Hô!
Ma khí u ám vô biên vô hạn thổi qua bên tai Diệp Húc, những ma khí này thổi ra âm thanh có khóc có cười, có hò hét có gầm rú đủ loại, có đủ loại tiếng vang, cũng có đủ loại tà âm.
Những thanh âm này xâm nhập vào trong tai hắn, ma khí xâm nhập vào tử phủ hắn, hóa thành một đầu tâm ma ngạc nhiên cổ quái. Những tâm ma này có khi là ba đầu sáu tay, có đầu người thân thú, có thân lân đuôi rắn, cũng có mỹ tuấn nam, mỹ nhân… Tất cả đều công tới nguyên thần và thần hồn của hắn, tính toán cắn nuốt thần hồn hắn, làm dơ bẩn nguyên thần của hắn, chiếm cứ lấy thân thể hắn.
Bí cảnh này chính là mảnh vỡ tầng mười tám của địa ngục, vu sĩ tới nơi này rồi, câu động tâm ma, nếu ý chí không kiên định, rất nhanh sẽ bị cắn nuốt thần hồn, nguyên thần dơ bẩn, thân thể bị chiếm cứ. Nhân tính khi đó sẽ mất hết, hóa thành một ma đầu chỉ biết giết chóc mà không có ý thức nào cả.
Bên trong tử phủ của Diệp Húc, ngọc thụ nguyên thần nhất tề vũ động những cành cây của mình, giảo sát nhưng đầu tâm ma này. Càng nhiều tâm ma vọt tới, che trời phủ đất, nhưng hắn vẫn thủ vững tâm thần, mặc kệ có bao nhiêu tâm ma, hết thảy đều bị cành của ngọc thụ đánh nát hết.
Nơi này không chỉ có tâm ma quấy rối, Diệp Húc còn cảm giác được, ma khí u ám đúng là làm tổn hại rất lớn tới thân thể của vu sĩ. Chỉ sợ đại vu tam thần cảnh tới đây, rất nhanh sẽ bị ăn mòn thân thể.
Tuy nhiên thân thể hắn tu luyện cửu chuyển nguyên công, chư thiên thập đạo và vạn kiếp vô lượng tâm kinh. Lại tu hành cả đại nhật thuần dương vô cực kinh, đã sớm rèn luyện tới mức thuần dương vô cấu rồi. Thân thể hắn vượt qua xa xa đại vu tam thần cảnh, thậm chí đạt tới độ cao của đại vu tam tướng cảnh đỉnh phong, đối với chút ma khí u ám ăn mòn đúng là không để ở trong lòng.
Ứng Tông Đạo dẫn đầu bay về phía trước, cũng không có quay đầu lại, dường như đối với việc hắn giữ vững tâm thần, vượt qua tâm ma kiếp này rất có tin tưởng, cười nói: “Sư đệ, di thể của các tông chủ thế hệ trước đều ở sâu bên trong bí cảnh này.”
Diệp Húc đuổi kịp hắn, chỉ cảm thấy ở sâu bên trong bí cảnh này, một cỗ khí tức vu hoàng đãng đãng truyền tới, trong lòng không khỏi khiếp sợ vạn phần: “Chẳng lẽ là trong các tông chủ Thánh Tông ta ở thế hệ trước cũng có vu hoàng sao?”
Ứng Tông Đạo bay ra mấy ngàn dặm, rốt cuộc cũng đi tới trung tâm bí cảnh này. Lúc này Diệp Húc đã bị các loại khí thế hùng mạnh trấn áp không thể phi hành, chỉ có thể rơi xuống mặt đất, đi bộ mà thôi.
Ứng Tông Đạo cũng rơi xuống mặt đất, sóng vai cùng đi với hắn.
Một cỗ khí tức độc đáo của vu hoàng đánh ép lại, khiến cho xương cốt của Diệp Húc vang lên lách cách. Lập tức một cỗ khí thế mềm mại ấm áp từ trên người Ứng Tông Đạo phát ra, triệt tiêu áp lực khổng lồ này.
Khí thế của hắn sâu không lường được, một mình chống đỡ vài luồng uy áp của vu hoàng, cùng với áp lực của không biết bao nhiêu vị nhân hoàng mà coi như không có gì, khiến cho Diệp Húc không khỏi khâm phục vạn phần.
