Già La Minh Tôn, Lộ Dao Già, Bạch Nam Hiên đám người đồng thời động thủ, đem tu vi toàn thân quán chú tới bên trong kim tiễn. Thậm chí ngay cả đỉnh đầu Hạo Thiên Khuyển cũng nhảy ra một con cự khuyển màu đen tuyền, dữ tợn hung ác, uy phong lẫm lẫm, giương nanh múa vuốt, nhảy vào bên trong kim tiễn.
Chỉ thấy nghệ hoàng kim tiễn này càng lúc càng lớn, càng ngày càng nặng, hóa thành một cây kim tiễn dài tới vài trăm mét. Từng đạo tiễn khí chạy chồm khắp nơi, bắn tới bốn phương tám hướng.
Trong kim tiễn, khí tức cấm bảo ngày càng mạnh, sắc bén vô cùng!
Diệp Húc giơ kim tiễn lên cao, đi nhanh hướng tới tế đàn bên trong điện phủ. Đám người Già La Minh Tôn vững vàng đuổi kịp, rốt cục cũng gặp phải một đoạn hoa văn khí tức vu hoàng.
Đạo hoa văn khí tức vu hoàng chính là một khẩu đại đỉnh, liên miên mấy ngàn mét, khí tức trong đại đỉnh phập phồng, va chạm không ngừng.
Ầm!
Kim tiễn này cắm vào bên trong hoa văn khí tức vu hoàng, chỉ thấy đại đỉnh này ầm ầm phá nát, bị kim tiễn này cứng rắn nghiền nát. Đám người Diệp Húc một đường bình định đại đỉnh, đẩy bay đi, khí thế như hồng.
Bọn họ cứng rắn chống lại với hoa văn khí tức vu hoàng, cũng bị lực phản kích mạnh không thể tưởng tượng được. Nếu không phải kim tiễn nghệ hoàng là cấm bảo không trọn vẹn, cho dù là bất diệt chi bảo, chỉ sợ trong nháy mắt bị đánh dập nát.
Rầm rầm.
Đám người Diệp Húc giơ cao kim tiễn nghệ hoàng, một đường đẩy tới, liên tục phá vỡ hơn mười đạo hoa văn khí tức, rốt cuộc cũng xâm nhập vào bên trong phạm vi tế đàn.
Lại vào lúc này, chỉ nghe thấy trên hành lang một tiếng nổ lớn truyền lại. Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại đỉnh xuất hiện bên trong điện phủ.
Hạ gia cùng gần hai mươi vị cao thủ các thánh địa cuối cùng cũng tới rồi.
“Thuần dương linh mạch bậc chín?”
Ánh mắt mọi người không khỏi thẳng ra, một lão quái vật tam bất diệt cảnh Nguyên Thủy Yêu Tông hô hấp dồn dập, lập tức nhảy ra khỏi thiên đỉnh bao phủ, rít gào hướng tới tế đàn mà bay đi.
Khí thế của hắn mạnh mẽ vô cùng, yêu khí cuồn cuộn, người còn đang ở trong không trung đã đột nhiên hóa thành một đầu Bạch tượng bốn tai, thế lớn như núi, châm giẫm lên yêu vân, thẳng tắp vọt tới.
Xuy!
Một đạo huyết quang hiện lên, lão quái vật nguyên thủy yêu tông này kêu lên một tiếng thảm thiết, bị một đạo hoa văn khí tức vu hoàng cắt thành hai nửa, huyết nhiễm trời cao.
Dù vậy, vị cường giả tam bất diệt cảnh này vẫn chưa chết, hai nửa cự tượng rống giận liên tục, dường như cố gắng khép lại một chỗ.
Tiếng xuy xuy không ngừng, thân thể của hắn bị hoa văn khí tức vu hoàng đánh dập nát, hoàn toàn biến thành tro bụi. Thậm chí ngay cả nguyên thần, pháp tướng, hết thảy bị hoa văn khí tức vu hoàng lau đi.
Một lão yêu quái tam bất diệt cảnh, cứ như vậy mà dễ dàng bị đánh chết, bị hoa văn khí tức vu hoàng dễ dàng gạt bỏ.
Dưới Thiên Đỉnh, vốn có mấy người đang tính toán lao ra khỏi phạm vi thiên đỉnh bao phủ, cướp đoạt linh mạch thuần dương bậc chính. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi rùng mình một cái, vội vàng dừng lại.
