'Sầm Giai Di, cô đứng lại cho tôi!'
Hắn vừa quát lớn ngăn cô lại vừa bước nhanh đuổi theo cô nàng nghe mà làm như không kia. Lúc tay cô vừa chạm được tay nắm cửa, Hứa Kinh Niên cũng vừa kịp đuổi tới, từ sau lưng dùng sức giữ lấy vai cô, xoay cả người cô lại, trực tiếp áp lên cánh cửa gỗ.
Nhưng ngoài dự liệu nhìn thấy gương mặt tươi cười đắc ý của cô!
Cô gái này, lại đùa với hắn nữa! Cô biết hắn sẽ đuổi theo, đúng không?
'Sầm Giai Di, thế này vui lắm sao?' Hắn gằn giọng.
Bàn tay với những ngón thon dài nghịch ngợm chiếc cà vạt của người đàn ông, 'Nhìn bộ dạng mất khống chế của anh, đúng là vui lắm.'
Chẳng lẽ cô đến đây chỉ vì muốn nhìn thấy bộ dạng hắn vì cô mà mất khống chế?
Hứa Kinh Niên càng thêm bực bội.
'Mặc lại cho đàng hoàng rồi về văn phòng của cô đi.'
'Quần của tôi không phải đang ở trên tay anh sao?' Sầm Giai Di mím môi cười.
Tư thế bây giờ của hai người thật đủ mờ ám, đã dán sát đến mức gần như không còn khe hở.
Hắn có thể cảm nhận được đôi gò mềm mại của cô gái đang cười một cách tà ác kia đang phập phồng theo từng tiếng cười...
Mà một tay khác của cô lại bắt đầu cởi từng nút trên chiếc áo sơ mi của hắn, lồng ngực rộng rãi của người đàn ông dần hiện ra trước mắt.
Hứa Kinh Niên tuy cao gầy, thoạt nhìn không giống người đàn ông thường xuyên luyện tập nhưng trên thực tế, cơ bắp đều rất rắn chắc, tuy rằng không có sáu múi như những anh chàng tập gym nhưng cũng hơn vô số đàn ông ở tuổi của hắn.
Hơn nữa cánh tay lại đặc biệt rắn rỏi có lực, chắc là vì thường xuyên điêu khắc gỗ mà có.
Điều khiến Sầm Giai Di khó quên nhất là lúc hắn ôm cô, cánh tay mang theo mồ hôi dưới ánh đèn mang theo một sức hấp dẫn vô hạn...
Tình cảnh đó, thật sự khiến bất kỳ cô gái nào động tâm!
Nghĩ đến đây, hô hấp chợt gấp hơn, còn cố ý dán sát cả người lên người hắn...
Thật đáng chết, giống như có chút không khống chế được... động tác của cô gái này càng lúc càng quá đáng, không chỉ cởi nút áo sơ mi của hắn còn...
'Trả lại cô!' Hắn cắn răng kéo dãn khoảng cách giữa hai người, ai ngờ ma nữ kia cứ níu chặt áo sơ mi của hắn không buông...
'Anh mặc dùm tôi đi.'
Cô cũng đâu phải con nít, còn cần hắn mặc dùm? Trong lòng Hứa Kinh Niên thầm gào thét.
Nhưng nhìn vẻ mặt "nếu hắn không mặc giúp cô, cô sẽ thật sự cứ vậy đi ra ngoài", Hứa Kinh Niên chỉ đành nghiến răng, 'Buông tay!'
'Không buông.'
'Cô không buông tôi làm sao mặc giúp cô?'
Hắn thật sắp bị cô gái này chọc tức điên.
'Quỳ xuống nha!' Thư ký trưởng nói bằng giọng đương nhiên.
Được! Hắn quỳ là được chứ gì, nhưng muốn hắn quỳ xuống, cô cũng phải thả tay ra khỏi cà vạt mới được!
Thật không dễ dàng đợi thư ký trưởng khó tính chịu thả cà vạt ra, hắn mới khom người xuống thì một chiếc chân trắng nõn đã rất tự nhiên gác lên vai hắn...
Cảnh xuân dưới váy cứ thế đập vào mắt...
