Nhân vật chính: Em đang an ủi ta ư?
.
Sau khi cáo biệt Antonio, đoàn người Đỗ Trạch và Tu tiếp tục tiến tới. Những câu hỏi về sau càng lúc càng lên trời, chẳng hạn như tên của vị hoàng đế thứ ba của đế quốc Nguyệt Hoa là gì; trong chiến dịch Quang Minh đã có bao nhiêu người chết. Rachel và John không biết gì về lịch sử Nhân tộc, may mà những câu hỏi nêu trên đều được Tu trả lời. Đỗ Trạch nhớ rõ tác giả từng viết rằng, khi còn ở trường học Ma Vũ, thành tích của Tu vô cùng ưu tú, dù là chiến kĩ ma pháp hay là tri thức lý thuyết, manh chủ hoàn toàn xứng với cái danh số một, cho nên mới dẫn tới việc bị công chúa Kelly ghen ghét.
.
Đỗ Trạch liếc qua vị phù thủy tuấn mỹ mà khuôn mặt thì âm trầm đang đi bên cạnh. Quá ưu tú, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
.
Phó bản này chỉ cần trả lời câu hỏi là có thể qua cửa, Đỗ Trạch vốn tưởng nó sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng sự thật đã chứng minh cậu quá ngây thơ rồi. Trong không gian như một thư viện này, thứ họ cần đề phòng không phải là quái trong phó bản, mà là những kẻ leo tháp như họ. Ai cũng không dám chắc chắn rằng mình có thể trả lời đúng tất cả câu hỏi mà pho tượng đưa ra, trả lời không đúng thì không thể đến trạm kiểm soát tiếp theo. Ngoại trừ việc mờ mịt tìm kiếm đáp án trong biển sách, những kẻ leo tháp còn một lựa chọn nữa, đó là cướp cửa — bản thân không trả lời được, cũng không có nghĩa là kẻ leo tháp tiếp theo không giải được câu đó. Chỉ cần giành phần tiến vào sau khi đối phương trả lời xong câu hỏi, hoặc là dứt khoát giết chết đối phương, họ sẽ không bị kẹt lại cửa.
.
So với việc tìm kiếm đáp án trong những giá sách ngày một tăng lên, cách qua cửa này hữu hiệu hơn một chút. Dọc đường đi, Đỗ Trạch và Tu đã gặp rất nhiều kẻ leo tháp có mưu đồ cướp cửa. Đối với những kẻ muốn ngư ông đắc lợi, Tu xuống tay không chút lưu tình, tới một kẻ giết một kẻ. Sau khi giải quyết một đám người muốn cướp cửa, Đỗ Trạch nhìn chằm chằm những thi thể đang từ từ biến mất, cảm nhận được một sự trào phúng: rõ ràng đang ở trong một phó bản không có quái vật chủ động công kích, thế mà những kẻ leo tháp lại chọn cách tàn sát lẫn nhau.
.
Mọi người tiến vào cửa truyền tống, đi qua giá sách dài nhằng, khi sắp đến gần pho tượng thì nghe được một trận ồn ào ngay phía trước.
.
“Enoch!”
.
“Ha… Đừng lo lắng, tặc gia sẽ không… chết dễ như vậy đâu, khụ khụ!”
.
“Tiểu thư mau rời khỏi nơi đó! Nguy hiểm!”
.
Ủa… ?
.
Đỗ Trạch đi vội hai bước, qua khúc cua thì gặp được tiểu đội đánh thuê báu vật. Enoch, Mier và Bart đều có mặt, lúc này, ba người đang bị nhân sư tấn công, đây là tình huống chỉ khi đáp sai mới xảy ra, chỉ có phá hủy nó thì pho tượng khác mới xuất hiện.
.
Ba người đang trong tình huống rất nguy hiểm, Mier thậm chí đã bị nhân sư chộp lấy. Đỗ Trạch vô thức nhìn về phía Tu, quan hệ giữa tiểu đội đánh thuê và Tu không được tốt lắm, cậu không biết Tu có ý định cứu người hay không.
.
Dưới cái nhìn chòng chọc của Đỗ Trạch, Tu lặng im lấy lưỡi hái tử thần ra. Hắn quay một vòng xuống dưới, một vệt màu đen có hình lưỡi liềm bay về hướng tiểu đội đánh thuê, chặt đứt chân pho tượng sắp đè chết Mier. Thấy Tu ra tay, John cũng không chút do dự tham gia vào trận chiến, nhanh chóng giải quyết nhân sư.
.
Mier, người tìm được đường sống trong ngõ chết, hoảng hồn nhìn mọi việc. Khi nhận ra mình vẫn chưa chết, cô nhỏ òa khóc: “Oa oa oa… Đáng sợ quá! Ta muốn rời khỏi thần tháp…”
.
Bart ở bên cạnh luống cuống tay chân định an ủi Mier, Enoch bổ nhào tới phía Tu để cảm tạ.
.
“Những người anh em, cám ơn các ngươi — a!” Enoch chỉ vào Đỗ Trạch quát to một tiếng: “Ngươi cũng tới à?!”
.
Không đợi Đỗ Trạch đáp lại, Enoch đã nhìn thấy phượng hoàng trên vai Đỗ Trạch và John đang đứng cạnh, nhất thời như con mèo bị cắt đuôi nhảy dựng lên. “Chẳng lẽ cái tên Chu Nho đáng sợ đó cũng ở gần đây?!”
.
John chỉ cười mà không đáp, Đỗ Trạch liếc Tu một cái, xem ra lần trước manh chủ đã làm tâm lý cái tên đần độn này tổn thương nghiêm trọng.
.
Không thấy Chu Nho đâu, Enoch an tâm hơn một ít, tiếp tục ngốc ngốc đáp lời Đỗ Trạch: “Hơ! Anh em Tu đâu rồi?”
.
Đối tượng mà cậu sợ hãi và đang muốn tìm đều ở ngay trước mắt đó, thiếu niên.
.
Đôi mắt ảm đạm vô hồn của Tu lia về phía Enoch, đạo tặc theo bản năng nâng cao cảnh giác, lại nghe thấy phù thủy bảo: “Ta ở đây.”
.
Ơ? Đỗ Trạch bất ngờ vì việc Tu đáp lại Enoch. Enoch chỉ ngây ngốc nhìn Tu rồi lại nhìn về phía Đỗ Trạch. Thấy Đỗ Trạch gật đầu xác nhận suy nghĩ của mình, Enoch bắt đầu nói năng lộn xộn: “Tu, Tu, sao ngươi lại biến thành cái dạng này?”
.
Tu trả lời rất bình thản: “Ngoài ý muốn thôi.”
.
Lúc này, Bart cõng Mier đã lả đi vì khóc bước tới, gật đầu chào họ. Enoch nhìn gương mặt còn đọng nước mắt của Mier, có vẻ hơi ủ rũ.
