Hiên Viên Thiên đế lưu lại tấm bia đã cực kỳ cao lớn. Khi vị Thiên đế này lưu lại tấm bia đá thì mới chỉ là tu vi Vu Hoàng, nhưng cho dù có là Thánh Hoàng đi nữa thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của ngài.
“Trí tuệ vị nhân tộc Thiên đế này thật làm cho người ta khâm phục.” Phượng Yên Nhu không khỏi lộ ra sắc mặt ngưỡng mộ kính phục.
“Để lại đợi hậu nhân?”
Diệp Húc cười lạnh một tiếng: "Hiên Viên Thiên đế rộng lượng như vậy? Nếu y quả thật rộng lượng như vậy thì đã không để cho Vũ Hoàng luyện chế cửu đỉnh, che giấu đi Đế Hưng chi địa. Y lưu lại tấm bia đá này đơn giản vì khi đó y chỉ là Vu Hoàng không có năng lực phá hủy nơi đây, lại không cam lòng lưu lại cho hậu thế, vì thế y lưu lại bia văn là muốn cho những người đến đây cảm kích y, nhớ kỹ ân huệ, ân đức của y mà thôi.”
Phượng Yên Nhu và Tô Kiều Kiểu trong lòng run sợ, Diệp Húc nói như vậy đơn giản là đại bất kính đối với vị đại đế nhân tộc được muôn đời kính ngưỡng này. Ngay cả Xích Uyên Ma Tôn nghe thấy như thế cũng thấy hắn thật sự là đại nghịch bất đạo.
“Tuy nhiên sau khi Hiên Viên Thiên đế trở thành Thiên đế liền phá hủy năng lực nơi đây, nhưng y không có xuống tay mà lệnh cho Vũ Hoàng luyện chế cửu đỉnh che giấu đi thế giới Vu Hoang này! Dẫu sao cũng cho người lưu lại một đường, điểm này coi như y không làm sai.”
Diệp Húc cười nói: "Dù sao thì y cũng không tuyệt tình, nhưng nếu y muốn những kẻ đến sau như ta cảm kích y thì không có khả năng này.”
Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu liếc nhau, đối với loại sự tình nhân tộc Thiên đế phi nghĩa này hắn cũng không tán thành, dẫu sao thì đối với vị Thiên đế kia các nàng cũng không tìm được lý do phản bác.
“Đắc tam thiên số mệnh điện Thánh Hoàng Vu Tổ chi cơ. Những lời này là có ý gì?”
Xích Uyên Ma Tôn tâm tư kịch liệt chuyển động. Đến na chính là Thánh Hoàng, hơn nữa liên tục bị Diệp Húc cùng Tây Vương Mẫu âm hai lần, tu vi suy sụp kịch liệt có thể bảo đảm được tu vi Thánh Hoàng không rơi xuống đến Tu vi Vu hoàng đã xem như không tồi. Trên tấm bia đá này lại nói đến ba ngàn số mệnh là có thể đặt cơ sở xác định Vu Tổ, không thể không làm cho y mơ tưởng.
“Chẳng lẽ ý tứ những lời này của Hiên Viên Thiên đế là hấp thu những loại linh khỉ ở nơi này là có thể thành tựu Vu Tổ…” Y thầm nghĩ trong lòng.
Diệp Húc cũng đang suy tư, đột nhiên trong lòng chấn động, nhìn lại hồ sen hình thành từ Hồng Mông tử khí. Chỉ thấy ở nơi đó số mệnh ba nghìn thế giới sớm đã ngưng tụ hóa thành một đám hình thái thế giới đan vào từng cái thế giới là những đạo văn, đạo lý độc đáo. Nơi này số mệnh hưng thịnh, hình thành thực chất.
“Ba ngàn số mệnh, đó là chỉ Đế Hưng chi địa ngưng tụ mà đến, ba nghìn số mệnh thế giới được đến số số mệnh này là có thể lĩnh ngộ được Thánh Hoàng cảnh giới, thậm chí Vu Tổ cảnh giới? Không phải thế sao…”
Đối với Diệp Húc lần này cũng không mười phần tin tưởng. Vu Hoàng, Thánh Hoàng, Vu Tổ từng cái đại cảnh giới trong đó đều có được cách biệt một trời một vực.
