Còn lại một mình khó được một lần tan ca sớm nhưng Sầm Giai Di bỗng nhiên lại không muốn về nhà chút nào, dù sao về cũng chỉ có một mình.
Vì thế xuôi theo con đường trước nhà hàng chậm rãi tản bộ.
Đi một lát thì đến một quảng trường có đài phun nước, bởi vì thời tiết oi bức nên dù ban đêm ở đây vẫn có rất nhiều người. Mang giày cao gót đi có chút mệt, Sầm Giai Di dứt khoát chọn một băng ghế ngồi xuống, tận hưởng cơn gió mát mẻ đồng thời để đầu óc chạy xe không một chút.
'Sầm thư ký, trùng hợp vậy?'
Cùng một buổi tối, gặp cùng một người hai lần, đó gọi là gì?
Sầm Giai Di với Hứa Kinh Niên vốn không có nhiều quan hệ ngoài tình đồng nghiệp, nếu là bình thường gặp nhau chắc cô cũng sẽ nói mấy câu, dù sao cũng là đồng nghiệp ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nhưng cô gái đứng bên cạnh anh ta khiến cô rất không thích.
Không phải nói là bạn cũ sao? Thế nào mà nhìn thấy cô này giống như gặp phải tình địch vậy? Giống như rất sợ cô sẽ cướp đi người đàn ông của cô ta vậy.
Cô cũng không có suy nghĩ đó, nhưng khi cái ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu, ác ma ở trong cô đã bắt đầu giương đôi cánh.
Nở một nụ cười ngọt ngào hiếm có, cô đứng lên, 'Hứa phó tổng, thật là trùng hợp. Xe của tôi vừa bị chết máy, ví tiền và điện thoại lại để quên ở công ty, không biết anh có tiện đường cho tôi đi nhờ một chút không?'
Quả nhiên vừa nghe câu này của cô, cô gái đứng bên cạnh anh ta lập tức biến sắc.
'Nếu như Sầm tiểu thư đây để quên ví tiền, hay là để Kinh Niên giúp cô gọi một chiếc taxi nhé.'
Có cần bảo vệ lãnh địa một cách quá lố như vậy không?
Vừa nãy ở nhà hàng chỉ mới lần đầu gặp mặt mà cô gái này đã dùng ánh mắt đó nhìn cô vì vậy cô mới nhịn không được mà dùng giọng điệu châm chọc đó nói chuyện.
Hừm, tuy rằng cô không hề có kinh nghiệm yêu đương, nhưng chút tâm tư nhỏ đó của phụ nữ cô vẫn nhìn thấu được.
'Hôm nay vừa khéo tôi có uống chút rượu, đầu hơi choáng váng, không dám ngồi xe taxi một mình.' Còn cố tình thấp giọng cho ngọt dịu hơn khiến chính cô cũng phải khinh thường bản thân. Đây là diễn trò gì đây? Sầm Giai Di, mày đúng là nhàm chán quá mức rồi.
'Sầm thư ký là một cô gái tốt, uống chút rượu nên không dám ngồi xe taxi một mình cũng phải thôi. Lâm Thanh, cũng đã đến khách sạn mà em ở rồi, vậy anh tiễn đến đây thôi.' Hứa Kinh Niên vẫn nhã nhặn như thường ngày, 'Sầm thư ký, nếu cô không ngại vậy để tôi đưa cô về đi.'
'Vậy phiền Hứa phó tổng rồi.' Nhìn vẻ mặt tức giận mà không dám bùng nổ của cô gái kia, thư ký trưởng đắc ý cực kỳ, 'Chào cô nhé.'
Vẫy tay chào cô gái kia xong, Sầm Giai Di tiểu thư yểu điệu đi về phía chiếc xe của Hứa Kinh Niên đang đậu cách đó không xa.
'Nhà cô ở đâu?' Đóng cửa xe xong, Hứa Kinh Niên nhã nhặn hỏi.
Nhìn vẻ mặt ôn hoà của người đàn ông, Sầm Giai Di bỗng dưng rất muốn xé toang chiếc mặt nạ trên mặt anh ta xuống xem con người này thật sự là như thế nào.
'Nghe nói sở thích của Hứa phó tổng là điêu khắc, chi bằng hôm nay anh đưa tôi về nhà cho tôi mở rộng tầm mắt đi.'
