'Mẫn Mẫn, sao em lại ở đây?' Sầm Chí Tề hỏi, theo thói quen định đưa tay sờ đầu cô nhưng đã bị cô hất tay ra, 'Anh là cái đồ đáng ghét, sau này cách xa em một mét trở ra.'
Quan Mẫn Mẫn vẻ mặt không vui lườm hắn, chân lùi về sau mấy bước kéo giãn khoảng cách ra.
I
Sáu năm trước khi cô rời Singapore đến Melbourne, hắn cũng đã từng nói cho cô biết nguyên nhân vì sao mình đào hôn. Cô cũng biết tính tình tên này trước giờ phong lưu nên cho rằng bởi vì trong hơn một năm kết giao rất trong sáng với cô mà không chịu nổi cám dỗ nên mới cùng một người khác lên giường.
Cho nên cô cũng không so đo chuyện đó với hắn bởi vì bản thân mình cũng vì say rượu mà lên giường với anh trai người ta, hơn nữa còn mang thai, hai người họ xem như hòa nhau đi.
Nhưng sau từng ấy năm biết được người năm đó cùng hắn lên giường lại là Quan Viện Viện, trong lòng cô nhất thời có một cảm giác khó mà diễn tả được, Sao tại sao những tình tiết chỉ có trong phim đó lại xảy đến với cô chứ? Hơn nữa nguyên nhân khiến cho Quan Viện Viện lên giường với Sầm Chí Tề Chỉ chỉ là vì muốn cho đứa con gái không được nhà họ Quan thừa nhận là cô khó xử, điều này bảo cô làm sao có thể chấp nhận được chứ?
Chị ấy không tiếc hy sinh sự trong sạch của mình để hủy đi hạnh phúc của cô, hơn nữa điều này còn khiến chị ấy không có can đảm bày tỏ tình cảm với người mà mình thích, chẳng lẽ chị ba lại ghét cô đến mức đó sao?
Sự khó chịu trong lòng cô không phải bởi vì sự phản bội của Sầm Chí Tề bởi vì cô đã sớm biết tính cách của hắn, mà là vì không biết vì sao mình lại bị ghét đến mức như vậy.
Cô trước giờ luôn tự nhận thấy mình đã rất thấp kém trước mặt người nhà họ Quan rồi, trước giờ chưa từng trang sủng, chưa từng quấy rối, rất biết điều, vậy mà còn bị người ta ghét đến thế này.
Nghĩ đến đây, trong mắt Quan Mẫn Mẫn như dâng lên một tầng hơi nước, cô lướt mắt qua Sầm Chí Tề nhìn sang Quan Viện Viện vẻ mặt lạnh lùng đang định rời đi, lần đầu tiên ở ngay trước mặt cô gọi một tiếng, 'Chị.'
Cách xưng hô này cô đã muốn dùng lâu lắm rồi nhưng bởi vì không dám nên vẫn luôn giữ ở trong lòng, giờ khi có dũng khí gọi thì lại trong tình cảnh thế này, trong lòng không khỏi có chút đau xót.
Quan Viện Viện lúc nghe cô gọi mình như vậy, cả người chợt cứng lại nhưng chỉ lẳng lặng đứng đấy như muốn chờ nghe những lời tiếp theo.
'Em biết trước giờ mọi người không thích em và mẹ, cũng biết mẹ chen vào giữa cuộc hôn nhân của ba và mẹ của chị là không đúng, nhưng đó là chuyện của người lớn, em không thể quản, cũng không có cách nào quản. Em chỉ muốn nói cho chị biết trước giờ em chưa từng nghĩ sẽ tranh giành cái gì từ chị, ngay cả ba cũng vậy, em giành không nổi, mẹ em cũng không giành nổi. Bất kể thế nào, đợt này ba vẫn là ba của chúng ta, nhưng cho dù chị thật sự ghét em đến mấy cũng không nên lấy bản thân mình ra trút giận.'
Nói xong những lời này, cô nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Sầm Chí Tề nhìn theo bóng lưng cô, không dám đuổi theo, mà Quan Viện Viện thì chắc chắn sẽ không đuổi theo.
*****
Trở về căn biệt thự ở vịnh nước cạn, bởi vì trong lòng có chút rầu rĩ không vui nên Quan Mẫn Mẫn chỉ bảo là mình đã ăn ở ngoài rồi rồi lên phòng nghỉ ngơi.
