
'Lần trước ở Hồng Kông anh cũng nói sẽ không lái xe nhanh nữa, vậy vừa nãy là thế nào ? Nói không giữ lời gì hết!' Cô ngước lên trừng cậu, trong đôi mắt trong suốt có thêm một tia hờn giận.
'Phải phải, là anh sai.' Cậu hôn lên đôi má đã khôi phục lại chút huyết sắc của cô một cách đầy thương tiếc.
Tuổi trẻ mà, dĩ nhiên khó tránh khỏi nhất thời hứng khởi, nhất là khi gặp được đối thủ xứng tầm.
'Còn có lần thứ ba nữa, em tuyệt đối không thèm để ý đến anh nữa.' Cô rất nghiêm túc cảnh cáo.
Lái xe nhanh như vậy, thực sự quá nguy hiểm.
'Anh không biết có bao nhiêu người muốn tới Eton học mà không được không ? Học ở đây đối với tương lai của anh có ảnh hưởng rất lớn...'
Có thể đến Eton học đều không phải là người tầm thường, ở đó thực ra là một thế giới thượng lưu thu nhỏ, con cái của những người nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh đều muốn đến đó học, thậm chí có không ít hoàng thân quốc thích của những vương quốc Trung Đông cũng vì hâm mộ danh tiếng của ngôi trường nổi tiếng này mà tìm đến.
Anh hai năm ngoái đã được chọn vào hội học sinh của trường, anh hai nói với thành tích của Quan Cảnh Duệ, năm nay có rất nhiều khả năng được chọn.
Được gia nhập vào hội học sinh của trường Eton hiển nhiên là vinh dự hiển hách nhất của một học sinh trung học, điều này giống như được chọn vào nội các của vương quốc thu nhỏ Eton, sau khi gia nhập vào đây, người được chọn sẽ bắt đầu học cách xử lý và giải quyết các nghiệp vụ chính trị đối ngoại thực tế.
Nếu như không theo chính trị, chẳng hạn như những người thừa kế tương lai của những tập đoàn lớn như bọn họ, cũng là một môi trường rất tốt để rèn luyện và mở rộng mối quan hệ giao tế.
Tại sao anh lại thôi học chứ ?
Những gì cô nói, cô nghĩ tới, Sầm Cảnh Duệ đều hiểu rất rõ chỉ có điều...
Cậu nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, gương mặt không còn vẻ bỡn cợt như vừa nãy, 'Bối Bối, con đường tương lai của anh tự anh biết lựa chọn. Ba anh, chú Phạm cũng đâu có học ở Eton, đúng không ? Nhưng em có thể phủ nhận những thành tựu mà họ đạt được không ? Không cần phải lo, quyết định của anh anh tự chịu trách nhiệm. Điều em cần làm chỉ là tin tưởng anh. Anh chỉ chán ghét những quy định gò ép ở đó mà thôi.'
Mấy giờ rời giường, mấy giờ ăn cơm, mấy giờ đi ngủ, bất kể là làm chuyện gì cũng đều quy định thời gian gắt gao, điều này đối với một người tùy hứng đã quen như cậu quả thực rất khó thích nghi.
Nhưng đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi, không phải không thể khắc phục, không phải một năm qua cậu cũng sống được đó sao ?
Chỉ có điều, một năm cũng quá đủ rồi !
Giang Bối Bối nhìn thấy sự tự tin tràn đầy trong mắt cậu, nhất thời không nói thêm được một lời phản bác nào nữa.
Cô trước giờ vẫn biết, từ nhỏ đến lớn đều biết người bạn trai này của mình có trí tuệ, có chí hướng, có bản lĩnh, người này là một thiên tài.
Nhưng điều cô lo lắng là chính sự tự tin quá mức này sẽ dẫn đến những hành động xốc nổi, làm hại đến tiền đồ của anh.
Ờ thì... cơ hội đó cũng không cao lắm.
Chỉ có điều, sự tùy hứng của người này thực sự quá đáng ghét.
'Vậy ba mẹ anh đã biết chuyện anh thôi học chưa ?'
'Biết rồi.'
'Cả hai người đều không có ý kiến gì sao ?'