'Giờ khuya lắm rồi, không tiện lắm đâu, để dịp khác đi.' Hứa Kinh Niên cự tuyệt ngay nhưng trên mặt vẫn là một vẻ phẳng lặng khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.
Cự tuyệt cô đúng không? Không may cho anh ta là hôm nay cô thật sự rảnh rỗi, chơi đùa với anh ta một chút cũng không sao.
Thế là Sầm Giai Di tiểu thư sau khi anh ta khởi động xe thì không nói thêm một câu nào nữa, cho dù hỏi thế nào cũng không chịu nói ra địa chỉ nhà mình.
Hứa Kinh Niên không ngờ là cô thư ký trưởng trước giờ làm việc bình tĩnh, trầm ổn lúc này lại như một cô thiếu nữ ăn vạ, bộ dạng như hắn không đưa cô về nhà một chuyến thì thề không bỏ qua vậy.
'Sầm thư ký, chẳng lẽ không ai nói với cô một cô gái trẻ theo một người đàn ông độc thân về nhà là không an toàn chút nào sao?' Hứa Kinh Niên hết sức bất đắc dĩ, chỉ đành dừng xe lại bên đường.
Chắc hắn cũng không thể chạy đến công ty rồi, nhìn thái độ của cô, chắc là dù đến công ty cô cũng sẽ không chịu xuống xe mà hắn thì cũng không thể ép buộc ôm cô xuống xe được rồi.
Chắc là cô nắm chắc với tính tình của mình hắn sẽ không làm gì được cô cho nên mới ăn vạ như vậy đúng không?
Thật sự là ấu trĩ...
'Hứa phó tổng đây là đang nói với tôi, nếu như tôi nhất định muốn đến nhà anh vậy nhất định sẽ có nguy hiểm đúng không? Là nguy hiểm đến mức độ nào vậy?' Thư ký trưởng hôm nay đã quyết định chơi chưa đã thì chưa chịu buông tay.
'Sầm Giai Di, cô rốt cuộc muốn thế nào?' Hứa Kinh Niên thật sự bị cô ép đến nhịn không được rồi.
Thấy người này rốt cuộc không còn giữ thái độ bình tĩnh nữa, trong lòng Sầm Giai Di càng vui vẻ.
'Em có muốn gì đâu? Chỉ muốn đến nhà anh xem vài bức tượng điêu khắc, đơn giản vậy thôi. Còn không nếu anh muốn hai chúng ta giằng co thế này suốt đêm trên xe cũng không sao, tùy anh thôi.'
Cùng cô ở suốt đêm trên xe, không cần nghĩ, ngày mai thanh danh gì của hắn cũng mất hết.
Hứa Kinh Niên lần đầu tiên đụng phải cô gái khó đối phó như vậy, cuối cùng đành nhận mệnh, lần nữa nổ máy đưa cô về căn hộ của mình.
Sầm Giai Di vừa vào cửa thì đã bị bức tượng điêu khắc tinh tế đặt ở huyền quan làm cho mê mẫn, hết sờ trên lại sờ dưới thật lâu, lâu đến nỗi Hứa Kinh Niên không nhịn được nhắc nhở, 'Sầm thư ký xem xong rồi thì có thể về được chưa?'
Về? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Cô còn chưa tham quan đủ mà.
Cởi đôi giày cao gót trên chân xuống, cứ để chân trần bước trên sàn gỗ đi vào, vừa đi vừa hào hứng xem xét những bức tượng điêu khắc bằng gỗ được đặt rải rác trong nhà.
Thì ra lời đồn quả không sai, Hứa phó tổng ngoài việc có đầu óc tinh minh của một kế toán cao cấp còn là một nhà điêu khắc có tầm cỡ, cách bài trí trong nhà cũng rất có thẩm mỹ nhưng trên cơ bản chắc không có mấy ai được dịp thưởng thức bởi vì với tính tình của anh ta, người lạ chắc khó có cơ hội được vào nhà, xem ra hôm nay cô được mở rộng tầm mắt rồi.