Nhưng lên giường một lúc lâu rồi cô vẫn không cách nào ngủ được, với tay định cầm lấy điện thoại thì nó như có cảm ứng, reo lên.
Tiếng chuông được cài đặt riêng cho Boss, là tin nhắn.
Đại Boss: Về đến nhà chưa?
Quan Mẫn Mẫn lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh mình đang nằm trên giường rồi gửi cho hắn.
Mấy giây sau...
Đại Boss: Sao lại không vui?
Oa, lợi hại thật! Chỉ nhìn thôi đã biết cô không vui rồi.
Hủ nữ Mẫn Mẫn: Hôm nay tâm hồn bị tổn thương quá mức, muốn được an ủi.
Tin nhắn cô gửi đi thật lâu vẫn không nhận được hồi âm của hắn.
Đáng ghét thật, chắc là đang họp hay bận chuyện gì khác rồi, làm hại cô muốn trút uất ức một chút cũng không được.
Rầu rĩ ném điện thoại xuống giường, không ngờ lúc này nó lại đổ chuông.
Lần này không phải tin nhắn.
Quan Mẫn Mẫn bật ngồi dậy.
'Xảy ra chuyện gì vậy?'
Sầm Chí Quyền đúng là đang có cuộc họp với hai người chủ quản cấp cao, tranh thủ chút thời gian gửi tin nhắn cho cô, gần đây những người chủ quản cao cấp của Sầm thị đều đã quen thấy Boss của mình thường xuyên sử dụng điện thoại, bất kể là chơi game hay nhắn tin, dù sao cũng đã quen rồi.
Nhưng khi hắn nhìn thấy tin nhắn của cô nói mình bị tổn thương thì không khỏi có chút lo lắng, sợ cô xảy ra chuyện, tranh thủ trong vòng 10 phút chốt lại nội dung cuộc họp rồi giải tán, lúc này mới gọi lại cho cô.
Ông nội dẫn một đám cháu chắt ra ngoài, chuyện an toàn của mọi người chắc chắn không cần phải nhắc tới nhưng khi thấy tin nhắn của cô hắn vẫn không khỏi có chút khẩn trương.
'Không có gì.' Tiếng Quan Mẫn Mẫn vẫn rầu rĩ không có chút sức sống.
'Đừng gạt anh, có phải hôm nay ra ngoài với ông nội gặp chuyện gì không vui không?' Hắn biết hôm nay ông nội đưa mọi người đến gặp đại sư để chọn ngày.
Hắn biết ông nội trước giờ luôn rất tin những thứ này, chỉ sợ đại sư nói những điều gì không tốt khiến cho tiểu trư nhà mình lo lắng vẩn vơ.
'Em với ông nội ra ngoài rất vui, còn đến miếu của Huỳnh Đại Tiên xin được mấy lá bùa bình an.'
'Sau đó thì sao?' Vậy không vui không phải từ chuyện xem ngày.
'Sau đó hả...'
Quan Mẫn Mẫn đem chuyện mình ở trên đường tình cờ gặp hai người kia sơ lược kể lại một lần cho hắn nghe.
Sầm Chí Quyền nghe xong, trầm mặc giây lát.
'Em thực sự khiến chị ấy ghét đến vậy sao? Chỉ bởi vì muốn cho em không vui mà không tiếc cùng Sầm Chí Tề làm ra chuyện đó?' Thấy hắn không nói gì, trong lòng cô càng thêm rầu rĩ.
Mà cũng tại cái tên Sầm Chí Tề kia hết, rõ ràng đã nhịn được hơn một năm rồi lại ngay trước ngày đính hôn làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Hắn rõ ràng biết quan hệ giữa cô với Quan Viện Viện lại còn cứng rắn kéo người ta lên giường, nghĩ tới đã thấy chán ghét rồi!
Nhưng đồng thời ngẫm lại cô càng cảm thấy mình may mắn, cũng may lúc đầu kiên trì giữ quan hệ trong sạch với hắn bằng không...
'Mẫn Mẫn...' Sầm Chí Quyền bỗng lên tiếng.
'Gì vậy?'
'Em có từng thích Chí Tề không?'
'Hả?' Sao chủ đề lại chuyển đến đây rồi? Là ý gì đây? Muốn tính nợ cũ sao?
...
Quan tiểu thư rối rắm hồi lâu, còn chưa kịp lên tiếng thì giọng của Boss đã cao hơn mấy phần...
