Khách sạn The Royal Hawaii tọa lạc ở Waikiki được xem là khách sạn đẹp nhất ở đây.
Được xây dựng từ năm 1927 theo phong cách Moor của Tây Ban Nha, cho tới bây giờ, nó vẫn mang vẻ đẹp hoa lệ mà cổ điển như trước, trở thành một biểu tượng của sự xa hoa.
Từ cửa sổ sát đất của phòng tổng thống nhìn ra ngoài có thể thấy được một màu xanh bát ngát của biển dưới ánh mặt trời, bãi biển trứ danh Waikiki như trải dài vô tận trước mắt, cảm giác như không thể phân biệt được trời và biển, đến nơi này thật khiến người ta lưu luyến quên về.
Hai người ngụ ở khách sạn đó, ban ngày ra ngoài chơi, buổi tối cô quấn quýt đòi dẫn xuống quán bar.
Mỗi ngày từ chiều đến 12 giờ đêm là giờ quầy bar của khách sạn tổ chức tiệc cocktail, ngày thường cô rất ít có cơ hội đến quán bar, giờ nếu như đã đi nghỉ, vậy đương nhiên phải thưởng thức cho biết rồi.
'Hai vị muốn dùng gì? Mai-Tai hay Chi-Chi? Hay Blue Hawaii?' Thấy hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ lịch sự đến hỏi, ba loại mà anh ta vừa hỏi là ba loại cocktail nổi tiếng ở Hawaii, cũng là món tủ của quầy bar này, hầu hết khách tham quan đến đây đều sẽ uống vài ly.
'Đó là gì?' Quan Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
'Chi-Chi là cocktail được pha từ rượu vodka và nước dừa, Blue Hawaii được pha từ rượu curaccao, rượu rum, nước dứa, nước dừa còn Mai-Tai là...'
'Loại nào em cũng muốn thử hết.' Quan Mẫn Mẫn chống cằm nhìn Sầm Chí Quyền, 'Được không?'
Tửu lượng không chống đỡ nổi một ly mà còn dám đòi thử 3 loại?!
Sầm Chí Quyền làm chủ, gọi cho cô món cocktail nổi tiếng nhất ở đây – Mai-Tai.
Không lâu sau, rượu đã được đưa lên.
Nguồn gốc của Mai-Tai là từ Jamaica, nó có màu cam pha lẫn cà phê rất đẹp.
Quan Mẫn Mẫn đã sớm không đợi kịp vội vàng nhấp một ngụm, vị thanh mát kèm chút chua chua, ngòn ngọt khiến cô thích cực, uống hết hớp này đến hớp khác...
'Uống chậm thôi.' Sầm Chí Quyền không khỏi lo lắng nói nhưng rất nhanh, cả ly rượu đã vào bụng cô mà ly trước mặt hắn vẫn chưa đụng đến một hớp.
'Em còn muốn uống.' Cô đưa tay định lấy ly rượu của hắn nhưng đã bị hắn nhanh hơn giằng lại.
'Không được uống nữa.' Một ly đối với cô mà nói đã đủ lắm rồi.
'Ông xã, em còn muốn uống nữa.' Cô ngước lên nhìn hắn, vừa đáng thương vừa nũng nịu nói.
Lần đầu tiên kêu được, những lần sau đã dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng lý trí của Sầm tiên sinh vẫn còn.
'Ngoan, chúng ta không uống nữa, ra ngoài bãi biển chơi.'
'Bên ngoài trời tối thui, chơi không vui, chúng ta uống rượu tiếp đi!'
'Anh dẫn em đi chơi, đảm bảo rất vui, chúng ta mang theo rượu uống, được không?' Hắn thấp giọng dỗ dành.
Buổi tối uống rượu trên bãi cát, thoạt nghe rất lãng mạn nha!
Cho nên Sầm phu nhân nhận lời ngay.
Chỉ có điều, lúc Sầm tiên sinh một tay dìu cô ra ngoài, tay kia đã lặng lẽ đem ly rượu trả lại cho nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa.
Bên ngoài khách sạn là bãi biển Waikiki, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ dập dềnh và ánh sáng từ khách sạn chiếu đến, ngoài ra chẳng còn gì.
Vốn chẳng có gì thú vị nhưng đã có chút say, Quan tiểu thư lại cảm thấy chơi vui cực kỳ, cũng quên luôn chuyện uống rượu.
