Lúc Sầm Tĩnh Di và Phó Minh Trạch xuyên qua đại sảnh của quán bar định vào thang máy lên phòng riêng của nhà họ Sầm ở tầng trên cùng thì Phó Minh Trạch chợt vỗ vai cô, 'Này, người bên đó nhìn rất giống bạn trai cũ của em.'
Sầm Tĩnh Di nhìn theo hướng hắn chỉ, vừa khéo bắt gặp ánh mắt Ôn Nhã Húc đang nhìn về phía mình, từ lần tình cờ gặp nhau ở bãi đỗ xe đó, đây là lần thứ hai hai người gặp nhau.
Từ lúc nào thì hắn cũng thích đến quán bar rồi ?
Cô dời tầm mắt đi hướng khác, lúc nhìn thấy cô gái ngồi đối diện hắn, cô gái kia cũng nhìn cô, dường như nhận ra cô, vẫy tay mỉm cười với cô.
Giáo sư Ôn thật càng lúc càng lợi hại, người đẹp đó không phải bạn học cùng khoa y với họ trước đây đó sao ?
Nhưng mặc kệ hắn lợi hại đến đâu cũng đã không liên quan đến cô rồi.
'Đi thôi.' Cô xoay người trước, Phó Minh Trạch theo sát phía sau.
Hai người rời đi thật lâu rồi ánh mắt hắn vẫn bám riết không rời.
'Cô ấy về lúc nào ?' Hồ Thiệu Tuyết nhấp một hớp rượu, nhỏ giọng hỏi.
'Chắc là nửa tháng trước.' Ôn Nhã Húc rốt cuộc thu hồi tầm mắt, không nhìn Hồ Thiệu Tuyết mà chỉ đăm đắm nhìn vào một góc không có tiêu cự.
'Thảo nào, tôi cực khổ cố gắng bấy nhiêu lâu giờ anh lại trở về bộ dạng lúc trước.'
Hai năm trước, khi hắn lần đầu tiên tìm cô, thật sự suýt chút nữa Hồ Thiệu Tuyết đã không nhận ra người đàn ông tóc bạc một nửa, trong đáy mắt có một sự tối tăm mà bản thân đã sắp không thừa nhận nổi kia chính là người bạn học năm đó có thành tích nổi trội nhất của mình.
Hai năm nay, mỗi tuần hắn đều đến phòng khám tâm lý của cô, trải qua quá trình trị liệu tích cực, bệnh tình của hắn đã chuyển biến rất tốt.
Nhưng tuần trước, cả tuần này khi hắn đến, cô cảm nhận rất rõ rằng những cố gắng của mình lại trở thành con số không rồi.
Hỏi hắn thì hắn lại chẳng chịu nói gì.
Nhưng giờ thì cô đã rõ rồi.
Xem ra tâm bệnh phải dùng tâm dược mới trị được.
Bệnh của hắn cũng giống một loại thuốc độc vậy, cô là thuốc giải duy nhất.
Điều cô có thể làm thật sự hữu hạn, bao nhiêu cố gắng của cô cũng không bằng sự xuất hiện của cô.
'Thực xin lỗi.' Ôn Nhã Húc nhỏ giọng nói, trong đầu nghĩ đến lại lại bóng lưng cô lúc rời đi vừa nãy và cả người đàn ông kia nữa.
'Gần đây hai người có tiếp xúc không ?'
'Không có.'
Bao gồm lúc nãy, tổng cộng ba lần gặp mặt, đều là lướt qua nhau.
'Anh có dự định gì không ?'
'Không.' Hắn vẫn nhàn nhạt đáp, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
Nhưng cô biết, tất cả tâm tư của người này đều giấu rất sâu, không muốn bất kỳ người nào nhìn thấu.
Ngay cả cô, dưới tình huống hắn bị thôi miên thì điều cô nhìn thấy được cũng không phải tất cả, cô biết điều đó.
