Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân Ái

Chương 44

/96


Độc giả: ( ̄︶ ̄).

.

Đỗ Trạch cảm thấy mình như đang đi trên một chiếc thuyền, chốc chốc lại nhoáng lên một cái khiến cậu rất chóng mặt. Cậu chỉ thấy đầu mình càng ngày càng thấp, bỗng dưng một cơn sóng to ập tới, đầu của cậu bị rớt thẳng từ trên cổ xuống.

.

Tên ngốc nào đó giật mình tỉnh lại, khứu giác được khôi phục đầu tiên, dưới mũi lượn lờ một mùi hương cỏ thơm ngát; sau đó là xúc giác, mặt của cậu như bị một lớp tơ lụa nhẵn nhụi dán vào; tiếp đến là thị giác, đập vào mắt cậu là một mảnh vải màu trắng với đường thêu màu lam ***g ghép vào nhau tạo nên những hoa văn xinh đẹp; cuối cùng là thính giác, cậu nghe thấy tiếng Tu dán sát vào lỗ tai mình: “Tỉnh?”

.

Đỗ Trạch nâng cái đầu nặng nề vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng, cậu hãi hùng phát hiện mình đang được Tu cõng trên lưng. Xung quanh vẫn là một mảng trắng xóa như tuyết, nhưng lúc này họ đã không còn ở ngọn núi bên trên nơi cỏ băng sinh trưởng. Tu cõng cậu, Edie thì đi bên cạnh, có vẻ như họ đang… xuống núi?

.

Ký ức cuối cùng mà cậu nhớ là mình đang uống rượu của Edie. Đỗ Trạch cau mày khó chịu, đầu của cậu bây giờ chỉ nhích một chút đã thấy đau, thoáng tưởng sự đau đớn này sẽ tăng lên, thậm chí sinh ra ảo giác miệng và mặt bị sưng tấy lên.

.

Say rượu thật khủng khiếp… 〒▽〒

.

“Chúng ta, đang xuống núi?”

.

“Ừm.” Tu thản nhiên đáp lời: “Nhiệm vụ đã hoàn thành.”

.

Nói cách khác là trong lúc cậu say rượu, cỏ băng đã được hái, chó địa ngục ba đầu cũng đã được thu phục? Tiếng động lớn như vậy mà không thể làm cậu tỉnh lại, suy cho cùng là cậu say rất nặng, tên ngốc chậm chạp suy nghĩ. Cậu ấn huyệt Thái Dương đang co rút trong đau đớn, ngây ngốc nhìn sườn dốc phủ tuyết. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Đỗ Trạch cảm thấy dường như mình đã quên mất một việc rất nghiêm trọng.

.

Là gì ta?

.

Mãi đến khi đôi mắt thấy được núi tuyết đang lở, tên ngốc mới sực nhớ ra: thì ra là mày, tuyết lở quân.

.

… Ơ?

.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người, lớp tuyết đọng lâu ngày cuồn cuộn chảy xuống trông như một con rồng tuyết với thanh thế ác liệt vọt tới chỗ họ đang đứng. Phản ứng đầu tiên của Tu là bảo vệ Đỗ Trạch trong vòng tay của mình. Tuyết lở hình thành một áp lực thổi tung mái tóc trắng của Tu, hắn nhìn chằm chằm tuyết lở đang tiến lại gần, mau chóng đọc chú văn.

.

Một giây trước khi tuyết ập vào người, dưới chân Tu và Đỗ Trạch xuất hiện một đóa hoa tím đỏ dán trên mặt tuyết, nuốt cả hai người vào trong. Thật ra đây là một ma pháp thực vật thuộc hệ tấn công, vừa khéo dùng để tránh tuyết đánh lên người.

.

“Ầm ầm —— ”

.

