Sắc mặt Đông Hoàng Mục trầm xuống, y cười khanh khách: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi vẫn cuồng vọng tự tin như trước nhỉ! Nhưng trước mặt bản hoàng, ngươi chỉ là một con nghé con nhảy nhót lung tung mà thôi!”
Nay y đã tự tin đến cực điểm, kỳ thật cũng khó trách sao niềm tin hắn lại bành trướng như thế.
Ở trong Thiên Khư, hắn lấy được đế huyết của Hạo Thiên Đại Đế, mất một thời gian tu luyện rồi trở thành Nhân Hoàng đỉnh phong, tu vi gần tiếp cận Vu Hoàng, cảnh giới này có thể nói là thiên hạ đệ nhất nhân chốn Vu Hoang này.
Y vừa xuất quan thì lập tức tới Thái Dương Thần Cung, xử chết vài tên Thái Thượng trưởng lão không thần phục y, dùng một chưởng lập tức đánh bại nguyên Thánh chủ Thái Dương Thần Cung là Đông Hoàng Thiên kia, ngồi lên bảo tọa của Thánh chủ, cướp lấy quyền khống chế món thánh bảo Thái Dương Thần Cung.
Đông Hoàng Thiên có tu vi bậc nào, chính là cường giả đứng đầu trong các Thánh chủ, một thân tu vi kinh thiên động địa, nhưng cũng bị y gọi đến hét đi như là nô lệ.
Bởi vậy niềm tin của hắn mới tăng vọt lên, thậm chí là méo mó, cuồng ngạo tới cực điểm.
“Diệp Thiếu Bảo, chắc là ngươi còn chưa biết, nay ta, Mục Hoàng hôm nay, là kẻ khủng bố như thế nào!”
Đông Hoàng Mục ngồi trên bảo tọa cười ha ha, Thái Dương Thần Cung di động không ngừng, Hạo Thiên Đại Đế Kim Ô phân thân sau lưng y khẽ giương cánh, quấy động Thái Dương tinh khí, bốc lên những làn sóng nhiệt biển lửa, làm cho mặt trời nhìn như đang có một trận mưa to gió lớn, những đạo sóng lửa như rồng dài đến mấy trăm vạn dặm.
“Bản hoàng ngồi ở đây ngắm nhìn một con nghé con nhảy nhót khắp nơi. Ngươi khiến bản hoàng vui vẻ thì ta sẽ khen ngươi vài câu, khiến bản hoàng không vui thì chỉ một đầu ngón tay, bản hoàng cũng có thể đè chết ngươi!”
Đông Hoàng Mục nhìn chằm chằm Diệp Húc, sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi nghĩ là bản hoàng đang nói lời linh tinh ư? Nói thật cho ngươi biết, bản hoàng cực kỳ may mán, lấy được đế huyết ở trong Thiên Khư. Đế huyết, ngươi hiểu không?”
Y lắc đầu cười to: “Ngươi không máu Thiên Đế, một giọt thôi cũng đủ tạo ra một vị cao thủ. Mà ta có được là một hồ đế huyết, ta luyện hóa nó khiến cho tu vi thực lực tăng lên thần tốc, là ngươi không thể tưởng tượng được, không thể với tới…”
“Tư chất của ta đã đạt tới mức ngươi không thể tưởng tượng được, thành Vu Hoàng với ta mà nói dễ như trở bàn tay, cho dù là Thánh Hoàng, Thần Vương với ta cũng quá dễ dàng!”
Diệp Húc thương nhại nhìn hắn, khẽ nói: “Đáng thương…”
“Đồ khốn!”
Đông Hoàng Mục giận dữ, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Bảo, ta vốn định xử tử Ứng Tông Đạo trước rồi diệt đi Hoàng Tuyền Ma Tông, cướp đi đám đàn bà của ngươi, lại làm nhục tra tấn ngươi đến chết, cho ngươi nếm thử nỗi thống khổ gấp trăm ngàn lần những gì ngươi gây cho ta. Nhưng, ngươi đã muốn chết, vậy bản hoàng sẽ giết ngươi trước rồi xử tử Ứng Tông Đạo!”
