Chương 90: Lọ Lem và hoàng tử (8)
'Chủ tịch phu nhân, mời vào.'
Cô cẩn thận nép người qua một lên, ấp úng nói.
'Sở Quân à, ở nhà mình còn gọi phu nhân với tiên sinh gì chứ ? Gọi một tiếng « mẹ » giống Chính Tắc là được rồi.' Tiêu Dật Hoa và Thi Sở Quân cũng xem như biết rõ nhau, mỗi lần bà đến công ty cô gái này đều không chút ngại phiền thỏa mãn tất cả yêu cầu của bà, mà bà cũng đương nhiên biết rõ cái tính hay e dè của cô, chủ động lên tiếng giới thiệu mọi người với nhau, 'Hai người này là Sầm tiên sinh và Sầm phu nhân, là bạn tốt của Chính Tắc, đặc biệt đến đây thăm con đấy.
'Hi, tôi là Quan Mẫn Mẫn !' Sầm phu nhân nâng chiếc bụng cao vượt mặt bước tới, cực kỳ chủ động chào hỏi.
Thì ra anh Ken thích những cô gái nhỏ kiểu này sao ? Thoạt nhìn rất dễ bắt nạt nha.
Tuy rằng chủ tịch phu nhân nói vậy nhưng trong lòng Thi Sở Quân vẫn chưa hết thắc thỏm lo âu, vội vàng lấy dép lê ra cho mọi người thay.
'Chủ tịch phu nhân, Sầm tiên sinh, Sầm phu nhân, mọi người muốn uống trà hay cà phê ?'
Sầm phu nhân nhíu mày, 'Sở Quân, bình thường em gọi anh Ken thế nào ?'
'Anh Ken ?'
'Ờ, đó là tên tiếng anh của Chính Tắc.' Tiêu Dật Hoa xua xua tay, 'Bạn bè của nó đều thích gọi nó như vậy. Được rồi, con không cần bận rộn như vậy, đến sofa ngồi đi, dì Phùng, vào pha trà.'
Hôm nay Tiêu Dật Hoa đến dẫn theo cả dì Phùng, một người làm lâu năm trong nhà theo cùng. Nghe gọi, dì Phùng nhanh nhẹn mang túi lớn túi nhỏ bước vào nhà, gọi một tiếng « thiếu phu nhân » khiến Thi Sở Quân giật nảy mình xong thì đi thẳng vào bếp.
Nếu như khi nghe câu « Gọi một tiếng « mẹ » giống Chính Tắc là được rồi » kia của chủ tịch phu nhân cô có thể xem như lỗ tai mình có vấn đề thì bây giờ câu « thiếu phu nhân » kia của dì Phùng thật sự khiến cô cả kinh thất sắc.
Vẫn còn chưa tỉnh hồn, Thi Sở Quân bị Tiêu Dật Hoa ấn ngồi xuống sofa, Sầm Chí Quyền không muốn tham dự vào chuyện của phụ nữ, nếu như không phải không yên tâm bà xã mình, hắn cũng không có khả năng chạy tới nhà riêng của Liên Chính Tắc thế này.
Cho nên, sau khi cực kỳ ân cần dìu Sầm phu nhân đến sofa ngồi xuống thì chủ động đi ra ban công của phòng khách.
'Con gọi nó là Mẫn Mẫn được rồi, đừng quá xa lạ như vậy.'
'Dạ.' Cô vẫn chưa hết bất an.
Liên tổng nói mọi người đặc biệt đến thăm cô, cô chẳng qua chỉ mang thai con của anh thôi, có gì mà phải thăm với hỏi chứ ?
'Thiếu phu nhân, đây là canh gà tôi đã hầm suốt một buổi sáng đấy, rất tốt cho phụ nữ có thai bồi bổ thân thể, cô ăn nóng kẻo nguội.'
Lúc này, dì Phùng đã mang một khay trên đó là một chén canh gà nóng hổi thơm nức mũi ra đặt trước mặt Thi Sở Quân.
'Đừng gọi cháu như vậy, cháu không phải « thiếu phu nhân » gì đó, cháu...' Thi Sở Quân thực sự rất lúng túng, cả gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
'Sở Quân, con với Chính Tắc nhà chúng ta sắp kết hôn rồi, không gọi thiếu phu nhân thì gọi gì ? Đừng xấu hổ, nghe nhiều lần thì sẽ quen thôi.
Kết hôn ? Cô kết hôn với Liên tổng bao giờ chứ ?
