Độc giả: Huấn luyện, kiểu hắn không giống với tôi!
.
“Cốc, cốc.”
.
Tiếng đập cửa khe khẽ vang lên đánh thức Đỗ Trạch, cậu mở cửa và thấy Nina đang bê thức ăn.
.
“Tới giờ ăn rồi.”
.
Nina bước tới đặt thức ăn lên bàn, nàng nhìn Tu bất tỉnh trên giường, thận trọng hỏi: “Hắn, hắn vẫn còn hôn mê sao?”
.
Đỗ Trạch gật đầu rồi ngồi xuống bàn dùng cơm. Nina ngồi đối diện Đỗ Trạch, chiếc đuôi đỏ rủ xuống huơ qua huơ lại, dường như khá bất an. Sự tồn tại của kẻ đó quá mãnh liệt, cho dù đang trong trạng thái hôn mê, hơi thở của hắn vẫn dũng mãnh xâm chiếm từng tấc không khí quanh thân, không chỗ nào là không có sự hiện hữu của hắn.
.
Cho dù vậy, Nina vẫn phải nhìn Đỗ Trạch, làm thế nàng mới cảm thấy an tâm. Chỉ cần nhìn vào gương mặt nghiêng bình tĩnh của thanh niên tóc đen, nàng như được cứu rỗi từ nỗi đau mất đi thần minh và tộc nhân.
.
Thấy Đỗ Trạch sắp nhìn qua, Nina vội vàng dời tầm mắt, cuống quít tìm một đề tài để nói: “Đỗ Trạch, ngươi có định làm gì tiếp theo không?”
.
Đỗ Trạch định gắp thức ăn trong dĩa thì bỗng dừng lại, sau đó ngoặt qua chỉ về phía thần tháp xa xa, ý nghĩa thì không cần nói cũng biết.
.
“Ngươi muốn đến thần tháp…” Nina thất vọng rủ đuôi, trải qua kiếp nạn này, bộ lạc cần được nghỉ ngơi và hồi phục trong một khoảng thời gian dài, mà nàng thân là tư tế thì không thể bỏ đi. Nói cách khác, họ sẽ phải chia lìa. Nina nhìn Đỗ Trạch đang bình tĩnh ăn cơm, lại nhìn Tu đang hôn mê. Đây là cơ hội duy nhất của nàng, một khi kẻ đó tỉnh lại, nàng không dám đến gần. Nina hít sâu rồi hạ quyết định.
.
“Đỗ Trạch, ta có một chuyện muốn cho ngươi biết.”
.
Hở? Đỗ Trạch buông dao nĩa, thấy thiếu nữ tai cáo đối diện mở to cặp mắt ướt át nói với hắn: “Ta thích ngươi.”
.
Đỗ Trạch… Đỗ Trạch chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cậu được một em gái dễ thương tỏ tình, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là hoảng sợ! Hơn nữa còn bị hù đến trống rỗng đầu óc, chỉ biết hoảng sợ theo bản năng! Đỗ Trạch phản xạ nhìn về phía Tu, thấy manh (ma) chủ (vương) vẫn trong trạng thái rất rất an toàn, phần hồn trào ra của tên ngốc bắt đầu quay về vị trí cũ. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải đáp lại Nina, linh hồn đang được tên ngốc nuốt một nửa thì nghẹn lại nơi yết hầu, không nói nên lời.
.
Thấy Đỗ Trạch như thế, đôi tai của Nina ỉu xìu cụp xuống, ánh sáng nơi đôi mắt quyến rũ ảm đạm dần.
.
“Ngươi và hắn… thật sự có quan hệ đó?” Nina dời mắt lên người Tu, nàng nói khẽ: “Lần trước ở tế điển, ta thấy hắn hôn ngươi.”
.
Nét mặt Đỗ Trạch không mảy may thay đổi, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, lỗ tai bên dưới mái tóc đen của tên ngốc đỏ bừng lên. Khí thế của Tu quá mạnh, bởi vậy cho dù chuyện hắn làm có khác người đến đâu thì khi vào mắt người ta cũng sẽ biến thành điều hiển nhiên, do đó tính vô lý đã bị bỏ qua. Đỗ Trạch nghĩ lúc này mình phải nói gì đó, nhưng nhìn Nina một hồi lâu, cuối cùng hắn chỉ biết im lặng gật đầu.
.
Đôi tai Nina hoàn toàn cụp xuống. “Ngươi không thích ta, vì ta là giống cái sao?”
.
… Thế quái nào lại chuyển sang tình yêu bất đồng giới tính rồi?!
.
Hồ ly tinh đó có vẻ sắp khóc đến nơi, Đỗ Trạch hoàn toàn không biết an ủi đối phương như thế nào. Vì rào cản xã giao quá lớn, tên ngốc luôn rất ít nói, cái chuyện an ủi động viên người khác đối với cậu mà nói thật sự là khiêu chiến vượt cấp. Đỗ Trạch câm nín nửa ngày, cuối cùng vẫn kiên quyết nói thật.