'Có thì thế nào ? Thôi thì cũng đã thôi rồi.' Người nào đó cười một cách rất đáng đánh đòn.
'Vậy anh có dự tính gì chưa ?'
Sầm Cảnh Duệ nhìn gương mặt lo lắng trùng trùng của cô bạn gái nhỏ, cúi đầu hôn phớt lên môi cô một cái, còn đang thấy chưa đã ghiền thì đã bị cô đẩy ra, 'Quan Cảnh Duệ, em đang nói chuyện với anh đó !'
'Chẳng có dự tính gì cả.' Cậu có chút lơ đễnh đáp, 'Mỗi ngày đưa em đến trường, đón em tan học.'
'Quan Cảnh Duệ !' Giang Bối Bối bực thật sự, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lớn tiếng hét lên.
'Được rồi được rồi, anh nói là được chứ gì. Ba anh rất tức giận vì vậy đã phong tỏa hết thẻ tín dụng của anh.'
'Vậy không phải anh ngay cả cơm cũng không có tiền ăn rồi sao ?' Cô ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
'Không có cơm ăn thì ăn em đỡ đói.' Cậu há miệng ghé sát tới giống như muốn cắn cô một cái thật.
'Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà. Có muốn dùng tạm thẻ của em trước...' Vừa nói cô vừa nhỏm dậy định đi lấy túi xách của mình nhưng bị cậu kéo lại.
'Không cần đâu Bối Bối.'
'Nhưng mà anh...'
'Không cần lo anh bị đói đâu.' Cho dù ba ra tay có ác hơn nữa thì nói thế nào ông nội cũng không đành lòng để đứa cháu bảo bối của mình chịu khổ chịu tội đâu ? Càng không cần nói là, mấy năm nay cậu ở thị trường chứng khoán cũng kiếm được không ít. Những khoản này, ba không có quyền phong tỏa nó, 'Nhưng mà...'
'Nhưng mà sao ?'
'Khoảng thời gian này anh phải vào một công ty con thuộc quyền quản lý của tập đoàn BCF đảm nhiệm chức chuyên viên nghiên cứu và khai thác hệ thống IT, phụ trách sửa lỗi của tường lửa và nâng cấp hệ thống chống virus của công ty đó.'
'Vậy còn sau đó ?' Ý tức là, anh sắp chính thức làm việc sao ?
'Một năm sau, xem thành tích của anh ở công ty đó như thế nào rồi quyết định là tiếp tục ở lại một cách chính thức hay thi đại học.'
Trên thực tế, cậu đã nhận được thư mời nhập học của học viện công nghệ Massachusetts nhưng cậu còn chưa suy nghĩ kỹ càng xem có nên phát triển theo hướng công nghệ thông tin hay không. Hơn nữa, nếu cậu sang Mỹ học thì cách cô xa quá, thật không yên tâm chút nào.
Cho dù quyết định tiếp tục theo học mảng khoa học công nghệ thì cũng có thể lưu lại nước Anh để học.
Cho nên chuyện này tạm thời không cần nói với cô.
Đợi khi nào Bối Bối quyết định muốn theo học trường đại học nào rồi hẵng tính.
'Được rồi, nói tới đây thôi, giờ để cho anh ôm một chút, nhớ chết mất !'
Cậu quả đoán dời đi đề tài, ôm cô lại một trận cuồng hôn tưởng chừng không dứt ra được, không biết thế nào, đến cuối cùng, cả hai đều nằm xuống ghế sofa...
Nhớ nhung, thực sự rất dày vò người ta...
*****
Trên con đường quốc lộ từ Luân Đôn dẫn ra cầu Cambridge, phong cảnh xinh đẹp như tranh, hai chiếc xe thể thao gần như không phân chia trước sau lao vun vút trên đường.
'Quan Cảnh Duệ, đây là đi hóng gió, không phải đi đua xe, chậm một chút đi !'
Hóng gió ? Cách nói của cô không khỏi quá hàm súc rồi ! Đây là đua xe ! Cậu căn bản là đang đua xe.
