Chinatown mang màu sắc truyền thống của văn hóa Trung Quốc, ở đây đông đúc, náo nhiệt vô cùng, các cửa hàng truyền thống, chợ đêm và các cửa hàng thời thượng lẫn các quán cà phê hiện đại chen chúc nhau.
Lúc họ tới được đó thì đã gần 10 giờ nhưng khu này vẫn đông đúc vô cùng.
'Anh...có quen tới những chỗ này không?'
Trang Lâm dè dặt nhìn người đàn ông từ lúc xuống xe đã hơi chau mày kia, nhỏ giọng hỏi.
'Không.'
Đúng thực đây là lần đầu tiên hắn đến, cho nên vẫn có chút không quen.
Nhưng thấy cô có vẻ như rất quen đường quen lối, xem ra cũng không cần hắn phải suy nghĩ xem làm sao chọn món hay gì đó.
'Vậy chúng ta qua bên kia đi.' Trang Lâm chỉ tay về phía nhà hàng cách đó chừng 20 mét.
Lúc bọn họ vào thì đã qua giờ cao điểm dùng cơm, cả đại sảnh có không ít chỗ trống, phòng riêng trên lầu hai cũng còn.
Trang Lâm đoán chắc hắn không thích cùng nhiều người ngồi ăn cơm với nhau cho nên chọn một phòng riêng gần cửa sổ trên tầng hai.
Gian phòng cũng không lớn lắm nhưng hai người ngồi vẫn tương đối rộng rãi.
Quan Dĩ Thần chưa từng ăn cơm niêu cho nên vẫn là Trang Lâm đứng ra gọi món.
Sau khi hỏi ý hắn, cô chọn món tủ của quán là cơm hải sản, thêm một phần cơm gà, một phần rau bát bửu, hàu chiên, tôm hấp rượu, tráng miệng là bánh củ cải. Thấy cũng đã đủ, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, 'Anh muốn dùng canh gì?'
'Gì cũng được.'
'Vậy canh bò viên nhé?'
'Được.'
Chọn món xong, Trang Lâm nhận được điện thoại của mẹ hỏi cô bao giờ thì về, cô không dám ở trước mặt hắn nói dối mình đang tăng ca, chỉ nói cùng đồng nghiệp đi ăn khuya sau đó cúp máy.
'Sợ mẹ em biết em đi với tôi sao?' Quan Dĩ Thần nhìn cô hỏi.
'Tôi sợ mẹ...mẹ hiểu nhầm.' Trang Lâm không dám nhìn vào ánh mắt bức người kia, lí nhí nói.
Lần đó ở bệnh viện, ấn tượng của bà dành cho hắn tốt như vậy, sau đó thi thoảng còn hỏi cô vì sao không kết giao với hắn.
Cùng hắn kết giao là chuyện trước giờ cô chưa từng dám ảo tưởng.
Tối nay có thể cùng hắn bình thản tiếp xúc như vậy, đối với cô mà nói đã cực kỳ, cực kỳ thỏa mãn.
Có lẽ, họ cũng có thể trở thành những người bạn bình thường, thỉnh thoảng đi ăn cơm với nhau chứ?
Còn xa hơn nữa, cô không dám vọng tưởng.
Dù rằng làm bạn với người đàn ông có thân phận và địa vị như hắn, đối với cô mà nói cũng là trèo cao rồi.
'Hiểu lầm cái gì?'
Biết cô muốn né tránh vấn đề này thế mà hắn vẫn tiếp tục hỏi.
'Quan tổng...'
'Không được gọi tôi là Quan tổng nữa.' Hắn nghiêm giọng.
'Ờ.' Không gọi là Quan tổng, chẳng lẽ trực tiếp gọi tên sao? Cô...cô còn chưa làm được.
Ờ cái gì? Hắn cũng có tên có họ mà, bảo cô gọi tên khó đến vậy sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Quan tổng tài khó coi hơn vài phần nhưng cũng không ép cô nữa.
'Trang Lâm...' Hắn gọi.
'Hả?' Cô giật mình đáp một tiếng, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không dám nhìn thẳng hắn, hai tay giữ chặt tách trà, mông lung nhìn ra đường phố náo nhiệt ngoài cửa sổ.
'Trong mắt em, tôi là gì?'