Hai người đi bộ thật lâu, rốt cuộc cũng đi tới nơi đặt thi thể tông chủ các thế hệ Hoàng Tuyền Ma Tông.
“Sư đệ, tới rồi.”
Ứng Tông Đạo dừng chân, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một con sông lớn màu vàng đang ngang trời mà đi, rít gào chạy chồ, giống như thiên hà nghịch chuyển, lơ lửng bên trong không trung, không biết dài bao nhiêu dặm.
Hắn phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy sông lớn này rót tới một chỗ trong u minh, thông suốt hư không, thỉnh thoảng truyền tới tiếng sóng gầm mênh mông.
Nhưng mà nơi khởi nguồn của dòng sông lớn này càng ngày càng nhỏ, tới địa phương nơi con sông trào ra, cũng là một điện thờ lớn như núi. Phía trên điện thờ có một lão giả cổ quái đang ngồi, mặt mang mỉm cười.
Đạo sông lớn này chính là từ trên thóp hắn chảy ra, là khí thế của hắn sau khi chết mà biến thành.
Đây là một vị tông chủ thế hệ trước của Hoàng Tuyền Ma Tông, sau khi tọa hóa, tâm pháp hắn tu luyện hó thành một con sông Hoàng Tuyền rất lớn, xuyên thủng hư không.
“Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên cấm điển?”
Diệp Húc ngưng mắt nhìn con sông lớn này, chỉ thấy nước chảy giữa sông chính là do một loại cấm pháp tổ hợp phức tạp mà cấu thành, làm cho người ta phải lau mắt mà nhìn.
Hắn nhận ra con sông lớn này, đúng là một trong chín đại cấm pháp của Hoàng Tuyền ma Tông, Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên cấm điển khi vận chuyển sinh ra dị tượng.
Diệp Húc tuy rằng không có tu luyện qua chín đại cấm pháp, nhưng gia nhập hoàng tuyền ma tông đã lâu, đúng là rất có hiểu biết với dị tượng khi các đại cấm pháp này vận chuyển.
“Không sai, đây là Hàn tông chủ, Hàn tông chủ khi còn sống tuy rằng chưa thành tựu vu hoàng, nhưng dừng lại ở nhân hoàng kỳ đỉnh phong. Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên cấm điển hắn lưu lại đã trở thành một trong những pháp điển trấn giáo của Thánh Tông ta!”
Ứng Tông Đạo mỉm cười nói: “Sư đệ, những điện thờ của các tông chủ khác đều ở trong này.”
Diệp Húc phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy trên hư không lơ lửng từng tòa điện thờ thật lớn. Các vị tông chủ qua nhiều thế hệ Hoàng Tuyền Ma Tông đều ngồi khoanh chân trên điện thờ, tướng mạo trang nghiêm.
Trên đỉnh đầu bọn họ đều trào ra khí thế, có tiến hóa thành một thiên ma quốc gia, chính là tu luyện Đại Thiên Ma U Thiên Bảo Giám mà thành. Có người phía sau xuất hiện một thiên đình thật to lớn, trong đó thần ma lăn lộn, tu luyện là ma đạo Thiên Đình Vô Lượng chân kinh. Còn có người đỉnh đầu xuất hiện một pho tượng ba tuần đại ma vương, thân khoác áo cà sa, mặt mang mỉm cười, có vẻ như đang khai đàn mở đạo.
Những tông chủ qua nhiều thế hệ trước tuy rằng đã chết không biết bao nhiêu lâu, nhưng bọn họ như thể là đang ngủ say vậy, dường như bất kỳ lúc nào cũng có tỉnh lại.
Khí thế của bọn họ khủng bố vô cùng, hơn nữa còn kết hợp lại, tất cả khí thế liên hợp lại cùng một chỗ, giống như một vương triều được tạo thành từ nhân hoàng, vu hoàng vậy.
Trong đó, còn có vài vị nhân vật cấp vu hoàng, khí thế càng thêm ngưng trọng, tiến hóa ra dị tượng càng thêm mở mang, thậm chí còn tạo thành một thế giới độc lập nữa.
Nhưng hấp dẫn Diệp Húc chăm chú nhìn nhất chính là, một điện thờ có một vị tông chủ ngồi trên, tản mát ra khí tức vu hoàng rất trầm trọng. Những điện thờ tông chủ khác đều hơi thấp hơn so với hắn một bậc, đại biểu cho địa vị của hắn.