Thánh Hoàng thì có thể dễ dàng gạt bỏ Vu Hoàng, mà Vu Tổ thì có thể dễ dàng gạt bỏ Thánh Hoàng. Hơn nữa trong các đại cảnh giới đó cũng có những bất đồng thật lớn. Vu Hoàng chính là tu thành đầy đủ cấm pháp, mà Thánh Hoàng là đem cấm pháp lĩnh ngộ đến cảnh giới đạo, hóa thành đạo văn, đạo vết, ngưng tụ đạo môn.
Vu Tổ là cảnh giới thứ nhất trong Tam Thần Vương cảnh, so với Thánh Hoàng cảnh giới cao có thể mở ra đạo môn, theo đạo môn trung nhảy thoát đi ra ngoài, chân chính làm được lấy Vu nhập Đạo.
Bới vậy Hiên Viên Thiên đế mới nói, được đến ba ngàn số mệnh là có thể đặt được cơ sở trụ cột Thánh Hoàng, Vu Tổ, Diệp Húc cũng không tin.
Hai người một cái đuổi, một cái trốn, nhanh chóng bay qua tấm bia đá này. Ánh mắt Diệp Húc chớp động, đột nhiên ngưng tụ pháp lực hóa thành một quả đại thủ mạnh mẽ chộp vào tấm bia đá nhấc bổng lên tấm bia đá to lớn này, hung hăng ném về phía Xích Uyên Ma Tôn.
Đối với Hiên viên Thiên đế trong lòng hắn cũng không mấy tôn kính, mặc dù là phá hủy tấm bia đá mà Thiên đế lưu lại cho hậu thế để nhớ kỹ ân huệ của mình hắn cũng không tiếc.
Trên không Xích Đế Ma Môn chấn động, vố số đạo văn tung bay hướng chỗ tấm bia đá này chà đi, đập nát tấm bia đá ngay trên đương trường.
“Tây Hoàng Công thực lực của ngươi quá kém, nếu cùng ta so sánh quả thực cách biệt một trời một vực, Xích Đế Ma Thủ.”
Xích Uyên Ma Tôn tâm niệm vi động chỉ thấy trong Ma Môn vô số đạo văn đột nhiên hóa thành một con ếch màng. Năm ngón tay lược lược xòe ra ở giữa có màng thịt mỏng nối liền lại che kín những hoa văn kỳ dị, từng đạo hoa văn giống như núi non sông ngòi không ngừng chảy chồm.
Con ếch màng này chỉ có một chút dừng lại, rồi chậm rãi chộp tới Dao Trì thiên thuyền.
Trong truyền thuyết, Thánh Hoàng thủ trích tinh thần, một tay Thánh Hoàng vươn ra là có thể đem từng ngôi sao trên trời cao hái xuống. Đây cũng không hẳn là truyền thuyết, pháp lực Thánh Hoàng xác thực có thể làm được điều này.
Hạo Thiên Đại đế khi ở Thánh Hoàng khí thậm chí đã từng đem một viên mặt trời luyện hóa nhét vào bên trong Thái Dương Thần Lô.
Bàn tay to của con ếch màng Xích Đế Ma Tôn vươn ra bắt đầu có thể vặn vẹo thời không nắm vào trong tay hàng tỷ vạn dặm không gian, thậm chí ngay cả một ngôi sao cũng bị pháp lực của chưởng này bóp thành một viên nho nhỏ. Tuy nhiên Đế Hưng chi địa chính là tâm của Ngọc Thanh Thiên giới, không gian vô cùng kiên cố. Cho dù có là Thánh Hoàng cũng không thể nào vặn vẹo không gian nơi này, thậm chí cũng không thể làm hỏng hư không.
Tuy rằng chiêu thức ấy của y không tồn tại uy năng hái sao nhưng vẫn là cực kỳ khủng bố, đó chính là những đạo văn đạo vết hình thành bàn tay, một tay nắm tới thì ngay cả cấm bảo cũng bị nắm vỡ.
Cái tay lớn này chộp tới Dao Trì thiên thuyền ở phía xa xa, trong nháy mắt cơ hồ đem thiên thuyền nhấc bổng lên không, gắn chiếc thiên thuyền này vào dưới lòng bàn tay.
“Xích Uyên, tu vi của ngươi hiện nay hao tồn nhiều rồi, ta không phải là không có sức liều mạng với ngươi.”
Thân hình Diệp Húc chấn động đánh ra một quyền, một quyền này của hắn không có sử dụng vu pháp gì, chỉ là một quyền vô cùng đơn giản chậm rãi làm cho người ta trở lại một loại nguyên trạng, thiên biến vạn hóa quy về một đường cảm giác.