Vị lão giả mặt thẹo của Thái Dương thần cung tế khởi Thái dương thần lô thử đi thăm dò, chỉ thấy tòa thần lô này nhô lên cao, mười vầng mặt trời xuất hiện. Từng đầu tam túc kim ô thò ra móng vuốt, bắt lấy thần lô, hung hăng hướng tới hoa văn khí tức vu hoàng mà áp chết.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ, mười vầng mặt trời chói chang rầm rầm tan nát, mười đầu tam túc kim ô kêu thảm một tiếng. Tất cả đều bị chấn nát xương thịt, thần lô quay ngược và về, trong lô truyền tới từng thanh âm răng rắc nổ tung. Khẩu thần lô này không ngờ chỉ va chạm một lần mà trên vách lô che kín vết rách, gần như bị phá hủy hoàn toàn.
Lão giả kia ói ra một ngụm máu, chỉ thấy máu tương vừa mới rời khỏi yết hầu của hắn, liền hóa thành một đạo thái dương chân hỏa, tạo thành hỏa long, phun ra hỏa lãng cao tới vài trăm mét.
Thần lô bị thương tổn, làm cho bản thân hắn bị trọng thương.
Hạ gia ba vị lão giả liếc nhau, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh thầm nghĩ: “Những người này tự phụ tu vi thâm hậu, thủ đoạn cao thâm, tuy nhiên không thể không dựa vào Hạ gia Thiên Đỉnh, nếu không chỉ còn lại đường chết!”
“Chư vị, thuần dương linh mạch bậc chín bị hoa văn khí tức vu hoàng vây quanh, chỉ bằng một người rất khó có thể xâm nhập vào vùng cấm. Chi bằng mọi người hợp lực, thúc dục Hạ gia Thiên Đỉnh của ta, mới có thể tiến vào bình an được.”
Một gia gia trưởng lão thản nhiên nói: “Diệp Thiếu Bảo tên súc sinh kia đã tiến vào tế đàn nghệ hoàng, ý đồ thu thuần dương linh mạch bậc chín, chẳng lẽ chư vị phải trơ mắt nhìn thuần dương linh mạch bậc chín dừng ở trong tay tiểu tử này?”
“Hạ huynh không cần nhiều lời, chúng ta lập tức động thủ, sát nhập vào cùng cấm, tiến vào tế đàn, đánh chết Diệp Thiếu Bảo, nghiền chết với Ứng Tông Đạo thân ngoại hóa thân.”
Mọi người đồng lòng hợp lực, tế khởi thiên đỉnh, hướng tế đàn mà chạy qua.
Tòa thiên đỉnh này đã bị bọn họ thôi phát ra uy năng cực hạn, nghiền nát một đạo hoa văn khí tức vu hoàng mà đi qua. Khí tức vu hoàng này chính là một đạo tiễn khí màu đen, hẳn là do đồ đệ của nghệ hoàng lưu lại, leng keng va chạm với thiên đỉnh, đều bị chấn vỡ.
“Chư vị, ta tới giúp các ngươi một tay!”
Diệp Húc cười ha hả, đứng ở phía trên tế đàn, cùng đám người Già La Minh Tôn hợp lực tế khởi kim tiễn nghệ hoàng, chỉ thấy kim quang đại phóng, cự tiễn phá hư không trung, hung hăng va chạm lên trên thiên đỉnh, làm cho cự đỉnh này bị đánh lui không ngừng. Trong nháy mắt bị oánh rời khỏi phạm vi của hoa văn khí tức vu hoàng.
Hạ gia ba vị trưởng lão giận dữ, liên hợp mọi người thúc dục thiên đỉnh, không ngờ kim tiễn lại đánh tới, bức lui thiên đỉnh, làm cho bọn họ không thể không lùi ra một bước nữa.
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi tiểu súc sinh, có bản lĩnh thì đi ra, không cần phải trốn trong đó làm rùa đen rút đầu!” Thái Tử Hỉ hận tới nghiến răng nghiến lợi, chửi ầm về phía Diệp Húc.
Già La Minh Tôn trên đầu vai, chó đen nhỏ đứng lên, ngạo nghễ quần hùng: “Tiểu súc sinh mắng ai?”