Thủy triều lên, nước biển lạnh băng không ngừng vỗ vào bờ, làm ướt cả đôi chân trần của cô, ướt luôn gấu váy nhưng cô chẳng để ý chút nào, ngược lại Sầm Chí Quyền sợ cô lạnh, cứng rắn kéo cô lên.
'Về thôi.'
'Không về.' Cô nũng nịu tựa vào ngực hắn.
Sầm Chí Quyền bất chấp sự phản kháng của cô, bế bổng cô lên đi về phía khách sạn.
Nửa say nửa tỉnh, Quan tiểu thư bắt đầu nổi tính tùy hứng, hai tay vòng qua cổ hắn, chủ động hôn lên, bàn tay cũng không an phận sờ nắn loạn cả lên.
'Chúng ta làm một lần ở bãi biển, được không?'
Sầm tiên sinh bắt đầu có chút hối hận đã mang cô ra đây, vừa nãy nên mang thẳng về phòng thì hơn, giờ bị cô khiêu khích đến toàn thân bốc hỏa, có chút không đợi kịp!
Vốn định đưa cô về phòng nhưng dưới sự khiêu khích đầy cố ý của cô, hắn xoay người, đưa cô đến một hốc đá vắng vẽ, đặt cô nằm xuống bãi cát rồi vội vã cúi xuống hôn cô, mà cô, càng ôm hắn chặt hơn!
Đêm tối đen như mực, bãi cát không người, rất kíƈɦ ŧìиɦ, cũng rất điên cuồng!
****
Hai người đến Hawaii ngày thứ ba thì ngồi thuyền ra biển. Chiếc du thuyền lớn ngoại trừ thuyền trưởng và phó lái cùng vệ sĩ ra thì chỉ còn hai người họ.
'Chúng ta đi đâu vậy?'
Lười nhác ngồi trên boong tàu để gió thổi tung mái óc, Quan Mẫn Mẫn vừa uống nước trái cây vừa nhìn người đàn ông bên cạnh.
'Lát nữa em sẽ biết thôi.'
Đợi lát nữa thì còn hỏi làm gì?
'Thật không thể nói sao?'
'Nói ra thì không còn niềm vui bất ngờ nữa.'
Niềm vui bất ngờ!?
Ông chồng cứng nhắc của cô lúc nào thì biết cho người ta niềm vui bất ngờ rồi?
Nghĩ vậy nhưng Sầm phu nhân không hỏi nữa, an tâm chờ niềm vui bất ngờ của hắn.
Thời tiết rất tốt, độ ẩm vừa phải, trời trong mây trắng, Quan Mẫn Mẫn nói chuyện phiếm với hắn một lúc thì cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng không biết lúc nào thì ngủ mất.
Có lẽ mấy ngày nay đi chơi nhiều quá, thể lực có chút chống cự không nổi.
Cô ngủ rất say, rất lâu, đến nỗi hắn bế cô vào cabin lúc nào cũng không biết. Khi cô thức dậy, mí mắt còn chưa mở ra thì đã ngửi được mùi hoa thơm ngát.
Bàn tay nhỏ khẽ động, đầu ngón tay truyền đến cảm giác man mát mà êm ái, là cái gì vậy?
Hàng mi dài khẽ động, vài giây sau, cô từ từ mở mắt ra ngồi dậy...
Đập vào mắt là cảnh tượng khiến cô kinh ngạc đến không khép miệng lại được...
Trên chiếc giường trắng tinh phủ đầy những cánh hoa hồng đỏ rực...
Thứ mà ngón tay cô vừa đụng đến là cánh hoa hồng...
Cô túm một nắm tung lên không trung, cánh hoa như một cơn mưa đỏ đổ xuống, đẹp không thể tả.
'Ông xã...'
Cô vừa mới quay đầu gọi một tiếng thì liền im bặt...
Bởi vì không chỉ trên giường mà tất cả những nơi khác đều rải đầy hoa hồng, suốt một đường đến boong tàu...
Đây...đây là niềm vui bất ngờ đó sao?
Từng đóa, từng bó, từng hộp đầy hoa đập vào mắt cô, Quan Mẫn Mẫn thấy mình như đang chìm trong một biển hoa hồng...
Cô đứng dậy, ngơ ngác nhìn cảnh tượng đẹp như trong mơ, khóe môi không tự chủ được vẽ lên một nụ cười rạng rỡ...
Cô chạy ra khỏi cabin, chân giẫm lên những cánh hoa hồng, khi đến được boong tàu thì trong mắt chỉ còn màu đỏ của hoa hồng, lãng mạn đến không thể tưởng tượng, cũng đẹp đến không thể tưởng tượng.
