Bốn thức ấn pháp của Đông Hoàng Phủ Tung rơi xuống đánh cho từng đạo Bất Động Thần Vương ấn của Diệp Húc kia vỡ nát. Lão là Nhân Hoàng đỉnh phong, thực lực quả thật mạnh hơn Diệp Húc rất nhiều, cho dù là sáu mươi bốn đạo Bất Động Thần Vương ấn cũng không thể hoàn toàn ngăn cản lão được.
Diệp Húc như không nhìn thấy, Kiến Mộc thần trượng ép đến đỉnh đầu Đông Hoàng Phủ Tung, nghiền nát hư không chấn món nhân hoàng chi bảo kia ra khỏi hư không, ầm ầm nện xuống.
Thái Dương Thần Cung không ngừng nứt vỡ ra, lại không ngừng khôi phục, nhưng căn bản không thể so với tốc độ phá hoại của Kiến Mộc thần trượng được.
"Đông Hoàng Phủ Tung, ta đã nói rồi, Diệp mỗ bò ra từ trong núi người chết, mà ngươi chỉ là tượng đất do người khác cung dưỡng, sao có thể so với ta?"
"Người muốn chết chính là ngươi!"
Diệp Húc nói với vẻ đầy sát khí, chỉ nghe một tiếng oành nổ vang lên, Thái Dương Thần Cung bị một trượng của hắn hoàn toàn đánh vỡ nát, cùng lúc đó, Đông Hoàng Phủ Tung cũng phá vỡ sáu mươi bốn đạo Bất Động Thần Vương ấn của hắn.
Lúc này đây đã nhìn ra được là ai công phá phòng ngự của đối phương trước, chẳng qua Thái Dương Thần Cung của Đông Hoàng Phủ Tung đã bị Diệp Húc dùng một trượng gõ nát, mà sáu mươi bốn đạo Bất Động Thần Vương ấn của Diệp Húc cũng bị phá nát hết, nhưng hắn còn có ngọc lâu treo cao, Huyền Hoàng khí cùng Hồng Mông tử khí xen lẫn nhau như thác nước chảy xuống. Huyền Hoàng nhị khí chính là căn cơ tổ thành thiên địa vũ trụ, rất nặng, một dòng khí như sợi tóc thôi cũng đủ để đè chết nguyên thần của đại vu Tam Thần cảnh.
Mà Huyền Hoàng khí buông xuống từ ngọc lâu của Diệp Húc dày đến vài dặm, cuồn cuộn không dứt, bên trong xen lẫn Hồng Mông tử khí. Hồng Mông tử khí chính là nền tảng của Huyền Hoàng nhị khí, là nguyên tố căn bản khi trời đất chưa mở ra.
Loại Hồng Mông tử khí này cho dù là ở Thiên giới thì cũng cực kỳ thưa thớt, cơ bản đều nắm ở trong tay các đầu sỏ Thiên giới và được coi là trân bảo. Ví như vị Thanh Đế đã từng chém chết Hạo Thiên Đại Đế và thống trị Thiên giới vài trăm nghìn năm kia chính là sinh ra từ trong hồ nước hình thành từ Hồng Mông tử khí, mới sinh ra mà đã vô cùng hùng mạnh.
Ngọc lâu của Diệp Húc hình thành Hồng Mông tử khí vẫn cực kỳ mỏng, còn mỏng hơn tờ giấy trăm ngàn lần, nhưng lực phòng ngự này cũng đủ để ngăn cản Đông Hoàng Phủ Tung một chút thời gian.
Bốn thức vu pháp của Đông Hoàng Phủ Tung bị ngăn cản trong khoảnh khắc, ngay sau đó lập tức xé tan Hồng Mông tử khí cùng Huyền Hoàng khí, cuối cùng giáng đến thân thể Diệp Húc.
Lại vào lúc ấy, thân thể lão ầm ầm nát vụn, nguyên thần và thiên địa pháp tướng đều vỡ tung, ngay cả Nhân Hoàng phân thân của lão cũng bị một trượng của Diệp Húc đánh nát.
Lúc ấy Già La Minh Tôn cùng với Bảo Hiền, Tu Đề và cả Hao Thiên Khuyển nhao nhao bay vào trong chiếc Thái Dương Thần Lô này, ba vị Nhân Hoàng cùng một con phá cẩu vừa tiến vào bảo hồn giới thì thấy Diệp Húc cùng Đông Hoàng Phủ Tung đã giao thủ đến lúc quyết liệt, sóng khí kiểu hủy diệt quét sang bốn phía, đánh vào hư không, cuồng phong quét tới đánh bay bọn họ đi vài trăm dặm.
