Kiều Kiều và Yên Nhu ra cửa tiễn khiến Diệp Húc càng khó xử. Lúc này đám người Hắc Thiên Ma Tôn đều đã tới rồi, vừa mừng vừa sợ nói: “Lão gia, người rốt cục cũng xuất quan.”
“Lão gia xuất quan, bản lĩnh cao cường, pháp lực vô biên, xưng bá thiên hạ, cho dù là Thần Vương cũng không phải là đối thủ của lão gia!”
“Thúi lắm, Lão gia thần thông quảng đại, lần này xuất quan đừng nói Thần Vương cho dù là đế quân cũng không phải là đối thủ!”
“Các ngươi hết thảy đều thúi lắm, Lão gia sớm đã vô địch thiên hạ rồi lần này xuất quan liền đạt tới vấn đỉnh đế vị, cao cao tại thượng.”
Diệp Húc nhìn đám người trước mắt không ngừng hướng mình vỗ mông ngựa mà không khỏi nhức đầu. Những người khác môn sinh đệ tử tốt xấu gì cũng là chính đạo mà hắn tại Ngọc Hư Phủ này lại là một đám yêu ma tội ác tày trời. Khắp nơi chướng khí mù mịt.
Hắn lấy lại bình tĩnh dò hỏi: “Bắc Đế Ma Tôn, đến tột cùng là ngươi bị nhóm người nào đuổi giết?”
Bắc Đế ma Tôn bước nhanh lên trước, nói: “Yêu Thần không biết từ chỗ nào nghe được tin tức, cho rằng chúng ta cướp lấy Thiên Cơ bảo khố. Yêu Thần tự mình đi đuổi giết đám người Vô Sinh lão tổ lại phái đệ tử của hắn bao vây diệt trừ, bức ta đến đường cùng chỉ có thể nương nhờ lão gia.”
Hắc Thiên Ma Tôn cười hắc hắc nói: Lão gia, ngươi ban đầu ở trong Thiên Cơ đại trận từng nói chúng ta là đều là môn hạ của ngài, nay ngài không thể không nhận chúng tiểu nhân được.”
Diệp Húc phất tay áo không vui nói: Ta sao lại nuốt lời được chứ. Nay ta mang tiếng là Quang Chính đại phu, là Thiên triều mệnh quan, không còn ở trên bảng truy nã. Các ngươi nếu là môn sinh của ta, tự nhiên cũng đã hoàn lương, là người quang minh lỗi lạc, ai dám đuổi giết các ngươi, chính là đối nghịch Ngọc Hư phủ, đối nghịch Quang Chính đại phu ta, đối nghịch với triều đình.”
Đám người Bắc đế Ma Tôn mừng rỡ, cười nói: Nay chúng ta coi như là người trong triều đình, có phải hay không muốn giết ai liền giết, muốn cướp ai liền cướp ai?
Diệp Húc đối với đám đồ đệ vô pháp vô thiên này thật là hết cách, vô cùng đau đầu nói: Nay các ngươi đều là môn hạ của ta, không thể suốt ngày chém chém giết giết được. Nhớ kỹ, các ngươi hôm nay đã là Ngọc Hư phủ môn sinh, cũng là người trong triều đình, không phải đámgiặc cướp, phải có một thân trừ tà bảo vệ chính nghĩa, nếu hành vi xử sự vẫn như trước thì chỉ có thể nói các ngươi không có tiến bộ!
Đám ma đầu hai mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết một thân chính khí phải phát ra như nào.
Diệp Húc lắc đầu thở dài, không khỏi nghĩ đến Cực Lạc Lão Tổ. Lão già đó làm nhiều việc ác, hắn lại còn trước mặt đám người Bắc Đế Ma Tôn nói lão hiên ngang lẫm liệt, đổi lại Cực Nhạc Lão Tổ đến dạy bọn họ, tất nhiên sẽ làm cho bọn họ hiểu biết như thế nào là thân hình chấn động, tản mát khôn cùng chính khí.
Các ngươi ai biết Hải Nhãn ở nơi đâu không? Diệp Húc dò hỏi.