Sầm Giai Di căn bản là không để tâm đến người đàn ông đang đi sau lưng cô, mặt nhăn mày nhó nghĩ cách làm sao để đưa cô gái bướng bỉnh này về nhà, sau khi tham quan một vòng phòng khách xong thì tiếp tục bước vào sâu bên trong, khi thấy cô định đẩy một cánh cửa đang khép kín, Hứa Kinh Niên rốt cuộc không nhịn được nữa lên tiếng cản lại, 'Dừng tay.'
Bàn tay nhỏ nhắn của Sầm Giai Di vẫn còn đang đặt ở tay nắm cửa, nhìn người đàn ông đang đứng cách mình chưa đến một mét, nhướng mày cười ngọt ngào, 'Nghe nói ở trong nhà mỗi một góc trong nhà Hứa phó tổng đều có vật quý, không biết bên trong là vật quý gì khiến người ta kinh ngạc đây?'
Hứa Kinh Niên nổi nóng thật sự, bị cô gái trước mặt đây chọc giận không nhẹ, 'Sầm Giai Di, đó là phòng ngủ của tôi, cô đừng không biết xấu hổ như vậy.'
Hừ, cái lão già này dám mắng Sầm Giai Di cô không biết xấu hổ! Đại tiểu thư nhà họ Sầm cô trước giờ có từng bị ai sỉ nhục như vậy đâu?
Nhưng nếu như anh ta đã nói cô là không biết xấu hổ, vậy cô phải không biết xấu hổ một lần cho anh ta xem mới được.
Nghĩ như vậy, bàn tay đang đặt tay nắm cửa dùng sức một cái, trực tiếp đẩy cửa phòng ra sau đó quay lại nhìn người đàn ông sắc mặt đã tái mét kia, cười ngọt ngào, 'Tôi chính là không biết xấu hổ như vậy đấy. Có bản lĩnh thì anh vào đây đẩy tôi ra.'
Bộ trang phục công sở trên người Sầm Giai Di vẫn chưa được thay ra, trên người là một chiếc áo sơ mi đơn giản phối với váy bó màu đen, đơn giản nhưng lại khiến cho vóc dáng ngọc ngà của cô triển lộ không chút bỏ sót, cộng thêm cô cố tình đưa tay, ưỡn ngực, chiếc áo sơ mi vốn vừa người giờ càng thêm bó sát, dán sát vào từng tấc da thịt, dưới sự khúc xạ của ánh đèn, chiếc áσ ɭóŧ màu hồng phấn dưới lớp áo sơ mi hiện rõ trước mắt người đối diện.
Hứa Kinh Niên chỉ cảm thấy như hoa lên, cổ họng như bị thít lại, một nguồn nhiệt vừa quen thuộc vừa xa lạ dâng lên rồi tràn khắp thân thể.
Đáng chết thật! Sự tự chủ trước giờ luôn rất tốt của hắn hoàn toàn bị phá vỡ bởi sự không biết xấu hổ của cô gái này. Hắn vẫn luôn cho rằng, người đàn ông ở tuổi như hắn, đối với bất kỳ cô gái nào cũng không thể khiến bản thân mất khống chế như vậy được.
Nhưng rõ ràng cô gái trước mặt hắn đây chưa hề làm gì hết, quần áo vẫn còn mặc nguyên vẹn trên người, những nơi không nên lộ ra đều không lộ chút nào, vậy mà thân thể hắn lại dấy lên cái cảm giác đó...
Mà hắn rõ ràng đang cảm thấy cô rất phiền!
Bộ dạng cực lực đè nén phản ứng đáng xấu hổ của cơ thể của người đàn ông khiến Sầm Giai Di tò mò cực kỳ, tầm mắt tùy ý giờ xuống, khi nhìn thấy hầu kết nhấp nhô, lồng ngực phập phồng, lại nhìn xuống chút nữa...
Cô dường như đã hiểu ra điều gì.
'Ha ha ha...' Sầm Giai Di rất không khách sáo bật cười lớn.
Thật sự là quá buồn cười, vị Hứa phó tổng trước giờ nổi tiếng tinh minh, luôn ôn hòa nhã nhặn chưa từng nổi giận với ai kia lại dưới tình huống cô chưa có hành động gì thì lại...
...có phản ứng với cô!
Sầm Giai Di cười đến gập cả lưng còn Hứa Kinh Niên bởi vì sự cười nhạo của cô mà tức giận xoay người đi ra phòng khách.
