Tác giả: Trong YY văn, bách hợp có thể bẻ thẳng.
.
Làn da hai người tiếp xúc không một chút trở ngại. Tu phát hiện mình không hề ghét cảm giác này. Thân thể người nọ rất ấm áp, dán trên làn da luôn lạnh như băng của vong linh khiến hắn cảm thấy toàn thân mình như được sưởi ấm.
.
Mùi hương đó…
.
Tu chần chờ một lát rồi vươn tay kiểm tra hô hấp của Đỗ Trạch. Theo từng nhịp Đỗ Trạch thở ra, ngón tay của hắn bị khí nóng bao trùm, nhưng vẫn không che dấu được hơi thở lạnh lẽo thuộc về vong linh.
.
Vì động tác của Tu mà Đỗ Trạch bừng tỉnh. Thanh niên tóc đen mở to cặp mắt mờ mịt nhưng không ngẩng đầu, tay phải lại nhanh nhẹn sờ soạng mắt kính của mình. Khi Đỗ Trạch đeo kính xong rồi thoáng ngẩng đầu thì bỗng chạm phải ánh mắt của Tu, độc giả ngu ngốc cảm giác như đã thấy được kết cuộc.
.
Trong sách chẳng phải đã nói nhân vật chính sẽ hôn mê năm ngày ư, sao bây giờ chỉ mới nằm bốn ngày đã tỉnh rồi!?
.
Độc giả khổ bức khóc không ra nước mắt. Lúc hai chị em Ma tộc xinh đẹp dẫn họ vào thành Belial, Đỗ Trạch được ăn sung mặc sướng đã khờ dại tin rằng tất cả đau khổ đều đã qua đi và một tương lai tốt đẹp đang chờ đón mình. Tiếp đó, cái người mới ôm ấp tình cảm non nớt kia đã bị lời nguyền phang cho một cú trí mạng.
.
Lời nguyền âm linh không hoàn tác được!
.
Nguyên lý của lời nguyền âm linh là sai khiến một âm linh xâm nhập vào cơ thể của mục tiêu đã chỉ định, âm linh sẽ làm cho linh hồn của kẻ bị nguyền trở nên rét lạnh. Vì tác dụng của nó là đối với linh hồn, cho nên kẻ bị nguyền có mặc nhiều áo đến mấy cũng vô dụng, dù sử dụng nguyên tố lửa cũng không thể ấm áp nổi. Nếu nhìn từ bên ngoài, nhiệt độ cơ thể của kẻ bị nguyền không có bất cứ khác thường nào, thương tổn của nó đối với thân thể là rất thấp, chỉ đơn thuần là một loại tra tấn. Bởi vậy có thể thấy rằng, chủ thể của lời nguyền là âm linh, nên chỉ cần đẩy âm linh ra khỏi cơ thể hoặc tiêu diệt nó thì lời nguyền sẽ biến mất. Trong《Hỗn huyết》, nhân vật chính đã hút âm linh từ trong cơ thể Elise ra.
.
Tiếp đến là một hồi bi kịch của Đỗ Trạch. Cậu chưa bao giờ thấy âm linh nào ngốc như vậy. Lời nguyền này coi như có thể hoàn tác được, nhưng nó vẫn không cản được sự lưu luyến của âm linh. Lúc nửa đêm, Đỗ Trạch hoàn tác, âm linh trong cơ thể cậu tự động bị gạt ra, sau đó thì hai tên ngốc cứ mắt to trừng mắt nhỏ. Lần đầu tiên thấy âm linh, Đỗ Trạch rất có hứng thú ngồi xem cái bóng màu trắng mang vẻ mặt gào thét kia. Âm linh giữ nguyên vẻ mặt gào thét mờ mịt nhìn quanh một chút rồi đột nhiên dùng tốc độ như tên bắn lao về cơ thể Đỗ Trạch.
.
Đỗ Trạch: …
.
Mẹ nó, mày chui ra chỉ để bán manh thôi hả?! Chủ nhân mày đã treo rồi, van cầu mày theo đuổi tự do đi!
.
Đỗ Trạch chịu đựng cái lạnh thấu xương qua một ngày. Tới 0 giờ, âm linh lại bị gạt ra. Thừa dịp âm linh đó đang choáng váng đầu óc không rõ tại sao mình lại bị trôi ra, Đỗ Trạch xoay người bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn bị đứa trẻ âm linh bổ nhào vào. Vào ngày thứ ba, thấy vẻ mặt âm linh đó gần khóc đến nơi, Đỗ Trạch cũng rất muốn khóc. Dù xung quanh có nhiều sinh vật đến đâu thì âm linh đó chỉ nhận định mỗi Đỗ Trạch, không phải Đỗ Trạch thì không chịu.
.
Verl bảo mình không biết làm sao. Người trong thành Belial không am hiểu gì về ma pháp tử linh, chứ nếu không lúc trước đã chẳng bị dịch máu độc làm cho chật vật khôn cùng. Đỗ Trạch khóc không ra nước mắt chỉ có thể đặt hy vọng lên Tu hiện đang hôn mê, cặp mắt Đỗ Trạch nhìn Tu lúc này bỗng xanh loè. Đây là liều thuốc cứu mạng cộng thêm túi giữ ấm hình người đó.