.
“Tôi thích nữ, không thích nam.”
.
Đôi tai Nina vừa dựng lên được một chút thì bỗng nghe Đỗ Trạch nói tiếp: “Nhưng tôi thích Tu.”
.
“Chỉ thích Tu, không liên quan đến giới tính.”
.
Đỗ Trạch nói xong cũng phải sửng sốt, vì một tay đực rựa mà đi chối từ lời tỏ tình của một em gái dễ thương, nếu còn ở lúc trước thì đó là chuyện không thể tưởng tượng được. Giờ cậu làm thế, vậy mà trong lòng không có một chút gì gọi là hối hận và do dự.
.
“… Thật ra, ta đã biết trước kết quả, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi biết trước khi ngươi đi.” Nina nở nụ cười nhạt khiến người ta đau lòng với Đỗ Trạch. “Ngươi rất dịu dàng, Đỗ Trạch. Lần sau đừng đối xử quá tốt với một hồ ly, nó sẽ bị thuần phục đấy.”
.
Đỗ Trạch giật mình nhìn thiếu nữ tai cáo bỏ chạy, chiếc đuôi đỏ rực cùng với đôi tai nhảy nhót không ngừng, giống như là một ngọn lửa đang dần tàn lụi.
.
“—— Thật đáng tiếc?”
.
Âm thanh trầm ấm đột ngột truyền vào tai hù Đỗ Trạch nhảy cẫng lên, Đỗ Trạch còn chưa kịp quay đầu đã bị Tu nhấc bổng rồi đặt lên giường. Đỗ Trạch ngồi bên mép giường, hai tay chống đằng sau, trước mặt cậu là Tu trong lốt Ma tộc. Ma tộc đó khom lưng xuống, gần như dán vào mặt cậu, thậm chí còn thấy rất rõ đôi đồng tử dài mảnh sẫm màu.
.
“Em hối hận ư? Từ chối một thiếu nữ xinh đẹp như thế.”
.
Mái tóc đen dài trượt xuống từ vai Tu và đáp lên người Đỗ Trạch. Tu khẽ ve vuốt phần gáy Đỗ Trạch, dục vọng kiểm soát mãnh liệt trào dâng.
.
“Cho dù em hối hận, ta cũng sẽ không buông em ra.”
.
Bấy giờ Đỗ Trạch mới kịp phản ứng, cậu đần mặt ra, lắp bắp hỏi: “Anh, đã tỉnh từ lúc nào?”
.
“Ta nghe em nói,” Trong khoảng cách rất gần, Tu nở nụ cười, đôi mắt tím sung sướng nheo lại. “Em thích ta.”
.
Nét mặt Ma tộc đó tràn đầy vui sướng, vui sướng đến độ muốn nuốt chửng người trước mắt vào bụng, hòa quyện trong máu thịt. Cho đến tận bây giờ, Đỗ Trạch chưa từng thấy Tu vui mừng đến vậy, như lấy được món quà mà mình đã chờ rất lâu, rõ ràng thích chết đi được, thế mà lại không nỡ xé bao. Thấy Tu như thế, Đỗ Trạch chà chà lỗ tai đang nóng lên. Cậu muốn Tu luôn tiếp tục vui vẻ thế này.
.
“Ừ, tôi thích anh.”
.
Đôi con ngươi của Tu hơi co rút, lúc này đây, hắn không còn phải thừa dịp đối phương say rượu để mà tự lừa mình dối người, cái người khiến hắn khát vọng đó trưng vẻ mặt nghiêm túc nói lời thích hắn. Tu nghĩ hắn đã thích Đỗ Trạch đến cực hạn. Người này lần nào cũng có thể làm hắn không kiềm chế được, càng lúc càng không thể kiềm chế.
.
Giống như một loại nghiện.
.
“Một khi đã như vậy…” Âm thanh từ tính của Tu vì dục vọng mà trở nên trầm thấp, nồng đượm ma tính và quyến rũ. “Chúng ta làm đi.”
.
Không đợi Đỗ Trạch mở miệng, tay Tu đã cầm lấy phân thân của Đỗ Trạch. Vị Ma tộc đó hoàn toàn mất đi kiên nhẫn cởi quần áo Đỗ Trạch, một tiếng “xoẹt” vang lên, tia hồ quang điện bé tí chớp sáng, chiếc quần Đỗ Trạch đã anh dũng hy sinh, trở thành kẻ bỏ mạng dưới tay Ma tộc. Tu khẽ nhào nặn phân thân Đỗ Trạch, ngón tay thon dài dán lên tính khí, sắc đen của móng tay cực kỳ rõ ràng. Đỗ Trạch cứng đờ người, Tu nhạy bén phát hiện ra điều này, hắn liếm liếm tai Đỗ Trạch, ái muội nỉ non: “Ta sẽ làm em thoải mái…”
.
“Tu… !”
.