“Tiểu súc sinh mắng…” Thái Tử Hỉ vừa nói ra, lập tức tỉnh ngộ, tức giận tới da mặt phát tím, hắn đầu óc mê muội vì tức giận, không ngờ bị một con chó chiếm tiện nghi, suýt nữa hộc máu.
“Ngươi là chó chết!” Hạo Thiên Khuyển đắc ý dạt dào, nâng chân trước lên chỉ vào hắn nói.
Thái Tử Hỉ giận dữ kêu lên một tiếng, hận không thể lao ra lập tức, chém con chó này thành bảy tám mảnh.
Đông Hoàng Mục hừ lạnh một tiếng, thanh âm thản nhiên truyền ra, hạ giọng nói: “Diệp huynh, ngươi để một con chó đi ra mắng chửi người, đây là hành vi quân tử nên làm sao?”
“Ngươi cũng là chó chết!” Chó đen nhỏ cười ha hả, bộ dạng làm tức chết người không đền mạng.
Đông Hoàng Mục sắc mặt xanh mét, nắm chặt tay, trong lòng giận dữ, lập tức buông tay ra, sắc mặt khôi phục nguyên trạng, khẽ cười nói: “Ta sao có thể chấp nhặt với một đầu súc sinh? Diệp huynh nếu ngươi là đại trượng phu, liền đường đường chính chính đi ra ngoài. Ta với ngươi công bình quyết một trận tử chiến! Các vị tiền bối đều là cao nhân, sẽ không can thiệp. Hay là Diệp huynh ngươi sợ?”
Con chó đen nhỏ kéo theo xích sắt nhảy lên đầu Già La Minh Tôn, đứng lên trên cười lạnh nói: “Chó chết, ngươi giỏi thì tiến vào đây? Lão tử đấu một mình với ngươi! Lão tử đánh cho ngươi ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi, đánh cho ngươi răng rụng đầy đất, mắt đầy sao!”
Đông Hoàng Mục hai tay run rẩy, hít dài một hơi, điềm nhiên nói: “Hay hay, ta vừa lúc thiếu một tấm da chó…”
“Ít nói nhảm, có bản lĩnh tiến vào solo với ta!”
Đông Hoàng Mục sắt mặt đỏ lên, lão giả mặt thẹo Thái Dương thần cung bên cạnh trầm giọng nói: “Mục nhi không lên tức giận, người tu luyện chúng ta, đầu tiên phải là ổn định tâm chí mình, luyện cho nội tâm tới mức trời sụp cũng không được sợ hãi…”
“Lão già kia, có bản lĩnh thì tiến vào solo với lão tử!”
Hạo Thiên Khuyển ngẩng cao đầu, khí thế hiên ngang, hướng hắn khiêu chiến nói: “Lão tử đánh không lại ngươi, lão tử là chó chết, ngươi không dám tiến vào, ngươi là chó chết!”
Vị lão giả thái dương thần cung kia kêu lên một tiếng tức giận tới miệng phun ra máu tươi, hóa thành một đầu hỏa long, hắn là do bị thương trước rồi, bị con chó này mắng chửi, không đè ép được thương thế.
“Tịch mịch nha, thế gian này không ngờ không có ai là địch thủ của lão tử, chẳng lẽ ta đã đứng trên đỉnh phong vu đạo, thiên hạ vô địch sao?” Hạo Thiên Khuyển này đứng trên đỉnh đầu Già La Minh Tôn, nó cúi đầu thở dài nói, một cỗ gió mát thổi tới, làm lông mao trên trán nó lòe lòe sáng lên.
Hạ gia và cường giả các đại thánh địa khác tức giận hừ lên không ngừng, sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi, nếu là bị Ứng Tông Đạo khiêu khích cũng đành. Bọn họ không dám ứng chiến cũng thôi, nhưng lúc này hướng bọn họ khiêu chiến, không ngờ lại là một con chó nhỏ màu đen, răng sữa còn chưa dài ra. Trong lòng bọn họ nghẹn khuất vạn phần, dường như bị người ta dùng máu huyết của con chó đen này tưới từ đầu tới chân vậy.
“Khiếu Thiên này há mồm, có thể nuốt hàng ngàn thiên binh thiên tướng, ngay cả các tiền bối tam bất diệt cảnh cũng bị ngươi mắng hộc máu.”
Diệp Húc không khỏi tán thưởng cười nói: “Minh Tôn, ngươi có nắm chắc thu được thuần dương linh mạch này không?”