.
“… Sao vậy?”
.
“Lão sư và tiền bối Vieroudis không còn nhiều thời gian, ta tới đây là vì muốn tìm xem còn cách nào giúp họ không, Mier theo giúp ta.” Enoch mày ủ mặt ê nói tiếp: “Không ngờ nơi đây lại nguy hiểm đến thế, giờ cũng không còn cách rời khỏi.”
.
Kẻ leo tháp có thể từ bỏ bằng chứng để rời khỏi thần tháp, nhưng chỉ có thể từ bỏ trong đại sảnh. Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà thần tháp có tỉ lệ tử vong cao. Một khi tiến vào cửa ánh sáng, trừ việc vượt qua phó bản, cũng chỉ có thể chết trong phó bản.
.
Tu trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Ta mang các ngươi đi một đoạn đường.”
.
Đỗ Trạch nhịn không được nhìn thoáng qua Tu. Tu không hề nói chuyện Antonio đang tìm Mier cho bọn Enoch.
.
Nghe Tu nói thế, mắt Enoch tức khắc sáng lên, kẻ lỗ mãng này vui mừng phấn chấn đưa hết lửa đen của tiểu đội đánh thuê cho Tu.
.
“Đã làm phiền ngươi, anh em.”
.
Đỗ Trạch hoảng hốt khi thấy danh hiệu “bán đứng đồng đội chuyên nghiệp” hiện lên trên đầu Enoch. Để Enoch làm đồng đội, tên ngốc nhất thời áp lực vô cùng. Cứ như thế, đội ngũ của họ lại tăng thêm ba người. Quanh qua quẩn lại, Enoch vẫn trở thành em trai của manh chủ. Không ngờ là cái tên đạo tặc này lại khá hiểu biết về các loại lịch sử.
.
“Vì nếu không biết bảo vật thuộc bối cảnh lịch sử nào thì sẽ không đoán được ‘giá trị’ của nó.” Enoch phát ra cơn bực tức: “Lúc trước, lão già đó muốn ta cõng một chồng tư liệu lịch sử cao như núi, không cõng sẽ không được ăn cơm!”
.
“Giá trị” trong miệng tên đạo tặc đó hiển nhiên là giá trị bị trộm. Tu lườm Enoch. “Ngươi rất có mắt.”
.
—— Cả hai lần đều trộm được bảo vật quan trọng nhất của hắn.
.
Enoch không hiểu sao lại thấy rét run, nhanh như chớp chạy đến cạnh Bart, bản năng mách bảo phải duy trì một khoảng cách với Tu.
.
Qua được mấy cửa, Mier tỉnh lại. Nó rất vui vì có thể gặp được Tu. Cô nhỏ này nhờ có Pháp Thần đệ nhất tự tay dạy dỗ nên am hiểu những hệ ma pháp khác nhau. Sau khi qua thêm mấy cửa nữa, đoàn người lại gặp phải nan đề thứ hai.
.
“Trong sự kiện bảy tháng đẫm máu nổi tiếng, vì sao Edward lại tự tay giết người có huyết thống với mình?” Pho tượng nhân sư hỏi.
.
“Nổi tiếng chỗ nào chứ? Hoàn toàn chưa nghe thấy.” Verl oán giận: “Sao chúng không hỏi vấn đề gì có liên quan tới Ma tộc nhỉ, Elise đọc qua rất nhiều sách, em ấy rất quen thuộc những thứ đó.”
.
Elise đứng bên cười ngại ngùng, Enoch mày ủ mặt ê suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói một cách ngờ vực: “Đây là một đoạn văn mật của Tinh quốc, lão sư từng đề cập đến chuyện này, nhưng không đi sâu.”
.
“Enoch đần độn.” Mier hừ một tiếng: “Không thể trông cậy vào ngươi!”
.
Đây là lần thứ hai đoàn người Tu bị mắc cửa, lần này không có Antonio tốt bụng hỗ trợ, họ chỉ có thể căn cứ theo lời đề nghị của Antonio tìm tòi đáp án trong biển sách. Đỗ Trạch nhìn lướt qua bốn phía, giá sách bây giờ nhiều lắm, chúng không còn cong cong gấp khúc nữa, mà vây quanh pho tượng tạo nên một mê cung. Địa hình như thế rất có lợi với những kẻ đánh lén, thần tháp không biết cố ý hay vô ý mà xúc tiến cho những kẻ leo tháp tàn sát lẫn nhau.
.
Đối mặt với những giá sách và đống sách không đếm được, cho dù dựa theo thông tin của Enoch, họ vẫn như ruồi bọ mất đầu bay tán loạn, điều tra mãi cũng đâm phiền toái. Đỗ Trạch cảm thấy bây giờ cậu phải có một động cơ để tìm kiếm, tên ngốc không thể không thừa nhận, để những kẻ leo tháp khác đến giúp họ trả lời câu hỏi rồi cướp cửa là một ý kiến tốt. Mọi người bàn bạc một chút, vì không biết kẻ leo tháp tiếp theo xuất hiện vào lúc nào, nên họ quyết định chia làm hai tổ, một tổ ở lại canh giữ pho tượng, một tổ khác thử tìm kiếm trong núi sách. Tuy hy vọng quá xa vời, nhưng còn hơn là cả một tập thể ngồi không không làm gì.
.
Đỗ Trạch lựa chọn gia nhập vào tổ điều tra, ngoại trừ tìm kiếm đáp án, cậu còn muốn mượn việc này để tìm một chút thông tin có liên quan đến Thần Sáng Thế. Tu sẽ không để cho Đỗ Trạch rời mình quá xa, cho nên trong tổ điều tra, Đỗ Trạch và Tu lại chia riêng ra một đội. Trừ những người ở lại, mỗi một tiểu đội đều phải nhận một cầu ma pháp dùng cho liên lạc, từng người lựa chọn một cửa vào để xâm nhập mê cung giá sách.
.
Tuy nói là mê cung, nhưng vì mỗi một cửa vào đều là một con đường thông suốt, cho nên họ không đến mức lạc đường. Đỗ Trạch nhanh chóng sàng lọc giá sách, sách trên giá coi như khá nhân tính hóa được sắp xếp theo một trật tự nhất định, như vậy để tiện cho việc tìm kiếm.
.
《Cuộc chiến ngàn năm》《Âm mưu đen tối》《Thời đại đoạn tuyệt》《Giản sử Tinh》…
.