'Quan Mẫn Mẫn, trả lời!'
'Ờ.'
'Ờ cái gì?'
'Boss à, anh đang ghen sao?' Phản công lại một chiêu.
...
'Có phải là ghen hay không? Nói mau đi!' Cô không ngừng thúc giục, cảm giác rầu rĩ khi nãy rõ ràng đã tan đi hơn nửa.
'Vừa nãy là ai hỏi trước?'
'Anh.'
'Vậy trả lời câu hỏi của anh trước đi.'
'Anh mới hỏi gì?' Bản lĩnh ăn vạ của Quan Mẫn Mẫn cũng là số một số hai.
'Quan Mẫn Mẫn, rửa sạch mông chờ xem anh trừng phạt em thế nào.'
Nói chuyện phiếm với boss vài câu, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Nhưng cô không có việc thôi chứ boss còn nhiều việc phải làm, không thể nói chuyện nhiều hơn, cuối cùng cô chỉ đành lưu luyến cúp máy.
*****
Ăn tối xong mới thấy Sầm Chí Vũ và Nguyễn Mộng Mộng cùng nhau trở về.
Thấy Nguyễn Mộng Mộng xuống bếp giúp cắt trái cây, Quan Mẫn Mẫn lòng đầy hiếu kỳ ngồi xuống đối diện với hắn, 'Anh Chí Vũ.'
'Chị dâu, chữ "anh" đó chị làm ơn cắt bớt đi, gọi Chí Vũ được rồi.' Sầm Chí Vũ mỉm cười trả lời cô.
'Ờ...' Quan Mẫn Mẫn cười ngượng nghịu, 'Vẫn còn chưa quen lắm.'
Dù sao anh Chí Vũ cũng hơn cô đến tận tám tuổi, mở miệng ra gọi thẳng tên người ta cô thấy cũng hơi ngại.
'Gọi mãi rồi cũng quen thôi.' Đang ngồi nhìn đứa cháu cố bảo bối của mình thuần thục làm các động tác mua, bán chứng khoán, lão gia tử chen vào một câu.
Sầm Chí Vũ gật đầu tán đồng. Khi thấy ánh mắt của Quan Mẫn Mẫn cứ dán trên người mình thì ngạc nhiên hỏi, 'Có chuyện gì sao?'
Quan Mẫn Mẫn liếc nhanh xuống phòng bếp, thấy Nguyễn Mộng Mộng vẫn chưa ra thì ghé sát bên tai Sầm Chí Vũ nói nhỏ,' Chị ba cũng đã đến Hồng Kông rồi.'
'Chị ba? Viện Viện?' Sầm Chí Vũ nhướng mày, 'Đi công tác sao? Cũng đã lâu rồi em không gặp Viện Viện. Cô ấy có khỏe không? Chị gặp sao không mời về cùng ăn một bữa cơm?'
Nghe giọng điệu của anh Chí Vũ chắc là thật sự không biết chị ba đến Hồng Kông là vì mình rồi.
'À, hôm nay chị đến trung tâm thương mại XX tình cờ gặp được chị ấy. Chị ấy đi với bạn, cũng không tiện mời.' Quan Mẫn Mẫn còn cố tình nhấn mạnh tên của trung tâm thương mại kia.
'Chiều nay em với Mộng Mộng cũng đi đến đó nhưng không gặp cô ấy.'
'Chí Vũ, em cảm thấy chị ba là một cô gái thế nào?'
Quan Mẫn Mẫn cũng không ngờ là Quan Viện Viện lại yêu thầm anh Chí Vũ từng ấy năm! Thì ra chị ấy thích kiểu người ôn nhu nho nhã như anh Chí Vũ.
Nhưng cũng phải thôi, loại người thích trăng hoa như Sầm Chí Tề ai mà dám thích chứ, lỡ yêu rồi lúc nào bị hắn thay bằng tình mới cũng không biết.
Anh Chí Vũ với Mộng Mộng bây giờ đang yêu nhau như kẹo với sơn hơn nữa người ta cũng không biết chị ba yêu thầm, căn bản chỉ xem chị ấy như em gái của mình, vậy cô cũng không cần nhắc tới chuyện này nữa.
Nguyễn Mộng Mộng mang trái cây ra, ba người vừa ăn vừa bàn về chuyện hôn lễ, chuyện đi đâu hưởng tuần trăng mật, chừng một tiếng sau thì bắt đầu lục tục lên lầu nghỉ ngơi.