Tình cảnh đó thật là...
...khiến người ta máu huyết sục sôi...
'Không phải muốn giúp tôi mặc sao? Mau nha!'
Cô gái này, rõ ràng là muốn ép điên hắn.
Mà hắn, thật sự sắp bị cô ép đến điên rồi.
Điên tới nỗi, cuối cùng không chỉ không giúp cô mặc vào mà còn đem quần áo trên người người ta cởi hết xuống...
...
Hôm đó trước giờ tan tầm, thư ký trưởng vẫn luôn ở trong văn phòng của Hứa phó tổng.
Những nhân viên tận mắt nhìn thấy thư ký trưởng vào văn phòng của sếp đều có thể làm chứng, trước khi họ rời đi thư ký trưởng vẫn chưa ra, thậm chí còn có những nhân viên đưa văn kiện qua, gõ cửa thật lâu vẫn không có ai trả lời, hơn nữa hình như còn nghe được bên trong có những tiếng động kỳ lạ.
Chỉ tiếc là hiệu quả cách âm tốt quá, không nghe ra được là gì. Nhưng họ dám đảm bảo, hai người tuyệt đối không chỉ bàn công sự đơn giản như vậy.
Tám giờ tối, Sầm Giai Di rốt cuộc tỉnh lại trên chiếc giường đơn trong phòng nghỉ nhỏ của hắn, vừa mới kéo chiếc chăn mỏng đắp trên cơ thể trần trụi đầy dấu vết của mình thì thấy Hứa Kinh Niên mới vừa tắm xong bước ra, thấy cô như vậy, không khỏi có chút đau lòng.
'Không ngủ nữa?' Hắn đi đến bên giường định vuốt tóc cô, tay mới đưa ra một nửa thì đã vội rụt về.
Động tác này, hình như quá thân mật rồi!
Nhưng mà Hứa tiên sinh, anh ăn người ta sạch sành sanh không biết bao nhiêu lần rồi, còn cảm thấy động tác vuốt tóc này quá thân mật sao?
'Đói rồi.'
Sầm Giai Di gác cằm lên gối để mặc tấm chăn mỏng trượt khỏi người, để lộ vùng lưng trần, trên đó là vô số dấu vết có đậm có nhạt, là vết tích vừa nãy bị áp lên cánh cửa mà có.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì có kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhưng đến cuối cùng, chịu tội lại là làn da mất bao nhiêu công phu bảo dưỡng của mình, haizz!
Hứa Kinh Niên cũng nhìn thấy lưng cô, trong lòng có chút áy náy, có phải hắn dày vò cô quá ác rồi không?!
'Còn đau không?' Ánh mắt người đàn ông tối lại, giọng cũng thấp hơn mấy phần.
'Hứa phó tổng, anh muốn hỏi chỗ nào?'
'Sầm Giai Di, đừng làm rộn nữa.' Hắn trầm giọng quát.
Ma nữ này, thật sự muốn mạng người mà!
'Em có làm rộn đâu?' Cô bất mãn lườm hắn, 'Ai bảo anh một mớ tuổi rồi mà còn dày vò người ta như vậy? Nói thực đi, có phải sợ bị tôi cười nên lén uống thuốc không?'
Lời vừa dứt, sự thương tiếc người đàn ông vừa dành cho cô toàn bộ tiêu tán hết, trong lòng chỉ còn lửa giận!
Cô gái này, thực sự thiếu trừng phạt mà! Còn dám nói hắn lén uống thuốc?
Với lại, cái câu kia của cô, "một mớ tuổi" là ý gì? Chê hắn già?
Cô mà còn dám nói câu nữa, hắn nhất định chứng minh cho cô thấy hắn rốt cuộc có già hay không, có cần uống thuốc hay không?
Sầm Giai Di nhìn sắc mặt đen sì của người đàn ông, không dám tiếp tục châm lửa nữa.
Tuy Hứa phó tổng người ta đã 40 nhưng thể lực lại chỉ như 30! Thi thoảng trêu một hai câu thì được, nếu làm quá người chịu tội còn không phải bản thân sao?
'Này, em không có đồ mặc, làm sao đây?'