Không biết qua bao lâu, núi tuyết lại quay về sự yên tĩnh ban đầu. Bỗng dưng, một đóa hoa xinh đẹp phá hủy một khối tuyết, cánh hoa nở rộ ra để lộ Tu và Đỗ Trạch. Trước mắt họ là một mảng trắng xoá, Edie không biết đã bị trôi đến đâu.

.

Khế ước có vầng sáng xám hiện lên, một con chó to dài năm thước xuất hiện trên mặt tuyết, lông toàn thân đen bóng đến độ ngỡ như đang tỏa sáng. Nó có ba cái đầu, mỗi cái đầu phóng ra một hệ ma pháp, từ trái sang phải phân biệt là mắt xanh, mắt đen, mắt đỏ, đại biểu cho hệ gió, hệ hắc ám, hệ lửa. Lúc cái đầu bên trái uy phong lẫm lẫm của Cerberus — tạm gọi là Tiểu Thanh — nhìn thấy Đỗ Trạch, nó căng cứng người, sau đó lôi kéo đầu Tiểu Hắc chính giữa, Tiểu Hắc mất kiên nhẫn quay đầu qua hướng Đỗ Trạch, sau đó đôi mắt nó cũng trừng lớn. Trong khi đó, Tiểu Hồng bên phải vẫn luôn cố gắng dòm Đỗ Trạch đang bị hai cái đầu kia che mất: Gì thế? Gì thế?

.

Lại thêm một ma thú chao đảo vì một tên ngốc.

.

Dưới sự an ủi của Tu, Cerberus cuối cùng cũng bỏ đi ý định nằm vùi dưới đất với cái đuôi run lẩy bẩy. Nó cọ cọ tai, bảo một cái đầu chấp hành mệnh lệnh tìm người của Tu, hai cái đầu còn lại thì không rời mắt khỏi Đỗ Trạch. Đỗ Trạch cảm thấy việc cậu say rượu không tham gia nhiệm vụ thật sự là quá tuyệt. Nếu cậu tham gia, chắc cú Cerberus vừa lên sân khấu đã sợ hãi cong đuôi bỏ chạy, và đoàn manh sủng đã mất đi một mèo tinh của Tu nay lại tổn thất thêm một chó tinh.

.

Dưới sự hướng dẫn của Cerberus, họ đến bên một bờ vực. Bị một luồng gió lạnh từ cái vực sâu hoắm hắt vào mặt, đầu óc Đỗ Trạch tỉnh táo phần nào. Cậu thấy Edie đang bám vào một cành cây, cũng thấy Tu đang đi đến sát mép vực.

.

“Giúp ta —— ”

.

Đỗ Trạch ấn huyệt Thái Dương, thấy đầu mình càng lúc càng đau: cậu nên đến ngăn Tu, hay để cho Tu tự lựa chọn?

.

Ngay lúc Đỗ Trạch đang do dự thì một tiếng vang của lớp băng bị nứt truyền tới, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất, giọng nói của Edie cất lên: “Cảm ơn.”

.

Đỗ Trạch khiếp sợ ngẩng đầu. Trên vách đá, Edie ngồi bệt dưới đất lau đi mồ hôi lạnh, còn Tu thì mang nét mặt lạnh lùng đứng bên.

.

—— Vì sao Tu lại cứu Edie?

.

Mãi đến khi quay về trấn Snow, Đỗ Trạch vẫn còn chìm trong hoang mang. Edie không thể chờ đợi được nữa mà cầm cỏ băng đi cứu người, vì vậy Đỗ Trạch mới có cơ hội gặp được Lala. Thiếu nữ đang nằm trên giường kia là thanh mai trúc mã với Tu, làn da như bị lửa đốt, khuôn mặt bị mụn nước che kín đỏ trắng đan xen. Dưới tác dụng của cỏ băng, những bọng nước thối rữa đó dần chuyển biến tốt và đã có thể nhìn thấy dung mạo tú lệ vốn có của thiếu nữ.

.

