Độc giả: Tôi vẫn chưa hiểu hắn.
.
Đỗ Trạch ngây dại nhìn chằm chằm vào Ariel. Đây là em gái cậu thích nhất trong《Hỗn huyết》, chỉ người này.
.
Thấy đôi mắt Đỗ Trạch trắng dã, công chúa Tinh Linh mắt vàng tóc nâu kích động khoa tay múa chân, nàng lấy một nhành cây viết xuống đất những con chữ Tinh Linh tuyệt đẹp. Viết được một nữa, Ariel bỗng nhận ra Nhân tộc tóc đen đối diện sẽ không hiểu tiếng Tinh Linh. Nàng ngừng khoa tay múa chân, lộ ra một biểu cảm tan nát cõi lòng.
.
Từ đầu tới cuối, vị công chúa tộc Tinh Linh này không hề phát ra một tiếng nói nào. Vâng, trong《Hỗn huyết》, tuy Ariel là công chúa tộc Tinh Linh, nhưng cô lại có chỗ thiếu hụt, cô bị câm. Vì chuyện này mà cô trở thành sự sỉ nhục của toàn Tinh Linh tộc. Không, ngay cả sỉ nhục cũng chẳng bằng, tất cả Tinh Linh, kể cả mẹ cô — nữ hoàng Tinh Linh cũng không muốn thấy mặt cô. Bởi vậy khi Ariel gặp được người đầu tiên nguyện ý nói chuyện với mình là nhân vật chính, cô đã đem lòng yêu hắn. Hầu như ngày nào Ariel cũng lén chạy đến tìm nhân vật chính. Để tiện cho việc trao đổi, cô đã dạy tiếng Tinh Linh cho nhân vật chính. Sau này, khi nhân vật chính thoát khỏi ràng buộc và thả “vẩn đục” gây ô nhiễm toàn Tinh Linh tộc, hắn đã tha cho công chúa Tinh Linh đáng thương.
.
Một thời gian dài bị coi thường và tự thấy mình khiếm khuyết, tính cách Ariel dần có chút tự ti, nhưng nó không thể giấu được bản tính dịu dàng lương thiện của cô. Cô là người đối xử tốt với nhân vật chính mà không hề có chút âm mưu gì từ đầu đến cuối《Hỗn huyết》. Sau này, lúc Ariel hiến dâng linh hồn để cứu sống nhân vật chính, tất cảđộc giảđều rất ngạc nhiên với sự kiên cường của em gái này. Một em gái thuộc hệ cứu rỗi, với sự khốn nạn của Nhất Diệp Tri Khâu thì sao có thể dễ dàng để thứ tốt như vậy bên người nhân vật chính chứ?
.
Vì thế, Ariel đã trở thành một màn bi kịch. Sau khi nhân vật chính dấy bẩn Tinh Linh tộc, nữ hoàng Tinh Linh không thể chịu được việc bị biến chất thành Tinh Linh hắc ám nên đã chọn cách tự sát. Việc này đã tạo nên mối hiềm khích giữa nhân vật chính và Ariel, nhưng chỉ đơn phương mà thôi. Nhân vật chính có rất nhiều nghi ngờ, tuy giữ Ariel bên cạnh, nhưng hắn vẫn không chịu tin việc Ariel không hề có âm mưu với mình và còn chắc rằng cô sớm hay muộn cũng sẽ có ngày báo thù cho mẹ. Cho dù Ariel có muốn gần gũi nhân vật chính thế nào, nhân vật chính vẫn luôn phòng bị với cô. Mãi đến lúc Ariel chết đi, nhân vật chính mới bừng tỉnh: người này vốn dĩ thật sự yêu hắn chứ không hề có toan tính gì. Để hồi sinh Ariel, nhân vật chính quyết định tấn công Thiên Thành, và chỉ có Ma tộc từng đối kháng với Thiên tộc mới biết được vị trí của Thiên Thành. Chính vì thế nhân vật chính mới chạy đến chinh phục đại lục phản diện.
.
Đó là lý do Đỗ Trạch cảm thấy Ariel mới là nữ chủ chân chính của《Hỗn huyết》. Sự tồn tại của thánh nữ Vivian rất lớn, nhưng đối với Tu, cô ta chỉ là một thứ khát vọng, hay chỉ là một sự tiếc thương dành cho cái đẹp. Ariel mới chính là bầu bạn thích hợp với nhân vật chính nhất.
.
Em gái hệ cứu rỗi và manh chủ hệ thánh mẫu mà kết hợp lại là siêu cấp manh luôn!
.
Máu chó của Đỗ Trạch sôi trào, sau đó mới kịp nhận ra, vì cậu không đáp lại, em gái trước mắt đã sốt ruột đến gần khóc.
.
Ariel dùng tay đè xuống yết hầu và chỉ vào miệng mình, cố gắng biểu đạt việc mình không thể nói chuyện và rất xin lỗi. So với bị người phát hiện ra khiếm khuyết, nàng có vẻ như để ý đến việc mình không thể giải thích hơn. Đỗ Trạch bất giác chạm vào tai nghe của mình. Thấy Ariel như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy mình đã quá mức để ý đến những chuyện không đâu như một cụ già.
