“Mụ nội nó, khó trách tên khốn Liệt Hỏa Minh Tôn lại không có nhân duyên ở trong Diêm Ma Thần Điện ta…” Tả Gia Minh Tôn nghẹn họng trân trối, tức giận chửi ầm lên. Bỗng thấy Địa đỉnh Dương đỉnh Hạ gia liên hợp ép tới, ông ta vội vàng thả người bay lên, giơ tay bắt lấy Nhân Đà La và Nhân La Toa, bỏ chạy trối chết.
Ông ta bị Diệp Húc lừa một phen, để lại mình ông ta chống lại Hạ gia nhị lão. Nếu là một vị cường giả Tam Bất Diệt cảnh thì với tu vi thực lực của ông ta, đủ để chống cự đại đỉnh Hạ gia, dù sao cường giả Tam Bất Diệt cảnh cũng không thể hoàn toàn phát huy uy lực của Nhân hoàng chi bảo.
Nhưng hai vị cường giả Tam Bất Diệt cảnh, lại thêm hai món Nhân hoàng chi bảo, ông liền không có bất cứ phần thắng nào!
Sở dĩ lần này Tả Gia Minh Tôn khiêu chiến Hạ gia tam lão, thanh thế long trời lở đất, chính là muốn tăng lên uy vọng của mình trong Ma Vực, cũng không định quyết sống chết với Hạ gia.
Hạ gia tuy mang Thiên Địa Dương tam đỉnh đến, nhưng cùng lắm cũng chỉ náo một vài trận nhỏ ở Úc Đan Vô Lượng Địa, không gây được sóng gió gì lớn. Dù sao Úc Đan Vô Lượng Địa còn có thánh địa Ma tộc là Diêm Ma Thần Điện trấn thủ, mà các thánh địa ma tộc khác cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Thế lực khổng lồ như thế, tiêu diệt một thế gia Vu Hoang như Hạ gia quá dễ dàng!
Nhưng ông ta suy tính dù tốt, lại không hề ngờ rằng lại nhảy ra một biến số cực lớn, Liệt Hỏa Minh Tôn.
Tả Gia Minh Tôn căn bản chưa từng nghĩ tới rằng Liệt Hỏa Minh Tôn đã bị Diệp Húc luyện thành thân ngoại hóa thân. Đây là bởi vì tu vi Liệt Hỏa Minh Tôn còn hơn cả ông ta, thậm chí khiêu chiến Diêm Ma điện chủ, thua mà không chết.
Cường giả như vậy, cho dù đã chết đi, cũng không thể bị tên đại vu mới thăng lên Hóa Thần kỳ như Diệp Húc luyện hóa!
Hơn nữa Liệt Hỏa Minh Tôn vẫn có được pháp lực mạnh mẽ vô tận như trước, một quyền liền đánh nát Hạ Trung Đường lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh nguyên thần bất diệt kia. Nếu Diệp Húc luyện ông ta thành thân ngoại hóa thân, thúc giục vị Đại Minh Tôn Vương khủng bố như thế, phải có nguyên thần và Thiên Địa Pháp Tướng của đại vu Tam Bất Diệt cảnh. Mà điều này trong con mắt của Tả Gia Minh Tôn thì hoàn toàn không thể nào xảy ra được.
Về phần Diệp Húc, Tả Gia Minh Tôn cùng lắm chỉ xem như là người hầu của Liệt Hỏa Minh Tôn, chẳng thể làm được gì.
“Đuổi theo!” Một lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh Hạ gia bộ mặt lạnh lùng, quát to.
“Lão tổ, đuổi theo ai?” Một gã trung niên Tam Tương cảnh sau lưng lão gia hỏi.
Bốp!
Lão già kia tát bay hắn ta, tức giận hừ một tiếng, hổn hển nói: “Thiên đỉnh Hạ gia ta bị Liệt Hỏa Minh Tôn cướp đi, đương nhiên là đuổi theo Liệt Hỏa Minh Tôn rồi!”
Tên trung niên kia bị ông ta tát cho răng rơi ra, miệng hộc máu, tuy giận nhưng không dám nói gì. Hắn tuy là đầu sỏ Tam Tương cảnh, có địa vị cực cao trong Hạ gia, nhưng so với lão già kia thì chẳng là cái gì.
Đám cường giả Hạ gia triệu hồi Địa đỉnh Dương đỉnh gào thét đuổi theo hướng Diệp Húc rời đi.
Thiên đỉnh Hạ gia không chỉ là Nhân hoàng chi bảo, còn là biểu tượng của Hạ gia, tuyệt đối không thể để mất.
Thiên Địa Dương đỉnh của Hạ gia đã từng bị Nghệ Hoàng cướp đi, làm cho số mệnh Đại Hạ hoàng triều suy bại, càng ngày càng lụn bại, cuối cùng bị Thang Hoàng lật đổ.
Tuy Nhân hoàng Hạ gia đúc lại tam đỉnh, nhưng dù sao không phải cấm bảo, mà chỉ là thứ phỏng chế lại Thiên Địa Dương tam đỉnh.
Nếu cả món đồ phỏng chế này cũng bị người ta cướp đi, Hạ gia Trung Châu có thể nói là mất hết mặt mũi, trở thành trò cười cho người khác. Đây là chuyện mà Hạ gia tuyệt không thể dễ dàng tha thứ!