Cảm giác xúc động xen lẫn với suиɠ sướиɠ tràn ngập trong lồng ngực, nụ cười trên môi rạng rỡ đến không thể rạng rỡ hơn, nhưng, hắn đang ở đâu?
Cô nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông nhưng lại kinh ngạc phát hiện, chiếc du thuyền đã cập bến mà trên bãi cát, cũng là một biển hoa hồng kéo dài vô tận...
Cô đứng ở mũi tàu, cả người như bị bao vây giữa màu xanh của trời, của biển và màu đỏ của hoa hồng.
'Mẫn Mẫn, thích không?'
Giọng nói quen thuộc từ sau lưng truyền đến khiến cô rốt cuộc hoàn hồn, lập tức xoay người lại...
Người đàn ông không biết đã đổi bộ lễ phục màu đen từ lúc nào đang chậm rãi bước về phía cô, trên tay là một bó hồng lớn...
Hắn đây là...
Cô thấy mắt mình nóng lên, nói không nên lời, chỉ có thể đứng đó nhìn hắn dừng lại trước mặt.
Hắn cúi đầu, cô ngẩng đầu, tầm mắt hai người giao nhau trong không trung...
'Thích không?' Hắn lại hỏi.
'Thích.' Cô đáp, giọng hơi nghẹn lại.
'Nếu như đã vậy...' Hắn đưa bó hoa trên tay mình cho cô sau đó lùi lại hai bước, quỳ một gối xuống, một chiếc hộp nhung đen không biết đã nằm trong lòng bàn tay từ lúc nào.
Hắn mở hộp ra, để lộ một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp đang phát ra những tia sáng lấp lánh.
Viên kim cương màu hồng phấn được cắt thành hình trái tim hoàn mỹ, không phải là chiếc lần trước hắn mang từ nước ngoài về.
Đối với trang sức cô vốn không biết nhiều nhưng cũng biết, giá trị của chiếc nhẫn này tuyệt đối ngoài sức tưởng tượng, thậm chí có tiền cũng chưa chắc mua được.
'Mẫn Mẫn, gả cho anh đi!' Hắn nâng chiêc nhẫn lên, trầm thấp, rõ ràng mà kiên định nói, 'Bất kể em là ai, thân phận địa vị thế nào, Sầm Chí Quyền anh đời này sẽ chỉ thương em, yêu em, tuyệt không thay đổi.'
Đây...
Đây...
Là cầu hôn sao?
Mũi cô chợt thấy chua xót, đôi mắt cũng trở nên mơ hồ nhìn không rõ.
Cô hít hít mũi, nhìn chiếc nhẫn đang im lặng nằm trong tay hắn, nhớ lại lần trước ở ngay văn phòng mình, lần cầu hôn không kể là lãng mạn, thậm chí có phần cường thế ép người của hắn...
Cô vốn cho rằng, người đàn ông tính cách như vậy vĩnh viễn cũng sẽ không có những hành động lãng mạn đến thế, thực ra, cho dù không có cô cũng sẽ không cảm thấy nuối tiếc gì bởi vì về mặt luật pháp họ đã là vợ chồng, hơn nữa cô cũng biết rất rõ, hắn yêu mình.
Rất yêu!
Nhưng ngay lúc cô đã chấp nhận chuyện sẽ không có màn cầu hôn lãng mạn nào mà trực tiếp tiến vào lễ đường thì hắn lại cho cô một bất ngờ quá lớn...
Người đàn ông cầm nhẫn quỳ trước mặt cô, dùng thái độ chân thành nhất cầu hôn cô.
Hắn như vậy, cô làm sao không cảm động cho được?
Nước mắt không khống chế được mà trào ra như đê vỡ, thế nào cũng không ngừng được, khóc đến sắp không thở nổi.
Hắn hao hết tâm tư thiết kế một màn cầu hôn lãng mạn như vậy là vì muốn cô vui chứ không phải muốn cô khóc, hơn nữa còn khóc đến thương tâm như vậy!
Nhưng cô còn chưa nhận lời hắn, nếu theo trình tự, hắn vẫn chưa thể đứng lên.
Nhưng hắn căn bản không để ý đến cái gọi là trình tự gì đó, giờ hắn chỉ muốn kéo cô gái đang khóc như mưa kia vào lòng mà an ủi vỗ về, để cô đừng khóc nữa.
