Độc giả/Nhân vật chính: Nhiệm vụ này, tôi/ta nhận.
.
Trấn nhỏ Windy là một trong những thành trấn nằm gần khu rừng Tinh Linh, nơi đây tập trung phần lớn người mạo hiểm đến rừng Tinh Linh và di tích Chu Nho, lữ khách lui tới không dứt, trong đó náo nhiệt nhất phải nói đến phân bộ của hội lính đánh thuê.
.
Người tiếp đãi Annie nhàm chán chơi đùa với móng tay của mình, hội đánh thuê hôm nay vắng vẻ hơn xưa nhiều. Gần đây, dường như sâu trong khu rừng Tinh Linh xảy ra một biến cố lớn, vô số ma thú chạy ra, thậm chí là kéo theo hàng loạt thú nhỏ khác. Tối hôm trước, rất nhiều người đã thấy được ánh lửa chập chờn trong khu rừng Tinh Linh, còn có một cơn chấn động lớn truyền đến. Chỉ có thể là Võ Thần hay Pháp Thần tự bạo mới có thể sinh cơn chấn đó, cho dù khi truyền tới đây nó đã yếu đi rất nhiều nhưng vẫn khiến mọi người sợ hãi.
.
Tinh Linh tộc ẩn cư trong rừng Tinh Linh, chủng tộc xinh đẹp này không dễ trêu vào, họ có ít nhất ba kẻ mạnh mang thần cấp, đây là nhận thức chung của đại lục hỗn độn. Từ tình hình ngày đó, dường như Tinh Linh tộc đã gặp phải một chuyện. Nhiệm vụ nhiều nhất hiện giờ toàn là nói về rừng Tinh Linh, hầu như tất cả lính đánh thuê đều đến tra xét khu rừng. Tin tức truyền về có rất nhiều kiểu, có người bảo thấy được vết tích cấm chú, có người lại bảo không thấy được bất cứ Tinh Linh nào, thậm chí có người nói còn thấy được cả cự long.
.
Lúc đầu nghe mấy tin này, Annie đã bị chọc cười, nhưng kế tiếp lại thấy rất mơ hồ. Bốn năm trước, khi Ma tộc trong truyền thuyết xuất hiện, mọi người mới biết được vùng đất thất lạc là “thông đạo” câu thông giữa hai đại lục chính phản, tuy thần điện Quang Minh đã kêu gọi mọi người chống cự lại Ma tộc tà ác, nhưng sau khi chân chính tiếp xúc với Ma tộc, mọi người mới biết là chủng tộc này rất đáng sợ, bản chất trời sinh của họ là ham chiến tranh và phá hoại. Mỗi một tên Ma tộc có trình độ kém nhất là Đại Kiếm Sĩ. Đáng sợ nhất là quân đoàn sấm sét kia, Ma tộc trong đó đều có trình độ kém nhất là Kiếm Thánh. Nên nhớ là trong tất cả Nhân tộc nổi dậy, bất quá cũng chỉ có một trăm danh Kiếm Thánh. Ma tộc cướp đi 1/5 đất đại lục, nếu không phải họ chủ động chấm dứt xâm lược, toàn bộ đại lục đã bị chiếm đóng từ sớm. Bây giờ đến cả Tinh Linh tộc cũng xảy ra chuyện, Annie chỉ cảm thấy thế giới này càng ngày càng hỗn loạn, trực giác đã cho nàng biết rằng, lần này chưa phải là lần cuối cùng.
.
“Cộc, cộc.”
.
Annie sửng sốt, sau đó mới nhận ra có người đang gõ bàn nhắc nhở mình. Trước mặt có hai người: một thanh niên tóc đen và một… Tinh Linh tóc trắng?
.
Đỗ Trạch bình tĩnh nhìn người tiếp đãi đang nhìn Tu đau đáu, cậu quen rồi, có một kẻ lam nhan họa thủy đi kè kè bên cạnh, chẳng lẽ còn sợ người ta nhìn quá ít hả?
.
Đỗ Trạch lại gõ bàn, Annie bấy giờ mới lấy lại tinh thần. Nàng đỏ bừng mặt, cũng không phải quá mức ngạc nhiên, nàng đã tiếp đãi rất nhiều lính đánh thuê Tinh Linh, nhưng không một ai xinh đẹp đến mức khiến nàng mất đi khả năng suy nghĩ.
.
Annie mỉm cười, cố gắng che dấu sự thất thố của mình: “Xin chào, hai người muốn làm nghiệp vụ gì?”
.
“Đăng kí lính đánh thuê.”
.
“Được, xin chờ một lát.” Annie lấy ra một tấm bảng từ trong ngăn tủ: “Xin hãy lấy ra huy chương chiến sĩ.”
.
Đỗ Trạch ngây người, cậu quên vụ này. Tuy trở thành lính đánh thuê rất là dễ, nhưng ít nhất cũng phải có sức mạnh. Huy chương chiến sĩ chính là thứ để chứng minh thân phận của võ sĩ trong đám bình dân, đồng thời đó cũng là chứng cớ thể hiện đẳng cấp nghề. Chưa nhắc tới việc Đỗ Trạch là người địa cầu, huy chương chiến sĩ của Tu trước đây vẫn để tại học viện ma khí, giờ không rõ tăm tích.