.
“Tôi không sao, cô viết chữ đi, tôi có thể hiểu được.” Đỗ Trạch cố gắng làm nét mặt của mình dịu dàng hơn một chút. “Tôi là Đỗ Trạch, cô tên gì?”
.
Độc giả ngu ngốc cứ thế mà thông đồng với công chúa Tinh Linh tộc. Cũng như trong nguyên tác, Ariel rất vui khi có người chịu nói chuyện với mình, hầu như mỗi ngày nàng đều chạy đến tìm Đỗ Trạch. Dù phần lớn thời gian đều là Ariel viết chữ, Đỗ Trạch thỉnh thoảng góp đôi lời, nhưng điều này cũng đủ để Ariel thỏa mãn. Đỗ Trạch bắt đầu rối rắm, cậu lại hóa rồ đi cướp đất diễn rồi, và lần này là của nhân vật chính mới chết. Thế thì làm sao mà nhân vật chính tăng độ hảo cảm với Ariel được chứ? Dù biết thế nhưng Đỗ Trạch vẫn không tài nào từ chối Ariel được, bởi vì càng trò chuyện, cậu càng phát hiện công chúa Tinh Linh tộc này tịch mịch ghê gớm. Vì thế tên ngốc quyết định sẽ nhắc tới nhân vật chính trong quá trình trao đổi, mồi hàng cho cái người nhất định phải ở cạnh công chúa Tinh Linh.
.
Sau nhiều lần vắt hết óc bói ra tất cả những từ ca ngợi rườm rà của Đỗ Trạch, Ariel đã nảy sinh hứng thú với Tu, nàng cầm nhánh cây viết: [Trên thế giới này thật sự có con người hoàn hảo đến thế sao?]
.
Đỗ Trạch không chút do dự gật đầu, Ariel tiếp tục viết: [Có thể nói cụ thể hơn về hắn không?]
.
Thấy Đỗ Trạch sửng sốt, Ariel đung đưa nhánh cây.
.
[Ngươi miêu tả hắn rất tốt, nhưng… ] Ariel tạm dừng một chút, dường như đang phiền não để kiếm từ hình dung cho đúng nhất. [… cảm giác không chân thật? Hắn giống một nhân vật hoàn hảo vô khuyết trong thơ ca, chỉ có một khái niệm trừu tượng. Ngươi có thể cho ta biết hắn thích thứ gì hay muốn làm gì không?]
.
Thấy cặp mắt trông mong của Ariel, Đỗ Trạch chỉ biết trái tim mình trong khoảnh khắc đó như ngừng đập.
.
—— Thích thứ gì?
.
Sức mạnh, quyền lực, tiền tài, mỹ nữ là những thứ mà nhân vật chính thích, mọi độc giả đều biết vậy. Nhưng Đỗ Trạch chợt nhận ra, trong giây phút này, cậu thật sự không thể nói ra người luôn ở bên cạnh mình từ đầu đến cuối rốt cuộc thích cái gì.
.
—— Muốn làm gì?
.
Trả thù Thần điện Quang Minh, hủy diệt thế giới, đó là mục tiêu trước giờ của nhân vật chính. Nhưng nếu đã một lòng muốn trả thù thần điện Quang Minh và hủy diệt thế giới thì nhân vật chính có chờ bên ngoài bánh xe thời gian đến tận bốn năm không?
.
Người quen biết cậu là Tu, người ở bên cạnh cậu là Tu, người chờ đợi cậu cũng là Tu, mà nhân vật chính trong《Hỗn huyết》thì sẽ chẳng bao giờđi làm những chuyện này.
.
Lần đầu tiên Ariel thấy được sự dao động mãnh liệt trên khuôn mặt Đỗ Trạch, nàng kích động dùng nhánh cây múa máy: [Sao vậy? Ta không có nói sai cái gì chứ ——]
.
“Giờ tôi mới nhận ra…” Giọng nói Đỗ Trạch nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy được. “Mình đã rất quá đáng.”
.
Từ đầu đến cuối, cậu luôn coi Tu là nhân vật chính, chứ chưa bao giờ coi hắn là một “con người”. Người luôn gào thét muốn cảm hóa nhân vật chính là cậu, vừa ngạo mạn lại rất khôi hài. Cậu biết tất tần tật những thứ mà nhân vật chính trong《Hỗn huyết》muốn, thế nhưng đó lại không phải là thứ Tu muốn.
.
Ariel bỗng thấy Đỗ Trạch giương mắt nhìn thẳng vào mình, lần đầu tiên nói ra một câu dài.
.
“Tôi vẫn chưa hiểu hắn. Sau này, tôi nhất định sẽ nói cho cô biết hắn là người như thế nào.”
.
Ariel kinh ngạc gật đầu, tuy không rõ lắm, nhưng nàng nghe được sự nghiêm túc và kiên định trong giọng nói của Đỗ Trạch. Nàng nhìn thanh niên tóc đen lại quay về dáng vẻ lạnh lùng, nhịn không được viết rằng: [Tại sao ngươi lại không chịu biểu lộ tình cảm ra? Cứ luôn mang vẻ mặt đó.]