Câu hỏi này, hắn đã từng hỏi cô một lần, cô nhớ lúc đó mình nói xem hắn là ân nhân của cả nhà.
Giờ nhớ lại, hắn đối với câu trả lời này của cô rất không vui, cho nên mới hỏi lại một lần.
Cô suy nghĩ một chút rồi thấp giọng đáp, 'Bạn.'
Bạn?!
Sắc mặt Quan tổng tài dĩ nhiên vẫn không tốt lên được.
Quan Dĩ Thần hắn lúc nào thì cần một cô gái làm bạn chứ?
Phụ nữ đối với hắn mà nói chỉ có hai loại, một loại là quan hệ hợp tác, một loại là quan hệ trên giường.
Nhưng rõ ràng, lúc này nếu hắn nói như vậy, nói không chừng sau này cô gặp hắn, đừng nói là cùng ăn cơm, chắc là lập tức trốn đi thật xa.
Điểm này cho dù chỉ số tình cảm thấp hơn nữa nhưng trải qua mấy lần cô từ bên người mình trốn mất hắn đã tổng kết ra được.
Cho nên, cố nhịn không nổi cáu.
Cũng may, tối nay không nhiều khách, thức ăn được mang lên rất nhanh, chỉ 20 phút là đã phục vụ đủ các món họ gọi.
Nhưng Quan tổng tài chưa từng ăn những món bình dân như vậy, nhìn niêu cơm lại chau mày.
'Để tôi giúp anh.' Trang Lâm biết hắn không biết ăn thế nào, rất chủ động đứng lên, mở nắp niêu, mùi cơm lẫn mùi hải sản thơm nồng tràn ra, cô thành thạo trộn chén sốt được đưa kèm vào với cơm.
'Được rồi, ăn được rồi.' Trộn đều xong, cô còn chu đáo đưa muỗng cho hắn, không chút ý thức được hành vi của mình chẳng khác nào một nha hoàn là mấy.
'Phải ăn nóng mới ngon.' Thấy hắn cầm muỗng không động, cô lại giục một câu.
'Ừm.' Hắn thu hồi tầm mắt, bắt đầu thử món ăn mới.
Lúc Quan Dĩ Thần ăn cơm thường không thích nói chuyện, cho nên từ lúc bắt đầu ăn liền không nói tiếng nào.
Trang Lâm trước giờ rất thích ăn lớp cháy dưới đáy niêu, nhưng phải ăn đến hết thì mới ăn được lớp cháy đó.
Nhưng hôm nay cô ăn rất chậm rất chậm, vừa ăn vừa len lén liếc nhìn người đàn ông đối diện.
Đây là lần đầu tiên hai người ăn cơm chung, động tác của hắn cực kỳ ưu nhã khiến người ta nhìn đã thấy thích.
Hắn dường như thật không kén ăn, hoặc có lẽ là đói thật, rất nhanh đã ăn sạch niêu cơm hải sản vừa thơm vừa ngon kia.
Nhưng những món khác trên bàn lại chưa động đến.
'Tôi múc canh dùm anh.'
Thấy hắn đặt muỗng xuống, cô đứng dậy giúp hắn múc một chén canh.
Quan Dĩ Thần không cự tuyệt, dường như rất hưởng thụ được cô hầu hạ như vậy, đó thật sự là một cảm giác không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Hắn vốn rất ít khi dùng cơm chung với phái nữ, cho dù là ra ngoài xã giao cũng không có, ngẫu nhiên cùng Quan Viện Viện hoặc người mẹ một năm gặp chưa được mấy lần ăn cơm mà thôi.
Nhưng cho dù ăn với họ cũng không thể giống như bây giờ, từ lúc vào nhà hàng cho đến lúc chọn món, ăn cơm, cô vẫn luôn bận này bận nọ, giống hệt như một cô vợ nhỏ đang chăm sóc người đàn ông của mình.
Cảm giác này rất xa lạ nhưng lại khiến người ta vui vẻ một cách kỳ diệu.
Cho nên cho dù chén canh đó không hợp khẩu vị của hắn lắn, hắn vẫn uống cạn.
'Còn muốn nữa không?' Thấy hắn nể mặt uống hết, cô lại hỏi.
'Món này không ngon sao?' Hắn chau mày mày nhìn niêu cơm còn chưa ăn được mấy miếng của cô.
