Lộ Dao Già cùng hai nữ đệ tử Hàn Nguyệt cung cất bước đi vào bên trong hành cung Nghệ Hoàng, các cường giả các thánh địa liếc nhau, đứng dậy, đi theo các nàng vào trong hành cung.
“Diêp huynh, chúng ta muốn đi vào hay không?” Bạch Nam Hiên nhỏ giọng nói.
Diệp Húc cân nhắc một chút, lắc đầu nói: “Nơi này tuyệt thế cường giả nhiều lắm, tùy tiện một người chúng ta cũng không phải là đối thủ. Chỉ tính lão quái vật tam bất diệt cảnh đã có tới bảy tám người rồi, cường giả tam tướng cảnh có tới mười mấy người, long xà hỗn tạp. Ta phỏng chừng, nghệ hoàng hành cung kỳ thực cũng không có bảo vật gì trọng yếu. Chúng ta tốt nhất là không nên tham dự vào vũng nước đục này, thanh thản ổn định ở bên ngoài cướp đoạt một ít bảo vật thì hơn…”
“Chu Thiên Tinh Cung Thạch sư huynh, không biết lệnh đệ có mạnh khỏe hay không?”
Thái Tử Hỉ cười ha ha một cái, không biết vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái, hướng Thạch Tinh Hải cười nói: “Trong Bàn Hoàng Lăng, Lý mỗ đã từng chứng kiến đệ đệ Thạch Tinh Vân, lệnh đệ cảnh ngộ không ổn đâu. Bị Diệp huynh nắm trong tay, thậm chí còn bị tiểu quang minh thánh địa Đàm Phương Sơn Đàm huynh đánh cho bị thương.”
Thạch Tinh Hải và nhiều cao thủ của Chu Thiên Tinh Cung đang định tiến vào nghệ hoàng hành cung, nghe vậy lập tức dừng lại, ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Húc sắc mặt tức giận, âm trầm đáng sợ.
“Diệp phong chủ, xá đệ trẻ người non dạ, nếu có nơi nào mạo phạm, xin mời Diệp phong chủ rộng lượng.”
Thạch Tinh Hải trên mặt hiện lên một đạo thanh quang, lập tức khôi phục lại như cũ, nhìn về phía Diệp Húc, như cười như không nói: “Không biết Diệp phong chủ muốn cái gì, mới có thể thả xá đệ ra đây?”
Diệp Húc trong lòng trầm xuống, biết Thạch Tinh Vân ở trong tay hắn, ngoại trừ Thái Tử Sơ thì đó là Thái Tử Hỉ. Thái Tử Sơn đã chết, bị Thủy hoàng đế mượn xác hoàn hồn, hắn vẫn không có để chuyện này ở trong lòng, tuy nhiên lại xem nhẹ Thái Tử Hỉ rồi.
Thái Tử Hỉ có thể chạy trốn trong tay Thái Tử Sơ, thực lực không kém, người này nhìn giống như quân tử đôn hậu vô cùng, giống như một thế hệ minh quân. Nhưng tâm cơ của hắn không kém so với Thái Tử Sơ, lúc này nhắc lại chuyện xưa đơn giản là tạo thêm phiền toái cho Diệp Húc. Hơn nữa phiền phức không chỉ có một.
“Không biết đệ tử tiểu quang minh thánh địa của ta, Đàm Phượng Sơn ở nơi nào?”
Một trưởng giả tiểu quang minh thánh địa nghe thấy vậy, vọt tới, đằng đằng sát khí cười lạnh nói “Mong rằng Diệp phong chủ có thể thông báo cho ta một tiếng.”
Thái Tử Hỉ vẻ mặt mang theo bi ai cực độ, rơi lên nói: “Đáng thương Đàm huynh và Diệp huynh công bình đánh giá, kỹ kém một bậc, không chỉ bị Diệp huynh đánh thành thịt vụn, thậm chí ngay cả nguyên thần Quỳ Ngưu và Cú Mang đã bị Diệp huynh nuốt trọn. Đàm huynh Cú Mang nguyên thần, hẳn là nguyên thần tiên thiên ngũ hành của Úc Khánh Sơn Úc huynh đi? Đáng thương, Úc Khánh Sơn huynh đệ chết thảm trong tay Diệp huynh, thậm chí ngay cả người kế thừa di chí của hắn Đàm Phượng Sơn Đàm huynh cũng không thể trốn thoát khỏi vận rủi này. Hai vị nhân tài kiệt xuất, cứ như vậy mà ngã xuống, thật sự làm cho người ta phải rơi lệ than tiếc…”
Nhiều cao thủ của tiểu quang minh thánh địa sắc mặt âm trầm, một cỗ sát khí phóng lên trên cao.