.
Đỗ Trạch đờ người, cậu coi như không có việc gì rồi dời tầm mắt đi, nhìn những Tinh Linh đang lui tới ở phía xa. Những sinh vật xinh đẹp đó luôn mang vẻ hời hợt, lạnh lùng, hệt như những vị tiên không nhuốm khói lửa nhân gian.
.
“Họ cũng không có biểu cảm…”
.
[Không giống.] Ariel vội vàng viết: [Cả trong lẫn ngoài họ đều “không”, không tình cảm, cũng không có biểu cảm.]
.
Đỗ Trạch trầm mặc, thật ra cậu đã biết Tinh Linh tộc đang rơi vào ngõ cụt. Vì sao cây sinh mệnh lại “vẩn đục”? “Vẩn đục” rốt cuộc là cái gì? Khi nhân vật chính tìm được cách trao đổi với cây sinh mệnh, hắn biết được tất cả.
.
Suy cho cùng, Tinh Linh tộc là tự làm tự chịu, chủng tộc xinh đẹp này đã phạm phải một sai lầm lớn: Họ tin rằng những tình cảm dư thừa sẽ gây trở ngại đến việc tu luyện của họ, cho nên mỗi một Tinh Linh đến độ tuổi nhất định sẽ cử hành “lễ thành niên” — những tình cảm mà họ cho là dư thừa sẽ được đưa vào cây sinh mệnh, điều này dẫn đến việc mỗi Tinh Linh đều mang vẻ lạnh lùng. Hàng vạn năm qua, các tinh linh ném những tình cảm tiêu cực cho cây sinh mệnh, nhưng cho dù thùng rác có lớn cỡ nào thì một ngày nào đó nó cũng sẽ bão hòa, vì thế những chất đen dần dần trào ra khỏi cây sinh mệnh, đó là “vẩn đục”. Sau khi nghe nói nhân vật chính hấp thụ “vẩn đục” và càng hắc hóa hơn, cảm tình của Đỗ Trạch với Tinh Linh tộc đã down xuống đáy vực chỉ trong chớp mắt.
.
Vì Ariel luôn bị Tinh Linh tộc coi thường nên đã không cử hành lễ thành niên, nhưng nàng cũng chỉ biết trơ mắt nhìn Tinh Linh tộc lâm vào vòng tuần hoàn ác tính. Trước đó, Đỗ Trạch có hỏi Ariel vì sao cậu bị bắt đến đây, Ariel đã trả lời rằng, có một vong linh nói với Tinh Linh tộc rằng nàng ta có cách xử lý “vẩn đục” của cây sinh mệnh, với điều kiện họ phải giúp nàng ta bắt một người ở di tích Chu Nho về. Tinh Linh tộc rơi vào đường cùng nên đành phải đáp ứng. Trong những câu chữ mà Ariel viết toát ra một nỗi bi ai, đó là cảm giác phải trơ mắt nhìn Tinh Linh tộc bước vào ngõ cụt. Nhờ Ariel, Đỗ Trạch biết được vong linh đó tên là Arnatt. Nhìn cái tên xa lạ này, độc giả ngốc nghếch liều mạng nhớ lại các tình tiết của《Hỗn huyết》, hoàn toàn không xuất hiện người này, gần đây vật thể lạ càng ngày càng nhiều…
.
Lúc này bên trên vang lên tiếng lá cây bị giẫm đạp. Ariel hốt hoảng đứng dậy, cùng Đỗ Trạch nhìn lên. Chỉ chốc lát sau, Simon mất dạng nhiều ngày lại xuất hiện trước mặt họ, bên cạnh hắn còn có một nữ nhân diêm dúa, bộ áo choàng đen trên người đã chứng minh cho thân phận pháp sư vong linh của ả.
.
Ánh mắt Simon lướt nhanh qua Ariel, như không nhìn thấy vị công chúa Tinh Linh tộc đó. Hắn bảo nữ nhân diêm dúa nhìn Đỗ Trạch: “Đây là người mà ngươi muốn.”
.
Nữ nhân diêm dúa quan sát Đỗ Trạch một hồi, sau đó hừ lạnh: “Hứa hẹn của Tinh Linh tộc là đây sao? Tóm đại một người đến lừa ta?”
.
Simon lấy một chiếc nhẫn đã vỡ ra, lạnh lùng nói: “Lúc ấy, y đứng cạnh một Chu Nho, nhẫn của ngươi có phản ứng với họ.”
.
“Chu Nho?” Trên khuôn mặt nữ nhân diêm dúa toát lên vẻ kinh ngạc, sâu trong đó là một sự kiêng kị và sợ hãi sâu sắc. Ả lặp lại bằng giọng nói không thể tin được: “Sao lại có Chu Nho?! Chu Nho tộc đã biến mất vào ba vạn năm trước rồi mà!”
.