Mỗi lần hỏi đến một điểm nào đó thì đột nhiên bị tắc.
Nhưng có một điều cô biết rất rõ là tình yêu người này dành cho cô ấy sâu đậm đến đâu, sự áy náy trong lòng nặng đến đâu, nặng đến nỗi thậm chí không dám thực sự tiếp xúc cô.
Cho nên cho dù vừa nãy cô đứng trước mặt hắn, chắc hắn cũng không có dũng khí chủ động tiến đến nói gì với cô.
Trong căn phòng nằm ở tầng trên cùng tràn ngập tiếng nhạc du dương khiến người bước vào đều cảm thấy thư thái.
Nhưng nhìn vị đại tiểu thư ngồi ở quầy bar vừa vào đến thì đã uống liền mấy ly kia, không ai cảm thấy cô đang thả lỏng cả.
'Này, đừng uống nhiều vậy, coi chừng say đấy.' Trình Chi Nam bước đến vỗ vai cô.
'Anh mới say đó.' Sầm Tĩnh Di rót cho mình một ly, lần nữa uống cạn.
'Khụ khụ khụ !' Vị rượu quá mạnh khiến cô sặc đến nỗi ho không ngừng.
'Cô nàng phá của, đây là Whisky đó.' Trình Chi Nam giật ly rượu trong tay cô, nhìn về phía mấy người đang ngồi nói chuyện phiếm đằng kia, 'Ai lấy cho Tĩnh Di vậy ?'
'Anh Chi Nam, là cô ấy tự lấy.' Phó Minh Trạch vội giải thích.
'Mặc kệ nó, muốn uống thì cứ cho nó uống đi.' Trình Chi Khải thì không hề để tâm, tâm trạng không tốt mà, cứ để cô mua say cũng không sao.
'Anh... anh là ai... vậy ?' Sầm Tĩnh Di hé đôi mắt đã say mơ màng nhìn hắn, 'Rượu... trả em...'
'Anh là ai cũng không nhận ra mà còn đòi uống nữa ? Không được, anh đưa em về nhà.'
'Tránh... tránh ra...' Thật không dễ dàng mới đè nén cảm giác muốn ói xuống, ợ một tiếng, trong miệng toàn là mùi rượu.
'Em nổi cơn gì vậy ? Bước xuống, về nhà cho anh !' Tay Trình Chi Nam mới đặt lên vai thì đã bị cô rũ ra.
Sầm Tĩnh Di lắc lắc đầu, cảm thấy người trước mặt rất quen mắt, 'Ôn Nhã Húc, sao anh lại xuất hiện trước mắt tôi nữa ? Đúng là âm hồn không tan mà ! Tôi đã nói rồi, đời này tôi không muốn gặp lại anh nữa, anh không nghe sao ?' Cô đưa tay, vỗ lên mặt Trình Chi Nam một cái, lực đạo thực không nhẹ.
Trình Chi Nam đang định nổi điên thì lại vì nghe được cái tên kia mà sững lại, 'Ôn Nhã Húc, hắn đang ở đâu ?'
Phó Minh Trạch đặt ly rượu xuống bước đến, 'Vừa nãy bọn em nhìn thấy anh ta đang ngồi uống rượu với một cô gái ở đại sảnh.'
Thảo nào ! Trình Chi Nam khẽ lắc đầu, 'Em trông chừng nó, anh đi xuống dưới một lát.'
Mười phút sau...
Ôn Nhã Húc đi theo Trình Chi Nam vào phòng, còn không biết anh ta mời mình lên đây là có ý gì.
Hắn nói chuyện với Hồ Thiệu Tuyết một lúc thì cô ấy rời đi trước, còn hắn tuy rằng cũng đi ra quán bar nhưng chưa vội rời đi mà đứng tựa vào một cột đèn đường trước cửa quán bar, yên tĩnh nhìn từng người ra vào, chỉ là, không hề có bóng hình mà hắn quá quen thuộc kia mà thôi.