Đám người Bắc đế Ma Tôn nhất tề rùng mình một cái, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, Ly Sơn bà bà rung giọng nói: Lão gia muốn đi Hải Nhãn làm cái gì? Đó là nơi cực kì hung hiểm, không phải là nơi ngài nên đi.”
Diệp Húc thản nhiên nói: Cực Lạc Lão Tổ bị Thiên Hậu trấn áp ở nơi này, ta há có thể không cứu?
Đám người Hắc Thiên Ma Tôn liếc mắt nhìn nhau, Bắc Đế Ma Tôn chần chờ hạ giọng, nói : Cực Lạc Lão Tổ là lão dâm tà, ngài cớ sao phải vì hắn mà mạo hiểm, lọai này bại hoại có chết cũng đáng.”
Kiều Kiều cười lạnh một tiếng nói: Cực Lạc Lão Tổ thanh danh quả thực không tốt, nhưng mà các ngươi phải biết rằng, thanh danh của các ngươi cũng không khá hơn chút nào! Nếu lão gia nghe các ngươi khuyên, không cứu Cực Lạc Lão Tổ, lần sau các ngươi gặp nạn, lão gia cũng có thể dùng đồng dạng lý do không cứu các ngươi!
Quần ma trầm mặc, Diệp Húc ngay cả Cực Lạc Lão Tổ đều cũng đi cứu, nếu bọn họ gặp họa, Diệp Húc tất nhiên cũng sẽ không chút do dự đi cứu bọn họ.
Nương nương nói đúng, lão gia đại nghĩa, là chúng ta hẹp hòi.
Bắc đế Ma Tôn bái phục, nói: Hải Nhãn trong Thiên Hải, ta từng đi qua vài lần, thật sự hung hiểm, ta chỉ là mới ở ngoài quan vong liếc mắt một cái. Lão gia nếu muốn đến đó, ta có thể dẫn đường.”
Diệp Húc gật đầu, đột nhiên Ly Sơn bà bà cười khanh khách nói: Lão gia nay là Quang Chính đại phu, ra cửa tại ngoại, há có thể không chút phô trương? Ta đã chuẩn bị trước cùng các huynh đệ đem uy nghiêm của lão gia bày ra trước bàn dân thiên hạ.”
Diệp Húc nghĩ nghĩ , gật đầu đồng ý.
Hắc Thiên Ma Tôn cùng đám người Ly Sơn bà bà mừng rỡ, cười nói: Chúng ta đã sớm mong chờ lão gia xuất môn, tác uy tác phúc rồi!
Diệp Húc tế Bảo liễn mà Thiên Hậu ban tặng, chỉ thấy cái Tổ Binh này tuy có trong bảo khố liễn, lại không có cước lực, Ly Sơn bà ngoại âm hiểm cười nói: Tử ngưu, ngươi còn không hóa thành nguyên hình, thay lão gia làm cước lực kéo xe?
Hắc Thiên Ma Tôn bực tức đến sắc mặt đỏ lên, hướng nàng trợn mắt nhìn: Lão Tử nói quá bao nhiêu lần, Lão Tử không phải ngưu yêu, mà là ma, thần ma!
Quần ma dùng ánh mắt hoài nghi tràn ngập nhìn hắn, cao thấp đánh giá, Hắc Thiên Ma Tôn tức giận đến cả người phát run, giận dữ hét: Lão Tử thật không phải là ngưu yêu, Lão Tử nguyên hình chính là chính là mọc một đôi sừng trâu móng bò mà thôi!
Tam đệ, ngươi lớn lên giống một đầu trâu, không ngại ủy khuất hạ xuống, làm lão gia cước lực, ngoài ngươi ra cũng không còn ai. Đám người Bắc đế Ma Tôn đều khuyên nhủ.
Hắc Thiên Ma Tôn buồn bực không thôi, đem dây cương đeo ở trên người mình, buồn bực thanh âm: Các người bọn ngươi đều biến chất, bên trong cũng có mấy cái lão yêu quái, như thế nào còn không hiện ra nguyên hình?
Quần ma bên trong cười ha ha, ngay tại chỗ lăn một vòng, tất cả hóa thành đại yêu, có Hỏa Kỳ Lân, Toan Nghê, công phúc, Thanh Loan, yêu vật, yêu khí, ma khí tràn ngập, đều đem dây cương đeo ở trên người mình, đem Hắc Thiên Ma Tôn kẹp ở giữa.