“Đây là đương nhiên, lão đệ, lão ca ca ta tốt xấu gì cũng là cường giả tam bất diệt cảnh. Thuần dương linh mạch bậc chín, uy năng tuy mạnh, những linh mạch bị phát nát thành hơn mười đoạn, thu chúng nó không nói chơi!”
Già La Minh Tôn lúc này khiêng linh cữu thanh đăng đi ra, quan tài mở ra, bị hắn toàn lực thúc dục. Quan tài đen hô lên một tiếng biến thành hơn mười dặm, chụp xuống thuần dương linh mạch này.
Thuần dương linh mạch hình dạng cự long đang giương nanh múa vuốt, chống lại linh cữu thanh đăng, cũng không thể thoát được lực hút trong linh cữu thanh đăng của Già La Minh Tôn. Dần dần nó bị kéo tới thân hình thẳng tắp, hướng tới quan tài đen mà bay đi.
Ầm!
Các cường giả đại thánh địa nhân cơ hội tế khởi thiên đỉnh, liên tục phá vỡ hai đạo hoa văn khí tức vu hoàng. Già La Minh Tôn vội vàng buông tha thu thuần dương linh mạch này, hợp lực với đám người Diệp Húc té khởi kim tiễn nghệ hoàng, bức lui bọn họ.
Cứ như vậy, hết lần này tới lần khác, Diệp Húc cũng không khỏi phát sầu, những người này hiển nhiên là đã biết được khuyết điểm của hắn. Nếu Già La Minh Tôn thu đi linh mạch, những người này rất có thể nhân cơ hội tiến vào phạm vi tế đàn. Nếu bọn họ tiến vào tế đàn, khi đó chỉ sợ là tử kỳ của đám người Diệp Húc. Bởi vậy Già La Minh Tôn chỉ có thể buông tha thu thập linh mạch, chống cự lại bọn họ xâm lấn.
“Diệp huynh, tại hạ có cái đề nghị.”
Đông Hoàng Mục đứng lên, cất cao giọng nói: “Ngươi có thể thu một thuần dương linh mạch, sau đó xoay người rời đi, chúng ta tuyệt không ngăn trở ngươi. Sau này nếu gặp nhau, chúng ta sẽ là đại địch không chết không ngừng. Nhưng hôm nay, ta buông tha ngươi một con đường sống, ý của ngươi như thế nào?”
Diệp Húc mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Đông Hoàng huynh, ngươi nói ra những lời này, chính ngươi tin sao?”
Đông Hoàng Mục giật mình, phía sau chậm rãi dâng lên một vầng đại nhật, bên trong mặt trời chói chang tam túc kim ô bay vút lên thét dài, tản mát ra khí tức vô cùng cao quý, vô cùng trang nghiêm, đây là huyết mạch thiên đế!
Thanh âm của hắn phát ra ẩn chứa một loại kiêu ngạo, thản nhiên nói: “Tin, đương nhiên phải tin. Ta Đông Hoàng gia chính là Thiên Đế thế gia, hào quang vinh quang, Thái Dương Thần Cung ta lại là đệ nhất thần cung của ma đạo, thế gian không có môn phái nào, thế gia nào có thể so sánh với Đông Hoàng gia ta, có thể sánh ngang Thái Dương thần cung. Truyền nhân của môn phái, thế gia này, lời của hắn, đó là thiên lý, ta làm sao mà không tin?”
Diệp Húc khoanh chân ngồi xuống, phía sau một vầng mặt trời mềm rủ dâng lên. Một gốc cây ngọc thụ trong mặt trời chói chang dâng lên, thụy khí ngăn cản, hào quang chiếu rọi bốn phía, tản mát ra khí tức sinh mạng tới cực điểm. Nó giao thoa với đại nhật phía sau lưng Đông Hoàng Mục, trên bầu trời giống như dâng lên hai vầng mặt trời chói chang, hào quang tranh đoạt lẫn nhau, muốn che lấy hào quang của đối phương xuống dưới.
Diệp Húc nhìn phía sau Đông Hoàng Mục, mỉm cười nói: “Thiên đế thế gia? Thật có lỗi, ta không tin.”
Đông Hoàng Mục gắt gao nhìn thẳng vào đại nhật phía sau hắn, sắc mặt âm tình bất định. Lão già mặt thẹo của Thái dương thần cung trên mặt trở nên vô cùng âm hàn, giọng the thé nói: “Hạo Thiên Đại Nhật chân kinh! Tiểu tử, ngươi lấy được bí mật bất truyền của Thái Dương Thần Cung ta ở đâu? Hôm nay bất kể thế nào, ngươi cũng phải chết!”
