Diệp Húc và Phượng Yên Nhu, Tô Kiều Kiều lập tức khống chế thiên thuyền, ầm ầm phá vỡ hư không đi đến Đế Hưng chi địa.
Vị trí Phượng Yên Nhu suy tính ra kia ở trong Trung Thổ Thần Châu, nhưng nơi đó cũng khá kỳ lạ, không ở phụ cận xung quan Hoàng thành cổ của ba hoàng triều Hạ Thương Chu, cũng không ở xung quanh thánh địa hay quốc đô các nước Đại Tần Đại Hán, cũng không ở trong di tích di chỉ nào, chỉ là một vùng đất trống không đột nhiên xuất hiện.
Nơi Phượng Yên Nhu chỉ quả thật là vùng đất trống không, ở trong Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ của Diệp Húc, vùng Đế Hưng chi địa này có hình dáng như một bông hoa sen đột ngột hiện ra.
Điều khiến Diệp Húc cảm thấy kỳ lạ là, bông hoa sen Đế Hưng chi địa này từ từ xoay tròn chạy xung quanh một phạm vi có hạn.
Nơi đó là giao giới của ba nước Tần Hán Đường, gần đầm lầy Vân Mộng, cách Thiên Yêu cung và Khoa Phụ tộc không xa.
Dao Trì thiên thuyền dừng lại, Phượng Yên Nhu đứng ở đầu thuyền nhìn xung quanh, không khỏi nghi ngờ nói: “Ơ? Sao không có vùng đất Đế Hưng chi địa kia?”
Tô Kiều Kiều cũng đứng ở đầu thuyền quan sát, cũng không hề nhìn thấy nơi gọi là Đế Hưng chi địa đâu cả, trong lòng cũng nghi ngờ vạn phần.
Diệp Húc khẽ nhíu mày, tế Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ lên, chỉ thấy Đế Hưng chi địa ở gần bọn họ, đang từ từ di động.
“Chỗ Đế Hưng chi địa này đột nhiên xuất hiện ở ngay gần đây, chỉ là mắt thường thì không thể thấy. Chẳng lẽ nó bị ai đó phong ấn?”
Mi tâm Diệp Húc mở ra, thần thức lập tức trào qua, chỉ một thoáng liền quét qua nơi Đế Hưng chi địa xuất hiệm một lần, thử kích động phong ấn.
Nhưng hắn lại nhíu mày lại, thần thức của hắn không có kích động đến phong ấn nào, chỉ có thể nói hắn đã suy đoán sai.
Trên Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ rõ ràng đã xuất hiện vùng Đế Hưng chi địa có hình dáng hoa sen này, Phượng Yên Nhu cũng đã tính toán ra phương vị chuẩn xác, không thể nào sai được, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đế Hưng chi địa đâu.
Ba người suy tư thật lâu, đột nhiên Tô Kiều Kiều cười nói: “Có lẽ là, Đế Hưng chi địa ở trong một không gian dưới lòng đất thế giới Vu Hoang?”
“Có khả năng này!”
Diệp Húc gật đầu, đột nhiên khống chế Dao Trì thiên thuyền ầm ầm đụng vào mặt đất, từng tầng bùn đất tách ra hai bên, tiếp theo là nham thạch hỏa tương nóng bỏng. Chiếc thiên thuyền này đã xâm nhập xuống lòng đất trăm dặm chỉ trong chớp mắt, tiếp tục chạy xuống dưới.
Sau một lúc lâu, Dao Trì thiên thuyền lại từ dưới lòng đất phóng lên cao, Tô Kiều Kiều thì mặt đầy xấu hổ, hiển nhiên là vẫn chưa tìm thấy tung tích Đế Hưng chi địa.
“Xem ra lòng đất cũng không có, như vậy thì chỉ có một nguyên nhân, Đế Hưng chi địa và thế giới Vu Hoang không ở trong cùng một không gian…”
Linh quang chợt lóe lên trong đầu Diệp Húc, hắn cười nói: “Đế Hưng chi địa và thế giới Vu Hoang không ở trong cùng một không gian, bởi vậy chúng ta không thấy nó!”