Chính ngay lúc hắn định bất chấp tất cả đứng lên thì...
Được xây dựng từ năm 1927 theo phong cách Moor của Tây Ban Nha, cho tới bây giờ, nó vẫn mang vẻ đẹp hoa lệ mà cổ điển như trước, trở thành một biểu tượng của sự xa hoa.
Từ cửa sổ sát đất của phòng tổng thống nhìn ra ngoài có thể thấy được một màu xanh bát ngát của biển dưới ánh mặt trời, bãi biển trứ danh Waikiki như trải dài vô tận trước mắt, cảm giác như không thể phân biệt được trời và biển, đến nơi này thật khiến người ta lưu luyến quên về.
Hai người ngụ ở khách sạn đó, ban ngày ra ngoài chơi, buổi tối cô quấn quýt đòi dẫn xuống quán bar.
Mỗi ngày từ chiều đến 12 giờ đêm là giờ quầy bar của khách sạn tổ chức tiệc cocktail, ngày thường cô rất ít có cơ hội đến quán bar, giờ nếu như đã đi nghỉ, vậy đương nhiên phải thưởng thức cho biết rồi.
'Hai vị muốn dùng gì? Mai-Tai hay Chi-Chi? Hay Blue Hawaii?' Thấy hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ lịch sự đến hỏi, ba loại mà anh ta vừa hỏi là ba loại cocktail nổi tiếng ở Hawaii, cũng là món tủ của quầy bar này, hầu hết khách tham quan đến đây đều sẽ uống vài ly.
'Đó là gì?' Quan Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
'Chi-Chi là cocktail được pha từ rượu vodka và nước dừa, Blue Hawaii được pha từ rượu curaccao, rượu rum, nước dứa, nước dừa còn Mai-Tai là...'
'Loại nào em cũng muốn thử hết.' Quan Mẫn Mẫn chống cằm nhìn Sầm Chí Quyền, 'Được không?'
Tửu lượng không chống đỡ nổi một ly mà còn dám đòi thử 3 loại?!
Sầm Chí Quyền làm chủ, gọi cho cô món cocktail nổi tiếng nhất ở đây – Mai-Tai.
Không lâu sau, rượu đã được đưa lên.
Nguồn gốc của Mai-Tai là từ Jamaica, nó có màu cam pha lẫn cà phê rất đẹp.
Quan Mẫn Mẫn đã sớm không đợi kịp vội vàng nhấp một ngụm, vị thanh mát kèm chút chua chua, ngòn ngọt khiến cô thích cực, uống hết hớp này đến hớp khác...
'Uống chậm thôi.' Sầm Chí Quyền không khỏi lo lắng nói nhưng rất nhanh, cả ly rượu đã vào bụng cô mà ly trước mặt hắn vẫn chưa đụng đến một hớp.
'Em còn muốn uống.' Cô đưa tay định lấy ly rượu của hắn nhưng đã bị hắn nhanh hơn giằng lại.
'Không được uống nữa.' Một ly đối với cô mà nói đã đủ lắm rồi.
'Ông xã, em còn muốn uống nữa.' Cô ngước lên nhìn hắn, vừa đáng thương vừa nũng nịu nói.
Lần đầu tiên kêu được, những lần sau đã dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng lý trí của Sầm tiên sinh vẫn còn.
'Ngoan, chúng ta không uống nữa, ra ngoài bãi biển chơi.'
'Bên ngoài trời tối thui, chơi không vui, chúng ta uống rượu tiếp đi!'
'Anh dẫn em đi chơi, đảm bảo rất vui, chúng ta mang theo rượu uống, được không?' Hắn thấp giọng dỗ dành.
Buổi tối uống rượu trên bãi cát, thoạt nghe rất lãng mạn nha!
Cho nên Sầm phu nhân nhận lời ngay.
Chỉ có điều, lúc Sầm tiên sinh một tay dìu cô ra ngoài, tay kia đã lặng lẽ đem ly rượu trả lại cho nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa.
Bên ngoài khách sạn là bãi biển Waikiki, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ dập dềnh và ánh sáng từ khách sạn chiếu đến, ngoài ra chẳng còn gì.
Vốn chẳng có gì thú vị nhưng đã có chút say, Quan tiểu thư lại cảm thấy chơi vui cực kỳ, cũng quên luôn chuyện uống rượu.
Thủy triều lên, nước biển lạnh băng không ngừng vỗ vào bờ, làm ướt cả đôi chân trần của cô, ướt luôn gấu váy nhưng cô chẳng để ý chút nào, ngược lại Sầm Chí Quyền sợ cô lạnh, cứng rắn kéo cô lên.