Y ầm ầm đứng dậy, hơi thở ngày càng cuồng dã dâng trào. Đông Hoàng nhất mạch vốn có đế huyết, nhưng khá là ít, nhưng y có được máu của Hạo Thiên Đại Đế rồi, huyết mạch lực liền tăng lên vô hạn, gần như cùng với đế tôn.
Y giống như vị hoàng đế trong lửa, Thái Dương tinh khí chen chúc ùa đến nhập vào thâ thể, cùng Hạo Thiên Đại Đế Kim Ô phân thân tương ứng tương hợp.
“Thái Dương Thần Lô mà ngươi tế lên kia là thánh bảo của Đông Hoàng bộ tộc ta, rơi vào tay ngươi đúng là phung phí của trời!”
Đông Hoàng Mục vẫy tay, pháp lực thổi quét bay tới Thái Dương Thần Lô, cười ha ha nói: “Giờ bản hoàng đã chán nhìn con nghé con nhà ngươi nhảy nhót rồi, ta thu thần lò trước rồi từ từ xử tử ngươi!”
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi có biết vì sao bản hoàng lại nói ngươi là con nghé con nhảy nhót không?”
Đông Hoàng Mục nhẹ nhàng nói với vẻ châm biếm hiện trên khuôn mặt: “Trong cơ thể bản hoàng có chảy đế huyết của Hạo Thiên Đại Đế, mà Thái Dương Thần Lô lại do Thiên Đế luyện ra. Ngươi cầm thánh bảo này chính là vội vã chạy tới dâng cho bản hoàng, cho dù ngươi có phát huy ra uy năng thần lò lớn hơn nữa, với bản hoàng thi chỉ là chịu chết. Bản hoàng chỉ cần động ý nghĩ là có thể làm cho thần lò luyện chết ngươi, ngươi có tin không?”
Diệp Húc lạnh nhạt nhìn pháp lực y xoắn tới Thái Dương Thần Lô, hắn lắc đầu nói: “Không tin.”
Pháp lực của y như nước vỡ bờ tràn vào trong thần lò, chỉ thấy Thái Dương Thần Lô hơi rung lên nhưng cũng không bị y gọi đi.
Đông Hoàng Mục hơi ngẩn ra, liên tục rót pháp lực ra, thậm chí y còn cắn chót lưỡi phun máu ra, bắn lên trên thàn lò, định dùng sự tương liên với hơi thở Hạo Thiên Đại Đế hoàng đế phân thân, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển, không chút động tĩnh.
Theo lý mà nói, trong cơ thể y có chảy huyết mạch của Hạo Thiên Đại Đế, mà Thái Dương Thần Lô lại là bảo vật của Hạo Thiên Đại Đế, chỉ cần phun một ngụm tinh khí ra là có thể cưỡng ép thu hồi Thái Dương Thần Lô.
Nhưng Thái Dương Thần Lô lại như không cảm ứng được Hạo Thiên tinh khí và đế huyết chi khí mà hắn phun tới, vẫn không hề động đậy.
Diệp Húc mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Đông Hoàng huynh, cứ thử thêm đi, ta không vội.”
Mồ hôi toát ra trên trán Đông Hoàng Mục, y liên tục thúc giục tinh khí nhưng chẳng thể lay động được thần lò này.
Y khẽ nhíu mày rồi chợt vẫy tay, chỉ thấy từ trong ngọc lâu của y một đoàn đế huyết cỡ bốn thước bay ra, chất chứa uy năng mênh mông vô cùng, gào thét nhảy vào trong thần lò.
Đoàn đế huyết này chính là máu của Hạo Thiên Đại Đế mà hắn lấy được trong Thiên Khư, bằng đó năm, Đông Hoàng Mục vẫn chưa luyện hóa hết hồ đế huyết nhỏ này, vẫn còn thừa lại.
Lần này vì cướp đi quyền khống chế Thái Dương Thần Lô, hắn đem non nửa chỗ đế huyết còn lại kia đưa hết vào trong thần lò.