Mọi người điều khiển Địa Dương nhị đỉnh truy kích hơn mười ngàn dặm, nhưng vẫn không thể tìm được tung tích Diệp Húc và Liệt Hỏa Minh Tôn.
Một lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh Hạ gia khác trầm giọng nói: “Thiên đỉnh của Hạ gia ta chính là Nhân hoàng chi bảo, chỉ cần tu luyện tâm pháp Hạ gia sẽ cảm ứng được tung tích của nó. Hắn ta trốn không thoát!”
Đám cường giả Hạ gia đều vận chuyển tâm pháp, cảm ứng vị trí Thiên đỉnh, nhưng Thiên đỉnh kia sớm bị Diệp Húc trấn áp trong Nam Thiên Môn, hoàn toàn chặt đứt cảm ứng của mọi người, dù là hai lão quái vật kia cũng chẳng thể cảm ứng được một chút hơi thở nào của Thiên đỉnh.
“Minh Đường huynh, ta ở lại tiếp tục tìm kiếm, những người khác lập tức mang Địa đỉnh, Dương đỉnh trở về Trung Châu, bẩm báo việc này với gia chủ!”
Vị lão già Hạ gia sắc mặt ngưng trọng, quát lên: “Cửu đỉnh Hạ gia ta chính là một bộ cấm bảo, giữa các đại đỉnh có tướng phụ tướng thành. Dựa vào tu vi Nhân hoàng của gia chủ, lại tập hợp tất cả vu sĩ, đại vu Hạ gia ta thúc giục tám đại đỉnh còn lại, tất có thể cảm ứng được Thiên đỉnh, triệu hồi nó về, thậm chí có thể trực tiếp trấn chết Liệt Hỏa Minh Tôn!”
Mọi người hạ gia đều nói: “Tường Đường lão tổ, tu vi lão Liệt Hỏa Minh Tôn kia kinh thiên động địa như thế, không kém Nhân hoàng, lão tổ hãy cẩn trọng!”
Địa đỉnh, Dương đỉnh đánh phá hư không, trở về thẳng Trung Châu.
Hạ Tường Đường nhìn mọi người rời đi, lập tức phát ra thần niệm hóa thành một đám lão già, có đến tầm trăm ngàn người, tìm kiếm mọi nơi, truy tìm tung tích Diệp Húc và Liệt Hỏa Minh Tôn.
Lúc này, Phù Đồ thánh thành vốn vô cùng náo nhiệt trở nên rỗng tuếch, chỉ còn lại một vài người còn đứng ở đó, lập tức bọn họ cũng lần lượt rời đi.
Trận chiến xảy ra trên Phù Đồ thánh thành khiến mọi người khiếp hồn bạt vía, dù là những nhân vật xuất sắc nhất trong lớp người trẻ tuổi cũng chỉ có thể trở thành quần chúng, không thể nhúng tay vào.
Diệp Húc cuối cùng thoát thân lại làm mọi người bất ngờ.
“Không ngờ lão Liệt Hỏa Minh Tôn còn chưa chết! Lúc trước lão khiêu chiến cha ta bị thua, lần này ngóc đầu trở lại, e là lại tiếp tục khiêu chiến cha ta tiếp!”
Trong mắt Hầu La thái tử tinh quang lóe ra, vung tay áo rời đi, thầm nghĩ: “Chuyện này không hề nhỏ, Liệt Hỏa Minh Tôn có khi đã tu đến cảnh giới Nhân hoàng, phải nhanh chóng thông báo cho phụ thân!”
Mọi người ở đây nhanh chóng rời đi, chỉ còn Bạch Nam Hiên vẫn đứng tại chỗ như trước. Vừa rồi cảnh tượng kia diễn ra quá nhanh, hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Húc đã cuốn lấy Thiên đỉnh của Hạ gia bỏ trốn đi mất.
“Diệp huynh giúp đỡ người khác, đúng là danh bất hư truyền! Huynh ấy được ủng hộ, thậm chí cả đầu sỏ Ma tộc như Liệt Hỏa Minh Tôn đều bị thuyết phục bởi khí độ của huynh ấy mà ra tay cứu giúp. Loại khí độ này của Diệp huynh đúng là tấm gương mẫu mực, đáng để ta học tập suốt đời…”
Bạch Nam Hiên nhìn về phía Diệp Húc rời đi, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà, nơi Diệp huynh và Liệt Hỏa Minh Tôn rời đi hình như không hề tốt đẹp gì, mà là một nơi tuyệt cảnh. Diệp huynh không biết thì thôi, sao Liệt Hỏa Minh Tôn cũng không biết chỗ tuyệt cảnh kia?”
Mà lúc này, Diệp Húc nhập chủ thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn, đã bỏ chạy được hơn mười ngàn dặm, nhanh như ánh chớp. Hắn bước ra một bước liền hơn trăm dặm, hư không dưới chân đều bị nghiền nát, vỡ tan như một tấm mạng nhện.
Thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn mạnh mẽ, bá đạo tuyệt luân, vốn không cần bay, chỉ cần cất bước lao đi thì có rất ít người có thể đuổi được!