'Về thôi.'
'Không về.' Cô nũng nịu tựa vào ngực hắn.
Sầm Chí Quyền bất chấp sự phản kháng của cô, bế bổng cô lên đi về phía khách sạn.
Nửa say nửa tỉnh, Quan tiểu thư bắt đầu nổi tính tùy hứng, hai tay vòng qua cổ hắn, chủ động hôn lên, bàn tay cũng không an phận sờ nắn loạn cả lên.
'Chúng ta làm một lần ở bãi biển, được không?'
Sầm tiên sinh bắt đầu có chút hối hận đã mang cô ra đây, vừa nãy nên mang thẳng về phòng thì hơn, giờ bị cô khiêu khích đến toàn thân bốc hỏa, có chút không đợi kịp!
Vốn định đưa cô về phòng nhưng dưới sự khiêu khích đầy cố ý của cô, hắn xoay người, đưa cô đến một hốc đá vắng vẽ, đặt cô nằm xuống bãi cát rồi vội vã cúi xuống hôn cô, mà cô, càng ôm hắn chặt hơn!
Đêm tối đen như mực, bãi cát không người, rất kíƈɦ ŧìиɦ, cũng rất điên cuồng!
****
Hai người đến Hawaii ngày thứ ba thì ngồi thuyền ra biển. Chiếc du thuyền lớn ngoại trừ thuyền trưởng và phó lái cùng vệ sĩ ra thì chỉ còn hai người họ.
'Chúng ta đi đâu vậy?'
Lười nhác ngồi trên boong tàu để gió thổi tung mái óc, Quan Mẫn Mẫn vừa uống nước trái cây vừa nhìn người đàn ông bên cạnh.
'Lát nữa em sẽ biết thôi.'
Đợi lát nữa thì còn hỏi làm gì?
'Thật không thể nói sao?'
'Nói ra thì không còn niềm vui bất ngờ nữa.'
Niềm vui bất ngờ!?
Ông chồng cứng nhắc của cô lúc nào thì biết cho người ta niềm vui bất ngờ rồi?
Nghĩ vậy nhưng Sầm phu nhân không hỏi nữa, an tâm chờ niềm vui bất ngờ của hắn.
Thời tiết rất tốt, độ ẩm vừa phải, trời trong mây trắng, Quan Mẫn Mẫn nói chuyện phiếm với hắn một lúc thì cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng không biết lúc nào thì ngủ mất.
Có lẽ mấy ngày nay đi chơi nhiều quá, thể lực có chút chống cự không nổi.
Cô ngủ rất say, rất lâu, đến nỗi hắn bế cô vào cabin lúc nào cũng không biết. Khi cô thức dậy, mí mắt còn chưa mở ra thì đã ngửi được mùi hoa thơm ngát.
Bàn tay nhỏ khẽ động, đầu ngón tay truyền đến cảm giác man mát mà êm ái, là cái gì vậy?
Hàng mi dài khẽ động, vài giây sau, cô từ từ mở mắt ra ngồi dậy...
Đập vào mắt là cảnh tượng khiến cô kinh ngạc đến không khép miệng lại được...
Trên chiếc giường trắng tinh phủ đầy những cánh hoa hồng đỏ rực...
Thứ mà ngón tay cô vừa đụng đến là cánh hoa hồng...
Cô túm một nắm tung lên không trung, cánh hoa như một cơn mưa đỏ đổ xuống, đẹp không thể tả.
'Ông xã...'
Cô vừa mới quay đầu gọi một tiếng thì liền im bặt...
Bởi vì không chỉ trên giường mà tất cả những nơi khác đều rải đầy hoa hồng, suốt một đường đến boong tàu...
Đây...đây là niềm vui bất ngờ đó sao?
Từng đóa, từng bó, từng hộp đầy hoa đập vào mắt cô, Quan Mẫn Mẫn thấy mình như đang chìm trong một biển hoa hồng...
Cô đứng dậy, ngơ ngác nhìn cảnh tượng đẹp như trong mơ, khóe môi không tự chủ được vẽ lên một nụ cười rạng rỡ...
Cô chạy ra khỏi cabin, chân giẫm lên những cánh hoa hồng, khi đến được boong tàu thì trong mắt chỉ còn màu đỏ của hoa hồng, lãng mạn đến không thể tưởng tượng, cũng đẹp đến không thể tưởng tượng.