Trong Thái Dương Thần Cung, đám người Đông Hoàng Thiên nhìn mà xót ruột, đế huyết là kỳ trân cực kỳ quý báu, nhất là với Đông Hoàng bộ tộc bọn họ, nó lại càng vô cùng quý giá.
Đoàn đế huyết mà Đông Hoàng Mục đánh ra này đủ để cho tu vi Đông Hoàng Thiên tăng lên cực gần với Vu Hoàng, cải thiện tư chất hắn, làm cho hắn có thể vấn đỉnh Vu Hoàng thậm chí là cả Thánh Hoàng.
Đế huyết vào lò, bên trong thần lò kia liền vang lên những tiếng nổ ầm ầm, kinh thiên động địa, tiếp đó là vô cùng vô tận hỏa hà khí phun trào ra, thụy khí ngàn điều gột rửa xuống. Hỏa vân tường thụy chen nhau chui ra, hóa thành những dị thú như hỏa long, hỏa phượng, hỏa kỳ lân và Tam Túc Kim Ô, bay múa khắp bầu trời.
Đông Hoàng Mục vui vẻ, vội vẫy tay, Thái Dương Thần Lô hơi nhoáng lên, dường như muốn bay ra khỏi tay Diệp Húc, sau lại bình ổn lại, cũng không bị y thu đi.
“Tinh huyết của Hạo Thiên Đại Đế quả là thứ tốt!”
Diệp Húc tán thưởng liên tục, cười nói: “Một đoàn đế huyết này lại khiến cho thần lô của ta sống lại vài phần. Đông Hoàng huynh, đồ tốt nên chia sẻ, ngươi còn đế huyết thì lấy ra thêm đi, có khi chiếc thần lò này sẽ bị ngươi thu đi đó!”
Sắc mặt Đông Hoàng Mục lập tức trở nên vô cùng u ám, khóe mắt giật giật, nhưng y cũng không lấy thêm đế huyết ra để đoạt lấy quyền khống chế Thái Dương Thần Lô.
Đế huyết của hắn đã không còn nhiều lắm, nếu tiếp tục lãng phí sẽ chỉ khiến thời gian đột phá Vu Hoàng của hắn kia càng thêm dài. Hắn còn cần dùng năng lượng trong đế huyết để giúp mình đột phá, trở thành Vu Hoàng.
Diệp Húc lắc đầu thở dài, thương hại nói: “Thái Dương Thần Lô này chính là sính lễ Hạo Thiên Đại Đế tặng cho Tây Vương Mẫu, đồng thời cũng là một công cụ để theo dõi Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu thời đó có thể trở thành Thiên Hậu, với tâm cơ bà ta há có thể để lại linh thức của Hạo Thiên Đại Đế phân thân? Thần thức của Hạo Thiên Đại Đế phân thân trong thần lò này sớm đã không tồn tại rồi.”
Sắc mặt Đông Hoàng Mục trở nên cứng đờ, lập tức lại trở nên vô cùng dữ tợn, y giận dữ hét lên: “Sao ngươi không nói sớm?”
Nói ra lời này, y lập tức hối hận, suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là y, y chắc chắn cũng không nói cho Diệp Húc loại chuyện này.
Khi Diệp Húc lấy được thần lò này ở trong Nam Thiên Môn, nó đã bị vây vào trạng thái gần tắt, với thánh bảo mà nói thì đây là chuyện không thể xảy ra được.
Thánh bảo không có tu vi người khác thúc giục có lễ yên lặng, Thánh Hoàng phân thân bên trong sẽ mê man, nhưng nếu không có ngoại lực can thiệp thì sẽ không hề có tổn thương, năng lượng trong đó cũng sẽ không mất đi.
Sở dĩ Thái Dương Thần Lô bị vây vào trạng thái tắt, uy lực không còn như trước chính là vì thần thức của Hạo Thiên Đại Đế phân thân trong lò đã bị một nhân vật vô cùng hùng mạnh nào đó xóa đi.