Âm cuối của Đỗ Trạch run run, cậu hít một hơi, chỉ kịp phun ra tên của đối phương. Mới vừa rồi, Ma tộc đó cúi đầu ngậm cả tính khí cậu vào miệng. Bất kể là đối với xúc giác hay thị giác, thứ kích thích này vẫn quá lớn, Đỗ Trạch muốn bứt ra lui về sau theo bản năng, nhưng Tu đã giương rộng cánh dơi bao vây hai người từ bốn phía, chặn hết mọi đường thoát của Đỗ Trạch.
.
Tu mút phân thân cậu, tay giữ phần gốc, ban đầu thì có chút mới mẻ vụng về, nhưng càng về sau lại thuần thục hơn. Đầu lưỡi ẩm ướt dán lên tính khí, tựa như một con rắn chuyển động qua lại, từng chút từng chút tìm ra nơi mẫn cảm nhất của Đỗ Trạch, đè ép cọ xát. Đỗ Trạch bị kích thích đến nỗi ngón chân đều cong cả lên, cậu khom lưng xuống, run rẩy luồn tay vào tóc Tu, đầu ngón tay siết chặt.
.
Tiếng liếm mút ái muội vang lên rõ ràng, dưới sự hầu hạ của Tu, Đỗ Trạch nhanh chóng từ bỏ, cậu định đẩy Tu ra, tiếng nói mềm mại lẫn một chút rung động.
.
“… Mau, buông ra…”
.
Nhưng Tu chỉ tóm chặt đôi tay vô lực của Đỗ Trạch, hắn không ngừng động tác nơi đầu lưỡi, ngược lại tăng thêm cường độ liếm mút. Đỗ Trạch thấy Ma tộc đó giương mắt nhìn thẳng mình, đôi ngươi màu tím tràn ngập sự dụ dỗ và dục vọng khó tả.
.
“!”
.
Đỗ Trạch hơi nhắm mắt, thoáng thất thần nhìn Tu. Tu nở nụ cười, vươn tay lau đi dịch thể còn dính nơi khóe miệng, chất lỏng màu trắng hình thành nên sự tương phản mãnh liệt với móng tay đen. Hắn ngó đăm đăm Đỗ Trạch còn đang chìm trong mơ hồ, người đó có vẻ vẫn còn ngây ngất với dư vị, đôi môi khẽ nhếch nhẹ nhàng thở dốc, vẻ mặt mất đi sự lạnh lùng vốn có và lộ ra một thứ sắc hương kỳ dị. Tu dùng nướt bọt liếm ướt ngón giữa, hắn nhấc chân Đỗ Trạch lên, lần mò ra phía sau.
.
Khi ngón tay vào được một đốt, Tu ngừng động tác, đôi mắt tím lặng lẽ quan sát Đỗ Trạch. Trước mắt hắn, hô hấp Đỗ Trạch dồn dập hơn rất nhiều, cơ thể run nhè nhẹ chứng tỏ người này đang che dấu sự sợ hãi.
.
“…”
.
Tu khép cánh lại và rút ngón tay ra khỏi cơ thể Đỗ Trạch. Hắn đứng lên, vỗ về cần cổ Đỗ Trạch, nói nhỏ: “Khi nào em nói muốn, ta sẽ lại tiến vào.”
.
Đỗ Trạch ngây ngốc, lần đó tuy Long tộc đã tạo bóng ma trong lòng cậu, nhưng sau lời giải thích của manh chủ cậu đã không còn để ý nữa. Cậu thật sự không ngờ Tu lại vì thế mà kiềm nén dục vọng của mình.
.
“Nhưng bây giờ…” Ma tộc kéo tay cậu đặt lên nơi nóng bỏng của mình, âm thanh khàn đục vì dục vọng: “Em cũng phải ngậm giúp ta, hửm?”
.
… Thôi được rồi, Ma tộc quả nhiên là chủng tộc không biết tiết chế.
.
Độc giả ngốc nghếch cân nhắc một chút rồi quyết định có qua phải có lại. Khi Đỗ Trạch cởi quần Tu, vươn tay nắm chặt cự vật đó, tên ngốc mới bất giác nhận ra rằng — hình như có gì đó không đúng?
.
Đỗ Trạch mặt không đổi sắc ngẩng đầu đối mặt với Tu, giọng nói cứng nhắc đều đều. “Từ khi nào anh, lại như thế này?”
.
“Từ lúc xem quyển sách đó của em.” Tu khẽ nheo mắt, tựa hồ có chút chưa mãn nguyện: “Quyển sách kia đâu? Ta muốn xem hết toàn bộ.”
.
Đồng nhân văn: Em chỉ có thể giúp anh đến đây.
.