Thật sự là quá mất mặt!
Vì thế xuôi theo con đường trước nhà hàng chậm rãi tản bộ.
Đi một lát thì đến một quảng trường có đài phun nước, bởi vì thời tiết oi bức nên dù ban đêm ở đây vẫn có rất nhiều người. Mang giày cao gót đi có chút mệt, Sầm Giai Di dứt khoát chọn một băng ghế ngồi xuống, tận hưởng cơn gió mát mẻ đồng thời để đầu óc chạy xe không một chút.
'Sầm thư ký, trùng hợp vậy?'
Cùng một buổi tối, gặp cùng một người hai lần, đó gọi là gì?
Sầm Giai Di với Hứa Kinh Niên vốn không có nhiều quan hệ ngoài tình đồng nghiệp, nếu là bình thường gặp nhau chắc cô cũng sẽ nói mấy câu, dù sao cũng là đồng nghiệp ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nhưng cô gái đứng bên cạnh anh ta khiến cô rất không thích.
Không phải nói là bạn cũ sao? Thế nào mà nhìn thấy cô này giống như gặp phải tình địch vậy? Giống như rất sợ cô sẽ cướp đi người đàn ông của cô ta vậy.
Cô cũng không có suy nghĩ đó, nhưng khi cái ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu, ác ma ở trong cô đã bắt đầu giương đôi cánh.
Nở một nụ cười ngọt ngào hiếm có, cô đứng lên, 'Hứa phó tổng, thật là trùng hợp. Xe của tôi vừa bị chết máy, ví tiền và điện thoại lại để quên ở công ty, không biết anh có tiện đường cho tôi đi nhờ một chút không?'
Quả nhiên vừa nghe câu này của cô, cô gái đứng bên cạnh anh ta lập tức biến sắc.
'Nếu như Sầm tiểu thư đây để quên ví tiền, hay là để Kinh Niên giúp cô gọi một chiếc taxi nhé.'
Có cần bảo vệ lãnh địa một cách quá lố như vậy không?
Vừa nãy ở nhà hàng chỉ mới lần đầu gặp mặt mà cô gái này đã dùng ánh mắt đó nhìn cô vì vậy cô mới nhịn không được mà dùng giọng điệu châm chọc đó nói chuyện.
Hừm, tuy rằng cô không hề có kinh nghiệm yêu đương, nhưng chút tâm tư nhỏ đó của phụ nữ cô vẫn nhìn thấu được.
'Hôm nay vừa khéo tôi có uống chút rượu, đầu hơi choáng váng, không dám ngồi xe taxi một mình.' Còn cố tình thấp giọng cho ngọt dịu hơn khiến chính cô cũng phải khinh thường bản thân. Đây là diễn trò gì đây? Sầm Giai Di, mày đúng là nhàm chán quá mức rồi.
'Sầm thư ký là một cô gái tốt, uống chút rượu nên không dám ngồi xe taxi một mình cũng phải thôi. Lâm Thanh, cũng đã đến khách sạn mà em ở rồi, vậy anh tiễn đến đây thôi.' Hứa Kinh Niên vẫn nhã nhặn như thường ngày, 'Sầm thư ký, nếu cô không ngại vậy để tôi đưa cô về đi.'
'Vậy phiền Hứa phó tổng rồi.' Nhìn vẻ mặt tức giận mà không dám bùng nổ của cô gái kia, thư ký trưởng đắc ý cực kỳ, 'Chào cô nhé.'
Vẫy tay chào cô gái kia xong, Sầm Giai Di tiểu thư yểu điệu đi về phía chiếc xe của Hứa Kinh Niên đang đậu cách đó không xa.
'Nhà cô ở đâu?' Đóng cửa xe xong, Hứa Kinh Niên nhã nhặn hỏi.
Nhìn vẻ mặt ôn hoà của người đàn ông, Sầm Giai Di bỗng dưng rất muốn xé toang chiếc mặt nạ trên mặt anh ta xuống xem con người này thật sự là như thế nào.
'Nghe nói sở thích của Hứa phó tổng là điêu khắc, chi bằng hôm nay anh đưa tôi về nhà cho tôi mở rộng tầm mắt đi.'