Phía sau lưng hắn, xuất hiện luân hồi thiên bàn to lớn không gì sánh được. Lục đạo bị áp súc bên trong luân hồi thiên bàn, thiên, địa, nhân, atula, súc sinh, ác quỷ, hết thảy bị cất chứa bên trong lục đạo, luân hồi không ngừng.
Luân hồi thiên bàn này nghiễm nhiên sinh ra một thế giới đầy đủ. Tất cả các sinh linh bên trong luân hồi thiên bàn không ngừng sinh sôi, tam giới rõ ràng. Thần nhân thống trị 33 giới, ác quỷ, ma đầu, atula thống trị mười tám tầng địa ngục, nhân loại yêu thú thống trị nhân gian.
Tam giới đầy đủ, đầy đủ luân hồi, từng tầng thế giới hoàn mỹ được bày ra, rộng lớn mạnh mẽ, giống như tam giới chân thật vậy.
Đây là cấm pháp nổi danh nhất, quan trọng nhất của Hoàng Tuyền ma Tông, chư thiên luân hồi cấm điển.
“Vị này chính là khai phái tổ sư của Hoàng Tuyền ma tông ta.”
Ứng Tông Đạo lộ ra thần sắc kính ngưỡng, nói: “Lai lịch của lão nhân gia người có thể ngược dòng tới lúc lục đạo tan biến. Thánh Tông cấm bảo của ta, luân hồi thiên bàn, đó là lão nhân gia chính mắt nhìn thấy lục đạo luân hồi một lần, chiếu theo bộ dạng của lục đạo luân hồi mà rèn thành. Nhiều thế hệ tông chủ Thánh Tông chúng ta, tới hiện tại không ai có thể vượt qua được thành tựu của hắn.”
Diệp Húc trong lòng khiếp sợ vạn phần, lúc này nếu không có Ứng Tông Đạo bảo hộ, chỉ sợ hắn lập tức sẽ bị khí thế của các tông chủ đời trước ép cho tan xương nát thịt, hồn bay phách lạc.
“Sư huynh, vị nào là Hạng tông chủ?” Hắn nhìn lại khắp nơi, trầm giọng nói.
“Vị này chính là Hạng tông chủ.”
Ứng Tông Đạo hướng tới một tòa điện thờ mà nhỏ giọng nói: “Hạng tông chủ là tổ sư của ta, năm đó lão nhân gia tuy rằng từng thua trên tay Thủy hoàng đế nhưng hắn vẫn là một trong những vị tông chủ Thánh Tông xuất sắc nhất, chỉ kém một bước nhỏ nữa là thành tựu vu hoàng. Đáng tiếc, cuối cùng hắn không thể bước ra được nửa bước kia, chỉ còn nửa bước nữa, đó là siêu thoát…”
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại điện thờ, chỉ thấy trên điện thờ có một người ngồi ngay ngắn. Người này trung niên nhã sĩ, mặt mỉm cười, tọa hóa bên trong điện thờ.
Phía sau hắn, các loại khí tức cấm pháp thay đổi liên tục, có luân hồi thiên bàn, có hoàng tuyền đại hà, có ma đạo thiên đình, có thiên ma quốc gia, chủng loại rất nhiều.
“Tổ sư mắt sinh song đồng, vạn cổ chỉ có một, hắn khi còn sống tu luyện không chỉ một môn cấm pháp. Chín loại cấm pháp của Hoàng Tuyền ma tông ta, hắn đã tu luyện được hết. Thậm chí hết thảy đều tu luyện tới nhân hoàng kỳ! Đem chín loại cấm pháp tu luyện tới nhân hoàng kỳ đỉnh phong, có thể nghĩ được hắn tích lũy thâm hậu tới mức nào. Loại thiên tư này, thiên hạ hiếm thấy, đáng tiếc sau này lại bại trong tay Thủy Hoàng Đế.”
Ứng Tông Đạo thở dài nói: “Thủy hoàng đế tuy rằng thắng được một chiêu, nhưng thọ nguyên bị hao tổn, không coi là thắng nữa. Tổ sư tuy rằng bị đánh bại trong một chiêu, nhưng ám đấu lại thắng, chỉ có điều danh đầu rất khó coi. Người khác nói tổ sư buồn bực mà chết, kỳ thực chỉ có điều là hiểu lầm, tổ sư tuy rằng trên danh nghĩa là bại, nhưng vẫn không để việc này vào trong lòng. Chí hướng của hắn không phải người khác có khả năng đo lường được.”