"Thật cường hãn!"
Già La Minh Tôn có tu vi cao, ngay lập tức tế Y Doãn huyền quan lên, định trụ hư không chống lại dư ba giao thủ của hai người kia.
Hao Thiên Khuyển há miệng nhổ ra từng xúc thủ đỏ như máu, đâm xuyên hư không, cũng ổn định lại thân hình. Tu Đề và Bảo Hiền cũng tự tế Nhân Hoàng chi bảo của mình lên, ra sức định chắc thân hình, không nhịn được kinh hãi.
"Thật quá mạnh! Loại giao thủ ở trình độ này, chỉ sợ chúng ta tiến vào trung tâm giao thủ sẽ bị chấn chết chỉ với một kích!"
Diệp Húc nện nát Đông Hoàng Phủ Tung chỉ với một trượng, ngay lập tức hắn buông Kiến Mộc thần trượng ra, để nó dựng thẳng giữa không trung. Cây cự mộc này càng lúc càng lớn, càng lúc càng cao trông như một chiếc trụ lớn chống đỡ trời cao, bên trên đội đến đỉnh của phiến bảo hồn giới này. Từng đạo thanh hà hạ xuống từ trên đỉnh thần trượng, trải ra trông như một chiếc ô lớn màu xanh lục.
"Giam cầm không gian!"
Chiêu thức ấy của hắn định trụ hư không, bao phủ cả ngàn dặm, phong tỏa toàn bộ hư không ở dưới ô, làm cho chân linh bất diệt của Đông Hoàng Phủ Tung không chỗ để trốn.
Cùng lúc đó, bốn thức ấn pháp của Đông Hoàng Phủ Tung phát ra cuối cùng cũng đánh lên người Diệp Húc. Sáu mươi sáu cánh tay hắn oành oành nổ tung, máu thịt văng tung tóe, thân thể bị đánh nát hơn nửa.
Nguyên thần và thiên địa pháp tướng của hắn đồng thời bị trọng thương, chỉ một thoáng cành lá của ngọc thụ nguyên thần rơi lả tả, những chiếc rễ cực lớn bốc cháy. Thậm chí ngay cả những thiên địa pháp tướng nhỏ yếu trong Bàn Vương thiên địa pháp tướng như Cửu Chuyển Cổ Phật kim thân, Vạn Kiếp Lôi thần, Lục Đạo pháp thân, Hoàng Tuyền đạo nhân đều bị luồng sức mạnh cực lớn kia đánh nát.
Đó là bởi vì những loại cấm pháp này có uy năng không mạnh, lại chỉ chiếm một tỉ lệ không lớn trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh, khá là nhỏ yếu.
Dù rằng Diệp Húc đã tế ngọc lâu lên, dùng đến Bất Động Thần Vương ấn, chiếm trước một đường tiên cơ, nhưng Đông Hoàng Phủ Tung dù sao cũng là Nhân Hoàng đỉnh phong, tuy tu vi đã hao tổn đi một nửa, lại bị Diệp Húc đánh nát thân thể, nguyên thần, thiên địa pháp tướng, khiến cho uy năng của bốn thức ấn pháp mà lão phát ra bị giảm đi nhiều, nhưng vẫn có thể đánh cho Diệp Húc bị thương nặng, gần như là phá hủy đi thân thể hắn.
Bỗng nhiên, không trung xuất hiện một ngọn đèn lơ lửng ở trước mặt Diệp Húc, ánh lửa lay động theo gió.
Diệp Húc rùng mình, thầm nghĩ một tiếng không xong, đang định tránh ra thì một luồng gió mạnh thổi tới, ngọn lửa bùng lên, vô cùng vô tận ngọn lửa bao phủ cái đầu duy nhất còn lại của hắn, ánh lửa ùn ùn cùng tiếng nổ mạnh truyền đến đánh cho hư không liên tục sụp xuống.
Trản đèn này cũng là một món nhân hoàng chi bảo có uy lực rất mạnh, không hề thua kém Thái Dương Thần Cung, chính là vu bảo mà Đông Hoàng Phủ Tung thu thập Thái Dương chân hỏa vất vả luyện thành. Lão tế nó lên trong lúc Diệp Húc không để ý, nhất thời khiến hắn rơi vào hiểm cảnh.