.
Lời nguyền âm linh có thể bị suy giảm nếu dùng vong linh cao cấp hơn nó trấn áp. Trong nguyên tác《Hỗn huyết》, Verl thường xuyên chạy đến biển tử linh để tìm cách giảm bớt cơn lạnh cho Elise, mãi cho đến một lần lâm nguy thì gặp được nhân vật chính.
.
Trong thành Belial còn có phù thủy vong linh nào cao cấp hơn nữa à?
.
Vì thế độc giả không nhịn được vươn bàn tay tội lỗi của mình về phía nhân vật chính. Khi Đỗ Trạch cầm tay Tu, những ngón tay bị đông cứng của cậu cuối cùng cũng quay về độ ấm ban đầu. Nhưng đó chỉ mới là tay thôi, những chỗ không tiếp xúc với Tu vẫn lạnh thấu xương như cũ. Vậy nên, tiết tháo của Đỗ Trạch bắt đầu rụng xuống.
.
Lúc đầu là nắm chặt tay, sau đó là ôm cả cánh tay, cuối cùng độc giả phát rồ lên cấu xé quần áo của nhân vật chính, quấn chặt không chịu buông ra. Từ lúc bắt đầu, đối tượng bị áp vẫn hôn mê, vì vậy đây là một màn xâm lược cực kỳ vô nhân đạo.
.
Độc giả đần độn tính toán rất tỉ mỉ: chỉ cần thu xếp tất cả về vị trí cũ trước khi nhân vật chính tỉnh lại thì nhân vật chính sẽ không hề hay biết mình đã bị một giống đực khác cưỡng chế. Ôm lấy Tu, Đỗ Trạch đã mấy ngày không ngủ vì rét lạnh bắt đầu mơ mơ màng màng rồi vô thức chìm vào giấc ngủ.
.
Mà lúc này, Đỗ Trạch lại chuyển tầm nhìn từ đôi mắt tăm tối sang ***g ngực của Tu rồi trầm mặc.
.
Tu nhìn chăm chú khuôn mặt lạnh lùng của Đỗ Trạch. Đây là lần đầu tiên hắn quan sát đối phương ở khoảng cách gần đến vậy, mỗi một đường nét trên mặt người nọ đều được phóng đại lên nhiều lần và lọt vào mắt hắn rất rõ ràng. Hắn bỗng phát hiện người này thật ra cũng không lạnh lùng như đã tượng. Tuy khuôn mặt thanh niên tóc đen không đổi sắc, nhưng những đường cong căng chặt trên đó thay vì nói là từ chối thì chẳng bằng đổi lại là hoang mang đi?
.
Đỗ Trạch hoàn toàn không ý thức được việc bản tính ngu ngốc của mình sắp bị Tu vạch khỏi cái vẻ ngoài thanh cao lạnh lùng này. Dưới ánh mắt của Tu, cậu mang tai nghe lên, gian nan tìm lời giải thích.
.
Nhân vật chính, anh phải bình tĩnh. Tiểu sinh biết anh rất muốn yêu thương nhung nhớ em gái, nhưng người tính không bằng trời tính, cái lời nguyền kia cứ khăng khăng gọi lộn số…
.
“…, … Cơ thể rất lạnh.”
.
… Cậu lại bắt đầu nổi cơn ngu rồi nhầm lời kịch.
.
Ngọn lửa bên trong đôi mắt Tu nhảy nhót một hồi, sau đó bỗng dưng tắt phụt. Không có ngọn lửa soi rọi, cặp mắt như tro tàn của vong linh chẳng còn chút điểm sáng nào, cả ảnh phản chiếu cũng không. Nhưng Đỗ Trạch cứ có cảm giác mình trong mắt Tu bây giờ thuần túy chỉ là linh hồn. Vị phù thủy đang xem xét trạng thái linh hồn của cậu. Khi nhìn lại lần nữa, cặp mắt Tu đã trở về bình thường. Lúc này, Đỗ Trạch nghe Tu nói: “Ta sẽ làm ngươi ấm áp.”
.
—— Có cần phải chuyên nghiệp vậy không!
.
Sau đó độc giả ngốc nghếch trơ mắt nhìn nhân vật chính chuyên nghiệp bắt đầu thực hiện hành động cứu giúp có khoa học.
.
Kính mắt bị tháo xuống, Đỗ Trạch còn chưa kịp phản ứng đã bị trở ngược lại, Tu thì quỳ xuống chống bên trên cậu, mái tóc đen dài uốn lượn trượt khỏi bờ vai tái nhợt. Không đợi Đỗ Trạch vì rét lạnh mà run rẩy cuộn người lại, Tu cúi xuống hôn lên môi Đỗ Trạch.
.