Thái Tử Hỉ lắc đầu cảm thán, thở dài nói: “Diệp huynh tu luyện nguyên thủy vạn hóa quy nguyên kinh của nguyên thủy yêu tông, so với yêu tông thất thánh còn muốn cao minh hơn, quả thực là làm cho người ta chậc chậc lấy làm kỳ. Hơn nữa Diệp huynh cửu chuyển nguyên công cũng tu luyện tới hoàn cảnh cao thâm vô cùng, vạn kiếp vô lượng tâm kinh cũng tu luyện tới độ cao làm người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối. Diệp huynh một người kiêm nhiều pháp môn, còn có thể tinh tiến như vậy, khiến cho Lý mỗ không thể không kính nể.”
“Tiểu bối, ngươi tu luyện nguyên thủy vạn hóa quy nguyên kinh của yêu tông ta? Khó trách tu vi của ngươi lại tăng vọt nhanh chóng như vậy, từ một hạng người vô danh tiểu tốt nhảy thành vu sĩ tam dương cảnh!” Ba lão yêu quái tam tướng cảnh nguyên thủy yêu tông nghe vậy, lập tức dừng chân, ánh mắt như điện, nhìn thẳng về phía Diệp Húc.
Cao thủ vạn kiếp môn cũng dừng lại, bộ mặt âm trầm.
Diệp Húc thầm nhủ không ổn, những thánh địa này quan hệ vốn cực kỳ tinh tế, tuy rằng biết rõ Diệp Húc thân mang trọng bảo, nhưng ngại một khối thân ngoại hóa thân của “Ứng Tông Đạo” trong tử phủ của hắn, bởi vậy tính toán liệu sự mà làm việc.
Tuy nhiên hiện giờ Diệp Húc làm cái gì đều bị Thái Tử Hỉ điểm ra, những thánh địa này chỉ sợ không chịu nổi.
Chỉ nghe thấy Thái Tử Hỉ tiếp tục lẩm bẩm lầu bầu, cảm thán vô cùng nói: “Diệp huynh thân kiêm tâm pháp các đại thánh địa, thực lực mạnh mẽ đáng sợ, Thiên Nhân Tông Dư Nhân Kiệt Dư sư huynh tu vi cao thâm cỡ nào, không ngờ cũng thua trong tay Diệp huynh, thi cốt không còn, bị chết vô cùng thê thảm, làm cho người ta cảm thán không ngừng. Ta còn nghe nói, Hạ gia vài vị thiên tài cũng thua dưới ta Diệp huynh, khiến Diệp huynh đạt được tâm pháp của Hạ gia, thậm chí còn luyện chế chín khẩu đại đỉnh, Hạ Tùng Giang tiền bối cũng thua ở trong tay hắn, ôm hận mà đi.”
Hắn cảm thán nói: “Diệp huynh thật như có trời trợ giúp, một người độc chiếm kho báu Tây Hoàng, đạt được Nam Thiên Môn, lại được hai vị công chúa Thiên Yêu Cung ưu ái, tương lai trở thành con rể Thiên Yêu Cung, tay lại cầm kho báu Tây Hoàng, bảo vật trong đó tùy hắn lấy, thực sự làm cho người ta cực kỳ hâm mộ không ngừng. Thậm chí nói không chừng còn có thể luyện chế cửu đỉnh mới, thay thế Hạ gia cửu đỉnh cũng không phải là không có khả năng.”