Trong nguyên bản sau khi đá rớt Edie, Tu trở về cứu Lala, dưới sự chăm sóc cần mẫn của hắn, Lala dần hồi phục. Có hình thái Tinh Linh kèm với khí chất thần thánh làm tăng cảm tình, Lala từ từ yêu Tinh Linh Tu, sau đó là bị lừa gạt… Tu nói với Lala rằng: nàng ở lại đây chờ ta, đợi ta quay về rừng Tinh Linh xử lý mọi việc xong sẽ tới đón nàng. Lala vui vẻ đồng ý, sau đó nàng không còn nhìn thấy Tinh Linh luôn miệng nói sẽ sống cùng nàng nữa.

.

Ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng, Tu trong nguyên tác phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

.

Mà bây giờ… Đỗ Trạch nhìn Edie canh giữ bên cạnh Lala. Có Edie, việc chăm sóc Lala sao có thể đến phiên “người xa lạ” như Tu được chứ, vậy thì tình tiết kế tiếp sẽ không tài nào triển khai được nữa. Tu chẳng những không đá rớt Edie, mà còn buông tha cho Lala ư?

.

“… Thật sự cảm ơn các ngươi!”

.

Trong công hội đánh thuê tại trấn Snow, Edie vừa kích động lại vừa bất an hỏi lại lần nữa: “Thật sự không cần thù lao sao?”

.

Tu cất kỹ chứng nhận đánh thuê đã lên cấp D, lạnh lùng lắc đầu. Hắn kéo Đỗ Trạch đi ra ngoài.

.

“Nếu có gì cần, xin cứ đến tìm ta!”

.

Edie đuổi theo tới cửa, hét lớn với hai hình bóng đã đi xa, tuyết bay tán loạn che khuất tầm nhìn của y và rồi y không còn thấy được Tinh Linh và Nhân tộc đó nữa.

.

Tiểu phượng hoàng ló đầu ra khỏi mũ bông, sau đó bị tuyết trắng rơi xuống phủ đầy cái đầu nho nhỏ. Nó lắc lắc đầu, ngẩng lên nhìn bông tuyết đang rơi xuống không ngừng và phát ra tiếng kêu khoái chí. Đỗ Trạch nhìn Tu đang đi bên cạnh, cuối cùng vẫn nhịn không được phải hỏi: “Anh không hận họ ư?”

.

Tu lắc đầu, những người này không đáng để hắn quan tâm. Nhưng cho dù không còn hận cũng sẽ không dễ dàng tha thứ. Người đó sẽ hết lòng coi trọng bảo vật mà hắn đã từng muốn, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể đụng vào, sau đó cứ luôn bị gạt bỏ, vĩnh viễn không được tha thứ.

.

Đỗ Trạch cảm thấy cuộc đời mình rất đáng giá: manh chủ, anh đã manh hóa rồi hả, tiểu sinh thế mà lại nhìn được cái ngày anh giũ bỏ hết mọi hận thù!

.

“Tôi rất vui.”

.

Tu dừng bước, hắn nhìn thẳng vào người bên cạnh: “Vậy hãy cười một chút đi.”

.

Đỗ Trạch ngơ ngác nhìn Tu phủi tuyết đọng trên mũ cho cậu, nói khẽ: “Ngươi chưa cười lần nào cả.”

.

—— A Trạch cậu ta là một thằng ngốc, lúc nào cũng thích cười ngây ngô.

.

Nhưng… người trước mắt đây lại là Tu.

.

Đỗ Trạch từ từ cong khóe môi, nhưng cậu đã lâu lắm rồi không thực hiện động tác này, cho dù không nhìn vào gương, cậu cũng biết nét mặt mình vừa căng cứng lại không được tự nhiên, căn bản không giống như đang cười, mà là đang đối mặt với kẻ thù.

.

Manh chủ ơi, anh đừng mơ thấy ác mộng đó! Nếu anh muốn, sau này tiểu sinh, tiểu sinh có thể đi trên con đường ( ̄︶ ̄)!