"Diệp Thiếu Bảo, lão tổ ta chính là Nhân Hoàng đỉnh phong bất tử bất diệt, còn ngươi chỉ mới bước vào Tam Bất Diệt cảnh, ngay cả thân thể bất diệt còn chưa tu thành, ngươi đấu với ta thế nào chứ?"
Chân linh bất diệt của Đông Hoàng Phủ Tung liên tục chạy dưới hư không bị bao phủ bởi chiếc ô lớn do Kiến Mộc thần trượng hình thành, đột nhiên một nguồn năng lượng vô tận kéo đến khiến cho nguyên thần và thân thể của lão nhanh chóng khôi phục, sau đó thiên địa pháp tướng cũng ngưng tụ thành công.
"Trản đèn này của ta tên là Đại Nhật Diệt Thần đăng, tế nó lên rồi sẽ không cho ngươi thấy được mặt trời ngày sau nữa."
Đông Hoàng Phủ Tung hổn hển chửi vài câu rồi cười ha ha, vẫy tay khiến cho trản đèn kia rơi vào trong tay, lão dương dương đắc ý nói: "Oắt con, lão tổ thừa nhận là thực lực cùng mưu kế của ngươi đều rất xuất sắc, là nhất đẳng, dù là ta không để ý thì cũng sẽ bị tổn thất nặng. Nhưng lão tổ ta thành danh đã lâu, lại là Thái Thượng trưởng lão của Thái Dương Thần Cung, há lại chỉ có một món nhân hoàng chi bảo hộ thân?"
Lão bị một chiêu của Diệp Húc phá hủy thân thể, nguyên thần và thiên địa pháp tướng, tuy lúc này đã khôi phục nhưng tu vi bị tổn hao nhiều, không thể khôi phục được trạng thái toàn thịnh.
"Đông Hoàng Phủ Tung, ngươi không chỉ có một món nhân hoàng chi bảo, ta cũng vậy. Vì sao ngươi cho là Đại Nhật Diệt Thần đăng của ngươi có thể tiêu diệt được ta?"
Giọng nói của Diệp Húc vẫn trong trẻo rõ ràng như cũ, giống như không hề bị tổn thương gì. Đông Hoàng Phủ Tung rùng mình, vội nhìn lại theo tiếng thì thấy Diệp Húc quần áo lam sam vẫn đứng nguyên tại chỗ, tựa như không hề bị tổn thương gì, thậm chí thân thể bị đánh nát kia cũng đã khôi phục như ban đầu, không hề nhìn ra rằng tu vi hắn có dấu hiệu suy giảm đi.
Trên đỉnh đầu Diệp Húc có một tòa ngọc lâu mười lăm tầng cùng một tòa bảo tháp mười một tầng, xoay quanh nhau, một lâu một tháp trông thật cổ xưa ảo diệu.
Tuy uy năng của Di La Thiên Địa Tháp không bằng ngọc lâu, nhưng uy lực của nó thì hơn hẳn nhân hoàng chi bảo bình thường. Lúc ấy khi Đông Hoàng Phủ Tung chưa khôi phục thân thể, nguyên thần và thiên địa pháp tướng, chỉ có chân linh bất diệt tế lên Đại Nhật Diệt Thần đăng thổi ra một trận gió, mặt trời bay ra từ trong ánh lửa vọt tới Diệp Húc, chính tòa bảo tháp này đã đón đỡ, bảo vệ thân thể Diệp Húc.
"Thân gia Diệp mỗ sớm đã vượt qua Nhân Hoàng, thậm chí Thánh chủ đều không hùng hậu như ta."
Diệp Húc phẩy phẩy quần áo, mỉm cười nói: "Ta ôm kho báu Tây Hoàng, lại cướp đoạt khắp nơi, tặng đi vô số nhân hoàng chi bảo, ngay cả cấm bảo bán thành phẩm ta đều đem tặng người khác. Nếu ta muốn thì hoàn toàn có thể trùng kiến một thánh địa, ngươi so vu bảo với ta xem ai nhiều hơn thì chẳng phải quá buồn cười sao?"
"Giết ngươi rồi, tất cả đồ của ngươi đều là của lão tổ ta!"