'Đâu có.'
'Vậy sao ăn ít như vậy?' Hắn chỉ vào niêu cơm của cô.
'Ồ...' Cô hơi xấu hổ, '...tôi ăn hơi chậm.'
Thực ra vì là lần đầu tiên ăn cơm với hắn, ngoại trừ không quen cho lắm ra cô còn mất thời gian nhìn lén hắn, cho nên...
Tiếp theo đó, dưới ánh mắt quan sát của hắn, dạ dày nhỏ của cô rất nhanh được lấp đầy.
Lúc thanh toán, Trang Lâm lấy hết can đảm ngăn tay hắn lại, 'Bữa cơm này tôi...tôi mời anh được không?'
Tuy rằng không phải nhà hàng sang trọng gì nhưng cô cảm thấy mời hắn ăn một bữa cơm là chuyện rất nên làm.
Thấy bộ dạng cẩn thận sợ mình tức giận của cô, hắn gật đầu, cực kỳ sảng khoái nhận lời.
Lúc hai người rời khỏi nhà hàng đã hơn 11 giờ rưỡi.
Trang Lâm lên xe của hắn bắt đầu mơ màng muốn ngủ, bởi vì lần trước hắn đã từng đến nhà cô nên cô cũng cho rằng hắn nhớ, vì vậy cứ yên tâm nhắm mắt.
Nhưng cô không ngờ, lúc xe dừng lại, lại là trước cửa một khách sạn.
'Quan...Quan tổng, chúng ta đi đâu vậy?'
Trang Lâm sửng sốt nhìn mặt tiền xa hoa của khách sạn 5 sao, có chút không được tự nhiên hỏi.
Đồng thời trong lòng cũng dấy lên vô số bất an.
Hai người mới ăn cơm xong, sau đó chở cô đến khách sạn, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Có phải như cô nghĩ không?
Hắn tìm cô cùng đi ăn cơm, mục đích cuối cùng là muốn cùng cô lên giường sao?
Nhớ tới lần trước, khi hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đưa cô về nhà, sau đó bọn họ...
Hôm nay cũng vậy, không có bất kỳ báo trước nào liền xuất hiện trước mặt cô, sau đó...
Chẳng lẽ sau khi cô và hắn kết thúc, hắn không tìm bạn giường nào khác sao?
Cho nên, cứ cách một thời gian lại tìm cô làm chuyện đó?
Vừa nghĩ tới khả năng đó, sắc mặt Trang Lâm lập tức tái đi.
'Xuống xe.' Quan Dĩ Thần đứng bên cạnh xe, khàn giọng nói.
Đúng là no cơm ấm cật a!
Từ lần trước ở nhà cô, hắn đã thật lâu không có giải tỏa.
Tuy rằng tối nay đi tìm cô không phải là vì có ý đó nhưng hai người tối nay coi như vui vẻ ăn một bữa khuya, thấy cô ngoan ngoãn rúc trong xe mình ngủ như vậy, ngọn lửa đã ẩn nhẫn đã lâu kia đột nhiên bùng lên, bất giác lại đưa cô đến khách sạn mà mình hay xã giao.
Cô có vẻ như cũng không ghét hắn, cho nên chắc sẽ không cự tuyệt chứ?
Thực ra lần đó ở nhà cô, cô cũng hưởng thụ lắm kia mà.
'Đi đâu?' Trang Lâm run giọng hỏi.
Thực ra nhìn biểu tình và ánh mắt của hắn cô cũng biết người này đang nghĩ gì.
'Em nói xem?' Hắn hỏi ngược lại một câu, giọng lại thấp hơn mấy phần.
'Anh...anh có thể tránh ra một chút trước không?'
Cô biết lúc này cứng chọi cứng chỉ làm du͙ƈ vọиɠ chinh phục của đàn ông mạnh hơn mà thôi, nhưng cô cũng biết, điều này đối với quan hệ hiện giờ của họ chẳng có chỗ nào tốt.
Cô không biết hắn đang nghĩ gì, xem cô là loại người gì nhưng sau khi quan hệ giữa hai người kết thúc, cô không muốn cứ luôn có loại thể xác dây xưa không rõ này mãi.
Đó không chỉ là sợ thân thể cô trầm luân, cô là sợ trái tim mình không thu về được.