“Thành tựu tu vi của ta so sánh với Vu Hoàng không yếu hơn chút nào!” Ánh mắt Diệp Húc nghiêm nghị, pháp lực toàn thân rót vào bên trong nắm tay. Hơi thở của hắn phát ra chẳng còn phân biệt đâu là địch đâu là ta. Thậm chí hai người Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu tất cả đều lọt vào trong hơi thở của hắn trấn áp, thân hình phát ra không chịu nổi áp lực, tiếng vang trở nên vô cùng nhỏ.
Đây chính là vu Hoàng uy, Diệp Húc tuy chưa thành tựu Vu Hoàng mới là cảnh giới Nhân Hoàng trung kỳ, nhưng mà trên tu vi thì đã cùng ngang với Vu Hoàng không phân chia trên dưới.
Lần này đám người Ứng Tông Đạo, Tinh Đế đi Thiên giới đã qua gần ba năm, tuy rằng tu vi và cảnh giới của Diệp Húc không có xuất hiện tăng trưởng, nhưng tu vi và thực lực so với Vu Hoàng bình thường cũng không kém cỏi.
Rầm!
Xích Đế ma thủ gặp phải một quyền này của hắn làm cho vô số đạo văn bay tán loạn, thế nhưng cái ma thủ này chỉ dừng lại một lát. Chỉ thấy các đạo văn quét xuống giống như thác nước, chỉ một thoáng cả làn da, và máu thịt của Diệp Húc đã bị chà đi, trên bàn tay lộ ra xương cốt trắng hếu.
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng khóe miệng tràn đầy máu, chỉ cảm thấy có một cổ sức lực vô cùng mạnh mẽ tràn đến, thân thể của hắn cơ hồ như bị cổ sực lực này xé nát phân giải.
Những đạo văn đó dọc theo cánh tay nhanh chóng lan tràn ra toàn thân của hắn, trong lòng Diệp Húc cả kinh chỉ thấy những đạo văn này tràn ngập, so với cấm văn, cấm pháp lực lượng còn muốn khủng bố hơn nhiều, không ngừng làm tan rã thân thể của hắn tan rã tu vi của hắn.
Dao Trì thiên thuyền nổ ầm vang một tiếng, được một kích này của Xích Uyên Ma Tôn gia tốc, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi bao phủ của Xích Đế ma thủ, chạy nhanh về phía trước.
“Tây Hoàng Công đạo văn của ta cũng không phải là dễ khu trừ, ngươi chịu chờ chết chứ.”
Xích Uyên ma tôn cười ha hả từng bước dài đuổi giết.
Diệp Húc khẽ nhíu mày, chỉ thấy một bộ phận đạo văn của Xích Đế ma thủ đã thừa dịp hắn cùng Xích Uyên Ma Tôn giao thủ đã xâm nhập vào cơ thể hắn và trong nhày mắt đã không ngừng phá hoại cơ thể của hắn, phá hư tu vi của hắn, thậm chí xâm nhập vào trong tử phủ của hắn, hóa thành hình thái Xích Đế Ma Tôn mà tàn sát bừa bãi trong tử phủ của hắn.
“Cảnh giới chênh lệch quá xa, ta chưa thành Vu Hoàng không thể tăng được tu vi lên trăm ngàn lần chỉ sợ căn bản không phải đối thủ của thằng nhái Xích Uyên Ma Tôn này. Tuy nhiên nếu Công Đức Kim Luân hãy còn, ta mượn dùng Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn thì có thể ta sẽ không bị thương…”
Diệp Húc thở dài thu thập tu vi, quát to lên một tiếng, từ mi tâm đột nhiên ngọc lầu bay vào tử phủ, trước hết trấn áp những đạo văn Ma Tôn ở trong tử phủ, lập tức tế lên Thái Dương Thần Lô rồi vươn người đứng dậy đi vào trong lò.
Trong thần lò liệt hỏa hừng hực không ngừng thiêu đốt rèn luyện thân thể của hắn, luyện hóa hết tất cả các đạo văn, đạo vết của Xich Đế Ma Tôn.
“Ồ? Tây Hoàng Công, không nghĩ rằng ngươi cũng có thủ đoạn có thể khu trừ đạo văn của ta! Tuy nhiên ngươi có thể tiếp được ta một kích, nhưng ngươi liệu có thể tiếp được của ta hai kích ba kích nữa không.”
Xích Uyên Ma Tôn nhe răng cười, Xích Đế Ma Môn lại một lần nữa chấn động lại một lần nữa bàn tay to của con ếch màng vươn ra.