Đây không phải lần đầu tiên môi họ dán vào nhau. Lúc đầu gặp mặt, bộ xương nằm dưới bức tượng đã nhìn thanh niên tóc đen kiên quyết bước tới trước mặt mình rồi ngồi xổm xuống hôn môi để cứu mình. Bây giờ, người thanh niên tóc đen ấy lại đang nằm trên giường nhìn vị phù thủy tuấn mỹ tái nhợt kia hôn mình – cũng là để cứu. Cùng một đối tượng, cùng một hành động, cùng cả mục đích, nhưng vì cách thể hiện của bên chủ động mà sự tương phản lại rất lớn.
.
Lúc trước Đỗ Trạch mang suy nghĩ “muốn cứu hắn, không muốn hắn thống khổ” mà hiến dâng linh hồn của mình. Hiện tại, Tu cũng có một suy nghĩ tương tự. Ngọn lửa trong mắt Tu dao động. Hắn hơi rũ mắt, tập trung toàn bộ suy nghĩ vào việc chiếm đoạt.
.
Người này… rất quan trọng.
.
Đỗ Trạch cảm thấy sự lạnh lẽo của Tu dán lên môi mình, đầu lưỡi mềm mại tiến vào dò xét. Đỗ Trạch nhất thời không biết mình nên để lưỡi ở chỗ nào. Dù biết rất rõ đây là một hành động cứu trợ, nhưng môi và môi dán vào nhau vẫn mang một ý nghĩa khác. Ngoại trừ lần cống hiến linh hồn đó, đây là lần thứ hai Đỗ Trạch hôn môi, cùng một đối tượng, nhưng có vẻ mãnh liệt hơn trước rất nhiều. Lúc đó đối phương mang hình thái một bộ xương, sao có thể đánh đồng với hình người phù thủy bây giờ được. Đỗ Trạch cảm thấy rất mới lạ, có một người hôn cậu, mà người đó lại là một giống đực.
.
Tu quấn lấy đầu lưỡi cứng đơ của Đỗ Trạch, nhẹ nhàng mút vào. Cảm giác linh hồn bị lôi kéo lại xuất hiện, cơn lạnh thấu xương trong cơ thể từ từ tan đi. Tuy biết thứ bị Tu hút ra là âm linh trong người cậu, nhưng tình cảnh trước mặt lại vô tình khiến Đỗ Trạch sợ hãi. Lúc cống hiến linh hồn, mạng của cậu suýt chút nữa đã bị đánh bay. Ở vùng đất thất lạc, tuy mỗi ngày đều bị mất đi một phần linh hồn, nhưng đều là do nhân vật chính dùng ma pháp vong linh tóm được từ chỗ cậu.
.
Trong tầm mắt mờ nhạt, ngọn lửa nơi mắt Tu chợt nảy lên một chút.
.
[… Ngươi đang sợ hãi?]
.
Đỗ Trạch sửng sốt. Tình huống rất quen thuộc, khi đó nhân vật chính cũng dùng phương pháp nói chuyện trong đầu như thế này. Còn Đỗ Trạch thì vẫn như cũ không biết đáp lại kiểu gì, cậu theo bản năng muốn rụt lưỡi, nhưng lại thất bại.
.
Tu trầm mặc, sau đó vươn tay vuốt tóc Đỗ Trạch.
.
[Đừng sợ.]
.
Độc giả thoáng cái như được động viên an ủi. Đối với biểu hiện trái ngược so với lúc trước của nhân vật chính, Đỗ Trạch cảm thấy mình không cần phải viết cuốn tự truyện《Sự tổn thương không tưởng được của anti-fan》nữa, mà có thể đi viết một bộ sách có tựa là 《Manh chủđược luyện thành như thế nào》, chủđề: manh chủ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Trong lúc đầu óc đang tự thẩm, độc giả ngu ngốc không hề phát hiện hành động của Tu không còn đơn thuần là hút âm linh ra nữa. Đầu lưỡi lạnh băng của Tu liếm lấy lưỡi Đỗ Trạch, xúc cảm mềm mại ướt át này khiến phù thủy hơi hơi nheo mắt lại.
.
Quá thoải mái…
.
“Ngài Đỗ Trạch, đồng bạn ngài tỉnh…”
.
Từ phía cánh cửa vang lên một giọng nói rồi lập tức im bặt. Hai người trên giường chợt bừng tỉnh rồi tách nhau ra. Đỗ Trạch và Tu đồng thời quay đầu nhìn, Verl đang khiếp sợ bụm miệng lại, giật nảy người nhìn họ.
.
Q: Khi một em gái mở cửa rồi bắt gặp hai trang tử hán để trần thân trên đè lên nhau, em gái đó sẽ nghĩ gì?
.
A: Ồ, hành động cứu giúp trong sáng đây mà.
.
… Nói thế ai mà tin được!
.
Sau khi thấy ánh mắt u ám của Tu cùng với ánh mắt lạnh (tuyệt) lùng (vọng) của Đỗ Trạch, Verl hốt hoảng giải thích: “Ta, ta có gõ cửa… xin lỗi đã quấy rầy! Nếu các ngươi xong rồi thì xin hãy đến phòng tiếp khách tìm ta, ta có việc muốn thỉnh giáo. Thật sự rất xin lỗi!”