Đôi mắt Đông Hoàng Phủ Tung đỏ ngầu, lão rít gào một tiếng rồi tế Đại Nhật Diệt Thần đăng lên. Một trận gió thổi ra xen lẫn mùi tinh khí nồng đậm gào thét cuốn tới, chỉ thấy ánh lửa hừng hực, từng vòng mặt trời vọt ra khỏi ánh lửa kết nối thành một đường, lao thẳng đến Diệp Húc.
Những mặt trời đó càng lúc càng lớn, trong chớp mắt liền hóa thành một đám cầu lửa to tới mấy trăm dặm, có lực phá hoại có thể đốt cháy tất cả, hủy thiên diệt địa.
"Đồ ngu! Đông Hoàng Phủ Tung, Kiến Mộc thần trượng của ta giam cầm hư không, ngươi cho đó chỉ là một món đồ chơi sao? Kỳ thật ngươi nên trốn đi, nhưng cho dù ngươi có đem hết toàn lực thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta!"
Diệp Húc không thèm để ý đến những mặt trời to lớn đang bay tới kia, hắn đột nhiên giơ bàn tay ra, năm ngón tay xòe ra rồi lập tức nắm chặt lại, cười lạnh nói: "Giao thủ với ta, một chiêu thua, chiêu chiêu thua, cuối cùng ngươi chỉ có thể chết, dù là Nhân Hoàng đỉnh phong cũng không phải là ngoại lệ."
Bàn tay hắn nắm chặt, chỉ thấy chiếc ô do các đạo thanh khí hình thành kia đột nhiên xoay tròn, khép lại vào giữa.
Đây là trận văn phát ra từ cấm bảo bán thành phẩm, tuy uy lực kém với cấm bảo chân chính nhưng uy lực của mỗi một đạo trận văn đều cực kỳ mạnh, không phải là nhân hoàng chi bảo có thể chống lại. Ngay lập tức nó xoắn cho những mặt trời kia oành oành nổ tung.
Rầm!
Chiếc ô to lớn màu xanh kia hoàn toàn khép lại, ép cho Đông Hoàng Phủ Tung vỡ nát, ngay cả Đại Nhật Diệt Thần đăng của lão kia cũng bị ép thành bột mịn.
Chiếc ô do Kiến Mộc thần trượng biến thành càng lúc càng nhỏ lại rồi hóa thành một chiếc ô xanh ngắn chừng ba thước, rơi vào trong tay Diệp Húc. Chỉ thấy bên trong thanh ô, một luồng năng lượng mạnh mẽ đang không ngừng bành trướng, định đẩy ra xương ô tạo thành từ từng đạo thanh hà.
"Đông Hoàng Phủ Tung, ngươi chẳng qua chỉ là Nhân Hoàng đỉnh phong, không có cấm bảo bán thành phẩm thì đừng hòng chạy khỏi sự trấn áp của Kiến Mộc thần trượng, cần gì phải giãy dụa nữa?"
Diệp Húc không để ý mà một tay cầm ô, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vu Hoàng cấm pháp phân thân trong món cấm bảo này đã thu nhỏ hơn mười lần, từ mấy vạn trượng thu lại chỉ còn mấy ngàn trượng. Tinh khí cùng cấm pháp của Vu Hoàng bên trong đã bị Thánh bảo cắn nuốt hết.
Mà mặt trời sắp tắt trong món Thánh bảo kia đang từ từ sống lại, từ một mặt trời màu đen dần dần biến thành màu đỏ sậm, uy năng Thánh bảo cũng đang từ từ nảy sinh tăng trưởng.
Đám người Già La Minh Tôn vội vàng chạy tới, chỉ thấy tôn Vu Hoàng cấm pháp chân thân trên bầu trời kia ngày càng nhỏ lại, trong khoảnh khắc đã bị Thái Dương Thần Lô hoàn toàn cắn nuốt, lập tức bảo hồn giới trong món cấm bảo này bắt đầu sụp đổ.
Từng mảng từng mảng hư không sụp xuống, từng tia từng tia rơi vào trong Thái Dương Thần Lô, ngay cả đủ loại tài liệu luyện chế nên món cấm bảo này, ngũ hành kim khí cũng bị thần lô kia cắn nuốt.
Không đến một khắc đồng hồ, món cấm bảo của Thái Dương Thần Cung này hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại Thánh bảo trong tay Diệp Húc.
"Một món cấm bảo nhưng không thể khiến cho Thánh bảo hoàn toàn sống lại. Thái Dương Thần Lô do Hạo Thiên Đại Đế luyện chế này nếu sống lại rồi thì uy lực của nó sẽ khủng bố cỡ nào?"