Đột nhiên, Diệp Húc cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình suy giảm nhanh chóng, cả kinh trong lòng, vội vàng nhìn kỹ tử phủ của Liệt Hỏa Minh Tôn, chỉ thấy trong đó, luân hải thứ tám đã hoàn toàn khô cạn.
Tu vi cảnh giới của ông ta từ Tam Bất Diệt cảnh trực tiếp rơi xuống Tam Tương cảnh Thiên Tương kỳ.
“Phải hạn chế sử dụng thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn thôi, nếu không tu vi ông ta lại tiếp tục giảm xuống nữa. Chờ luyện hóa xong Thiên Địa Pháp Tướng của Hạ Trung Đường, ta có thể thong dong thao túng cái thân ngoại hóa thân này, người chặn giết người, phật cản giết phật.”
Diệp Húc tế ngọc lâu lên, thu hồi thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn. Đột nhiên hắn cảm thấy vô tận sát khí từ phía trước truyền đến, tâm vừa động, lập tức vận chuyển Bàn Vương Khai Thiên Kinh, chỉ nghe những tiếng rắc rắc vang lên từ trong cơ thể hắn, cổ của Diệp Húc lại mọc ra ba cái đầu, dưới nách lại chui ra thêm sáu cánh tay.
Vô số nghịch lân chân long từ mặt da mọc lên, rậm rịt, trong chớp mắt liền trải rộng toàn thân.
Vù!
Hắn mở ra một đôi cánh thịt dày rộng, mở cánh ra dài hai mươi thước, vỗ cánh bay đi phía trước.
Hắn vỗ cánh phi hành, chỉ thấy năng lượng khủng bố trong không gian quanh thân bị thân thể mạnh mẽ của hắn ép cho thoát khỏi hư không, vô số tia sét đánh xuống, giống như sấm chớp cuồn cuộn.
Lúc này, Diệp Húc chính là một tên hoàng tộc Đế Thích, một trong bốn hoàng tộc của Ma tộc, thân phận vô cùng cao quý.
Khác với Liệt Hỏa Minh Tôn chính là, Liệt Hỏa Minh Tôn dáng vẻ cực kỳ cao lớn, chính là một người khổng lồ cao mười trượng, hơn nữa sau đầu có thần điện ma hỏa, hàng tỉ thiên ma thần quốc, khí thế vô cùng hùng mạnh, giống như một vị ma thần.
Mà Diệp Húc biến thành hoàng tộc Đế Thích bốn đầu tám cánh tay, thân thể chỉ cao hơn người thường một chút, cũng không quá cao, hơn nữa sau lưng mọc ra một đôi cánh thịt, sau đầu cũng không có thần điện ma hỏa, chỉ có bốn vòng Công Đức Kim Luân chuyển động liên tục không ngừng nghỉ.
Khí thế hắn tuy mạnh nhưng không mạnh đến mức có thể đè sụp cả hư không như Liệt Hỏa Minh Tôn.
Không lâu sau, Diệp Húc liền đuổi theo sát khí mà đi vào một chiến trường rộng lớn. Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy phía trước một mảnh mênh mông, sương mù dày đặc bao phủ hàng ngàn hàng vạn dặm. Sương trắng kia gió thổi không tan, mà nó bao phủ đất trời hàng nghìn hàng vạn dặm, không biết sâu bao nhiêu.
Bên trong sương mù thi thoảng truyền đến tiếng hô giết, giống như thiên quân vạn mã đang đấu tranh anh dũng.
Vô tận khí sát phạt phóng lên từ trong sương mù, Diệp Húc nhìn đến thì không ngờ đám khí đó hóa thành những chiến hạm cực lớn, đấu đá lẫn nhau, nghiền nát hư không, ép cho không gian đầy sương mù kia vỡ ra từng tấc một.
“Những chiến hạm đó chẳng lẽ là tinh khí biến thành sau khi bất diệt chi bảo bị đánh nát?” Diệp Húc kinh hãi vạn phần, lẩm bẩm.
Bất diệt chi bảo rất khó bị hủy diệt, tỷ như Linh Cữu Thanh Đăng. Diệp Húc và Già La Minh Tôn từng dựa vào bảo vật này chống lại tiễn khí của Nghệ Hoàng Kim Tiễn, cho dù nó bị bắn cho thủng lỗ chỗ, nhưng nhanh chóng khôi phục đến trạng thái toàn thịnh.
Mà ảo ảnh hình chiến hạm trong sương mù kia, rõ ràng là bản thể đã bị người ta đánh nát, tinh khí trong bất diệt chi bảo vẫn bảo tồn trạng thái trước!
“Đánh nát cả bất diệt chi bảo, nơi đây rốt cuộc là chiến trường gì?”
Diệp Húc áp chế sự khiếp sợ trong lòng, lại thấy một luồng sát phạt khí hóa thành một vị ma thần ngàn mắt ngàn tay, đồ sộ đứng vững trong chiến trường, giữa biển mây mù, dữ tợn vạn phần, múa may ngàn cánh tay, mắt bắn kim quang!
Đây là một gã Đại Minh Tôn Vương Tam Bất Diệt cảnh của hoàng tộc Hầu La, bị người đánh nát thân thể nguyên thần và Thiên Địa Pháp Tướng, cho dù là thân thể bất diệt cũng bị người ta nghiền nát, thân tử đạo tiêu. Sau khi ông ta chết, ý khí bất khuất giữ lại một phần tu vi khi còn sống, có lực sát thương khó có thể tưởng tượng được như trước.