Ôn Nhã Húc không biết tại sao bản thân đi không đành, cũng không biết dã đứng đó bao lâu, mãi đến khi Trình Chi Nam đột nhiên xuất hiện trước mặt thì hắn mới hoàn hồn lại.
Mọi người đều làm việc ở Sầm thị, tuy rằng trên công việc không có liên quan gì đến nhau nhưng đương nhiên là biết mặt nhau.
Trình Chi Nam nói muốn mời hắn uống một ly, hắn không nghĩ ra được lý do gì để cự tuyệt vì vậy theo chân anh ta lên tầng trên cùng.
Lúc Ôn Nhã Húc và Trình Chi Nam đi vào phòng, những người trong phòng đều biết hắn, ai nấy đều nâng ly về phía hắn xem như chào hỏi.
'Giáo sư Ôn muốn uống gì ? Tôi pha mời cậu.' Lời Trình Chi Nam vừa dứt thì ở phía quầy bar chợt vang lên tiếng thét chói tai...
'Tôi đã nói không cần rồi, anh nghe không hiểu sao ? Tránh ra ! Tránh ra ! Tôi không muốn nhìn thấy anh !'
Giọng nói đó quen tai quá ! Ôn Nhã Húc vụt quay đầu lại nhìn về phía quầy bar, người đã xuất hiện vô số lần trong đầu hắn kia lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế chân cao, trong tay cầm một chiếc dùi xiên đá không ngừng khua khoắng, miệng vẫn nỉ non, 'Tôi không muốn đá, rượu đâu ? Mang đến đây... mang đến đây...'
'Đại tiểu thư, cô có biết làm vậy nguy hiểm lắm không ?' Phó Minh Trạch than nhẹ một câu, phụ nữ uống rượu say phiền thật đó.
Hắn thử cướp lại cây dùi xiên đá nhưng cô cứ một mực muốn chống đối.
'Cậu đi giải quyết nó đi.' Trình Chi Nam vỗ vai Ôn Nhã Húc mỉm cười nói.
Chuyện giữa hai người họ hắn cũng nghe được ít nhiều.
Nhưng thời gian 10 năm, trải qua mấy lần chia tay, hợp lại, giờ hai người đều cô đơn, nếu hắn không nhìn sai, xem ra vẫn còn sẽ dây dưa tiếp tục.
Vậy thì cứ để mặc vận mệnh an bài đi !
Thì ra Trình Chi Nam gọi hắn lên không phải để uống rượu mà vì cô.
Nhiều năm chia cách, lần đầu tiên được đến gần cô như vậy.
Đôi chân đang bước về phía cô khẽ run lên, còn Phó Minh Trạch khi nhìn thấy hắn bước đến thì lập tức lùi lại.
'Ôn Nhã Húc, anh là đồ khốn !'
Cô không quay đầu, cũng không biết người mình đã mắng suốt một buổi tối đang đứng ngay sau lưng mình.
Khi giọng nói ngay cả trong mộng cũng quấy rầy hắn không thôi kia lần nữa rõ ràng vang bên tai, Ôn Nhã Húc rốt cuộc không đè nén được khát vọng đã lâu, rất lâu của ình, từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay kia giữ lấy chiếc dùi xiên đá.
Khí tức quen thuộc và mùi rượu nồng đậm cùng lúc ập đến khiến hắn thoáng chau mày, 'Rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu vậy chứ ?'
Giọng nói ôn tồn quen thuộc vang lên bên tai, trong cơn say mông lung, Sầm Tĩnh Di nhìn thấy tên Ôn Nhã Húc đáng ghét kia chỉ có điều, cô xua thế nào hắn cũng không biến mất, bực thật đấy !
'Ai... ai cần anh lo ! Không cần anh ! Tránh ra ! Đồ đáng ghét !' Sầm Tĩnh Di dùng sức đẩy hắn.
Ôn Nhã Húc vẫn không nhúc nhích, 'Sao lại uống nhiều vậy ?'