Quan Mẫn Mẫn vẻ mặt không vui lườm hắn, chân lùi về sau mấy bước kéo giãn khoảng cách ra.
I
Sáu năm trước khi cô rời Singapore đến Melbourne, hắn cũng đã từng nói cho cô biết nguyên nhân vì sao mình đào hôn. Cô cũng biết tính tình tên này trước giờ phong lưu nên cho rằng bởi vì trong hơn một năm kết giao rất trong sáng với cô mà không chịu nổi cám dỗ nên mới cùng một người khác lên giường.
Cho nên cô cũng không so đo chuyện đó với hắn bởi vì bản thân mình cũng vì say rượu mà lên giường với anh trai người ta, hơn nữa còn mang thai, hai người họ xem như hòa nhau đi.
Nhưng sau từng ấy năm biết được người năm đó cùng hắn lên giường lại là Quan Viện Viện, trong lòng cô nhất thời có một cảm giác khó mà diễn tả được, Sao tại sao những tình tiết chỉ có trong phim đó lại xảy đến với cô chứ? Hơn nữa nguyên nhân khiến cho Quan Viện Viện lên giường với Sầm Chí Tề Chỉ chỉ là vì muốn cho đứa con gái không được nhà họ Quan thừa nhận là cô khó xử, điều này bảo cô làm sao có thể chấp nhận được chứ?
Chị ấy không tiếc hy sinh sự trong sạch của mình để hủy đi hạnh phúc của cô, hơn nữa điều này còn khiến chị ấy không có can đảm bày tỏ tình cảm với người mà mình thích, chẳng lẽ chị ba lại ghét cô đến mức đó sao?
Sự khó chịu trong lòng cô không phải bởi vì sự phản bội của Sầm Chí Tề bởi vì cô đã sớm biết tính cách của hắn, mà là vì không biết vì sao mình lại bị ghét đến mức như vậy.
Cô trước giờ luôn tự nhận thấy mình đã rất thấp kém trước mặt người nhà họ Quan rồi, trước giờ chưa từng trang sủng, chưa từng quấy rối, rất biết điều, vậy mà còn bị người ta ghét đến thế này.
Nghĩ đến đây, trong mắt Quan Mẫn Mẫn như dâng lên một tầng hơi nước, cô lướt mắt qua Sầm Chí Tề nhìn sang Quan Viện Viện vẻ mặt lạnh lùng đang định rời đi, lần đầu tiên ở ngay trước mặt cô gọi một tiếng, 'Chị.'
Cách xưng hô này cô đã muốn dùng lâu lắm rồi nhưng bởi vì không dám nên vẫn luôn giữ ở trong lòng, giờ khi có dũng khí gọi thì lại trong tình cảnh thế này, trong lòng không khỏi có chút đau xót.
Quan Viện Viện lúc nghe cô gọi mình như vậy, cả người chợt cứng lại nhưng chỉ lẳng lặng đứng đấy như muốn chờ nghe những lời tiếp theo.
'Em biết trước giờ mọi người không thích em và mẹ, cũng biết mẹ chen vào giữa cuộc hôn nhân của ba và mẹ của chị là không đúng, nhưng đó là chuyện của người lớn, em không thể quản, cũng không có cách nào quản. Em chỉ muốn nói cho chị biết trước giờ em chưa từng nghĩ sẽ tranh giành cái gì từ chị, ngay cả ba cũng vậy, em giành không nổi, mẹ em cũng không giành nổi. Bất kể thế nào, đợt này ba vẫn là ba của chúng ta, nhưng cho dù chị thật sự ghét em đến mấy cũng không nên lấy bản thân mình ra trút giận.'
Nói xong những lời này, cô nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Sầm Chí Tề nhìn theo bóng lưng cô, không dám đuổi theo, mà Quan Viện Viện thì chắc chắn sẽ không đuổi theo.
*****
Trở về căn biệt thự ở vịnh nước cạn, bởi vì trong lòng có chút rầu rĩ không vui nên Quan Mẫn Mẫn chỉ bảo là mình đã ăn ở ngoài rồi rồi lên phòng nghỉ ngơi.
Nhưng lên giường một lúc lâu rồi cô vẫn không cách nào ngủ được, với tay định cầm lấy điện thoại thì nó như có cảm ứng, reo lên.