“Chiến trường trong sương mù kia rốt cuộc là nơi nào, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Thậm chí cả Đại Minh Tôn Vương Tam Bất Diệt cảnh đều bị đánh chết? Đáng tiếc là Bạch huynh không ở đây, với kiến thức uyên bác, hắn ta chắc chắn biết chỗ cổ quái của nơi này…”
Diệp Húc giờ lại hơi nhớ chỗ tốt của Bạch Nam Hiên. Bạch Nam Hiên tuy phúc hậu lại hơi cổ hủ, nhưng hắn ta tri thức uyên bác, một quyển họa quyển yêu văn trong tay, tri thức phong phú đủ sánh với những kẻ đứng đầu thánh địa, gần như không gì là không biết.
Nếu Bạch Nam Hiên ở đây, hắn nhất định có thể nói rõ lai lịch của chiến trường cổ này.
Chiến trường trong sương mù kia, tiếng chém giết như sấm, lại có từng đội nhân mã như ẩn như hiện bên trong màn sương, đánh nhau sống chết, có tế vu bảo, có dùng vu pháp, thanh thế long trời lở đất.
“Ta cướp đi Thiên đỉnh Hạ gia, e là lúc này Nhân hoàng của Hạ gia cũng sẽ không ngồi yên, không bằng tiến vào trong chiến trường này, tránh Hạ gia đuổi giết…”
Diệp Húc hít một hơi thật sâu, suy tính một lúc. Hắn bỗng buông khí thế ra, ở sau lưng hình thành một mảng trời đất hỗn độn, thanh ngọc thụ miêu tạo ra thanh trọc nhị khí, tiến hóa thiên địa.
Trong chớp mắt một gốc thanh thụ khai thiên lập địa, trong biển cảnh tượng kim ô đại nhật luân hồi hiện ra, ép mở sương mù quanh thân Diệp Húc.
Hắn định né tránh Hạ gia, nhân tiện hấp thu thu hoạch trong thời gian này, an tâm trấn áp luyện hóa Thiên Địa Pháp Tướng của Hạ Trung Đường.
Hắn cướp đi Thiên đỉnh của Hạ gia, đánh nát Hạ Trung Đường, trấn áp Thiên Địa Pháp Tướng của y, Hạ gia tất sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng nếu trốn vào trong chiến trường cổ này thì có thể né tránh Hạ gia truy tìm.
Diệp Húc mới bước qua sương trắng đi vào chiến trường này, đột nhiên chỉ cảm thấy sát khí kéo tới, nặng như núi, từng đợt sát phạt khí nhè nhẹ như những cây ngân châm, đâm vào những lỗ chân lông trên người hắn.
Loại sát phạt khí ác liệt, sắc bén này kích thích sát niệm trong lòng Diệp Húc, tám con mắt mở ra, từng dòng hào quang màu đỏ bắn ra từ trong mắt.
Sát khí nơi này nặng như vậy, thậm chí ảnh hưởng tới Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn, làm cho môn tâm pháp chưa hoàn thiện này điên cuồng vận chuyển, tốc độ càng lúc càng nhanh. Đồng thời tu vi của hắn cũng đang tăng lên nhanh chóng, hướng lên những tầng cao hơn.
Oành!
Thiên địa sau lưng Diệp Húc kia, bên trong biển rộng đột nhiên xuất hiện một vầng liệt nhật nữa, bên trong mặt trời lại sinh ra một con Tam Túc Kim Ô có hình thể cực lớn, kéo thái dương phi hành.
Đến tận đây, trong khí thế của Diệp Húc có hai mặt trời, hai con Tam Túc Kim Ô, khống chế ánh nắng, lên xuống chìm nổi, phát ra nhiệt lượng vô cùng vô tận.
Hai con Tam Túc Kim Ô này khi bay mỏi liền đậu lên thanh ngọc thụ miêu, vô tận đại hỏa từ ngọn cây chảy xuống tận gốc rễ, giống như dung nham bám chặt vào.
Diệp Húc cảm thấy thuần dương khí tràn đầy cơ thể mình, thịnh vượng đến cực điểm, nóng rực như Thái Dương Chân Hỏa, thậm chí khiến cho máu huyết hắn sôi trào, hồng quang trong mắt càng tăng lên, khí thế hung bạo trong lòng càng cháy mạnh!
Tuy nhiên, mặt trời thứ hai xuất hiện, tu vi của hắn lại tăng vọt, ầm ầm tăng lên Hóa Thần nhị phẩm, phóng tới Hóa Thần tam phẩm. Mà ngọc thụ nguyên thần đang điên cuồng sinh trưởng, đã cao hơn trước gấp đôi!
“Không đúng, loại tình huống này cực kỳ không đúng…”
Diệp Húc thầm nghĩ trong lòng, tuy hắn biết rõ pháp lực của mình đang tăng lên dữ dội, nhưng loại tình huống này cực không ổn, nhưng loại sức mạnh này lại khiến hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Hắn điều khiển thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn, cảm nhận được sức mạnh hủy thiên diệt địa của đại vu Tam Bất Diệt cảnh kia, để lại một dấu vết cực sâu trong lòng hắn, khiến hắn như bị mắc nghiện. Dù biết hai mặt trời cùng xuất hiện là không ổn, nhưng điều đó thúc giục hắn tiếp tục đi đến chỗ sâu trong chiến trường này.