Chỉ thấy nghệ hoàng kim tiễn này càng lúc càng lớn, càng ngày càng nặng, hóa thành một cây kim tiễn dài tới vài trăm mét. Từng đạo tiễn khí chạy chồm khắp nơi, bắn tới bốn phương tám hướng.
Trong kim tiễn, khí tức cấm bảo ngày càng mạnh, sắc bén vô cùng!
Diệp Húc giơ kim tiễn lên cao, đi nhanh hướng tới tế đàn bên trong điện phủ. Đám người Già La Minh Tôn vững vàng đuổi kịp, rốt cục cũng gặp phải một đoạn hoa văn khí tức vu hoàng.
Đạo hoa văn khí tức vu hoàng chính là một khẩu đại đỉnh, liên miên mấy ngàn mét, khí tức trong đại đỉnh phập phồng, va chạm không ngừng.
Ầm!
Kim tiễn này cắm vào bên trong hoa văn khí tức vu hoàng, chỉ thấy đại đỉnh này ầm ầm phá nát, bị kim tiễn này cứng rắn nghiền nát. Đám người Diệp Húc một đường bình định đại đỉnh, đẩy bay đi, khí thế như hồng.
Bọn họ cứng rắn chống lại với hoa văn khí tức vu hoàng, cũng bị lực phản kích mạnh không thể tưởng tượng được. Nếu không phải kim tiễn nghệ hoàng là cấm bảo không trọn vẹn, cho dù là bất diệt chi bảo, chỉ sợ trong nháy mắt bị đánh dập nát.
Rầm rầm.
Đám người Diệp Húc giơ cao kim tiễn nghệ hoàng, một đường đẩy tới, liên tục phá vỡ hơn mười đạo hoa văn khí tức, rốt cuộc cũng xâm nhập vào bên trong phạm vi tế đàn.
Lại vào lúc này, chỉ nghe thấy trên hành lang một tiếng nổ lớn truyền lại. Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại đỉnh xuất hiện bên trong điện phủ.
Hạ gia cùng gần hai mươi vị cao thủ các thánh địa cuối cùng cũng tới rồi.
“Thuần dương linh mạch bậc chín?”
Ánh mắt mọi người không khỏi thẳng ra, một lão quái vật tam bất diệt cảnh Nguyên Thủy Yêu Tông hô hấp dồn dập, lập tức nhảy ra khỏi thiên đỉnh bao phủ, rít gào hướng tới tế đàn mà bay đi.
Khí thế của hắn mạnh mẽ vô cùng, yêu khí cuồn cuộn, người còn đang ở trong không trung đã đột nhiên hóa thành một đầu Bạch tượng bốn tai, thế lớn như núi, châm giẫm lên yêu vân, thẳng tắp vọt tới.
Xuy!
Một đạo huyết quang hiện lên, lão quái vật nguyên thủy yêu tông này kêu lên một tiếng thảm thiết, bị một đạo hoa văn khí tức vu hoàng cắt thành hai nửa, huyết nhiễm trời cao.
Dù vậy, vị cường giả tam bất diệt cảnh này vẫn chưa chết, hai nửa cự tượng rống giận liên tục, dường như cố gắng khép lại một chỗ.
Tiếng xuy xuy không ngừng, thân thể của hắn bị hoa văn khí tức vu hoàng đánh dập nát, hoàn toàn biến thành tro bụi. Thậm chí ngay cả nguyên thần, pháp tướng, hết thảy bị hoa văn khí tức vu hoàng lau đi.
Một lão yêu quái tam bất diệt cảnh, cứ như vậy mà dễ dàng bị đánh chết, bị hoa văn khí tức vu hoàng dễ dàng gạt bỏ.
Dưới Thiên Đỉnh, vốn có mấy người đang tính toán lao ra khỏi phạm vi thiên đỉnh bao phủ, cướp đoạt linh mạch thuần dương bậc chính. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi rùng mình một cái, vội vàng dừng lại.