Diệp Húc nhìn về phía thi thể trên điện thờ, chỉ thấy Hạng tông chủ ngồi một chỗ, trông rất sống động, dường như lúc nào cũng có thể sống lại được vậy.
“Hạng tông chủ thật sự đã tạ thế rồi, thi thể người ở chỗ này, hay là người cướp lấy đại tần đế quốc không phải là hắn?”
Diệp Húc không khỏi nhíu mày suy tư, đột nhiên lóe lên một ý tưởng dò hỏi: “Sư huynh, xin hỏi Hạng tông chủ nguyên danh là gì?”
“Tổ sư họ Hạng, tên chỉ có một chữ Tịch. Sư đệ, ngươi hỏi cái này làm gì?” Ứng Tông Đạo khẽ nhíu mày, thản nhiên nói.
“Không có gì, chỉ là tò mò mà thôi.”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Hạng tịch? Tên rất hay!”
Trong lòng hắn lo sợ bất an, vu hoàng thần thông quảng đại, chỉ cần kêu ra tên của hắn, liền có thể cảm ứng được mà biết phương vị của người gọi tên của hắn. Nếu là kẻ thù, vu hoàng thậm chí còn có thể phân ra một lũ hóa thân, trực tiếp giáng lâm, giết chết kẻ thù.
Ngày đó, Diệp Húc vì cứu Già La Minh Tôn, dùng phương pháp hô tên của ma hoàng, đúng là trong lòng hắn đầy ác ý, thậm chí nhục mạ khiêu khích, làm cho phân thân của ma hoàng giáng lâm vào bên trong Bàn Hoàng lăng, xúc động cấm chế Bàn Hoàng lăng. Khí tức của hai đại vu hoàng đối kháng, rốt cuộc cũng cứu được Già La Minh Tôn ra.
Hiện giờ hắn gọi tên của Hạng tông chủ, là vì muốn nhìn xem Hạng tông chủ tới tột cùng chết thật hay giả chết.
Nếu Hạng tông chủ thực sự đã chết, tự nhiên hết thảy không ngại, nếu là giả chết, hắn tất nhiên có thể cảm ứng được Diệp Húc gọi tên của hắn!
Diệp Húc chờ đợi một lát, chỉ thấy hết thảy sóng êm gió lặng.
“Hạng tông chủ, thực sự đã chết sao, cướp lấy Đại Tần, cũng không phải là hắn…” Diệp Húc lẩm bẩm nói, trong lòng có chút thất vọng, lại cảm thấy hơi thoải mái.
“Diệp sư đệ, ngươi cho rằng tổ sư giả chết, vì cướp lấy giang sơn Thủy hoàng đế?”
Ứng Tông Đạo cười lạnh nói: “Ta sớm đã biết, ngươi không thật tâm tới chiêm ngưỡng các tông chủ nhiều thế hệ, hóa ra là còn mục đích này! Tổ sư trí tuệ rộng lớn đừng nói là cướp lấy giang sơn của Thủy hoàng đế. Cho dù Thủy hoàng đế chắp tay giao cho hắn, hắn cũng không chắc đã đồng ý.”
Diệp Húc cười khổ, lắc đầu nói: “Có thể là ta đoán sai rồi…”
“Đi, sau này ta sẽ giáo huấn lại ngươi sau!” Ứng Tông Đạo phất tay áo, cuồn cuộn rời khỏi phiến bí cảnh này.
Ầm vang!
Bọn họ vừa mới rời khỏi phiến bí cảnh này, chỉ thấy trên không bí cảnh đột nhiên tiếng lôi đình mãnh liệt vang lên. Một đạo lôi điện xé rách hư không u ám, tiếp theo là toàn bộ hư không bị nứt ra, bài trừ, hóa thành một ánh mắt bằng lôi đình rất lớn.
Ánh mắt mục sinh song đồng này cực lớn, rộng lớn trăm dặm, lăn lộn giữa không trung một chút lập tức tản đi, giữa không trung dường như truyền tới thanh âm.
“Ai đã gọi ta…” thanh âm cuồn cuộn mà đi, biến mất không thấy.