Quần áo của cô vừa nãy đã bị động tác thô lỗ của người đàn ông làm hỏng rồi, tuy các nhân viên ở ngoài chắc đã tan ca hết nhưng bảo cô mặc như vậy ra ngoài cô thật không dám.
Không phải sợ bị người ta phát hiện cô với người nào đó vụиɠ ŧяộʍ làm chuyện xấy trong văn phòng mà vì mặc như vậy thật sự rất khó coi.
'Tôi ra ngoài mua giúp em.' Biết là lỗi của mình, Hứa Kinh Niên nhặt chăn che lên người cô, sợ cô bị lạnh, dịu giọng nói.
Ở đây hắn chỉ có hai bộ Tây trang, đương nhiên không thích hợp với cô.
'Muốn ăn gì, tiện tôi mua về luôn.'
Chu đáo quá ha! Sầm Giai Di bĩu môi...
'Em muốn ăn nhà hàng!'
'Không phải nói đói sao?' Đợi hắn mua quần áo về chắc cũng mất một tiếng, cô đợi được sao?
'Trong văn phòng của em có sẵn quần áo, anh lên lấy dùm em là được, mật mã là...'
Nói đùa sao? Chỉ có Hứa phó tổng anh có quần áo dự bị còn cô không có sao? Cô còn thường phải cùng boss đi xã giao hơn hắn!
Đừng nói là trang phục công sở, lễ phục, giày dép, túi xách đều đầy đủ cả.
'Để tôi ra ngoài mua thì hay hơn.' Hứa Kinh Niên không phải không nghĩ đến điều đó nhưng so với việc vào văn phòng của cô lấy, hắn chẳng thà ra ngoài mua.
Tầng trên cùng là nơi rất nguy hiểm! Boss thường tăng ca đến nửa đêm, chỉ gần đây bởi vì có vị hôn thê nên mới về nhà ngủ thôi.
Lúc này hắn mà lên, có thể bị tóm bất cứ lúc nào!
Quan hệ giữa hắn với cô giờ thế này, tính là gì chứ? Phải giải thích với boss chuyện hắn vào văn phòng của cô lấy quần áo thế nào?
Trực tiếp nói hắn đã ăn sạch em gái của boss sao?
Thật sự nói không nên lời!
Huống gì đại boss tuổi còn nhỏ hơn hắn, ngày thường lúc bàn công sự thì không có vấn đề gì nhưng một khi dính tới chuyện nam nữ, còn là em họ boss, có rất nhiều chuyện hắn thật sự nói không được.
Quan trọng nhất là tới giờ hắn vẫn không nắm rõ thái độ của cô thế nào nên cũng không dám vọng tưởng xa xôi.
Dù hắn biết bản thân đối với cô sớm đã không như trước.
Nhưng giữa họ, hiểu biết nhau vẫn còn quá ít dù rằng thời gian biết nhau cũng đã mấy năm.
Từ khi cô vừa vào Sầm thị hắn đã biết sự tồn tại của cô.
Những năm qua trên công việc, hai người cũng có cơ hội gặp gỡ giao tiếp, chỉ có điều, chỉ trên công việc mà thôi.
Không ngờ sự mất khống chế đêm đó lại phá vỡ mối quan hệ bình đạm giữa hai người.
Nhưng cô không nói gì, hắn cũng không dám suy đoán nên cứ tạm thời như vậy đã.
'Không cần.'
Nghe hắn nói đi mua, tính tình đại tiểu thư của thư ký trưởng lại nổi lên.
'Anh mà ra ngoài mua, em không mặc. Em gọi điện thoại bảo nhà mang đến.'
'Em...'
'Sao hở?' Đại tiểu thư hếch cằm khiêu khích, 'Tưởng em không dám sao?'
'Anh đi là được chứ gì?'
Được rồi, hắn sợ cô rồi! Trên đời này còn chuyện gì Sầm đại tiểu thư không dám làm chứ?
Nếu như thật sự để người nhà cô mang đến, vậy thì khỏi cần giải thích luôn.
Thế là, chỉ đành cắn răng lên tầng trên cùng.
Sầm Giai Di ngồi trên giường nhìn theo bóng lưng người đàn ông, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi.