Không ở trong cùng một không gian, loại tình huống này cũng không hiếm thấy. Tỷ như Bắc Hải bí cảnh, vì là mảnh vỡ của Thái Hoàng Thiên trong Tam Thập Tam Thiên viễn cổ, tòa bí cảnh này không ở trong cùng một thời không với thế giới Vu Hoang, cho dù gần ngay trước mắt cũng không thể nào nhìn thấy, chỉ có vượt qua hàng rào không gian kia thì mới có thể thấy được hình dáng bí cảnh.
Bí cảnh này cứ cách năm trăm năm lại được cự thú viễn cổ kéo từ thời không xa xôi tới, va chạm vào thế giới Vu Hoang, đánh vỡ hàng rào khiến cho nó xuất hiện.
Lúc trước Diệp Húc chạy ra khỏi Bắc Hải bí cảnh, có quay lại nhìn thì chẳng hề thấy cái gì cả, chỉ nhìn thấy thông đạo mà đám người Nghệ Hoàng, Hàn Trác và Thiếu Khang đánh xuyên hàng rào bí cảnh rồi để lại.
Đế Hưng chi địa hẳn cũng là một nơi như thế, thậm chí có thể là một bí cảnh.
“Xem ra chỉ có khả năng này thôi!”
Phượng Yên Nhu gật đầu liên tục, cười nói: “Phá vỡ hàng rào thế giới cần pháp lực của Vu Hoàng, nhưng Dao Trì thiên thuyền hoàn toàn có thể xuyên qua hàng rào hư không.”
Diệp Húc khẽ động tâm niệm, khiến cho Dao Trì thiên thuyền xuyên qua bất định hư không, chạy qua chạy lại, phá vỡ một đám không gian, cố gắng tìm kiếm con đường vào Đế Hưng chi địa.
Thiên thuyền đánh xuyên qua hàng rào một đám thế giới, giáng đến thế giới khác, lập tức lại xuyên lại, xuất hiện ở thế giới Vu Hoang. Cứ liên tục t�nh đánh xuyên qua hàng rào thế giới đi đến thế giới Vu Hoang, đột nhiên cách đó không xa hàng rào thế giới lại vỡ ra, một con thiên thuyền lái vào trong Xích Đế Ma giới.
“Ma Tôn, sao lại là ngươi?” Ở đầu thuyền, Diệp Húc nói với vẻ không vui.
Xích Uyên Ma Tôn giận dữ, giơ một chưởng chụp tới nhưng thiên thuyền đã sớm rời đi, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, hàng rào thế giới bị một chưởng của y đánh cho vỡ tung.
“Tên tiểu tử Tây Hoàng Công này đang giở trò quỷ gì thế nhỉ?” Xích Uyên Ma Tôn tò mò.
“Xùi, lại là thằng nhãi Xích Uyên này, thảo nào lại xui đến vậy!” Hàng rào thế giới lại vỡ ra, Dao Trì thiên thuyền vừa mới lộ đầu ra, Diệp Húc liếc xung quanh một cái rồi lập tức trở về địa điểm xuất phát.
“Tên tiểu tử này dám xuất hiện nữa, lão tử sẽ tát một cái cho nó nát bét!”
Xích Uyên Ma Tôn giận tím mặt, hung quang lóe lên trong mắt, thầm nói: “Không được, lão tử còn phải sưu hồn tác phách, biết được hết bí mật của hắn đã!”
Y vừa nghĩ đến đây thì nghe thấy một tiếng ầm nữa vang lên, hư không lại vỡ ra, hơn mười luồng hơi thở Vu Hoàng phóng lên cao, chen nhau chui vào Xích Đế Ma giới.
Xích Uyên Ma Tôn vốn tưởng là Diệp Húc xuất hiện, thấy cảnh này không khỏi trố mắt ra nhìn.