.
Thấy phản ứng của Đỗ Trạch, Annie đã hiểu được tình huống.
.
“Có thể đổi huy chương chiến sĩ tại đây, nhưng chỉ có thể đổi được sơ cấp, nếu muốn nâng cấp có thể đến công hội chức nghiệp có liên quan.” Annie chỉ vào một cánh cửa bên trong công hội: “Sau khi nộp một ngân tệ, hai người vào đó để tiến hành xét duyệt sức mạnh, đủ tiêu chuẩn sẽ có thể lấy được huy chương chiến sĩ.”
.
Xét duyệt cái gì, xét duyệt sức chiếc đấu bằng năm của tiểu sinh á…
.
Đỗ Trạch âm thầm rơi lệ. Trở thành lính đánh thuê có nhiều chỗ rất tiện, có thể tự do ra vào một số quốc gia và thành thị, lại có thể sử dụng truyền tống trận ma pháp. Từ《Hỗn huyết》Đỗ Trạch biết được, tiểu đội đánh thuê báu vật hiện đang ở Tinh quốc. Nếu không có chứng nhận thân phận lính đánh thuê, làm sao cậu đến được Tinh quốc bằng truyền tống trận, lại làm sao có thể bước vào lãnh thổ của một đất nước chứ?
.
Một bàn tay đưa qua đặt ngân tệ lên bàn, đó là Tu vẫn im lặng từ nãy đến giờ. Annie ngẩn người nhìn chằm chằm hai đồng ngân tệ rồi mới hiểu là đối phương đang muốn tiến hành kiểm tra chiến sĩ, nàng gọi một thiếu niên đến: “Ron, dẫn hai vị này đi kiểm tra sức mạnh.”
.
“Biết rồi!” Thiếu niên được gọi là Ron chạy tới, lúc cậu ta thấy Tu, lời nói cất lên rời rạc không rõ: “Xin, xin mời đến, đến —— ”
.
Bên trong phòng kiểm tra rất trống trải không có bất cứ đồ vật nào, chỉ có một hình nhân làm bia ngắm. Ron chỉ vào nó lắp bắp: “Tấn, tấn công vào, chuyển đỏ, màu đỏ là không hợp quy cách.”
.
Đỗ Trạch nhìn sang Tu, phát hiện hắn không có ý định ra tay trước. Tên ngốc nào đó dạo quanh hình nhân một vòng, vươn tay sờ thử tính chất của nó, tốt thật, cậu đã lường trước kết cục bị gãy tay rồi.
.
Bây giờ quyền quyết định thuộc về mày, mập mập!
.
“Chíp chíp? Chíp chíp ~” Tiểu phượng hoàng hưng phấn giương cánh, nó há miệng đầy kiên quyết và rồi một ngọn lửa tí hon bắn vào bia hình nhân, công kích chấm dứt.
.
Đỗ Trạch lặng lẽ nhìn những cọng tóc cháy đen của mình rơi xuống, tiếp tục tiến hành chém giết tiểu phượng hoàng.
.
Thế mà cũng không phá được bia ngắm, tiểu sinh thấy mày chẳng có tác dụng gì!
.
Lúc này, Tu vươn tay, nắm bắt thời điểm những cọng tóc của Đỗ Trạch bay xuống đáp lên tấm bia hình người.
.
“Ầm!”
.
Ron kinh hãi nhìn tấm bia hình người đã tan xương chỉ trong nháy mắt. Đây chính là đạo cụ chuyên biệt dùng để kiểm tra sức mạnh, có thể đỡ được một cú của Đại Kiếm Sư, thế nhưng, thế nhưng bây giờ lại bị phá hủy? Tinh Linh tóc trắng xinh đẹp này chẳng lẽ lại là một Kiếm Thánh… ?
.
Dưới ánh mắt khó tin của Ron, Tu nhẹ nhàng quay đầu, giọng nói thanh lãnh: “Bọn ta đều đạt?”
.
Với cái nhìn không chút độ ấm đó, Ron gật đầu thật mạnh, cậu cảm thấy chỉ cần mình có tí phản đối, kết cuộc của cậu sẽ giống tấm bia kia như đúc.
.
“Ta, ta đi lấy huy chương chiến sĩ cho hai người!”
.
Đỗ Trạch nhìn theo bóng dáng bỏ chạy của thiếu niên, tâm tình hiện giờ của cậu có thể khái quát là: một học sinh giỏi có thể đạt điểm tối đa vì cậu mà đi đánh thầy giám thị, và lúc này thầy giám thị đó lại đang hấp tấp tới tiết lộ đáp án bài thi cho cậu.
.
Manh chủ, khí phách của anh nhầm hướng rồi…
.