Ma khí u ám vô biên vô hạn thổi qua bên tai Diệp Húc, những ma khí này thổi ra âm thanh có khóc có cười, có hò hét có gầm rú đủ loại, có đủ loại tiếng vang, cũng có đủ loại tà âm.
Những thanh âm này xâm nhập vào trong tai hắn, ma khí xâm nhập vào tử phủ hắn, hóa thành một đầu tâm ma ngạc nhiên cổ quái. Những tâm ma này có khi là ba đầu sáu tay, có đầu người thân thú, có thân lân đuôi rắn, cũng có mỹ tuấn nam, mỹ nhân… Tất cả đều công tới nguyên thần và thần hồn của hắn, tính toán cắn nuốt thần hồn hắn, làm dơ bẩn nguyên thần của hắn, chiếm cứ lấy thân thể hắn.
Bí cảnh này chính là mảnh vỡ tầng mười tám của địa ngục, vu sĩ tới nơi này rồi, câu động tâm ma, nếu ý chí không kiên định, rất nhanh sẽ bị cắn nuốt thần hồn, nguyên thần dơ bẩn, thân thể bị chiếm cứ. Nhân tính khi đó sẽ mất hết, hóa thành một ma đầu chỉ biết giết chóc mà không có ý thức nào cả.
Bên trong tử phủ của Diệp Húc, ngọc thụ nguyên thần nhất tề vũ động những cành cây của mình, giảo sát nhưng đầu tâm ma này. Càng nhiều tâm ma vọt tới, che trời phủ đất, nhưng hắn vẫn thủ vững tâm thần, mặc kệ có bao nhiêu tâm ma, hết thảy đều bị cành của ngọc thụ đánh nát hết.
Nơi này không chỉ có tâm ma quấy rối, Diệp Húc còn cảm giác được, ma khí u ám đúng là làm tổn hại rất lớn tới thân thể của vu sĩ. Chỉ sợ đại vu tam thần cảnh tới đây, rất nhanh sẽ bị ăn mòn thân thể.
Tuy nhiên thân thể hắn tu luyện cửu chuyển nguyên công, chư thiên thập đạo và vạn kiếp vô lượng tâm kinh. Lại tu hành cả đại nhật thuần dương vô cực kinh, đã sớm rèn luyện tới mức thuần dương vô cấu rồi. Thân thể hắn vượt qua xa xa đại vu tam thần cảnh, thậm chí đạt tới độ cao của đại vu tam tướng cảnh đỉnh phong, đối với chút ma khí u ám ăn mòn đúng là không để ở trong lòng.
Ứng Tông Đạo dẫn đầu bay về phía trước, cũng không có quay đầu lại, dường như đối với việc hắn giữ vững tâm thần, vượt qua tâm ma kiếp này rất có tin tưởng, cười nói: “Sư đệ, di thể của các tông chủ thế hệ trước đều ở sâu bên trong bí cảnh này.”
Diệp Húc đuổi kịp hắn, chỉ cảm thấy ở sâu bên trong bí cảnh này, một cỗ khí tức vu hoàng đãng đãng truyền tới, trong lòng không khỏi khiếp sợ vạn phần: “Chẳng lẽ là trong các tông chủ Thánh Tông ta ở thế hệ trước cũng có vu hoàng sao?”
Ứng Tông Đạo bay ra mấy ngàn dặm, rốt cuộc cũng đi tới trung tâm bí cảnh này. Lúc này Diệp Húc đã bị các loại khí thế hùng mạnh trấn áp không thể phi hành, chỉ có thể rơi xuống mặt đất, đi bộ mà thôi.
Ứng Tông Đạo cũng rơi xuống mặt đất, sóng vai cùng đi với hắn.
Một cỗ khí tức độc đáo của vu hoàng đánh ép lại, khiến cho xương cốt của Diệp Húc vang lên lách cách. Lập tức một cỗ khí thế mềm mại ấm áp từ trên người Ứng Tông Đạo phát ra, triệt tiêu áp lực khổng lồ này.
Khí thế của hắn sâu không lường được, một mình chống đỡ vài luồng uy áp của vu hoàng, cùng với áp lực của không biết bao nhiêu vị nhân hoàng mà coi như không có gì, khiến cho Diệp Húc không khỏi khâm phục vạn phần.