Diệp Húc điều khiển Dao Trì thiên thuyền cùng Phượng Yên Nhu và Tô Kiều Kiều liên tục xuyên qua xuyên lại, chỉ khoảnh khắc đã xuyên qua ba nghìn thế giới nhiều lần, định ra từng tọa độ một để phán đoán vị trí chân chính của Đế Hưng chi địa.
Nhưng chiếc thuyền này thật quá chói mắt, giáng lâm đến thế giới nào là kinh động cường giả ở thế giới đó, khiến cho không biết bao nhiêu Vu Hoàng bị kinh động. Thậm chí không ít Vu Hoàng đến từ Thiên giới tìm kiếm người đã triệu hoán hư ảnh Di La Thiên Địa Tháp cũng động lòng tham với chiếc thiên thuyền này, nhịn không được ùa ra, xuyên qua hàng rNhưng chiếc thuyền này thật quá chói mắt, giáng lâm đến thế giới nào là kinh động cường giả ở thế giới đó, khiến cho không biết bao nhiêu Vu Hoàng bị kinh động. Thậm chí không ít Vu Hoàng đến từ Thiên giới tìm kiếm người đã triệu hoán hư ảnh Di La Thiên Địa Tháp cũng động lòng tham với chiếc thiên thuyền này, nhịn không được ùa ra, xuyên qua hàng rào thế giới tìm kiếm một trận.
Vu Hoàng nhảy vào Xích Đế Ma giới chỉ có một bộ phận là truy tìm Dao Trì thiên thuyền, một số vị Vu Hoàng khác thì xuyên qua các thế giới khác tìm kiếm Diệp Húc.
Trong những người này còn cả Ung Hoàng, Chiến hoàng và Pháp hoàng đến từ thế giới Huyền U.
“Tên khốn kiếp này, chắc là đã kinh động đến tất cả Vu Hoàng trong ba nghìn thế giới, xem ra hắn không chỉ đi đến một thế giới…”
Xích Uyên Ma Tôn lẩm bẩm: “Có vẻ tên tiểu tử Tây Hoàng Công này choáng váng rồi, tự mình tìm chết, chỉ riêng chiếc Dao Trì thiên thuyền kia sẽ khiến cho không biết bao nhiêu vị Vu Hoàng vây công hắn! Nhưng mà, tên tiểu tử này nhất định phải chết trong tay ta, mới có thể tiêu đi mối hận trong lòng ta…”
Rầm!
Dao Trì thiên thuyền lại xuất hiện lần nữa, sau thuyền một đám người theo sát, chính là Vu Hoàng các thế giới khác đuổi theo.
Một kẻ cười vang nói: “Vị tiểu hữu kia, đạo lý ‘mang ngọc có tội’ chắc là ngươi cũng hiểu chứ? Ngươi điều khiển trọng bảo rêu rao khắp nơi, nhất định sẽ mang tới họa sát thân cho ngươi đó! Hãy để bổn hoàng bảo quản thay ngươi đi!”
Dao Trì thiên thuyền lại biến mất một lần nữa khiến cho đám Vu Hoàng này nổi giận đùng đùng, ùa ùa đuổi theo. Xích Uyên Ma Tôn thấy thế, cười một tiếng thật dữ tợn, một tòa đạo môn đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy hơn mười vị Vu Hoàng không dừng chân lại được, nhảy vào trước đạo môn, bị y luyện hóa đến chết.
“Tây Hoàng Công là của ta, kẻ nào dám tranh với ta, ta diệt kẻ đó!”
Đám Vu Hoàng đều cả kinh, vội dừng bước lại, sắc mặt kịch biến. Bọn họ vốn chưa để ý tên ma đầu toàn thân đỏ sẫm kia, nhưng Xích Uyên Ma Tôn vừa ra tay đã biết tên giống cóc này không hề dễ chọc, tuyệt đối là nhân vật hơn cả Vu Hoàng.