Tu bình tĩnh nhận huy chương chiến sĩ từ đôi tay run rẩy của Ron, trên mặt huy chương đó có sáu nhánh hoa văn xanh đen giao thoa với nhau. Nó đại biểu cho trình độ Đại Kiếm Sĩ của người giữ huy chương này. Trong《Hỗn huyết》, giai thấp không thể cảm nhận được sức mạnh của giai cao, tuy nhiên giai cao lại có thể che dấu thực lực của mình với giai thấp, thậm chí còn áp chế thực lực của bản thân khiến giai thấp sinh ảo giác. Cho nên trong Nhân tộc, việc phán đoán sức mạnh của một người bình thường là nhờ vào huy chương chiến sĩ của người đó. Đối với đa số mọi người, huy chương chiến sĩ chính là thứ biểu hiện thực lực, chỉ cần tiến giai thì sẽ được đến công hội nghề nghiệp để nâng cấp huy chương. Cái này là vì manh chủ mà tạo ra điều kiện giả heo ăn thịt hổ. Từ khi Tu đổi được huy chương chiến sĩ sơ cấp thì không còn nâng cấp nó nữa, bởi vậy lúc ở gần cuối tình tiết Tinh quốc, có một quan nhị đại thấy được huy chương chiến sĩ sơ cấp của Tu nên đã thách đấu một trận sống còn. Kết thúc chương đó, tên nọ còn đang mải mê suy nghĩ làm cách nào để ngược manh chủ chỉ có trình độ Đại Kiếm Sĩ. Nhóm độc giả cảm thán sôi nổi: Cho phép tôi làm một vẻ mặt đau thương, :).
.
Sau khi Đỗ Trạch và Tu trình huy chương chiến sĩ cho Annie xem, người tiếp đãi nhanh chóng xử lý hết mọi chuyện, nàng đưa chứng nhận thân phận lính đánh thuê mới cóng ra.
.
“Đây là chứng nhận của các ngươi, nhớ cất kỹ.” Annie chỉ vào bản thông báo ma thuật không ngừng nhảy lên những dòng chữ mới: “Đó là bản nhiệm vụ, đẳng cấp lính đánh thuê hiện tại của các ngươi là E, cho nên chỉ có thể nhận nhiệm vụ cấp E hoặc nhiệm vụ không cấp bậc mà thôi.”
.
Đỗ Trạch tò mò nghiên cứu bản nhiệm vụ, cậu vừa nhìn liếc vào đã thấy được nhiệm vụ “Thăm dò di tích Chu Nho” ở trên cùng, hầu hết nhiệm vụ bên dưới đều có liên quan đến khu rừng Tinh Linh. Tầm nhìn Đỗ Trạch bỗng dưng khóa cứng lại, cậu thấy được nhiệm vụ “Thảo phạt Ma tộc”… Ma tộc?
.
Ma tộc đã xuất hiện ở đại lục chính diện rồi ư?!
.
Đỗ Trạch nghĩ tới Kim Tự Tháp kim loại được cậu mở ra. Theo bản năng, cậu nghía về phía Tu, nhưng lại phát hiện ánh mắt Tu đang dán chặt vào một chỗ. Khuôn mặt tuấn mỹ như đóng một lớp sương, tản ra làn khí lạnh lẽo. Đỗ Trạch nhìn theo tầm mắt hắn trên bản nhiệm vụ. Sau khi thấy được nhiệm vụ đó, cậu chỉ có thể cảm thán rằng: Đại thần tình tiết, ngài đã rất cố gắng, quả thật là có lương tâm nghề nghiệp.
.
Trong nguyên tác《Hỗn huyết》, sau khi Tu bước ra khỏi cánh cửa trí tuệ, tiểu đội đánh thuê của túc địch đã bỏ đi, họ để lại một tin tức: Nếu Tu thấy được tin này thì hãy đến Tinh quốc để tìm họ. Lúc ấy, Tu đã thức tỉnh được bốn chủng tộc, hắn chuyển về lại hình thái Tinh Linh rồi rời khỏi di tích Chu Nho. Tu về công hội đánh thuê trả nhiệm vụ, nâng đẳng cấp lính đánh thuê lên A. Hắn vốn định dựa theo thông tin đến Tinh quốc, nhưng lại bị một cái nhiệm vụ chọt trúng điểm G.
.
Cũng giống như bây giờ.
.
[Tìm kiếm cỏ băng: nhiệm vụ không cấp bậc. Cùng đến vùng cực lạnh để tìm kiếm cỏ băng, thù lao có thể đám phán. Người ủy thác: Edie.]
.
Nội dung không quan trọng, trọng điểm là người ủy thác — Edie, Lala, có còn nhớ vị manh chủ mà năm xưa bị mấy người ruồng bỏ không?
.
Nhớ năm xưa, tiểu sinh đã phun máu đầy màn hình vì chứng kiến cảnh manh chủ bị mọi người ruồng bỏ, trong đó có hai người bạn thanh mai trúc mã của hắn — Edie và Lala, họ đã tập viết những con chữ đầu tiên với Tu ở cùng một cô nhi viện, và cùng đỗ vào trường học ma khí. Nhưng lúc Tu bị thần điện Quang Minh dùng hình phạt tra tấn, Edie và Lala chẳng những không lên tiếng giải thích vì người bạn mà họ đã cùng nhau lớn lên, ngược lại còn sợ sẽ bị Tu liên lụy đến mình. Khi thấy cảnh người mà Vong Linh Tu chờ ở bãi tha ma không phải là em gái dễ thương mà là thần điện Quang Minh, cõi lòng Đỗ Trạch tan nát.
.
Mẹ kiếp, mấy người cố gắng bảo vệ manh chủ một tí cũng được mà, nếu không Tu đã chẳng bị hắc hóa thành một kẻ như thế! QAQ
.