.

Dưới màn mưa tuyết, Tinh Linh tóc trắng vươn tay ôm thanh niên tóc đen với nét mặt căng cứng vào lòng.

.

“Như thế rất đẹp.”

.

Một ngày nào đó, người này sẽ tháo bỏ lớp ngụy trang đó trước mặt hắn, chỉ nhìn hắn, chỉ cười với hắn.

.

Tu nhìn chăm chú những bông tuyết đang rơi lả tả, cơn mưa tuyết như màn chắn ngăn cách mọi thứ, cả thế giới chỉ còn lại cảm giác… tuyệt vời giữa hai người họ.

.

***

.

Nghỉ ngơi một lúc xong, Đỗ Trạch và Tu khởi hành đến Tinh quốc.

.

Ở kỷ nguyên thứ bảy, Nhân tộc cưỡng chế Thú tộc dời đi, lập nên ba đế quốc lớn: Quang Minh, Nguyệt Hoa và Tinh. Trong đó đế quốc Quang Minh có thực lực rất mạnh, diện tích khu vực thuộc bậc trung, cả đất nước kể cả hoàng đế đều tôn thờ thần Quang Minh, khắp nơi đều có thể thấy được thần điện Quang Minh, thần quyền và hoàng quyền kết hợp với nhau, quyền lợi rất lớn; đế quốc Nguyệt Hoa là nhỏ nhất, thực lực cũng kém nhất, gần như phụ thuộc vào đế quốc Quang Minh, nó nằm ở phía Đông đại lục, gần kề vùng hoang dã, thường xuyên bị Thú tộc gây rối; diện tích của Tinh quốc thì rất rộng lớn, nhưng ai cũng biết rằng, bộ máy nhà nước của Tinh quốc chia thành nhiều phe phái, trong đó kẻ có quyền lợi cao nhất không phải hoàng đế, mà là thủ tướng.

.

Trong khoảng thời gian một ngày trời, Tu và Đỗ Trạch đã đến được đế đô của Tinh quốc. Dọc đường đi, tên ngốc nào đó luôn rối rắm không biết làm cách nào để manh chủ không gặp được tiểu đội đánh thuê. Nếu đang đi cùng Tu mà gặp được tiểu đội đánh thuê, chưa nói là không thể bảo Tu lấy cuốn đồng nhân về, trong lòng Đỗ Trạch cảm thấy rằng, khi Tu vừa nhìn thấy tiểu đội đánh thuê sẽ lập tức đại khai sát giới trong cơn nóng giận.

.

Đỗ Trạch bắt đầu nhớ lại bản《Hỗn huyết》, mưu đồ tìm cơ hội đi gặp tiểu đội đánh thuê. Trong tiểu thuyết, tình tiết ở Tinh quốc chủ yếu chia làm ba giai đoạn, giai đoạn đầu là nhiệm vụ vua đạo tặc: vua đạo tặc Jack sắp xếp cho học trò duy nhất của mình là Enoch một nhiệm vụ xuất sư, đó là Enoch phải trộm “thời gian” từ một nhà luyện kim nữ tên là Vieruodis. Sau một lúc hỏi thăm, Enoch biết được trên người mục tiêu có một chiếc đồng hồ quả quýt, chắc hẳn là “thời gian” mà vua đạo tặc yêu cầu. Nhưng Vieruodis luôn ở trong tháp ma pháp của mình, cơ bản không thể đột nhập được. Nên nhớ rằng tất cả ma pháp sư đều rõ nằm lòng tháp ma pháp của bản thân, chỉ cần một con ruồi tiến vào cũng có thể phát hiện được.

.