Hai người đi bộ thật lâu, rốt cuộc cũng đi tới nơi đặt thi thể tông chủ các thế hệ Hoàng Tuyền Ma Tông.
“Sư đệ, tới rồi.”
Ứng Tông Đạo dừng chân, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một con sông lớn màu vàng đang ngang trời mà đi, rít gào chạy chồ, giống như thiên hà nghịch chuyển, lơ lửng bên trong không trung, không biết dài bao nhiêu dặm.
Hắn phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy sông lớn này rót tới một chỗ trong u minh, thông suốt hư không, thỉnh thoảng truyền tới tiếng sóng gầm mênh mông.
Nhưng mà nơi khởi nguồn của dòng sông lớn này càng ngày càng nhỏ, tới địa phương nơi con sông trào ra, cũng là một điện thờ lớn như núi. Phía trên điện thờ có một lão giả cổ quái đang ngồi, mặt mang mỉm cười.
Đạo sông lớn này chính là từ trên thóp hắn chảy ra, là khí thế của hắn sau khi chết mà biến thành.
Đây là một vị tông chủ thế hệ trước của Hoàng Tuyền Ma Tông, sau khi tọa hóa, tâm pháp hắn tu luyện hó thành một con sông Hoàng Tuyền rất lớn, xuyên thủng hư không.
“Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên cấm điển?”
Diệp Húc ngưng mắt nhìn con sông lớn này, chỉ thấy nước chảy giữa sông chính là do một loại cấm pháp tổ hợp phức tạp mà cấu thành, làm cho người ta phải lau mắt mà nhìn.
Hắn nhận ra con sông lớn này, đúng là một trong chín đại cấm pháp của Hoàng Tuyền ma Tông, Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên cấm điển khi vận chuyển sinh ra dị tượng.
Diệp Húc tuy rằng không có tu luyện qua chín đại cấm pháp, nhưng gia nhập hoàng tuyền ma tông đã lâu, đúng là rất có hiểu biết với dị tượng khi các đại cấm pháp này vận chuyển.
“Không sai, đây là Hàn tông chủ, Hàn tông chủ khi còn sống tuy rằng chưa thành tựu vu hoàng, nhưng dừng lại ở nhân hoàng kỳ đỉnh phong. Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên cấm điển hắn lưu lại đã trở thành một trong những pháp điển trấn giáo của Thánh Tông ta!”
Ứng Tông Đạo mỉm cười nói: “Sư đệ, những điện thờ của các tông chủ khác đều ở trong này.”
Diệp Húc phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy trên hư không lơ lửng từng tòa điện thờ thật lớn. Các vị tông chủ qua nhiều thế hệ Hoàng Tuyền Ma Tông đều ngồi khoanh chân trên điện thờ, tướng mạo trang nghiêm.
Trên đỉnh đầu bọn họ đều trào ra khí thế, có tiến hóa thành một thiên ma quốc gia, chính là tu luyện Đại Thiên Ma U Thiên Bảo Giám mà thành. Có người phía sau xuất hiện một thiên đình thật to lớn, trong đó thần ma lăn lộn, tu luyện là ma đạo Thiên Đình Vô Lượng chân kinh. Còn có người đỉnh đầu xuất hiện một pho tượng ba tuần đại ma vương, thân khoác áo cà sa, mặt mang mỉm cười, có vẻ như đang khai đàn mở đạo.
Những tông chủ qua nhiều thế hệ trước tuy rằng đã chết không biết bao nhiêu lâu, nhưng bọn họ như thể là đang ngủ say vậy, dường như bất kỳ lúc nào cũng có tỉnh lại.
Khí thế của bọn họ khủng bố vô cùng, hơn nữa còn kết hợp lại, tất cả khí thế liên hợp lại cùng một chỗ, giống như một vương triều được tạo thành từ nhân hoàng, vu hoàng vậy.
Trong đó, còn có vài vị nhân vật cấp vu hoàng, khí thế càng thêm ngưng trọng, tiến hóa ra dị tượng càng thêm mở mang, thậm chí còn tạo thành một thế giới độc lập nữa.
Nhưng hấp dẫn Diệp Húc chăm chú nhìn nhất chính là, một điện thờ có một vị tông chủ ngồi trên, tản mát ra khí tức vu hoàng rất trầm trọng. Những điện thờ tông chủ khác đều hơi thấp hơn so với hắn một bậc, đại biểu cho địa vị của hắn.
