Yêu Thần Tử động tâm niệm khiến cho nhà giam cực lớn kia thu nhỏ lại, lão già đầu tóc rối bù kia cũng rơi vào trong tay hắn.
Lăng Tiêu Thái tử cẩn thận liếc lão già kia một cái, trong lòng sợ hãi: “Thực lực Yêu Thần cung quả nhiên kinh người. Yêu Thần Tử lại có thể nhốt một vị Vu Tổ yêu tộc trong lồng làm thú nô, nô dịch cho người. Xem ra những ngày ta tu luyện, những kẻ khác cũng không hề nhàn rỗi, hơn phân nửa đã đạt được nhiều sự ủng hộ từ các thế lực sau lưng bọn họ.”
Người muốn giết Diệp Húc không chỉ có đám người bọn họ. Trong khoảnh khắc khi Diệp Húc động thân, ở bên ngoài Ngọc Hư cung, có không biết bao nhiêu hơi thở quét đến, phá cả thiên không, truy lùng hắn.
Nhưng tốc độ Lưu Quang ấn thật quá kinh người. Lúc trước Diệp Húc vừa bước vào Thiên giới, dựa vào ấn trường không vạn dặm này, quăng Tào Khê Tông không còn thấy bóng dáng.
Lúc này tu vi hắn tiến nhanh, thi triển Lưu Quang ấn, tốc độ tăng lên không chỉ gấp trăm ngàn lần. Dù là Vu Tổ cũng đừng mơ chặn lại được hắn, cùng lắm là đuổi kịp vệt sáng kia thì khoảng cách lại bị kéo càng xa thêm.
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai vô cùng khiếp sợ trước tốc độ của Diệp Húc, chỉ thấy Diệp Húc mang theo bọn họ độn đi, ngay cả Vu Tổ đều bị bỏ lại khá xa.
Loại tốc độ này chưa phải là thiên hạ vô song, nhưng thoải mái để tránh né sự đuổi giết của Vu Tổ.
Hai ngày sau, ba người Diệp Húc hàng tỉ dặm, cuối cùng đi đến vùng biển trong Thiên giới.
“Diệp huynh nè, cửa vào Thiên Khư chính là ở trong vùng biển này.” Phong Tùy Vân đột nhiên mở miệng nói.
Diệp Húc tản đi Lưu Quang ấn, liên tục hai ngày dùng Lưu Quang ấn bỏ chạy, dù với tu vi như hắn cũng không thể chịu nổi.
Hắn liếc mắt nhìn biển nơi đây, chỉ thấy biển trên Thiên giới rộng lớn bát ngát hơn hẳn hải dương ở thế giới Vu Hoang. Trong biển linh khí cực kỳ dồi dào, đủ để sinh ra và nuôi dưỡng một số yêu ma Thiên giới cực kỳ mạnh mẽ.
Nước biển nơi này cũng không phải nước mặn bình thường, mà là nước mặn cực kỳ cao đẳng, ở trong ba nghìn thế giới chính là loại nguyên liệu luyện khí cực kỳ tốt, có thể để cho đại vu Tam Thần cảnh luyện chế ra nguyên thần chi bảo.
Nhưng loại bảo vật này lại có ở khắp nơi trên Thiên giới này, không người để ý.
Tầm mắt Diệp Húc xuyên qua nước biển, nhìn sâu vào trong biển kia. Ở dưới đáy biển cũng có linh sơn, cũng có động phủ, hẳn là chỗ tu luyện của yêu ma trong biển.
Ở dưới đáy biển thường thường có một con quái vật lớn bơi qua, khiến cho mặt biển nổi lên những trận gió thổi quét, dấy lên những ngọn sóng lớn. Sóng biển đánh ra e là có thể sánh được với một kích của Nhân Hoàng.
Mà ở đằng xa còn có lôi bạo, thiên lôi cuồn cuộn, giống như Vu Hoàng tế lên cấm bảo đánh xuống biển, khiến người ta kinh hãi.
Loại cảnh tượng này rất khó nhìn thấy ở thế giới Vu Hoang, mà ở Thiên giới thì lại là chuyện quá quen thuộc.
Vù!
Một con thuyền lầu lướt qua đỉnh đầu bọn họ, lái vào sâu trong biển.