.
Cánh cửa đóng sầm lại, Đỗ Trạch hoảng hốt nhìn cái danh hiệu gay nện thật mạnh vào đầu mình. Với rào cản xã giao ngạo kiều, chắc chắn cậu sẽ không thể giải thích mọi chuyện một cách rõ ràng được. Cậu chỉ còn cách đặt hy vọng lên một vị khác. Đỗ Trạch nhìn Tu đang rất bình tĩnh mặc quần áo vào, uyển chuyển nhắc nhở một câu: “Cô ấy hình như đang hiểu lầm cái gì đó.”
.
Nhân vật chính à, hậu cung của anh đang nghĩ anh là gay đấy! Mau mau làm sáng tỏ đi!
.
Tu có vẻ rất kỳ quái liếc mắt nhìn cậu: “Hiểu lầm cái gì?”
.
“…”
.
Dưới sự giải thích ngắt quãng của Đỗ Trạch, Tu đã hiểu được. Hắn hơi nhíu mày, như vẫn cảm thấy chưa rõ lắm: “Vì sao nàng ta lại nghĩ như vậy?”
.
Chẳng lẽ cậu phải nói với nhân vật chính rằng chị em Ma tộc thật ra là một đôi bách hợp, cho nên cô chị lúc nãy mới nhanh chóng “lý giải” được mối quan hệ giữa họ là gì chắc?!
.
Không nhầm đâu, hai chị em xinh đẹp Verl và Elise thật sự là một cặp đấy, dĩ nhiên là trước khi gặp nhân vật chính. Để thêm phần đa dạng của hậu cung, mong muốn có được hai chị em bách hợp trong YY văn đã tràn lan khắp nơi, vì thế Nhất Diệp Tri Khâu đã viết ra một đôi bách hợp để chiều lòng các độc giả của《Hỗn huyết》. Dù sao thì chung điểm văn cũng có một điều lệ bất thành văn là: trong YY văn, bách hợp có thể bẻ thẳng.
.
Vẻ mặt chính trực của nhân vật chính khiến Đỗ Trạch chẳng thể nào nhìn thẳng được. Đỗ Trạch đột nhiên cảm thấy mình thật xấu xa, thật đáng hổ thẹn. Thì ra trước giờ cậu vẫn luôn hiểu lầm nhân vật chính. Những hành động gần đây của nhân vật chính khiến cậu nghĩ mình đang xuyên đến một bộ đồng nhân của《Hỗn huyết》, bây giờ thì coi bộ nhân vật chính vẫn ngay thẳng đến mức khiến người người phẫn nộ. Chắc những hành động không tiết tháo này là do chịu ảnh hưởng bởi tính cách của Ma tộc cùng với cuốn sách yêu nghiệt kia.
.
Đồng nhân văn: Cháu vẫn còn quá trẻ.
.
Vì sự khỏe mạnh của manh chủ, Đỗ Trạch vội cắt ngang đề tài. Khi thay xong quần áo rồi đi đến phòng tiếp khách, họ phát hiện Verl không có mặt ở đó. Một người hầu thông báo: Elise tỉnh lại, Verl đã đến thăm Elise và mời họ qua thẳng phòng đó để tìm nàng.
.
Tu và Đỗ Trạch tới phòng của chị em Ma tộc thì thấy cảnh Verl đang khóc nức nở ôm chặt lấy Elise.
.
“Ô… Đồ ngốc này! Tại sao lại phải làm nổ đấu khí… Ngươi biết rõ ta yêu ngươi đến nhường nào mà lại làm chuyện độc ác như vậy trước mặt ta…”
.
Trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Elise chợt tái xanh mang theo vẻ yếu ớt. Nàng chỉ cười điềm tĩnh, vươn cánh tay vô lực ôm lấy tỷ mình.
.
“Bởi vì ta cũng yêu ngươi, tỷ à.”
.
Verl nghe vậy vội vàng hôn lên môi Elise. Elise không chối từ mà làm nụ hôn này sâu hơn.
.
Đỗ Trạch mất tự nhiên xoay đầu sang chỗ khác, ngón tay mân mê đôi môi chứng tỏ nội tâm tên điếu ti đang rất nhộn nhạo. Cậu hoàn toàn không thấy được sự cổ quái của Tu khi nghe được những lời đó, cũng không hề thấy được vẻ kinh ngạc trên mặt Tu khi hai chị em đó hôn nhau.
.
******
.
******
.
Các nàng nói… yêu?
.
Đó là cái gì.
.
——【Hộp bí mật】
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Tác giả: Trong YY văn, bách hợp có thể bẻ thẳng.
.
Độc giả: Khen ngợi.
.
Nhân vật chính: … (← Người thực hiện)
.
Tác giả: Trong ĐM văn, thẳng nam có thể bẻ cong.
.
Nhân vật chính: Khen ngợi.
.