Hắn vừa quát lớn ngăn cô lại vừa bước nhanh đuổi theo cô nàng nghe mà làm như không kia. Lúc tay cô vừa chạm được tay nắm cửa, Hứa Kinh Niên cũng vừa kịp đuổi tới, từ sau lưng dùng sức giữ lấy vai cô, xoay cả người cô lại, trực tiếp áp lên cánh cửa gỗ.
Nhưng ngoài dự liệu nhìn thấy gương mặt tươi cười đắc ý của cô!
Cô gái này, lại đùa với hắn nữa! Cô biết hắn sẽ đuổi theo, đúng không?
'Sầm Giai Di, thế này vui lắm sao?' Hắn gằn giọng.
Bàn tay với những ngón thon dài nghịch ngợm chiếc cà vạt của người đàn ông, 'Nhìn bộ dạng mất khống chế của anh, đúng là vui lắm.'
Chẳng lẽ cô đến đây chỉ vì muốn nhìn thấy bộ dạng hắn vì cô mà mất khống chế?
Hứa Kinh Niên càng thêm bực bội.
'Mặc lại cho đàng hoàng rồi về văn phòng của cô đi.'
'Quần của tôi không phải đang ở trên tay anh sao?' Sầm Giai Di mím môi cười.
Tư thế bây giờ của hai người thật đủ mờ ám, đã dán sát đến mức gần như không còn khe hở.
Hắn có thể cảm nhận được đôi gò mềm mại của cô gái đang cười một cách tà ác kia đang phập phồng theo từng tiếng cười...
Mà một tay khác của cô lại bắt đầu cởi từng nút trên chiếc áo sơ mi của hắn, lồng ngực rộng rãi của người đàn ông dần hiện ra trước mắt.
Hứa Kinh Niên tuy cao gầy, thoạt nhìn không giống người đàn ông thường xuyên luyện tập nhưng trên thực tế, cơ bắp đều rất rắn chắc, tuy rằng không có sáu múi như những anh chàng tập gym nhưng cũng hơn vô số đàn ông ở tuổi của hắn.
Hơn nữa cánh tay lại đặc biệt rắn rỏi có lực, chắc là vì thường xuyên điêu khắc gỗ mà có.
Điều khiến Sầm Giai Di khó quên nhất là lúc hắn ôm cô, cánh tay mang theo mồ hôi dưới ánh đèn mang theo một sức hấp dẫn vô hạn...
Tình cảnh đó, thật sự khiến bất kỳ cô gái nào động tâm!
Nghĩ đến đây, hô hấp chợt gấp hơn, còn cố ý dán sát cả người lên người hắn...
Thật đáng chết, giống như có chút không khống chế được... động tác của cô gái này càng lúc càng quá đáng, không chỉ cởi nút áo sơ mi của hắn còn...
'Trả lại cô!' Hắn cắn răng kéo dãn khoảng cách giữa hai người, ai ngờ ma nữ kia cứ níu chặt áo sơ mi của hắn không buông...
'Anh mặc dùm tôi đi.'
Cô cũng đâu phải con nít, còn cần hắn mặc dùm? Trong lòng Hứa Kinh Niên thầm gào thét.
Nhưng nhìn vẻ mặt "nếu hắn không mặc giúp cô, cô sẽ thật sự cứ vậy đi ra ngoài", Hứa Kinh Niên chỉ đành nghiến răng, 'Buông tay!'
'Không buông.'
'Cô không buông tôi làm sao mặc giúp cô?'
Hắn thật sắp bị cô gái này chọc tức điên.
'Quỳ xuống nha!' Thư ký trưởng nói bằng giọng đương nhiên.
Được! Hắn quỳ là được chứ gì, nhưng muốn hắn quỳ xuống, cô cũng phải thả tay ra khỏi cà vạt mới được!
Thật không dễ dàng đợi thư ký trưởng khó tính chịu thả cà vạt ra, hắn mới khom người xuống thì một chiếc chân trắng nõn đã rất tự nhiên gác lên vai hắn...
Cảnh xuân dưới váy cứ thế đập vào mắt...
Tình cảnh đó thật là...