'Giờ khuya lắm rồi, không tiện lắm đâu, để dịp khác đi.' Hứa Kinh Niên cự tuyệt ngay nhưng trên mặt vẫn là một vẻ phẳng lặng khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.
Cự tuyệt cô đúng không? Không may cho anh ta là hôm nay cô thật sự rảnh rỗi, chơi đùa với anh ta một chút cũng không sao.
Thế là Sầm Giai Di tiểu thư sau khi anh ta khởi động xe thì không nói thêm một câu nào nữa, cho dù hỏi thế nào cũng không chịu nói ra địa chỉ nhà mình.
Hứa Kinh Niên không ngờ là cô thư ký trưởng trước giờ làm việc bình tĩnh, trầm ổn lúc này lại như một cô thiếu nữ ăn vạ, bộ dạng như hắn không đưa cô về nhà một chuyến thì thề không bỏ qua vậy.
'Sầm thư ký, chẳng lẽ không ai nói với cô một cô gái trẻ theo một người đàn ông độc thân về nhà là không an toàn chút nào sao?' Hứa Kinh Niên hết sức bất đắc dĩ, chỉ đành dừng xe lại bên đường.
Chắc hắn cũng không thể chạy đến công ty rồi, nhìn thái độ của cô, chắc là dù đến công ty cô cũng sẽ không chịu xuống xe mà hắn thì cũng không thể ép buộc ôm cô xuống xe được rồi.
Chắc là cô nắm chắc với tính tình của mình hắn sẽ không làm gì được cô cho nên mới ăn vạ như vậy đúng không?
Thật sự là ấu trĩ...
'Hứa phó tổng đây là đang nói với tôi, nếu như tôi nhất định muốn đến nhà anh vậy nhất định sẽ có nguy hiểm đúng không? Là nguy hiểm đến mức độ nào vậy?' Thư ký trưởng hôm nay đã quyết định chơi chưa đã thì chưa chịu buông tay.
'Sầm Giai Di, cô rốt cuộc muốn thế nào?' Hứa Kinh Niên thật sự bị cô ép đến nhịn không được rồi.
Thấy người này rốt cuộc không còn giữ thái độ bình tĩnh nữa, trong lòng Sầm Giai Di càng vui vẻ.
'Em có muốn gì đâu? Chỉ muốn đến nhà anh xem vài bức tượng điêu khắc, đơn giản vậy thôi. Còn không nếu anh muốn hai chúng ta giằng co thế này suốt đêm trên xe cũng không sao, tùy anh thôi.'
Cùng cô ở suốt đêm trên xe, không cần nghĩ, ngày mai thanh danh gì của hắn cũng mất hết.
Hứa Kinh Niên lần đầu tiên đụng phải cô gái khó đối phó như vậy, cuối cùng đành nhận mệnh, lần nữa nổ máy đưa cô về căn hộ của mình.
Sầm Giai Di vừa vào cửa thì đã bị bức tượng điêu khắc tinh tế đặt ở huyền quan làm cho mê mẫn, hết sờ trên lại sờ dưới thật lâu, lâu đến nỗi Hứa Kinh Niên không nhịn được nhắc nhở, 'Sầm thư ký xem xong rồi thì có thể về được chưa?'
Về? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Cô còn chưa tham quan đủ mà.
Cởi đôi giày cao gót trên chân xuống, cứ để chân trần bước trên sàn gỗ đi vào, vừa đi vừa hào hứng xem xét những bức tượng điêu khắc bằng gỗ được đặt rải rác trong nhà.
Thì ra lời đồn quả không sai, Hứa phó tổng ngoài việc có đầu óc tinh minh của một kế toán cao cấp còn là một nhà điêu khắc có tầm cỡ, cách bài trí trong nhà cũng rất có thẩm mỹ nhưng trên cơ bản chắc không có mấy ai được dịp thưởng thức bởi vì với tính tình của anh ta, người lạ chắc khó có cơ hội được vào nhà, xem ra hôm nay cô được mở rộng tầm mắt rồi.
Sầm Giai Di căn bản là không để tâm đến người đàn ông đang đi sau lưng cô, mặt nhăn mày nhó nghĩ cách làm sao để đưa cô gái bướng bỉnh này về nhà, sau khi tham quan một vòng phòng khách xong thì tiếp tục bước vào sâu bên trong, khi thấy cô định đẩy một cánh cửa đang khép kín, Hứa Kinh Niên rốt cuộc không nhịn được nữa lên tiếng cản lại, 'Dừng tay.'