“Chu Nho đã xuất hiện, chỉ cần đến di tích Chu Nho, ngươi sẽ có thể nhìn thấy kẻ thù lớn nhất của Vong Linh tộc.” Tuy giọng nói Simon ngang phè, nhưng lại khiến người ta nghe được sự trào phúng trong đó. “Chúng ta đã mang người về từ di tích Chu Nho, ngươi phải thực hiện lời hứa.”
.
“Nhưng người ta muốn là kẻ đã giết học trò của ta!” Nữ nhân diêm dúa nhìn chằm chằm Simon, bỗng dưng nở nụ cười quyến rũ: “Như ngươi đã nói, chiếc nhẫn ta đưa ngươi chỉ có phản ứng với hai người, nếu không phải Nhân tộc này thì là tên Chu Nho kia. Ngươi mang Chu Nho về đây, ta sẽ lập tức giúp các ngươi xử lý ‘vẩn đục’ trên cây sinh mệnh.”
.
Trong mắt Simon thoáng hiện sự sợ hãi, hắn trầm mặc hồi lâu rồi chỉ vào Đỗ Trạch: “Tên Chu Nho kia rất coi trọng y.”
.
Nữ nhân diêm dúa lại nhìn về phía Đỗ Trạch, lúc này, ả bước thẳng tới.
.
“Không biết ngươi có từng nghe tên ta từ miệng học trò của ta không.” Nữ nhân diêm dúa vươn tay, móng tay đỏ tươi xượt qua cằm Đỗ Trạch: “Ta là Arnatt, một pháp sư tử linh.”
.
Nhìn cách ăn mặt của ả ta và nghe được hai chữ “học trò” quen thuộc, cuối cùng Đỗ Trạch cũng nhớ ra Arnatt là ai. Mẹ nó, ả chẳng phải là đạo sư của tên pháo hôi Tinh Linh hắc ám kia hả?
.
Arnatt quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Đỗ Trạch, định tìm ra một chút dao động từ biểu cảm của cậu nhưng lại hoàn toàn thất bại. Bất quá, việc này chẳng là cái thá gì với Arnatt, tay ả trượt xuống, vén cổ áo Đỗ Trạch ra.
.
“Quên nói…” Arnatt ôm chặt lấy Đỗ Trạch đang định lui về sau, tựa đầu vào cổ cậu, răng nanh nhọn hoắc trồi ra. “Ta là quỷ hút máu.”
.
Đỗ Trạch run mạnh, không biết là do da bị xé rách hay là do khiếp sợ vì lời nói của Arnatt. Quỷ hút máu là một nhánh của Vong Linh tộc, khả năng khống chế máu của họ không ai sánh bằng. Họ có thể biết được rất nhiều thông tin từ máu, ví dụ như suy nghĩ, hoặc là ký ức.
.
Việc bị hút máu chẳng là gì với Đỗ Trạch cả, nhưng cậu biết nếu tiếp tục nữa thì sẽ bất lợi cho mình. Cậu vung tay định đẩy ả ra khỏi người, nhưng toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Ariel đứng bên hốt hoảng ngăn cản, nhưng nàng không thể tách rời Arnatt và Đỗ Trạch. Nàng nhìn Simon, ánh mắt lộ rõ vẻ cầu xin.
.
Simon thờ ơ, lúc Đỗ Trạch sắp chết vì mất máu quá nhiều, hắn mới ra tay chặn lại.
.
“Không được giết người ở lãnh địa của Tinh Linh.”
.
Arnatt lùi lại tránh đòn tấn công của Simon. Ả nhìn Đỗ Trạch đang được Ariel đỡ lấy, tay quệt vết máu đỏ tươi trên môi.
.
“Vì sao ta lại không đọc được suy nghĩ và ký ức của ngươi chứ?”
.
Tiểu sinh đã luyện được bế quan bí thuật đó.
.
Đỗ Trạch đè lên cổ, một cơn choáng váng ập đến, việc mất máu quá nhiều khiến cậu không thể đứng vững được nữa, chỉ có thể vô lực ngồi bệt xuống đất. Trước mắt cậu xuất hiện một mảng sáng rực rỡ, cuối cùng, sắc đỏ chủ đạo lọt vào tầm nhìn của cậu, chúng dần hợp thành một hình nhân có màu đỏ máu, rất giống…
.
“Huyết khế thú!?” Arnatt nhìn hình nhân đỏ như máu xuất hiện trước mặt Đỗ Trạch, kinh ngạc kêu lên.
.
Đỗ Trạch nhắm nghiền hai mắt, cậu biết người đó đã đến.
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Độc giả: Tôi vẫn chưa hiểu hắn.
.
Tác giả: Dưới đây là hồ sơ bệnh án.
.
【Tên: Tu
.
Thuộc tính: Nhân vật chính
.
Người ưa thích: Đỗ Trạch
.
Món ăn ưa thích: Đỗ Trạch
.
Đồ chơi ưa thích: Đỗ Trạch
.
Giường ưa thích: Đỗ Trạch
.
…
.
Giấc mộng: (@Nhân vật chính)】
.
Nhân vật chính: Tám chủng tộc chơi Đỗ Trạch.
.
Độc giả: … Tôi không muốn hiểu nữa. 〒▽〒
.