Thiên Nhân Tông và các môn phái khác lúc này cũng bất chấp tiến vào hành cung nghệ hoàng, tất cả đều dừng lại. Mấy vị cường giả Trung Châu Hạ gia liếc mắt nhìn nau, ngăn lại đám người Lộ Dao Già, hướng Diệp Húc nhìn lại, trưởng lão tam bất diệt cảnh già nhất như cười như không nói: “Diệp phong chủ, Hạ gia đệ tử chúng ta giao thủ với ngươi, bị thua thân tử, kỹ không bằng người cũng không có gì đánh trách. Tuy nhiên mong rằng phong chủ có thể giao ra tâm pháp và vu bảo Hạ gia, miễn cho bị thương tới hòa khí của Trung Châu Hạ gia và Hoàng Tuyền ma tông.”
Hắn nhìn thẳng vào mi tâm tử phủ của Diệp Húc, cười ha hả nói: “Ứng Tông chủ, ngươi nói đề nghị này của Hạ mỗ thế nào?”
Ý tứ của hắn không thể nghi ngờ là Diệp Húc giao ra cửu đỉnh bản thân luyện chế, sau đó hủy bỏ tâm pháp Hạ gia mà Diệp Húc tu luyện.
Một vị lão giả của Vạn Kiếp Môn đứng ra, thanh âm già nua, gật đầu nói: “Không sai, Ứng tông chủ, ngươi tuy rằng rất mạnh, nhưng hiện giờ, chúng ta liên kết lại, dễ dàng có thể trấn tử được ngươi. Mong rằng Ứng tông chủ không nên cậy mạnh. Vạn kiếp môn ta không phải là bức người quá đáng, chỉ hy vọng Ứng tông chủ có thể chủ trì công đạo, phế bỏ vạn kiếp vô lượng tâm kinh trên người tiểu tử này đi.”
“Ngoài trừ vạn kiếp vô lượng tâm kinh còn có cửu chuyển nguyên công của tiểu quang minh thánh địa ta.”
“Nguyên thủy vạn hóa quy nguyên kinh chính là bí mật bất truyền của nguyên thủy yêu tông ta, làm sao có thể truyền tới tay người ngoài chứ?”
“Còn mời Diệp phong chủ giao ra xá đệ, không cần làm tổn hại tới thể diện hai nhà Tinh Cung và Hoàng Tuyền ma tông.”
“Còn có kho báu Tây Hoàng Nam Thiên Môn! Một tòa kho báu Tây Hoàng, chỉ sợ không kém hành cung nghệ hoàng là bao nhiêu, loại bảo vật này phải là người có đức có tài mới có thể giữ. Hoàng Tuyền Ma Tông các ngươi có một đệ tử như vậy, quả thực làm mất thể diện của Hoàng Tuyền Ma Tông, mong rằng Ứng sư huynh giao ra Nam Thiên Môn!”
…
Bạch Nam Hiên nhìn xem mà nghẹn họng trân trối, hắn trăm vạn lần không ngờ, Diệp Húc lại làm ra nhiều chuyện long trời lở đất như vậy. Không ngờ hắn gần như đắc tội với tất cả thánh địa chính yêu ma, trong lòng âm thầm nói: “Thế nhân đúng là hiểu lầm Diệp huynh quá sâu, thực sự quá sâu, bọn họ làm sao biết được. Diệp huynh lưng đeo nhiều ủy khuất, bản tâm ta sáng như trăng, thế nhưng không biết làm sao…”
Ba nữ đệ tử Hàn Nguyệt Cung Lộ Dao Già thì mở lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn Diệp Húc, các nàng hồn nhiên cũng không dự đoán được biến cố này. Hiện giờ tính trọng yếu của Diệp Húc đối với các thánh địa hiển nhiên vượt qua chú ý với ba người các nàng. Lộ Dao Già liên tục nhìn coi, hào quang trong mắt chớp động, không biết trong lòng đang nghĩ tới cái gì.
“Khụ khụ, chư vị, các ngươi muốn phế bỏ nhất thần phân hóa, cửu chuyển nguyên công, vạn kiếp vô lượng tâm kinh và nhiều tâm pháp khác của ta, đây không phải là muốn phế bỏ tu vi của Diệp mỗ, bố trí ta vào chỗ chết sao?”