Tiếng chuông được cài đặt riêng cho Boss, là tin nhắn.
Đại Boss: Về đến nhà chưa?
Quan Mẫn Mẫn lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh mình đang nằm trên giường rồi gửi cho hắn.
Mấy giây sau...
Đại Boss: Sao lại không vui?
Oa, lợi hại thật! Chỉ nhìn thôi đã biết cô không vui rồi.
Hủ nữ Mẫn Mẫn: Hôm nay tâm hồn bị tổn thương quá mức, muốn được an ủi.
Tin nhắn cô gửi đi thật lâu vẫn không nhận được hồi âm của hắn.
Đáng ghét thật, chắc là đang họp hay bận chuyện gì khác rồi, làm hại cô muốn trút uất ức một chút cũng không được.
Rầu rĩ ném điện thoại xuống giường, không ngờ lúc này nó lại đổ chuông.
Lần này không phải tin nhắn.
Quan Mẫn Mẫn bật ngồi dậy.
'Xảy ra chuyện gì vậy?'
Sầm Chí Quyền đúng là đang có cuộc họp với hai người chủ quản cấp cao, tranh thủ chút thời gian gửi tin nhắn cho cô, gần đây những người chủ quản cao cấp của Sầm thị đều đã quen thấy Boss của mình thường xuyên sử dụng điện thoại, bất kể là chơi game hay nhắn tin, dù sao cũng đã quen rồi.
Nhưng khi hắn nhìn thấy tin nhắn của cô nói mình bị tổn thương thì không khỏi có chút lo lắng, sợ cô xảy ra chuyện, tranh thủ trong vòng 10 phút chốt lại nội dung cuộc họp rồi giải tán, lúc này mới gọi lại cho cô.
Ông nội dẫn một đám cháu chắt ra ngoài, chuyện an toàn của mọi người chắc chắn không cần phải nhắc tới nhưng khi thấy tin nhắn của cô hắn vẫn không khỏi có chút khẩn trương.
'Không có gì.' Tiếng Quan Mẫn Mẫn vẫn rầu rĩ không có chút sức sống.
'Đừng gạt anh, có phải hôm nay ra ngoài với ông nội gặp chuyện gì không vui không?' Hắn biết hôm nay ông nội đưa mọi người đến gặp đại sư để chọn ngày.
Hắn biết ông nội trước giờ luôn rất tin những thứ này, chỉ sợ đại sư nói những điều gì không tốt khiến cho tiểu trư nhà mình lo lắng vẩn vơ.
'Em với ông nội ra ngoài rất vui, còn đến miếu của Huỳnh Đại Tiên xin được mấy lá bùa bình an.'
'Sau đó thì sao?' Vậy không vui không phải từ chuyện xem ngày.
'Sau đó hả...'
Quan Mẫn Mẫn đem chuyện mình ở trên đường tình cờ gặp hai người kia sơ lược kể lại một lần cho hắn nghe.
Sầm Chí Quyền nghe xong, trầm mặc giây lát.
'Em thực sự khiến chị ấy ghét đến vậy sao? Chỉ bởi vì muốn cho em không vui mà không tiếc cùng Sầm Chí Tề làm ra chuyện đó?' Thấy hắn không nói gì, trong lòng cô càng thêm rầu rĩ.
Mà cũng tại cái tên Sầm Chí Tề kia hết, rõ ràng đã nhịn được hơn một năm rồi lại ngay trước ngày đính hôn làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Hắn rõ ràng biết quan hệ giữa cô với Quan Viện Viện lại còn cứng rắn kéo người ta lên giường, nghĩ tới đã thấy chán ghét rồi!
Nhưng đồng thời ngẫm lại cô càng cảm thấy mình may mắn, cũng may lúc đầu kiên trì giữ quan hệ trong sạch với hắn bằng không...
'Mẫn Mẫn...' Sầm Chí Quyền bỗng lên tiếng.
'Gì vậy?'
'Em có từng thích Chí Tề không?'
'Hả?' Sao chủ đề lại chuyển đến đây rồi? Là ý gì đây? Muốn tính nợ cũ sao?
...
Quan tiểu thư rối rắm hồi lâu, còn chưa kịp lên tiếng thì giọng của Boss đã cao hơn mấy phần...
'Quan Mẫn Mẫn, trả lời!'
'Ờ.'