Thánh Hoàng ngưng tụ đạo môn, tu vi cao cường, ngay cả Vu Hoàng đều theo không kịp!
“Xích Uyên, ngươi vẫn kiêu ngạo như vậy, vi huynh muốn xem, ngươi có thể diệt ta hay không?” Một thanh âm truyền đến, tiếp theo đó một tòa đạo môn đột nhiên xuất hiện, đụng mạnh vào Xích Đế Ma Môn.
Hai vị Thánh Hoàng giao thủ khiến cho hư không dập nát không ngừng, đạo văn tràn ngập khiến cho Vu Hoàng không thể đến gần. Xích Đế Ma giới giống như dấy lên một trận lốc xoáy hư không, trăm vạn dặm hư không sụp xuống, ngay cả một mặt trời trên cao cũng bị lan đến, bị dư ba của Thánh Hoàng giao thủ này thổi bay!
“Đại Hắc Thiên!”
Xích Uyên Ma Tôn thu hồi Xích Đế Ma Môn, dựng thẳng sau người, sắc mặt cẩn thận. Một nam tử áo đen đi ra trong hư không, cũng có một tòa Hắc Đế Ma Môn dựng thẳng sau người, cùng y ngang vai ngang vế.
Nam tử áo đen này trông không hề giống nhân loại, đầu mọc đôi sừng, mũi đeo hai chiếc khoen to và sáng bóng, toàn thân đầy lông đen, đằng đằng sát khí.
“Hắc Thiên lão tặc, không phải ngươi đi Thiên giới sao, sao còn hứng thú trở về?” Xích Uyên Ma Tôn cười dữ tợn một tiếng, liếm liếm môi.
Nam tử áo đen kia trông như một vị ma thần, gã nhe răng nói: “Bản tọa trở về đương nhiên là vì kẻ đã triệu hồi Thiên Đế chứng đạo chi bảo. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, đó chính là giết chết tên dâm tặc dám đùa giỡn trưởng tẩu nhà ngươi kia!”
Xích Uyên Ma Tôn rùng mình một cái, sở dĩ y vẫn ở lại thế gian chính là vì vẫn còn sợ hãi vị Hắc Thiên Ma Tôn này, nên không dám chạy tới Thiên giới.
Đột nhiên, Dao Trì thiên thuyền lại lái vào Xích Đế ma giới, Xích Uyên Ma Tôn vội thả người đi theo chiếc thiên thuyền này xuyên qua hư không, tiến vào thế giới Vu Hoang.
“Còn muốn chạy?”
Hắc Thiên Ma Tôn bước nhanh lên phái trước, hàng rào thế giới ầm một tiếng vỡ ra, gã cũng bước đến thế giới Vu Hoang.
Gã vừa mới đi vào Vu Hoang thì thấy Dao Trì thiên thuyền lại xuyên qua hư không, mở ra thông đạo tới thế giới khác, nơi đó tràn ngập hơi thở Thiên giới mà lại rất khác với Thiên giới gã vốn quen thuộc kia, nhỏ hơn rất nhiều lần. Mà Xích Uyên Ma Tôn cũng theo chiếc thuyền này đi vào nơi kỳ lạ kia.
“Chạy tới mảnh vỡ của Thiên giới? Quá coi thường Đại Hắc Thiên ta rồi! Hai người các ngươi đừng kẻ nào mơ tưởng chạy khỏi lòng bàn tay ta!”
Hắc Thiên Ma Tôn giận dữ quát lên một tiếng, đang định theo Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn tiến vào nơi kỳ lạ kia, thì thấy thông đạo đã đóng lại. Gã lập tức đánh xuyên qua hàng rào thế giới rồi bước nào, lại phát hiện đây không phải là thế giới vừa nhìn thấy kia, mà là đã đến Hắc Đế Ma giới.