Chiếc thuyền lầu này chạy qua rồi, lại có bốn chiếc thuyền lầu lái tới. Đột nhiên một chiếc trong số đó thả neo xuống, chỉ thấy trên nó lơ lửng một chiếc bàn tính thật lớn, bàn tính lạch cạch động. Một một lần động là hàng luồng đạo vận lưu chuyển, bảo vệ mấy chiếc thuyền.
Từ đầu thuyền truyền đến một tiếng nói thanh thúy: “Phó huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”
Phó Tây Lai nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn về phía chiếc thuyền lâu kia, thì thấy đầu thuyền đứng một nữ tử với tư thế oai hùng, ánh mắt sáng lên, cười nói: “Thì ra là Tú Trúc sư tỷ. Tú Trúc sư tỷ bày ra trận thế lớn như vậy, chẳng lẽ là định đi hải ngoại sao?”
Phong Tùy Vân khẽ nói với Diệp Húc: “Diệp huynh, năm chiếc thuyền lầu này chính là thương thuyền của Cực Đạo Minh. Văn minh chủ của Cực Đạo Minh chính là vị Vu Tổ nổi danh lẫy lừng, chiếc bàn tính kia chính là Tổ binh của ông. Một trăm lẻ năm hạt bàn tính kia chính là do ông thu thập những ngôi sao Thiên giới luyện hóa thành, rất lợi hại!”
Diệp Húc lộ ra vẻ động dung, cười nói: “Luyện hóa một trăm lẻ năm ngôi sao thành một món Tổ binh, vị Cực Đạo Minh chủ này quả thực lợi hại. Nhưng so với Tạo Hóa Thần Vương luyện chế hàng tỉ ngôi sao thành một ngọn thần sơn, vẫn còn kém cỏi khá nhiều!”
“Đó là đương nhiên.”
Tật xấu nói nhiều của Phong Tùy Vân lại tái phát, gã cười nói: “Cực Đạo Minh chủ đương nhiên không thể so sánh được với Tạo Hóa Thần Vương rồi. Một người là Vu Tổ, một người là Thần Vương, địa vị cách biệt một trời một vực. Nhưng cũng không thể khinh thường Cực Đạo Minh chủ được. Dù là trong Vu Tổ, cũng không có mấy người có thể luyện hóa được sao trên Thiên giới.”
Phó Tây Lai gật đầu, cười nói: “Văn tú Trúc là trưởng nữ của Cực Đạo Minh chủ, phụ trách làm ăn ở hải ngoại, cũng có giao dịch với Thanh Hiên thần phủ ta.”
Diệp Húc nhìn về phía Văn Tú Trúc, chỉ thấy thiếu nữ này trông thật xinh đẹp, đôi mắt thật sáng ngời, hiển lộ nhuệ khí bừng bừng, khiến hắn không khỏi tán thưởng một tiếng thoát tục.
“Chẳng lẽ Phó huynh đi hải ngoại rèn luyện sao?”
Ánh mắt Văn Tú Trúc đảo qua Phong Tùy Vân, lập tức dừng ở trên khuôn m ặt Diệp Húc, lộ ra vẻ kinh ngạc, cười nói: “Thì ra Phong thiếu chủ của Tạo Hóa môn cũng ở. Tú Trúc chuẩn bị trà thơm, mời ba vị khách quý lên thuyền thưởng thức.”
Phó Tây Lai nhìn về phía Diệp Húc, cười nói: “Diệp huynh, hải ngoại sóng to gió lớn, chi bằng đồng hành cùng thương thuyền của Cực Đạo Minh, cũng có thể bớt chút cước lực.”
Diệp Húc gật đầu: “Cũng tốt.”
Ba người bay lên, chiếc bàn tính trên thuyền kia đột nhiên gõ thiếu đi một bước, thiếu đi một đạo vận, lộ ra một lỗ hổng để ba người đi vào trong thuyền.
Văn Tú Trúc chớp chớp mắt nhìn về phía ba người. Phong Tùy Vân quần áo đẹp đẽ quý giá, dáng vẻ không hề tầm thường, trên khuôn mặt luôn treo nụ cười vô hại. Phó Tây Lai tuổi còn trẻ, mày xinh mắt đẹp, giống như thiếu niên mười tám tuổi, cả người có vẻ vô hại.