Diệp Húc thầm nghĩ: "Không biết Thái Dương Thần Cung còn món cấm bảo nào như vậy không? Nếu có thì không ngại lấy đến hai món nữa..."
Diệp Húc như không nhìn thấy, Kiến Mộc thần trượng ép đến đỉnh đầu Đông Hoàng Phủ Tung, nghiền nát hư không chấn món nhân hoàng chi bảo kia ra khỏi hư không, ầm ầm nện xuống.
Thái Dương Thần Cung không ngừng nứt vỡ ra, lại không ngừng khôi phục, nhưng căn bản không thể so với tốc độ phá hoại của Kiến Mộc thần trượng được.
"Đông Hoàng Phủ Tung, ta đã nói rồi, Diệp mỗ bò ra từ trong núi người chết, mà ngươi chỉ là tượng đất do người khác cung dưỡng, sao có thể so với ta?"
"Người muốn chết chính là ngươi!"
Diệp Húc nói với vẻ đầy sát khí, chỉ nghe một tiếng oành nổ vang lên, Thái Dương Thần Cung bị một trượng của hắn hoàn toàn đánh vỡ nát, cùng lúc đó, Đông Hoàng Phủ Tung cũng phá vỡ sáu mươi bốn đạo Bất Động Thần Vương ấn của hắn.
Lúc này đây đã nhìn ra được là ai công phá phòng ngự của đối phương trước, chẳng qua Thái Dương Thần Cung của Đông Hoàng Phủ Tung đã bị Diệp Húc dùng một trượng gõ nát, mà sáu mươi bốn đạo Bất Động Thần Vương ấn của Diệp Húc cũng bị phá nát hết, nhưng hắn còn có ngọc lâu treo cao, Huyền Hoàng khí cùng Hồng Mông tử khí xen lẫn nhau như thác nước chảy xuống. Huyền Hoàng nhị khí chính là căn cơ tổ thành thiên địa vũ trụ, rất nặng, một dòng khí như sợi tóc thôi cũng đủ để đè chết nguyên thần của đại vu Tam Thần cảnh.
Mà Huyền Hoàng khí buông xuống từ ngọc lâu của Diệp Húc dày đến vài dặm, cuồn cuộn không dứt, bên trong xen lẫn Hồng Mông tử khí. Hồng Mông tử khí chính là nền tảng của Huyền Hoàng nhị khí, là nguyên tố căn bản khi trời đất chưa mở ra.
Loại Hồng Mông tử khí này cho dù là ở Thiên giới thì cũng cực kỳ thưa thớt, cơ bản đều nắm ở trong tay các đầu sỏ Thiên giới và được coi là trân bảo. Ví như vị Thanh Đế đã từng chém chết Hạo Thiên Đại Đế và thống trị Thiên giới vài trăm nghìn năm kia chính là sinh ra từ trong hồ nước hình thành từ Hồng Mông tử khí, mới sinh ra mà đã vô cùng hùng mạnh.
Ngọc lâu của Diệp Húc hình thành Hồng Mông tử khí vẫn cực kỳ mỏng, còn mỏng hơn tờ giấy trăm ngàn lần, nhưng lực phòng ngự này cũng đủ để ngăn cản Đông Hoàng Phủ Tung một chút thời gian.
Bốn thức vu pháp của Đông Hoàng Phủ Tung bị ngăn cản trong khoảnh khắc, ngay sau đó lập tức xé tan Hồng Mông tử khí cùng Huyền Hoàng khí, cuối cùng giáng đến thân thể Diệp Húc.
Lại vào lúc ấy, thân thể lão ầm ầm nát vụn, nguyên thần và thiên địa pháp tướng đều vỡ tung, ngay cả Nhân Hoàng phân thân của lão cũng bị một trượng của Diệp Húc đánh nát.
Lúc ấy Già La Minh Tôn cùng với Bảo Hiền, Tu Đề và cả Hao Thiên Khuyển nhao nhao bay vào trong chiếc Thái Dương Thần Lô này, ba vị Nhân Hoàng cùng một con phá cẩu vừa tiến vào bảo hồn giới thì thấy Diệp Húc cùng Đông Hoàng Phủ Tung đã giao thủ đến lúc quyết liệt, sóng khí kiểu hủy diệt quét sang bốn phía, đánh vào hư không, cuồng phong quét tới đánh bay bọn họ đi vài trăm dặm.
"Thật cường hãn!"