Đỗ Trạch âm thầm khiếp sợ vì sức chiến đầu kinh người của quyển đồng nhân, cho dù đã bị phong ấn, cuốn sách yêu nghiệt đó vẫn còn ảnh hưởng khá sâu. Bấy giờ tên ngốc mới nhận ra, Tu đã thực hành nội dung đã xem trong quyển đồng nhân đó lên người cậu một lần. Cậu có nên may mắn khi Tu chỉ xem được cảnh quay tay, khẩu X, play Nhân tộc không nhỉ? Nếu manh chủ thấy được phần play đạo cụ và play xúc tua đằng sau thì, sâu trong tâm khảm Đỗ Trạch mách rằng cậu sẽ chết mất. Giờ tuy manh chủ không xử lý cậu, nhưng chắc chắn sẽ chơi chết cậu. Độc giả ngốc nghếch thật sự muốn khóc quá, đâu phải chỉ mới lần đầu cậu cảm nhận được ác ý của thế giới này chứ. Tại sao khi xuyên không cậu lại mang bên người cái thứ hung khí giết người giết ta kia chứ, rốt cuộc đại thần xuyên không đã hận thù gì cậu?
.
Thấy Đỗ Trạch giả chết không trả lời, Tu vứt đề tài về cuốn đồng nhân qua một bên, hắn đè mạnh gáy Đỗ Trạch, im lặng thúc giục Đỗ Trạch hành động.
.
Đỗ Trạch nhận mệnh rủ mắt xuống, cậu nắm tính khí của Tu, học theo Tu liếm phần đỉnh một chút. Nhất thời, hô hấp của Tu nặng thêm vài phần, hắn nhéo nhéo gáy cậu, vừa tán thưởng lại vừa trấn an. Kế tiếp, Đỗ Trạch bắt đầu khó khăn hơn, tên ngốc nhìn phân thân to lớn với gân xanh dày đặc, vô cùng căm phẫn. Huấn luyện, kiểu của hắn không giống với tôi!
.
“Em có thể…” Tu nhận ra sự chần chừ của Đỗ Trạch, hắn trấn an vuốt ve cổ cậu, hướng dẫn ấn cậu về phía mình.
.
Đỉnh phân thân đã chạm vào môi Đỗ Trạch. Đỗ Trạch hít sâu một hơi, cậu hé miệng, thử nuốt nó vào. Mùi vị nồng đượm của Tu xâm chiếm các giác quan nơi cậu. Đầu tiên, Đỗ Trạch ngậm lấy phần đỉnh, sau đó đẩy vào từng chút một, khi đã nuốt được một nửa thì cậu thấy miệng đầy tràn, đầu lưỡi không còn chỗ nào để len lỏi, chỉ có thể bất lực di chuyển tán loạn xung quanh để tìm kiếm chỗ đặt chân. Nhưng chính sự di chuyển và đè ép mềm mại này đã cho kẻ xâm lấn một kích thích không gì sánh bằng.
.
Mắt Tu hoàn toàn híp lại, bên trong hiện lên dục vọng âm trầm, hắn vô thức đè mạnh Đỗ Trạch hơn. Khoang miệng người nọ đã ấm áp lại còn ướt át, khiến hắn không kiềm được xâm nhập vào sâu hơn. Đỗ Trạch vốn định lui lại một chút để lấy hơi, nhưng lại bị đè đến mức không thể không nuốt vào, gần như là chạm tới yết hầu. Đỗ Trạch phát ra những tiếng nức nở nhỏ vụn, cậu thật sự không thể khống chế mà dùng răng nanh cọ lên thứ trong miệng một chút. Cảm giác đau đớn bé nhỏ kích thích Ma tộc, Đỗ Trạch thoáng thấy vật đó lại lớn hơn vài phần, ngay cả đầu lưỡi cũng khó mà di chuyển.
.
Tu thấy người bên dưới ngước mắt lên, con ngươi màu đen toát ra một sự bất lực và cầu xin, điều đó khiến hắn mất đi nhẫn nại đẩy vào một cái. Đỗ Trạch bị đâm tới yết hầu, gần như theo phản xạ mà nôn khan, cổ họng mấp máy lại kích thích phần đỉnh. Tu phát ra tiếng thở dài nặng nề, khi sắp bắn thì vội rút phân thân ra.
.
Tuy Tu lấy ra rất đúng lúc, nhưng vẫn có ít dịch thể bắn lên mặt Đỗ Trạch. Đỗ Trạch bất chấp điều đó, cậu nghiêng qua một bên ho khan vài tiếng, nhu cầu sinh lý trước mắt cần phải thỏa mãn. Tu tháo kính Đỗ Trạch ra, dùng đầu ngón tay lau đi chất lỏng trong suốt đọng nơi khóe mắt cậu. Hắn ôm Đỗ Trạch vào trong ngực rồi nằm lên giường, giọng nói khàn khàn để lộ một sự thỏa mãn biếng nhác.
.
“Em làm tốt lắm.”
.
Đỗ Trạch đã hết sức để phát biểu cảm nghĩ, cậu chỉ thấy miệng mình chua chua, cam chịu chôn mặt vào ngực Tu, mặc cho đối phương dùng cánh bao bọc lấy cả hai, tựa vào nhau mà ngủ.