...khiến người ta máu huyết sục sôi...
'Không phải muốn giúp tôi mặc sao? Mau nha!'
Cô gái này, rõ ràng là muốn ép điên hắn.
Mà hắn, thật sự sắp bị cô ép đến điên rồi.
Điên tới nỗi, cuối cùng không chỉ không giúp cô mặc vào mà còn đem quần áo trên người người ta cởi hết xuống...
...
Hôm đó trước giờ tan tầm, thư ký trưởng vẫn luôn ở trong văn phòng của Hứa phó tổng.
Những nhân viên tận mắt nhìn thấy thư ký trưởng vào văn phòng của sếp đều có thể làm chứng, trước khi họ rời đi thư ký trưởng vẫn chưa ra, thậm chí còn có những nhân viên đưa văn kiện qua, gõ cửa thật lâu vẫn không có ai trả lời, hơn nữa hình như còn nghe được bên trong có những tiếng động kỳ lạ.
Chỉ tiếc là hiệu quả cách âm tốt quá, không nghe ra được là gì. Nhưng họ dám đảm bảo, hai người tuyệt đối không chỉ bàn công sự đơn giản như vậy.
Tám giờ tối, Sầm Giai Di rốt cuộc tỉnh lại trên chiếc giường đơn trong phòng nghỉ nhỏ của hắn, vừa mới kéo chiếc chăn mỏng đắp trên cơ thể trần trụi đầy dấu vết của mình thì thấy Hứa Kinh Niên mới vừa tắm xong bước ra, thấy cô như vậy, không khỏi có chút đau lòng.
'Không ngủ nữa?' Hắn đi đến bên giường định vuốt tóc cô, tay mới đưa ra một nửa thì đã vội rụt về.
Động tác này, hình như quá thân mật rồi!
Nhưng mà Hứa tiên sinh, anh ăn người ta sạch sành sanh không biết bao nhiêu lần rồi, còn cảm thấy động tác vuốt tóc này quá thân mật sao?
'Đói rồi.'
Sầm Giai Di gác cằm lên gối để mặc tấm chăn mỏng trượt khỏi người, để lộ vùng lưng trần, trên đó là vô số dấu vết có đậm có nhạt, là vết tích vừa nãy bị áp lên cánh cửa mà có.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì có kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhưng đến cuối cùng, chịu tội lại là làn da mất bao nhiêu công phu bảo dưỡng của mình, haizz!
Hứa Kinh Niên cũng nhìn thấy lưng cô, trong lòng có chút áy náy, có phải hắn dày vò cô quá ác rồi không?!
'Còn đau không?' Ánh mắt người đàn ông tối lại, giọng cũng thấp hơn mấy phần.
'Hứa phó tổng, anh muốn hỏi chỗ nào?'
'Sầm Giai Di, đừng làm rộn nữa.' Hắn trầm giọng quát.
Ma nữ này, thật sự muốn mạng người mà!
'Em có làm rộn đâu?' Cô bất mãn lườm hắn, 'Ai bảo anh một mớ tuổi rồi mà còn dày vò người ta như vậy? Nói thực đi, có phải sợ bị tôi cười nên lén uống thuốc không?'
Lời vừa dứt, sự thương tiếc người đàn ông vừa dành cho cô toàn bộ tiêu tán hết, trong lòng chỉ còn lửa giận!
Cô gái này, thực sự thiếu trừng phạt mà! Còn dám nói hắn lén uống thuốc?
Với lại, cái câu kia của cô, "một mớ tuổi" là ý gì? Chê hắn già?
Cô mà còn dám nói câu nữa, hắn nhất định chứng minh cho cô thấy hắn rốt cuộc có già hay không, có cần uống thuốc hay không?
Sầm Giai Di nhìn sắc mặt đen sì của người đàn ông, không dám tiếp tục châm lửa nữa.
Tuy Hứa phó tổng người ta đã 40 nhưng thể lực lại chỉ như 30! Thi thoảng trêu một hai câu thì được, nếu làm quá người chịu tội còn không phải bản thân sao?
'Này, em không có đồ mặc, làm sao đây?'