Cảm giác xúc động xen lẫn với suиɠ sướиɠ tràn ngập trong lồng ngực, nụ cười trên môi rạng rỡ đến không thể rạng rỡ hơn, nhưng, hắn đang ở đâu?
Cô nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông nhưng lại kinh ngạc phát hiện, chiếc du thuyền đã cập bến mà trên bãi cát, cũng là một biển hoa hồng kéo dài vô tận...
Cô đứng ở mũi tàu, cả người như bị bao vây giữa màu xanh của trời, của biển và màu đỏ của hoa hồng.
'Mẫn Mẫn, thích không?'
Giọng nói quen thuộc từ sau lưng truyền đến khiến cô rốt cuộc hoàn hồn, lập tức xoay người lại...
Người đàn ông không biết đã đổi bộ lễ phục màu đen từ lúc nào đang chậm rãi bước về phía cô, trên tay là một bó hồng lớn...
Hắn đây là...
Cô thấy mắt mình nóng lên, nói không nên lời, chỉ có thể đứng đó nhìn hắn dừng lại trước mặt.
Hắn cúi đầu, cô ngẩng đầu, tầm mắt hai người giao nhau trong không trung...
'Thích không?' Hắn lại hỏi.
'Thích.' Cô đáp, giọng hơi nghẹn lại.
'Nếu như đã vậy...' Hắn đưa bó hoa trên tay mình cho cô sau đó lùi lại hai bước, quỳ một gối xuống, một chiếc hộp nhung đen không biết đã nằm trong lòng bàn tay từ lúc nào.
Hắn mở hộp ra, để lộ một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp đang phát ra những tia sáng lấp lánh.
Viên kim cương màu hồng phấn được cắt thành hình trái tim hoàn mỹ, không phải là chiếc lần trước hắn mang từ nước ngoài về.
Đối với trang sức cô vốn không biết nhiều nhưng cũng biết, giá trị của chiếc nhẫn này tuyệt đối ngoài sức tưởng tượng, thậm chí có tiền cũng chưa chắc mua được.
'Mẫn Mẫn, gả cho anh đi!' Hắn nâng chiêc nhẫn lên, trầm thấp, rõ ràng mà kiên định nói, 'Bất kể em là ai, thân phận địa vị thế nào, Sầm Chí Quyền anh đời này sẽ chỉ thương em, yêu em, tuyệt không thay đổi.'
Đây...
Đây...
Là cầu hôn sao?
Mũi cô chợt thấy chua xót, đôi mắt cũng trở nên mơ hồ nhìn không rõ.
Cô hít hít mũi, nhìn chiếc nhẫn đang im lặng nằm trong tay hắn, nhớ lại lần trước ở ngay văn phòng mình, lần cầu hôn không kể là lãng mạn, thậm chí có phần cường thế ép người của hắn...
Cô vốn cho rằng, người đàn ông tính cách như vậy vĩnh viễn cũng sẽ không có những hành động lãng mạn đến thế, thực ra, cho dù không có cô cũng sẽ không cảm thấy nuối tiếc gì bởi vì về mặt luật pháp họ đã là vợ chồng, hơn nữa cô cũng biết rất rõ, hắn yêu mình.
Rất yêu!
Nhưng ngay lúc cô đã chấp nhận chuyện sẽ không có màn cầu hôn lãng mạn nào mà trực tiếp tiến vào lễ đường thì hắn lại cho cô một bất ngờ quá lớn...
Người đàn ông cầm nhẫn quỳ trước mặt cô, dùng thái độ chân thành nhất cầu hôn cô.
Hắn như vậy, cô làm sao không cảm động cho được?
Nước mắt không khống chế được mà trào ra như đê vỡ, thế nào cũng không ngừng được, khóc đến sắp không thở nổi.
Hắn hao hết tâm tư thiết kế một màn cầu hôn lãng mạn như vậy là vì muốn cô vui chứ không phải muốn cô khóc, hơn nữa còn khóc đến thương tâm như vậy!
Nhưng cô còn chưa nhận lời hắn, nếu theo trình tự, hắn vẫn chưa thể đứng lên.
Nhưng hắn căn bản không để ý đến cái gọi là trình tự gì đó, giờ hắn chỉ muốn kéo cô gái đang khóc như mưa kia vào lòng mà an ủi vỗ về, để cô đừng khóc nữa.
Chính ngay lúc hắn định bất chấp tất cả đứng lên thì...
/516
|