.
“Cốc, cốc.”
.
Tiếng đập cửa khe khẽ vang lên đánh thức Đỗ Trạch, cậu mở cửa và thấy Nina đang bê thức ăn.
.
“Tới giờ ăn rồi.”
.
Nina bước tới đặt thức ăn lên bàn, nàng nhìn Tu bất tỉnh trên giường, thận trọng hỏi: “Hắn, hắn vẫn còn hôn mê sao?”
.
Đỗ Trạch gật đầu rồi ngồi xuống bàn dùng cơm. Nina ngồi đối diện Đỗ Trạch, chiếc đuôi đỏ rủ xuống huơ qua huơ lại, dường như khá bất an. Sự tồn tại của kẻ đó quá mãnh liệt, cho dù đang trong trạng thái hôn mê, hơi thở của hắn vẫn dũng mãnh xâm chiếm từng tấc không khí quanh thân, không chỗ nào là không có sự hiện hữu của hắn.
.
Cho dù vậy, Nina vẫn phải nhìn Đỗ Trạch, làm thế nàng mới cảm thấy an tâm. Chỉ cần nhìn vào gương mặt nghiêng bình tĩnh của thanh niên tóc đen, nàng như được cứu rỗi từ nỗi đau mất đi thần minh và tộc nhân.
.
Thấy Đỗ Trạch sắp nhìn qua, Nina vội vàng dời tầm mắt, cuống quít tìm một đề tài để nói: “Đỗ Trạch, ngươi có định làm gì tiếp theo không?”
.
Đỗ Trạch định gắp thức ăn trong dĩa thì bỗng dừng lại, sau đó ngoặt qua chỉ về phía thần tháp xa xa, ý nghĩa thì không cần nói cũng biết.
.
“Ngươi muốn đến thần tháp…” Nina thất vọng rủ đuôi, trải qua kiếp nạn này, bộ lạc cần được nghỉ ngơi và hồi phục trong một khoảng thời gian dài, mà nàng thân là tư tế thì không thể bỏ đi. Nói cách khác, họ sẽ phải chia lìa. Nina nhìn Đỗ Trạch đang bình tĩnh ăn cơm, lại nhìn Tu đang hôn mê. Đây là cơ hội duy nhất của nàng, một khi kẻ đó tỉnh lại, nàng không dám đến gần. Nina hít sâu rồi hạ quyết định.
.
“Đỗ Trạch, ta có một chuyện muốn cho ngươi biết.”
.
Hở? Đỗ Trạch buông dao nĩa, thấy thiếu nữ tai cáo đối diện mở to cặp mắt ướt át nói với hắn: “Ta thích ngươi.”
.
Đỗ Trạch… Đỗ Trạch chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cậu được một em gái dễ thương tỏ tình, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là hoảng sợ! Hơn nữa còn bị hù đến trống rỗng đầu óc, chỉ biết hoảng sợ theo bản năng! Đỗ Trạch phản xạ nhìn về phía Tu, thấy manh (ma) chủ (vương) vẫn trong trạng thái rất rất an toàn, phần hồn trào ra của tên ngốc bắt đầu quay về vị trí cũ. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải đáp lại Nina, linh hồn đang được tên ngốc nuốt một nửa thì nghẹn lại nơi yết hầu, không nói nên lời.
.
Thấy Đỗ Trạch như thế, đôi tai của Nina ỉu xìu cụp xuống, ánh sáng nơi đôi mắt quyến rũ ảm đạm dần.
.
“Ngươi và hắn… thật sự có quan hệ đó?” Nina dời mắt lên người Tu, nàng nói khẽ: “Lần trước ở tế điển, ta thấy hắn hôn ngươi.”
.
Nét mặt Đỗ Trạch không mảy may thay đổi, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, lỗ tai bên dưới mái tóc đen của tên ngốc đỏ bừng lên. Khí thế của Tu quá mạnh, bởi vậy cho dù chuyện hắn làm có khác người đến đâu thì khi vào mắt người ta cũng sẽ biến thành điều hiển nhiên, do đó tính vô lý đã bị bỏ qua. Đỗ Trạch nghĩ lúc này mình phải nói gì đó, nhưng nhìn Nina một hồi lâu, cuối cùng hắn chỉ biết im lặng gật đầu.
.
Đôi tai Nina hoàn toàn cụp xuống. “Ngươi không thích ta, vì ta là giống cái sao?”
.
… Thế quái nào lại chuyển sang tình yêu bất đồng giới tính rồi?!
.
Hồ ly tinh đó có vẻ sắp khóc đến nơi, Đỗ Trạch hoàn toàn không biết an ủi đối phương như thế nào. Vì rào cản xã giao quá lớn, tên ngốc luôn rất ít nói, cái chuyện an ủi động viên người khác đối với cậu mà nói thật sự là khiêu chiến vượt cấp. Đỗ Trạch câm nín nửa ngày, cuối cùng vẫn kiên quyết nói thật.