.
Đỗ Trạch ngây dại nhìn chằm chằm vào Ariel. Đây là em gái cậu thích nhất trong《Hỗn huyết》, chỉ người này.
.
Thấy đôi mắt Đỗ Trạch trắng dã, công chúa Tinh Linh mắt vàng tóc nâu kích động khoa tay múa chân, nàng lấy một nhành cây viết xuống đất những con chữ Tinh Linh tuyệt đẹp. Viết được một nữa, Ariel bỗng nhận ra Nhân tộc tóc đen đối diện sẽ không hiểu tiếng Tinh Linh. Nàng ngừng khoa tay múa chân, lộ ra một biểu cảm tan nát cõi lòng.
.
Từ đầu tới cuối, vị công chúa tộc Tinh Linh này không hề phát ra một tiếng nói nào. Vâng, trong《Hỗn huyết》, tuy Ariel là công chúa tộc Tinh Linh, nhưng cô lại có chỗ thiếu hụt, cô bị câm. Vì chuyện này mà cô trở thành sự sỉ nhục của toàn Tinh Linh tộc. Không, ngay cả sỉ nhục cũng chẳng bằng, tất cả Tinh Linh, kể cả mẹ cô — nữ hoàng Tinh Linh cũng không muốn thấy mặt cô. Bởi vậy khi Ariel gặp được người đầu tiên nguyện ý nói chuyện với mình là nhân vật chính, cô đã đem lòng yêu hắn. Hầu như ngày nào Ariel cũng lén chạy đến tìm nhân vật chính. Để tiện cho việc trao đổi, cô đã dạy tiếng Tinh Linh cho nhân vật chính. Sau này, khi nhân vật chính thoát khỏi ràng buộc và thả “vẩn đục” gây ô nhiễm toàn Tinh Linh tộc, hắn đã tha cho công chúa Tinh Linh đáng thương.
.
Một thời gian dài bị coi thường và tự thấy mình khiếm khuyết, tính cách Ariel dần có chút tự ti, nhưng nó không thể giấu được bản tính dịu dàng lương thiện của cô. Cô là người đối xử tốt với nhân vật chính mà không hề có chút âm mưu gì từ đầu đến cuối《Hỗn huyết》. Sau này, lúc Ariel hiến dâng linh hồn để cứu sống nhân vật chính, tất cảđộc giảđều rất ngạc nhiên với sự kiên cường của em gái này. Một em gái thuộc hệ cứu rỗi, với sự khốn nạn của Nhất Diệp Tri Khâu thì sao có thể dễ dàng để thứ tốt như vậy bên người nhân vật chính chứ?
.
Vì thế, Ariel đã trở thành một màn bi kịch. Sau khi nhân vật chính dấy bẩn Tinh Linh tộc, nữ hoàng Tinh Linh không thể chịu được việc bị biến chất thành Tinh Linh hắc ám nên đã chọn cách tự sát. Việc này đã tạo nên mối hiềm khích giữa nhân vật chính và Ariel, nhưng chỉ đơn phương mà thôi. Nhân vật chính có rất nhiều nghi ngờ, tuy giữ Ariel bên cạnh, nhưng hắn vẫn không chịu tin việc Ariel không hề có âm mưu với mình và còn chắc rằng cô sớm hay muộn cũng sẽ có ngày báo thù cho mẹ. Cho dù Ariel có muốn gần gũi nhân vật chính thế nào, nhân vật chính vẫn luôn phòng bị với cô. Mãi đến lúc Ariel chết đi, nhân vật chính mới bừng tỉnh: người này vốn dĩ thật sự yêu hắn chứ không hề có toan tính gì. Để hồi sinh Ariel, nhân vật chính quyết định tấn công Thiên Thành, và chỉ có Ma tộc từng đối kháng với Thiên tộc mới biết được vị trí của Thiên Thành. Chính vì thế nhân vật chính mới chạy đến chinh phục đại lục phản diện.
.
Đó là lý do Đỗ Trạch cảm thấy Ariel mới là nữ chủ chân chính của《Hỗn huyết》. Sự tồn tại của thánh nữ Vivian rất lớn, nhưng đối với Tu, cô ta chỉ là một thứ khát vọng, hay chỉ là một sự tiếc thương dành cho cái đẹp. Ariel mới chính là bầu bạn thích hợp với nhân vật chính nhất.
.
Em gái hệ cứu rỗi và manh chủ hệ thánh mẫu mà kết hợp lại là siêu cấp manh luôn!
.
Máu chó của Đỗ Trạch sôi trào, sau đó mới kịp nhận ra, vì cậu không đáp lại, em gái trước mắt đã sốt ruột đến gần khóc.
.
Ariel dùng tay đè xuống yết hầu và chỉ vào miệng mình, cố gắng biểu đạt việc mình không thể nói chuyện và rất xin lỗi. So với bị người phát hiện ra khiếm khuyết, nàng có vẻ như để ý đến việc mình không thể giải thích hơn. Đỗ Trạch bất giác chạm vào tai nghe của mình. Thấy Ariel như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy mình đã quá mức để ý đến những chuyện không đâu như một cụ già.