Annie thấy Tu nhìn chằm chằm nhiệm vụ “Tìm kiếm cỏ băng” trên bản thông báo, nàng tốt bụng nhắc nhở: “Khuyên người đừng nhận nhiệm vụ này, nhiệm vụ này tuy nói là không cấp bậc, nhưng độ khó của nó ít nhất là cấp A. Nhiệm vụ này được mở ra một khoảng thời gian rồi, ta biết người ủy thác, hắn cũng là lính đánh thuê, trong nhiệm vụ trước, đồng bạn của hắn bị trúng hỏa độc của thằn lằn hắc hỏa, phải dùng cỏ băng mới trị được.” Annie thở dài một hơi: “Tuy rất đáng thương, nhưng hoàn cảnh ở vùng cực lạnh rất khốc liệt, quanh cỏ băng lại có ma thú hùng mạnh canh giữ, chỉ có đoàn lính cấp A mới đối phó được, mà hắn thì không mời nổi một đoàn lính cấp A.”
.
Cũng giống như trong nguyên tác, Lala trúng hỏa độc, Edie vì muốn có được cỏ băng nên đã tiến hành tuyển tổ đội. Đỗ Trạch nhìn sang khuôn mặt lạnh như băng của Tinh Linh tóc trắng, để trả thù Edie và Lala, hẳn Tu sẽ nhận nhiệm vụ này.
.
Tu cũng chú ý tới ánh mắt của Đỗ Trạch, hắn cầm lấy giấy chứng nhận rồi cất vào người.
.
Ơ?
.
Đỗ Trạch có chút không dám tin: “Anh không nhận nhiệm vụ đó à?”
.
Tu vươn tay khẽ vỗ về gáy Đỗ Trạch, nét mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khi nhìn Đỗ Trạch, đôi mắt xanh biếc kia lại tỏa ra một chút ấm áp.
.
“Ngươi muốn đến Tinh quốc.”
.
—— Cho nên những chuyện đó đều không quan trọng.
.
Trái tim Đỗ Trạch co rút mãnh liệt, cậu có một cảm giác choáng váng, đầu óc như muốn nổ tung.
.
Manh chủ ơi, anh không thể làm thế được, nếu cứ tiếp tục, tiếp tục như vậy tiểu sinh sẽ không cầm cự nổi…
.
Tên ngốc ấn tai nghe, mượn hành động này để che dấu lỗ tai đang nóng rần của mình. Tầm mắt cậu quét tới quét lui, giọng nói kỳ quái như đang nói chuyện với một người khác.
.
“Anh, anh không muốn thấy họ à?”
.
Tinh Linh tóc trắng im lặng, toàn thân hắn thoạt nhìn trông như một tòa núi băng bị bao trùm bởi ngọn núi lửa, lạnh băng mà lại rất áp lực. Nhìn Tu như thế, Đỗ Trạch đặt giấy chứng nhận của mình lên bàn Annie, nói: “Nhiệm vụ này, tôi nhận.”
.
Annie còn muốn khuyên nhủ đôi câu, nhưng rồi lại phát hiện mình không tài nào chen vào nổi thế giới của họ, trong mắt hai người này chỉ có hình bóng của nhau.
.
“Anh đã nói,” Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Tu, Đỗ Trạch nghiêm túc nói: “Sẽ dẫn tôi đi gặp ‘bạn tốt’ của anh.”
.
Tại vùng đất thất lạc, có một vị phù thủy đã nói với người duy nhất muốn làm bạn với mình rằng: sau khi rời khỏi đây, ta sẽ mang ngươi đi gặp “bạn tốt” của ta.
.
—— “Người bạn” rất tốt.
.
******
.
******
.
[Tìm kiếm cỏ băng: nhiệm vụ không cấp bậc. Cùng đến vùng cực lạnh để tìm kiếm cỏ băng, thù lao có thể đàm phán. Người ủy thác: Edie.]
.
Tu mở to hai mắt, nhìn chằm chằm tên người ủy thác.
.
Edie?
.
—— Ta và Lala vô tội, bọn ta không biết gì hết.
.
—— Bọn ta không có quan hệ gì với hắn.
.
—— Bọn ta rất hoảng sợ! Vì luôn có một vong linh ở bên cạnh!
.
“… Nhiệm vụ này, ta nhận.”
.
Người tiếp đãi xem nhiệm vụ xong định nhắc nhở Tu đôi lời, nhưng giây phút khi nàng thấy Tu, cả người nàng đều cứng lại.
.
Trông giống hệt như một ác ma bước ra từ vực sâu để báo thù, người tiếp đãi nghĩ vậy.
.
—— Trích《Hỗn huyết》
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Tác giả: [Manh hóa nhân vật chính: nhiệm vụ không cấp bậc. Manh hóa nhân vật chính đã bị hắc hóa, thù lao có thể đàm phán. Người ủy thác: Tác giả.]
.
Độc giả: Nhiệm vụ này, tôi nhận.
.
Tác giả: [Đẩy ngã độc giả: nhiệm vụ không cấp bậc. Đẩy ngã độc giả ngạo kiều, thù lao có thể đàm phán. Người ủy thác: Tác giả.]
.
Nhân vật chính: Nhiệm vụ này, ta nhận.
.
Tác giả: Tôi bảo hai nhiệm vụ này thật ra là một, bạn có tin không ⊙▽⊙
.