Độc giả: … (← Người bị thực hiện)
.
.
Làn da hai người tiếp xúc không một chút trở ngại. Tu phát hiện mình không hề ghét cảm giác này. Thân thể người nọ rất ấm áp, dán trên làn da luôn lạnh như băng của vong linh khiến hắn cảm thấy toàn thân mình như được sưởi ấm.
.
Mùi hương đó…
.
Tu chần chờ một lát rồi vươn tay kiểm tra hô hấp của Đỗ Trạch. Theo từng nhịp Đỗ Trạch thở ra, ngón tay của hắn bị khí nóng bao trùm, nhưng vẫn không che dấu được hơi thở lạnh lẽo thuộc về vong linh.
.
Vì động tác của Tu mà Đỗ Trạch bừng tỉnh. Thanh niên tóc đen mở to cặp mắt mờ mịt nhưng không ngẩng đầu, tay phải lại nhanh nhẹn sờ soạng mắt kính của mình. Khi Đỗ Trạch đeo kính xong rồi thoáng ngẩng đầu thì bỗng chạm phải ánh mắt của Tu, độc giả ngu ngốc cảm giác như đã thấy được kết cuộc.
.
Trong sách chẳng phải đã nói nhân vật chính sẽ hôn mê năm ngày ư, sao bây giờ chỉ mới nằm bốn ngày đã tỉnh rồi!?
.
Độc giả khổ bức khóc không ra nước mắt. Lúc hai chị em Ma tộc xinh đẹp dẫn họ vào thành Belial, Đỗ Trạch được ăn sung mặc sướng đã khờ dại tin rằng tất cả đau khổ đều đã qua đi và một tương lai tốt đẹp đang chờ đón mình. Tiếp đó, cái người mới ôm ấp tình cảm non nớt kia đã bị lời nguyền phang cho một cú trí mạng.
.
Lời nguyền âm linh không hoàn tác được!
.
Nguyên lý của lời nguyền âm linh là sai khiến một âm linh xâm nhập vào cơ thể của mục tiêu đã chỉ định, âm linh sẽ làm cho linh hồn của kẻ bị nguyền trở nên rét lạnh. Vì tác dụng của nó là đối với linh hồn, cho nên kẻ bị nguyền có mặc nhiều áo đến mấy cũng vô dụng, dù sử dụng nguyên tố lửa cũng không thể ấm áp nổi. Nếu nhìn từ bên ngoài, nhiệt độ cơ thể của kẻ bị nguyền không có bất cứ khác thường nào, thương tổn của nó đối với thân thể là rất thấp, chỉ đơn thuần là một loại tra tấn. Bởi vậy có thể thấy rằng, chủ thể của lời nguyền là âm linh, nên chỉ cần đẩy âm linh ra khỏi cơ thể hoặc tiêu diệt nó thì lời nguyền sẽ biến mất. Trong《Hỗn huyết》, nhân vật chính đã hút âm linh từ trong cơ thể Elise ra.
.
Tiếp đến là một hồi bi kịch của Đỗ Trạch. Cậu chưa bao giờ thấy âm linh nào ngốc như vậy. Lời nguyền này coi như có thể hoàn tác được, nhưng nó vẫn không cản được sự lưu luyến của âm linh. Lúc nửa đêm, Đỗ Trạch hoàn tác, âm linh trong cơ thể cậu tự động bị gạt ra, sau đó thì hai tên ngốc cứ mắt to trừng mắt nhỏ. Lần đầu tiên thấy âm linh, Đỗ Trạch rất có hứng thú ngồi xem cái bóng màu trắng mang vẻ mặt gào thét kia. Âm linh giữ nguyên vẻ mặt gào thét mờ mịt nhìn quanh một chút rồi đột nhiên dùng tốc độ như tên bắn lao về cơ thể Đỗ Trạch.
.
Đỗ Trạch: …
.
Mẹ nó, mày chui ra chỉ để bán manh thôi hả?! Chủ nhân mày đã treo rồi, van cầu mày theo đuổi tự do đi!
.
Đỗ Trạch chịu đựng cái lạnh thấu xương qua một ngày. Tới 0 giờ, âm linh lại bị gạt ra. Thừa dịp âm linh đó đang choáng váng đầu óc không rõ tại sao mình lại bị trôi ra, Đỗ Trạch xoay người bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn bị đứa trẻ âm linh bổ nhào vào. Vào ngày thứ ba, thấy vẻ mặt âm linh đó gần khóc đến nơi, Đỗ Trạch cũng rất muốn khóc. Dù xung quanh có nhiều sinh vật đến đâu thì âm linh đó chỉ nhận định mỗi Đỗ Trạch, không phải Đỗ Trạch thì không chịu.
.
Verl bảo mình không biết làm sao. Người trong thành Belial không am hiểu gì về ma pháp tử linh, chứ nếu không lúc trước đã chẳng bị dịch máu độc làm cho chật vật khôn cùng. Đỗ Trạch khóc không ra nước mắt chỉ có thể đặt hy vọng lên Tu hiện đang hôn mê, cặp mắt Đỗ Trạch nhìn Tu lúc này bỗng xanh loè. Đây là liều thuốc cứu mạng cộng thêm túi giữ ấm hình người đó.