Ông ta bị Diệp Húc lừa một phen, để lại mình ông ta chống lại Hạ gia nhị lão. Nếu là một vị cường giả Tam Bất Diệt cảnh thì với tu vi thực lực của ông ta, đủ để chống cự đại đỉnh Hạ gia, dù sao cường giả Tam Bất Diệt cảnh cũng không thể hoàn toàn phát huy uy lực của Nhân hoàng chi bảo.
Nhưng hai vị cường giả Tam Bất Diệt cảnh, lại thêm hai món Nhân hoàng chi bảo, ông liền không có bất cứ phần thắng nào!
Sở dĩ lần này Tả Gia Minh Tôn khiêu chiến Hạ gia tam lão, thanh thế long trời lở đất, chính là muốn tăng lên uy vọng của mình trong Ma Vực, cũng không định quyết sống chết với Hạ gia.
Hạ gia tuy mang Thiên Địa Dương tam đỉnh đến, nhưng cùng lắm cũng chỉ náo một vài trận nhỏ ở Úc Đan Vô Lượng Địa, không gây được sóng gió gì lớn. Dù sao Úc Đan Vô Lượng Địa còn có thánh địa Ma tộc là Diêm Ma Thần Điện trấn thủ, mà các thánh địa ma tộc khác cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Thế lực khổng lồ như thế, tiêu diệt một thế gia Vu Hoang như Hạ gia quá dễ dàng!
Nhưng ông ta suy tính dù tốt, lại không hề ngờ rằng lại nhảy ra một biến số cực lớn, Liệt Hỏa Minh Tôn.
Tả Gia Minh Tôn căn bản chưa từng nghĩ tới rằng Liệt Hỏa Minh Tôn đã bị Diệp Húc luyện thành thân ngoại hóa thân. Đây là bởi vì tu vi Liệt Hỏa Minh Tôn còn hơn cả ông ta, thậm chí khiêu chiến Diêm Ma điện chủ, thua mà không chết.
Cường giả như vậy, cho dù đã chết đi, cũng không thể bị tên đại vu mới thăng lên Hóa Thần kỳ như Diệp Húc luyện hóa!
Hơn nữa Liệt Hỏa Minh Tôn vẫn có được pháp lực mạnh mẽ vô tận như trước, một quyền liền đánh nát Hạ Trung Đường lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh nguyên thần bất diệt kia. Nếu Diệp Húc luyện ông ta thành thân ngoại hóa thân, thúc giục vị Đại Minh Tôn Vương khủng bố như thế, phải có nguyên thần và Thiên Địa Pháp Tướng của đại vu Tam Bất Diệt cảnh. Mà điều này trong con mắt của Tả Gia Minh Tôn thì hoàn toàn không thể nào xảy ra được.
Về phần Diệp Húc, Tả Gia Minh Tôn cùng lắm chỉ xem như là người hầu của Liệt Hỏa Minh Tôn, chẳng thể làm được gì.
“Đuổi theo!” Một lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh Hạ gia bộ mặt lạnh lùng, quát to.
“Lão tổ, đuổi theo ai?” Một gã trung niên Tam Tương cảnh sau lưng lão gia hỏi.
Bốp!
Lão già kia tát bay hắn ta, tức giận hừ một tiếng, hổn hển nói: “Thiên đỉnh Hạ gia ta bị Liệt Hỏa Minh Tôn cướp đi, đương nhiên là đuổi theo Liệt Hỏa Minh Tôn rồi!”
Tên trung niên kia bị ông ta tát cho răng rơi ra, miệng hộc máu, tuy giận nhưng không dám nói gì. Hắn tuy là đầu sỏ Tam Tương cảnh, có địa vị cực cao trong Hạ gia, nhưng so với lão già kia thì chẳng là cái gì.
Đám cường giả Hạ gia triệu hồi Địa đỉnh Dương đỉnh gào thét đuổi theo hướng Diệp Húc rời đi.
Thiên đỉnh Hạ gia không chỉ là Nhân hoàng chi bảo, còn là biểu tượng của Hạ gia, tuyệt đối không thể để mất.
Thiên Địa Dương đỉnh của Hạ gia đã từng bị Nghệ Hoàng cướp đi, làm cho số mệnh Đại Hạ hoàng triều suy bại, càng ngày càng lụn bại, cuối cùng bị Thang Hoàng lật đổ.
Tuy Nhân hoàng Hạ gia đúc lại tam đỉnh, nhưng dù sao không phải cấm bảo, mà chỉ là thứ phỏng chế lại Thiên Địa Dương tam đỉnh.
Nếu cả món đồ phỏng chế này cũng bị người ta cướp đi, Hạ gia Trung Châu có thể nói là mất hết mặt mũi, trở thành trò cười cho người khác. Đây là chuyện mà Hạ gia tuyệt không thể dễ dàng tha thứ!
Mọi người điều khiển Địa Dương nhị đỉnh truy kích hơn mười ngàn dặm, nhưng vẫn không thể tìm được tung tích Diệp Húc và Liệt Hỏa Minh Tôn.