Sau khi chất vấn cậu chuyện thôi học ở Eton mà không thu được kết quả gì, hai người ở căn hộ của cậu ngọt ngào một hồi lâu, Giang Bối Bối cảm thấy nếu còn tiếp tục ngọt ngào như vậy thì tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện vì vậy mới bảo cậu đưa mình ra ngoài hóng gió một chút.
Sầm Cảnh Duệ nói vừa khéo chiếc xe đua mới của mình mới vừa được đưa tới, cũng muốn đưa cô đi hóng gió, thuận tiện đến khu đại học Cambridge thăm cô út mình, cô đồng ý, kết quả thì sao ? Sau khi đưa cô ra khỏi cửa, vừa mới rời khỏi khu thành thị đông đúc thì đụng phải hai chiếc xe đua khác từ một đường khác rẽ qua, chẳng biết cố ý hay vô tình mà ba chiếc xe cứ thế một đường đua đến đây.
Tuy có cài dây an toàn nhưng suốt đoạn đường, Giang Bối Bối vẫn không khỏi sợ hãi sít sao bám lấy tay vịn ghế, đến khi tốc độ vượt quá 160km/h thì cô đã không còn dám nhìn vào cây kim chỉ vận tốc vẫn đang nhảy lên nữa mà chỉ đành nhìn đôi tay thành thạo điều khiển vô lăng của cậu, cố gắng khiến bản thân có thể phân tâm đôi chú. Nếu như không phải vì trong lòng cô quá khẩn trương, quá sợ hãi, đồng thời cũng giận đến mức không muốn nói chuyện với người đang điều khiển vô lăng một cách phấn khích kia thì nhất định sẽ vỗ tay tán thưởng kỹ thuật lái xe điêu luyện đến mức như một tay đua xe chuyên nghiệp của cậu.
Được cầm lái chiếc xe mới toanh vừa được đưa đến, lại còn dùng nó chở người trong lòng của mình, lại gặp phải kỳ phùng địch thủ, Sầm Cảnh Duệ quả thực hưng phấn hết chỗ nói, sau khi phóng như bay một đoạn đường dài rồi, rốt cuộc nhìn thấy đôi tay bám chặt tay vịn ghế ngồi đến mức những khớp xương đều trắng bệch và sắc mặt cũng trắng như tờ giấy của cô gái ngồi bên cạnh.
Tốc độ xe từ từ giảm xuống, cuối cùng đỗ lại ở bên đường.
'Xin lỗi em, Bối Bối, anh nhất thời hứng khởi quá nên quên mất. Đừng sợ, không có việc gì đâu.'
Cô nàng này, lúc ngồi mô tô nước không phải rất hưng phấn đó sao ? Sao đổi lại ngồi ô tô thì sợ đến mức này chứ ?
'Quan Cảnh Duệ, lúc trước anh đã hứa gì với em ?'
Sắc mặt vẫn còn tái nhợt, thân thể vẫn còn hơi run của Giang Bối Bối rúc vào trong ngực cậu, dưới những cái vỗ về trấn an nhè nhẹ, trái tim đang đập như sấm của cô rốt cuộc cũng từ từ bình ổn trở lại.
'Được được được, những gì đã hứa với em anh sẽ không quên, sẽ không lái xe nhanh như vậy nữa đâu. Anh sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa, thật sự !' Ít nhất thì không có cô trên xe, cậu sẽ không xung động đạp lút chân ga như vậy nữa...
'Lần trước ở Hồng Kông anh cũng nói sẽ không lái xe nhanh nữa, vậy vừa nãy là thế nào ? Nói không giữ lời gì hết!' Cô ngước lên trừng cậu, trong đôi mắt trong suốt có thêm một tia hờn giận.
'Phải phải, là anh sai.' Cậu hôn lên đôi má đã khôi phục lại chút huyết sắc của cô một cách đầy thương tiếc.
Tuổi trẻ mà, dĩ nhiên khó tránh khỏi nhất thời hứng khởi, nhất là khi gặp được đối thủ xứng tầm.
'Còn có lần thứ ba nữa, em tuyệt đối không thèm để ý đến anh nữa.' Cô rất nghiêm túc cảnh cáo.
Lái xe nhanh như vậy, thực sự quá nguy hiểm.
/516
|