Cảm giác đó cô đã từng thử rồi, quá khổ sở.
Vì vậy chỉ đành nhỏ giọng cầu xin...
Lúc họ tới được đó thì đã gần 10 giờ nhưng khu này vẫn đông đúc vô cùng.
'Anh...có quen tới những chỗ này không?'
Trang Lâm dè dặt nhìn người đàn ông từ lúc xuống xe đã hơi chau mày kia, nhỏ giọng hỏi.
'Không.'
Đúng thực đây là lần đầu tiên hắn đến, cho nên vẫn có chút không quen.
Nhưng thấy cô có vẻ như rất quen đường quen lối, xem ra cũng không cần hắn phải suy nghĩ xem làm sao chọn món hay gì đó.
'Vậy chúng ta qua bên kia đi.' Trang Lâm chỉ tay về phía nhà hàng cách đó chừng 20 mét.
Lúc bọn họ vào thì đã qua giờ cao điểm dùng cơm, cả đại sảnh có không ít chỗ trống, phòng riêng trên lầu hai cũng còn.
Trang Lâm đoán chắc hắn không thích cùng nhiều người ngồi ăn cơm với nhau cho nên chọn một phòng riêng gần cửa sổ trên tầng hai.
Gian phòng cũng không lớn lắm nhưng hai người ngồi vẫn tương đối rộng rãi.
Quan Dĩ Thần chưa từng ăn cơm niêu cho nên vẫn là Trang Lâm đứng ra gọi món.
Sau khi hỏi ý hắn, cô chọn món tủ của quán là cơm hải sản, thêm một phần cơm gà, một phần rau bát bửu, hàu chiên, tôm hấp rượu, tráng miệng là bánh củ cải. Thấy cũng đã đủ, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, 'Anh muốn dùng canh gì?'
'Gì cũng được.'
'Vậy canh bò viên nhé?'
'Được.'
Chọn món xong, Trang Lâm nhận được điện thoại của mẹ hỏi cô bao giờ thì về, cô không dám ở trước mặt hắn nói dối mình đang tăng ca, chỉ nói cùng đồng nghiệp đi ăn khuya sau đó cúp máy.
'Sợ mẹ em biết em đi với tôi sao?' Quan Dĩ Thần nhìn cô hỏi.
'Tôi sợ mẹ...mẹ hiểu nhầm.' Trang Lâm không dám nhìn vào ánh mắt bức người kia, lí nhí nói.
Lần đó ở bệnh viện, ấn tượng của bà dành cho hắn tốt như vậy, sau đó thi thoảng còn hỏi cô vì sao không kết giao với hắn.
Cùng hắn kết giao là chuyện trước giờ cô chưa từng dám ảo tưởng.
Tối nay có thể cùng hắn bình thản tiếp xúc như vậy, đối với cô mà nói đã cực kỳ, cực kỳ thỏa mãn.
Có lẽ, họ cũng có thể trở thành những người bạn bình thường, thỉnh thoảng đi ăn cơm với nhau chứ?
Còn xa hơn nữa, cô không dám vọng tưởng.
Dù rằng làm bạn với người đàn ông có thân phận và địa vị như hắn, đối với cô mà nói cũng là trèo cao rồi.
'Hiểu lầm cái gì?'
Biết cô muốn né tránh vấn đề này thế mà hắn vẫn tiếp tục hỏi.
'Quan tổng...'
'Không được gọi tôi là Quan tổng nữa.' Hắn nghiêm giọng.
'Ờ.' Không gọi là Quan tổng, chẳng lẽ trực tiếp gọi tên sao? Cô...cô còn chưa làm được.
Ờ cái gì? Hắn cũng có tên có họ mà, bảo cô gọi tên khó đến vậy sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Quan tổng tài khó coi hơn vài phần nhưng cũng không ép cô nữa.
'Trang Lâm...' Hắn gọi.
'Hả?' Cô giật mình đáp một tiếng, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không dám nhìn thẳng hắn, hai tay giữ chặt tách trà, mông lung nhìn ra đường phố náo nhiệt ngoài cửa sổ.
'Trong mắt em, tôi là gì?'
Câu hỏi này, hắn đã từng hỏi cô một lần, cô nhớ lúc đó mình nói xem hắn là ân nhân của cả nhà.