Nhiều lão yêu quái bậc trung hóa thành hình người đầu ngưu chẳng ra làm sao, càng khiến Hắc Thiên Ma Tôn thêm buồn bực.
Diệp Húc đi vào trong bảo khố liễn, nhìn chung quanh tả hữu, cười nói: Ta lần này xuất môn, không dùng được nhiều người, lưu lại một nửa người trông coi Ngọc Hư Cung.
Quần ma người có nguyện ý lưu lại tu luyện, người có nguyện ý tùy tùng Diệp Húc xuất môn tác uy tác phúc, nhưng mà một lát, liền chia làm hai tốp.
Diệp Húc lại lấy ra bức họa của Huyền Thiên Đại Đế, tâm Niệm vi động, một đạo phân thân theo trong cơ thể đi ra tiến vào bức tranh ở bên trong đem bức họa này một phen luyện chế lại một lần nữa rồi giao cho Bắc đế Ma Tôn đem tranh cuốn treo tại cửa Ngọc Hư Cung trên núi, hướng Kiều Kiều cùng Yên Nhu nói : Phu nhân, ta đem bức họa này treo tại cửa trên núi, bình thường Vu Tổ xâm phạm cũng vào không được Ngọc Hư Cung. Nếu là gặp cường địch khó có thể kháng cự, chạm vào bức họa, ta tự nhiên sẽ biết lập tức gấp trở về.
Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu gật đầu, nói: Lão gia cứ việc đi, nơi đây trừ chúng ta còn có Thiên Hậu Nương Nương, người thường căn bản không dám làm càn.
Bắc đế Ma Tôn cầm roi thép trong tay, nhảy đến đầu xe làm xa phu, roi trong tay vung lên, hung hăng tại trên lưng Hắc Thiên Ma Tôn quát: Xuất phát!
Đại ca, ngươi chỉ biết khi dễ lão huynh đệ này, Lão Tử lần phế ngươi chính mình làm đại ca! Hắc Thiên Ma Tôn nổi giận đùng đùng nói, cùng với vài lão yêu quái khác mở ra cước bộ hướng về phía trước chạy như điên.
Diệp Húc ngồi ở trong bảo liễn, chung quanh Ly Sơn bà bà cùng đám quần ma đi theo, ma khí cuồn cuộn, ùng ục hướng ra phía ngoài bốc lên, sát khí tận trời, ngay cả Thần giới cũng đều bị nhuộm đen một mảng lớn. Nơi đi qua chỉ thấy mây đen cuồng phong gào thét mà đến, quần ma đánh ra cờ hiệu chỉ thấy ma khí cuồn cuộn bên trong dựng thành một đại kì mặt trên viết dòng chữ đầy máu me to tướng Ngọc Hư Phủ Chủ Quang Chính đại phu , thanh thế thật khiến cho người ta sợ hãi.
Quang cảnh bực này kì thực không có nửa phần quang minh chính nghĩa, lại giống như Ngọc Hư Đại Ma Vương du lịch, làm mưa làm gió một hồi.
Đại Hắc Thiên, trước không cần đi Hải Nhãn.
Trong bảo liễn, truyền đến Diệp Húc thanh âm, không nhanh không chậm nói: Trước đi xem đi Võ Thần điện, gặp Võ La lão tổ một lần.
Hắc Thiên Ma Tôn lĩnh mệnh, lúc này thay đổi tuyến đường mà đi, hướng Võ thần điện chạy tới.
Lão gia đi Võ Thần điện làm cái gì?
Bắc đế Ma Tôn quay đầu, hiếu kỳ nói: Võ Thần điện chính là Tuần Thiên Sứ, chịu trách nhiệm truy nã đuổi giết chúng ta, cùng chúng ta có cừu oán.
Diệp Húc mỉm cười, nói: Tự nhiên là chém giết... À, phải đi hỏi Võ La lão tổ mượn ít đồ.
Bắc đế Ma Tôn nhãn tình sáng lên, cười nói: Võ La lão tổ nếu không cho mượn?