Đỗ Trạch dừng bước, cậu rút《Giản sử Tinh》ra, mở mục lục và đọc. Quyển sách thô sơ này miêu tả giản lược về lịch sử của Tinh quốc, bảy tháng đẫm máu được nhắc đến đôi chỗ. Trên đó viết là vì để quốc thái dân an, Edward không thể không giết người cha bạo quân của mình để vươn tới ngai vua. Đỗ Trạch nhìn《Giản sử Tinh》trong tay, cảm thấy có gì đó không đúng — vì nó rất mang tính nhà nước. Từ nhỏ đã được CC hun đúc, Đỗ Trạch rất rõ, không phải bảo nhà nước không đáng tin, nhưng vì có liên quan đến nhà nước, cho nên nó luôn che dấu một số bầu không khí không lành mạnh.
.
Đỗ Trạch cảm giác như cậu đã tìm lầm hướng, nếu Enoch nói nó là văn mật, vậy thì chắc chắn không thể tìm kiếm đáp án trong những sách lịch sử được. Lịch sử luôn được người thắng viết lại, chúng là lịch sử, không nhất định phải chân thật. Đỗ Trạch lại nhìn lướt qua giá sách, phát hiện khu vực phía trước là tiểu sử nhân vật, cậu quét một lần và tìm được tự truyện của Edward trên một giá sách.
.
Đọc qua loa tự truyện một lần, Đỗ Trạch chỉ có thể cảm khái giới quý tộc náo loạn thật. Cha của Edward — Charles cũng là người giết cha đoạt vị. Vì nguyên nhân đó, Charles rất kiêng kị con mình, luôn luôn chèn ép các hoàng tử, thậm chí còn dùng thuốc để khống chế những đứa con của mình. Edward là một trong những vị hoàng tử ưu tú nhất, y tìm được cách giải trừ sự khống chế của thuốc, sau đó lập kế hoạch mưu phản soán vị trong bảy tháng. Kết quả rất thành công, Charles qua đời, Edward vươn lên ngai vua. Nhưng khi Edward ngồi lên vị trí đó, y bỗng thấm thía nỗi sợ của cha, vì thế, Edward giết hết anh em của mình.
.
—— Trong sự kiện bảy tháng đẫm máu nổi tiếng, vì sao Edward lại tự tay giết người có cùng huyết thống với mình?
.
Là vì ích kỷ. Giống như Charles, Edward không cho phép những thứ có khả năng làm lung lay vị trí của mình tồn tại.
.
Đỗ Trạch lật trang cuối cùng, trên đó đó là những lời độc thoại của Edward.
.
【Cô độc, cô là vương giả, độc là độc nhất vô nhị, vương giả độc nhất vô nhị nhất thiết phải nhận lấy sự cô độc vĩnh viễn, không cần bất cứ kẻ nào thừa nhận và thấu hiểu.】
.
Gần như là theo bản năng , Đỗ Trạch nghĩ tới nhân vật chính trong《Hỗn huyết》, cậu quay đầu, nhưng không thấy được bóng dáng Tu.
.
Đỗ Trạch: ?
.
Nơi một khúc ngoặt, Đỗ Trạch tìm thấy Tu. Vị phù thủy đó đứng trước giá sách, hai tay cầm một quyển sách cúi đầu đọc rất nghiêm túc. Đỗ Trạch liếc nhìn tên bìa —《Ứng dụng tổ hợp ma pháp》.
.
Nhận thấy Đỗ Trạch bước đến, Tu khép sách lại cất vào chỗ cũ. Thấy Đỗ Trạch có chút khó hiểu nhìn chằm chằm quyển sách đó, Tu bình thản giải thích: “Trước kia khi còn ở trường học đã từng xem quyển sách này, nhưng chưa kịp học xong đã bỏ đi.”
.
Giọng Tu không phập phồng, thậm chí không chứa chút tình cảm nào, nhưng lại khiến Đỗ Trạch khó chịu khi nghe thấy.
.
Lần đầu bị mắc cửa, Tu không trả lời được là vì chưa học xong; chưa học xong, bỏ đi, là vì những người đó không thể thừa nhận việc Tu đã hóa thành Vong Linh. Cho dù bản chất Tu không thay đổi, mọi người cũng chỉ thấy được mỗi hình dáng Vong Linh của Tu, và họ lựa chọn cách đánh đuổi.
.
Không phải tộc ta, không cùng tâm ý.
.
Như bị kim đâm vào nội tạng, đau đớn khôn cùng, Đỗ Trạch chủ động nắm chặt tay Tu, làn da dưới lòng bàn tay đó không có chút nhiệt độ của cơ thể khiến cậu đau lòng hơn. Cậu nhịn không được siết chặt tay, như muốn sưởi ấm bàn tay lạnh giá đó.
.
“Sau khi rời khỏi tháp, chúng ta sẽ trở về.” Đỗ Trạch đề nghị, cậu nói một cách nghiêm túc với Tu: “Việc anh chưa hoàn thành, tôi sẽ làm cùng anh.”
.
Kiến thức chưa học xong, vậy thì về trường học một lần nữa là xong; việc chưa làm xong, vậy thì trở về rồi làm tiếp — cho dù không thể quay lại quá khứ, nhưng cũng có thể bù lại một ít tiếc nuối, đúng không?
.
Tu rủ mí mắt, nhìn chằm chằm hai bàn tay giao lại với nhau, lửa hồn nhỏ bé nảy lên trong hốc mắt đen thẫm.
.
“Em đang an ủi ta ư?”
.
Nghe giọng nói khàn khàn của Tu, tên ngốc với rào cản xã giao trong người chợt căng thẳng — Chẳng lẽ cậu đã thất bại rồi?
.
Biểu cảm của phù thủy vẫn luôn tối tăm, Đỗ Trạch mở to mắt nhìn Tu vươn ngón tay trắng bệch lướt qua mặt cậu rồi nâng cằm cậu lên.
.
“Vậy thì hãy an ủi ta nhiều hơn nữa.” Tu khẽ nói, âm thanh gần như nỉ non.
.
Hắn cúi đầu, ấn bờ môi không chút huyết sắc lên môi Đỗ Trạch. Đỗ Trạch chỉ cảm thấy có một mảnh tuyết mềm mại chạm vào miệng, lạnh lẽo như băng, cảm tưởng như sẽ hòa tan ngay khi tiến vào trong. Cậu nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm môi đối phương. Tu cẩn thận hướng dẫn chiếc lưỡi đó duỗi tới, nhẹ nhàng mút vào như đang ngậm một miếng đường ngọt mà luyến tiếc nuốt vào.
.
Cái hôn này rất lâu, cho dù không kịch liệt, nhưng cuối cùng Đỗ Trạch vẫn thấy khó thở. Tu ôm Đỗ Trạch đang há miệng thở dốc, tay luồn vào trong quần áo Đỗ Trạch. Trong giây phút đó, Đỗ Trạch chỉ cảm thấy có một khối băng đột nhiên dán lên vùng gần rốn, cơn run rẩy mãnh liệt nổi lên.
.