Một lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh Hạ gia khác trầm giọng nói: “Thiên đỉnh của Hạ gia ta chính là Nhân hoàng chi bảo, chỉ cần tu luyện tâm pháp Hạ gia sẽ cảm ứng được tung tích của nó. Hắn ta trốn không thoát!”
Đám cường giả Hạ gia đều vận chuyển tâm pháp, cảm ứng vị trí Thiên đỉnh, nhưng Thiên đỉnh kia sớm bị Diệp Húc trấn áp trong Nam Thiên Môn, hoàn toàn chặt đứt cảm ứng của mọi người, dù là hai lão quái vật kia cũng chẳng thể cảm ứng được một chút hơi thở nào của Thiên đỉnh.
“Minh Đường huynh, ta ở lại tiếp tục tìm kiếm, những người khác lập tức mang Địa đỉnh, Dương đỉnh trở về Trung Châu, bẩm báo việc này với gia chủ!”
Vị lão già Hạ gia sắc mặt ngưng trọng, quát lên: “Cửu đỉnh Hạ gia ta chính là một bộ cấm bảo, giữa các đại đỉnh có tướng phụ tướng thành. Dựa vào tu vi Nhân hoàng của gia chủ, lại tập hợp tất cả vu sĩ, đại vu Hạ gia ta thúc giục tám đại đỉnh còn lại, tất có thể cảm ứng được Thiên đỉnh, triệu hồi nó về, thậm chí có thể trực tiếp trấn chết Liệt Hỏa Minh Tôn!”
Mọi người hạ gia đều nói: “Tường Đường lão tổ, tu vi lão Liệt Hỏa Minh Tôn kia kinh thiên động địa như thế, không kém Nhân hoàng, lão tổ hãy cẩn trọng!”
Địa đỉnh, Dương đỉnh đánh phá hư không, trở về thẳng Trung Châu.
Hạ Tường Đường nhìn mọi người rời đi, lập tức phát ra thần niệm hóa thành một đám lão già, có đến tầm trăm ngàn người, tìm kiếm mọi nơi, truy tìm tung tích Diệp Húc và Liệt Hỏa Minh Tôn.
Lúc này, Phù Đồ thánh thành vốn vô cùng náo nhiệt trở nên rỗng tuếch, chỉ còn lại một vài người còn đứng ở đó, lập tức bọn họ cũng lần lượt rời đi.
Trận chiến xảy ra trên Phù Đồ thánh thành khiến mọi người khiếp hồn bạt vía, dù là những nhân vật xuất sắc nhất trong lớp người trẻ tuổi cũng chỉ có thể trở thành quần chúng, không thể nhúng tay vào.
Diệp Húc cuối cùng thoát thân lại làm mọi người bất ngờ.
“Không ngờ lão Liệt Hỏa Minh Tôn còn chưa chết! Lúc trước lão khiêu chiến cha ta bị thua, lần này ngóc đầu trở lại, e là lại tiếp tục khiêu chiến cha ta tiếp!”
Trong mắt Hầu La thái tử tinh quang lóe ra, vung tay áo rời đi, thầm nghĩ: “Chuyện này không hề nhỏ, Liệt Hỏa Minh Tôn có khi đã tu đến cảnh giới Nhân hoàng, phải nhanh chóng thông báo cho phụ thân!”
Mọi người ở đây nhanh chóng rời đi, chỉ còn Bạch Nam Hiên vẫn đứng tại chỗ như trước. Vừa rồi cảnh tượng kia diễn ra quá nhanh, hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Húc đã cuốn lấy Thiên đỉnh của Hạ gia bỏ trốn đi mất.
“Diệp huynh giúp đỡ người khác, đúng là danh bất hư truyền! Huynh ấy được ủng hộ, thậm chí cả đầu sỏ Ma tộc như Liệt Hỏa Minh Tôn đều bị thuyết phục bởi khí độ của huynh ấy mà ra tay cứu giúp. Loại khí độ này của Diệp huynh đúng là tấm gương mẫu mực, đáng để ta học tập suốt đời…”
Bạch Nam Hiên nhìn về phía Diệp Húc rời đi, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà, nơi Diệp huynh và Liệt Hỏa Minh Tôn rời đi hình như không hề tốt đẹp gì, mà là một nơi tuyệt cảnh. Diệp huynh không biết thì thôi, sao Liệt Hỏa Minh Tôn cũng không biết chỗ tuyệt cảnh kia?”
Mà lúc này, Diệp Húc nhập chủ thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn, đã bỏ chạy được hơn mười ngàn dặm, nhanh như ánh chớp. Hắn bước ra một bước liền hơn trăm dặm, hư không dưới chân đều bị nghiền nát, vỡ tan như một tấm mạng nhện.
Thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn mạnh mẽ, bá đạo tuyệt luân, vốn không cần bay, chỉ cần cất bước lao đi thì có rất ít người có thể đuổi được!
Đột nhiên, Diệp Húc cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình suy giảm nhanh chóng, cả kinh trong lòng, vội vàng nhìn kỹ tử phủ của Liệt Hỏa Minh Tôn, chỉ thấy trong đó, luân hải thứ tám đã hoàn toàn khô cạn.