Hắn dám! Diệp Húc đằng đằng sát khí nói.
Trong bảo liễn, chung quanh một bầy ma đầu âm thầm mắt trợn trắng, trong lòng thầm nhủ nói: Lão gia còn nói chúng ta phải một thân phỉ khí, vậy mà chính mình lại lộ ra ...
Thiên Hậu ban tặng trong bảo liễn hương xa chính là Tổ Binh, tốc độ cực nhanh, so với Dao Trì thiên thuyền còn muốn mau lẹ rất nhiều, dù sao Dao Trì thiên thuyền tổn hại, đã muốn rơi xuống đến cấp thánh bảo.
Hắc Thiên Ma Tôn công phúc cùng ma đầu khống chế trong bảo liễn từ giữa không trung cuồn cuộn mà qua, nhanh như điện chớp, lao thẳng tới Tuần Thiên Sứ ổ Võ Thần điện mà đi.
Tuần Thiên Sứ Võ Thần điện phụ trách thay Thiên Đế tuần tra mọi động tĩnh ở Chư Thiên, đồng thời đuổi giết những ma đầu trên bảng truy nã, cùng loại với Giám Thiên Sứ Võ Thánh Điện, nhưng một người phụ trách hạ giới một người phụ trách thiên giới, chức trách rõ ràng.
Giờ phút này trong Võ Thần điện, nhiều cao thủ đang tụ tập, không khí ngưng trọng. Võ La lão tổ tướng mạo uy nghiêm năng chén trà lên tinh tế đánh giá tám vị nam, nữ trẻ tuổi.
Hắn mặt mày dài nhỏ, chưởng quản Võ Thần điện thống ngự Tuần Thiên Sứ rất nhiều năm, dưỡng thành một loại sát phạt quyết đoán khí chất, không giận mà uy nhưng tám vị tre tuổi này hắn lại dễ dàng không dám đắc tội.
Khụ khụ, Võ La lão tổ, ngươi lo lắng cái gì?”
Tên nam tử trẻ tuổi cầm đầu nói: “Võ Thần điện các ngươi phụ trách tuần sát Chư Thiên, đuổi giết ma đầu trên bảng. Nay những ma đầu này bị Yêu Thần đẩy vào Ngọc Hư Cung dều gia nhập dưới trướng đệ nhất ma đầu Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo. Nay bọn đó như chuột nhắt trốn bên trong không dám ra ngoài! Kính xin Võ La lão tổ đích thân đến Ngọc Hư Cung đem hết thảy bọn đào phạm về quy án, giao cho Yêu Thần Cung xử trí!”
Một hồng y nữ tử cười khanh khách nói: Đám người Bắc Đế Ma Tôn chính là khâm phạm triều đình, nếu Võ Thần điện các ngươi không vây bắt, ta liền ở trước mặt Yêu Thần Vương tố các ngươi không làm tròn trách nhiệm!”
Lại có một vị thiếu niên tóc tím lạnh lung nói: “Ngọc Hư Cung là nơi ở của Thiên Hậu, chúng ta là người của Yêu Thần cung không có tư cách xâm nhập, chỉ có Võ Thần điện các ngươi mới có quyền truy bắt! Kính xin Võ La điện hạ làm chủ, sớm quyết đoán miễn cho đám loạn đảng này có cơ hội đào thoát.”
Võ La lão tổ đột nhiên đặt chén trà xuống, nhìn thẳng tên cầm đầu tre tuổi kia, nói: “Thực lực của Thiên yêu so với lão phu không thể yếu hơn, vì sao không tự mình vây bắt đám người kia ngược lại muốn Võ Thần điện ta ra tay? Chẳng lẽ đường đường Thiên Yêu Đế Thính lại sợ Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo sao?”
Tên nam tử cầm đầu kia tự là Thiên Yêu Đế Thính thần thông cường đại so với tu vi của Vu Tổ quả thực không kém bao nhiêu. Hắn thản nhiên nói: “Ta sợ hắn? Người này bất quá ý vào Thiên Hậu, nếu dám xuất đầu lộ diện trước mặt ta, hắn sớm đã là một xác chết.”