Diệp Húc nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Trong địa phương như bắc hải bí cảnh này, phế bỏ tu vi, chỉ sợ ta lập tức sẽ bị khí tức của Thái Hoàng Thiên giới và uy áp của Nghệ Hoàng đè chết! Hơn nữa Nam Thiên Môn là vật của Diệp mỗ, chư vị muốn ta giao ra Nam Thiên Môn, ha hả, đây không phải là muốn cướp đoạt hay sao? Chư vị đều là người có danh dự và uy tín, chẳng lẽ muốn động thủ với một vãn bối như ta sao?”
“Diệp phong chủ, nơi này không có phần cho ngươi nói.”
Hạ gia trưởng lão thản nhiên nói: “Lão phu đang nói chuyện với Ứng sư huynh, ngươi không có tư cách mở miệng. Ứng sư huynh, còn mời các hạ cho những thánh địa chúng ta một công đạo, nếu không đừng trách chúng ta xé rách thể diện, đánh chết hóa thân của Ứng sư huynh tại đây!”
“Ứng sư huynh có một sư đệ như vậy, thật sự là sư môn bất hạnh, không bằng khiến ta giúp Ứng sư huynh thanh lý môn hộ, diệt trừ bại hoại giang hồ này.”
“Không sai, Ứng sư huynh đừng vì một giang hồ bại hoại mà hủy đi một đời anh danh của mình.”
Mở miệng nói chuyện đều là các cường giả đại thánh địa, thấp nhất cũng là đại vu tam tướng cảnh, những người này tùy tiện đưa ra một vị, dậm một chân cũng đủ là cho giang hồ run rẩy. Bọn họ ra mặt nói chuyện, cho dù là một thánh địa cũng phải nhân nhượng ba phần, cấp vài phần thể diện.
Lúc này Già La Minh Tôn tránh ở bên trong mi tâm Diệp Húc, trong lòng lo sợ bất an, thầm nói không ngừng: “Con bà nó, lần này nguy rồi, không xong, ta nguyên tưởng rằng Đại Minh Tôn Vương như lão tử ta tiếng đã xấu rồi, bởi vậy mới nhờ lên trên người tiểu tử này. Không nghĩ tới tiểu tử này trình độ hỗn độn còn trên cả lão tử nữa! Những tên khốn khiếp này nếu đồng loạt ra tay mà nói, chỉ sợ ngay cả lão tử cũng bị đánh cho tan xương nát thịt…”
“Ứng sư huynh, ngươi suy xét thế nào?”
Hạ gia trưởng lão tam bất diệt cảnh bước lên trước một bước, phía sau thiên đỉnh kêu lên ông ông, đè sụp hư không, chỉ thấy bên đỉnh một khối không gian văn lên tung tóe, thản nhiên nói: “Giao ra Nam Thiên Môn phế bỏ tiểu tử này, mọi người về sau hòa khí. Không giao ra Nam Thiên Môn, không phế bỏ tiểu tử này, sau này Hoàng Tuyền Ma Tông là địch của Trung Châu hạ gia ta, là địch của tất cả thánh địa!”
“Chư vị, cần gì phải bức người quá đáng?”
Diệp Húc ánh mắt lay động khắp nơi, tìm kiếm lối thoát thân, chỉ thấy bốn phương tám hướng đã bị những cao thủ tế khởi bất diệt chi bảo, tam tướng chi bảo trấn áp hư không. Thiên đỉnh bao lại toàn bộ hành cung nghệ hoàng, thậm chí ngay cả không gian cũng bị giam cầm.
Đừng nói là hắn, cho dù là một đại vu tam bất diệt cảnh, cho dù là Già La Minh Tôn toàn lực ra tay căn bản cũng không có khả năng chạy thoát.
“Các mươi muốn chết sao? Diệp mỗ hôm nay sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Diệp Húc lúc này đã điên lên rồi, quát một tiếng, Nam Thiên Môn từ trên trời giáng xuống, dựng thẳng trước mặt mọi người. Kho báu Tây Hoàng rốt cuộc lại lộ ra trước mặt mọi người.
Ông!
Một quan tài màu đen đột nhiên hiện ra trước Nam Thiên Môn, Diệp Húc nhìn chung quanh một vòng, cười lạnh nói: “Một đám lão già kia, chỉ biết ỷ thế hiếp người. Hôm nay Diệp mỗ sẽ cho hết thảy các ngươi đi thấy tổ sư!”