Gã liên tục xuyên qua nhưng chẳng thể tìm được Đế Hưng chi địa nơi Diệp Húc đến, tức giận đến gầm thét liên tục.
Vị trí Phượng Yên Nhu suy tính ra kia ở trong Trung Thổ Thần Châu, nhưng nơi đó cũng khá kỳ lạ, không ở phụ cận xung quan Hoàng thành cổ của ba hoàng triều Hạ Thương Chu, cũng không ở xung quanh thánh địa hay quốc đô các nước Đại Tần Đại Hán, cũng không ở trong di tích di chỉ nào, chỉ là một vùng đất trống không đột nhiên xuất hiện.
Nơi Phượng Yên Nhu chỉ quả thật là vùng đất trống không, ở trong Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ của Diệp Húc, vùng Đế Hưng chi địa này có hình dáng như một bông hoa sen đột ngột hiện ra.
Điều khiến Diệp Húc cảm thấy kỳ lạ là, bông hoa sen Đế Hưng chi địa này từ từ xoay tròn chạy xung quanh một phạm vi có hạn.
Nơi đó là giao giới của ba nước Tần Hán Đường, gần đầm lầy Vân Mộng, cách Thiên Yêu cung và Khoa Phụ tộc không xa.
Dao Trì thiên thuyền dừng lại, Phượng Yên Nhu đứng ở đầu thuyền nhìn xung quanh, không khỏi nghi ngờ nói: “Ơ? Sao không có vùng đất Đế Hưng chi địa kia?”
Tô Kiều Kiều cũng đứng ở đầu thuyền quan sát, cũng không hề nhìn thấy nơi gọi là Đế Hưng chi địa đâu cả, trong lòng cũng nghi ngờ vạn phần.
Diệp Húc khẽ nhíu mày, tế Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ lên, chỉ thấy Đế Hưng chi địa ở gần bọn họ, đang từ từ di động.
“Chỗ Đế Hưng chi địa này đột nhiên xuất hiện ở ngay gần đây, chỉ là mắt thường thì không thể thấy. Chẳng lẽ nó bị ai đó phong ấn?”
Mi tâm Diệp Húc mở ra, thần thức lập tức trào qua, chỉ một thoáng liền quét qua nơi Đế Hưng chi địa xuất hiệm một lần, thử kích động phong ấn.
Nhưng hắn lại nhíu mày lại, thần thức của hắn không có kích động đến phong ấn nào, chỉ có thể nói hắn đã suy đoán sai.
Trên Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ rõ ràng đã xuất hiện vùng Đế Hưng chi địa có hình dáng hoa sen này, Phượng Yên Nhu cũng đã tính toán ra phương vị chuẩn xác, không thể nào sai được, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đế Hưng chi địa đâu.
Ba người suy tư thật lâu, đột nhiên Tô Kiều Kiều cười nói: “Có lẽ là, Đế Hưng chi địa ở trong một không gian dưới lòng đất thế giới Vu Hoang?”
“Có khả năng này!”
Diệp Húc gật đầu, đột nhiên khống chế Dao Trì thiên thuyền ầm ầm đụng vào mặt đất, từng tầng bùn đất tách ra hai bên, tiếp theo là nham thạch hỏa tương nóng bỏng. Chiếc thiên thuyền này đã xâm nhập xuống lòng đất trăm dặm chỉ trong chớp mắt, tiếp tục chạy xuống dưới.
Sau một lúc lâu, Dao Trì thiên thuyền lại từ dưới lòng đất phóng lên cao, Tô Kiều Kiều thì mặt đầy xấu hổ, hiển nhiên là vẫn chưa tìm thấy tung tích Đế Hưng chi địa.
“Xem ra lòng đất cũng không có, như vậy thì chỉ có một nguyên nhân, Đế Hưng chi địa và thế giới Vu Hoang không ở trong cùng một không gian…”
Linh quang chợt lóe lên trong đầu Diệp Húc, hắn cười nói: “Đế Hưng chi địa và thế giới Vu Hoang không ở trong cùng một không gian, bởi vậy chúng ta không thấy nó!”