Chuyện xảy ra hai ngày nay quả thực như đi tàu lượn siêu tốc, cô thực sự chịu không nổi tốc độ cao như vậy !
'Cháu... bọn cháu không có ý định kết hôn.' Cô thắc thỏm đáp.
'Không kết hôn ? Tại sao chứ ?' Người bật kêu lớn tiếng kia không ai khác ngoài Sầm phu nhân, 'Con cũng có rồi sao còn không kết hôn ? Là anh Ken không muốn kết hôn sao ? Không thể nào, anh ta một mớ tuổi rồi, còn không cưới vợ chị thực sự lo không ai thèm anh ấy kìa. A, chắc không phải em chê anh ấy già quá không chịu gả đấy chứ ?'
Sầm phu nhân nói một thôi một hồi, suýt nữa thì làm Tiêu Dật Hoa nghẹn chết.
'Mẫn Mẫn, con nói vậy làm sao nghe được ? Chính Tắc nhà chúng ta nào có già chứ ? Mới ba mươi mấy thôi mà, trai 30 tuổi còn xoan câu này con chưa nghe sao ? Không biết có bao nhiêu tiểu thư danh viện mơ tưởng ấy chứ.'
Con trai của bà rõ ràng là nhân tài một phương, diện mạo tuấn tú không nói, sự nghiệp còn rất thành tựu nữa, sao lại giống như lời Quan Mẫn Mẫn nói, là một anh trai già không ai thèm lấy chứ ?
Rõ ràng con trai bà muốn đính hôn với con bé, ai ngờ Sầm Chí Quyền giữa đường chen ngang khiến con trai bà cô đơn đến tận bây giờ vậy mà đầu sỏ gây ra chuyện còn dám ở trước mặt con dâu tương lai nói mấy lời chê bai như vậy nữa, thật là... chẳng chừa ai chút mặt mũi nào.
Tuy tuổi tác giữa Sở Quân và Chính Tắc đúng là cách khá xa nhưng chuyện đó có ảnh hưởng gì đâu chứ ?
Huống gì con trai bà tuấn tú nho nhã như thế, nhìn thế nào cũng chỉ giống như mới qua 30 tuổi thôi.
'Nhưng anh ấy so với Sở Quân thì vẫn là trâu già gặm cỏ non mà.' Sầm phu nhân dẫu môi.
'Này, Sầm tiên sinh nhà cháu không phải cũng trâu già gặm cỏ non sao?' Tiêu Dật Hoa nhịn không được chuyện con trai mình bị người ta chê như vậy.
'Cãi gì chứ? Thăm người rồi chúng ta đi thôi.' Đứng ở ban công, Sầm Chí Quyền đương nhiên nghe được những lời ba người nói, quyết định đi vào chấm dứt cuộc tranh cãi vô vị này, một phần là vì không muốn Tiêu Dật Hoa và tiểu trư nhà mình tranh chấp, một phần là vì câu nói "trâu già gặm cỏ non" kia của bà khiến trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Đừng quên con trai bà và hắn sinh cùng năm, con trai bà còn lớn hơn hắn một tháng mà vị Thi tiểu thư kia chỉ sợ mới ngoài hai mươi một chút thôi, ai ăn cỏ non hơn chứ?
'Không được, em còn muốn tham quan một chút.' Sầm phu nhân đứng lên, 'Mẹ chồng con dâu nhà dì cứ từ từ trò chuyện, con ra ngoài ban công xem phong cảnh một chút.'
Haizz, không dễ dàng gì mới được đặt chân vào vùng cấm địa của anh Ken, sao có thể không nhân cơ hội này mà tham quan cho kỹ chứ?
Thực ra là vì cô còn muốn xem xem lát nữa khi anh Ken quay về, anh ấy với vị Thi tiểu thư kia ở cùng một chỗ thế nào.
Chống đỡ không nổi trước sự kiên trì của bà xã, Sầm tiên sinh chỉ đành dìu cô ra ngoài ban công xem phong cảnh.
Thực ra căn penhouse này có vị trí cực tốt, gần như là ở tầng cao nhất của trung tâm thành phố, hơn một nửa thành phố đang ở dưới chân họ, vươn tay ra giống như có thể chạm đến trời xanh vậy, cảm giác rất tốt.
'Con cứ mặc kệ hai người kia, chúng ta nói chuyện một chút.' Tiêu Dật Hoa giờ không rảnh để ý hai vợ chồng Sầm Chí Quyền, chuyện quan trọng hơn hết là nói chuyện với con dâu tương lai thật tốt.