Hắn lời còn chưa dứt đột nhiên nghe một tiếng rống to truyền đến: “Là thằng nhóc nào dám ở sau lưng nghị luận lão gia nhà ta?”
“Lão gia xuất quan, bản lĩnh cao cường, pháp lực vô biên, xưng bá thiên hạ, cho dù là Thần Vương cũng không phải là đối thủ của lão gia!”
“Thúi lắm, Lão gia thần thông quảng đại, lần này xuất quan đừng nói Thần Vương cho dù là đế quân cũng không phải là đối thủ!”
“Các ngươi hết thảy đều thúi lắm, Lão gia sớm đã vô địch thiên hạ rồi lần này xuất quan liền đạt tới vấn đỉnh đế vị, cao cao tại thượng.”
Diệp Húc nhìn đám người trước mắt không ngừng hướng mình vỗ mông ngựa mà không khỏi nhức đầu. Những người khác môn sinh đệ tử tốt xấu gì cũng là chính đạo mà hắn tại Ngọc Hư Phủ này lại là một đám yêu ma tội ác tày trời. Khắp nơi chướng khí mù mịt.
Hắn lấy lại bình tĩnh dò hỏi: “Bắc Đế Ma Tôn, đến tột cùng là ngươi bị nhóm người nào đuổi giết?”
Bắc Đế ma Tôn bước nhanh lên trước, nói: “Yêu Thần không biết từ chỗ nào nghe được tin tức, cho rằng chúng ta cướp lấy Thiên Cơ bảo khố. Yêu Thần tự mình đi đuổi giết đám người Vô Sinh lão tổ lại phái đệ tử của hắn bao vây diệt trừ, bức ta đến đường cùng chỉ có thể nương nhờ lão gia.”
Hắc Thiên Ma Tôn cười hắc hắc nói: Lão gia, ngươi ban đầu ở trong Thiên Cơ đại trận từng nói chúng ta là đều là môn hạ của ngài, nay ngài không thể không nhận chúng tiểu nhân được.”
Diệp Húc phất tay áo không vui nói: Ta sao lại nuốt lời được chứ. Nay ta mang tiếng là Quang Chính đại phu, là Thiên triều mệnh quan, không còn ở trên bảng truy nã. Các ngươi nếu là môn sinh của ta, tự nhiên cũng đã hoàn lương, là người quang minh lỗi lạc, ai dám đuổi giết các ngươi, chính là đối nghịch Ngọc Hư phủ, đối nghịch Quang Chính đại phu ta, đối nghịch với triều đình.”
Đám người Bắc đế Ma Tôn mừng rỡ, cười nói: Nay chúng ta coi như là người trong triều đình, có phải hay không muốn giết ai liền giết, muốn cướp ai liền cướp ai?
Diệp Húc đối với đám đồ đệ vô pháp vô thiên này thật là hết cách, vô cùng đau đầu nói: Nay các ngươi đều là môn hạ của ta, không thể suốt ngày chém chém giết giết được. Nhớ kỹ, các ngươi hôm nay đã là Ngọc Hư phủ môn sinh, cũng là người trong triều đình, không phải đámgiặc cướp, phải có một thân trừ tà bảo vệ chính nghĩa, nếu hành vi xử sự vẫn như trước thì chỉ có thể nói các ngươi không có tiến bộ!
Đám ma đầu hai mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết một thân chính khí phải phát ra như nào.
Diệp Húc lắc đầu thở dài, không khỏi nghĩ đến Cực Lạc Lão Tổ. Lão già đó làm nhiều việc ác, hắn lại còn trước mặt đám người Bắc Đế Ma Tôn nói lão hiên ngang lẫm liệt, đổi lại Cực Nhạc Lão Tổ đến dạy bọn họ, tất nhiên sẽ làm cho bọn họ hiểu biết như thế nào là thân hình chấn động, tản mát khôn cùng chính khí.
Các ngươi ai biết Hải Nhãn ở nơi đâu không? Diệp Húc dò hỏi.
Đám người Bắc đế Ma Tôn nhất tề rùng mình một cái, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, Ly Sơn bà bà rung giọng nói: Lão gia muốn đi Hải Nhãn làm cái gì? Đó là nơi cực kì hung hiểm, không phải là nơi ngài nên đi.”