Diệp Húc bất chấp tất cả những đạo văn còn chưa luyện hóa, vội vàng theo Thái Dương Thần Lô mà phóng lên cao, lại đón đỡ Xích Đế ma thủ.
Oa!
Dưới sức lực oanh kích hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo nhiều đạo văn trong ma thủ quét xuống truyến đến phía trên thân của hắn, không ngừng phá hư thân thể của hắn, ma diệt tu vi của hắn, làm cho thương thế của hắn càng thêm nghiêm trọng.
“Tiểu tử ngươi rõ ràng có thể tiếp được Ma Tôn ta hai kích, quả thực không sai! Nếu để cho ngươi tiếp tục trưởng thành, ngươi có thể sẽ là Hạo Thiên thứ hai hay là Huyền Thiên thứ hai. Tuy nhiên ngươi không có cơ hội đó nữa rồi.”
Xích Uyên Ma Tôn lại một kích nữa đánh xuống nhe răng cười nói: "Ngươi đã từng thấy qua đủ kiểu chết, lão tử muốn cho ngươi nhất nhất thừa nhận, mà không chỉ ngươi, lão tử còn muốn tiểu nữ nhân của ngươi cũng nhất nhất thừa nhận.”
Trên mặt Diệp Húc không một chút thay đổi, lại tiếp của y một kích, thân thể của hắn bắt đầu tan vỡ, tu vi tan rã, thân thể phân giải, nguy cơ chỉ còn là một sớm một chiều.
“Xích Uyên ta đã tiếp ngươi ba kích, ngươi cũng tiếp của ta một kích.”
Đột nhiên phía sau hắn một cái đại thủ bay lên nắm tay đánh thẳng vào Xích Uyên Ma Tôn. Xích Uyên Ma Tôn cười nhẹ không thôi, đối với một quyền này của Diệp Húc y căn bản lơ đễnh, Ma Môn chấn động vô số đạo văn, đạo vết nhô lên tràn ngập. Y cười khẩy nói: "Tiểu tử ngươi rõ ràng không cam tâm bị đánh, lại còn muốn đánh Thánh Hoàng, chẳng lẽ ngươi không biết chữ chết viết như thế nào hay sao? Căn bản ta không cần đồng thủ, Ma Môn của ta chỉ khẽ rung lên là có thể chấn vỡ ngươi.”
Một quyền của Diệp Húc đánh tới gần, nắm tay đột nhiên mở ra chỉ thấy xuất hiện tại lòng bàn tay của hắn một viên tinh cầu hiện đầy vết rách gào thét mà đánh thẳng vào Xích Đế Ma Tôn.
Rầm!
Bên trong viên tinh cầu này một đạo sáng mờ bốc lên, vừa mới đánh vào phía trên một đạo văn thì nhất thời nổ mạnh, lực va chạm thế giới thổi quét hết thảy. Đế Hưng chi địa nhất thời giống như bị một trận gió lốc vô cùng mãnh liệt gào thét chạy chồm cuốn đến tất cả bốn phương.
Đạo Môn Xích Uyên Ma Tôn rầm một tiếng dập nát, vô cùng vô tận gió lốc chỉ một thoáng bao phủ lấ, đột nhiên lại có một tiếng vang lớn truyền đến. Chỉ thấy thân thể cao lớn của Xích Uyên Ma Tôn kia bị gió lốc cuốn lên cao, nổ rách tung tóe bật ngã về phía sau.
“Xích Uyên sau hai ba thành tu vi của ngươi cũng đã bị ta phá hủy, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi có thể tiếp được mấy kích của hai vị phu nhân của ta?”
Diệp Húc mặt như tờ giấy vàng vội vàng đứng dậy bay vào bên trong Thái Dương Thần Lô, lại có một tòa Di La Thiên Địa tháp bay ra trấn trụ thân thể của hắn, miễn cho thân thể của hắn không bị phân giải, điềm nhiên nói: "Yên Nhu nàng tới khống chế thiên thuyền truy kích Xích Uyên! Kiều Kiều nàng tới giết y, phải chắc chắn đem thằng nhãi này làm thịt!”
“Vâng!”
Hai cô gái cùng kêu lên đồng ý. Phượng Yên nhu lập tức tập hợp tu vi tế lên Dao Trì thiên thuyền nhanh chóng lao về phía Xích Uyên Ma Tôn. Còn Tô Kiều Kiều thì trên đỉnh đầu hiện ra hai mươi tám viên Thương nguyệt Thần Châu giống như Hai mươi tám vàng trăng sáng, chỉ thấy tất cả thần quy tử trong minh nguyệt bay ra lưng đeo minh nguyệt gào thét mà đánh vào Xích Uyên Ma Tôn.