Tu vi cảnh giới của ông ta từ Tam Bất Diệt cảnh trực tiếp rơi xuống Tam Tương cảnh Thiên Tương kỳ.
“Phải hạn chế sử dụng thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn thôi, nếu không tu vi ông ta lại tiếp tục giảm xuống nữa. Chờ luyện hóa xong Thiên Địa Pháp Tướng của Hạ Trung Đường, ta có thể thong dong thao túng cái thân ngoại hóa thân này, người chặn giết người, phật cản giết phật.”
Diệp Húc tế ngọc lâu lên, thu hồi thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn. Đột nhiên hắn cảm thấy vô tận sát khí từ phía trước truyền đến, tâm vừa động, lập tức vận chuyển Bàn Vương Khai Thiên Kinh, chỉ nghe những tiếng rắc rắc vang lên từ trong cơ thể hắn, cổ của Diệp Húc lại mọc ra ba cái đầu, dưới nách lại chui ra thêm sáu cánh tay.
Vô số nghịch lân chân long từ mặt da mọc lên, rậm rịt, trong chớp mắt liền trải rộng toàn thân.
Vù!
Hắn mở ra một đôi cánh thịt dày rộng, mở cánh ra dài hai mươi thước, vỗ cánh bay đi phía trước.
Hắn vỗ cánh phi hành, chỉ thấy năng lượng khủng bố trong không gian quanh thân bị thân thể mạnh mẽ của hắn ép cho thoát khỏi hư không, vô số tia sét đánh xuống, giống như sấm chớp cuồn cuộn.
Lúc này, Diệp Húc chính là một tên hoàng tộc Đế Thích, một trong bốn hoàng tộc của Ma tộc, thân phận vô cùng cao quý.
Khác với Liệt Hỏa Minh Tôn chính là, Liệt Hỏa Minh Tôn dáng vẻ cực kỳ cao lớn, chính là một người khổng lồ cao mười trượng, hơn nữa sau đầu có thần điện ma hỏa, hàng tỉ thiên ma thần quốc, khí thế vô cùng hùng mạnh, giống như một vị ma thần.
Mà Diệp Húc biến thành hoàng tộc Đế Thích bốn đầu tám cánh tay, thân thể chỉ cao hơn người thường một chút, cũng không quá cao, hơn nữa sau lưng mọc ra một đôi cánh thịt, sau đầu cũng không có thần điện ma hỏa, chỉ có bốn vòng Công Đức Kim Luân chuyển động liên tục không ngừng nghỉ.
Khí thế hắn tuy mạnh nhưng không mạnh đến mức có thể đè sụp cả hư không như Liệt Hỏa Minh Tôn.
Không lâu sau, Diệp Húc liền đuổi theo sát khí mà đi vào một chiến trường rộng lớn. Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy phía trước một mảnh mênh mông, sương mù dày đặc bao phủ hàng ngàn hàng vạn dặm. Sương trắng kia gió thổi không tan, mà nó bao phủ đất trời hàng nghìn hàng vạn dặm, không biết sâu bao nhiêu.
Bên trong sương mù thi thoảng truyền đến tiếng hô giết, giống như thiên quân vạn mã đang đấu tranh anh dũng.
Vô tận khí sát phạt phóng lên từ trong sương mù, Diệp Húc nhìn đến thì không ngờ đám khí đó hóa thành những chiến hạm cực lớn, đấu đá lẫn nhau, nghiền nát hư không, ép cho không gian đầy sương mù kia vỡ ra từng tấc một.
“Những chiến hạm đó chẳng lẽ là tinh khí biến thành sau khi bất diệt chi bảo bị đánh nát?” Diệp Húc kinh hãi vạn phần, lẩm bẩm.
Bất diệt chi bảo rất khó bị hủy diệt, tỷ như Linh Cữu Thanh Đăng. Diệp Húc và Già La Minh Tôn từng dựa vào bảo vật này chống lại tiễn khí của Nghệ Hoàng Kim Tiễn, cho dù nó bị bắn cho thủng lỗ chỗ, nhưng nhanh chóng khôi phục đến trạng thái toàn thịnh.
Mà ảo ảnh hình chiến hạm trong sương mù kia, rõ ràng là bản thể đã bị người ta đánh nát, tinh khí trong bất diệt chi bảo vẫn bảo tồn trạng thái trước!
“Đánh nát cả bất diệt chi bảo, nơi đây rốt cuộc là chiến trường gì?”
Diệp Húc áp chế sự khiếp sợ trong lòng, lại thấy một luồng sát phạt khí hóa thành một vị ma thần ngàn mắt ngàn tay, đồ sộ đứng vững trong chiến trường, giữa biển mây mù, dữ tợn vạn phần, múa may ngàn cánh tay, mắt bắn kim quang!
Đây là một gã Đại Minh Tôn Vương Tam Bất Diệt cảnh của hoàng tộc Hầu La, bị người đánh nát thân thể nguyên thần và Thiên Địa Pháp Tướng, cho dù là thân thể bất diệt cũng bị người ta nghiền nát, thân tử đạo tiêu. Sau khi ông ta chết, ý khí bất khuất giữ lại một phần tu vi khi còn sống, có lực sát thương khó có thể tưởng tượng được như trước.