“Diêp huynh, chúng ta muốn đi vào hay không?” Bạch Nam Hiên nhỏ giọng nói.
Diệp Húc cân nhắc một chút, lắc đầu nói: “Nơi này tuyệt thế cường giả nhiều lắm, tùy tiện một người chúng ta cũng không phải là đối thủ. Chỉ tính lão quái vật tam bất diệt cảnh đã có tới bảy tám người rồi, cường giả tam tướng cảnh có tới mười mấy người, long xà hỗn tạp. Ta phỏng chừng, nghệ hoàng hành cung kỳ thực cũng không có bảo vật gì trọng yếu. Chúng ta tốt nhất là không nên tham dự vào vũng nước đục này, thanh thản ổn định ở bên ngoài cướp đoạt một ít bảo vật thì hơn…”
“Chu Thiên Tinh Cung Thạch sư huynh, không biết lệnh đệ có mạnh khỏe hay không?”
Thái Tử Hỉ cười ha ha một cái, không biết vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái, hướng Thạch Tinh Hải cười nói: “Trong Bàn Hoàng Lăng, Lý mỗ đã từng chứng kiến đệ đệ Thạch Tinh Vân, lệnh đệ cảnh ngộ không ổn đâu. Bị Diệp huynh nắm trong tay, thậm chí còn bị tiểu quang minh thánh địa Đàm Phương Sơn Đàm huynh đánh cho bị thương.”
Thạch Tinh Hải và nhiều cao thủ của Chu Thiên Tinh Cung đang định tiến vào nghệ hoàng hành cung, nghe vậy lập tức dừng lại, ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Húc sắc mặt tức giận, âm trầm đáng sợ.
“Diệp phong chủ, xá đệ trẻ người non dạ, nếu có nơi nào mạo phạm, xin mời Diệp phong chủ rộng lượng.”
Thạch Tinh Hải trên mặt hiện lên một đạo thanh quang, lập tức khôi phục lại như cũ, nhìn về phía Diệp Húc, như cười như không nói: “Không biết Diệp phong chủ muốn cái gì, mới có thể thả xá đệ ra đây?”
Diệp Húc trong lòng trầm xuống, biết Thạch Tinh Vân ở trong tay hắn, ngoại trừ Thái Tử Sơ thì đó là Thái Tử Hỉ. Thái Tử Sơn đã chết, bị Thủy hoàng đế mượn xác hoàn hồn, hắn vẫn không có để chuyện này ở trong lòng, tuy nhiên lại xem nhẹ Thái Tử Hỉ rồi.
Thái Tử Hỉ có thể chạy trốn trong tay Thái Tử Sơ, thực lực không kém, người này nhìn giống như quân tử đôn hậu vô cùng, giống như một thế hệ minh quân. Nhưng tâm cơ của hắn không kém so với Thái Tử Sơ, lúc này nhắc lại chuyện xưa đơn giản là tạo thêm phiền toái cho Diệp Húc. Hơn nữa phiền phức không chỉ có một.
“Không biết đệ tử tiểu quang minh thánh địa của ta, Đàm Phượng Sơn ở nơi nào?”
Một trưởng giả tiểu quang minh thánh địa nghe thấy vậy, vọt tới, đằng đằng sát khí cười lạnh nói “Mong rằng Diệp phong chủ có thể thông báo cho ta một tiếng.”
Thái Tử Hỉ vẻ mặt mang theo bi ai cực độ, rơi lên nói: “Đáng thương Đàm huynh và Diệp huynh công bình đánh giá, kỹ kém một bậc, không chỉ bị Diệp huynh đánh thành thịt vụn, thậm chí ngay cả nguyên thần Quỳ Ngưu và Cú Mang đã bị Diệp huynh nuốt trọn. Đàm huynh Cú Mang nguyên thần, hẳn là nguyên thần tiên thiên ngũ hành của Úc Khánh Sơn Úc huynh đi? Đáng thương, Úc Khánh Sơn huynh đệ chết thảm trong tay Diệp huynh, thậm chí ngay cả người kế thừa di chí của hắn Đàm Phượng Sơn Đàm huynh cũng không thể trốn thoát khỏi vận rủi này. Hai vị nhân tài kiệt xuất, cứ như vậy mà ngã xuống, thật sự làm cho người ta phải rơi lệ than tiếc…”
Nhiều cao thủ của tiểu quang minh thánh địa sắc mặt âm trầm, một cỗ sát khí phóng lên trên cao.