Quần áo của cô vừa nãy đã bị động tác thô lỗ của người đàn ông làm hỏng rồi, tuy các nhân viên ở ngoài chắc đã tan ca hết nhưng bảo cô mặc như vậy ra ngoài cô thật không dám.
Không phải sợ bị người ta phát hiện cô với người nào đó vụиɠ ŧяộʍ làm chuyện xấy trong văn phòng mà vì mặc như vậy thật sự rất khó coi.
'Tôi ra ngoài mua giúp em.' Biết là lỗi của mình, Hứa Kinh Niên nhặt chăn che lên người cô, sợ cô bị lạnh, dịu giọng nói.
Ở đây hắn chỉ có hai bộ Tây trang, đương nhiên không thích hợp với cô.
'Muốn ăn gì, tiện tôi mua về luôn.'
Chu đáo quá ha! Sầm Giai Di bĩu môi...
'Em muốn ăn nhà hàng!'
'Không phải nói đói sao?' Đợi hắn mua quần áo về chắc cũng mất một tiếng, cô đợi được sao?
'Trong văn phòng của em có sẵn quần áo, anh lên lấy dùm em là được, mật mã là...'
Nói đùa sao? Chỉ có Hứa phó tổng anh có quần áo dự bị còn cô không có sao? Cô còn thường phải cùng boss đi xã giao hơn hắn!
Đừng nói là trang phục công sở, lễ phục, giày dép, túi xách đều đầy đủ cả.
'Để tôi ra ngoài mua thì hay hơn.' Hứa Kinh Niên không phải không nghĩ đến điều đó nhưng so với việc vào văn phòng của cô lấy, hắn chẳng thà ra ngoài mua.
Tầng trên cùng là nơi rất nguy hiểm! Boss thường tăng ca đến nửa đêm, chỉ gần đây bởi vì có vị hôn thê nên mới về nhà ngủ thôi.
Lúc này hắn mà lên, có thể bị tóm bất cứ lúc nào!
Quan hệ giữa hắn với cô giờ thế này, tính là gì chứ? Phải giải thích với boss chuyện hắn vào văn phòng của cô lấy quần áo thế nào?
Trực tiếp nói hắn đã ăn sạch em gái của boss sao?
Thật sự nói không nên lời!
Huống gì đại boss tuổi còn nhỏ hơn hắn, ngày thường lúc bàn công sự thì không có vấn đề gì nhưng một khi dính tới chuyện nam nữ, còn là em họ boss, có rất nhiều chuyện hắn thật sự nói không được.
Quan trọng nhất là tới giờ hắn vẫn không nắm rõ thái độ của cô thế nào nên cũng không dám vọng tưởng xa xôi.
Dù hắn biết bản thân đối với cô sớm đã không như trước.
Nhưng giữa họ, hiểu biết nhau vẫn còn quá ít dù rằng thời gian biết nhau cũng đã mấy năm.
Từ khi cô vừa vào Sầm thị hắn đã biết sự tồn tại của cô.
Những năm qua trên công việc, hai người cũng có cơ hội gặp gỡ giao tiếp, chỉ có điều, chỉ trên công việc mà thôi.
Không ngờ sự mất khống chế đêm đó lại phá vỡ mối quan hệ bình đạm giữa hai người.
Nhưng cô không nói gì, hắn cũng không dám suy đoán nên cứ tạm thời như vậy đã.
'Không cần.'
Nghe hắn nói đi mua, tính tình đại tiểu thư của thư ký trưởng lại nổi lên.
'Anh mà ra ngoài mua, em không mặc. Em gọi điện thoại bảo nhà mang đến.'
'Em...'
'Sao hở?' Đại tiểu thư hếch cằm khiêu khích, 'Tưởng em không dám sao?'
'Anh đi là được chứ gì?'
Được rồi, hắn sợ cô rồi! Trên đời này còn chuyện gì Sầm đại tiểu thư không dám làm chứ?
Nếu như thật sự để người nhà cô mang đến, vậy thì khỏi cần giải thích luôn.
Thế là, chỉ đành cắn răng lên tầng trên cùng.
Sầm Giai Di ngồi trên giường nhìn theo bóng lưng người đàn ông, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi.
/516
|