Chiếc thần lò này ở trong kho báu của Tây Hoàng, ông ta sẽ không vô duyên vô cớ mà xóa bỏ đi thần thức của Hạo Thiên Đại Đế phân thân. Dùng đầu ngón tay suy nghĩ cũng biết, người làm chuyện này tất là mẹ đẻ của Tây Hoàng, Thiên Hậu của Hạo Thiên Đại Đế.
“Đông Hoàng huynh, vừa rồi ngươi phun tinh khí cùng đế huyết vào trong thần lò khiến uy lực nó tăng lên vài phần, ta thật không biết nên cảm ơn ngươi thế nào nữa.”
Diệp Húc cười tủm tỉm, nói: “Chắc giờ ngươi khổ sở muốn hộc máu nhỉ? Nếu ngươi muốn hộc máu thì cứ phun vào thần lò của ta đi, ta sẽ không để ý đâu.”
Hắn lại cười nói: “Tuy máu của ngươi không bằng đế huyết, nhưng độ tinh khiết lại khá cao, có thể khiến cho uy lực thần lò của ta tăng lên một ít.”
Đông Hoàng Mục giận dữ công tâm, yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi nảy lên yết hầu nhưng bị y nghẹn trở lại, chết sống cũng không chịu phun ra trước mặt Diệp Húc.
“Đông Hoàng huynh à, tâm cảnh tu vi ngươi kém quá đó! Xem ra thời gian này tu vi ngươi tăng vọt, nhưng tâm cảnh lại không có tăng lên. Giờ ngươi quay đầu còn kịp đó, ta sẽ không giết ngươi.”
Diệp Húc thản nhiên nói: “Nếu ngươi có thể tĩnh tâm lại, tôi luyện ba năm trăm năm nữa, sau đó tâm cảnh ngươi viên mãn là có thể thuận lợi trở thành Vu Hoàng, vẫn tiền đồ vô lượng như xưa. Nếu ngươi cứ khư khư cố chấp như thế này, chỉ sợ hôm nay ngươi sẽ thân tử đạo tiêu, chết ở chỗ này.”
Hắn bùi ngùi khẽ nói: “Diệp mỗ giết quá nhiều người, những người cùng vai phải lứa trong thiên kỳ sống đến nay đã chẳng còn mấy.”
Lời này của Diệp Húc chính là phát ra từ tận đáy lòng, cũng không phải vì đả kích Đông Hoàng Mục mà là hắn đi du lịch thế giới khác một chuyến, tầm mắt rộng lớn, tâm cảnh đương nhiên cũng tăng lên, cảm giác được cường giả của thế giới Vu Hoang hiện nay quá ít, chẳng thể tranh bá cùng thế giới khác được.
Hắn thành Nhân Hoàng rồi sẽ không ở thế giới Vu Hoang bao lâu nữa.
Tầm mắt hắn đã không bị giới hạn trong thế giới Vu Hoang nữa, mà là cao hơn xa hơn. Bởi vậy giết nhiều Thánh chủ như vậy rồi, hắn cũng không chiếm cấm bảo của bọn họ làm của riêng, mà trả lại cho các thánh địa, cho những thánh địa đó truyền thừa lại cho thế hệ mới, không đến mức làm cho đạo thống của Vu Hoàng cổ đại, thượng cổ diệt sạch.
Chỉ cần những thánh địa đó vẫn còn tồn tại, sẽ không ngừng xuất hiện đủ loại thiên tài, có sở trường riêng, thế giới Vu Hoang lại vinh quang như trước.
“Làm càn! Ngươi cho là đôi ba câu là trấn áp bản hoàng ba năm trăm năm, làm cho bản hoàng rụt đầu rụt cổ như một con rùa sao? Diệp Thiếu Bảo, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!”
Khuôn mặt Đông Hoàng Mục méo mó, đột nhiên phóng ra tu vi toàn thân thúc giục Thái Dương Thần Cung, uy năng món thánh bảo này phóng ra.
Y chợt quát: “Đông Hoàng Thiên nghe lệnh, lập tức đem hết tu vi toàn thân các ngươi rót vào trong thần cung, bản hoàng muốn trấn chết hắn.”