Nàng lại nhìn Diệp Húc, trong lòng chấn động. Vị thiếu niên áo lam này nở một nụ cười thật ấm áp, lại hết nhìn đông tới nhìn tây, có vẻ thân thiện hơn Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai một ít.
Nhưng sau lưng hắn lại có các loại thần văn đạo vận, giống như dải băng bay bổng, quấn quanh thân, tựa như một vị Thần Vương.
“Phong huynh, Phó huynh, vị này chắc là Diệp Húc Diệp huynh nhỉ?”
Văn Tú Trúc mỉm cười, mời ba người ngồi xuống rồi vỗ tay ra hiệu, lập tức có người dâng trà thơm lên, cười ngâm ngâm nói: “Diệp huynh cũng thật lớn mật, gây ra đại loạn như thế lại còn dám rời khỏi Ngọc Hư Cung, đúng là kỹ cao gan lớn, Tú Trúc bội phục.”
Diệp Húc giật mình, cười nói: “Văn sư tỷ biết Diệp mỗ sao?”
“Đây là lần đầu tiên Tú Trúc nhìn thấy Diệp huynh, nhưng Diệp huynh đã vang danh cửu thiên, khắp nơi đều có bảng truy nã, Tú Trúc muốn không biết cũng khó.”
Văn Tú Trúc khẽ cười, rót trà: “Nay có tất cả năm mươi ba thế lực lớn hạ lệnh truy nã Diệp huynh. Ở bảng truy nã ác nhân Thiên giới này, Diệp huynh vinh dự trèo lên hạng nhất đó.”
Sắc mặt Diệp Húc không hề thay đổi, hắn cười ha ha, nói: “Hư danh, đều là hư danh mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Phong Tùy Vân nghe vậy không khỏi khẩn trương, nhìn đông ngó tây, ra vẻ thoải mái hỏi: “Tú Trúc sư tỷ, lệnh tôn Văn minh chủ không ở trên thuyền sao?”
“Cha ta không ở đây.” Văn Tú Trúc như cười như không đáp.
“Chiếc thuyền lầu này của Tú Trúc sư tỷ bố trí thật đẹp, thêm vài phần lịch sự tao nhã.” Phó Tây Lai đứng dậy, đi xung quanh thuyền lầu vài vòng, từng dải đạo văn đạo ngân từ dưới chân tuôn ra, âm thầm bố trí cấm để phòng ngừa vạn nhất, hắn cười nói.
“Phong huynh, Phó huynh, các người cẩn thận quá mức rồi.”
Văn Tú Trúc cười khanh khách, nói: “Tú Trúc chỉ là người làm ăn, Cực Đạo Minh cũng là một thương minh, quả quyết không tham dự vào bất kỳ chuyện gì giữa Thần Vương, mong ba vị cứ yên tâm. Hơn nữa Tú Trúc còn muốn mượn sức lực của ba vị để xuyên qua Loạn Không hải, làm sao có thể ra tay đối phó ba vị được?”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Phong huynh, Phó huynh, Văn sư tỷ quả thật không hề động sát tâm, hai người có thể yên tâm được rồi.”
Văn Tú Trúc liếc hắn, tò mò hỏi: “Diệp huynh, chẳng lẽ ngươi không sợ Tú Trúc đột nhiên trở trở mặt, tế Tổ binh lên giết ngươi sao?”
“Sẽ thế sao?”
Diệp Húc nở một nụ cười vô hại, nói: “Văn sư tỷ chắc hẳn không phải là người như vậy. Cho dù có phải thì cũng không sao, bởi vì bàn tính kia còn chưa hạ xuống thì cô đã chết rồi.”
Văn Tú Trúc cứng đờ sắc mặt lại, giận dữ trừng hắn một cái. Diệp Húc cười nói: “Bảng truy nã ác nhân Thiên giới có những người nào vậy?”
“Đứng hạng nhất chính là Thiên Hậu. Chẳng qua là ai cũng muốn Thiên Hậu chết nhưng chẳng kẻ nào dám giết, mà cũng chẳng ai có thể giết bà ta, cũng không có ai dám để bà ta ở vị trí thứ nhất, nên vị trí đó tự nhiên thuộc về Diệp huynh!”