Giờ nhớ lại, hắn đối với câu trả lời này của cô rất không vui, cho nên mới hỏi lại một lần.
Cô suy nghĩ một chút rồi thấp giọng đáp, 'Bạn.'
Bạn?!
Sắc mặt Quan tổng tài dĩ nhiên vẫn không tốt lên được.
Quan Dĩ Thần hắn lúc nào thì cần một cô gái làm bạn chứ?
Phụ nữ đối với hắn mà nói chỉ có hai loại, một loại là quan hệ hợp tác, một loại là quan hệ trên giường.
Nhưng rõ ràng, lúc này nếu hắn nói như vậy, nói không chừng sau này cô gặp hắn, đừng nói là cùng ăn cơm, chắc là lập tức trốn đi thật xa.
Điểm này cho dù chỉ số tình cảm thấp hơn nữa nhưng trải qua mấy lần cô từ bên người mình trốn mất hắn đã tổng kết ra được.
Cho nên, cố nhịn không nổi cáu.
Cũng may, tối nay không nhiều khách, thức ăn được mang lên rất nhanh, chỉ 20 phút là đã phục vụ đủ các món họ gọi.
Nhưng Quan tổng tài chưa từng ăn những món bình dân như vậy, nhìn niêu cơm lại chau mày.
'Để tôi giúp anh.' Trang Lâm biết hắn không biết ăn thế nào, rất chủ động đứng lên, mở nắp niêu, mùi cơm lẫn mùi hải sản thơm nồng tràn ra, cô thành thạo trộn chén sốt được đưa kèm vào với cơm.
'Được rồi, ăn được rồi.' Trộn đều xong, cô còn chu đáo đưa muỗng cho hắn, không chút ý thức được hành vi của mình chẳng khác nào một nha hoàn là mấy.
'Phải ăn nóng mới ngon.' Thấy hắn cầm muỗng không động, cô lại giục một câu.
'Ừm.' Hắn thu hồi tầm mắt, bắt đầu thử món ăn mới.
Lúc Quan Dĩ Thần ăn cơm thường không thích nói chuyện, cho nên từ lúc bắt đầu ăn liền không nói tiếng nào.
Trang Lâm trước giờ rất thích ăn lớp cháy dưới đáy niêu, nhưng phải ăn đến hết thì mới ăn được lớp cháy đó.
Nhưng hôm nay cô ăn rất chậm rất chậm, vừa ăn vừa len lén liếc nhìn người đàn ông đối diện.
Đây là lần đầu tiên hai người ăn cơm chung, động tác của hắn cực kỳ ưu nhã khiến người ta nhìn đã thấy thích.
Hắn dường như thật không kén ăn, hoặc có lẽ là đói thật, rất nhanh đã ăn sạch niêu cơm hải sản vừa thơm vừa ngon kia.
Nhưng những món khác trên bàn lại chưa động đến.
'Tôi múc canh dùm anh.'
Thấy hắn đặt muỗng xuống, cô đứng dậy giúp hắn múc một chén canh.
Quan Dĩ Thần không cự tuyệt, dường như rất hưởng thụ được cô hầu hạ như vậy, đó thật sự là một cảm giác không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Hắn vốn rất ít khi dùng cơm chung với phái nữ, cho dù là ra ngoài xã giao cũng không có, ngẫu nhiên cùng Quan Viện Viện hoặc người mẹ một năm gặp chưa được mấy lần ăn cơm mà thôi.
Nhưng cho dù ăn với họ cũng không thể giống như bây giờ, từ lúc vào nhà hàng cho đến lúc chọn món, ăn cơm, cô vẫn luôn bận này bận nọ, giống hệt như một cô vợ nhỏ đang chăm sóc người đàn ông của mình.
Cảm giác này rất xa lạ nhưng lại khiến người ta vui vẻ một cách kỳ diệu.
Cho nên cho dù chén canh đó không hợp khẩu vị của hắn lắn, hắn vẫn uống cạn.
'Còn muốn nữa không?' Thấy hắn nể mặt uống hết, cô lại hỏi.
'Món này không ngon sao?' Hắn chau mày mày nhìn niêu cơm còn chưa ăn được mấy miếng của cô.
'Đâu có.'
'Vậy sao ăn ít như vậy?' Hắn chỉ vào niêu cơm của cô.