Tửu lượng của cô không tốt hơn nữa hễ đụng đến rượu thì lại làm loạn.
'Đồ khốn !' Dùng hết sức vẫn không đẩy được hắn ra, cô càng thêm nóng giận.
Ôn Nhã Húc nhướng mày, 'Phải, anh là đồ khốn. Đừng uống nữa, anh đưa em về nhà.'
Hắn ôm cô gái đã say khướt kia xuống khỏi chiếc ghế chân cao, chuẩn bị rời đi.
'Tôi còn muốn... uống, tôi... không muốn đi !' Sầm Tĩnh Di chết sống bám chặt quầy bar không buông.
'Chúng ta về nhà uống, em muốn uống bao nhiêu, anh uống cùng em.'
'Không cần. Tôi không muốn gặp anh, tránh ra !'
Ôn Nhã Húc nhân lúc cô thả tay ra, nhanh nhẹn ôm cô lên rời đi nhưng suốt trên đường, một bước đi cũng rất khó khăn.
Sầm Tĩnh Di dùng hết cách có thể, vừa cắn, vừa đánh và tay, vai và cổ hắn còn chân thì không ngừng đá đạp, thi thoảng có thể nghe được tiếng rên khẽ của Ôn Nhã Húc.
'Cú đá này chắc là đau lắm !' Đứng bên ngoài xem trò vui, Trình Chi Nam không khỏi than thầm.
Lúc không uống rượu đã rất dữ dằn rồi, uống rượu vào rồi càng khó đối phó hơn, haizz, sau này hắn có muốn tìm bạn gái, vẫn nên tìm cô nào dịu dàng nhu mì một chút, bằng không người chịu khổ vẫn là bản thân.
Chẳng trách ra nước ngoài mấy năm rồi vẫn chưa tìm được bạn trai.
'Giày gót cao như vậy, không đau mới lạ đó.'
'Chắc chỉ có giáo sư Ôn mới chịu đựng cô nàng này nổi thôi.'
'Bởi vậy mới nói một vật khắc một vật là vậy.'
Mấy người đàn ông vừa xem cuộc vui vừa bàn tán xôn xao.
Sầm Tĩnh Di nhìn theo hướng hắn chỉ, vừa khéo bắt gặp ánh mắt Ôn Nhã Húc đang nhìn về phía mình, từ lần tình cờ gặp nhau ở bãi đỗ xe đó, đây là lần thứ hai hai người gặp nhau.
Từ lúc nào thì hắn cũng thích đến quán bar rồi ?
Cô dời tầm mắt đi hướng khác, lúc nhìn thấy cô gái ngồi đối diện hắn, cô gái kia cũng nhìn cô, dường như nhận ra cô, vẫy tay mỉm cười với cô.
Giáo sư Ôn thật càng lúc càng lợi hại, người đẹp đó không phải bạn học cùng khoa y với họ trước đây đó sao ?
Nhưng mặc kệ hắn lợi hại đến đâu cũng đã không liên quan đến cô rồi.
'Đi thôi.' Cô xoay người trước, Phó Minh Trạch theo sát phía sau.
Hai người rời đi thật lâu rồi ánh mắt hắn vẫn bám riết không rời.
'Cô ấy về lúc nào ?' Hồ Thiệu Tuyết nhấp một hớp rượu, nhỏ giọng hỏi.
'Chắc là nửa tháng trước.' Ôn Nhã Húc rốt cuộc thu hồi tầm mắt, không nhìn Hồ Thiệu Tuyết mà chỉ đăm đắm nhìn vào một góc không có tiêu cự.
'Thảo nào, tôi cực khổ cố gắng bấy nhiêu lâu giờ anh lại trở về bộ dạng lúc trước.'
Hai năm trước, khi hắn lần đầu tiên tìm cô, thật sự suýt chút nữa Hồ Thiệu Tuyết đã không nhận ra người đàn ông tóc bạc một nửa, trong đáy mắt có một sự tối tăm mà bản thân đã sắp không thừa nhận nổi kia chính là người bạn học năm đó có thành tích nổi trội nhất của mình.