Diệp Húc thay đổi sắc mặt, hắn thở dài một hơi, khẽ nói: “Đông Hoàng huynh, ngươi là kẻ cuối cùng của thế giới Vu Hoang mà ta tru sát…”
Nay y đã tự tin đến cực điểm, kỳ thật cũng khó trách sao niềm tin hắn lại bành trướng như thế.
Ở trong Thiên Khư, hắn lấy được đế huyết của Hạo Thiên Đại Đế, mất một thời gian tu luyện rồi trở thành Nhân Hoàng đỉnh phong, tu vi gần tiếp cận Vu Hoàng, cảnh giới này có thể nói là thiên hạ đệ nhất nhân chốn Vu Hoang này.
Y vừa xuất quan thì lập tức tới Thái Dương Thần Cung, xử chết vài tên Thái Thượng trưởng lão không thần phục y, dùng một chưởng lập tức đánh bại nguyên Thánh chủ Thái Dương Thần Cung là Đông Hoàng Thiên kia, ngồi lên bảo tọa của Thánh chủ, cướp lấy quyền khống chế món thánh bảo Thái Dương Thần Cung.
Đông Hoàng Thiên có tu vi bậc nào, chính là cường giả đứng đầu trong các Thánh chủ, một thân tu vi kinh thiên động địa, nhưng cũng bị y gọi đến hét đi như là nô lệ.
Bởi vậy niềm tin của hắn mới tăng vọt lên, thậm chí là méo mó, cuồng ngạo tới cực điểm.
“Diệp Thiếu Bảo, chắc là ngươi còn chưa biết, nay ta, Mục Hoàng hôm nay, là kẻ khủng bố như thế nào!”
Đông Hoàng Mục ngồi trên bảo tọa cười ha ha, Thái Dương Thần Cung di động không ngừng, Hạo Thiên Đại Đế Kim Ô phân thân sau lưng y khẽ giương cánh, quấy động Thái Dương tinh khí, bốc lên những làn sóng nhiệt biển lửa, làm cho mặt trời nhìn như đang có một trận mưa to gió lớn, những đạo sóng lửa như rồng dài đến mấy trăm vạn dặm.
“Bản hoàng ngồi ở đây ngắm nhìn một con nghé con nhảy nhót khắp nơi. Ngươi khiến bản hoàng vui vẻ thì ta sẽ khen ngươi vài câu, khiến bản hoàng không vui thì chỉ một đầu ngón tay, bản hoàng cũng có thể đè chết ngươi!”
Đông Hoàng Mục nhìn chằm chằm Diệp Húc, sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi nghĩ là bản hoàng đang nói lời linh tinh ư? Nói thật cho ngươi biết, bản hoàng cực kỳ may mán, lấy được đế huyết ở trong Thiên Khư. Đế huyết, ngươi hiểu không?”
Y lắc đầu cười to: “Ngươi không máu Thiên Đế, một giọt thôi cũng đủ tạo ra một vị cao thủ. Mà ta có được là một hồ đế huyết, ta luyện hóa nó khiến cho tu vi thực lực tăng lên thần tốc, là ngươi không thể tưởng tượng được, không thể với tới…”
“Tư chất của ta đã đạt tới mức ngươi không thể tưởng tượng được, thành Vu Hoàng với ta mà nói dễ như trở bàn tay, cho dù là Thánh Hoàng, Thần Vương với ta cũng quá dễ dàng!”
Diệp Húc thương nhại nhìn hắn, khẽ nói: “Đáng thương…”
“Đồ khốn!”
Đông Hoàng Mục giận dữ, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Bảo, ta vốn định xử tử Ứng Tông Đạo trước rồi diệt đi Hoàng Tuyền Ma Tông, cướp đi đám đàn bà của ngươi, lại làm nhục tra tấn ngươi đến chết, cho ngươi nếm thử nỗi thống khổ gấp trăm ngàn lần những gì ngươi gây cho ta. Nhưng, ngươi đã muốn chết, vậy bản hoàng sẽ giết ngươi trước rồi xử tử Ứng Tông Đạo!”