'Ờ cái gì?'
'Boss à, anh đang ghen sao?' Phản công lại một chiêu.
...
'Có phải là ghen hay không? Nói mau đi!' Cô không ngừng thúc giục, cảm giác rầu rĩ khi nãy rõ ràng đã tan đi hơn nửa.
'Vừa nãy là ai hỏi trước?'
'Anh.'
'Vậy trả lời câu hỏi của anh trước đi.'
'Anh mới hỏi gì?' Bản lĩnh ăn vạ của Quan Mẫn Mẫn cũng là số một số hai.
'Quan Mẫn Mẫn, rửa sạch mông chờ xem anh trừng phạt em thế nào.'
Nói chuyện phiếm với boss vài câu, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Nhưng cô không có việc thôi chứ boss còn nhiều việc phải làm, không thể nói chuyện nhiều hơn, cuối cùng cô chỉ đành lưu luyến cúp máy.
*****
Ăn tối xong mới thấy Sầm Chí Vũ và Nguyễn Mộng Mộng cùng nhau trở về.
Thấy Nguyễn Mộng Mộng xuống bếp giúp cắt trái cây, Quan Mẫn Mẫn lòng đầy hiếu kỳ ngồi xuống đối diện với hắn, 'Anh Chí Vũ.'
'Chị dâu, chữ "anh" đó chị làm ơn cắt bớt đi, gọi Chí Vũ được rồi.' Sầm Chí Vũ mỉm cười trả lời cô.
'Ờ...' Quan Mẫn Mẫn cười ngượng nghịu, 'Vẫn còn chưa quen lắm.'
Dù sao anh Chí Vũ cũng hơn cô đến tận tám tuổi, mở miệng ra gọi thẳng tên người ta cô thấy cũng hơi ngại.
'Gọi mãi rồi cũng quen thôi.' Đang ngồi nhìn đứa cháu cố bảo bối của mình thuần thục làm các động tác mua, bán chứng khoán, lão gia tử chen vào một câu.
Sầm Chí Vũ gật đầu tán đồng. Khi thấy ánh mắt của Quan Mẫn Mẫn cứ dán trên người mình thì ngạc nhiên hỏi, 'Có chuyện gì sao?'
Quan Mẫn Mẫn liếc nhanh xuống phòng bếp, thấy Nguyễn Mộng Mộng vẫn chưa ra thì ghé sát bên tai Sầm Chí Vũ nói nhỏ,' Chị ba cũng đã đến Hồng Kông rồi.'
'Chị ba? Viện Viện?' Sầm Chí Vũ nhướng mày, 'Đi công tác sao? Cũng đã lâu rồi em không gặp Viện Viện. Cô ấy có khỏe không? Chị gặp sao không mời về cùng ăn một bữa cơm?'
Nghe giọng điệu của anh Chí Vũ chắc là thật sự không biết chị ba đến Hồng Kông là vì mình rồi.
'À, hôm nay chị đến trung tâm thương mại XX tình cờ gặp được chị ấy. Chị ấy đi với bạn, cũng không tiện mời.' Quan Mẫn Mẫn còn cố tình nhấn mạnh tên của trung tâm thương mại kia.
'Chiều nay em với Mộng Mộng cũng đi đến đó nhưng không gặp cô ấy.'
'Chí Vũ, em cảm thấy chị ba là một cô gái thế nào?'
Quan Mẫn Mẫn cũng không ngờ là Quan Viện Viện lại yêu thầm anh Chí Vũ từng ấy năm! Thì ra chị ấy thích kiểu người ôn nhu nho nhã như anh Chí Vũ.
Nhưng cũng phải thôi, loại người thích trăng hoa như Sầm Chí Tề ai mà dám thích chứ, lỡ yêu rồi lúc nào bị hắn thay bằng tình mới cũng không biết.
Anh Chí Vũ với Mộng Mộng bây giờ đang yêu nhau như kẹo với sơn hơn nữa người ta cũng không biết chị ba yêu thầm, căn bản chỉ xem chị ấy như em gái của mình, vậy cô cũng không cần nhắc tới chuyện này nữa.
Nguyễn Mộng Mộng mang trái cây ra, ba người vừa ăn vừa bàn về chuyện hôn lễ, chuyện đi đâu hưởng tuần trăng mật, chừng một tiếng sau thì bắt đầu lục tục lên lầu nghỉ ngơi.
/516
|