'Dạ.' Cô ngồi xuống, tay đặt trên gối ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học.
'Chính Tắc đối xử với con tốt không ?'
'Tốt lắm, thực sự tốt lắm ạ.' Cô gật đầu như mổ thóc.
Tuy tối hôm qua cô bị anh ép dọn vào đây, thời gian hai người chân chính ở gần nhau còn chưa quá 24 giờ nhưng cô nhìn ra được, mỗi chuyện anh đều suy nghĩ rất chu đáo, đối xử với cô cũng rất ân cần lại tỉ mỉ.
Nhưng không phải vì vậy mà bọn họ phải kết hôn đấy chứ ?
'Chính Tắc làm việc trước giờ đều rất lý trí nhưng dù sao cũng là người, lần đầu tiên làm ra chuyện hồ đồ như vậy, biết là không phải nhưng cũng mong con hiểu và tha thứ cho nó.'
'Chuyện hồ đồ ?' Cô ngẩn người, 'Chuyện hồ đồ gì ?'
Tiêu Dật Hoa ho khan một tiếng, 'Nó nói, ừm... nó cưỡng bức con.'
Trời ạ ! Cô túm lấy chiếc gối đệm lưng, vùi mặt vào trong đó, chỉ hận không thể biến thành người vô hình, 'Ngay cả chuyện đó anh cũng nói sao ?'
'Phải đó, nó nói hôm đó uống nhiều quá cho nên... Sở Quân, con đừng trách Chính Tắc, nói sao thì hai đứa cũng có con rồi, chuyện kết hôn đương nhiên phải định xuống. Đứa cháu đầu tiên của nhà họ Liên chúng ta tuyệt đối không thể là con tư sinh được. Còn về đám cưới thì con không cần lo lắng, Chính Tắc nói lo thân thể con không kham nổi nhưng cứ yen tâm, mọi chuyện đã có mẹ lo, hai đứa chỉ cần ngày đó xuất hiện trong hôn lễ là được.'
'Chủ tịch phu nhân, bọn con không muốn kết hôn.'
Thật vất vả mới chờ bà nói xong, Thi Sở Quân vội chen vào một câu.
'Đã nói từ nay không được gọi ta là chủ tịch phu nhân nữa rồi mà, phải gọi mẹ.' Tiêu Dật Hoa nghiêm túc chỉnh lại, 'Không kết hôn sao được chứ ? Chẳng lẽ con thực sự muốn con mình sinh ra là con riêng sao ? Không được đâu. Có phải con còn giận Chính Tắc chuyện nó cưỡng bức con không ?'
Thi Sở Quân đúng là trăm miệng cũng khó mà giải thích, 'Không phải con giận anh ấy, thật sự không có, con chỉ là...'
'Vậy tức là con không trách nó ?'
'Con chưa từng trách anh ấy.'
'Vậy tại sao không chịu kết hôn ? Chẳng lẽ là chê nó già thật sao ?'
'Không phải, anh ấy đâu có già.' Không nhịn được lên tiếng thay cho anh.
'Vậy tại sao không muốn lấy nó ?'
'Cháu...'
'Chẳng lẽ con có người mình thích rồi ?' Cái này thì tương đối phiền phức nhưng Tiêu Dật Hoa tin với điều kiện của Chính Tắc, cho dù con bé có người mình thích, người đó thế nào cũng không thể ưu tú như con trai mình.
'Không có.'
'Được rồi, nếu như con không giận, không trách nó, cũng không chê nó già, cũng không có người trong lòng, hơn nữa hai đứa lại có con rồi, vậy sao không thể kết hôn chứ ? Chuyện kết hôn chứ quyết định như vậy đi. Ngày mai mẹ cho người đưa đến một số danh mục trang sức và quần áo đến cho con chọn.' Tiêu Dật Hoa trực tiếp quyết định, hơn nữa nói làm là làm ngay, cầm lấy điện thoại lập tức gọi đi, bảo người đưa danh mục đến.
Thi Sở Quân, người trước giờ luôn rụt rè, không quá biết phản bác thực sự bị hành động sấm chớp của bà làm cho ngây người.
Trong lòng bắt đầu hiểu ra tại sao Liên tổng lại là người nói thế nào là thế ấy, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội phản bác, thì ra chủ tịch phu nhân cũng như vậy, gene này di truyền cũng mạnh thật đấy.
Không biết đứa nhỏ trong bụng cô này, sau này có phải cũng vậy không ?
/537
|