.
Trấn nhỏ Windy là một trong những thành trấn nằm gần khu rừng Tinh Linh, nơi đây tập trung phần lớn người mạo hiểm đến rừng Tinh Linh và di tích Chu Nho, lữ khách lui tới không dứt, trong đó náo nhiệt nhất phải nói đến phân bộ của hội lính đánh thuê.
.
Người tiếp đãi Annie nhàm chán chơi đùa với móng tay của mình, hội đánh thuê hôm nay vắng vẻ hơn xưa nhiều. Gần đây, dường như sâu trong khu rừng Tinh Linh xảy ra một biến cố lớn, vô số ma thú chạy ra, thậm chí là kéo theo hàng loạt thú nhỏ khác. Tối hôm trước, rất nhiều người đã thấy được ánh lửa chập chờn trong khu rừng Tinh Linh, còn có một cơn chấn động lớn truyền đến. Chỉ có thể là Võ Thần hay Pháp Thần tự bạo mới có thể sinh cơn chấn đó, cho dù khi truyền tới đây nó đã yếu đi rất nhiều nhưng vẫn khiến mọi người sợ hãi.
.
Tinh Linh tộc ẩn cư trong rừng Tinh Linh, chủng tộc xinh đẹp này không dễ trêu vào, họ có ít nhất ba kẻ mạnh mang thần cấp, đây là nhận thức chung của đại lục hỗn độn. Từ tình hình ngày đó, dường như Tinh Linh tộc đã gặp phải một chuyện. Nhiệm vụ nhiều nhất hiện giờ toàn là nói về rừng Tinh Linh, hầu như tất cả lính đánh thuê đều đến tra xét khu rừng. Tin tức truyền về có rất nhiều kiểu, có người bảo thấy được vết tích cấm chú, có người lại bảo không thấy được bất cứ Tinh Linh nào, thậm chí có người nói còn thấy được cả cự long.
.
Lúc đầu nghe mấy tin này, Annie đã bị chọc cười, nhưng kế tiếp lại thấy rất mơ hồ. Bốn năm trước, khi Ma tộc trong truyền thuyết xuất hiện, mọi người mới biết được vùng đất thất lạc là “thông đạo” câu thông giữa hai đại lục chính phản, tuy thần điện Quang Minh đã kêu gọi mọi người chống cự lại Ma tộc tà ác, nhưng sau khi chân chính tiếp xúc với Ma tộc, mọi người mới biết là chủng tộc này rất đáng sợ, bản chất trời sinh của họ là ham chiến tranh và phá hoại. Mỗi một tên Ma tộc có trình độ kém nhất là Đại Kiếm Sĩ. Đáng sợ nhất là quân đoàn sấm sét kia, Ma tộc trong đó đều có trình độ kém nhất là Kiếm Thánh. Nên nhớ là trong tất cả Nhân tộc nổi dậy, bất quá cũng chỉ có một trăm danh Kiếm Thánh. Ma tộc cướp đi 1/5 đất đại lục, nếu không phải họ chủ động chấm dứt xâm lược, toàn bộ đại lục đã bị chiếm đóng từ sớm. Bây giờ đến cả Tinh Linh tộc cũng xảy ra chuyện, Annie chỉ cảm thấy thế giới này càng ngày càng hỗn loạn, trực giác đã cho nàng biết rằng, lần này chưa phải là lần cuối cùng.
.
“Cộc, cộc.”
.
Annie sửng sốt, sau đó mới nhận ra có người đang gõ bàn nhắc nhở mình. Trước mặt có hai người: một thanh niên tóc đen và một… Tinh Linh tóc trắng?
.
Đỗ Trạch bình tĩnh nhìn người tiếp đãi đang nhìn Tu đau đáu, cậu quen rồi, có một kẻ lam nhan họa thủy đi kè kè bên cạnh, chẳng lẽ còn sợ người ta nhìn quá ít hả?
.
Đỗ Trạch lại gõ bàn, Annie bấy giờ mới lấy lại tinh thần. Nàng đỏ bừng mặt, cũng không phải quá mức ngạc nhiên, nàng đã tiếp đãi rất nhiều lính đánh thuê Tinh Linh, nhưng không một ai xinh đẹp đến mức khiến nàng mất đi khả năng suy nghĩ.
.
Annie mỉm cười, cố gắng che dấu sự thất thố của mình: “Xin chào, hai người muốn làm nghiệp vụ gì?”
.
“Đăng kí lính đánh thuê.”
.
“Được, xin chờ một lát.” Annie lấy ra một tấm bảng từ trong ngăn tủ: “Xin hãy lấy ra huy chương chiến sĩ.”
.
Đỗ Trạch ngây người, cậu quên vụ này. Tuy trở thành lính đánh thuê rất là dễ, nhưng ít nhất cũng phải có sức mạnh. Huy chương chiến sĩ chính là thứ để chứng minh thân phận của võ sĩ trong đám bình dân, đồng thời đó cũng là chứng cớ thể hiện đẳng cấp nghề. Chưa nhắc tới việc Đỗ Trạch là người địa cầu, huy chương chiến sĩ của Tu trước đây vẫn để tại học viện ma khí, giờ không rõ tăm tích.
.