Không ở trong cùng một không gian, loại tình huống này cũng không hiếm thấy. Tỷ như Bắc Hải bí cảnh, vì là mảnh vỡ của Thái Hoàng Thiên trong Tam Thập Tam Thiên viễn cổ, tòa bí cảnh này không ở trong cùng một thời không với thế giới Vu Hoang, cho dù gần ngay trước mắt cũng không thể nào nhìn thấy, chỉ có vượt qua hàng rào không gian kia thì mới có thể thấy được hình dáng bí cảnh.
Bí cảnh này cứ cách năm trăm năm lại được cự thú viễn cổ kéo từ thời không xa xôi tới, va chạm vào thế giới Vu Hoang, đánh vỡ hàng rào khiến cho nó xuất hiện.
Lúc trước Diệp Húc chạy ra khỏi Bắc Hải bí cảnh, có quay lại nhìn thì chẳng hề thấy cái gì cả, chỉ nhìn thấy thông đạo mà đám người Nghệ Hoàng, Hàn Trác và Thiếu Khang đánh xuyên hàng rào bí cảnh rồi để lại.
Đế Hưng chi địa hẳn cũng là một nơi như thế, thậm chí có thể là một bí cảnh.
“Xem ra chỉ có khả năng này thôi!”
Phượng Yên Nhu gật đầu liên tục, cười nói: “Phá vỡ hàng rào thế giới cần pháp lực của Vu Hoàng, nhưng Dao Trì thiên thuyền hoàn toàn có thể xuyên qua hàng rào hư không.”
Diệp Húc khẽ động tâm niệm, khiến cho Dao Trì thiên thuyền xuyên qua bất định hư không, chạy qua chạy lại, phá vỡ một đám không gian, cố gắng tìm kiếm con đường vào Đế Hưng chi địa.
Thiên thuyền đánh xuyên qua hàng rào một đám thế giới, giáng đến thế giới khác, lập tức lại xuyên lại, xuất hiện ở thế giới Vu Hoang. Cứ liên tục t�nh đánh xuyên qua hàng rào thế giới đi đến thế giới Vu Hoang, đột nhiên cách đó không xa hàng rào thế giới lại vỡ ra, một con thiên thuyền lái vào trong Xích Đế Ma giới.
“Ma Tôn, sao lại là ngươi?” Ở đầu thuyền, Diệp Húc nói với vẻ không vui.
Xích Uyên Ma Tôn giận dữ, giơ một chưởng chụp tới nhưng thiên thuyền đã sớm rời đi, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, hàng rào thế giới bị một chưởng của y đánh cho vỡ tung.
“Tên tiểu tử Tây Hoàng Công này đang giở trò quỷ gì thế nhỉ?” Xích Uyên Ma Tôn tò mò.
“Xùi, lại là thằng nhãi Xích Uyên này, thảo nào lại xui đến vậy!” Hàng rào thế giới lại vỡ ra, Dao Trì thiên thuyền vừa mới lộ đầu ra, Diệp Húc liếc xung quanh một cái rồi lập tức trở về địa điểm xuất phát.
“Tên tiểu tử này dám xuất hiện nữa, lão tử sẽ tát một cái cho nó nát bét!”
Xích Uyên Ma Tôn giận tím mặt, hung quang lóe lên trong mắt, thầm nói: “Không được, lão tử còn phải sưu hồn tác phách, biết được hết bí mật của hắn đã!”
Y vừa nghĩ đến đây thì nghe thấy một tiếng ầm nữa vang lên, hư không lại vỡ ra, hơn mười luồng hơi thở Vu Hoàng phóng lên cao, chen nhau chui vào Xích Đế Ma giới.
Xích Uyên Ma Tôn vốn tưởng là Diệp Húc xuất hiện, thấy cảnh này không khỏi trố mắt ra nhìn.