Hai năm nay, mỗi tuần hắn đều đến phòng khám tâm lý của cô, trải qua quá trình trị liệu tích cực, bệnh tình của hắn đã chuyển biến rất tốt.
Nhưng tuần trước, cả tuần này khi hắn đến, cô cảm nhận rất rõ rằng những cố gắng của mình lại trở thành con số không rồi.
Hỏi hắn thì hắn lại chẳng chịu nói gì.
Nhưng giờ thì cô đã rõ rồi.
Xem ra tâm bệnh phải dùng tâm dược mới trị được.
Bệnh của hắn cũng giống một loại thuốc độc vậy, cô là thuốc giải duy nhất.
Điều cô có thể làm thật sự hữu hạn, bao nhiêu cố gắng của cô cũng không bằng sự xuất hiện của cô.
'Thực xin lỗi.' Ôn Nhã Húc nhỏ giọng nói, trong đầu nghĩ đến lại lại bóng lưng cô lúc rời đi vừa nãy và cả người đàn ông kia nữa.
'Gần đây hai người có tiếp xúc không ?'
'Không có.'
Bao gồm lúc nãy, tổng cộng ba lần gặp mặt, đều là lướt qua nhau.
'Anh có dự định gì không ?'
'Không.' Hắn vẫn nhàn nhạt đáp, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
Nhưng cô biết, tất cả tâm tư của người này đều giấu rất sâu, không muốn bất kỳ người nào nhìn thấu.
Ngay cả cô, dưới tình huống hắn bị thôi miên thì điều cô nhìn thấy được cũng không phải tất cả, cô biết điều đó.
Mỗi lần hỏi đến một điểm nào đó thì đột nhiên bị tắc.
Nhưng có một điều cô biết rất rõ là tình yêu người này dành cho cô ấy sâu đậm đến đâu, sự áy náy trong lòng nặng đến đâu, nặng đến nỗi thậm chí không dám thực sự tiếp xúc cô.
Cho nên cho dù vừa nãy cô đứng trước mặt hắn, chắc hắn cũng không có dũng khí chủ động tiến đến nói gì với cô.
Trong căn phòng nằm ở tầng trên cùng tràn ngập tiếng nhạc du dương khiến người bước vào đều cảm thấy thư thái.
Nhưng nhìn vị đại tiểu thư ngồi ở quầy bar vừa vào đến thì đã uống liền mấy ly kia, không ai cảm thấy cô đang thả lỏng cả.
'Này, đừng uống nhiều vậy, coi chừng say đấy.' Trình Chi Nam bước đến vỗ vai cô.
'Anh mới say đó.' Sầm Tĩnh Di rót cho mình một ly, lần nữa uống cạn.
'Khụ khụ khụ !' Vị rượu quá mạnh khiến cô sặc đến nỗi ho không ngừng.
'Cô nàng phá của, đây là Whisky đó.' Trình Chi Nam giật ly rượu trong tay cô, nhìn về phía mấy người đang ngồi nói chuyện phiếm đằng kia, 'Ai lấy cho Tĩnh Di vậy ?'
'Anh Chi Nam, là cô ấy tự lấy.' Phó Minh Trạch vội giải thích.
'Mặc kệ nó, muốn uống thì cứ cho nó uống đi.' Trình Chi Khải thì không hề để tâm, tâm trạng không tốt mà, cứ để cô mua say cũng không sao.
'Anh... anh là ai... vậy ?' Sầm Tĩnh Di hé đôi mắt đã say mơ màng nhìn hắn, 'Rượu... trả em...'
'Anh là ai cũng không nhận ra mà còn đòi uống nữa ? Không được, anh đưa em về nhà.'
'Tránh... tránh ra...' Thật không dễ dàng mới đè nén cảm giác muốn ói xuống, ợ một tiếng, trong miệng toàn là mùi rượu.