Văn Tú Trúc cười tươi như hoa, có vẻ khá vui vẻ, cười nói: “Ngươi giết năm mươi ba vị thần, khiến cho năm mươi ba thế lực lớn nổi giận. Chư Thiên Thần Vương đã hạ lệnh, nếu ai tru sát được Diệp huynh, sẽ được ban cho một bộ công pháp cấp Thần Vương, cộng thêm một bộ Tổ binh, thậm chí là một Ngọc Thanh linh mạch nữa. Ngoài ra, còn có Thần Vương tuyên bố giao đầu ngươi ra sẽ được truyền công lực, tăng tu vi, còn có thể đảm nhận chức vụ trong Thiên triều, làm đại tướng biên cương! Đây là ban thưởng cơ bản, còn có một số thế lực lớn nhỏ khác cũng tuyên bố một số phần thưởng như linh mạch nguyên liệu, nhiều không đếm xuể, tập trung lại đủ để giàu nứt đố đổ vách, ngay cả Cực Đạo Minh ta cũng kém xa!”
Hai người Phong Tùy Vân kia mắt sáng lên, Phó Tây Lai cười nói: “Diệp huynh à, nếu không thì, huynh chịu khổ một lần nha…”
“Diệp huynh nè, nhiều bảo bối như vậy, chẳng lẽ huynh không suy nghĩ một chút?” Phong Tùy Vân cũng dụ dỗ.
Một suy nghĩ lóe lên, Diệp Húc cười nói: “Đương nhiên có thể. Vì hạnh phúc của hai người, ta hy sinh một chút thì có sao đâu! Hai vị huynh đề, ta cắt một cái đầu xuống, cùng lắm lại mọc ra cái khác. Các ngươi mang đầu ta đi lĩnh thưởng rồi mang tiền thưởng về, ba người chúng ta có thể tiêu dao mà sống rồi!”
“Nếu đám Thần Vương Vu Tổ mà phát hiện hai người bọn ta lừa bọn họ, chúng ta sẽ chết chắc!” Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai sắc mặt xám ngoét, vội lắc đầu.
Văn Tú Trúc lại cười nói: “Vị trí thứ hai trên bảng truy nã còn lợi hại hơn Diệp huynh nhiều, đó là một vị Thần Vương, Đàm Tổ Thần Vương. Người này bị truy nã khi còn là Thánh Hoàng, đến nay đã mấy vạn năm. Ông ta không chết mà lại tu thành Thần Vương, cực kỳ lợi hại. Về phần những người khác thì cũng rất nhiều. Diệp huynh, đây là bảng truy nã mà Quân Thiên Thần Vương phủ tuyên bố, ngươi xem.”
Nàng lấy ra một danh sách, Diệp Húc cầm nhìn thì đúng là thấy mình xếp ở vị trí đầu tiên, vinh quang leo lên đầu bảng.
Tấm bảng thông báo này cũng là một món vu bảo kỳ lạ, trên bảng còn có giọng nói dáng điệu của mình, trông rất sống động, tay không xé một người. Hẳn là hình ảnh Diệp Húc giết người ở Đại Nhật Thần Cung ở Tiểu Nguyên giới đã bị kẻ nào đó thu vào trong vu bảo.
Vị trí thứ hai Đàm Tổ Thần Vương không có tướng mạo, hẳn là người này quá thần thông, vẽ tướng mạo ông ta lên sẽ bị lão cảm ứng đến.
Hạng ba là Vô Sinh Lão Tổ, hung danh hiển hách, từng tàn sát hàng loạt người dân, giết người vô tính, là một vị Vu Tổ đỉnh phong.
Hạng bốn là Cực Nhạc Lão Tổ, từng xông vào hậu cung của một vị Thần Vương, thải bổ mấy trăm vương phi trong hậu cung đó tới chết.
…
Đủ loại ác nhân hiện ra chi chít trên bảng, ai nấy đều cực kỳ hung ác.
Diệp Húc nhìn mà buồn bực: “Ta mới giết có mười mấy người mà đã xếp hạng nhất, thật quá coi trọng ta rồi, so với đám người kia ta còn xa mới bằng… Ủa? Ma Hoàng cũng ở trên bảng, còn có Hạng lão đầu! Mấy tên này rốt cuộc đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì đây?”