Thái Tử Hỉ lắc đầu cảm thán, thở dài nói: “Diệp huynh tu luyện nguyên thủy vạn hóa quy nguyên kinh của nguyên thủy yêu tông, so với yêu tông thất thánh còn muốn cao minh hơn, quả thực là làm cho người ta chậc chậc lấy làm kỳ. Hơn nữa Diệp huynh cửu chuyển nguyên công cũng tu luyện tới hoàn cảnh cao thâm vô cùng, vạn kiếp vô lượng tâm kinh cũng tu luyện tới độ cao làm người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối. Diệp huynh một người kiêm nhiều pháp môn, còn có thể tinh tiến như vậy, khiến cho Lý mỗ không thể không kính nể.”
“Tiểu bối, ngươi tu luyện nguyên thủy vạn hóa quy nguyên kinh của yêu tông ta? Khó trách tu vi của ngươi lại tăng vọt nhanh chóng như vậy, từ một hạng người vô danh tiểu tốt nhảy thành vu sĩ tam dương cảnh!” Ba lão yêu quái tam tướng cảnh nguyên thủy yêu tông nghe vậy, lập tức dừng chân, ánh mắt như điện, nhìn thẳng về phía Diệp Húc.
Cao thủ vạn kiếp môn cũng dừng lại, bộ mặt âm trầm.
Diệp Húc thầm nhủ không ổn, những thánh địa này quan hệ vốn cực kỳ tinh tế, tuy rằng biết rõ Diệp Húc thân mang trọng bảo, nhưng ngại một khối thân ngoại hóa thân của “Ứng Tông Đạo” trong tử phủ của hắn, bởi vậy tính toán liệu sự mà làm việc.
Tuy nhiên hiện giờ Diệp Húc làm cái gì đều bị Thái Tử Hỉ điểm ra, những thánh địa này chỉ sợ không chịu nổi.
Chỉ nghe thấy Thái Tử Hỉ tiếp tục lẩm bẩm lầu bầu, cảm thán vô cùng nói: “Diệp huynh thân kiêm tâm pháp các đại thánh địa, thực lực mạnh mẽ đáng sợ, Thiên Nhân Tông Dư Nhân Kiệt Dư sư huynh tu vi cao thâm cỡ nào, không ngờ cũng thua trong tay Diệp huynh, thi cốt không còn, bị chết vô cùng thê thảm, làm cho người ta cảm thán không ngừng. Ta còn nghe nói, Hạ gia vài vị thiên tài cũng thua dưới ta Diệp huynh, khiến Diệp huynh đạt được tâm pháp của Hạ gia, thậm chí còn luyện chế chín khẩu đại đỉnh, Hạ Tùng Giang tiền bối cũng thua ở trong tay hắn, ôm hận mà đi.”
Hắn cảm thán nói: “Diệp huynh thật như có trời trợ giúp, một người độc chiếm kho báu Tây Hoàng, đạt được Nam Thiên Môn, lại được hai vị công chúa Thiên Yêu Cung ưu ái, tương lai trở thành con rể Thiên Yêu Cung, tay lại cầm kho báu Tây Hoàng, bảo vật trong đó tùy hắn lấy, thực sự làm cho người ta cực kỳ hâm mộ không ngừng. Thậm chí nói không chừng còn có thể luyện chế cửu đỉnh mới, thay thế Hạ gia cửu đỉnh cũng không phải là không có khả năng.”