“Trí tuệ vị nhân tộc Thiên đế này thật làm cho người ta khâm phục.” Phượng Yên Nhu không khỏi lộ ra sắc mặt ngưỡng mộ kính phục.
“Để lại đợi hậu nhân?”
Diệp Húc cười lạnh một tiếng: "Hiên Viên Thiên đế rộng lượng như vậy? Nếu y quả thật rộng lượng như vậy thì đã không để cho Vũ Hoàng luyện chế cửu đỉnh, che giấu đi Đế Hưng chi địa. Y lưu lại tấm bia đá này đơn giản vì khi đó y chỉ là Vu Hoàng không có năng lực phá hủy nơi đây, lại không cam lòng lưu lại cho hậu thế, vì thế y lưu lại bia văn là muốn cho những người đến đây cảm kích y, nhớ kỹ ân huệ, ân đức của y mà thôi.”
Phượng Yên Nhu và Tô Kiều Kiểu trong lòng run sợ, Diệp Húc nói như vậy đơn giản là đại bất kính đối với vị đại đế nhân tộc được muôn đời kính ngưỡng này. Ngay cả Xích Uyên Ma Tôn nghe thấy như thế cũng thấy hắn thật sự là đại nghịch bất đạo.
“Tuy nhiên sau khi Hiên Viên Thiên đế trở thành Thiên đế liền phá hủy năng lực nơi đây, nhưng y không có xuống tay mà lệnh cho Vũ Hoàng luyện chế cửu đỉnh che giấu đi thế giới Vu Hoang này! Dẫu sao cũng cho người lưu lại một đường, điểm này coi như y không làm sai.”
Diệp Húc cười nói: "Dù sao thì y cũng không tuyệt tình, nhưng nếu y muốn những kẻ đến sau như ta cảm kích y thì không có khả năng này.”
Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu liếc nhau, đối với loại sự tình nhân tộc Thiên đế phi nghĩa này hắn cũng không tán thành, dẫu sao thì đối với vị Thiên đế kia các nàng cũng không tìm được lý do phản bác.
“Đắc tam thiên số mệnh điện Thánh Hoàng Vu Tổ chi cơ. Những lời này là có ý gì?”
Xích Uyên Ma Tôn tâm tư kịch liệt chuyển động. Đến na chính là Thánh Hoàng, hơn nữa liên tục bị Diệp Húc cùng Tây Vương Mẫu âm hai lần, tu vi suy sụp kịch liệt có thể bảo đảm được tu vi Thánh Hoàng không rơi xuống đến Tu vi Vu hoàng đã xem như không tồi. Trên tấm bia đá này lại nói đến ba ngàn số mệnh là có thể đặt cơ sở xác định Vu Tổ, không thể không làm cho y mơ tưởng.
“Chẳng lẽ ý tứ những lời này của Hiên Viên Thiên đế là hấp thu những loại linh khỉ ở nơi này là có thể thành tựu Vu Tổ…” Y thầm nghĩ trong lòng.
Diệp Húc cũng đang suy tư, đột nhiên trong lòng chấn động, nhìn lại hồ sen hình thành từ Hồng Mông tử khí. Chỉ thấy ở nơi đó số mệnh ba nghìn thế giới sớm đã ngưng tụ hóa thành một đám hình thái thế giới đan vào từng cái thế giới là những đạo văn, đạo lý độc đáo. Nơi này số mệnh hưng thịnh, hình thành thực chất.
“Ba ngàn số mệnh, đó là chỉ Đế Hưng chi địa ngưng tụ mà đến, ba nghìn số mệnh thế giới được đến số số mệnh này là có thể lĩnh ngộ được Thánh Hoàng cảnh giới, thậm chí Vu Tổ cảnh giới? Không phải thế sao…”
Đối với Diệp Húc lần này cũng không mười phần tin tưởng. Vu Hoàng, Thánh Hoàng, Vu Tổ từng cái đại cảnh giới trong đó đều có được cách biệt một trời một vực.
Thánh Hoàng thì có thể dễ dàng gạt bỏ Vu Hoàng, mà Vu Tổ thì có thể dễ dàng gạt bỏ Thánh Hoàng. Hơn nữa trong các đại cảnh giới đó cũng có những bất đồng thật lớn. Vu Hoàng chính là tu thành đầy đủ cấm pháp, mà Thánh Hoàng là đem cấm pháp lĩnh ngộ đến cảnh giới đạo, hóa thành đạo văn, đạo vết, ngưng tụ đạo môn.