Lăng Tiêu Thái tử cẩn thận liếc lão già kia một cái, trong lòng sợ hãi: “Thực lực Yêu Thần cung quả nhiên kinh người. Yêu Thần Tử lại có thể nhốt một vị Vu Tổ yêu tộc trong lồng làm thú nô, nô dịch cho người. Xem ra những ngày ta tu luyện, những kẻ khác cũng không hề nhàn rỗi, hơn phân nửa đã đạt được nhiều sự ủng hộ từ các thế lực sau lưng bọn họ.”
Người muốn giết Diệp Húc không chỉ có đám người bọn họ. Trong khoảnh khắc khi Diệp Húc động thân, ở bên ngoài Ngọc Hư cung, có không biết bao nhiêu hơi thở quét đến, phá cả thiên không, truy lùng hắn.
Nhưng tốc độ Lưu Quang ấn thật quá kinh người. Lúc trước Diệp Húc vừa bước vào Thiên giới, dựa vào ấn trường không vạn dặm này, quăng Tào Khê Tông không còn thấy bóng dáng.
Lúc này tu vi hắn tiến nhanh, thi triển Lưu Quang ấn, tốc độ tăng lên không chỉ gấp trăm ngàn lần. Dù là Vu Tổ cũng đừng mơ chặn lại được hắn, cùng lắm là đuổi kịp vệt sáng kia thì khoảng cách lại bị kéo càng xa thêm.
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai vô cùng khiếp sợ trước tốc độ của Diệp Húc, chỉ thấy Diệp Húc mang theo bọn họ độn đi, ngay cả Vu Tổ đều bị bỏ lại khá xa.
Loại tốc độ này chưa phải là thiên hạ vô song, nhưng thoải mái để tránh né sự đuổi giết của Vu Tổ.
Hai ngày sau, ba người Diệp Húc hàng tỉ dặm, cuối cùng đi đến vùng biển trong Thiên giới.
“Diệp huynh nè, cửa vào Thiên Khư chính là ở trong vùng biển này.” Phong Tùy Vân đột nhiên mở miệng nói.
Diệp Húc tản đi Lưu Quang ấn, liên tục hai ngày dùng Lưu Quang ấn bỏ chạy, dù với tu vi như hắn cũng không thể chịu nổi.
Hắn liếc mắt nhìn biển nơi đây, chỉ thấy biển trên Thiên giới rộng lớn bát ngát hơn hẳn hải dương ở thế giới Vu Hoang. Trong biển linh khí cực kỳ dồi dào, đủ để sinh ra và nuôi dưỡng một số yêu ma Thiên giới cực kỳ mạnh mẽ.
Nước biển nơi này cũng không phải nước mặn bình thường, mà là nước mặn cực kỳ cao đẳng, ở trong ba nghìn thế giới chính là loại nguyên liệu luyện khí cực kỳ tốt, có thể để cho đại vu Tam Thần cảnh luyện chế ra nguyên thần chi bảo.
Nhưng loại bảo vật này lại có ở khắp nơi trên Thiên giới này, không người để ý.
Tầm mắt Diệp Húc xuyên qua nước biển, nhìn sâu vào trong biển kia. Ở dưới đáy biển cũng có linh sơn, cũng có động phủ, hẳn là chỗ tu luyện của yêu ma trong biển.
Ở dưới đáy biển thường thường có một con quái vật lớn bơi qua, khiến cho mặt biển nổi lên những trận gió thổi quét, dấy lên những ngọn sóng lớn. Sóng biển đánh ra e là có thể sánh được với một kích của Nhân Hoàng.
Mà ở đằng xa còn có lôi bạo, thiên lôi cuồn cuộn, giống như Vu Hoàng tế lên cấm bảo đánh xuống biển, khiến người ta kinh hãi.
Loại cảnh tượng này rất khó nhìn thấy ở thế giới Vu Hoang, mà ở Thiên giới thì lại là chuyện quá quen thuộc.
Vù!
Một con thuyền lầu lướt qua đỉnh đầu bọn họ, lái vào sâu trong biển.