Y ầm ầm đứng dậy, hơi thở ngày càng cuồng dã dâng trào. Đông Hoàng nhất mạch vốn có đế huyết, nhưng khá là ít, nhưng y có được máu của Hạo Thiên Đại Đế rồi, huyết mạch lực liền tăng lên vô hạn, gần như cùng với đế tôn.
Y giống như vị hoàng đế trong lửa, Thái Dương tinh khí chen chúc ùa đến nhập vào thâ thể, cùng Hạo Thiên Đại Đế Kim Ô phân thân tương ứng tương hợp.
“Thái Dương Thần Lô mà ngươi tế lên kia là thánh bảo của Đông Hoàng bộ tộc ta, rơi vào tay ngươi đúng là phung phí của trời!”
Đông Hoàng Mục vẫy tay, pháp lực thổi quét bay tới Thái Dương Thần Lô, cười ha ha nói: “Giờ bản hoàng đã chán nhìn con nghé con nhà ngươi nhảy nhót rồi, ta thu thần lò trước rồi từ từ xử tử ngươi!”
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi có biết vì sao bản hoàng lại nói ngươi là con nghé con nhảy nhót không?”
Đông Hoàng Mục nhẹ nhàng nói với vẻ châm biếm hiện trên khuôn mặt: “Trong cơ thể bản hoàng có chảy đế huyết của Hạo Thiên Đại Đế, mà Thái Dương Thần Lô lại do Thiên Đế luyện ra. Ngươi cầm thánh bảo này chính là vội vã chạy tới dâng cho bản hoàng, cho dù ngươi có phát huy ra uy năng thần lò lớn hơn nữa, với bản hoàng thi chỉ là chịu chết. Bản hoàng chỉ cần động ý nghĩ là có thể làm cho thần lò luyện chết ngươi, ngươi có tin không?”
Diệp Húc lạnh nhạt nhìn pháp lực y xoắn tới Thái Dương Thần Lô, hắn lắc đầu nói: “Không tin.”
Pháp lực của y như nước vỡ bờ tràn vào trong thần lò, chỉ thấy Thái Dương Thần Lô hơi rung lên nhưng cũng không bị y gọi đi.
Đông Hoàng Mục hơi ngẩn ra, liên tục rót pháp lực ra, thậm chí y còn cắn chót lưỡi phun máu ra, bắn lên trên thàn lò, định dùng sự tương liên với hơi thở Hạo Thiên Đại Đế hoàng đế phân thân, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển, không chút động tĩnh.
Theo lý mà nói, trong cơ thể y có chảy huyết mạch của Hạo Thiên Đại Đế, mà Thái Dương Thần Lô lại là bảo vật của Hạo Thiên Đại Đế, chỉ cần phun một ngụm tinh khí ra là có thể cưỡng ép thu hồi Thái Dương Thần Lô.
Nhưng Thái Dương Thần Lô lại như không cảm ứng được Hạo Thiên tinh khí và đế huyết chi khí mà hắn phun tới, vẫn không hề động đậy.
Diệp Húc mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Đông Hoàng huynh, cứ thử thêm đi, ta không vội.”
Mồ hôi toát ra trên trán Đông Hoàng Mục, y liên tục thúc giục tinh khí nhưng chẳng thể lay động được thần lò này.
Y khẽ nhíu mày rồi chợt vẫy tay, chỉ thấy từ trong ngọc lâu của y một đoàn đế huyết cỡ bốn thước bay ra, chất chứa uy năng mênh mông vô cùng, gào thét nhảy vào trong thần lò.
Đoàn đế huyết này chính là máu của Hạo Thiên Đại Đế mà hắn lấy được trong Thiên Khư, bằng đó năm, Đông Hoàng Mục vẫn chưa luyện hóa hết hồ đế huyết nhỏ này, vẫn còn thừa lại.
Lần này vì cướp đi quyền khống chế Thái Dương Thần Lô, hắn đem non nửa chỗ đế huyết còn lại kia đưa hết vào trong thần lò.
Trong Thái Dương Thần Cung, đám người Đông Hoàng Thiên nhìn mà xót ruột, đế huyết là kỳ trân cực kỳ quý báu, nhất là với Đông Hoàng bộ tộc bọn họ, nó lại càng vô cùng quý giá.