Vu Tổ là cảnh giới thứ nhất trong Tam Thần Vương cảnh, so với Thánh Hoàng cảnh giới cao có thể mở ra đạo môn, theo đạo môn trung nhảy thoát đi ra ngoài, chân chính làm được lấy Vu nhập Đạo.
Bới vậy Hiên Viên Thiên đế mới nói, được đến ba ngàn số mệnh là có thể đặt được cơ sở trụ cột Thánh Hoàng, Vu Tổ, Diệp Húc cũng không tin.
Hai người một cái đuổi, một cái trốn, nhanh chóng bay qua tấm bia đá này. Ánh mắt Diệp Húc chớp động, đột nhiên ngưng tụ pháp lực hóa thành một quả đại thủ mạnh mẽ chộp vào tấm bia đá nhấc bổng lên tấm bia đá to lớn này, hung hăng ném về phía Xích Uyên Ma Tôn.
Đối với Hiên viên Thiên đế trong lòng hắn cũng không mấy tôn kính, mặc dù là phá hủy tấm bia đá mà Thiên đế lưu lại cho hậu thế để nhớ kỹ ân huệ của mình hắn cũng không tiếc.
Trên không Xích Đế Ma Môn chấn động, vố số đạo văn tung bay hướng chỗ tấm bia đá này chà đi, đập nát tấm bia đá ngay trên đương trường.
“Tây Hoàng Công thực lực của ngươi quá kém, nếu cùng ta so sánh quả thực cách biệt một trời một vực, Xích Đế Ma Thủ.”
Xích Uyên Ma Tôn tâm niệm vi động chỉ thấy trong Ma Môn vô số đạo văn đột nhiên hóa thành một con ếch màng. Năm ngón tay lược lược xòe ra ở giữa có màng thịt mỏng nối liền lại che kín những hoa văn kỳ dị, từng đạo hoa văn giống như núi non sông ngòi không ngừng chảy chồm.
Con ếch màng này chỉ có một chút dừng lại, rồi chậm rãi chộp tới Dao Trì thiên thuyền.
Trong truyền thuyết, Thánh Hoàng thủ trích tinh thần, một tay Thánh Hoàng vươn ra là có thể đem từng ngôi sao trên trời cao hái xuống. Đây cũng không hẳn là truyền thuyết, pháp lực Thánh Hoàng xác thực có thể làm được điều này.
Hạo Thiên Đại đế khi ở Thánh Hoàng khí thậm chí đã từng đem một viên mặt trời luyện hóa nhét vào bên trong Thái Dương Thần Lô.
Bàn tay to của con ếch màng Xích Đế Ma Tôn vươn ra bắt đầu có thể vặn vẹo thời không nắm vào trong tay hàng tỷ vạn dặm không gian, thậm chí ngay cả một ngôi sao cũng bị pháp lực của chưởng này bóp thành một viên nho nhỏ. Tuy nhiên Đế Hưng chi địa chính là tâm của Ngọc Thanh Thiên giới, không gian vô cùng kiên cố. Cho dù có là Thánh Hoàng cũng không thể nào vặn vẹo không gian nơi này, thậm chí cũng không thể làm hỏng hư không.
Tuy rằng chiêu thức ấy của y không tồn tại uy năng hái sao nhưng vẫn là cực kỳ khủng bố, đó chính là những đạo văn đạo vết hình thành bàn tay, một tay nắm tới thì ngay cả cấm bảo cũng bị nắm vỡ.
Cái tay lớn này chộp tới Dao Trì thiên thuyền ở phía xa xa, trong nháy mắt cơ hồ đem thiên thuyền nhấc bổng lên không, gắn chiếc thiên thuyền này vào dưới lòng bàn tay.
“Xích Uyên, tu vi của ngươi hiện nay hao tồn nhiều rồi, ta không phải là không có sức liều mạng với ngươi.”
Thân hình Diệp Húc chấn động đánh ra một quyền, một quyền này của hắn không có sử dụng vu pháp gì, chỉ là một quyền vô cùng đơn giản chậm rãi làm cho người ta trở lại một loại nguyên trạng, thiên biến vạn hóa quy về một đường cảm giác.