Chiếc thuyền lầu này chạy qua rồi, lại có bốn chiếc thuyền lầu lái tới. Đột nhiên một chiếc trong số đó thả neo xuống, chỉ thấy trên nó lơ lửng một chiếc bàn tính thật lớn, bàn tính lạch cạch động. Một một lần động là hàng luồng đạo vận lưu chuyển, bảo vệ mấy chiếc thuyền.
Từ đầu thuyền truyền đến một tiếng nói thanh thúy: “Phó huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”
Phó Tây Lai nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn về phía chiếc thuyền lâu kia, thì thấy đầu thuyền đứng một nữ tử với tư thế oai hùng, ánh mắt sáng lên, cười nói: “Thì ra là Tú Trúc sư tỷ. Tú Trúc sư tỷ bày ra trận thế lớn như vậy, chẳng lẽ là định đi hải ngoại sao?”
Phong Tùy Vân khẽ nói với Diệp Húc: “Diệp huynh, năm chiếc thuyền lầu này chính là thương thuyền của Cực Đạo Minh. Văn minh chủ của Cực Đạo Minh chính là vị Vu Tổ nổi danh lẫy lừng, chiếc bàn tính kia chính là Tổ binh của ông. Một trăm lẻ năm hạt bàn tính kia chính là do ông thu thập những ngôi sao Thiên giới luyện hóa thành, rất lợi hại!”
Diệp Húc lộ ra vẻ động dung, cười nói: “Luyện hóa một trăm lẻ năm ngôi sao thành một món Tổ binh, vị Cực Đạo Minh chủ này quả thực lợi hại. Nhưng so với Tạo Hóa Thần Vương luyện chế hàng tỉ ngôi sao thành một ngọn thần sơn, vẫn còn kém cỏi khá nhiều!”
“Đó là đương nhiên.”
Tật xấu nói nhiều của Phong Tùy Vân lại tái phát, gã cười nói: “Cực Đạo Minh chủ đương nhiên không thể so sánh được với Tạo Hóa Thần Vương rồi. Một người là Vu Tổ, một người là Thần Vương, địa vị cách biệt một trời một vực. Nhưng cũng không thể khinh thường Cực Đạo Minh chủ được. Dù là trong Vu Tổ, cũng không có mấy người có thể luyện hóa được sao trên Thiên giới.”
Phó Tây Lai gật đầu, cười nói: “Văn tú Trúc là trưởng nữ của Cực Đạo Minh chủ, phụ trách làm ăn ở hải ngoại, cũng có giao dịch với Thanh Hiên thần phủ ta.”
Diệp Húc nhìn về phía Văn Tú Trúc, chỉ thấy thiếu nữ này trông thật xinh đẹp, đôi mắt thật sáng ngời, hiển lộ nhuệ khí bừng bừng, khiến hắn không khỏi tán thưởng một tiếng thoát tục.
“Chẳng lẽ Phó huynh đi hải ngoại rèn luyện sao?”
Ánh mắt Văn Tú Trúc đảo qua Phong Tùy Vân, lập tức dừng ở trên khuôn m ặt Diệp Húc, lộ ra vẻ kinh ngạc, cười nói: “Thì ra Phong thiếu chủ của Tạo Hóa môn cũng ở. Tú Trúc chuẩn bị trà thơm, mời ba vị khách quý lên thuyền thưởng thức.”
Phó Tây Lai nhìn về phía Diệp Húc, cười nói: “Diệp huynh, hải ngoại sóng to gió lớn, chi bằng đồng hành cùng thương thuyền của Cực Đạo Minh, cũng có thể bớt chút cước lực.”
Diệp Húc gật đầu: “Cũng tốt.”
Ba người bay lên, chiếc bàn tính trên thuyền kia đột nhiên gõ thiếu đi một bước, thiếu đi một đạo vận, lộ ra một lỗ hổng để ba người đi vào trong thuyền.
Văn Tú Trúc chớp chớp mắt nhìn về phía ba người. Phong Tùy Vân quần áo đẹp đẽ quý giá, dáng vẻ không hề tầm thường, trên khuôn mặt luôn treo nụ cười vô hại. Phó Tây Lai tuổi còn trẻ, mày xinh mắt đẹp, giống như thiếu niên mười tám tuổi, cả người có vẻ vô hại.