Diệp Húc điều khiển Dao Trì thiên thuyền cùng Phượng Yên Nhu và Tô Kiều Kiều liên tục xuyên qua xuyên lại, chỉ khoảnh khắc đã xuyên qua ba nghìn thế giới nhiều lần, định ra từng tọa độ một để phán đoán vị trí chân chính của Đế Hưng chi địa.
Nhưng chiếc thuyền này thật quá chói mắt, giáng lâm đến thế giới nào là kinh động cường giả ở thế giới đó, khiến cho không biết bao nhiêu Vu Hoàng bị kinh động. Thậm chí không ít Vu Hoàng đến từ Thiên giới tìm kiếm người đã triệu hoán hư ảnh Di La Thiên Địa Tháp cũng động lòng tham với chiếc thiên thuyền này, nhịn không được ùa ra, xuyên qua hàng rNhưng chiếc thuyền này thật quá chói mắt, giáng lâm đến thế giới nào là kinh động cường giả ở thế giới đó, khiến cho không biết bao nhiêu Vu Hoàng bị kinh động. Thậm chí không ít Vu Hoàng đến từ Thiên giới tìm kiếm người đã triệu hoán hư ảnh Di La Thiên Địa Tháp cũng động lòng tham với chiếc thiên thuyền này, nhịn không được ùa ra, xuyên qua hàng rào thế giới tìm kiếm một trận.
Vu Hoàng nhảy vào Xích Đế Ma giới chỉ có một bộ phận là truy tìm Dao Trì thiên thuyền, một số vị Vu Hoàng khác thì xuyên qua các thế giới khác tìm kiếm Diệp Húc.
Trong những người này còn cả Ung Hoàng, Chiến hoàng và Pháp hoàng đến từ thế giới Huyền U.
“Tên khốn kiếp này, chắc là đã kinh động đến tất cả Vu Hoàng trong ba nghìn thế giới, xem ra hắn không chỉ đi đến một thế giới…”
Xích Uyên Ma Tôn lẩm bẩm: “Có vẻ tên tiểu tử Tây Hoàng Công này choáng váng rồi, tự mình tìm chết, chỉ riêng chiếc Dao Trì thiên thuyền kia sẽ khiến cho không biết bao nhiêu vị Vu Hoàng vây công hắn! Nhưng mà, tên tiểu tử này nhất định phải chết trong tay ta, mới có thể tiêu đi mối hận trong lòng ta…”
Rầm!
Dao Trì thiên thuyền lại xuất hiện lần nữa, sau thuyền một đám người theo sát, chính là Vu Hoàng các thế giới khác đuổi theo.
Một kẻ cười vang nói: “Vị tiểu hữu kia, đạo lý ‘mang ngọc có tội’ chắc là ngươi cũng hiểu chứ? Ngươi điều khiển trọng bảo rêu rao khắp nơi, nhất định sẽ mang tới họa sát thân cho ngươi đó! Hãy để bổn hoàng bảo quản thay ngươi đi!”
Dao Trì thiên thuyền lại biến mất một lần nữa khiến cho đám Vu Hoàng này nổi giận đùng đùng, ùa ùa đuổi theo. Xích Uyên Ma Tôn thấy thế, cười một tiếng thật dữ tợn, một tòa đạo môn đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy hơn mười vị Vu Hoàng không dừng chân lại được, nhảy vào trước đạo môn, bị y luyện hóa đến chết.
“Tây Hoàng Công là của ta, kẻ nào dám tranh với ta, ta diệt kẻ đó!”
Đám Vu Hoàng đều cả kinh, vội dừng bước lại, sắc mặt kịch biến. Bọn họ vốn chưa để ý tên ma đầu toàn thân đỏ sẫm kia, nhưng Xích Uyên Ma Tôn vừa ra tay đã biết tên giống cóc này không hề dễ chọc, tuyệt đối là nhân vật hơn cả Vu Hoàng.
