Mưa thu tí tách cả mấy ngày. Thủy quang diễm diễm, đá vụn nhấp nháp lượng. Mấy chiếc xe ngựa chạy ngang qua làm nước bắn lên hai bên đường. Đường xá so với hang quán còn muốn thưa thớt, không có người qua lại. Trên mái hiên của nhà trọ, nước mưa chảy xuống, từng giọt từng giọt, như ném châu lăn ngọc, lien mien không ngừng.
Đinh Linh xuất môn, thay tiểu thư mua đồ thêu, lại gặp trở trời, chỉ phải trú dưới mái hiên nhà trọ. Vuốt vuốt đồ thêu bằng đồng, Đinh Linh không khỏi than thở, thêu thùa nữ công, thi thư cầm họa, tiểu thư đều rất giỏi. Nàng thì ngay cả may vá y phục đều không thành thục.
Lúc này, sau lưng nàng vang lên tiếng của một nam tử, thanh âm khó chịu: “Tiểu cô nương, điếm này của chúng ta chỉ là làm ăn nhỏ, cả ngày đều không có khách nhân, ngài đứng như vậy, sinh ý đều không thể làm.” Ra là tiểu nhị, Đinh Linh nghiêng người chuyển từng bước ra khỏi mái hiên, cả người liền ướt một mảng lớn.
Tiểu nhị lại nói: “Cô nương, làm phiền ngài nhanh chút.”
Đinh Linh vành mắt liền đỏ, giận dỗi, chạy vào trong màng mưa. Trời lạnh thấu xương, như kết tầng băng trên người. Nàng quay đầu, thấy tiểu nhị không động. Nàng quật cường, kéo kéo ống tay áo, hướng đường núi mà đi.
Trong mưa to, có một than ảnh thon dài gần đó. Nhìn gần là một thiếu niên, tóc đen mặc thanh y, mặt lạnh lung, cổ tay quấn vải đen, tay cầm dù giấy, đi trong mưa. Đinh Linh chạy tới muốn ngăn thiếu niên này.
Nhưng thiếu niên này tốc độ quá nhanh, hai người muốn tong vào nhau. Thiếu niên thoáng chốc liền tránh thoát. Đinh Linh lảo đảo, chút nữa là ngã xuống đất, đứng thẳng dậy, nói: “Vị tiểu đệ này, ngươi không muốn…”
Thiếu niên quay đầu lại, ánh mắt cổ quái nhìn nàng. Dung nhan thanh tú, cặp mắt như sao, mặt trắng như thoa phấn tuy có chút chật vật nhưng lại không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn.
Đinh Linh nói: “Tiểu đệ, cho ta mượn dùng được hay không?”
Thanh y thiếu niên ánh mắt thâm quái, rất lâu mới trả lời: “Tại sao ta phải cho ngươi mượn?”
Đinh Linh hợp tình hợp lý nói: “Nếu ngươi không cần, không bằng cho ta mượn.”
Thiếu niên tựa phi tựa tiếu: “Linh Lăng cô nương của các ngươi cũng là người như vậy?”
Đinh Linh căng thẳng
Thiếu niên lại trào phúng nói: “Giống như ngươi như vậy, tùy tiện nói chuyện với nam nhân.”
Đinh Linh ngẩn ra, mặt phiếm hồng: “Không muốn cho mượn thì thôi.” Nàng kéo tay áo, thay đổi sắc mặt muốn rời đi.
Thiếu niên nhét dù vào trong tay nàng, rồi phất tay áo bỏ đi.
Đinh Linh nhìn cây dù bằng giấy, nhưng cán dù đã bị thiếu niên bẻ gãy.
Đinh Linh xuất môn, thay tiểu thư mua đồ thêu, lại gặp trở trời, chỉ phải trú dưới mái hiên nhà trọ. Vuốt vuốt đồ thêu bằng đồng, Đinh Linh không khỏi than thở, thêu thùa nữ công, thi thư cầm họa, tiểu thư đều rất giỏi. Nàng thì ngay cả may vá y phục đều không thành thục.
Lúc này, sau lưng nàng vang lên tiếng của một nam tử, thanh âm khó chịu: “Tiểu cô nương, điếm này của chúng ta chỉ là làm ăn nhỏ, cả ngày đều không có khách nhân, ngài đứng như vậy, sinh ý đều không thể làm.” Ra là tiểu nhị, Đinh Linh nghiêng người chuyển từng bước ra khỏi mái hiên, cả người liền ướt một mảng lớn.
Tiểu nhị lại nói: “Cô nương, làm phiền ngài nhanh chút.”
Đinh Linh vành mắt liền đỏ, giận dỗi, chạy vào trong màng mưa. Trời lạnh thấu xương, như kết tầng băng trên người. Nàng quay đầu, thấy tiểu nhị không động. Nàng quật cường, kéo kéo ống tay áo, hướng đường núi mà đi.
Trong mưa to, có một than ảnh thon dài gần đó. Nhìn gần là một thiếu niên, tóc đen mặc thanh y, mặt lạnh lung, cổ tay quấn vải đen, tay cầm dù giấy, đi trong mưa. Đinh Linh chạy tới muốn ngăn thiếu niên này.
Nhưng thiếu niên này tốc độ quá nhanh, hai người muốn tong vào nhau. Thiếu niên thoáng chốc liền tránh thoát. Đinh Linh lảo đảo, chút nữa là ngã xuống đất, đứng thẳng dậy, nói: “Vị tiểu đệ này, ngươi không muốn…”
Thiếu niên quay đầu lại, ánh mắt cổ quái nhìn nàng. Dung nhan thanh tú, cặp mắt như sao, mặt trắng như thoa phấn tuy có chút chật vật nhưng lại không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn.
Đinh Linh nói: “Tiểu đệ, cho ta mượn dùng được hay không?”
Thanh y thiếu niên ánh mắt thâm quái, rất lâu mới trả lời: “Tại sao ta phải cho ngươi mượn?”
Đinh Linh hợp tình hợp lý nói: “Nếu ngươi không cần, không bằng cho ta mượn.”
Thiếu niên tựa phi tựa tiếu: “Linh Lăng cô nương của các ngươi cũng là người như vậy?”
Đinh Linh căng thẳng
Thiếu niên lại trào phúng nói: “Giống như ngươi như vậy, tùy tiện nói chuyện với nam nhân.”
Đinh Linh ngẩn ra, mặt phiếm hồng: “Không muốn cho mượn thì thôi.” Nàng kéo tay áo, thay đổi sắc mặt muốn rời đi.
Thiếu niên nhét dù vào trong tay nàng, rồi phất tay áo bỏ đi.
Đinh Linh nhìn cây dù bằng giấy, nhưng cán dù đã bị thiếu niên bẻ gãy.
/10
|