Thiên Nhân Tông và các môn phái khác lúc này cũng bất chấp tiến vào hành cung nghệ hoàng, tất cả đều dừng lại. Mấy vị cường giả Trung Châu Hạ gia liếc mắt nhìn nau, ngăn lại đám người Lộ Dao Già, hướng Diệp Húc nhìn lại, trưởng lão tam bất diệt cảnh già nhất như cười như không nói: “Diệp phong chủ, Hạ gia đệ tử chúng ta giao thủ với ngươi, bị thua thân tử, kỹ không bằng người cũng không có gì đánh trách. Tuy nhiên mong rằng phong chủ có thể giao ra tâm pháp và vu bảo Hạ gia, miễn cho bị thương tới hòa khí của Trung Châu Hạ gia và Hoàng Tuyền ma tông.”
Hắn nhìn thẳng vào mi tâm tử phủ của Diệp Húc, cười ha hả nói: “Ứng Tông chủ, ngươi nói đề nghị này của Hạ mỗ thế nào?”
Ý tứ của hắn không thể nghi ngờ là Diệp Húc giao ra cửu đỉnh bản thân luyện chế, sau đó hủy bỏ tâm pháp Hạ gia mà Diệp Húc tu luyện.
Một vị lão giả của Vạn Kiếp Môn đứng ra, thanh âm già nua, gật đầu nói: “Không sai, Ứng tông chủ, ngươi tuy rằng rất mạnh, nhưng hiện giờ, chúng ta liên kết lại, dễ dàng có thể trấn tử được ngươi. Mong rằng Ứng tông chủ không nên cậy mạnh. Vạn kiếp môn ta không phải là bức người quá đáng, chỉ hy vọng Ứng tông chủ có thể chủ trì công đạo, phế bỏ vạn kiếp vô lượng tâm kinh trên người tiểu tử này đi.”
“Ngoài trừ vạn kiếp vô lượng tâm kinh còn có cửu chuyển nguyên công của tiểu quang minh thánh địa ta.”
“Nguyên thủy vạn hóa quy nguyên kinh chính là bí mật bất truyền của nguyên thủy yêu tông ta, làm sao có thể truyền tới tay người ngoài chứ?”
“Còn mời Diệp phong chủ giao ra xá đệ, không cần làm tổn hại tới thể diện hai nhà Tinh Cung và Hoàng Tuyền ma tông.”
“Còn có kho báu Tây Hoàng Nam Thiên Môn! Một tòa kho báu Tây Hoàng, chỉ sợ không kém hành cung nghệ hoàng là bao nhiêu, loại bảo vật này phải là người có đức có tài mới có thể giữ. Hoàng Tuyền Ma Tông các ngươi có một đệ tử như vậy, quả thực làm mất thể diện của Hoàng Tuyền Ma Tông, mong rằng Ứng sư huynh giao ra Nam Thiên Môn!”
…
Bạch Nam Hiên nhìn xem mà nghẹn họng trân trối, hắn trăm vạn lần không ngờ, Diệp Húc lại làm ra nhiều chuyện long trời lở đất như vậy. Không ngờ hắn gần như đắc tội với tất cả thánh địa chính yêu ma, trong lòng âm thầm nói: “Thế nhân đúng là hiểu lầm Diệp huynh quá sâu, thực sự quá sâu, bọn họ làm sao biết được. Diệp huynh lưng đeo nhiều ủy khuất, bản tâm ta sáng như trăng, thế nhưng không biết làm sao…”
Ba nữ đệ tử Hàn Nguyệt Cung Lộ Dao Già thì mở lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn Diệp Húc, các nàng hồn nhiên cũng không dự đoán được biến cố này. Hiện giờ tính trọng yếu của Diệp Húc đối với các thánh địa hiển nhiên vượt qua chú ý với ba người các nàng. Lộ Dao Già liên tục nhìn coi, hào quang trong mắt chớp động, không biết trong lòng đang nghĩ tới cái gì.
“Khụ khụ, chư vị, các ngươi muốn phế bỏ nhất thần phân hóa, cửu chuyển nguyên công, vạn kiếp vô lượng tâm kinh và nhiều tâm pháp khác của ta, đây không phải là muốn phế bỏ tu vi của Diệp mỗ, bố trí ta vào chỗ chết sao?”
