Độc Gia Sủng Thê

Chương 393 - PN1: Trên đường hạnh phúc luôn có nhau (28)

/516


Trêu chọc Sầm tiên sinh một phen xong, Sầm phu nhân ngáp mấy cái liền, đang định nằm luôn ở sofa ngủ một giấc thì chợt nghe tiếng gõ cửa...

'Thiếu phu nhân, tam thiếu phu nhân đến thăm, nói có chuyện quan trọng muốn nói với cô.'

Tam thiếu phu nhân ? Vợ của Dung Cần ?

Cơn buồn ngủ của cô lập tức bay biến mất, Sầm phu nhân vội bật dậy, 'Mau mời cô ấy vào.'

Ba năm trước khi hai người kết hôn thì nói sang Macao định cư, sau đó thì không quay về Singapore lần nào, ngay cả một cú điện thoại cũng chưa từng gọi khiến cô muốn tám một chút về chuyện của Dung Cần, xem anh ta có được bẻ thẳng chưa cũng chẳng biết hỏi ai.

Trên bàn trà trong phòng khách đã bày sẵn đủ loại điểm tâm, nước trái cây, trà, rõ ràng là Sầm phu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng để buôn chuyện.

Chỉ tiếc là Hoa Lôi vừa ngồi xuống, câu đầu tiên lại là, 'Xin lỗi.'

Xin lỗi cái gì chứ ? Quan Mẫn Mẫn khó hiểu nhìn cô, 'Vô duyên vô cớ sao lại nói xin lỗi ?'

'Em đã ký giấy li hôn với anh ấy.'

'Cái gì ?'

Còn chưa hết choáng sau câu xin lỗi thì Hoa Lôi đã quăng cho quả bom thứ hai, Sầm phu nhân nhất thời không thể tiếp nhận.

'Năm đó, em gạt mọi người.'

Nói đến đây, trên mặt Hoa Lôi đầy vẻ áy náy, vành mắt cũng đỏ lên.

Chiếc ly trên tay Sầm phu nhân trực tiếp rơi xuống sàn.

'Đứa...đứa bé đó...' Cô sững sờ hỏi.

'Không có đứa bé nào.' Giấy khám thai là thật, là cô mua lại từ một người phụ nữ có thai.

Cho nên, sau hôn lễ, bởi vì sơ sẩy mà sẩy thai là giả.

'Vậy còn hình ?'

Sầm phu nhân nhớ tới những bức ảnh hết sức nóng bỏng kia, lắp bắp hỏi.

Ngay cả Sầm Dung Cần cũng thừa nhận những bức ảnh là thật, vậy...vậy rốt cuộc là thế nào ?

'Hình là thật. Nhưng buổi tối hôm đó...' Nhắc tới chuyện cũ, Hoa Lôi không biết là xấu hổ hay áy náy, đầu cúi thật thấp, Quan Mẫn Mẫn không cách nào nhìn ra biểu tình trên mặt cô.

'Buổi tối hôm đó, hai người không có...cái kia sao ?' Sau cơn kinh ngạc, tính tò mò lập tức trỗi dậy.

Nhất định là do ông trời cảm thấy cô gần đây quá buồn tẻ cho nên mới mang chút niềm vui đến cho cô đây mà.

Tuy rằng tin tức người khác li hôn tuyệt đối không phải chuyện gì đáng để vui mừng nhưng có chuyện để tám thì vẫn hơn.

'Không có làm đến cùng.'

'Cho nên...'

'Cho nên, em kết hôn ba năm, giờ li hôn nhưng vẫn còn trong trắng.' Cô ngẩng đầu, đứng lên, vẻ mặt bình thản cúi đầu thật sâu trước Quan Mẫn Mẫn, 'Xin lỗi năm đó đã gạt chị.'

Cô lợi dụng những bức ảnh đó, lợi dụng tờ giấy khám thai giả để mọi người đứng về phía mình, ép Sầm Dung Cần cưới cô.

Nhưng cuối cùng kết cục vẫn đáng buồn như vậy.

Hai người vốn là hai đường thẳng song song, vẫn nên ai đi đường nấy thì hơn.

'Hoa Lôi, em đừng như vậy !' Quan Mẫn Mẫn vội đứng lên cầm tay cô, 'Em với Dung Cần rốt cuộc là thế nào ?'

'Xin lỗi, em còn phải về nhà giải quyết chút chuyện, lần sau chúng ta nói nhiều hơn nhé.'

Cô đã nói như vậy, Quan Mẫn Mẫn cũng không tiện miễn cưỡng giữ lại để hỏi cho rõ.



Nhìn theo bóng lưng của Hoa Lôi, Quan Mẫn Mẫn lấy điện thoại lên gọi cho đại boss...

Trước cửa chính nhà họ Sầm, một bóng người mảnh khảnh đứng rướn người như đang chờ đợi ai đó, phía sau là một cô bé mặc một chiếc váy đỏ rực dẫn theo mấy con chó nhỏ đang chạy tới chạy lui trên bãi cỏ.