Nàng lại nhìn Diệp Húc, trong lòng chấn động. Vị thiếu niên áo lam này nở một nụ cười thật ấm áp, lại hết nhìn đông tới nhìn tây, có vẻ thân thiện hơn Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai một ít.
Nhưng sau lưng hắn lại có các loại thần văn đạo vận, giống như dải băng bay bổng, quấn quanh thân, tựa như một vị Thần Vương.
“Phong huynh, Phó huynh, vị này chắc là Diệp Húc Diệp huynh nhỉ?”
Văn Tú Trúc mỉm cười, mời ba người ngồi xuống rồi vỗ tay ra hiệu, lập tức có người dâng trà thơm lên, cười ngâm ngâm nói: “Diệp huynh cũng thật lớn mật, gây ra đại loạn như thế lại còn dám rời khỏi Ngọc Hư Cung, đúng là kỹ cao gan lớn, Tú Trúc bội phục.”
Diệp Húc giật mình, cười nói: “Văn sư tỷ biết Diệp mỗ sao?”
“Đây là lần đầu tiên Tú Trúc nhìn thấy Diệp huynh, nhưng Diệp huynh đã vang danh cửu thiên, khắp nơi đều có bảng truy nã, Tú Trúc muốn không biết cũng khó.”
Văn Tú Trúc khẽ cười, rót trà: “Nay có tất cả năm mươi ba thế lực lớn hạ lệnh truy nã Diệp huynh. Ở bảng truy nã ác nhân Thiên giới này, Diệp huynh vinh dự trèo lên hạng nhất đó.”
Sắc mặt Diệp Húc không hề thay đổi, hắn cười ha ha, nói: “Hư danh, đều là hư danh mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Phong Tùy Vân nghe vậy không khỏi khẩn trương, nhìn đông ngó tây, ra vẻ thoải mái hỏi: “Tú Trúc sư tỷ, lệnh tôn Văn minh chủ không ở trên thuyền sao?”
“Cha ta không ở đây.” Văn Tú Trúc như cười như không đáp.
“Chiếc thuyền lầu này của Tú Trúc sư tỷ bố trí thật đẹp, thêm vài phần lịch sự tao nhã.” Phó Tây Lai đứng dậy, đi xung quanh thuyền lầu vài vòng, từng dải đạo văn đạo ngân từ dưới chân tuôn ra, âm thầm bố trí cấm để phòng ngừa vạn nhất, hắn cười nói.
“Phong huynh, Phó huynh, các người cẩn thận quá mức rồi.”
Văn Tú Trúc cười khanh khách, nói: “Tú Trúc chỉ là người làm ăn, Cực Đạo Minh cũng là một thương minh, quả quyết không tham dự vào bất kỳ chuyện gì giữa Thần Vương, mong ba vị cứ yên tâm. Hơn nữa Tú Trúc còn muốn mượn sức lực của ba vị để xuyên qua Loạn Không hải, làm sao có thể ra tay đối phó ba vị được?”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Phong huynh, Phó huynh, Văn sư tỷ quả thật không hề động sát tâm, hai người có thể yên tâm được rồi.”
Văn Tú Trúc liếc hắn, tò mò hỏi: “Diệp huynh, chẳng lẽ ngươi không sợ Tú Trúc đột nhiên trở trở mặt, tế Tổ binh lên giết ngươi sao?”
“Sẽ thế sao?”
Diệp Húc nở một nụ cười vô hại, nói: “Văn sư tỷ chắc hẳn không phải là người như vậy. Cho dù có phải thì cũng không sao, bởi vì bàn tính kia còn chưa hạ xuống thì cô đã chết rồi.”
Văn Tú Trúc cứng đờ sắc mặt lại, giận dữ trừng hắn một cái. Diệp Húc cười nói: “Bảng truy nã ác nhân Thiên giới có những người nào vậy?”
“Đứng hạng nhất chính là Thiên Hậu. Chẳng qua là ai cũng muốn Thiên Hậu chết nhưng chẳng kẻ nào dám giết, mà cũng chẳng ai có thể giết bà ta, cũng không có ai dám để bà ta ở vị trí thứ nhất, nên vị trí đó tự nhiên thuộc về Diệp huynh!”