“Chiến trường trong sương mù kia rốt cuộc là nơi nào, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Thậm chí cả Đại Minh Tôn Vương Tam Bất Diệt cảnh đều bị đánh chết? Đáng tiếc là Bạch huynh không ở đây, với kiến thức uyên bác, hắn ta chắc chắn biết chỗ cổ quái của nơi này…”
Diệp Húc giờ lại hơi nhớ chỗ tốt của Bạch Nam Hiên. Bạch Nam Hiên tuy phúc hậu lại hơi cổ hủ, nhưng hắn ta tri thức uyên bác, một quyển họa quyển yêu văn trong tay, tri thức phong phú đủ sánh với những kẻ đứng đầu thánh địa, gần như không gì là không biết.
Nếu Bạch Nam Hiên ở đây, hắn nhất định có thể nói rõ lai lịch của chiến trường cổ này.
Chiến trường trong sương mù kia, tiếng chém giết như sấm, lại có từng đội nhân mã như ẩn như hiện bên trong màn sương, đánh nhau sống chết, có tế vu bảo, có dùng vu pháp, thanh thế long trời lở đất.
“Ta cướp đi Thiên đỉnh Hạ gia, e là lúc này Nhân hoàng của Hạ gia cũng sẽ không ngồi yên, không bằng tiến vào trong chiến trường này, tránh Hạ gia đuổi giết…”
Diệp Húc hít một hơi thật sâu, suy tính một lúc. Hắn bỗng buông khí thế ra, ở sau lưng hình thành một mảng trời đất hỗn độn, thanh ngọc thụ miêu tạo ra thanh trọc nhị khí, tiến hóa thiên địa.
Trong chớp mắt một gốc thanh thụ khai thiên lập địa, trong biển cảnh tượng kim ô đại nhật luân hồi hiện ra, ép mở sương mù quanh thân Diệp Húc.
Hắn định né tránh Hạ gia, nhân tiện hấp thu thu hoạch trong thời gian này, an tâm trấn áp luyện hóa Thiên Địa Pháp Tướng của Hạ Trung Đường.
Hắn cướp đi Thiên đỉnh của Hạ gia, đánh nát Hạ Trung Đường, trấn áp Thiên Địa Pháp Tướng của y, Hạ gia tất sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng nếu trốn vào trong chiến trường cổ này thì có thể né tránh Hạ gia truy tìm.
Diệp Húc mới bước qua sương trắng đi vào chiến trường này, đột nhiên chỉ cảm thấy sát khí kéo tới, nặng như núi, từng đợt sát phạt khí nhè nhẹ như những cây ngân châm, đâm vào những lỗ chân lông trên người hắn.
Loại sát phạt khí ác liệt, sắc bén này kích thích sát niệm trong lòng Diệp Húc, tám con mắt mở ra, từng dòng hào quang màu đỏ bắn ra từ trong mắt.
Sát khí nơi này nặng như vậy, thậm chí ảnh hưởng tới Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn, làm cho môn tâm pháp chưa hoàn thiện này điên cuồng vận chuyển, tốc độ càng lúc càng nhanh. Đồng thời tu vi của hắn cũng đang tăng lên nhanh chóng, hướng lên những tầng cao hơn.
Oành!
Thiên địa sau lưng Diệp Húc kia, bên trong biển rộng đột nhiên xuất hiện một vầng liệt nhật nữa, bên trong mặt trời lại sinh ra một con Tam Túc Kim Ô có hình thể cực lớn, kéo thái dương phi hành.
Đến tận đây, trong khí thế của Diệp Húc có hai mặt trời, hai con Tam Túc Kim Ô, khống chế ánh nắng, lên xuống chìm nổi, phát ra nhiệt lượng vô cùng vô tận.
Hai con Tam Túc Kim Ô này khi bay mỏi liền đậu lên thanh ngọc thụ miêu, vô tận đại hỏa từ ngọn cây chảy xuống tận gốc rễ, giống như dung nham bám chặt vào.
Diệp Húc cảm thấy thuần dương khí tràn đầy cơ thể mình, thịnh vượng đến cực điểm, nóng rực như Thái Dương Chân Hỏa, thậm chí khiến cho máu huyết hắn sôi trào, hồng quang trong mắt càng tăng lên, khí thế hung bạo trong lòng càng cháy mạnh!
Tuy nhiên, mặt trời thứ hai xuất hiện, tu vi của hắn lại tăng vọt, ầm ầm tăng lên Hóa Thần nhị phẩm, phóng tới Hóa Thần tam phẩm. Mà ngọc thụ nguyên thần đang điên cuồng sinh trưởng, đã cao hơn trước gấp đôi!
“Không đúng, loại tình huống này cực kỳ không đúng…”
Diệp Húc thầm nghĩ trong lòng, tuy hắn biết rõ pháp lực của mình đang tăng lên dữ dội, nhưng loại tình huống này cực không ổn, nhưng loại sức mạnh này lại khiến hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Hắn điều khiển thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn, cảm nhận được sức mạnh hủy thiên diệt địa của đại vu Tam Bất Diệt cảnh kia, để lại một dấu vết cực sâu trong lòng hắn, khiến hắn như bị mắc nghiện. Dù biết hai mặt trời cùng xuất hiện là không ổn, nhưng điều đó thúc giục hắn tiếp tục đi đến chỗ sâu trong chiến trường này.
/1054
|