.
“Tôi thích nữ, không thích nam.”
.
Đôi tai Nina vừa dựng lên được một chút thì bỗng nghe Đỗ Trạch nói tiếp: “Nhưng tôi thích Tu.”
.
“Chỉ thích Tu, không liên quan đến giới tính.”
.
Đỗ Trạch nói xong cũng phải sửng sốt, vì một tay đực rựa mà đi chối từ lời tỏ tình của một em gái dễ thương, nếu còn ở lúc trước thì đó là chuyện không thể tưởng tượng được. Giờ cậu làm thế, vậy mà trong lòng không có một chút gì gọi là hối hận và do dự.
.
“… Thật ra, ta đã biết trước kết quả, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi biết trước khi ngươi đi.” Nina nở nụ cười nhạt khiến người ta đau lòng với Đỗ Trạch. “Ngươi rất dịu dàng, Đỗ Trạch. Lần sau đừng đối xử quá tốt với một hồ ly, nó sẽ bị thuần phục đấy.”
.
Đỗ Trạch giật mình nhìn thiếu nữ tai cáo bỏ chạy, chiếc đuôi đỏ rực cùng với đôi tai nhảy nhót không ngừng, giống như là một ngọn lửa đang dần tàn lụi.
.
“—— Thật đáng tiếc?”
.
Âm thanh trầm ấm đột ngột truyền vào tai hù Đỗ Trạch nhảy cẫng lên, Đỗ Trạch còn chưa kịp quay đầu đã bị Tu nhấc bổng rồi đặt lên giường. Đỗ Trạch ngồi bên mép giường, hai tay chống đằng sau, trước mặt cậu là Tu trong lốt Ma tộc. Ma tộc đó khom lưng xuống, gần như dán vào mặt cậu, thậm chí còn thấy rất rõ đôi đồng tử dài mảnh sẫm màu.
.
“Em hối hận ư? Từ chối một thiếu nữ xinh đẹp như thế.”
.
Mái tóc đen dài trượt xuống từ vai Tu và đáp lên người Đỗ Trạch. Tu khẽ ve vuốt phần gáy Đỗ Trạch, dục vọng kiểm soát mãnh liệt trào dâng.
.
“Cho dù em hối hận, ta cũng sẽ không buông em ra.”
.
Bấy giờ Đỗ Trạch mới kịp phản ứng, cậu đần mặt ra, lắp bắp hỏi: “Anh, đã tỉnh từ lúc nào?”
.
“Ta nghe em nói,” Trong khoảng cách rất gần, Tu nở nụ cười, đôi mắt tím sung sướng nheo lại. “Em thích ta.”
.
Nét mặt Ma tộc đó tràn đầy vui sướng, vui sướng đến độ muốn nuốt chửng người trước mắt vào bụng, hòa quyện trong máu thịt. Cho đến tận bây giờ, Đỗ Trạch chưa từng thấy Tu vui mừng đến vậy, như lấy được món quà mà mình đã chờ rất lâu, rõ ràng thích chết đi được, thế mà lại không nỡ xé bao. Thấy Tu như thế, Đỗ Trạch chà chà lỗ tai đang nóng lên. Cậu muốn Tu luôn tiếp tục vui vẻ thế này.
.
“Ừ, tôi thích anh.”
.
Đôi con ngươi của Tu hơi co rút, lúc này đây, hắn không còn phải thừa dịp đối phương say rượu để mà tự lừa mình dối người, cái người khiến hắn khát vọng đó trưng vẻ mặt nghiêm túc nói lời thích hắn. Tu nghĩ hắn đã thích Đỗ Trạch đến cực hạn. Người này lần nào cũng có thể làm hắn không kiềm chế được, càng lúc càng không thể kiềm chế.
.
Giống như một loại nghiện.
.
“Một khi đã như vậy…” Âm thanh từ tính của Tu vì dục vọng mà trở nên trầm thấp, nồng đượm ma tính và quyến rũ. “Chúng ta làm đi.”
.
Không đợi Đỗ Trạch mở miệng, tay Tu đã cầm lấy phân thân của Đỗ Trạch. Vị Ma tộc đó hoàn toàn mất đi kiên nhẫn cởi quần áo Đỗ Trạch, một tiếng “xoẹt” vang lên, tia hồ quang điện bé tí chớp sáng, chiếc quần Đỗ Trạch đã anh dũng hy sinh, trở thành kẻ bỏ mạng dưới tay Ma tộc. Tu khẽ nhào nặn phân thân Đỗ Trạch, ngón tay thon dài dán lên tính khí, sắc đen của móng tay cực kỳ rõ ràng. Đỗ Trạch cứng đờ người, Tu nhạy bén phát hiện ra điều này, hắn liếm liếm tai Đỗ Trạch, ái muội nỉ non: “Ta sẽ làm em thoải mái…”
.
.
“Tu… !”
.