Văn Tú Trúc cười tươi như hoa, có vẻ khá vui vẻ, cười nói: “Ngươi giết năm mươi ba vị thần, khiến cho năm mươi ba thế lực lớn nổi giận. Chư Thiên Thần Vương đã hạ lệnh, nếu ai tru sát được Diệp huynh, sẽ được ban cho một bộ công pháp cấp Thần Vương, cộng thêm một bộ Tổ binh, thậm chí là một Ngọc Thanh linh mạch nữa. Ngoài ra, còn có Thần Vương tuyên bố giao đầu ngươi ra sẽ được truyền công lực, tăng tu vi, còn có thể đảm nhận chức vụ trong Thiên triều, làm đại tướng biên cương! Đây là ban thưởng cơ bản, còn có một số thế lực lớn nhỏ khác cũng tuyên bố một số phần thưởng như linh mạch nguyên liệu, nhiều không đếm xuể, tập trung lại đủ để giàu nứt đố đổ vách, ngay cả Cực Đạo Minh ta cũng kém xa!”
Hai người Phong Tùy Vân kia mắt sáng lên, Phó Tây Lai cười nói: “Diệp huynh à, nếu không thì, huynh chịu khổ một lần nha…”
“Diệp huynh nè, nhiều bảo bối như vậy, chẳng lẽ huynh không suy nghĩ một chút?” Phong Tùy Vân cũng dụ dỗ.
Một suy nghĩ lóe lên, Diệp Húc cười nói: “Đương nhiên có thể. Vì hạnh phúc của hai người, ta hy sinh một chút thì có sao đâu! Hai vị huynh đề, ta cắt một cái đầu xuống, cùng lắm lại mọc ra cái khác. Các ngươi mang đầu ta đi lĩnh thưởng rồi mang tiền thưởng về, ba người chúng ta có thể tiêu dao mà sống rồi!”
“Nếu đám Thần Vương Vu Tổ mà phát hiện hai người bọn ta lừa bọn họ, chúng ta sẽ chết chắc!” Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai sắc mặt xám ngoét, vội lắc đầu.
Văn Tú Trúc lại cười nói: “Vị trí thứ hai trên bảng truy nã còn lợi hại hơn Diệp huynh nhiều, đó là một vị Thần Vương, Đàm Tổ Thần Vương. Người này bị truy nã khi còn là Thánh Hoàng, đến nay đã mấy vạn năm. Ông ta không chết mà lại tu thành Thần Vương, cực kỳ lợi hại. Về phần những người khác thì cũng rất nhiều. Diệp huynh, đây là bảng truy nã mà Quân Thiên Thần Vương phủ tuyên bố, ngươi xem.”
Nàng lấy ra một danh sách, Diệp Húc cầm nhìn thì đúng là thấy mình xếp ở vị trí đầu tiên, vinh quang leo lên đầu bảng.
Tấm bảng thông báo này cũng là một món vu bảo kỳ lạ, trên bảng còn có giọng nói dáng điệu của mình, trông rất sống động, tay không xé một người. Hẳn là hình ảnh Diệp Húc giết người ở Đại Nhật Thần Cung ở Tiểu Nguyên giới đã bị kẻ nào đó thu vào trong vu bảo.
Vị trí thứ hai Đàm Tổ Thần Vương không có tướng mạo, hẳn là người này quá thần thông, vẽ tướng mạo ông ta lên sẽ bị lão cảm ứng đến.
Hạng ba là Vô Sinh Lão Tổ, hung danh hiển hách, từng tàn sát hàng loạt người dân, giết người vô tính, là một vị Vu Tổ đỉnh phong.
Hạng bốn là Cực Nhạc Lão Tổ, từng xông vào hậu cung của một vị Thần Vương, thải bổ mấy trăm vương phi trong hậu cung đó tới chết.
…
Đủ loại ác nhân hiện ra chi chít trên bảng, ai nấy đều cực kỳ hung ác.
Diệp Húc nhìn mà buồn bực: “Ta mới giết có mười mấy người mà đã xếp hạng nhất, thật quá coi trọng ta rồi, so với đám người kia ta còn xa mới bằng… Ủa? Ma Hoàng cũng ở trên bảng, còn có Hạng lão đầu! Mấy tên này rốt cuộc đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì đây?”
/1054
|