Tu cảm thụ được sự rung động của làn da nhẵn nhụi bên dưới, đôi mắt hắn rất đen, cái loại đen như hút hết tất cả ánh sáng xung quanh.
.
“Không có hô hấp, không có độ ấm, hình thái này có phải rất đáng sợ không?”
.
Đỗ Trạch ôm chặt Tu, dùng hết sức lắc đầu.
.
“Anh là Tu.”
.
Thế là đủ rồi.
.
Tu nhắm mắt, nên hình dung người này như thế nào đây?
.
Hắn nghĩ đến ánh nắng đã từng nhìn thấy khi còn ở cô nhi viện, nó hòa tan những bông tuyết trên cửa sổ, mãi đến khi rọi vào người hắn, đáy lòng ấm áp hẳn lên.
.
Đó là thứ còn chói mắt hơn cả ánh sáng.
.
Từ lần gặp nhau đầu tiên, chỉ có người này là lao thẳng đến cứu rỗi hắn.
.
Đỗ Trạch thấy tay Tu lần mò xuống phía dưới, tuy cậu không ngại làm việc đó với Tu, nhưng nếu ở ngay đây thì có thích hợp không nhỉ?
.
“Sẽ có người tới…”
.
Tu niệm một câu chú văn, một đám ma trơi nổi lên, hóa thành một u linh bay về hướng khác.
.
“Có người đến ta sẽ biết.” Tu đặt Đỗ Trạch lên giá sách, bàn tay lạnh lẽo rà quanh người Đỗ Trạch. “Em ấm áp quá…”
.
Đó là vì anh không có nhiệt độ cơ thể. Vừa nghĩ tới lời nói vừa nãy của Tu, Đỗ Trạch cảm thấy khó chịu, cậu thậm chí còn hy vọng nhiệt độ của người này có thể bình thường hơn một chút nhờ tiếp xúc thân thể.
.
Vì đang ở nơi không tiện, Tu chỉ cởi quần Đỗ Trạch. Hắn làm tốt phần khuếch trương xong thì bế bổng Đỗ Trạch lên. Đỗ Trạch không thể không vươn tay tóm chặt cổ Tu, hai chân choàng quanh hông Tu, cảm thụ cự vật cứng rắn lạnh như băng xâm nhập cơ thể cậu từng chút một — so với cái vật nóng rực ở những lần trước, vật cứng lần này làm cậu thấy quái dị cực kỳ, giống như đang hàm chứa một khúc băng vậy. Đỗ Trạch nhịn không được ôm chặt Tu hơn, nhưng bất kể là thứ đang ở trong cơ thể cậu hay cái người cậu ôm, đều chỉ mang đến sự mát lạnh.
.
Đó là nhiệt độ của người chết.
.
“Đau không?”
.
Tu vẽ lên người Đỗ Trạch một ma pháp phù, ma pháp phù lập tức thiêu cháy rồi bao quanh Đỗ Trạch, cảm giác đau đớn vì bị dị vật xâm lấn biến mất tăm. Đỗ Trạch nhận ra đây là ma pháp Vong Linh mà Tu đã từng thí nghiệm trên người cậu khi trước. Trước tình huống bị sử dụng lần thứ hai, Đỗ Trạch không biết nên khóc hay nên cười. Khi đó, cậu không hề nghĩ là mình sẽ cùng Tu đi đến bước này, giờ không còn là cậu tìm tác giả nói chuyện nữa, mà là tác giả phải tới tìm cậu nói chuyện đó — nhân vật chính nhà mình có quan hệ đồng tính với độc giả, điều này có thể chịu đựng được chắc!
.
Không bị đau đớn quấy nhiễu, những xúc cảm khác lại trở nên rõ ràng lạ thường. Bị nhiệt độ lạnh băng kích thích, vách tường bên trong hơi run lên. Tu thong thả ra vào vài lần, phân thân lạnh lẽo nhờ ma xát và được vách tường sít chặt nên đã ấm lên một chút. Hắn ôm Đỗ Trạch để lên giá sách, dùng sức đâm vào. Vì cơ thể đang ở tư thế bất tiện, Đỗ Trạch luôn cảm giác như mình sẽ ngã xuống ngay tắp lự, tay và chân cậu tự động quấn chặt Tu, bị Tu đâm đến nảy lên từng hồi. Vách tràng vì được ma xát nên từ từ mềm ra, cảm giác ngọt lành tê dại tản ra từ phần dưới thắt lưng, lan ra khắp toàn thân, đến cả ngón chân Đỗ Trạch cũng nhịn không được kích thích mà co chặt lại.
.
“Ưm…”
.
Dị vật bên trong cơ thể đã dần dần đồng khớp với nhiệt độ của cậu, có nhiều lúc Đỗ Trạch còn không phân biệt được nữa kìa. Đỗ Trạch bật ra những tiếng than nhỏ nhẹ, dù biết nơi này không phải thư viện thật, cũng sẽ không có ai đến, nhưng cậu vẫn đè nén âm thanh trong vô thức, thần kinh luôn ở trong tình trạng căng thẳng. Lửa hồn nhảy múa mãnh liệt trong đôi mắt không có độ sáng của Tu, bị sít chặt như vậy, cho dù là hắn cũng không thể nhịn được. Tính khí nóng như lửa trừu sát liên tục, Tu không muốn vách tràng đang bao vây hắn phải co rút chặt đến thế, thật sự giống như muốn giữ lại rồi hòa tan hắn.
.
Bị ôm đứng một hồi lâu, Đỗ Trạch vùi mặt vào hõm vai Tu, thở hổn hển bắn ra. Dũng đạo co rút nhanh, Tu không kiềm chế được cùng lên cao trào với Đỗ Trạch. Đỗ Trạch bị chất lỏng lạnh băng kích thích, phân thân phát tiết rồi lại run rẩy chảy ra một ít dịch thể. Khi cậu được Tu buông xuống, chân mềm nhũn đến nỗi run lên, suýt nữa là ngã ngồi dưới đất.
.
“Ta giúp em lấy ra.” Tu đỡ lấy Đỗ Trạch, duỗi ngón tay thâm nhập vào trong. “Vật đó để trong người em sẽ không tốt.”
.
Chất lỏng lạnh băng nhỏ xuống sàn, qua một lúc thì biến thành khói đen. Vong Linh không có cơ chế sinh lý, đây chẳng qua chỉ là vật chất do tử khí bắt chước ra. Sau khi được xử lý sạch sẽ, cho dù có Tu nâng đỡ, tên ngốc vẫn rất lơ mơ trong lúc đi đường. Nhưng Đỗ Trạch còn chưa kịp nghỉ ngơi, ma pháp cầu liên lạc đột ngột chớp sáng liên tục.
.
Nó đại biểu cho việc đã xuất hiện chuyện gì đó ngoài ý muốn, họ phải nhanh chóng tập hợp trước pho tượng.