.
Lời nguyền âm linh có thể bị suy giảm nếu dùng vong linh cao cấp hơn nó trấn áp. Trong nguyên tác《Hỗn huyết》, Verl thường xuyên chạy đến biển tử linh để tìm cách giảm bớt cơn lạnh cho Elise, mãi cho đến một lần lâm nguy thì gặp được nhân vật chính.
.
Trong thành Belial còn có phù thủy vong linh nào cao cấp hơn nữa à?
.
Vì thế độc giả không nhịn được vươn bàn tay tội lỗi của mình về phía nhân vật chính. Khi Đỗ Trạch cầm tay Tu, những ngón tay bị đông cứng của cậu cuối cùng cũng quay về độ ấm ban đầu. Nhưng đó chỉ mới là tay thôi, những chỗ không tiếp xúc với Tu vẫn lạnh thấu xương như cũ. Vậy nên, tiết tháo của Đỗ Trạch bắt đầu rụng xuống.
.
Lúc đầu là nắm chặt tay, sau đó là ôm cả cánh tay, cuối cùng độc giả phát rồ lên cấu xé quần áo của nhân vật chính, quấn chặt không chịu buông ra. Từ lúc bắt đầu, đối tượng bị áp vẫn hôn mê, vì vậy đây là một màn xâm lược cực kỳ vô nhân đạo.
.
Độc giả đần độn tính toán rất tỉ mỉ: chỉ cần thu xếp tất cả về vị trí cũ trước khi nhân vật chính tỉnh lại thì nhân vật chính sẽ không hề hay biết mình đã bị một giống đực khác cưỡng chế. Ôm lấy Tu, Đỗ Trạch đã mấy ngày không ngủ vì rét lạnh bắt đầu mơ mơ màng màng rồi vô thức chìm vào giấc ngủ.
.
Mà lúc này, Đỗ Trạch lại chuyển tầm nhìn từ đôi mắt tăm tối sang ***g ngực của Tu rồi trầm mặc.
.
Tu nhìn chăm chú khuôn mặt lạnh lùng của Đỗ Trạch. Đây là lần đầu tiên hắn quan sát đối phương ở khoảng cách gần đến vậy, mỗi một đường nét trên mặt người nọ đều được phóng đại lên nhiều lần và lọt vào mắt hắn rất rõ ràng. Hắn bỗng phát hiện người này thật ra cũng không lạnh lùng như đã tượng. Tuy khuôn mặt thanh niên tóc đen không đổi sắc, nhưng những đường cong căng chặt trên đó thay vì nói là từ chối thì chẳng bằng đổi lại là hoang mang đi?
.
Đỗ Trạch hoàn toàn không ý thức được việc bản tính ngu ngốc của mình sắp bị Tu vạch khỏi cái vẻ ngoài thanh cao lạnh lùng này. Dưới ánh mắt của Tu, cậu mang tai nghe lên, gian nan tìm lời giải thích.
.
Nhân vật chính, anh phải bình tĩnh. Tiểu sinh biết anh rất muốn yêu thương nhung nhớ em gái, nhưng người tính không bằng trời tính, cái lời nguyền kia cứ khăng khăng gọi lộn số…
.
“…, … Cơ thể rất lạnh.”
.
… Cậu lại bắt đầu nổi cơn ngu rồi nhầm lời kịch.
.
Ngọn lửa bên trong đôi mắt Tu nhảy nhót một hồi, sau đó bỗng dưng tắt phụt. Không có ngọn lửa soi rọi, cặp mắt như tro tàn của vong linh chẳng còn chút điểm sáng nào, cả ảnh phản chiếu cũng không. Nhưng Đỗ Trạch cứ có cảm giác mình trong mắt Tu bây giờ thuần túy chỉ là linh hồn. Vị phù thủy đang xem xét trạng thái linh hồn của cậu. Khi nhìn lại lần nữa, cặp mắt Tu đã trở về bình thường. Lúc này, Đỗ Trạch nghe Tu nói: “Ta sẽ làm ngươi ấm áp.”
.
—— Có cần phải chuyên nghiệp vậy không!
.
Sau đó độc giả ngốc nghếch trơ mắt nhìn nhân vật chính chuyên nghiệp bắt đầu thực hiện hành động cứu giúp có khoa học.
.
Kính mắt bị tháo xuống, Đỗ Trạch còn chưa kịp phản ứng đã bị trở ngược lại, Tu thì quỳ xuống chống bên trên cậu, mái tóc đen dài uốn lượn trượt khỏi bờ vai tái nhợt. Không đợi Đỗ Trạch vì rét lạnh mà run rẩy cuộn người lại, Tu cúi xuống hôn lên môi Đỗ Trạch.
.