'Em nổi cơn gì vậy ? Bước xuống, về nhà cho anh !' Tay Trình Chi Nam mới đặt lên vai thì đã bị cô rũ ra.
Sầm Tĩnh Di lắc lắc đầu, cảm thấy người trước mặt rất quen mắt, 'Ôn Nhã Húc, sao anh lại xuất hiện trước mắt tôi nữa ? Đúng là âm hồn không tan mà ! Tôi đã nói rồi, đời này tôi không muốn gặp lại anh nữa, anh không nghe sao ?' Cô đưa tay, vỗ lên mặt Trình Chi Nam một cái, lực đạo thực không nhẹ.
Trình Chi Nam đang định nổi điên thì lại vì nghe được cái tên kia mà sững lại, 'Ôn Nhã Húc, hắn đang ở đâu ?'
Phó Minh Trạch đặt ly rượu xuống bước đến, 'Vừa nãy bọn em nhìn thấy anh ta đang ngồi uống rượu với một cô gái ở đại sảnh.'
Thảo nào ! Trình Chi Nam khẽ lắc đầu, 'Em trông chừng nó, anh đi xuống dưới một lát.'
Mười phút sau...
Ôn Nhã Húc đi theo Trình Chi Nam vào phòng, còn không biết anh ta mời mình lên đây là có ý gì.
Hắn nói chuyện với Hồ Thiệu Tuyết một lúc thì cô ấy rời đi trước, còn hắn tuy rằng cũng đi ra quán bar nhưng chưa vội rời đi mà đứng tựa vào một cột đèn đường trước cửa quán bar, yên tĩnh nhìn từng người ra vào, chỉ là, không hề có bóng hình mà hắn quá quen thuộc kia mà thôi.
Ôn Nhã Húc không biết tại sao bản thân đi không đành, cũng không biết dã đứng đó bao lâu, mãi đến khi Trình Chi Nam đột nhiên xuất hiện trước mặt thì hắn mới hoàn hồn lại.
Mọi người đều làm việc ở Sầm thị, tuy rằng trên công việc không có liên quan gì đến nhau nhưng đương nhiên là biết mặt nhau.
Trình Chi Nam nói muốn mời hắn uống một ly, hắn không nghĩ ra được lý do gì để cự tuyệt vì vậy theo chân anh ta lên tầng trên cùng.
Lúc Ôn Nhã Húc và Trình Chi Nam đi vào phòng, những người trong phòng đều biết hắn, ai nấy đều nâng ly về phía hắn xem như chào hỏi.
'Giáo sư Ôn muốn uống gì ? Tôi pha mời cậu.' Lời Trình Chi Nam vừa dứt thì ở phía quầy bar chợt vang lên tiếng thét chói tai...
'Tôi đã nói không cần rồi, anh nghe không hiểu sao ? Tránh ra ! Tránh ra ! Tôi không muốn nhìn thấy anh !'
Giọng nói đó quen tai quá ! Ôn Nhã Húc vụt quay đầu lại nhìn về phía quầy bar, người đã xuất hiện vô số lần trong đầu hắn kia lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế chân cao, trong tay cầm một chiếc dùi xiên đá không ngừng khua khoắng, miệng vẫn nỉ non, 'Tôi không muốn đá, rượu đâu ? Mang đến đây... mang đến đây...'
'Đại tiểu thư, cô có biết làm vậy nguy hiểm lắm không ?' Phó Minh Trạch than nhẹ một câu, phụ nữ uống rượu say phiền thật đó.
Hắn thử cướp lại cây dùi xiên đá nhưng cô cứ một mực muốn chống đối.
'Cậu đi giải quyết nó đi.' Trình Chi Nam vỗ vai Ôn Nhã Húc mỉm cười nói.
Chuyện giữa hai người họ hắn cũng nghe được ít nhiều.