Lúc một chiếc xe thương vụ từ phía xa chạy đến gần, bóng người kia vội chạy đến, cô bé váy đỏ thấy mẹ chạy đi cũng từ bãi cỏ phóng ra, mấy chú chó nhỏ theo sát phía sau.

Xe cuối cùng dừng lại bên đường, tài xế xuống xe mở cửa cho người ngồi sau.

Sầm Chí Quyền vừa bước xuống đã thấy bà xã chạy vụt đến, hắn vội giang tay đón lấy, con gái cùng đàn chó cũng đã đến nơi, hôn vợ một cái, lại cúi xuống ôm cô công chúa nhỏ lên, ý cười đầy mặt, 'Hôm nay sao vậy ? Làm gì mà nghênh đón long trọng vậy ?'

'Con không biết.' Cô bé Nhược Nhược hôn lên má ba mình một cái rồi nhìn sang mẹ, 'Mẹ muốn ra cửa đợi ba, con cũng đi theo.'

Sầm tiên sinh thở dài một tiếng, 'Không phải nói anh sắp về đến nhà rồi sao ? Gấp gáp vậy ?'

Sầm phu nhân không trả lời, ánh mắt cứ liếc vào trong xe.

'Được rồi, trong xe không có ai.' Sầm tiên sinh hiểu ý nói.

Sầm phu nhân nghi hoặc nhìn chồng, 'Không phải kêu anh bảo Dung Cần cùng về ăn tối sao ?'

'Không rảnh.' Sầm tiên sinh ôm vai vợ cùng đi vào nhà.

'Li hôn cũng li hôn rồi, không rảnh là sao ? Bận tìm bạn gái mới à ?'

Sầm tiên sinh còn chưa kịp trả lời thì đã bị con gái giành mất, 'Ai muốn li hôn vậy mẹ ?'

'Nhược Nhược, tối nay ba đích thân xuống bếp, con muốn ăn gì ?'

Chuyện của người lớn, trẻ con không nên biết quá nhiều thi hơn, ít ra Nhược Nhược nhà hắn quá nhỏ, hắn không muốn giải thích.

'Oa !' Cô bé hớn hở vỗ tay, 'Ba, con muốn ăn cơm chiên trứng, cá nướng của ba làm.'

Vừa nhắc đến ăn, cô bé đã đưa tay ra gọi món.

Quan Mẫn Mẫn trêu con, 'Còn có rau cần, ớt xanh...'

'Mẹ, con không ăn rau cần với ớt xanh, ba, không muốn...'

'Không được kén ăn.' Về điểm này, Sầm tiên sinh tuyệt không dung túng.

Dưới ánh hoàng hôn, ba người vui vẻ đi vào trong nhà, phía sau còn có mấy chú chó nhỏ tung tăng chạy, tình cảnh này thật sự rất hạnh phúc, rất ấm áp.

Nhưng loại hạnh phúc này đối với hắn mà nói, chỉ là một mơ ước xa xôi không dám vọng tưởng.

Xe của Sầm Dung Cần dừng ở một ngã rẽ, vị trí thích hợp để nhìn mà không bị phát hiện, mãi đến khi bóng ba người khuất tầm mắt thật lâu hắn mới lần nữa nổ máy chạy về hướng nhà chính.

Hắn không muốn quấy rầy họ, nhưng chuyện li hôn thì nhất định phải nói rõ ràng với lão gia tử.

Cuộc hôn nhân ba năm, mỗi người đều có được cái mình muốn, đối với hắn mà nói, là rất công bằng.

Lúc đầu là ngoài ý muốn nhưng rồi nương theo bậc thang đó mà đi tiếp, bây giờ kết thúc, cũng là ngoài ý muốn, hắn vẫn bình thản tiếp nhận như vậy.

Chuyện của hắn, ngoại trừ Sầm Chí Quyền và lão gia tử, hắn không cần thiết phải báo cáo lại với ai.

Đối với chuyện của hắn, Sầm Chí Quyền trước giờ đều không can thiệp ngoại trừ cuộc hôn nhân đó, anh ấy hy vọng hắn có thể cởi bỏ gút mắc, bắt đầu một đoạn tình cảm mới.

Chuyện anh ấy hy vọng hắn làm, hắn làm sao có thể để anh ấy thất vọng chứ ?

Nhưng kết cuộc, vẫn không đúng kỳ vọng cho lắm.

Trước giờ hắn chưa từng có bất kỳ chờ mong nào đối với hôn nhân, đối với cô gái từng tính kế mình để đẩy mình vào cuộc hôn nhân này càng không có khả năng nảy sinh tình cảm, vì vậy li hôn cũng là điều tất yếu, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Ít ra cô đã có được thứ mình muốn còn hắn cũng chẳng thiệt thòi gì.



Đối với chuyện li hôn, Sầm Chí Quyền tuy rằng ngạc nhiên nhưng cũng chẳng nói gì nhiều, riêng lão gia tử, đương nhiên không thể tránh khỏi một trận mắng nhưng không sao cả.