Đây không phải lần đầu tiên môi họ dán vào nhau. Lúc đầu gặp mặt, bộ xương nằm dưới bức tượng đã nhìn thanh niên tóc đen kiên quyết bước tới trước mặt mình rồi ngồi xổm xuống hôn môi để cứu mình. Bây giờ, người thanh niên tóc đen ấy lại đang nằm trên giường nhìn vị phù thủy tuấn mỹ tái nhợt kia hôn mình – cũng là để cứu. Cùng một đối tượng, cùng một hành động, cùng cả mục đích, nhưng vì cách thể hiện của bên chủ động mà sự tương phản lại rất lớn.
.
Lúc trước Đỗ Trạch mang suy nghĩ “muốn cứu hắn, không muốn hắn thống khổ” mà hiến dâng linh hồn của mình. Hiện tại, Tu cũng có một suy nghĩ tương tự. Ngọn lửa trong mắt Tu dao động. Hắn hơi rũ mắt, tập trung toàn bộ suy nghĩ vào việc chiếm đoạt.
.
Người này… rất quan trọng.
.
Đỗ Trạch cảm thấy sự lạnh lẽo của Tu dán lên môi mình, đầu lưỡi mềm mại tiến vào dò xét. Đỗ Trạch nhất thời không biết mình nên để lưỡi ở chỗ nào. Dù biết rất rõ đây là một hành động cứu trợ, nhưng môi và môi dán vào nhau vẫn mang một ý nghĩa khác. Ngoại trừ lần cống hiến linh hồn đó, đây là lần thứ hai Đỗ Trạch hôn môi, cùng một đối tượng, nhưng có vẻ mãnh liệt hơn trước rất nhiều. Lúc đó đối phương mang hình thái một bộ xương, sao có thể đánh đồng với hình người phù thủy bây giờ được. Đỗ Trạch cảm thấy rất mới lạ, có một người hôn cậu, mà người đó lại là một giống đực.
.
Tu quấn lấy đầu lưỡi cứng đơ của Đỗ Trạch, nhẹ nhàng mút vào. Cảm giác linh hồn bị lôi kéo lại xuất hiện, cơn lạnh thấu xương trong cơ thể từ từ tan đi. Tuy biết thứ bị Tu hút ra là âm linh trong người cậu, nhưng tình cảnh trước mặt lại vô tình khiến Đỗ Trạch sợ hãi. Lúc cống hiến linh hồn, mạng của cậu suýt chút nữa đã bị đánh bay. Ở vùng đất thất lạc, tuy mỗi ngày đều bị mất đi một phần linh hồn, nhưng đều là do nhân vật chính dùng ma pháp vong linh tóm được từ chỗ cậu.
.
Trong tầm mắt mờ nhạt, ngọn lửa nơi mắt Tu chợt nảy lên một chút.
.
[… Ngươi đang sợ hãi?]
.
Đỗ Trạch sửng sốt. Tình huống rất quen thuộc, khi đó nhân vật chính cũng dùng phương pháp nói chuyện trong đầu như thế này. Còn Đỗ Trạch thì vẫn như cũ không biết đáp lại kiểu gì, cậu theo bản năng muốn rụt lưỡi, nhưng lại thất bại.
.
Tu trầm mặc, sau đó vươn tay vuốt tóc Đỗ Trạch.
.
[Đừng sợ.]
.
Độc giả thoáng cái như được động viên an ủi. Đối với biểu hiện trái ngược so với lúc trước của nhân vật chính, Đỗ Trạch cảm thấy mình không cần phải viết cuốn tự truyện《Sự tổn thương không tưởng được của anti-fan》nữa, mà có thể đi viết một bộ sách có tựa là 《Manh chủđược luyện thành như thế nào》, chủđề: manh chủ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Trong lúc đầu óc đang tự thẩm, độc giả ngu ngốc không hề phát hiện hành động của Tu không còn đơn thuần là hút âm linh ra nữa. Đầu lưỡi lạnh băng của Tu liếm lấy lưỡi Đỗ Trạch, xúc cảm mềm mại ướt át này khiến phù thủy hơi hơi nheo mắt lại.
.
Quá thoải mái…
.
“Ngài Đỗ Trạch, đồng bạn ngài tỉnh…”
.
Từ phía cánh cửa vang lên một giọng nói rồi lập tức im bặt. Hai người trên giường chợt bừng tỉnh rồi tách nhau ra. Đỗ Trạch và Tu đồng thời quay đầu nhìn, Verl đang khiếp sợ bụm miệng lại, giật nảy người nhìn họ.
.
Q: Khi một em gái mở cửa rồi bắt gặp hai trang tử hán để trần thân trên đè lên nhau, em gái đó sẽ nghĩ gì?
.
A: Ồ, hành động cứu giúp trong sáng đây mà.
.
… Nói thế ai mà tin được!
.
Sau khi thấy ánh mắt u ám của Tu cùng với ánh mắt lạnh (tuyệt) lùng (vọng) của Đỗ Trạch, Verl hốt hoảng giải thích: “Ta, ta có gõ cửa… xin lỗi đã quấy rầy! Nếu các ngươi xong rồi thì xin hãy đến phòng tiếp khách tìm ta, ta có việc muốn thỉnh giáo. Thật sự rất xin lỗi!”