Phía sau lưng hắn, xuất hiện luân hồi thiên bàn to lớn không gì sánh được. Lục đạo bị áp súc bên trong luân hồi thiên bàn, thiên, địa, nhân, atula, súc sinh, ác quỷ, hết thảy bị cất chứa bên trong lục đạo, luân hồi không ngừng.
Luân hồi thiên bàn này nghiễm nhiên sinh ra một thế giới đầy đủ. Tất cả các sinh linh bên trong luân hồi thiên bàn không ngừng sinh sôi, tam giới rõ ràng. Thần nhân thống trị 33 giới, ác quỷ, ma đầu, atula thống trị mười tám tầng địa ngục, nhân loại yêu thú thống trị nhân gian.
Tam giới đầy đủ, đầy đủ luân hồi, từng tầng thế giới hoàn mỹ được bày ra, rộng lớn mạnh mẽ, giống như tam giới chân thật vậy.
Đây là cấm pháp nổi danh nhất, quan trọng nhất của Hoàng Tuyền ma Tông, chư thiên luân hồi cấm điển.
“Vị này chính là khai phái tổ sư của Hoàng Tuyền ma tông ta.”
Ứng Tông Đạo lộ ra thần sắc kính ngưỡng, nói: “Lai lịch của lão nhân gia người có thể ngược dòng tới lúc lục đạo tan biến. Thánh Tông cấm bảo của ta, luân hồi thiên bàn, đó là lão nhân gia chính mắt nhìn thấy lục đạo luân hồi một lần, chiếu theo bộ dạng của lục đạo luân hồi mà rèn thành. Nhiều thế hệ tông chủ Thánh Tông chúng ta, tới hiện tại không ai có thể vượt qua được thành tựu của hắn.”
Diệp Húc trong lòng khiếp sợ vạn phần, lúc này nếu không có Ứng Tông Đạo bảo hộ, chỉ sợ hắn lập tức sẽ bị khí thế của các tông chủ đời trước ép cho tan xương nát thịt, hồn bay phách lạc.
“Sư huynh, vị nào là Hạng tông chủ?” Hắn nhìn lại khắp nơi, trầm giọng nói.
“Vị này chính là Hạng tông chủ.”
Ứng Tông Đạo hướng tới một tòa điện thờ mà nhỏ giọng nói: “Hạng tông chủ là tổ sư của ta, năm đó lão nhân gia tuy rằng từng thua trên tay Thủy hoàng đế nhưng hắn vẫn là một trong những vị tông chủ Thánh Tông xuất sắc nhất, chỉ kém một bước nhỏ nữa là thành tựu vu hoàng. Đáng tiếc, cuối cùng hắn không thể bước ra được nửa bước kia, chỉ còn nửa bước nữa, đó là siêu thoát…”
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại điện thờ, chỉ thấy trên điện thờ có một người ngồi ngay ngắn. Người này trung niên nhã sĩ, mặt mỉm cười, tọa hóa bên trong điện thờ.
Phía sau hắn, các loại khí tức cấm pháp thay đổi liên tục, có luân hồi thiên bàn, có hoàng tuyền đại hà, có ma đạo thiên đình, có thiên ma quốc gia, chủng loại rất nhiều.
“Tổ sư mắt sinh song đồng, vạn cổ chỉ có một, hắn khi còn sống tu luyện không chỉ một môn cấm pháp. Chín loại cấm pháp của Hoàng Tuyền ma tông ta, hắn đã tu luyện được hết. Thậm chí hết thảy đều tu luyện tới nhân hoàng kỳ! Đem chín loại cấm pháp tu luyện tới nhân hoàng kỳ đỉnh phong, có thể nghĩ được hắn tích lũy thâm hậu tới mức nào. Loại thiên tư này, thiên hạ hiếm thấy, đáng tiếc sau này lại bại trong tay Thủy Hoàng Đế.”
Ứng Tông Đạo thở dài nói: “Thủy hoàng đế tuy rằng thắng được một chiêu, nhưng thọ nguyên bị hao tổn, không coi là thắng nữa. Tổ sư tuy rằng bị đánh bại trong một chiêu, nhưng ám đấu lại thắng, chỉ có điều danh đầu rất khó coi. Người khác nói tổ sư buồn bực mà chết, kỳ thực chỉ có điều là hiểu lầm, tổ sư tuy rằng trên danh nghĩa là bại, nhưng vẫn không để việc này vào trong lòng. Chí hướng của hắn không phải người khác có khả năng đo lường được.”