Diệp Húc nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Trong địa phương như bắc hải bí cảnh này, phế bỏ tu vi, chỉ sợ ta lập tức sẽ bị khí tức của Thái Hoàng Thiên giới và uy áp của Nghệ Hoàng đè chết! Hơn nữa Nam Thiên Môn là vật của Diệp mỗ, chư vị muốn ta giao ra Nam Thiên Môn, ha hả, đây không phải là muốn cướp đoạt hay sao? Chư vị đều là người có danh dự và uy tín, chẳng lẽ muốn động thủ với một vãn bối như ta sao?”
“Diệp phong chủ, nơi này không có phần cho ngươi nói.”
Hạ gia trưởng lão thản nhiên nói: “Lão phu đang nói chuyện với Ứng sư huynh, ngươi không có tư cách mở miệng. Ứng sư huynh, còn mời các hạ cho những thánh địa chúng ta một công đạo, nếu không đừng trách chúng ta xé rách thể diện, đánh chết hóa thân của Ứng sư huynh tại đây!”
“Ứng sư huynh có một sư đệ như vậy, thật sự là sư môn bất hạnh, không bằng khiến ta giúp Ứng sư huynh thanh lý môn hộ, diệt trừ bại hoại giang hồ này.”
“Không sai, Ứng sư huynh đừng vì một giang hồ bại hoại mà hủy đi một đời anh danh của mình.”
Mở miệng nói chuyện đều là các cường giả đại thánh địa, thấp nhất cũng là đại vu tam tướng cảnh, những người này tùy tiện đưa ra một vị, dậm một chân cũng đủ là cho giang hồ run rẩy. Bọn họ ra mặt nói chuyện, cho dù là một thánh địa cũng phải nhân nhượng ba phần, cấp vài phần thể diện.
Lúc này Già La Minh Tôn tránh ở bên trong mi tâm Diệp Húc, trong lòng lo sợ bất an, thầm nói không ngừng: “Con bà nó, lần này nguy rồi, không xong, ta nguyên tưởng rằng Đại Minh Tôn Vương như lão tử ta tiếng đã xấu rồi, bởi vậy mới nhờ lên trên người tiểu tử này. Không nghĩ tới tiểu tử này trình độ hỗn độn còn trên cả lão tử nữa! Những tên khốn khiếp này nếu đồng loạt ra tay mà nói, chỉ sợ ngay cả lão tử cũng bị đánh cho tan xương nát thịt…”
“Ứng sư huynh, ngươi suy xét thế nào?”
Hạ gia trưởng lão tam bất diệt cảnh bước lên trước một bước, phía sau thiên đỉnh kêu lên ông ông, đè sụp hư không, chỉ thấy bên đỉnh một khối không gian văn lên tung tóe, thản nhiên nói: “Giao ra Nam Thiên Môn phế bỏ tiểu tử này, mọi người về sau hòa khí. Không giao ra Nam Thiên Môn, không phế bỏ tiểu tử này, sau này Hoàng Tuyền Ma Tông là địch của Trung Châu hạ gia ta, là địch của tất cả thánh địa!”
“Chư vị, cần gì phải bức người quá đáng?”
Diệp Húc ánh mắt lay động khắp nơi, tìm kiếm lối thoát thân, chỉ thấy bốn phương tám hướng đã bị những cao thủ tế khởi bất diệt chi bảo, tam tướng chi bảo trấn áp hư không. Thiên đỉnh bao lại toàn bộ hành cung nghệ hoàng, thậm chí ngay cả không gian cũng bị giam cầm.
Đừng nói là hắn, cho dù là một đại vu tam bất diệt cảnh, cho dù là Già La Minh Tôn toàn lực ra tay căn bản cũng không có khả năng chạy thoát.
“Các mươi muốn chết sao? Diệp mỗ hôm nay sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Diệp Húc lúc này đã điên lên rồi, quát một tiếng, Nam Thiên Môn từ trên trời giáng xuống, dựng thẳng trước mặt mọi người. Kho báu Tây Hoàng rốt cuộc lại lộ ra trước mặt mọi người.
Ông!
Một quan tài màu đen đột nhiên hiện ra trước Nam Thiên Môn, Diệp Húc nhìn chung quanh một vòng, cười lạnh nói: “Một đám lão già kia, chỉ biết ỷ thế hiếp người. Hôm nay Diệp mỗ sẽ cho hết thảy các ngươi đi thấy tổ sư!”
/1054
|