Thánh Hoàng ngưng tụ đạo môn, tu vi cao cường, ngay cả Vu Hoàng đều theo không kịp!
“Xích Uyên, ngươi vẫn kiêu ngạo như vậy, vi huynh muốn xem, ngươi có thể diệt ta hay không?” Một thanh âm truyền đến, tiếp theo đó một tòa đạo môn đột nhiên xuất hiện, đụng mạnh vào Xích Đế Ma Môn.
Hai vị Thánh Hoàng giao thủ khiến cho hư không dập nát không ngừng, đạo văn tràn ngập khiến cho Vu Hoàng không thể đến gần. Xích Đế Ma giới giống như dấy lên một trận lốc xoáy hư không, trăm vạn dặm hư không sụp xuống, ngay cả một mặt trời trên cao cũng bị lan đến, bị dư ba của Thánh Hoàng giao thủ này thổi bay!
“Đại Hắc Thiên!”
Xích Uyên Ma Tôn thu hồi Xích Đế Ma Môn, dựng thẳng sau người, sắc mặt cẩn thận. Một nam tử áo đen đi ra trong hư không, cũng có một tòa Hắc Đế Ma Môn dựng thẳng sau người, cùng y ngang vai ngang vế.
Nam tử áo đen này trông không hề giống nhân loại, đầu mọc đôi sừng, mũi đeo hai chiếc khoen to và sáng bóng, toàn thân đầy lông đen, đằng đằng sát khí.
“Hắc Thiên lão tặc, không phải ngươi đi Thiên giới sao, sao còn hứng thú trở về?” Xích Uyên Ma Tôn cười dữ tợn một tiếng, liếm liếm môi.
Nam tử áo đen kia trông như một vị ma thần, gã nhe răng nói: “Bản tọa trở về đương nhiên là vì kẻ đã triệu hồi Thiên Đế chứng đạo chi bảo. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, đó chính là giết chết tên dâm tặc dám đùa giỡn trưởng tẩu nhà ngươi kia!”
Xích Uyên Ma Tôn rùng mình một cái, sở dĩ y vẫn ở lại thế gian chính là vì vẫn còn sợ hãi vị Hắc Thiên Ma Tôn này, nên không dám chạy tới Thiên giới.
Đột nhiên, Dao Trì thiên thuyền lại lái vào Xích Đế ma giới, Xích Uyên Ma Tôn vội thả người đi theo chiếc thiên thuyền này xuyên qua hư không, tiến vào thế giới Vu Hoang.
“Còn muốn chạy?”
Hắc Thiên Ma Tôn bước nhanh lên phái trước, hàng rào thế giới ầm một tiếng vỡ ra, gã cũng bước đến thế giới Vu Hoang.
Gã vừa mới đi vào Vu Hoang thì thấy Dao Trì thiên thuyền lại xuyên qua hư không, mở ra thông đạo tới thế giới khác, nơi đó tràn ngập hơi thở Thiên giới mà lại rất khác với Thiên giới gã vốn quen thuộc kia, nhỏ hơn rất nhiều lần. Mà Xích Uyên Ma Tôn cũng theo chiếc thuyền này đi vào nơi kỳ lạ kia.
“Chạy tới mảnh vỡ của Thiên giới? Quá coi thường Đại Hắc Thiên ta rồi! Hai người các ngươi đừng kẻ nào mơ tưởng chạy khỏi lòng bàn tay ta!”
Hắc Thiên Ma Tôn giận dữ quát lên một tiếng, đang định theo Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn tiến vào nơi kỳ lạ kia, thì thấy thông đạo đã đóng lại. Gã lập tức đánh xuyên qua hàng rào thế giới rồi bước nào, lại phát hiện đây không phải là thế giới vừa nhìn thấy kia, mà là đã đến Hắc Đế Ma giới.
Gã liên tục xuyên qua nhưng chẳng thể tìm được Đế Hưng chi địa nơi Diệp Húc đến, tức giận đến gầm thét liên tục.
/1054
|