Âm cuối của Đỗ Trạch run run, cậu hít một hơi, chỉ kịp phun ra tên của đối phương. Mới vừa rồi, Ma tộc đó cúi đầu ngậm cả tính khí cậu vào miệng. Bất kể là đối với xúc giác hay thị giác, thứ kích thích này vẫn quá lớn, Đỗ Trạch muốn bứt ra lui về sau theo bản năng, nhưng Tu đã giương rộng cánh dơi bao vây hai người từ bốn phía, chặn hết mọi đường thoát của Đỗ Trạch.
.
Tu mút phân thân cậu, tay giữ phần gốc, ban đầu thì có chút mới mẻ vụng về, nhưng càng về sau lại thuần thục hơn. Đầu lưỡi ẩm ướt dán lên tính khí, tựa như một con rắn chuyển động qua lại, từng chút từng chút tìm ra nơi mẫn cảm nhất của Đỗ Trạch, đè ép cọ xát. Đỗ Trạch bị kích thích đến nỗi ngón chân đều cong cả lên, cậu khom lưng xuống, run rẩy luồn tay vào tóc Tu, đầu ngón tay siết chặt.
.
Tiếng liếm mút ái muội vang lên rõ ràng, dưới sự hầu hạ của Tu, Đỗ Trạch nhanh chóng từ bỏ, cậu định đẩy Tu ra, tiếng nói mềm mại lẫn một chút rung động.
.
“… Mau, buông ra…”
.
Nhưng Tu chỉ tóm chặt đôi tay vô lực của Đỗ Trạch, hắn không ngừng động tác nơi đầu lưỡi, ngược lại tăng thêm cường độ liếm mút. Đỗ Trạch thấy Ma tộc đó giương mắt nhìn thẳng mình, đôi ngươi màu tím tràn ngập sự dụ dỗ và dục vọng khó tả.
.
“!”
.
Đỗ Trạch hơi nhắm mắt, thoáng thất thần nhìn Tu. Tu nở nụ cười, vươn tay lau đi dịch thể còn dính nơi khóe miệng, chất lỏng màu trắng hình thành nên sự tương phản mãnh liệt với móng tay đen. Hắn ngó đăm đăm Đỗ Trạch còn đang chìm trong mơ hồ, người đó có vẻ vẫn còn ngây ngất với dư vị, đôi môi khẽ nhếch nhẹ nhàng thở dốc, vẻ mặt mất đi sự lạnh lùng vốn có và lộ ra một thứ sắc hương kỳ dị. Tu dùng nướt bọt liếm ướt ngón giữa, hắn nhấc chân Đỗ Trạch lên, lần mò ra phía sau.
.
Khi ngón tay vào được một đốt, Tu ngừng động tác, đôi mắt tím lặng lẽ quan sát Đỗ Trạch. Trước mắt hắn, hô hấp Đỗ Trạch dồn dập hơn rất nhiều, cơ thể run nhè nhẹ chứng tỏ người này đang che dấu sự sợ hãi.
.
“…”
.
Tu khép cánh lại và rút ngón tay ra khỏi cơ thể Đỗ Trạch. Hắn đứng lên, vỗ về cần cổ Đỗ Trạch, nói nhỏ: “Khi nào em nói muốn, ta sẽ lại tiến vào.”
.
Đỗ Trạch ngây ngốc, lần đó tuy Long tộc đã tạo bóng ma trong lòng cậu, nhưng sau lời giải thích của manh chủ cậu đã không còn để ý nữa. Cậu thật sự không ngờ Tu lại vì thế mà kiềm nén dục vọng của mình.
.
“Nhưng bây giờ…” Ma tộc kéo tay cậu đặt lên nơi nóng bỏng của mình, âm thanh khàn đục vì dục vọng: “Em cũng phải ngậm giúp ta, hửm?”
.
… Thôi được rồi, Ma tộc quả nhiên là chủng tộc không biết tiết chế.
.
Độc giả ngốc nghếch cân nhắc một chút rồi quyết định có qua phải có lại. Khi Đỗ Trạch cởi quần Tu, vươn tay nắm chặt cự vật đó, tên ngốc mới bất giác nhận ra rằng — hình như có gì đó không đúng?
.
Đỗ Trạch mặt không đổi sắc ngẩng đầu đối mặt với Tu, giọng nói cứng nhắc đều đều. “Từ khi nào anh, lại như thế này?”
.
“Từ lúc xem quyển sách đó của em.” Tu khẽ nheo mắt, tựa hồ có chút chưa mãn nguyện: “Quyển sách kia đâu? Ta muốn xem hết toàn bộ.”
.
Đồng nhân văn: Em chỉ có thể giúp anh đến đây.
.