Thấy phản ứng của Đỗ Trạch, Annie đã hiểu được tình huống.
.
“Có thể đổi huy chương chiến sĩ tại đây, nhưng chỉ có thể đổi được sơ cấp, nếu muốn nâng cấp có thể đến công hội chức nghiệp có liên quan.” Annie chỉ vào một cánh cửa bên trong công hội: “Sau khi nộp một ngân tệ, hai người vào đó để tiến hành xét duyệt sức mạnh, đủ tiêu chuẩn sẽ có thể lấy được huy chương chiến sĩ.”
.
Xét duyệt cái gì, xét duyệt sức chiếc đấu bằng năm của tiểu sinh á…
.
Đỗ Trạch âm thầm rơi lệ. Trở thành lính đánh thuê có nhiều chỗ rất tiện, có thể tự do ra vào một số quốc gia và thành thị, lại có thể sử dụng truyền tống trận ma pháp. Từ《Hỗn huyết》Đỗ Trạch biết được, tiểu đội đánh thuê báu vật hiện đang ở Tinh quốc. Nếu không có chứng nhận thân phận lính đánh thuê, làm sao cậu đến được Tinh quốc bằng truyền tống trận, lại làm sao có thể bước vào lãnh thổ của một đất nước chứ?
.
Một bàn tay đưa qua đặt ngân tệ lên bàn, đó là Tu vẫn im lặng từ nãy đến giờ. Annie ngẩn người nhìn chằm chằm hai đồng ngân tệ rồi mới hiểu là đối phương đang muốn tiến hành kiểm tra chiến sĩ, nàng gọi một thiếu niên đến: “Ron, dẫn hai vị này đi kiểm tra sức mạnh.”
.
“Biết rồi!” Thiếu niên được gọi là Ron chạy tới, lúc cậu ta thấy Tu, lời nói cất lên rời rạc không rõ: “Xin, xin mời đến, đến —— ”
.
Bên trong phòng kiểm tra rất trống trải không có bất cứ đồ vật nào, chỉ có một hình nhân làm bia ngắm. Ron chỉ vào nó lắp bắp: “Tấn, tấn công vào, chuyển đỏ, màu đỏ là không hợp quy cách.”
.
Đỗ Trạch nhìn sang Tu, phát hiện hắn không có ý định ra tay trước. Tên ngốc nào đó dạo quanh hình nhân một vòng, vươn tay sờ thử tính chất của nó, tốt thật, cậu đã lường trước kết cục bị gãy tay rồi.
.
Bây giờ quyền quyết định thuộc về mày, mập mập!
.
“Chíp chíp? Chíp chíp ~” Tiểu phượng hoàng hưng phấn giương cánh, nó há miệng đầy kiên quyết và rồi một ngọn lửa tí hon bắn vào bia hình nhân, công kích chấm dứt.
.
Đỗ Trạch lặng lẽ nhìn những cọng tóc cháy đen của mình rơi xuống, tiếp tục tiến hành chém giết tiểu phượng hoàng.
.
Thế mà cũng không phá được bia ngắm, tiểu sinh thấy mày chẳng có tác dụng gì!
.
Lúc này, Tu vươn tay, nắm bắt thời điểm những cọng tóc của Đỗ Trạch bay xuống đáp lên tấm bia hình người.
.
“Ầm!”
.
Ron kinh hãi nhìn tấm bia hình người đã tan xương chỉ trong nháy mắt. Đây chính là đạo cụ chuyên biệt dùng để kiểm tra sức mạnh, có thể đỡ được một cú của Đại Kiếm Sư, thế nhưng, thế nhưng bây giờ lại bị phá hủy? Tinh Linh tóc trắng xinh đẹp này chẳng lẽ lại là một Kiếm Thánh… ?
.
Dưới ánh mắt khó tin của Ron, Tu nhẹ nhàng quay đầu, giọng nói thanh lãnh: “Bọn ta đều đạt?”
.
Với cái nhìn không chút độ ấm đó, Ron gật đầu thật mạnh, cậu cảm thấy chỉ cần mình có tí phản đối, kết cuộc của cậu sẽ giống tấm bia kia như đúc.
.
“Ta, ta đi lấy huy chương chiến sĩ cho hai người!”
.
Đỗ Trạch nhìn theo bóng dáng bỏ chạy của thiếu niên, tâm tình hiện giờ của cậu có thể khái quát là: một học sinh giỏi có thể đạt điểm tối đa vì cậu mà đi đánh thầy giám thị, và lúc này thầy giám thị đó lại đang hấp tấp tới tiết lộ đáp án bài thi cho cậu.
.
Manh chủ, khí phách của anh nhầm hướng rồi…
.