.
Cánh cửa đóng sầm lại, Đỗ Trạch hoảng hốt nhìn cái danh hiệu gay nện thật mạnh vào đầu mình. Với rào cản xã giao ngạo kiều, chắc chắn cậu sẽ không thể giải thích mọi chuyện một cách rõ ràng được. Cậu chỉ còn cách đặt hy vọng lên một vị khác. Đỗ Trạch nhìn Tu đang rất bình tĩnh mặc quần áo vào, uyển chuyển nhắc nhở một câu: “Cô ấy hình như đang hiểu lầm cái gì đó.”
.
Nhân vật chính à, hậu cung của anh đang nghĩ anh là gay đấy! Mau mau làm sáng tỏ đi!
.
Tu có vẻ rất kỳ quái liếc mắt nhìn cậu: “Hiểu lầm cái gì?”
.
“…”
.
Dưới sự giải thích ngắt quãng của Đỗ Trạch, Tu đã hiểu được. Hắn hơi nhíu mày, như vẫn cảm thấy chưa rõ lắm: “Vì sao nàng ta lại nghĩ như vậy?”
.
Chẳng lẽ cậu phải nói với nhân vật chính rằng chị em Ma tộc thật ra là một đôi bách hợp, cho nên cô chị lúc nãy mới nhanh chóng “lý giải” được mối quan hệ giữa họ là gì chắc?!
.
Không nhầm đâu, hai chị em xinh đẹp Verl và Elise thật sự là một cặp đấy, dĩ nhiên là trước khi gặp nhân vật chính. Để thêm phần đa dạng của hậu cung, mong muốn có được hai chị em bách hợp trong YY văn đã tràn lan khắp nơi, vì thế Nhất Diệp Tri Khâu đã viết ra một đôi bách hợp để chiều lòng các độc giả của《Hỗn huyết》. Dù sao thì chung điểm văn cũng có một điều lệ bất thành văn là: trong YY văn, bách hợp có thể bẻ thẳng.
.
Vẻ mặt chính trực của nhân vật chính khiến Đỗ Trạch chẳng thể nào nhìn thẳng được. Đỗ Trạch đột nhiên cảm thấy mình thật xấu xa, thật đáng hổ thẹn. Thì ra trước giờ cậu vẫn luôn hiểu lầm nhân vật chính. Những hành động gần đây của nhân vật chính khiến cậu nghĩ mình đang xuyên đến một bộ đồng nhân của《Hỗn huyết》, bây giờ thì coi bộ nhân vật chính vẫn ngay thẳng đến mức khiến người người phẫn nộ. Chắc những hành động không tiết tháo này là do chịu ảnh hưởng bởi tính cách của Ma tộc cùng với cuốn sách yêu nghiệt kia.
.
Đồng nhân văn: Cháu vẫn còn quá trẻ.
.
Vì sự khỏe mạnh của manh chủ, Đỗ Trạch vội cắt ngang đề tài. Khi thay xong quần áo rồi đi đến phòng tiếp khách, họ phát hiện Verl không có mặt ở đó. Một người hầu thông báo: Elise tỉnh lại, Verl đã đến thăm Elise và mời họ qua thẳng phòng đó để tìm nàng.
.
Tu và Đỗ Trạch tới phòng của chị em Ma tộc thì thấy cảnh Verl đang khóc nức nở ôm chặt lấy Elise.
.
“Ô… Đồ ngốc này! Tại sao lại phải làm nổ đấu khí… Ngươi biết rõ ta yêu ngươi đến nhường nào mà lại làm chuyện độc ác như vậy trước mặt ta…”
.
Trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Elise chợt tái xanh mang theo vẻ yếu ớt. Nàng chỉ cười điềm tĩnh, vươn cánh tay vô lực ôm lấy tỷ mình.
.
“Bởi vì ta cũng yêu ngươi, tỷ à.”
.
Verl nghe vậy vội vàng hôn lên môi Elise. Elise không chối từ mà làm nụ hôn này sâu hơn.
.
Đỗ Trạch mất tự nhiên xoay đầu sang chỗ khác, ngón tay mân mê đôi môi chứng tỏ nội tâm tên điếu ti đang rất nhộn nhạo. Cậu hoàn toàn không thấy được sự cổ quái của Tu khi nghe được những lời đó, cũng không hề thấy được vẻ kinh ngạc trên mặt Tu khi hai chị em đó hôn nhau.
.
******
.
******
.
Các nàng nói… yêu?
.
Đó là cái gì.
.
——【Hộp bí mật】
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Tác giả: Trong YY văn, bách hợp có thể bẻ thẳng.
.
Độc giả: Khen ngợi.
.
Nhân vật chính: … (← Người thực hiện)
.
Tác giả: Trong ĐM văn, thẳng nam có thể bẻ cong.
.
Nhân vật chính: Khen ngợi.
.
Độc giả: … (← Người bị thực hiện)
.
/96
|