Nhưng thời gian 10 năm, trải qua mấy lần chia tay, hợp lại, giờ hai người đều cô đơn, nếu hắn không nhìn sai, xem ra vẫn còn sẽ dây dưa tiếp tục.
Vậy thì cứ để mặc vận mệnh an bài đi !
Thì ra Trình Chi Nam gọi hắn lên không phải để uống rượu mà vì cô.
Nhiều năm chia cách, lần đầu tiên được đến gần cô như vậy.
Đôi chân đang bước về phía cô khẽ run lên, còn Phó Minh Trạch khi nhìn thấy hắn bước đến thì lập tức lùi lại.
'Ôn Nhã Húc, anh là đồ khốn !'
Cô không quay đầu, cũng không biết người mình đã mắng suốt một buổi tối đang đứng ngay sau lưng mình.
Khi giọng nói ngay cả trong mộng cũng quấy rầy hắn không thôi kia lần nữa rõ ràng vang bên tai, Ôn Nhã Húc rốt cuộc không đè nén được khát vọng đã lâu, rất lâu của ình, từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay kia giữ lấy chiếc dùi xiên đá.
Khí tức quen thuộc và mùi rượu nồng đậm cùng lúc ập đến khiến hắn thoáng chau mày, 'Rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu vậy chứ ?'
Giọng nói ôn tồn quen thuộc vang lên bên tai, trong cơn say mông lung, Sầm Tĩnh Di nhìn thấy tên Ôn Nhã Húc đáng ghét kia chỉ có điều, cô xua thế nào hắn cũng không biến mất, bực thật đấy !
'Ai... ai cần anh lo ! Không cần anh ! Tránh ra ! Đồ đáng ghét !' Sầm Tĩnh Di dùng sức đẩy hắn.
Ôn Nhã Húc vẫn không nhúc nhích, 'Sao lại uống nhiều vậy ?'
Tửu lượng của cô không tốt hơn nữa hễ đụng đến rượu thì lại làm loạn.
'Đồ khốn !' Dùng hết sức vẫn không đẩy được hắn ra, cô càng thêm nóng giận.
Ôn Nhã Húc nhướng mày, 'Phải, anh là đồ khốn. Đừng uống nữa, anh đưa em về nhà.'
Hắn ôm cô gái đã say khướt kia xuống khỏi chiếc ghế chân cao, chuẩn bị rời đi.
'Tôi còn muốn... uống, tôi... không muốn đi !' Sầm Tĩnh Di chết sống bám chặt quầy bar không buông.
'Chúng ta về nhà uống, em muốn uống bao nhiêu, anh uống cùng em.'
'Không cần. Tôi không muốn gặp anh, tránh ra !'
Ôn Nhã Húc nhân lúc cô thả tay ra, nhanh nhẹn ôm cô lên rời đi nhưng suốt trên đường, một bước đi cũng rất khó khăn.
Sầm Tĩnh Di dùng hết cách có thể, vừa cắn, vừa đánh và tay, vai và cổ hắn còn chân thì không ngừng đá đạp, thi thoảng có thể nghe được tiếng rên khẽ của Ôn Nhã Húc.
'Cú đá này chắc là đau lắm !' Đứng bên ngoài xem trò vui, Trình Chi Nam không khỏi than thầm.
Lúc không uống rượu đã rất dữ dằn rồi, uống rượu vào rồi càng khó đối phó hơn, haizz, sau này hắn có muốn tìm bạn gái, vẫn nên tìm cô nào dịu dàng nhu mì một chút, bằng không người chịu khổ vẫn là bản thân.
Chẳng trách ra nước ngoài mấy năm rồi vẫn chưa tìm được bạn trai.
'Giày gót cao như vậy, không đau mới lạ đó.'
'Chắc chỉ có giáo sư Ôn mới chịu đựng cô nàng này nổi thôi.'
'Bởi vậy mới nói một vật khắc một vật là vậy.'
Mấy người đàn ông vừa xem cuộc vui vừa bàn tán xôn xao.
/516
|