Tu bình tĩnh nhận huy chương chiến sĩ từ đôi tay run rẩy của Ron, trên mặt huy chương đó có sáu nhánh hoa văn xanh đen giao thoa với nhau. Nó đại biểu cho trình độ Đại Kiếm Sĩ của người giữ huy chương này. Trong《Hỗn huyết》, giai thấp không thể cảm nhận được sức mạnh của giai cao, tuy nhiên giai cao lại có thể che dấu thực lực của mình với giai thấp, thậm chí còn áp chế thực lực của bản thân khiến giai thấp sinh ảo giác. Cho nên trong Nhân tộc, việc phán đoán sức mạnh của một người bình thường là nhờ vào huy chương chiến sĩ của người đó. Đối với đa số mọi người, huy chương chiến sĩ chính là thứ biểu hiện thực lực, chỉ cần tiến giai thì sẽ được đến công hội nghề nghiệp để nâng cấp huy chương. Cái này là vì manh chủ mà tạo ra điều kiện giả heo ăn thịt hổ. Từ khi Tu đổi được huy chương chiến sĩ sơ cấp thì không còn nâng cấp nó nữa, bởi vậy lúc ở gần cuối tình tiết Tinh quốc, có một quan nhị đại thấy được huy chương chiến sĩ sơ cấp của Tu nên đã thách đấu một trận sống còn. Kết thúc chương đó, tên nọ còn đang mải mê suy nghĩ làm cách nào để ngược manh chủ chỉ có trình độ Đại Kiếm Sĩ. Nhóm độc giả cảm thán sôi nổi: Cho phép tôi làm một vẻ mặt đau thương, :).
.
Sau khi Đỗ Trạch và Tu trình huy chương chiến sĩ cho Annie xem, người tiếp đãi nhanh chóng xử lý hết mọi chuyện, nàng đưa chứng nhận thân phận lính đánh thuê mới cóng ra.
.
“Đây là chứng nhận của các ngươi, nhớ cất kỹ.” Annie chỉ vào bản thông báo ma thuật không ngừng nhảy lên những dòng chữ mới: “Đó là bản nhiệm vụ, đẳng cấp lính đánh thuê hiện tại của các ngươi là E, cho nên chỉ có thể nhận nhiệm vụ cấp E hoặc nhiệm vụ không cấp bậc mà thôi.”
.
Đỗ Trạch tò mò nghiên cứu bản nhiệm vụ, cậu vừa nhìn liếc vào đã thấy được nhiệm vụ “Thăm dò di tích Chu Nho” ở trên cùng, hầu hết nhiệm vụ bên dưới đều có liên quan đến khu rừng Tinh Linh. Tầm nhìn Đỗ Trạch bỗng dưng khóa cứng lại, cậu thấy được nhiệm vụ “Thảo phạt Ma tộc”… Ma tộc?
.
Ma tộc đã xuất hiện ở đại lục chính diện rồi ư?!
.
Đỗ Trạch nghĩ tới Kim Tự Tháp kim loại được cậu mở ra. Theo bản năng, cậu nghía về phía Tu, nhưng lại phát hiện ánh mắt Tu đang dán chặt vào một chỗ. Khuôn mặt tuấn mỹ như đóng một lớp sương, tản ra làn khí lạnh lẽo. Đỗ Trạch nhìn theo tầm mắt hắn trên bản nhiệm vụ. Sau khi thấy được nhiệm vụ đó, cậu chỉ có thể cảm thán rằng: Đại thần tình tiết, ngài đã rất cố gắng, quả thật là có lương tâm nghề nghiệp.
.
Trong nguyên tác《Hỗn huyết》, sau khi Tu bước ra khỏi cánh cửa trí tuệ, tiểu đội đánh thuê của túc địch đã bỏ đi, họ để lại một tin tức: Nếu Tu thấy được tin này thì hãy đến Tinh quốc để tìm họ. Lúc ấy, Tu đã thức tỉnh được bốn chủng tộc, hắn chuyển về lại hình thái Tinh Linh rồi rời khỏi di tích Chu Nho. Tu về công hội đánh thuê trả nhiệm vụ, nâng đẳng cấp lính đánh thuê lên A. Hắn vốn định dựa theo thông tin đến Tinh quốc, nhưng lại bị một cái nhiệm vụ chọt trúng điểm G.
.
Cũng giống như bây giờ.
.
[Tìm kiếm cỏ băng: nhiệm vụ không cấp bậc. Cùng đến vùng cực lạnh để tìm kiếm cỏ băng, thù lao có thể đám phán. Người ủy thác: Edie.]
.
Nội dung không quan trọng, trọng điểm là người ủy thác — Edie, Lala, có còn nhớ vị manh chủ mà năm xưa bị mấy người ruồng bỏ không?
.
Nhớ năm xưa, tiểu sinh đã phun máu đầy màn hình vì chứng kiến cảnh manh chủ bị mọi người ruồng bỏ, trong đó có hai người bạn thanh mai trúc mã của hắn — Edie và Lala, họ đã tập viết những con chữ đầu tiên với Tu ở cùng một cô nhi viện, và cùng đỗ vào trường học ma khí. Nhưng lúc Tu bị thần điện Quang Minh dùng hình phạt tra tấn, Edie và Lala chẳng những không lên tiếng giải thích vì người bạn mà họ đã cùng nhau lớn lên, ngược lại còn sợ sẽ bị Tu liên lụy đến mình. Khi thấy cảnh người mà Vong Linh Tu chờ ở bãi tha ma không phải là em gái dễ thương mà là thần điện Quang Minh, cõi lòng Đỗ Trạch tan nát.
.
Mẹ kiếp, mấy người cố gắng bảo vệ manh chủ một tí cũng được mà, nếu không Tu đã chẳng bị hắc hóa thành một kẻ như thế! QAQ
.