May mà chỗ tình báo đã cho Enoch hay, Vieruodis rất thích một bộ kịch tên là《Cecil》, chỉ cần có biểu diễn thì chắc chắn sẽ đến xem. Mà đúng lúc này đoàn kịch Tinh Quang nổi tiếng khắp đại lục hỗn độn dừng chân tại đế đô của Tinh quốc, khéo thay Enoch lại quen biết đoàn trưởng của đoàn kịch. Vì thế Enoch đã đi xin người đó hỗ trợ. Đoàn trưởng cũng không biết làm thế nào, bởi vì《Cecil》là một vở kịch nổi tiếng cóđộ khó cao, yêu cầu về vẻ ngoài của diễn viên rất cao khiến người ta phải bất bình. Trước đây cũng có một đoàn kịch biểu diễn vở kịch này, nhưng họđã bị người xem chửi bới đến nỗi không thể gượng dậy cho đến tận bây giờ. Vì danh tiếng của đoàn kịch Tinh Quang, đoàn trưởng không dám thử việc này, nhưng hắn lại bị đạo tặc đe dọa bằng đủ mọi cách và đồng ý chỉ cần tìm được diễn viên thích hợp sẽ lập tức diễn vở kịch đó.

.

Bởi vậy, lúc kẻ lam nhan họa thủy Tinh Linh Tu gặp lại tiểu đội đánh thuê, Enoch gần như phóng qua ôm chân manh chủ: cứu tinh ơi, người đã đến rồi!

.

“Tinh Linh phía trước xin chờ một lát!”

.

Mí mắt Đỗ Trạch giật giật giật, tại sao cứ mỗi lần cậu nghĩ đến tình tiết nào thì tình tiết đó lại xảy đến chứ?

.

Một gã đạo tặc nhảy ra trước mặt họ, chính là Enoch của tiểu đội đánh thuê. Khi thấy khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Tu, thoạt đầu gã như trúng phải ma pháp hóa đá, sau đó hưng phấn nói.

.

“Ngươi biết diễn kịch không?”

.

******

.

******

.

Ngày xửa ngày xưa, có một người rất xinh đẹp tên là Cecil, vẻ đẹp của y khiến cả thế giới phải chấn động.

.

Thần thích vẻ đẹp của Cecil nên đã hóa đông thời gian của y lại, để Cecil vĩnh viễn ở trong giây phút xinh đẹp nhất.

.

Cả thế giới đều yêu mến Cecil và ghen tị với người yêu của y.

.

Thời gian qua đi, ai ai cũng thấy người đó không xứng với Cecil, vì thế họ đã giấu Cecil đi.

.

Người đó luôn tìm kiếm Cecil, thế nhưng hồ nước, rừng rậm, chim chóc, thú vật, tất cả đều ngăn cản sự đoàn tụ của họ.

.

Trăm chim nói với người đó: ngươi già yếu như thế, làm sao xứng với Cecil.

.

Muôn hoa nói với người đó: ngươi xấu xí như thế, làm sao xứng với Cecil.

.

Người đó bắt đầu nghĩ rằng: nếu ta cũng trở nên xinh đẹp như thế, có phải ta sẽ được ở bên Cecil không?

.

Vì thế người đó đã sử dụng ma pháp cấm kỵ.

.

Cuối cùng, người đó trở nên xinh đẹp hơn.

.

Thần và thế giới đều sợ hãi với vẻ đẹp của người đó.

.

Vì thế thần trả lại thời gian cho Cecil, đông cứng thời gian của người đó.

.

——《Hỗn huyết: Cecil》

.

——————————————-

Tác giả có điều muốn nói:

.

Tác giả: Hôm nay tôi muốn chơi Kiếm Tam (( ̄︶ ̄)).

.

Độc giả: Hôm nay tôi muốn đánh tác giả (( ̄︶ ̄)).

.

Nhân vật chính: Hôm nay ta muốn thượng độc giả (( ̄︶ ̄)).

——————————————-

Thật ra thì chỗ cái emo( ̄︶ ̄)này nguyên trong QT là dấu ngoặc cười, nhưng vì nó khó truyền đạt được ý nghĩa nên bọn ta mạo muội đổi lại.

/96

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status