Vị lão giả mặt thẹo của Thái Dương thần cung tế khởi Thái dương thần lô thử đi thăm dò, chỉ thấy tòa thần lô này nhô lên cao, mười vầng mặt trời xuất hiện. Từng đầu tam túc kim ô thò ra móng vuốt, bắt lấy thần lô, hung hăng hướng tới hoa văn khí tức vu hoàng mà áp chết.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ, mười vầng mặt trời chói chang rầm rầm tan nát, mười đầu tam túc kim ô kêu thảm một tiếng. Tất cả đều bị chấn nát xương thịt, thần lô quay ngược và về, trong lô truyền tới từng thanh âm răng rắc nổ tung. Khẩu thần lô này không ngờ chỉ va chạm một lần mà trên vách lô che kín vết rách, gần như bị phá hủy hoàn toàn.
Lão giả kia ói ra một ngụm máu, chỉ thấy máu tương vừa mới rời khỏi yết hầu của hắn, liền hóa thành một đạo thái dương chân hỏa, tạo thành hỏa long, phun ra hỏa lãng cao tới vài trăm mét.
Thần lô bị thương tổn, làm cho bản thân hắn bị trọng thương.
Hạ gia ba vị lão giả liếc nhau, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh thầm nghĩ: “Những người này tự phụ tu vi thâm hậu, thủ đoạn cao thâm, tuy nhiên không thể không dựa vào Hạ gia Thiên Đỉnh, nếu không chỉ còn lại đường chết!”
“Chư vị, thuần dương linh mạch bậc chín bị hoa văn khí tức vu hoàng vây quanh, chỉ bằng một người rất khó có thể xâm nhập vào vùng cấm. Chi bằng mọi người hợp lực, thúc dục Hạ gia Thiên Đỉnh của ta, mới có thể tiến vào bình an được.”
Một gia gia trưởng lão thản nhiên nói: “Diệp Thiếu Bảo tên súc sinh kia đã tiến vào tế đàn nghệ hoàng, ý đồ thu thuần dương linh mạch bậc chín, chẳng lẽ chư vị phải trơ mắt nhìn thuần dương linh mạch bậc chín dừng ở trong tay tiểu tử này?”
“Hạ huynh không cần nhiều lời, chúng ta lập tức động thủ, sát nhập vào cùng cấm, tiến vào tế đàn, đánh chết Diệp Thiếu Bảo, nghiền chết với Ứng Tông Đạo thân ngoại hóa thân.”
Mọi người đồng lòng hợp lực, tế khởi thiên đỉnh, hướng tế đàn mà chạy qua.
Tòa thiên đỉnh này đã bị bọn họ thôi phát ra uy năng cực hạn, nghiền nát một đạo hoa văn khí tức vu hoàng mà đi qua. Khí tức vu hoàng này chính là một đạo tiễn khí màu đen, hẳn là do đồ đệ của nghệ hoàng lưu lại, leng keng va chạm với thiên đỉnh, đều bị chấn vỡ.
“Chư vị, ta tới giúp các ngươi một tay!”
Diệp Húc cười ha hả, đứng ở phía trên tế đàn, cùng đám người Già La Minh Tôn hợp lực tế khởi kim tiễn nghệ hoàng, chỉ thấy kim quang đại phóng, cự tiễn phá hư không trung, hung hăng va chạm lên trên thiên đỉnh, làm cho cự đỉnh này bị đánh lui không ngừng. Trong nháy mắt bị oánh rời khỏi phạm vi của hoa văn khí tức vu hoàng.
Hạ gia ba vị trưởng lão giận dữ, liên hợp mọi người thúc dục thiên đỉnh, không ngờ kim tiễn lại đánh tới, bức lui thiên đỉnh, làm cho bọn họ không thể không lùi ra một bước nữa.
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi tiểu súc sinh, có bản lĩnh thì đi ra, không cần phải trốn trong đó làm rùa đen rút đầu!” Thái Tử Hỉ hận tới nghiến răng nghiến lợi, chửi ầm về phía Diệp Húc.
Già La Minh Tôn trên đầu vai, chó đen nhỏ đứng lên, ngạo nghễ quần hùng: “Tiểu súc sinh mắng ai?”
“Tiểu súc sinh mắng…” Thái Tử Hỉ vừa nói ra, lập tức tỉnh ngộ, tức giận tới da mặt phát tím, hắn đầu óc mê muội vì tức giận, không ngờ bị một con chó chiếm tiện nghi, suýt nữa hộc máu.
“Ngươi là chó chết!” Hạo Thiên Khuyển đắc ý dạt dào, nâng chân trước lên chỉ vào hắn nói.