.
“Tôi không sao, cô viết chữ đi, tôi có thể hiểu được.” Đỗ Trạch cố gắng làm nét mặt của mình dịu dàng hơn một chút. “Tôi là Đỗ Trạch, cô tên gì?”
.
Độc giả ngu ngốc cứ thế mà thông đồng với công chúa Tinh Linh tộc. Cũng như trong nguyên tác, Ariel rất vui khi có người chịu nói chuyện với mình, hầu như mỗi ngày nàng đều chạy đến tìm Đỗ Trạch. Dù phần lớn thời gian đều là Ariel viết chữ, Đỗ Trạch thỉnh thoảng góp đôi lời, nhưng điều này cũng đủ để Ariel thỏa mãn. Đỗ Trạch bắt đầu rối rắm, cậu lại hóa rồ đi cướp đất diễn rồi, và lần này là của nhân vật chính mới chết. Thế thì làm sao mà nhân vật chính tăng độ hảo cảm với Ariel được chứ? Dù biết thế nhưng Đỗ Trạch vẫn không tài nào từ chối Ariel được, bởi vì càng trò chuyện, cậu càng phát hiện công chúa Tinh Linh tộc này tịch mịch ghê gớm. Vì thế tên ngốc quyết định sẽ nhắc tới nhân vật chính trong quá trình trao đổi, mồi hàng cho cái người nhất định phải ở cạnh công chúa Tinh Linh.
.
Sau nhiều lần vắt hết óc bói ra tất cả những từ ca ngợi rườm rà của Đỗ Trạch, Ariel đã nảy sinh hứng thú với Tu, nàng cầm nhánh cây viết: [Trên thế giới này thật sự có con người hoàn hảo đến thế sao?]
.
Đỗ Trạch không chút do dự gật đầu, Ariel tiếp tục viết: [Có thể nói cụ thể hơn về hắn không?]
.
Thấy Đỗ Trạch sửng sốt, Ariel đung đưa nhánh cây.
.
[Ngươi miêu tả hắn rất tốt, nhưng… ] Ariel tạm dừng một chút, dường như đang phiền não để kiếm từ hình dung cho đúng nhất. [… cảm giác không chân thật? Hắn giống một nhân vật hoàn hảo vô khuyết trong thơ ca, chỉ có một khái niệm trừu tượng. Ngươi có thể cho ta biết hắn thích thứ gì hay muốn làm gì không?]
.
Thấy cặp mắt trông mong của Ariel, Đỗ Trạch chỉ biết trái tim mình trong khoảnh khắc đó như ngừng đập.
.
—— Thích thứ gì?
.
Sức mạnh, quyền lực, tiền tài, mỹ nữ là những thứ mà nhân vật chính thích, mọi độc giả đều biết vậy. Nhưng Đỗ Trạch chợt nhận ra, trong giây phút này, cậu thật sự không thể nói ra người luôn ở bên cạnh mình từ đầu đến cuối rốt cuộc thích cái gì.
.
—— Muốn làm gì?
.
Trả thù Thần điện Quang Minh, hủy diệt thế giới, đó là mục tiêu trước giờ của nhân vật chính. Nhưng nếu đã một lòng muốn trả thù thần điện Quang Minh và hủy diệt thế giới thì nhân vật chính có chờ bên ngoài bánh xe thời gian đến tận bốn năm không?
.
Người quen biết cậu là Tu, người ở bên cạnh cậu là Tu, người chờ đợi cậu cũng là Tu, mà nhân vật chính trong《Hỗn huyết》thì sẽ chẳng bao giờđi làm những chuyện này.
.
Lần đầu tiên Ariel thấy được sự dao động mãnh liệt trên khuôn mặt Đỗ Trạch, nàng kích động dùng nhánh cây múa máy: [Sao vậy? Ta không có nói sai cái gì chứ ——]
.
“Giờ tôi mới nhận ra…” Giọng nói Đỗ Trạch nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy được. “Mình đã rất quá đáng.”
.
Từ đầu đến cuối, cậu luôn coi Tu là nhân vật chính, chứ chưa bao giờ coi hắn là một “con người”. Người luôn gào thét muốn cảm hóa nhân vật chính là cậu, vừa ngạo mạn lại rất khôi hài. Cậu biết tất tần tật những thứ mà nhân vật chính trong《Hỗn huyết》muốn, thế nhưng đó lại không phải là thứ Tu muốn.
.
Ariel bỗng thấy Đỗ Trạch giương mắt nhìn thẳng vào mình, lần đầu tiên nói ra một câu dài.
.
“Tôi vẫn chưa hiểu hắn. Sau này, tôi nhất định sẽ nói cho cô biết hắn là người như thế nào.”
.
Ariel kinh ngạc gật đầu, tuy không rõ lắm, nhưng nàng nghe được sự nghiêm túc và kiên định trong giọng nói của Đỗ Trạch. Nàng nhìn thanh niên tóc đen lại quay về dáng vẻ lạnh lùng, nhịn không được viết rằng: [Tại sao ngươi lại không chịu biểu lộ tình cảm ra? Cứ luôn mang vẻ mặt đó.]