Diệp Húc nhìn về phía thi thể trên điện thờ, chỉ thấy Hạng tông chủ ngồi một chỗ, trông rất sống động, dường như lúc nào cũng có thể sống lại được vậy.
“Hạng tông chủ thật sự đã tạ thế rồi, thi thể người ở chỗ này, hay là người cướp lấy đại tần đế quốc không phải là hắn?”
Diệp Húc không khỏi nhíu mày suy tư, đột nhiên lóe lên một ý tưởng dò hỏi: “Sư huynh, xin hỏi Hạng tông chủ nguyên danh là gì?”
“Tổ sư họ Hạng, tên chỉ có một chữ Tịch. Sư đệ, ngươi hỏi cái này làm gì?” Ứng Tông Đạo khẽ nhíu mày, thản nhiên nói.
“Không có gì, chỉ là tò mò mà thôi.”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Hạng tịch? Tên rất hay!”
Trong lòng hắn lo sợ bất an, vu hoàng thần thông quảng đại, chỉ cần kêu ra tên của hắn, liền có thể cảm ứng được mà biết phương vị của người gọi tên của hắn. Nếu là kẻ thù, vu hoàng thậm chí còn có thể phân ra một lũ hóa thân, trực tiếp giáng lâm, giết chết kẻ thù.
Ngày đó, Diệp Húc vì cứu Già La Minh Tôn, dùng phương pháp hô tên của ma hoàng, đúng là trong lòng hắn đầy ác ý, thậm chí nhục mạ khiêu khích, làm cho phân thân của ma hoàng giáng lâm vào bên trong Bàn Hoàng lăng, xúc động cấm chế Bàn Hoàng lăng. Khí tức của hai đại vu hoàng đối kháng, rốt cuộc cũng cứu được Già La Minh Tôn ra.
Hiện giờ hắn gọi tên của Hạng tông chủ, là vì muốn nhìn xem Hạng tông chủ tới tột cùng chết thật hay giả chết.
Nếu Hạng tông chủ thực sự đã chết, tự nhiên hết thảy không ngại, nếu là giả chết, hắn tất nhiên có thể cảm ứng được Diệp Húc gọi tên của hắn!
Diệp Húc chờ đợi một lát, chỉ thấy hết thảy sóng êm gió lặng.
“Hạng tông chủ, thực sự đã chết sao, cướp lấy Đại Tần, cũng không phải là hắn…” Diệp Húc lẩm bẩm nói, trong lòng có chút thất vọng, lại cảm thấy hơi thoải mái.
“Diệp sư đệ, ngươi cho rằng tổ sư giả chết, vì cướp lấy giang sơn Thủy hoàng đế?”
Ứng Tông Đạo cười lạnh nói: “Ta sớm đã biết, ngươi không thật tâm tới chiêm ngưỡng các tông chủ nhiều thế hệ, hóa ra là còn mục đích này! Tổ sư trí tuệ rộng lớn đừng nói là cướp lấy giang sơn của Thủy hoàng đế. Cho dù Thủy hoàng đế chắp tay giao cho hắn, hắn cũng không chắc đã đồng ý.”
Diệp Húc cười khổ, lắc đầu nói: “Có thể là ta đoán sai rồi…”
“Đi, sau này ta sẽ giáo huấn lại ngươi sau!” Ứng Tông Đạo phất tay áo, cuồn cuộn rời khỏi phiến bí cảnh này.
Ầm vang!
Bọn họ vừa mới rời khỏi phiến bí cảnh này, chỉ thấy trên không bí cảnh đột nhiên tiếng lôi đình mãnh liệt vang lên. Một đạo lôi điện xé rách hư không u ám, tiếp theo là toàn bộ hư không bị nứt ra, bài trừ, hóa thành một ánh mắt bằng lôi đình rất lớn.
Ánh mắt mục sinh song đồng này cực lớn, rộng lớn trăm dặm, lăn lộn giữa không trung một chút lập tức tản đi, giữa không trung dường như truyền tới thanh âm.
“Ai đã gọi ta…” thanh âm cuồn cuộn mà đi, biến mất không thấy.
/1054
|