Già La Minh Tôn có tu vi cao, ngay lập tức tế Y Doãn huyền quan lên, định trụ hư không chống lại dư ba giao thủ của hai người kia.
Hao Thiên Khuyển há miệng nhổ ra từng xúc thủ đỏ như máu, đâm xuyên hư không, cũng ổn định lại thân hình. Tu Đề và Bảo Hiền cũng tự tế Nhân Hoàng chi bảo của mình lên, ra sức định chắc thân hình, không nhịn được kinh hãi.
"Thật quá mạnh! Loại giao thủ ở trình độ này, chỉ sợ chúng ta tiến vào trung tâm giao thủ sẽ bị chấn chết chỉ với một kích!"
Diệp Húc nện nát Đông Hoàng Phủ Tung chỉ với một trượng, ngay lập tức hắn buông Kiến Mộc thần trượng ra, để nó dựng thẳng giữa không trung. Cây cự mộc này càng lúc càng lớn, càng lúc càng cao trông như một chiếc trụ lớn chống đỡ trời cao, bên trên đội đến đỉnh của phiến bảo hồn giới này. Từng đạo thanh hà hạ xuống từ trên đỉnh thần trượng, trải ra trông như một chiếc ô lớn màu xanh lục.
"Giam cầm không gian!"
Chiêu thức ấy của hắn định trụ hư không, bao phủ cả ngàn dặm, phong tỏa toàn bộ hư không ở dưới ô, làm cho chân linh bất diệt của Đông Hoàng Phủ Tung không chỗ để trốn.
Cùng lúc đó, bốn thức ấn pháp của Đông Hoàng Phủ Tung phát ra cuối cùng cũng đánh lên người Diệp Húc. Sáu mươi sáu cánh tay hắn oành oành nổ tung, máu thịt văng tung tóe, thân thể bị đánh nát hơn nửa.
Nguyên thần và thiên địa pháp tướng của hắn đồng thời bị trọng thương, chỉ một thoáng cành lá của ngọc thụ nguyên thần rơi lả tả, những chiếc rễ cực lớn bốc cháy. Thậm chí ngay cả những thiên địa pháp tướng nhỏ yếu trong Bàn Vương thiên địa pháp tướng như Cửu Chuyển Cổ Phật kim thân, Vạn Kiếp Lôi thần, Lục Đạo pháp thân, Hoàng Tuyền đạo nhân đều bị luồng sức mạnh cực lớn kia đánh nát.
Đó là bởi vì những loại cấm pháp này có uy năng không mạnh, lại chỉ chiếm một tỉ lệ không lớn trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh, khá là nhỏ yếu.
Dù rằng Diệp Húc đã tế ngọc lâu lên, dùng đến Bất Động Thần Vương ấn, chiếm trước một đường tiên cơ, nhưng Đông Hoàng Phủ Tung dù sao cũng là Nhân Hoàng đỉnh phong, tuy tu vi đã hao tổn đi một nửa, lại bị Diệp Húc đánh nát thân thể, nguyên thần, thiên địa pháp tướng, khiến cho uy năng của bốn thức ấn pháp mà lão phát ra bị giảm đi nhiều, nhưng vẫn có thể đánh cho Diệp Húc bị thương nặng, gần như là phá hủy đi thân thể hắn.
Bỗng nhiên, không trung xuất hiện một ngọn đèn lơ lửng ở trước mặt Diệp Húc, ánh lửa lay động theo gió.
Diệp Húc rùng mình, thầm nghĩ một tiếng không xong, đang định tránh ra thì một luồng gió mạnh thổi tới, ngọn lửa bùng lên, vô cùng vô tận ngọn lửa bao phủ cái đầu duy nhất còn lại của hắn, ánh lửa ùn ùn cùng tiếng nổ mạnh truyền đến đánh cho hư không liên tục sụp xuống.
Trản đèn này cũng là một món nhân hoàng chi bảo có uy lực rất mạnh, không hề thua kém Thái Dương Thần Cung, chính là vu bảo mà Đông Hoàng Phủ Tung thu thập Thái Dương chân hỏa vất vả luyện thành. Lão tế nó lên trong lúc Diệp Húc không để ý, nhất thời khiến hắn rơi vào hiểm cảnh.
"Diệp Thiếu Bảo, lão tổ ta chính là Nhân Hoàng đỉnh phong bất tử bất diệt, còn ngươi chỉ mới bước vào Tam Bất Diệt cảnh, ngay cả thân thể bất diệt còn chưa tu thành, ngươi đấu với ta thế nào chứ?"