Thái Tử Hỉ giận dữ kêu lên một tiếng, hận không thể lao ra lập tức, chém con chó này thành bảy tám mảnh.
Đông Hoàng Mục hừ lạnh một tiếng, thanh âm thản nhiên truyền ra, hạ giọng nói: “Diệp huynh, ngươi để một con chó đi ra mắng chửi người, đây là hành vi quân tử nên làm sao?”
“Ngươi cũng là chó chết!” Chó đen nhỏ cười ha hả, bộ dạng làm tức chết người không đền mạng.
Đông Hoàng Mục sắc mặt xanh mét, nắm chặt tay, trong lòng giận dữ, lập tức buông tay ra, sắc mặt khôi phục nguyên trạng, khẽ cười nói: “Ta sao có thể chấp nhặt với một đầu súc sinh? Diệp huynh nếu ngươi là đại trượng phu, liền đường đường chính chính đi ra ngoài. Ta với ngươi công bình quyết một trận tử chiến! Các vị tiền bối đều là cao nhân, sẽ không can thiệp. Hay là Diệp huynh ngươi sợ?”
Con chó đen nhỏ kéo theo xích sắt nhảy lên đầu Già La Minh Tôn, đứng lên trên cười lạnh nói: “Chó chết, ngươi giỏi thì tiến vào đây? Lão tử đấu một mình với ngươi! Lão tử đánh cho ngươi ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi, đánh cho ngươi răng rụng đầy đất, mắt đầy sao!”
Đông Hoàng Mục hai tay run rẩy, hít dài một hơi, điềm nhiên nói: “Hay hay, ta vừa lúc thiếu một tấm da chó…”
“Ít nói nhảm, có bản lĩnh tiến vào solo với ta!”
Đông Hoàng Mục sắt mặt đỏ lên, lão giả mặt thẹo Thái Dương thần cung bên cạnh trầm giọng nói: “Mục nhi không lên tức giận, người tu luyện chúng ta, đầu tiên phải là ổn định tâm chí mình, luyện cho nội tâm tới mức trời sụp cũng không được sợ hãi…”
“Lão già kia, có bản lĩnh thì tiến vào solo với lão tử!”
Hạo Thiên Khuyển ngẩng cao đầu, khí thế hiên ngang, hướng hắn khiêu chiến nói: “Lão tử đánh không lại ngươi, lão tử là chó chết, ngươi không dám tiến vào, ngươi là chó chết!”
Vị lão giả thái dương thần cung kia kêu lên một tiếng tức giận tới miệng phun ra máu tươi, hóa thành một đầu hỏa long, hắn là do bị thương trước rồi, bị con chó này mắng chửi, không đè ép được thương thế.
“Tịch mịch nha, thế gian này không ngờ không có ai là địch thủ của lão tử, chẳng lẽ ta đã đứng trên đỉnh phong vu đạo, thiên hạ vô địch sao?” Hạo Thiên Khuyển này đứng trên đỉnh đầu Già La Minh Tôn, nó cúi đầu thở dài nói, một cỗ gió mát thổi tới, làm lông mao trên trán nó lòe lòe sáng lên.
Hạ gia và cường giả các đại thánh địa khác tức giận hừ lên không ngừng, sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi, nếu là bị Ứng Tông Đạo khiêu khích cũng đành. Bọn họ không dám ứng chiến cũng thôi, nhưng lúc này hướng bọn họ khiêu chiến, không ngờ lại là một con chó nhỏ màu đen, răng sữa còn chưa dài ra. Trong lòng bọn họ nghẹn khuất vạn phần, dường như bị người ta dùng máu huyết của con chó đen này tưới từ đầu tới chân vậy.
“Khiếu Thiên này há mồm, có thể nuốt hàng ngàn thiên binh thiên tướng, ngay cả các tiền bối tam bất diệt cảnh cũng bị ngươi mắng hộc máu.”
Diệp Húc không khỏi tán thưởng cười nói: “Minh Tôn, ngươi có nắm chắc thu được thuần dương linh mạch này không?”
“Đây là đương nhiên, lão đệ, lão ca ca ta tốt xấu gì cũng là cường giả tam bất diệt cảnh. Thuần dương linh mạch bậc chín, uy năng tuy mạnh, những linh mạch bị phát nát thành hơn mười đoạn, thu chúng nó không nói chơi!”