Diệp Húc thản nhiên nói: Cực Lạc Lão Tổ bị Thiên Hậu trấn áp ở nơi này, ta há có thể không cứu?
Đám người Hắc Thiên Ma Tôn liếc mắt nhìn nhau, Bắc Đế Ma Tôn chần chờ hạ giọng, nói : Cực Lạc Lão Tổ là lão dâm tà, ngài cớ sao phải vì hắn mà mạo hiểm, lọai này bại hoại có chết cũng đáng.”
Kiều Kiều cười lạnh một tiếng nói: Cực Lạc Lão Tổ thanh danh quả thực không tốt, nhưng mà các ngươi phải biết rằng, thanh danh của các ngươi cũng không khá hơn chút nào! Nếu lão gia nghe các ngươi khuyên, không cứu Cực Lạc Lão Tổ, lần sau các ngươi gặp nạn, lão gia cũng có thể dùng đồng dạng lý do không cứu các ngươi!
Quần ma trầm mặc, Diệp Húc ngay cả Cực Lạc Lão Tổ đều cũng đi cứu, nếu bọn họ gặp họa, Diệp Húc tất nhiên cũng sẽ không chút do dự đi cứu bọn họ.
Nương nương nói đúng, lão gia đại nghĩa, là chúng ta hẹp hòi.
Bắc đế Ma Tôn bái phục, nói: Hải Nhãn trong Thiên Hải, ta từng đi qua vài lần, thật sự hung hiểm, ta chỉ là mới ở ngoài quan vong liếc mắt một cái. Lão gia nếu muốn đến đó, ta có thể dẫn đường.”
Diệp Húc gật đầu, đột nhiên Ly Sơn bà bà cười khanh khách nói: Lão gia nay là Quang Chính đại phu, ra cửa tại ngoại, há có thể không chút phô trương? Ta đã chuẩn bị trước cùng các huynh đệ đem uy nghiêm của lão gia bày ra trước bàn dân thiên hạ.”
Diệp Húc nghĩ nghĩ , gật đầu đồng ý.
Hắc Thiên Ma Tôn cùng đám người Ly Sơn bà bà mừng rỡ, cười nói: Chúng ta đã sớm mong chờ lão gia xuất môn, tác uy tác phúc rồi!
Diệp Húc tế Bảo liễn mà Thiên Hậu ban tặng, chỉ thấy cái Tổ Binh này tuy có trong bảo khố liễn, lại không có cước lực, Ly Sơn bà ngoại âm hiểm cười nói: Tử ngưu, ngươi còn không hóa thành nguyên hình, thay lão gia làm cước lực kéo xe?
Hắc Thiên Ma Tôn bực tức đến sắc mặt đỏ lên, hướng nàng trợn mắt nhìn: Lão Tử nói quá bao nhiêu lần, Lão Tử không phải ngưu yêu, mà là ma, thần ma!
Quần ma dùng ánh mắt hoài nghi tràn ngập nhìn hắn, cao thấp đánh giá, Hắc Thiên Ma Tôn tức giận đến cả người phát run, giận dữ hét: Lão Tử thật không phải là ngưu yêu, Lão Tử nguyên hình chính là chính là mọc một đôi sừng trâu móng bò mà thôi!
Tam đệ, ngươi lớn lên giống một đầu trâu, không ngại ủy khuất hạ xuống, làm lão gia cước lực, ngoài ngươi ra cũng không còn ai. Đám người Bắc đế Ma Tôn đều khuyên nhủ.
Hắc Thiên Ma Tôn buồn bực không thôi, đem dây cương đeo ở trên người mình, buồn bực thanh âm: Các người bọn ngươi đều biến chất, bên trong cũng có mấy cái lão yêu quái, như thế nào còn không hiện ra nguyên hình?
Quần ma bên trong cười ha ha, ngay tại chỗ lăn một vòng, tất cả hóa thành đại yêu, có Hỏa Kỳ Lân, Toan Nghê, công phúc, Thanh Loan, yêu vật, yêu khí, ma khí tràn ngập, đều đem dây cương đeo ở trên người mình, đem Hắc Thiên Ma Tôn kẹp ở giữa.