Chân linh bất diệt của Đông Hoàng Phủ Tung liên tục chạy dưới hư không bị bao phủ bởi chiếc ô lớn do Kiến Mộc thần trượng hình thành, đột nhiên một nguồn năng lượng vô tận kéo đến khiến cho nguyên thần và thân thể của lão nhanh chóng khôi phục, sau đó thiên địa pháp tướng cũng ngưng tụ thành công.
"Trản đèn này của ta tên là Đại Nhật Diệt Thần đăng, tế nó lên rồi sẽ không cho ngươi thấy được mặt trời ngày sau nữa."
Đông Hoàng Phủ Tung hổn hển chửi vài câu rồi cười ha ha, vẫy tay khiến cho trản đèn kia rơi vào trong tay, lão dương dương đắc ý nói: "Oắt con, lão tổ thừa nhận là thực lực cùng mưu kế của ngươi đều rất xuất sắc, là nhất đẳng, dù là ta không để ý thì cũng sẽ bị tổn thất nặng. Nhưng lão tổ ta thành danh đã lâu, lại là Thái Thượng trưởng lão của Thái Dương Thần Cung, há lại chỉ có một món nhân hoàng chi bảo hộ thân?"
Lão bị một chiêu của Diệp Húc phá hủy thân thể, nguyên thần và thiên địa pháp tướng, tuy lúc này đã khôi phục nhưng tu vi bị tổn hao nhiều, không thể khôi phục được trạng thái toàn thịnh.
"Đông Hoàng Phủ Tung, ngươi không chỉ có một món nhân hoàng chi bảo, ta cũng vậy. Vì sao ngươi cho là Đại Nhật Diệt Thần đăng của ngươi có thể tiêu diệt được ta?"
Giọng nói của Diệp Húc vẫn trong trẻo rõ ràng như cũ, giống như không hề bị tổn thương gì. Đông Hoàng Phủ Tung rùng mình, vội nhìn lại theo tiếng thì thấy Diệp Húc quần áo lam sam vẫn đứng nguyên tại chỗ, tựa như không hề bị tổn thương gì, thậm chí thân thể bị đánh nát kia cũng đã khôi phục như ban đầu, không hề nhìn ra rằng tu vi hắn có dấu hiệu suy giảm đi.
Trên đỉnh đầu Diệp Húc có một tòa ngọc lâu mười lăm tầng cùng một tòa bảo tháp mười một tầng, xoay quanh nhau, một lâu một tháp trông thật cổ xưa ảo diệu.
Tuy uy năng của Di La Thiên Địa Tháp không bằng ngọc lâu, nhưng uy lực của nó thì hơn hẳn nhân hoàng chi bảo bình thường. Lúc ấy khi Đông Hoàng Phủ Tung chưa khôi phục thân thể, nguyên thần và thiên địa pháp tướng, chỉ có chân linh bất diệt tế lên Đại Nhật Diệt Thần đăng thổi ra một trận gió, mặt trời bay ra từ trong ánh lửa vọt tới Diệp Húc, chính tòa bảo tháp này đã đón đỡ, bảo vệ thân thể Diệp Húc.
"Thân gia Diệp mỗ sớm đã vượt qua Nhân Hoàng, thậm chí Thánh chủ đều không hùng hậu như ta."
Diệp Húc phẩy phẩy quần áo, mỉm cười nói: "Ta ôm kho báu Tây Hoàng, lại cướp đoạt khắp nơi, tặng đi vô số nhân hoàng chi bảo, ngay cả cấm bảo bán thành phẩm ta đều đem tặng người khác. Nếu ta muốn thì hoàn toàn có thể trùng kiến một thánh địa, ngươi so vu bảo với ta xem ai nhiều hơn thì chẳng phải quá buồn cười sao?"
"Giết ngươi rồi, tất cả đồ của ngươi đều là của lão tổ ta!"
Đôi mắt Đông Hoàng Phủ Tung đỏ ngầu, lão rít gào một tiếng rồi tế Đại Nhật Diệt Thần đăng lên. Một trận gió thổi ra xen lẫn mùi tinh khí nồng đậm gào thét cuốn tới, chỉ thấy ánh lửa hừng hực, từng vòng mặt trời vọt ra khỏi ánh lửa kết nối thành một đường, lao thẳng đến Diệp Húc.