Bàn tay nhỏ nhắn của Sầm Giai Di vẫn còn đang đặt ở tay nắm cửa, nhìn người đàn ông đang đứng cách mình chưa đến một mét, nhướng mày cười ngọt ngào, 'Nghe nói ở trong nhà mỗi một góc trong nhà Hứa phó tổng đều có vật quý, không biết bên trong là vật quý gì khiến người ta kinh ngạc đây?'
Hứa Kinh Niên nổi nóng thật sự, bị cô gái trước mặt đây chọc giận không nhẹ, 'Sầm Giai Di, đó là phòng ngủ của tôi, cô đừng không biết xấu hổ như vậy.'
Hừ, cái lão già này dám mắng Sầm Giai Di cô không biết xấu hổ! Đại tiểu thư nhà họ Sầm cô trước giờ có từng bị ai sỉ nhục như vậy đâu?
Nhưng nếu như anh ta đã nói cô là không biết xấu hổ, vậy cô phải không biết xấu hổ một lần cho anh ta xem mới được.
Nghĩ như vậy, bàn tay đang đặt tay nắm cửa dùng sức một cái, trực tiếp đẩy cửa phòng ra sau đó quay lại nhìn người đàn ông sắc mặt đã tái mét kia, cười ngọt ngào, 'Tôi chính là không biết xấu hổ như vậy đấy. Có bản lĩnh thì anh vào đây đẩy tôi ra.'
Bộ trang phục công sở trên người Sầm Giai Di vẫn chưa được thay ra, trên người là một chiếc áo sơ mi đơn giản phối với váy bó màu đen, đơn giản nhưng lại khiến cho vóc dáng ngọc ngà của cô triển lộ không chút bỏ sót, cộng thêm cô cố tình đưa tay, ưỡn ngực, chiếc áo sơ mi vốn vừa người giờ càng thêm bó sát, dán sát vào từng tấc da thịt, dưới sự khúc xạ của ánh đèn, chiếc áσ ɭóŧ màu hồng phấn dưới lớp áo sơ mi hiện rõ trước mắt người đối diện.
Hứa Kinh Niên chỉ cảm thấy như hoa lên, cổ họng như bị thít lại, một nguồn nhiệt vừa quen thuộc vừa xa lạ dâng lên rồi tràn khắp thân thể.
Đáng chết thật! Sự tự chủ trước giờ luôn rất tốt của hắn hoàn toàn bị phá vỡ bởi sự không biết xấu hổ của cô gái này. Hắn vẫn luôn cho rằng, người đàn ông ở tuổi như hắn, đối với bất kỳ cô gái nào cũng không thể khiến bản thân mất khống chế như vậy được.
Nhưng rõ ràng cô gái trước mặt hắn đây chưa hề làm gì hết, quần áo vẫn còn mặc nguyên vẹn trên người, những nơi không nên lộ ra đều không lộ chút nào, vậy mà thân thể hắn lại dấy lên cái cảm giác đó...
Mà hắn rõ ràng đang cảm thấy cô rất phiền!
Bộ dạng cực lực đè nén phản ứng đáng xấu hổ của cơ thể của người đàn ông khiến Sầm Giai Di tò mò cực kỳ, tầm mắt tùy ý giờ xuống, khi nhìn thấy hầu kết nhấp nhô, lồng ngực phập phồng, lại nhìn xuống chút nữa...
Cô dường như đã hiểu ra điều gì.
'Ha ha ha...' Sầm Giai Di rất không khách sáo bật cười lớn.
Thật sự là quá buồn cười, vị Hứa phó tổng trước giờ nổi tiếng tinh minh, luôn ôn hòa nhã nhặn chưa từng nổi giận với ai kia lại dưới tình huống cô chưa có hành động gì thì lại...
...có phản ứng với cô!
Sầm Giai Di cười đến gập cả lưng còn Hứa Kinh Niên bởi vì sự cười nhạo của cô mà tức giận xoay người đi ra phòng khách.
Thật sự là quá mất mặt!
/516
|