“Thành tựu tu vi của ta so sánh với Vu Hoàng không yếu hơn chút nào!” Ánh mắt Diệp Húc nghiêm nghị, pháp lực toàn thân rót vào bên trong nắm tay. Hơi thở của hắn phát ra chẳng còn phân biệt đâu là địch đâu là ta. Thậm chí hai người Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu tất cả đều lọt vào trong hơi thở của hắn trấn áp, thân hình phát ra không chịu nổi áp lực, tiếng vang trở nên vô cùng nhỏ.
Đây chính là vu Hoàng uy, Diệp Húc tuy chưa thành tựu Vu Hoàng mới là cảnh giới Nhân Hoàng trung kỳ, nhưng mà trên tu vi thì đã cùng ngang với Vu Hoàng không phân chia trên dưới.
Lần này đám người Ứng Tông Đạo, Tinh Đế đi Thiên giới đã qua gần ba năm, tuy rằng tu vi và cảnh giới của Diệp Húc không có xuất hiện tăng trưởng, nhưng tu vi và thực lực so với Vu Hoàng bình thường cũng không kém cỏi.
Rầm!
Xích Đế ma thủ gặp phải một quyền này của hắn làm cho vô số đạo văn bay tán loạn, thế nhưng cái ma thủ này chỉ dừng lại một lát. Chỉ thấy các đạo văn quét xuống giống như thác nước, chỉ một thoáng cả làn da, và máu thịt của Diệp Húc đã bị chà đi, trên bàn tay lộ ra xương cốt trắng hếu.
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng khóe miệng tràn đầy máu, chỉ cảm thấy có một cổ sức lực vô cùng mạnh mẽ tràn đến, thân thể của hắn cơ hồ như bị cổ sực lực này xé nát phân giải.
Những đạo văn đó dọc theo cánh tay nhanh chóng lan tràn ra toàn thân của hắn, trong lòng Diệp Húc cả kinh chỉ thấy những đạo văn này tràn ngập, so với cấm văn, cấm pháp lực lượng còn muốn khủng bố hơn nhiều, không ngừng làm tan rã thân thể của hắn tan rã tu vi của hắn.
Dao Trì thiên thuyền nổ ầm vang một tiếng, được một kích này của Xích Uyên Ma Tôn gia tốc, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi bao phủ của Xích Đế ma thủ, chạy nhanh về phía trước.
“Tây Hoàng Công đạo văn của ta cũng không phải là dễ khu trừ, ngươi chịu chờ chết chứ.”
Xích Uyên ma tôn cười ha hả từng bước dài đuổi giết.
Diệp Húc khẽ nhíu mày, chỉ thấy một bộ phận đạo văn của Xích Đế ma thủ đã thừa dịp hắn cùng Xích Uyên Ma Tôn giao thủ đã xâm nhập vào cơ thể hắn và trong nhày mắt đã không ngừng phá hoại cơ thể của hắn, phá hư tu vi của hắn, thậm chí xâm nhập vào trong tử phủ của hắn, hóa thành hình thái Xích Đế Ma Tôn mà tàn sát bừa bãi trong tử phủ của hắn.
“Cảnh giới chênh lệch quá xa, ta chưa thành Vu Hoàng không thể tăng được tu vi lên trăm ngàn lần chỉ sợ căn bản không phải đối thủ của thằng nhái Xích Uyên Ma Tôn này. Tuy nhiên nếu Công Đức Kim Luân hãy còn, ta mượn dùng Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn thì có thể ta sẽ không bị thương…”
Diệp Húc thở dài thu thập tu vi, quát to lên một tiếng, từ mi tâm đột nhiên ngọc lầu bay vào tử phủ, trước hết trấn áp những đạo văn Ma Tôn ở trong tử phủ, lập tức tế lên Thái Dương Thần Lô rồi vươn người đứng dậy đi vào trong lò.
Trong thần lò liệt hỏa hừng hực không ngừng thiêu đốt rèn luyện thân thể của hắn, luyện hóa hết tất cả các đạo văn, đạo vết của Xich Đế Ma Tôn.
“Ồ? Tây Hoàng Công, không nghĩ rằng ngươi cũng có thủ đoạn có thể khu trừ đạo văn của ta! Tuy nhiên ngươi có thể tiếp được ta một kích, nhưng ngươi liệu có thể tiếp được của ta hai kích ba kích nữa không.”
Xích Uyên Ma Tôn nhe răng cười, Xích Đế Ma Môn lại một lần nữa chấn động lại một lần nữa bàn tay to của con ếch màng vươn ra.
Diệp Húc bất chấp tất cả những đạo văn còn chưa luyện hóa, vội vàng theo Thái Dương Thần Lô mà phóng lên cao, lại đón đỡ Xích Đế ma thủ.