.
Sau khi cáo biệt Antonio, đoàn người Đỗ Trạch và Tu tiếp tục tiến tới. Những câu hỏi về sau càng lúc càng lên trời, chẳng hạn như tên của vị hoàng đế thứ ba của đế quốc Nguyệt Hoa là gì; trong chiến dịch Quang Minh đã có bao nhiêu người chết. Rachel và John không biết gì về lịch sử Nhân tộc, may mà những câu hỏi nêu trên đều được Tu trả lời. Đỗ Trạch nhớ rõ tác giả từng viết rằng, khi còn ở trường học Ma Vũ, thành tích của Tu vô cùng ưu tú, dù là chiến kĩ ma pháp hay là tri thức lý thuyết, manh chủ hoàn toàn xứng với cái danh số một, cho nên mới dẫn tới việc bị công chúa Kelly ghen ghét.
.
Đỗ Trạch liếc qua vị phù thủy tuấn mỹ mà khuôn mặt thì âm trầm đang đi bên cạnh. Quá ưu tú, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
.
Phó bản này chỉ cần trả lời câu hỏi là có thể qua cửa, Đỗ Trạch vốn tưởng nó sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng sự thật đã chứng minh cậu quá ngây thơ rồi. Trong không gian như một thư viện này, thứ họ cần đề phòng không phải là quái trong phó bản, mà là những kẻ leo tháp như họ. Ai cũng không dám chắc chắn rằng mình có thể trả lời đúng tất cả câu hỏi mà pho tượng đưa ra, trả lời không đúng thì không thể đến trạm kiểm soát tiếp theo. Ngoại trừ việc mờ mịt tìm kiếm đáp án trong biển sách, những kẻ leo tháp còn một lựa chọn nữa, đó là cướp cửa — bản thân không trả lời được, cũng không có nghĩa là kẻ leo tháp tiếp theo không giải được câu đó. Chỉ cần giành phần tiến vào sau khi đối phương trả lời xong câu hỏi, hoặc là dứt khoát giết chết đối phương, họ sẽ không bị kẹt lại cửa.
.
So với việc tìm kiếm đáp án trong những giá sách ngày một tăng lên, cách qua cửa này hữu hiệu hơn một chút. Dọc đường đi, Đỗ Trạch và Tu đã gặp rất nhiều kẻ leo tháp có mưu đồ cướp cửa. Đối với những kẻ muốn ngư ông đắc lợi, Tu xuống tay không chút lưu tình, tới một kẻ giết một kẻ. Sau khi giải quyết một đám người muốn cướp cửa, Đỗ Trạch nhìn chằm chằm những thi thể đang từ từ biến mất, cảm nhận được một sự trào phúng: rõ ràng đang ở trong một phó bản không có quái vật chủ động công kích, thế mà những kẻ leo tháp lại chọn cách tàn sát lẫn nhau.
.
Mọi người tiến vào cửa truyền tống, đi qua giá sách dài nhằng, khi sắp đến gần pho tượng thì nghe được một trận ồn ào ngay phía trước.
.
“Enoch!”
.
“Ha… Đừng lo lắng, tặc gia sẽ không… chết dễ như vậy đâu, khụ khụ!”
.
“Tiểu thư mau rời khỏi nơi đó! Nguy hiểm!”
.
Ủa… ?
.
Đỗ Trạch đi vội hai bước, qua khúc cua thì gặp được tiểu đội đánh thuê báu vật. Enoch, Mier và Bart đều có mặt, lúc này, ba người đang bị nhân sư tấn công, đây là tình huống chỉ khi đáp sai mới xảy ra, chỉ có phá hủy nó thì pho tượng khác mới xuất hiện.
.
Ba người đang trong tình huống rất nguy hiểm, Mier thậm chí đã bị nhân sư chộp lấy. Đỗ Trạch vô thức nhìn về phía Tu, quan hệ giữa tiểu đội đánh thuê và Tu không được tốt lắm, cậu không biết Tu có ý định cứu người hay không.
.
Dưới cái nhìn chòng chọc của Đỗ Trạch, Tu lặng im lấy lưỡi hái tử thần ra. Hắn quay một vòng xuống dưới, một vệt màu đen có hình lưỡi liềm bay về hướng tiểu đội đánh thuê, chặt đứt chân pho tượng sắp đè chết Mier. Thấy Tu ra tay, John cũng không chút do dự tham gia vào trận chiến, nhanh chóng giải quyết nhân sư.
.
Mier, người tìm được đường sống trong ngõ chết, hoảng hồn nhìn mọi việc. Khi nhận ra mình vẫn chưa chết, cô nhỏ òa khóc: “Oa oa oa… Đáng sợ quá! Ta muốn rời khỏi thần tháp…”
.
Bart ở bên cạnh luống cuống tay chân định an ủi Mier, Enoch bổ nhào tới phía Tu để cảm tạ.
.
“Những người anh em, cám ơn các ngươi — a!” Enoch chỉ vào Đỗ Trạch quát to một tiếng: “Ngươi cũng tới à?!”
.
Không đợi Đỗ Trạch đáp lại, Enoch đã nhìn thấy phượng hoàng trên vai Đỗ Trạch và John đang đứng cạnh, nhất thời như con mèo bị cắt đuôi nhảy dựng lên. “Chẳng lẽ cái tên Chu Nho đáng sợ đó cũng ở gần đây?!”
.
John chỉ cười mà không đáp, Đỗ Trạch liếc Tu một cái, xem ra lần trước manh chủ đã làm tâm lý cái tên đần độn này tổn thương nghiêm trọng.
.
Không thấy Chu Nho đâu, Enoch an tâm hơn một ít, tiếp tục ngốc ngốc đáp lời Đỗ Trạch: “Hơ! Anh em Tu đâu rồi?”
.
Đối tượng mà cậu sợ hãi và đang muốn tìm đều ở ngay trước mắt đó, thiếu niên.
.
Đôi mắt ảm đạm vô hồn của Tu lia về phía Enoch, đạo tặc theo bản năng nâng cao cảnh giác, lại nghe thấy phù thủy bảo: “Ta ở đây.”
.
Ơ? Đỗ Trạch bất ngờ vì việc Tu đáp lại Enoch. Enoch chỉ ngây ngốc nhìn Tu rồi lại nhìn về phía Đỗ Trạch. Thấy Đỗ Trạch gật đầu xác nhận suy nghĩ của mình, Enoch bắt đầu nói năng lộn xộn: “Tu, Tu, sao ngươi lại biến thành cái dạng này?”
.
Tu trả lời rất bình thản: “Ngoài ý muốn thôi.”
.
Lúc này, Bart cõng Mier đã lả đi vì khóc bước tới, gật đầu chào họ. Enoch nhìn gương mặt còn đọng nước mắt của Mier, có vẻ hơi ủ rũ.