Già La Minh Tôn lúc này khiêng linh cữu thanh đăng đi ra, quan tài mở ra, bị hắn toàn lực thúc dục. Quan tài đen hô lên một tiếng biến thành hơn mười dặm, chụp xuống thuần dương linh mạch này.
Thuần dương linh mạch hình dạng cự long đang giương nanh múa vuốt, chống lại linh cữu thanh đăng, cũng không thể thoát được lực hút trong linh cữu thanh đăng của Già La Minh Tôn. Dần dần nó bị kéo tới thân hình thẳng tắp, hướng tới quan tài đen mà bay đi.
Ầm!
Các cường giả đại thánh địa nhân cơ hội tế khởi thiên đỉnh, liên tục phá vỡ hai đạo hoa văn khí tức vu hoàng. Già La Minh Tôn vội vàng buông tha thu thuần dương linh mạch này, hợp lực với đám người Diệp Húc té khởi kim tiễn nghệ hoàng, bức lui bọn họ.
Cứ như vậy, hết lần này tới lần khác, Diệp Húc cũng không khỏi phát sầu, những người này hiển nhiên là đã biết được khuyết điểm của hắn. Nếu Già La Minh Tôn thu đi linh mạch, những người này rất có thể nhân cơ hội tiến vào phạm vi tế đàn. Nếu bọn họ tiến vào tế đàn, khi đó chỉ sợ là tử kỳ của đám người Diệp Húc. Bởi vậy Già La Minh Tôn chỉ có thể buông tha thu thập linh mạch, chống cự lại bọn họ xâm lấn.
“Diệp huynh, tại hạ có cái đề nghị.”
Đông Hoàng Mục đứng lên, cất cao giọng nói: “Ngươi có thể thu một thuần dương linh mạch, sau đó xoay người rời đi, chúng ta tuyệt không ngăn trở ngươi. Sau này nếu gặp nhau, chúng ta sẽ là đại địch không chết không ngừng. Nhưng hôm nay, ta buông tha ngươi một con đường sống, ý của ngươi như thế nào?”
Diệp Húc mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Đông Hoàng huynh, ngươi nói ra những lời này, chính ngươi tin sao?”
Đông Hoàng Mục giật mình, phía sau chậm rãi dâng lên một vầng đại nhật, bên trong mặt trời chói chang tam túc kim ô bay vút lên thét dài, tản mát ra khí tức vô cùng cao quý, vô cùng trang nghiêm, đây là huyết mạch thiên đế!
Thanh âm của hắn phát ra ẩn chứa một loại kiêu ngạo, thản nhiên nói: “Tin, đương nhiên phải tin. Ta Đông Hoàng gia chính là Thiên Đế thế gia, hào quang vinh quang, Thái Dương Thần Cung ta lại là đệ nhất thần cung của ma đạo, thế gian không có môn phái nào, thế gia nào có thể so sánh với Đông Hoàng gia ta, có thể sánh ngang Thái Dương thần cung. Truyền nhân của môn phái, thế gia này, lời của hắn, đó là thiên lý, ta làm sao mà không tin?”
Diệp Húc khoanh chân ngồi xuống, phía sau một vầng mặt trời mềm rủ dâng lên. Một gốc cây ngọc thụ trong mặt trời chói chang dâng lên, thụy khí ngăn cản, hào quang chiếu rọi bốn phía, tản mát ra khí tức sinh mạng tới cực điểm. Nó giao thoa với đại nhật phía sau lưng Đông Hoàng Mục, trên bầu trời giống như dâng lên hai vầng mặt trời chói chang, hào quang tranh đoạt lẫn nhau, muốn che lấy hào quang của đối phương xuống dưới.
Diệp Húc nhìn phía sau Đông Hoàng Mục, mỉm cười nói: “Thiên đế thế gia? Thật có lỗi, ta không tin.”
Đông Hoàng Mục gắt gao nhìn thẳng vào đại nhật phía sau hắn, sắc mặt âm tình bất định. Lão già mặt thẹo của Thái dương thần cung trên mặt trở nên vô cùng âm hàn, giọng the thé nói: “Hạo Thiên Đại Nhật chân kinh! Tiểu tử, ngươi lấy được bí mật bất truyền của Thái Dương Thần Cung ta ở đâu? Hôm nay bất kể thế nào, ngươi cũng phải chết!”
/1054
|