Thứ nên chịu, hắn cam tâm tình nguyện gánh chịu.

*****

Trong gian bếp rộng rãi, Sầm tiên sinh ngày thường cao cao tại thượng giờ đang quây tạp dề, tay áo sơ mi xắn cao thuần thục chuẩn bị bữa tối, bất kể là rửa rau, thái rau hay chiên xào, tất cả động tác đều rất lưu loát. Còn Sầm phu nhân thì chỉ việc đứng ở bên cạnh nhìn, nghe lệnh mà lấy từ tủ lạnh ra những thứ hắn cần, chỉ có vậy thôi mà Sầm tiên sinh còn không yên tâm.

Cuối cùng, Sầm phu nhân dứt khoát chẳng làm gì cả, bê một cái ghế vào, cầm ly nước trái cây mà ông xã yêu dấu vừa ép ra cho, ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn.

'Ông xã...' Cô cắn ống hút, ngập ngừng gọi.

'Buồn thì ra ngoài đợi, nửa tiếng sau là ăn cơm được rồi.'

'Không đi.' Sầm phu nhân dứt khoát cự tuyệt.

'Vậy thì ngồi yên đó.' Sầm tiên sinh đang bận thái cà rốt, bắp, đậu chuẩn bị làm cơm chiên trứng cho con gái cưng.

'Anh không muốn biết hôm nay Hoa Lôi đến tìm em nói gì sao ?'

'Ừm, nói gì ?' Hắn cầm dao lên bắt đầu thái hành và thịt xông khói.

'Anh hỏi qua loa quá.' Sầm phu nhân buồn bực chỉ trích.

'Không phải anh đang nghe sao ?' Sầm tiên sinh quay đầu lại cười với cô, 'Đi lấy cho anh một chén cơm đi.'

'Anh làm hai phần đi, em cũng muốn ăn.' Sầm phu nhân đặt ly nước trái cây xuống, ngoan ngoãn đi xới cơm.

'Coi chừng bỏng tay đấy.' Sầm tiên sinh vớt cà rốt đã luộc chín ra xong, một chén cơm đầy đã đưa đến trước mặt.

'Hôm nay Hoa Lôi lại nói với em mình còn là con gái, ông xã, anh nói...' Sầm phu nhân đang định phát biểu ý kiến thì một tràng tiếng bước chân cắt đứt đoạn đối thoại của họ, 'Ba, con đói quá, chừng nào cơm chiên mới xong vậy ?'

Cô bé Nhược Nhược xoa bụng đứng ở cửa bếp hỏi.

'Năm phút nữa, OK ?'

'Vậy con đợi ở đây.'

Được thôi, đợi ở đây.

Thế nên đoạn đối thoại của hai người lớn kết thúc tại đây.

Ăn cơm xong, hai đứa nhỏ đến phòng giải trí còn Sầm phu nhân thì sốt ruột kéo chồng mình vào phòng ngủ trên lầu, đem chuyện Hoa Lôi nói hôm nay kể hết cho hắn nghe sau đó nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.

'Sao lại nhìn anh như vậy ? Hai người li hôn chứng tỏ họ không thích hợp.'

'Anh anh cảm thấy người nào mới thích hợp với Dung Cần.'

Sầm Chí Quyền nhún vai, 'Dung Cần đâu phải con nít, cậu ấy biết mình muốn gì.'

Sầm phu nhân không vui nhào vào lòng hắn, bàn tay nhỏ chui vào áo sơ mi của hắn làm loại, 'Em cứ cảm thấy đối với anh cậu ấy còn chưa thối chí nên mới li hôn.'

Đàn ông và phụ nữ lên giường hoàn toàn không cần tình cảm cũng có thể làm, vậy mà cậu ta đối với vợ mình, suốt ba năm liền không hề động đến một ngón tay, điều này chứng minh cái gì ?

Huhuhu, chẳng lẽ ông xã cô khiến người ta nhớ mãi không quên đến vậy sao ?

'Hay là anh thử với cậu ấy một lần ? Để cậu ấy hiểu thực ra anh không tốt đến như vậy, vậy thì sẽ thối chí ngay thôi.' Sầm tiên sinh cười trêu.

'Đừng hòng, vậy em thiệt biết mấy !' Sầm phu nhân đẩy Sầm tiên sinh ngã xuống sofa, ngồi lên bụng hắn tuyên bố chủ quyền, 'Mỗi miếng thịt trên người anh đều là của em.'

'Tối nay ăn nhiều thịt vậy còn chưa đủ sao ?' Đôi mắt đen của Sầm tiên sinh dần nhuốm một màu tìиɦ ɖu͙ƈ, giọng nói cũng thấp hơn mấy phần.

'Thịt của anh giờ em mới bắt đầu ăn mà.'

Sầm phu nhân vừa nói vừa bắt đầu ăn bữa khuya sớm ! Kết quả đương nhiên là bị ăn ngược lại đến xương cốt không còn.

/516

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status