Oa!
Dưới sức lực oanh kích hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo nhiều đạo văn trong ma thủ quét xuống truyến đến phía trên thân của hắn, không ngừng phá hư thân thể của hắn, ma diệt tu vi của hắn, làm cho thương thế của hắn càng thêm nghiêm trọng.
“Tiểu tử ngươi rõ ràng có thể tiếp được Ma Tôn ta hai kích, quả thực không sai! Nếu để cho ngươi tiếp tục trưởng thành, ngươi có thể sẽ là Hạo Thiên thứ hai hay là Huyền Thiên thứ hai. Tuy nhiên ngươi không có cơ hội đó nữa rồi.”
Xích Uyên Ma Tôn lại một kích nữa đánh xuống nhe răng cười nói: "Ngươi đã từng thấy qua đủ kiểu chết, lão tử muốn cho ngươi nhất nhất thừa nhận, mà không chỉ ngươi, lão tử còn muốn tiểu nữ nhân của ngươi cũng nhất nhất thừa nhận.”
Trên mặt Diệp Húc không một chút thay đổi, lại tiếp của y một kích, thân thể của hắn bắt đầu tan vỡ, tu vi tan rã, thân thể phân giải, nguy cơ chỉ còn là một sớm một chiều.
“Xích Uyên ta đã tiếp ngươi ba kích, ngươi cũng tiếp của ta một kích.”
Đột nhiên phía sau hắn một cái đại thủ bay lên nắm tay đánh thẳng vào Xích Uyên Ma Tôn. Xích Uyên Ma Tôn cười nhẹ không thôi, đối với một quyền này của Diệp Húc y căn bản lơ đễnh, Ma Môn chấn động vô số đạo văn, đạo vết nhô lên tràn ngập. Y cười khẩy nói: "Tiểu tử ngươi rõ ràng không cam tâm bị đánh, lại còn muốn đánh Thánh Hoàng, chẳng lẽ ngươi không biết chữ chết viết như thế nào hay sao? Căn bản ta không cần đồng thủ, Ma Môn của ta chỉ khẽ rung lên là có thể chấn vỡ ngươi.”
Một quyền của Diệp Húc đánh tới gần, nắm tay đột nhiên mở ra chỉ thấy xuất hiện tại lòng bàn tay của hắn một viên tinh cầu hiện đầy vết rách gào thét mà đánh thẳng vào Xích Đế Ma Tôn.
Rầm!
Bên trong viên tinh cầu này một đạo sáng mờ bốc lên, vừa mới đánh vào phía trên một đạo văn thì nhất thời nổ mạnh, lực va chạm thế giới thổi quét hết thảy. Đế Hưng chi địa nhất thời giống như bị một trận gió lốc vô cùng mãnh liệt gào thét chạy chồm cuốn đến tất cả bốn phương.
Đạo Môn Xích Uyên Ma Tôn rầm một tiếng dập nát, vô cùng vô tận gió lốc chỉ một thoáng bao phủ lấ, đột nhiên lại có một tiếng vang lớn truyền đến. Chỉ thấy thân thể cao lớn của Xích Uyên Ma Tôn kia bị gió lốc cuốn lên cao, nổ rách tung tóe bật ngã về phía sau.
“Xích Uyên sau hai ba thành tu vi của ngươi cũng đã bị ta phá hủy, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi có thể tiếp được mấy kích của hai vị phu nhân của ta?”
Diệp Húc mặt như tờ giấy vàng vội vàng đứng dậy bay vào bên trong Thái Dương Thần Lô, lại có một tòa Di La Thiên Địa tháp bay ra trấn trụ thân thể của hắn, miễn cho thân thể của hắn không bị phân giải, điềm nhiên nói: "Yên Nhu nàng tới khống chế thiên thuyền truy kích Xích Uyên! Kiều Kiều nàng tới giết y, phải chắc chắn đem thằng nhãi này làm thịt!”
“Vâng!”
Hai cô gái cùng kêu lên đồng ý. Phượng Yên nhu lập tức tập hợp tu vi tế lên Dao Trì thiên thuyền nhanh chóng lao về phía Xích Uyên Ma Tôn. Còn Tô Kiều Kiều thì trên đỉnh đầu hiện ra hai mươi tám viên Thương nguyệt Thần Châu giống như Hai mươi tám vàng trăng sáng, chỉ thấy tất cả thần quy tử trong minh nguyệt bay ra lưng đeo minh nguyệt gào thét mà đánh vào Xích Uyên Ma Tôn.
/1054
|