.
“… Sao vậy?”
.
“Lão sư và tiền bối Vieroudis không còn nhiều thời gian, ta tới đây là vì muốn tìm xem còn cách nào giúp họ không, Mier theo giúp ta.” Enoch mày ủ mặt ê nói tiếp: “Không ngờ nơi đây lại nguy hiểm đến thế, giờ cũng không còn cách rời khỏi.”
.
Kẻ leo tháp có thể từ bỏ bằng chứng để rời khỏi thần tháp, nhưng chỉ có thể từ bỏ trong đại sảnh. Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà thần tháp có tỉ lệ tử vong cao. Một khi tiến vào cửa ánh sáng, trừ việc vượt qua phó bản, cũng chỉ có thể chết trong phó bản.
.
Tu trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Ta mang các ngươi đi một đoạn đường.”
.
Đỗ Trạch nhịn không được nhìn thoáng qua Tu. Tu không hề nói chuyện Antonio đang tìm Mier cho bọn Enoch.
.
Nghe Tu nói thế, mắt Enoch tức khắc sáng lên, kẻ lỗ mãng này vui mừng phấn chấn đưa hết lửa đen của tiểu đội đánh thuê cho Tu.
.
“Đã làm phiền ngươi, anh em.”
.
Đỗ Trạch hoảng hốt khi thấy danh hiệu “bán đứng đồng đội chuyên nghiệp” hiện lên trên đầu Enoch. Để Enoch làm đồng đội, tên ngốc nhất thời áp lực vô cùng. Cứ như thế, đội ngũ của họ lại tăng thêm ba người. Quanh qua quẩn lại, Enoch vẫn trở thành em trai của manh chủ. Không ngờ là cái tên đạo tặc này lại khá hiểu biết về các loại lịch sử.
.
“Vì nếu không biết bảo vật thuộc bối cảnh lịch sử nào thì sẽ không đoán được ‘giá trị’ của nó.” Enoch phát ra cơn bực tức: “Lúc trước, lão già đó muốn ta cõng một chồng tư liệu lịch sử cao như núi, không cõng sẽ không được ăn cơm!”
.
“Giá trị” trong miệng tên đạo tặc đó hiển nhiên là giá trị bị trộm. Tu lườm Enoch. “Ngươi rất có mắt.”
.
—— Cả hai lần đều trộm được bảo vật quan trọng nhất của hắn.
.
Enoch không hiểu sao lại thấy rét run, nhanh như chớp chạy đến cạnh Bart, bản năng mách bảo phải duy trì một khoảng cách với Tu.
.
Qua được mấy cửa, Mier tỉnh lại. Nó rất vui vì có thể gặp được Tu. Cô nhỏ này nhờ có Pháp Thần đệ nhất tự tay dạy dỗ nên am hiểu những hệ ma pháp khác nhau. Sau khi qua thêm mấy cửa nữa, đoàn người lại gặp phải nan đề thứ hai.
.
“Trong sự kiện bảy tháng đẫm máu nổi tiếng, vì sao Edward lại tự tay giết người có huyết thống với mình?” Pho tượng nhân sư hỏi.
.
“Nổi tiếng chỗ nào chứ? Hoàn toàn chưa nghe thấy.” Verl oán giận: “Sao chúng không hỏi vấn đề gì có liên quan tới Ma tộc nhỉ, Elise đọc qua rất nhiều sách, em ấy rất quen thuộc những thứ đó.”
.
Elise đứng bên cười ngại ngùng, Enoch mày ủ mặt ê suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói một cách ngờ vực: “Đây là một đoạn văn mật của Tinh quốc, lão sư từng đề cập đến chuyện này, nhưng không đi sâu.”
.
“Enoch đần độn.” Mier hừ một tiếng: “Không thể trông cậy vào ngươi!”
.
Đây là lần thứ hai đoàn người Tu bị mắc cửa, lần này không có Antonio tốt bụng hỗ trợ, họ chỉ có thể căn cứ theo lời đề nghị của Antonio tìm tòi đáp án trong biển sách. Đỗ Trạch nhìn lướt qua bốn phía, giá sách bây giờ nhiều lắm, chúng không còn cong cong gấp khúc nữa, mà vây quanh pho tượng tạo nên một mê cung. Địa hình như thế rất có lợi với những kẻ đánh lén, thần tháp không biết cố ý hay vô ý mà xúc tiến cho những kẻ leo tháp tàn sát lẫn nhau.
.
Đối mặt với những giá sách và đống sách không đếm được, cho dù dựa theo thông tin của Enoch, họ vẫn như ruồi bọ mất đầu bay tán loạn, điều tra mãi cũng đâm phiền toái. Đỗ Trạch cảm thấy bây giờ cậu phải có một động cơ để tìm kiếm, tên ngốc không thể không thừa nhận, để những kẻ leo tháp khác đến giúp họ trả lời câu hỏi rồi cướp cửa là một ý kiến tốt. Mọi người bàn bạc một chút, vì không biết kẻ leo tháp tiếp theo xuất hiện vào lúc nào, nên họ quyết định chia làm hai tổ, một tổ ở lại canh giữ pho tượng, một tổ khác thử tìm kiếm trong núi sách. Tuy hy vọng quá xa vời, nhưng còn hơn là cả một tập thể ngồi không không làm gì.
.
Đỗ Trạch lựa chọn gia nhập vào tổ điều tra, ngoại trừ tìm kiếm đáp án, cậu còn muốn mượn việc này để tìm một chút thông tin có liên quan đến Thần Sáng Thế. Tu sẽ không để cho Đỗ Trạch rời mình quá xa, cho nên trong tổ điều tra, Đỗ Trạch và Tu lại chia riêng ra một đội. Trừ những người ở lại, mỗi một tiểu đội đều phải nhận một cầu ma pháp dùng cho liên lạc, từng người lựa chọn một cửa vào để xâm nhập mê cung giá sách.
.
Tuy nói là mê cung, nhưng vì mỗi một cửa vào đều là một con đường thông suốt, cho nên họ không đến mức lạc đường. Đỗ Trạch nhanh chóng sàng lọc giá sách, sách trên giá coi như khá nhân tính hóa được sắp xếp theo một trật tự nhất định, như vậy để tiện cho việc tìm kiếm.
.
《Cuộc chiến ngàn năm》《Âm mưu đen tối》《Thời đại đoạn tuyệt》《Giản sử Tinh》…
.