'Ồ...' Cô hơi xấu hổ, '...tôi ăn hơi chậm.'
Thực ra vì là lần đầu tiên ăn cơm với hắn, ngoại trừ không quen cho lắm ra cô còn mất thời gian nhìn lén hắn, cho nên...
Tiếp theo đó, dưới ánh mắt quan sát của hắn, dạ dày nhỏ của cô rất nhanh được lấp đầy.
Lúc thanh toán, Trang Lâm lấy hết can đảm ngăn tay hắn lại, 'Bữa cơm này tôi...tôi mời anh được không?'
Tuy rằng không phải nhà hàng sang trọng gì nhưng cô cảm thấy mời hắn ăn một bữa cơm là chuyện rất nên làm.
Thấy bộ dạng cẩn thận sợ mình tức giận của cô, hắn gật đầu, cực kỳ sảng khoái nhận lời.
Lúc hai người rời khỏi nhà hàng đã hơn 11 giờ rưỡi.
Trang Lâm lên xe của hắn bắt đầu mơ màng muốn ngủ, bởi vì lần trước hắn đã từng đến nhà cô nên cô cũng cho rằng hắn nhớ, vì vậy cứ yên tâm nhắm mắt.
Nhưng cô không ngờ, lúc xe dừng lại, lại là trước cửa một khách sạn.
'Quan...Quan tổng, chúng ta đi đâu vậy?'
Trang Lâm sửng sốt nhìn mặt tiền xa hoa của khách sạn 5 sao, có chút không được tự nhiên hỏi.
Đồng thời trong lòng cũng dấy lên vô số bất an.
Hai người mới ăn cơm xong, sau đó chở cô đến khách sạn, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Có phải như cô nghĩ không?
Hắn tìm cô cùng đi ăn cơm, mục đích cuối cùng là muốn cùng cô lên giường sao?
Nhớ tới lần trước, khi hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đưa cô về nhà, sau đó bọn họ...
Hôm nay cũng vậy, không có bất kỳ báo trước nào liền xuất hiện trước mặt cô, sau đó...
Chẳng lẽ sau khi cô và hắn kết thúc, hắn không tìm bạn giường nào khác sao?
Cho nên, cứ cách một thời gian lại tìm cô làm chuyện đó?
Vừa nghĩ tới khả năng đó, sắc mặt Trang Lâm lập tức tái đi.
'Xuống xe.' Quan Dĩ Thần đứng bên cạnh xe, khàn giọng nói.
Đúng là no cơm ấm cật a!
Từ lần trước ở nhà cô, hắn đã thật lâu không có giải tỏa.
Tuy rằng tối nay đi tìm cô không phải là vì có ý đó nhưng hai người tối nay coi như vui vẻ ăn một bữa khuya, thấy cô ngoan ngoãn rúc trong xe mình ngủ như vậy, ngọn lửa đã ẩn nhẫn đã lâu kia đột nhiên bùng lên, bất giác lại đưa cô đến khách sạn mà mình hay xã giao.
Cô có vẻ như cũng không ghét hắn, cho nên chắc sẽ không cự tuyệt chứ?
Thực ra lần đó ở nhà cô, cô cũng hưởng thụ lắm kia mà.
'Đi đâu?' Trang Lâm run giọng hỏi.
Thực ra nhìn biểu tình và ánh mắt của hắn cô cũng biết người này đang nghĩ gì.
'Em nói xem?' Hắn hỏi ngược lại một câu, giọng lại thấp hơn mấy phần.
'Anh...anh có thể tránh ra một chút trước không?'
Cô biết lúc này cứng chọi cứng chỉ làm du͙ƈ vọиɠ chinh phục của đàn ông mạnh hơn mà thôi, nhưng cô cũng biết, điều này đối với quan hệ hiện giờ của họ chẳng có chỗ nào tốt.
Cô không biết hắn đang nghĩ gì, xem cô là loại người gì nhưng sau khi quan hệ giữa hai người kết thúc, cô không muốn cứ luôn có loại thể xác dây xưa không rõ này mãi.
Đó không chỉ là sợ thân thể cô trầm luân, cô là sợ trái tim mình không thu về được.
Cảm giác đó cô đã từng thử rồi, quá khổ sở.
Vì vậy chỉ đành nhỏ giọng cầu xin...
/516
|