Đỗ Trạch âm thầm khiếp sợ vì sức chiến đầu kinh người của quyển đồng nhân, cho dù đã bị phong ấn, cuốn sách yêu nghiệt đó vẫn còn ảnh hưởng khá sâu. Bấy giờ tên ngốc mới nhận ra, Tu đã thực hành nội dung đã xem trong quyển đồng nhân đó lên người cậu một lần. Cậu có nên may mắn khi Tu chỉ xem được cảnh quay tay, khẩu X, play Nhân tộc không nhỉ? Nếu manh chủ thấy được phần play đạo cụ và play xúc tua đằng sau thì, sâu trong tâm khảm Đỗ Trạch mách rằng cậu sẽ chết mất. Giờ tuy manh chủ không xử lý cậu, nhưng chắc chắn sẽ chơi chết cậu. Độc giả ngốc nghếch thật sự muốn khóc quá, đâu phải chỉ mới lần đầu cậu cảm nhận được ác ý của thế giới này chứ. Tại sao khi xuyên không cậu lại mang bên người cái thứ hung khí giết người giết ta kia chứ, rốt cuộc đại thần xuyên không đã hận thù gì cậu?
.
Thấy Đỗ Trạch giả chết không trả lời, Tu vứt đề tài về cuốn đồng nhân qua một bên, hắn đè mạnh gáy Đỗ Trạch, im lặng thúc giục Đỗ Trạch hành động.
.
Đỗ Trạch nhận mệnh rủ mắt xuống, cậu nắm tính khí của Tu, học theo Tu liếm phần đỉnh một chút. Nhất thời, hô hấp của Tu nặng thêm vài phần, hắn nhéo nhéo gáy cậu, vừa tán thưởng lại vừa trấn an. Kế tiếp, Đỗ Trạch bắt đầu khó khăn hơn, tên ngốc nhìn phân thân to lớn với gân xanh dày đặc, vô cùng căm phẫn. Huấn luyện, kiểu của hắn không giống với tôi!
.
“Em có thể…” Tu nhận ra sự chần chừ của Đỗ Trạch, hắn trấn an vuốt ve cổ cậu, hướng dẫn ấn cậu về phía mình.
.
Đỉnh phân thân đã chạm vào môi Đỗ Trạch. Đỗ Trạch hít sâu một hơi, cậu hé miệng, thử nuốt nó vào. Mùi vị nồng đượm của Tu xâm chiếm các giác quan nơi cậu. Đầu tiên, Đỗ Trạch ngậm lấy phần đỉnh, sau đó đẩy vào từng chút một, khi đã nuốt được một nửa thì cậu thấy miệng đầy tràn, đầu lưỡi không còn chỗ nào để len lỏi, chỉ có thể bất lực di chuyển tán loạn xung quanh để tìm kiếm chỗ đặt chân. Nhưng chính sự di chuyển và đè ép mềm mại này đã cho kẻ xâm lấn một kích thích không gì sánh bằng.
.
Mắt Tu hoàn toàn híp lại, bên trong hiện lên dục vọng âm trầm, hắn vô thức đè mạnh Đỗ Trạch hơn. Khoang miệng người nọ đã ấm áp lại còn ướt át, khiến hắn không kiềm được xâm nhập vào sâu hơn. Đỗ Trạch vốn định lui lại một chút để lấy hơi, nhưng lại bị đè đến mức không thể không nuốt vào, gần như là chạm tới yết hầu. Đỗ Trạch phát ra những tiếng nức nở nhỏ vụn, cậu thật sự không thể khống chế mà dùng răng nanh cọ lên thứ trong miệng một chút. Cảm giác đau đớn bé nhỏ kích thích Ma tộc, Đỗ Trạch thoáng thấy vật đó lại lớn hơn vài phần, ngay cả đầu lưỡi cũng khó mà di chuyển.
.
Tu thấy người bên dưới ngước mắt lên, con ngươi màu đen toát ra một sự bất lực và cầu xin, điều đó khiến hắn mất đi nhẫn nại đẩy vào một cái. Đỗ Trạch bị đâm tới yết hầu, gần như theo phản xạ mà nôn khan, cổ họng mấp máy lại kích thích phần đỉnh. Tu phát ra tiếng thở dài nặng nề, khi sắp bắn thì vội rút phân thân ra.
.
Tuy Tu lấy ra rất đúng lúc, nhưng vẫn có ít dịch thể bắn lên mặt Đỗ Trạch. Đỗ Trạch bất chấp điều đó, cậu nghiêng qua một bên ho khan vài tiếng, nhu cầu sinh lý trước mắt cần phải thỏa mãn. Tu tháo kính Đỗ Trạch ra, dùng đầu ngón tay lau đi chất lỏng trong suốt đọng nơi khóe mắt cậu. Hắn ôm Đỗ Trạch vào trong ngực rồi nằm lên giường, giọng nói khàn khàn để lộ một sự thỏa mãn biếng nhác.
.
“Em làm tốt lắm.”
.
Đỗ Trạch đã hết sức để phát biểu cảm nghĩ, cậu chỉ thấy miệng mình chua chua, cam chịu chôn mặt vào ngực Tu, mặc cho đối phương dùng cánh bao bọc lấy cả hai, tựa vào nhau mà ngủ.
/96
|