.
Đỗ Trạch đờ người, cậu coi như không có việc gì rồi dời tầm mắt đi, nhìn những Tinh Linh đang lui tới ở phía xa. Những sinh vật xinh đẹp đó luôn mang vẻ hời hợt, lạnh lùng, hệt như những vị tiên không nhuốm khói lửa nhân gian.
.
“Họ cũng không có biểu cảm…”
.
[Không giống.] Ariel vội vàng viết: [Cả trong lẫn ngoài họ đều “không”, không tình cảm, cũng không có biểu cảm.]
.
Đỗ Trạch trầm mặc, thật ra cậu đã biết Tinh Linh tộc đang rơi vào ngõ cụt. Vì sao cây sinh mệnh lại “vẩn đục”? “Vẩn đục” rốt cuộc là cái gì? Khi nhân vật chính tìm được cách trao đổi với cây sinh mệnh, hắn biết được tất cả.
.
Suy cho cùng, Tinh Linh tộc là tự làm tự chịu, chủng tộc xinh đẹp này đã phạm phải một sai lầm lớn: Họ tin rằng những tình cảm dư thừa sẽ gây trở ngại đến việc tu luyện của họ, cho nên mỗi một Tinh Linh đến độ tuổi nhất định sẽ cử hành “lễ thành niên” — những tình cảm mà họ cho là dư thừa sẽ được đưa vào cây sinh mệnh, điều này dẫn đến việc mỗi Tinh Linh đều mang vẻ lạnh lùng. Hàng vạn năm qua, các tinh linh ném những tình cảm tiêu cực cho cây sinh mệnh, nhưng cho dù thùng rác có lớn cỡ nào thì một ngày nào đó nó cũng sẽ bão hòa, vì thế những chất đen dần dần trào ra khỏi cây sinh mệnh, đó là “vẩn đục”. Sau khi nghe nói nhân vật chính hấp thụ “vẩn đục” và càng hắc hóa hơn, cảm tình của Đỗ Trạch với Tinh Linh tộc đã down xuống đáy vực chỉ trong chớp mắt.
.
Vì Ariel luôn bị Tinh Linh tộc coi thường nên đã không cử hành lễ thành niên, nhưng nàng cũng chỉ biết trơ mắt nhìn Tinh Linh tộc lâm vào vòng tuần hoàn ác tính. Trước đó, Đỗ Trạch có hỏi Ariel vì sao cậu bị bắt đến đây, Ariel đã trả lời rằng, có một vong linh nói với Tinh Linh tộc rằng nàng ta có cách xử lý “vẩn đục” của cây sinh mệnh, với điều kiện họ phải giúp nàng ta bắt một người ở di tích Chu Nho về. Tinh Linh tộc rơi vào đường cùng nên đành phải đáp ứng. Trong những câu chữ mà Ariel viết toát ra một nỗi bi ai, đó là cảm giác phải trơ mắt nhìn Tinh Linh tộc bước vào ngõ cụt. Nhờ Ariel, Đỗ Trạch biết được vong linh đó tên là Arnatt. Nhìn cái tên xa lạ này, độc giả ngốc nghếch liều mạng nhớ lại các tình tiết của《Hỗn huyết》, hoàn toàn không xuất hiện người này, gần đây vật thể lạ càng ngày càng nhiều…
.
Lúc này bên trên vang lên tiếng lá cây bị giẫm đạp. Ariel hốt hoảng đứng dậy, cùng Đỗ Trạch nhìn lên. Chỉ chốc lát sau, Simon mất dạng nhiều ngày lại xuất hiện trước mặt họ, bên cạnh hắn còn có một nữ nhân diêm dúa, bộ áo choàng đen trên người đã chứng minh cho thân phận pháp sư vong linh của ả.
.
Ánh mắt Simon lướt nhanh qua Ariel, như không nhìn thấy vị công chúa Tinh Linh tộc đó. Hắn bảo nữ nhân diêm dúa nhìn Đỗ Trạch: “Đây là người mà ngươi muốn.”
.
Nữ nhân diêm dúa quan sát Đỗ Trạch một hồi, sau đó hừ lạnh: “Hứa hẹn của Tinh Linh tộc là đây sao? Tóm đại một người đến lừa ta?”
.
Simon lấy một chiếc nhẫn đã vỡ ra, lạnh lùng nói: “Lúc ấy, y đứng cạnh một Chu Nho, nhẫn của ngươi có phản ứng với họ.”
.
“Chu Nho?” Trên khuôn mặt nữ nhân diêm dúa toát lên vẻ kinh ngạc, sâu trong đó là một sự kiêng kị và sợ hãi sâu sắc. Ả lặp lại bằng giọng nói không thể tin được: “Sao lại có Chu Nho?! Chu Nho tộc đã biến mất vào ba vạn năm trước rồi mà!”
.