Annie thấy Tu nhìn chằm chằm nhiệm vụ “Tìm kiếm cỏ băng” trên bản thông báo, nàng tốt bụng nhắc nhở: “Khuyên người đừng nhận nhiệm vụ này, nhiệm vụ này tuy nói là không cấp bậc, nhưng độ khó của nó ít nhất là cấp A. Nhiệm vụ này được mở ra một khoảng thời gian rồi, ta biết người ủy thác, hắn cũng là lính đánh thuê, trong nhiệm vụ trước, đồng bạn của hắn bị trúng hỏa độc của thằn lằn hắc hỏa, phải dùng cỏ băng mới trị được.” Annie thở dài một hơi: “Tuy rất đáng thương, nhưng hoàn cảnh ở vùng cực lạnh rất khốc liệt, quanh cỏ băng lại có ma thú hùng mạnh canh giữ, chỉ có đoàn lính cấp A mới đối phó được, mà hắn thì không mời nổi một đoàn lính cấp A.”
.
Cũng giống như trong nguyên tác, Lala trúng hỏa độc, Edie vì muốn có được cỏ băng nên đã tiến hành tuyển tổ đội. Đỗ Trạch nhìn sang khuôn mặt lạnh như băng của Tinh Linh tóc trắng, để trả thù Edie và Lala, hẳn Tu sẽ nhận nhiệm vụ này.
.
Tu cũng chú ý tới ánh mắt của Đỗ Trạch, hắn cầm lấy giấy chứng nhận rồi cất vào người.
.
Ơ?
.
Đỗ Trạch có chút không dám tin: “Anh không nhận nhiệm vụ đó à?”
.
Tu vươn tay khẽ vỗ về gáy Đỗ Trạch, nét mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khi nhìn Đỗ Trạch, đôi mắt xanh biếc kia lại tỏa ra một chút ấm áp.
.
“Ngươi muốn đến Tinh quốc.”
.
—— Cho nên những chuyện đó đều không quan trọng.
.
Trái tim Đỗ Trạch co rút mãnh liệt, cậu có một cảm giác choáng váng, đầu óc như muốn nổ tung.
.
Manh chủ ơi, anh không thể làm thế được, nếu cứ tiếp tục, tiếp tục như vậy tiểu sinh sẽ không cầm cự nổi…
.
Tên ngốc ấn tai nghe, mượn hành động này để che dấu lỗ tai đang nóng rần của mình. Tầm mắt cậu quét tới quét lui, giọng nói kỳ quái như đang nói chuyện với một người khác.
.
“Anh, anh không muốn thấy họ à?”
.
Tinh Linh tóc trắng im lặng, toàn thân hắn thoạt nhìn trông như một tòa núi băng bị bao trùm bởi ngọn núi lửa, lạnh băng mà lại rất áp lực. Nhìn Tu như thế, Đỗ Trạch đặt giấy chứng nhận của mình lên bàn Annie, nói: “Nhiệm vụ này, tôi nhận.”
.
Annie còn muốn khuyên nhủ đôi câu, nhưng rồi lại phát hiện mình không tài nào chen vào nổi thế giới của họ, trong mắt hai người này chỉ có hình bóng của nhau.
.
“Anh đã nói,” Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Tu, Đỗ Trạch nghiêm túc nói: “Sẽ dẫn tôi đi gặp ‘bạn tốt’ của anh.”
.
Tại vùng đất thất lạc, có một vị phù thủy đã nói với người duy nhất muốn làm bạn với mình rằng: sau khi rời khỏi đây, ta sẽ mang ngươi đi gặp “bạn tốt” của ta.
.
—— “Người bạn” rất tốt.
.
******
.
******
.
[Tìm kiếm cỏ băng: nhiệm vụ không cấp bậc. Cùng đến vùng cực lạnh để tìm kiếm cỏ băng, thù lao có thể đàm phán. Người ủy thác: Edie.]
.
Tu mở to hai mắt, nhìn chằm chằm tên người ủy thác.
.
Edie?
.
—— Ta và Lala vô tội, bọn ta không biết gì hết.
.
—— Bọn ta không có quan hệ gì với hắn.
.
—— Bọn ta rất hoảng sợ! Vì luôn có một vong linh ở bên cạnh!
.
“… Nhiệm vụ này, ta nhận.”
.
Người tiếp đãi xem nhiệm vụ xong định nhắc nhở Tu đôi lời, nhưng giây phút khi nàng thấy Tu, cả người nàng đều cứng lại.
.
Trông giống hệt như một ác ma bước ra từ vực sâu để báo thù, người tiếp đãi nghĩ vậy.
.
—— Trích《Hỗn huyết》
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Tác giả: [Manh hóa nhân vật chính: nhiệm vụ không cấp bậc. Manh hóa nhân vật chính đã bị hắc hóa, thù lao có thể đàm phán. Người ủy thác: Tác giả.]
.
Độc giả: Nhiệm vụ này, tôi nhận.
.
Tác giả: [Đẩy ngã độc giả: nhiệm vụ không cấp bậc. Đẩy ngã độc giả ngạo kiều, thù lao có thể đàm phán. Người ủy thác: Tác giả.]
.
Nhân vật chính: Nhiệm vụ này, ta nhận.
.
Tác giả: Tôi bảo hai nhiệm vụ này thật ra là một, bạn có tin không ⊙▽⊙
.
/96
|