Nhiều lão yêu quái bậc trung hóa thành hình người đầu ngưu chẳng ra làm sao, càng khiến Hắc Thiên Ma Tôn thêm buồn bực.
Diệp Húc đi vào trong bảo khố liễn, nhìn chung quanh tả hữu, cười nói: Ta lần này xuất môn, không dùng được nhiều người, lưu lại một nửa người trông coi Ngọc Hư Cung.
Quần ma người có nguyện ý lưu lại tu luyện, người có nguyện ý tùy tùng Diệp Húc xuất môn tác uy tác phúc, nhưng mà một lát, liền chia làm hai tốp.
Diệp Húc lại lấy ra bức họa của Huyền Thiên Đại Đế, tâm Niệm vi động, một đạo phân thân theo trong cơ thể đi ra tiến vào bức tranh ở bên trong đem bức họa này một phen luyện chế lại một lần nữa rồi giao cho Bắc đế Ma Tôn đem tranh cuốn treo tại cửa Ngọc Hư Cung trên núi, hướng Kiều Kiều cùng Yên Nhu nói : Phu nhân, ta đem bức họa này treo tại cửa trên núi, bình thường Vu Tổ xâm phạm cũng vào không được Ngọc Hư Cung. Nếu là gặp cường địch khó có thể kháng cự, chạm vào bức họa, ta tự nhiên sẽ biết lập tức gấp trở về.
Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu gật đầu, nói: Lão gia cứ việc đi, nơi đây trừ chúng ta còn có Thiên Hậu Nương Nương, người thường căn bản không dám làm càn.
Bắc đế Ma Tôn cầm roi thép trong tay, nhảy đến đầu xe làm xa phu, roi trong tay vung lên, hung hăng tại trên lưng Hắc Thiên Ma Tôn quát: Xuất phát!
Đại ca, ngươi chỉ biết khi dễ lão huynh đệ này, Lão Tử lần phế ngươi chính mình làm đại ca! Hắc Thiên Ma Tôn nổi giận đùng đùng nói, cùng với vài lão yêu quái khác mở ra cước bộ hướng về phía trước chạy như điên.
Diệp Húc ngồi ở trong bảo liễn, chung quanh Ly Sơn bà bà cùng đám quần ma đi theo, ma khí cuồn cuộn, ùng ục hướng ra phía ngoài bốc lên, sát khí tận trời, ngay cả Thần giới cũng đều bị nhuộm đen một mảng lớn. Nơi đi qua chỉ thấy mây đen cuồng phong gào thét mà đến, quần ma đánh ra cờ hiệu chỉ thấy ma khí cuồn cuộn bên trong dựng thành một đại kì mặt trên viết dòng chữ đầy máu me to tướng Ngọc Hư Phủ Chủ Quang Chính đại phu , thanh thế thật khiến cho người ta sợ hãi.
Quang cảnh bực này kì thực không có nửa phần quang minh chính nghĩa, lại giống như Ngọc Hư Đại Ma Vương du lịch, làm mưa làm gió một hồi.
Đại Hắc Thiên, trước không cần đi Hải Nhãn.
Trong bảo liễn, truyền đến Diệp Húc thanh âm, không nhanh không chậm nói: Trước đi xem đi Võ Thần điện, gặp Võ La lão tổ một lần.
Hắc Thiên Ma Tôn lĩnh mệnh, lúc này thay đổi tuyến đường mà đi, hướng Võ thần điện chạy tới.
Lão gia đi Võ Thần điện làm cái gì?
Bắc đế Ma Tôn quay đầu, hiếu kỳ nói: Võ Thần điện chính là Tuần Thiên Sứ, chịu trách nhiệm truy nã đuổi giết chúng ta, cùng chúng ta có cừu oán.
Diệp Húc mỉm cười, nói: Tự nhiên là chém giết... À, phải đi hỏi Võ La lão tổ mượn ít đồ.
Bắc đế Ma Tôn nhãn tình sáng lên, cười nói: Võ La lão tổ nếu không cho mượn?
Hắn dám! Diệp Húc đằng đằng sát khí nói.