“Chu Nho đã xuất hiện, chỉ cần đến di tích Chu Nho, ngươi sẽ có thể nhìn thấy kẻ thù lớn nhất của Vong Linh tộc.” Tuy giọng nói Simon ngang phè, nhưng lại khiến người ta nghe được sự trào phúng trong đó. “Chúng ta đã mang người về từ di tích Chu Nho, ngươi phải thực hiện lời hứa.”
.
“Nhưng người ta muốn là kẻ đã giết học trò của ta!” Nữ nhân diêm dúa nhìn chằm chằm Simon, bỗng dưng nở nụ cười quyến rũ: “Như ngươi đã nói, chiếc nhẫn ta đưa ngươi chỉ có phản ứng với hai người, nếu không phải Nhân tộc này thì là tên Chu Nho kia. Ngươi mang Chu Nho về đây, ta sẽ lập tức giúp các ngươi xử lý ‘vẩn đục’ trên cây sinh mệnh.”
.
Trong mắt Simon thoáng hiện sự sợ hãi, hắn trầm mặc hồi lâu rồi chỉ vào Đỗ Trạch: “Tên Chu Nho kia rất coi trọng y.”
.
Nữ nhân diêm dúa lại nhìn về phía Đỗ Trạch, lúc này, ả bước thẳng tới.
.
“Không biết ngươi có từng nghe tên ta từ miệng học trò của ta không.” Nữ nhân diêm dúa vươn tay, móng tay đỏ tươi xượt qua cằm Đỗ Trạch: “Ta là Arnatt, một pháp sư tử linh.”
.
Nhìn cách ăn mặt của ả ta và nghe được hai chữ “học trò” quen thuộc, cuối cùng Đỗ Trạch cũng nhớ ra Arnatt là ai. Mẹ nó, ả chẳng phải là đạo sư của tên pháo hôi Tinh Linh hắc ám kia hả?
.
Arnatt quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Đỗ Trạch, định tìm ra một chút dao động từ biểu cảm của cậu nhưng lại hoàn toàn thất bại. Bất quá, việc này chẳng là cái thá gì với Arnatt, tay ả trượt xuống, vén cổ áo Đỗ Trạch ra.
.
“Quên nói…” Arnatt ôm chặt lấy Đỗ Trạch đang định lui về sau, tựa đầu vào cổ cậu, răng nanh nhọn hoắc trồi ra. “Ta là quỷ hút máu.”
.
Đỗ Trạch run mạnh, không biết là do da bị xé rách hay là do khiếp sợ vì lời nói của Arnatt. Quỷ hút máu là một nhánh của Vong Linh tộc, khả năng khống chế máu của họ không ai sánh bằng. Họ có thể biết được rất nhiều thông tin từ máu, ví dụ như suy nghĩ, hoặc là ký ức.
.
Việc bị hút máu chẳng là gì với Đỗ Trạch cả, nhưng cậu biết nếu tiếp tục nữa thì sẽ bất lợi cho mình. Cậu vung tay định đẩy ả ra khỏi người, nhưng toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Ariel đứng bên hốt hoảng ngăn cản, nhưng nàng không thể tách rời Arnatt và Đỗ Trạch. Nàng nhìn Simon, ánh mắt lộ rõ vẻ cầu xin.
.
Simon thờ ơ, lúc Đỗ Trạch sắp chết vì mất máu quá nhiều, hắn mới ra tay chặn lại.
.
“Không được giết người ở lãnh địa của Tinh Linh.”
.
Arnatt lùi lại tránh đòn tấn công của Simon. Ả nhìn Đỗ Trạch đang được Ariel đỡ lấy, tay quệt vết máu đỏ tươi trên môi.
.
“Vì sao ta lại không đọc được suy nghĩ và ký ức của ngươi chứ?”
.
Tiểu sinh đã luyện được bế quan bí thuật đó.
.
Đỗ Trạch đè lên cổ, một cơn choáng váng ập đến, việc mất máu quá nhiều khiến cậu không thể đứng vững được nữa, chỉ có thể vô lực ngồi bệt xuống đất. Trước mắt cậu xuất hiện một mảng sáng rực rỡ, cuối cùng, sắc đỏ chủ đạo lọt vào tầm nhìn của cậu, chúng dần hợp thành một hình nhân có màu đỏ máu, rất giống…
.
“Huyết khế thú!?” Arnatt nhìn hình nhân đỏ như máu xuất hiện trước mặt Đỗ Trạch, kinh ngạc kêu lên.
.
Đỗ Trạch nhắm nghiền hai mắt, cậu biết người đó đã đến.
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Độc giả: Tôi vẫn chưa hiểu hắn.
.
Tác giả: Dưới đây là hồ sơ bệnh án.
.
【Tên: Tu
.
Thuộc tính: Nhân vật chính
.
Người ưa thích: Đỗ Trạch
.
Món ăn ưa thích: Đỗ Trạch
.
Đồ chơi ưa thích: Đỗ Trạch
.
Giường ưa thích: Đỗ Trạch
.
…
.
Giấc mộng: (@Nhân vật chính)】
.
Nhân vật chính: Tám chủng tộc chơi Đỗ Trạch.
.
Độc giả: … Tôi không muốn hiểu nữa. 〒▽〒
.
/96
|