Đoàn đế huyết mà Đông Hoàng Mục đánh ra này đủ để cho tu vi Đông Hoàng Thiên tăng lên cực gần với Vu Hoàng, cải thiện tư chất hắn, làm cho hắn có thể vấn đỉnh Vu Hoàng thậm chí là cả Thánh Hoàng.
Đế huyết vào lò, bên trong thần lò kia liền vang lên những tiếng nổ ầm ầm, kinh thiên động địa, tiếp đó là vô cùng vô tận hỏa hà khí phun trào ra, thụy khí ngàn điều gột rửa xuống. Hỏa vân tường thụy chen nhau chui ra, hóa thành những dị thú như hỏa long, hỏa phượng, hỏa kỳ lân và Tam Túc Kim Ô, bay múa khắp bầu trời.
Đông Hoàng Mục vui vẻ, vội vẫy tay, Thái Dương Thần Lô hơi nhoáng lên, dường như muốn bay ra khỏi tay Diệp Húc, sau lại bình ổn lại, cũng không bị y thu đi.
“Tinh huyết của Hạo Thiên Đại Đế quả là thứ tốt!”
Diệp Húc tán thưởng liên tục, cười nói: “Một đoàn đế huyết này lại khiến cho thần lô của ta sống lại vài phần. Đông Hoàng huynh, đồ tốt nên chia sẻ, ngươi còn đế huyết thì lấy ra thêm đi, có khi chiếc thần lò này sẽ bị ngươi thu đi đó!”
Sắc mặt Đông Hoàng Mục lập tức trở nên vô cùng u ám, khóe mắt giật giật, nhưng y cũng không lấy thêm đế huyết ra để đoạt lấy quyền khống chế Thái Dương Thần Lô.
Đế huyết của hắn đã không còn nhiều lắm, nếu tiếp tục lãng phí sẽ chỉ khiến thời gian đột phá Vu Hoàng của hắn kia càng thêm dài. Hắn còn cần dùng năng lượng trong đế huyết để giúp mình đột phá, trở thành Vu Hoàng.
Diệp Húc lắc đầu thở dài, thương hại nói: “Thái Dương Thần Lô này chính là sính lễ Hạo Thiên Đại Đế tặng cho Tây Vương Mẫu, đồng thời cũng là một công cụ để theo dõi Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu thời đó có thể trở thành Thiên Hậu, với tâm cơ bà ta há có thể để lại linh thức của Hạo Thiên Đại Đế phân thân? Thần thức của Hạo Thiên Đại Đế phân thân trong thần lò này sớm đã không tồn tại rồi.”
Sắc mặt Đông Hoàng Mục trở nên cứng đờ, lập tức lại trở nên vô cùng dữ tợn, y giận dữ hét lên: “Sao ngươi không nói sớm?”
Nói ra lời này, y lập tức hối hận, suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là y, y chắc chắn cũng không nói cho Diệp Húc loại chuyện này.
Khi Diệp Húc lấy được thần lò này ở trong Nam Thiên Môn, nó đã bị vây vào trạng thái gần tắt, với thánh bảo mà nói thì đây là chuyện không thể xảy ra được.
Thánh bảo không có tu vi người khác thúc giục có lễ yên lặng, Thánh Hoàng phân thân bên trong sẽ mê man, nhưng nếu không có ngoại lực can thiệp thì sẽ không hề có tổn thương, năng lượng trong đó cũng sẽ không mất đi.
Sở dĩ Thái Dương Thần Lô bị vây vào trạng thái tắt, uy lực không còn như trước chính là vì thần thức của Hạo Thiên Đại Đế phân thân trong lò đã bị một nhân vật vô cùng hùng mạnh nào đó xóa đi.
Chiếc thần lò này ở trong kho báu của Tây Hoàng, ông ta sẽ không vô duyên vô cớ mà xóa bỏ đi thần thức của Hạo Thiên Đại Đế phân thân. Dùng đầu ngón tay suy nghĩ cũng biết, người làm chuyện này tất là mẹ đẻ của Tây Hoàng, Thiên Hậu của Hạo Thiên Đại Đế.