Trong bảo liễn, chung quanh một bầy ma đầu âm thầm mắt trợn trắng, trong lòng thầm nhủ nói: Lão gia còn nói chúng ta phải một thân phỉ khí, vậy mà chính mình lại lộ ra ...
Thiên Hậu ban tặng trong bảo liễn hương xa chính là Tổ Binh, tốc độ cực nhanh, so với Dao Trì thiên thuyền còn muốn mau lẹ rất nhiều, dù sao Dao Trì thiên thuyền tổn hại, đã muốn rơi xuống đến cấp thánh bảo.
Hắc Thiên Ma Tôn công phúc cùng ma đầu khống chế trong bảo liễn từ giữa không trung cuồn cuộn mà qua, nhanh như điện chớp, lao thẳng tới Tuần Thiên Sứ ổ Võ Thần điện mà đi.
Tuần Thiên Sứ Võ Thần điện phụ trách thay Thiên Đế tuần tra mọi động tĩnh ở Chư Thiên, đồng thời đuổi giết những ma đầu trên bảng truy nã, cùng loại với Giám Thiên Sứ Võ Thánh Điện, nhưng một người phụ trách hạ giới một người phụ trách thiên giới, chức trách rõ ràng.
Giờ phút này trong Võ Thần điện, nhiều cao thủ đang tụ tập, không khí ngưng trọng. Võ La lão tổ tướng mạo uy nghiêm năng chén trà lên tinh tế đánh giá tám vị nam, nữ trẻ tuổi.
Hắn mặt mày dài nhỏ, chưởng quản Võ Thần điện thống ngự Tuần Thiên Sứ rất nhiều năm, dưỡng thành một loại sát phạt quyết đoán khí chất, không giận mà uy nhưng tám vị tre tuổi này hắn lại dễ dàng không dám đắc tội.
Khụ khụ, Võ La lão tổ, ngươi lo lắng cái gì?”
Tên nam tử trẻ tuổi cầm đầu nói: “Võ Thần điện các ngươi phụ trách tuần sát Chư Thiên, đuổi giết ma đầu trên bảng. Nay những ma đầu này bị Yêu Thần đẩy vào Ngọc Hư Cung dều gia nhập dưới trướng đệ nhất ma đầu Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo. Nay bọn đó như chuột nhắt trốn bên trong không dám ra ngoài! Kính xin Võ La lão tổ đích thân đến Ngọc Hư Cung đem hết thảy bọn đào phạm về quy án, giao cho Yêu Thần Cung xử trí!”
Một hồng y nữ tử cười khanh khách nói: Đám người Bắc Đế Ma Tôn chính là khâm phạm triều đình, nếu Võ Thần điện các ngươi không vây bắt, ta liền ở trước mặt Yêu Thần Vương tố các ngươi không làm tròn trách nhiệm!”
Lại có một vị thiếu niên tóc tím lạnh lung nói: “Ngọc Hư Cung là nơi ở của Thiên Hậu, chúng ta là người của Yêu Thần cung không có tư cách xâm nhập, chỉ có Võ Thần điện các ngươi mới có quyền truy bắt! Kính xin Võ La điện hạ làm chủ, sớm quyết đoán miễn cho đám loạn đảng này có cơ hội đào thoát.”
Võ La lão tổ đột nhiên đặt chén trà xuống, nhìn thẳng tên cầm đầu tre tuổi kia, nói: “Thực lực của Thiên yêu so với lão phu không thể yếu hơn, vì sao không tự mình vây bắt đám người kia ngược lại muốn Võ Thần điện ta ra tay? Chẳng lẽ đường đường Thiên Yêu Đế Thính lại sợ Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo sao?”
Tên nam tử cầm đầu kia tự là Thiên Yêu Đế Thính thần thông cường đại so với tu vi của Vu Tổ quả thực không kém bao nhiêu. Hắn thản nhiên nói: “Ta sợ hắn? Người này bất quá ý vào Thiên Hậu, nếu dám xuất đầu lộ diện trước mặt ta, hắn sớm đã là một xác chết.”
Hắn lời còn chưa dứt đột nhiên nghe một tiếng rống to truyền đến: “Là thằng nhóc nào dám ở sau lưng nghị luận lão gia nhà ta?”
/1054
|