Những mặt trời đó càng lúc càng lớn, trong chớp mắt liền hóa thành một đám cầu lửa to tới mấy trăm dặm, có lực phá hoại có thể đốt cháy tất cả, hủy thiên diệt địa.
"Đồ ngu! Đông Hoàng Phủ Tung, Kiến Mộc thần trượng của ta giam cầm hư không, ngươi cho đó chỉ là một món đồ chơi sao? Kỳ thật ngươi nên trốn đi, nhưng cho dù ngươi có đem hết toàn lực thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta!"
Diệp Húc không thèm để ý đến những mặt trời to lớn đang bay tới kia, hắn đột nhiên giơ bàn tay ra, năm ngón tay xòe ra rồi lập tức nắm chặt lại, cười lạnh nói: "Giao thủ với ta, một chiêu thua, chiêu chiêu thua, cuối cùng ngươi chỉ có thể chết, dù là Nhân Hoàng đỉnh phong cũng không phải là ngoại lệ."
Bàn tay hắn nắm chặt, chỉ thấy chiếc ô do các đạo thanh khí hình thành kia đột nhiên xoay tròn, khép lại vào giữa.
Đây là trận văn phát ra từ cấm bảo bán thành phẩm, tuy uy lực kém với cấm bảo chân chính nhưng uy lực của mỗi một đạo trận văn đều cực kỳ mạnh, không phải là nhân hoàng chi bảo có thể chống lại. Ngay lập tức nó xoắn cho những mặt trời kia oành oành nổ tung.
Rầm!
Chiếc ô to lớn màu xanh kia hoàn toàn khép lại, ép cho Đông Hoàng Phủ Tung vỡ nát, ngay cả Đại Nhật Diệt Thần đăng của lão kia cũng bị ép thành bột mịn.
Chiếc ô do Kiến Mộc thần trượng biến thành càng lúc càng nhỏ lại rồi hóa thành một chiếc ô xanh ngắn chừng ba thước, rơi vào trong tay Diệp Húc. Chỉ thấy bên trong thanh ô, một luồng năng lượng mạnh mẽ đang không ngừng bành trướng, định đẩy ra xương ô tạo thành từ từng đạo thanh hà.
"Đông Hoàng Phủ Tung, ngươi chẳng qua chỉ là Nhân Hoàng đỉnh phong, không có cấm bảo bán thành phẩm thì đừng hòng chạy khỏi sự trấn áp của Kiến Mộc thần trượng, cần gì phải giãy dụa nữa?"
Diệp Húc không để ý mà một tay cầm ô, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vu Hoàng cấm pháp phân thân trong món cấm bảo này đã thu nhỏ hơn mười lần, từ mấy vạn trượng thu lại chỉ còn mấy ngàn trượng. Tinh khí cùng cấm pháp của Vu Hoàng bên trong đã bị Thánh bảo cắn nuốt hết.
Mà mặt trời sắp tắt trong món Thánh bảo kia đang từ từ sống lại, từ một mặt trời màu đen dần dần biến thành màu đỏ sậm, uy năng Thánh bảo cũng đang từ từ nảy sinh tăng trưởng.
Đám người Già La Minh Tôn vội vàng chạy tới, chỉ thấy tôn Vu Hoàng cấm pháp chân thân trên bầu trời kia ngày càng nhỏ lại, trong khoảnh khắc đã bị Thái Dương Thần Lô hoàn toàn cắn nuốt, lập tức bảo hồn giới trong món cấm bảo này bắt đầu sụp đổ.
Từng mảng từng mảng hư không sụp xuống, từng tia từng tia rơi vào trong Thái Dương Thần Lô, ngay cả đủ loại tài liệu luyện chế nên món cấm bảo này, ngũ hành kim khí cũng bị thần lô kia cắn nuốt.
Không đến một khắc đồng hồ, món cấm bảo của Thái Dương Thần Cung này hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại Thánh bảo trong tay Diệp Húc.
"Một món cấm bảo nhưng không thể khiến cho Thánh bảo hoàn toàn sống lại. Thái Dương Thần Lô do Hạo Thiên Đại Đế luyện chế này nếu sống lại rồi thì uy lực của nó sẽ khủng bố cỡ nào?"
Diệp Húc thầm nghĩ: "Không biết Thái Dương Thần Cung còn món cấm bảo nào như vậy không? Nếu có thì không ngại lấy đến hai món nữa..."
/1054
|