Đỗ Trạch dừng bước, cậu rút《Giản sử Tinh》ra, mở mục lục và đọc. Quyển sách thô sơ này miêu tả giản lược về lịch sử của Tinh quốc, bảy tháng đẫm máu được nhắc đến đôi chỗ. Trên đó viết là vì để quốc thái dân an, Edward không thể không giết người cha bạo quân của mình để vươn tới ngai vua. Đỗ Trạch nhìn《Giản sử Tinh》trong tay, cảm thấy có gì đó không đúng — vì nó rất mang tính nhà nước. Từ nhỏ đã được CC hun đúc, Đỗ Trạch rất rõ, không phải bảo nhà nước không đáng tin, nhưng vì có liên quan đến nhà nước, cho nên nó luôn che dấu một số bầu không khí không lành mạnh.
.
Đỗ Trạch cảm giác như cậu đã tìm lầm hướng, nếu Enoch nói nó là văn mật, vậy thì chắc chắn không thể tìm kiếm đáp án trong những sách lịch sử được. Lịch sử luôn được người thắng viết lại, chúng là lịch sử, không nhất định phải chân thật. Đỗ Trạch lại nhìn lướt qua giá sách, phát hiện khu vực phía trước là tiểu sử nhân vật, cậu quét một lần và tìm được tự truyện của Edward trên một giá sách.
.
Đọc qua loa tự truyện một lần, Đỗ Trạch chỉ có thể cảm khái giới quý tộc náo loạn thật. Cha của Edward — Charles cũng là người giết cha đoạt vị. Vì nguyên nhân đó, Charles rất kiêng kị con mình, luôn luôn chèn ép các hoàng tử, thậm chí còn dùng thuốc để khống chế những đứa con của mình. Edward là một trong những vị hoàng tử ưu tú nhất, y tìm được cách giải trừ sự khống chế của thuốc, sau đó lập kế hoạch mưu phản soán vị trong bảy tháng. Kết quả rất thành công, Charles qua đời, Edward vươn lên ngai vua. Nhưng khi Edward ngồi lên vị trí đó, y bỗng thấm thía nỗi sợ của cha, vì thế, Edward giết hết anh em của mình.
.
—— Trong sự kiện bảy tháng đẫm máu nổi tiếng, vì sao Edward lại tự tay giết người có cùng huyết thống với mình?
.
Là vì ích kỷ. Giống như Charles, Edward không cho phép những thứ có khả năng làm lung lay vị trí của mình tồn tại.
.
Đỗ Trạch lật trang cuối cùng, trên đó đó là những lời độc thoại của Edward.
.
【Cô độc, cô là vương giả, độc là độc nhất vô nhị, vương giả độc nhất vô nhị nhất thiết phải nhận lấy sự cô độc vĩnh viễn, không cần bất cứ kẻ nào thừa nhận và thấu hiểu.】
.
Gần như là theo bản năng , Đỗ Trạch nghĩ tới nhân vật chính trong《Hỗn huyết》, cậu quay đầu, nhưng không thấy được bóng dáng Tu.
.
Đỗ Trạch: ?
.
Nơi một khúc ngoặt, Đỗ Trạch tìm thấy Tu. Vị phù thủy đó đứng trước giá sách, hai tay cầm một quyển sách cúi đầu đọc rất nghiêm túc. Đỗ Trạch liếc nhìn tên bìa —《Ứng dụng tổ hợp ma pháp》.
.
Nhận thấy Đỗ Trạch bước đến, Tu khép sách lại cất vào chỗ cũ. Thấy Đỗ Trạch có chút khó hiểu nhìn chằm chằm quyển sách đó, Tu bình thản giải thích: “Trước kia khi còn ở trường học đã từng xem quyển sách này, nhưng chưa kịp học xong đã bỏ đi.”
.
Giọng Tu không phập phồng, thậm chí không chứa chút tình cảm nào, nhưng lại khiến Đỗ Trạch khó chịu khi nghe thấy.
.
Lần đầu bị mắc cửa, Tu không trả lời được là vì chưa học xong; chưa học xong, bỏ đi, là vì những người đó không thể thừa nhận việc Tu đã hóa thành Vong Linh. Cho dù bản chất Tu không thay đổi, mọi người cũng chỉ thấy được mỗi hình dáng Vong Linh của Tu, và họ lựa chọn cách đánh đuổi.
.
Không phải tộc ta, không cùng tâm ý.
.
Như bị kim đâm vào nội tạng, đau đớn khôn cùng, Đỗ Trạch chủ động nắm chặt tay Tu, làn da dưới lòng bàn tay đó không có chút nhiệt độ của cơ thể khiến cậu đau lòng hơn. Cậu nhịn không được siết chặt tay, như muốn sưởi ấm bàn tay lạnh giá đó.
.
“Sau khi rời khỏi tháp, chúng ta sẽ trở về.” Đỗ Trạch đề nghị, cậu nói một cách nghiêm túc với Tu: “Việc anh chưa hoàn thành, tôi sẽ làm cùng anh.”
.
Kiến thức chưa học xong, vậy thì về trường học một lần nữa là xong; việc chưa làm xong, vậy thì trở về rồi làm tiếp — cho dù không thể quay lại quá khứ, nhưng cũng có thể bù lại một ít tiếc nuối, đúng không?
.
Tu rủ mí mắt, nhìn chằm chằm hai bàn tay giao lại với nhau, lửa hồn nhỏ bé nảy lên trong hốc mắt đen thẫm.
.
“Em đang an ủi ta ư?”
.
Nghe giọng nói khàn khàn của Tu, tên ngốc với rào cản xã giao trong người chợt căng thẳng — Chẳng lẽ cậu đã thất bại rồi?
.
Biểu cảm của phù thủy vẫn luôn tối tăm, Đỗ Trạch mở to mắt nhìn Tu vươn ngón tay trắng bệch lướt qua mặt cậu rồi nâng cằm cậu lên.
.
“Vậy thì hãy an ủi ta nhiều hơn nữa.” Tu khẽ nói, âm thanh gần như nỉ non.
.
Hắn cúi đầu, ấn bờ môi không chút huyết sắc lên môi Đỗ Trạch. Đỗ Trạch chỉ cảm thấy có một mảnh tuyết mềm mại chạm vào miệng, lạnh lẽo như băng, cảm tưởng như sẽ hòa tan ngay khi tiến vào trong. Cậu nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm môi đối phương. Tu cẩn thận hướng dẫn chiếc lưỡi đó duỗi tới, nhẹ nhàng mút vào như đang ngậm một miếng đường ngọt mà luyến tiếc nuốt vào.
.
Cái hôn này rất lâu, cho dù không kịch liệt, nhưng cuối cùng Đỗ Trạch vẫn thấy khó thở. Tu ôm Đỗ Trạch đang há miệng thở dốc, tay luồn vào trong quần áo Đỗ Trạch. Trong giây phút đó, Đỗ Trạch chỉ cảm thấy có một khối băng đột nhiên dán lên vùng gần rốn, cơn run rẩy mãnh liệt nổi lên.
.