“Đông Hoàng huynh, vừa rồi ngươi phun tinh khí cùng đế huyết vào trong thần lò khiến uy lực nó tăng lên vài phần, ta thật không biết nên cảm ơn ngươi thế nào nữa.”
Diệp Húc cười tủm tỉm, nói: “Chắc giờ ngươi khổ sở muốn hộc máu nhỉ? Nếu ngươi muốn hộc máu thì cứ phun vào thần lò của ta đi, ta sẽ không để ý đâu.”
Hắn lại cười nói: “Tuy máu của ngươi không bằng đế huyết, nhưng độ tinh khiết lại khá cao, có thể khiến cho uy lực thần lò của ta tăng lên một ít.”
Đông Hoàng Mục giận dữ công tâm, yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi nảy lên yết hầu nhưng bị y nghẹn trở lại, chết sống cũng không chịu phun ra trước mặt Diệp Húc.
“Đông Hoàng huynh à, tâm cảnh tu vi ngươi kém quá đó! Xem ra thời gian này tu vi ngươi tăng vọt, nhưng tâm cảnh lại không có tăng lên. Giờ ngươi quay đầu còn kịp đó, ta sẽ không giết ngươi.”
Diệp Húc thản nhiên nói: “Nếu ngươi có thể tĩnh tâm lại, tôi luyện ba năm trăm năm nữa, sau đó tâm cảnh ngươi viên mãn là có thể thuận lợi trở thành Vu Hoàng, vẫn tiền đồ vô lượng như xưa. Nếu ngươi cứ khư khư cố chấp như thế này, chỉ sợ hôm nay ngươi sẽ thân tử đạo tiêu, chết ở chỗ này.”
Hắn bùi ngùi khẽ nói: “Diệp mỗ giết quá nhiều người, những người cùng vai phải lứa trong thiên kỳ sống đến nay đã chẳng còn mấy.”
Lời này của Diệp Húc chính là phát ra từ tận đáy lòng, cũng không phải vì đả kích Đông Hoàng Mục mà là hắn đi du lịch thế giới khác một chuyến, tầm mắt rộng lớn, tâm cảnh đương nhiên cũng tăng lên, cảm giác được cường giả của thế giới Vu Hoang hiện nay quá ít, chẳng thể tranh bá cùng thế giới khác được.
Hắn thành Nhân Hoàng rồi sẽ không ở thế giới Vu Hoang bao lâu nữa.
Tầm mắt hắn đã không bị giới hạn trong thế giới Vu Hoang nữa, mà là cao hơn xa hơn. Bởi vậy giết nhiều Thánh chủ như vậy rồi, hắn cũng không chiếm cấm bảo của bọn họ làm của riêng, mà trả lại cho các thánh địa, cho những thánh địa đó truyền thừa lại cho thế hệ mới, không đến mức làm cho đạo thống của Vu Hoàng cổ đại, thượng cổ diệt sạch.
Chỉ cần những thánh địa đó vẫn còn tồn tại, sẽ không ngừng xuất hiện đủ loại thiên tài, có sở trường riêng, thế giới Vu Hoang lại vinh quang như trước.
“Làm càn! Ngươi cho là đôi ba câu là trấn áp bản hoàng ba năm trăm năm, làm cho bản hoàng rụt đầu rụt cổ như một con rùa sao? Diệp Thiếu Bảo, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!”
Khuôn mặt Đông Hoàng Mục méo mó, đột nhiên phóng ra tu vi toàn thân thúc giục Thái Dương Thần Cung, uy năng món thánh bảo này phóng ra.
Y chợt quát: “Đông Hoàng Thiên nghe lệnh, lập tức đem hết tu vi toàn thân các ngươi rót vào trong thần cung, bản hoàng muốn trấn chết hắn.”
Diệp Húc thay đổi sắc mặt, hắn thở dài một hơi, khẽ nói: “Đông Hoàng huynh, ngươi là kẻ cuối cùng của thế giới Vu Hoang mà ta tru sát…”
/1054
|