Tu cảm thụ được sự rung động của làn da nhẵn nhụi bên dưới, đôi mắt hắn rất đen, cái loại đen như hút hết tất cả ánh sáng xung quanh.
.
“Không có hô hấp, không có độ ấm, hình thái này có phải rất đáng sợ không?”
.
Đỗ Trạch ôm chặt Tu, dùng hết sức lắc đầu.
.
“Anh là Tu.”
.
Thế là đủ rồi.
.
Tu nhắm mắt, nên hình dung người này như thế nào đây?
.
Hắn nghĩ đến ánh nắng đã từng nhìn thấy khi còn ở cô nhi viện, nó hòa tan những bông tuyết trên cửa sổ, mãi đến khi rọi vào người hắn, đáy lòng ấm áp hẳn lên.
.
Đó là thứ còn chói mắt hơn cả ánh sáng.
.
Từ lần gặp nhau đầu tiên, chỉ có người này là lao thẳng đến cứu rỗi hắn.
.
Đỗ Trạch thấy tay Tu lần mò xuống phía dưới, tuy cậu không ngại làm việc đó với Tu, nhưng nếu ở ngay đây thì có thích hợp không nhỉ?
.
“Sẽ có người tới…”
.
Tu niệm một câu chú văn, một đám ma trơi nổi lên, hóa thành một u linh bay về hướng khác.
.
“Có người đến ta sẽ biết.” Tu đặt Đỗ Trạch lên giá sách, bàn tay lạnh lẽo rà quanh người Đỗ Trạch. “Em ấm áp quá…”
.
Đó là vì anh không có nhiệt độ cơ thể. Vừa nghĩ tới lời nói vừa nãy của Tu, Đỗ Trạch cảm thấy khó chịu, cậu thậm chí còn hy vọng nhiệt độ của người này có thể bình thường hơn một chút nhờ tiếp xúc thân thể.
.
Vì đang ở nơi không tiện, Tu chỉ cởi quần Đỗ Trạch. Hắn làm tốt phần khuếch trương xong thì bế bổng Đỗ Trạch lên. Đỗ Trạch không thể không vươn tay tóm chặt cổ Tu, hai chân choàng quanh hông Tu, cảm thụ cự vật cứng rắn lạnh như băng xâm nhập cơ thể cậu từng chút một — so với cái vật nóng rực ở những lần trước, vật cứng lần này làm cậu thấy quái dị cực kỳ, giống như đang hàm chứa một khúc băng vậy. Đỗ Trạch nhịn không được ôm chặt Tu hơn, nhưng bất kể là thứ đang ở trong cơ thể cậu hay cái người cậu ôm, đều chỉ mang đến sự mát lạnh.
.
Đó là nhiệt độ của người chết.
.
“Đau không?”
.
Tu vẽ lên người Đỗ Trạch một ma pháp phù, ma pháp phù lập tức thiêu cháy rồi bao quanh Đỗ Trạch, cảm giác đau đớn vì bị dị vật xâm lấn biến mất tăm. Đỗ Trạch nhận ra đây là ma pháp Vong Linh mà Tu đã từng thí nghiệm trên người cậu khi trước. Trước tình huống bị sử dụng lần thứ hai, Đỗ Trạch không biết nên khóc hay nên cười. Khi đó, cậu không hề nghĩ là mình sẽ cùng Tu đi đến bước này, giờ không còn là cậu tìm tác giả nói chuyện nữa, mà là tác giả phải tới tìm cậu nói chuyện đó — nhân vật chính nhà mình có quan hệ đồng tính với độc giả, điều này có thể chịu đựng được chắc!
.
Không bị đau đớn quấy nhiễu, những xúc cảm khác lại trở nên rõ ràng lạ thường. Bị nhiệt độ lạnh băng kích thích, vách tường bên trong hơi run lên. Tu thong thả ra vào vài lần, phân thân lạnh lẽo nhờ ma xát và được vách tường sít chặt nên đã ấm lên một chút. Hắn ôm Đỗ Trạch để lên giá sách, dùng sức đâm vào. Vì cơ thể đang ở tư thế bất tiện, Đỗ Trạch luôn cảm giác như mình sẽ ngã xuống ngay tắp lự, tay và chân cậu tự động quấn chặt Tu, bị Tu đâm đến nảy lên từng hồi. Vách tràng vì được ma xát nên từ từ mềm ra, cảm giác ngọt lành tê dại tản ra từ phần dưới thắt lưng, lan ra khắp toàn thân, đến cả ngón chân Đỗ Trạch cũng nhịn không được kích thích mà co chặt lại.
.
“Ưm…”
.
Dị vật bên trong cơ thể đã dần dần đồng khớp với nhiệt độ của cậu, có nhiều lúc Đỗ Trạch còn không phân biệt được nữa kìa. Đỗ Trạch bật ra những tiếng than nhỏ nhẹ, dù biết nơi này không phải thư viện thật, cũng sẽ không có ai đến, nhưng cậu vẫn đè nén âm thanh trong vô thức, thần kinh luôn ở trong tình trạng căng thẳng. Lửa hồn nhảy múa mãnh liệt trong đôi mắt không có độ sáng của Tu, bị sít chặt như vậy, cho dù là hắn cũng không thể nhịn được. Tính khí nóng như lửa trừu sát liên tục, Tu không muốn vách tràng đang bao vây hắn phải co rút chặt đến thế, thật sự giống như muốn giữ lại rồi hòa tan hắn.
.
Bị ôm đứng một hồi lâu, Đỗ Trạch vùi mặt vào hõm vai Tu, thở hổn hển bắn ra. Dũng đạo co rút nhanh, Tu không kiềm chế được cùng lên cao trào với Đỗ Trạch. Đỗ Trạch bị chất lỏng lạnh băng kích thích, phân thân phát tiết rồi lại run rẩy chảy ra một ít dịch thể. Khi cậu được Tu buông xuống, chân mềm nhũn đến nỗi run lên, suýt nữa là ngã ngồi dưới đất.
.
“Ta giúp em lấy ra.” Tu đỡ lấy Đỗ Trạch, duỗi ngón tay thâm nhập vào trong. “Vật đó để trong người em sẽ không tốt.”
.
Chất lỏng lạnh băng nhỏ xuống sàn, qua một lúc thì biến thành khói đen. Vong Linh không có cơ chế sinh lý, đây chẳng qua chỉ là vật chất do tử khí bắt chước ra. Sau khi được xử lý sạch sẽ, cho dù có Tu nâng đỡ, tên ngốc vẫn rất lơ mơ trong lúc đi đường. Nhưng Đỗ Trạch còn chưa kịp nghỉ ngơi, ma pháp cầu liên lạc đột ngột chớp sáng liên tục.
.
Nó đại biểu cho việc đã xuất hiện chuyện gì đó ngoài ý muốn, họ phải nhanh chóng tập hợp trước pho tượng.
/96
|