Yêu vương Kiềm Hải khi ở trong đại hội trừ ma ngoài Ân Khư kia chính là một thế lực lớn nhất, có thể sánh ngang với đám người Thái tử Hỉ Dư Nhân Kiệt. Mười một vị yêu vương, mười một vị Đại vu, uy phong biết bao, nở mày nở mặt biết bao? Nhưng giờ phút này, tứ đại yêu vương đã lần lượt chết thảm, ba kẻ chết trong tay Diệp Húc, mà Ngạc Yêu Vương thì khi chạy trốn bị long khí trong hoàng lăng trực tiếp đè chết.
Bảy vị yêu vương còn lại lâm vào trầm mặc. Bọn họ vốn tưởng đám người Diệp Húc chỉ là những quả hồng mềm, muốn bóp muốn nắm thế nào liền bóp như thế, muốn tạo thành bộ dáng gì thì tạo thành bộ dáng đó.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ thực lực của Diệp Húc lại tăng lên lợi hại như thế, đạt tới trình đột một chiêu giết chết yêu vương, đối mặt với bọn họ gần như là một loại ưu thế nghiền ép xuống!
Đám yêu vương ở đây thì Viên Thiên Công có tu vi cao nhất, thực lực mạnh nhất, chính là Đại vu yêu tộc Hợp Thể kỳ, sáu vị yêu vương còn lại đều nhìn hướng hắn.
Cả khuôn mặt Viên Thiên Công đều giấu dưới bộ lông tóc trắng như tuyết, không thấy rõ vẻ mặt như nào.
Hắn đột nhiên khẽ cười ha ha: “Một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà cũng dám bảo Viên gia gia thần phục, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi yêu vương Kiềm Hải ta đặt ở đâu…”
Thân hình Viên Thiên Công càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn, đã vượt qua Khoa Phụ chân thân của Khoa Phụ Man. Hắn ta hiện ra bản thể, chính là một con vượn lông trắng đầu đội trời chân đạp đất, những luồng sát khí hung bạo hiếu sát làm cho người ta hít thở không thông từ trên người hắn truyền đến.
Ầm!
Kim bổng chống trời, giống như một thanh trụ trời sừng sững, con vượn này hai tay cầm kim bổng, nhảy lên một cái, giống như trụ trời sụp xuống, đổ ập xuống Diệp Húc. Hắn ta vô cùng hung mãnh, tuy biết thực lực Diệp Húc tiến mạnh, nhưng vẫn không cam lòng chịu thua.
Diệp Húc đứng tại chỗ bất động, thân hình so với thân vượn của Viên Thiên Công, quả thật giống như một con kiến, nhỏ đến đáng thương, nhưng khí thế của hắn lại vượt xa con vượn Viên Thiên Công hung ác đến cực điểm kia.
Phía sau hắn, mười hai quả nguyên thai giống như mười hai mặt trời chói chang, nguyên thần ngọc thụ tươi tốt bén rễ, vững vàng đâm vào trong mặt trời, hắn giống như Thần vương thống ngự chư thiên, trực tiếp lấy Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn nghênh đón, công kích ngay mặt Viên Thiên Công.
Số lần hắn sử dụng đạo ấn pháp này càng nhiều, thể ngộ Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn càng thêm sâu, uy lực phát ra càng hùng mạnh, chỉ thấy một đạo ấn pháp hắn đánh ra, bên trong bàn tay như nắm giữ một dương thiên thế giới, một vòng tồn tại như mặt trời bên trong thế giới!
Trong tay hắn, vầng mặt trời chói chang đó từ từ dâng lên, bên trong đó là đại lục hải dương sông núi rộng lớn vô ngần, còn có một tòa Hạo Hãn Thiên Cung, Đại thế giới nơi ở của Thần vương!
Keng!
Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn nghênh đón kim bổng của Viên Thiên Công, con vượn này bị chấn cho bay lên cao, lập tức tiếng vượn hót vang lên, kim bông vung đến như cuồng phong, tiếp tục đánh tới Diệp Húc.
Mỗi một kích của con bạo viên này đều có thể đánh nát núi lớn, đánh vỡ biển rộng, công kích mạnh, khiến Khoa Phụ Man so với cũng phải tự thẹn không bằng.
Nhưng mặc dù là công kích như cuồng phong mưa rào như thế cũng không thể làm gì được Diệp Húc. Hắn đứng tại chỗ, từ đầu đến cuối vẫn lấy Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn ngăn cản, lần nào cũng chấn cho Viên Thiên Công bắn lên.
Viên Thiên Công đánh ra chân hỏa, càng đánh càng hăng, hắn vung kim bổng nện xuống Diệp Húc, đột nhiên chỉ nghe một tiếng rầm truyền đến, kim bổng trong tay hắn đột nhiên vỡ nát, kiện trọng bảo này cũng là bị Diệp Húc chấn vỡ!
“Chết cho ta!”
Con vượn này há mồm rống giận, trong miệng phun ra một luồng sáng trắng, trông chớp mắt liền đi đến trước mặt Diệp Húc, đây rõ ràng là một dòng Kim Tinh khí vô cùng thô to!
Hắn ta đánh nát thân thể Kim Tinh Đồng Tử, cướp được nửa thân dưới của Kim Tinh Đồng Tử, đã sớm tế luyện thành một dòng bạch quang, lúc trước gian khổ tranh đấu với Diệp Húc chính là vì giờ phút này!
Đạo bạch quang này vừa lớn lại thuần khiết, chính là một kích toàn lực của hắn, định bắt hết tất cả đám người Diệp Húc, tiêu diệt sạch sẽ!
Kim Tinh khí vô cùng sắc bén, bổ nguyên thần, cắt thân thể, như không có gì. Hắn ta đa mưu túc trí, lòng dạ thâm trầm, một kích này đánh bất ngờ, quả thật vô cùng có thể chém chết tất cả đám người Diệp Húc!
“Viên Thiên Công, đầu Kim Tinh Đồng Tử ở trong tay ta, ngươi cho rằng ta không nghĩ đến thân thể nó ở trong tay ngươi? Ta đã sớm phòng bị chiêu thức ấy của ngươi rồi!”
Diệp Húc cười ha ha, trước người đột nhiên xuất hiện một tấm Kiến Mộc Long Chương, tấm Kiến Mộc Long Chương này của hắn so với tấm của Hắc Kiêu Vương còn to lớn hơn, uy năng còn mạnh hơn. Tấm Kiến Mộc Long Chương này tế lên, lập tức Mộc tinh khí vô tận vô biên lập tức tràn ngập, chỉ thấy cái quảng trường rộng lớn trước hoàng lăng này đột nhiên mọc ra vô số cây non xanh mượt cắm rễ nảy mầm từ trong nền đá, điên cuồng lớn lên, trong chớp mắt liền biến nơi đây thành một thế giới tràn ngập màu xanh, vô số cự mộc che trời, lắm cành nhiều lá, giống như một khu rừng rậm hoang dã đã tồn tại mấy vạn năm.
Xùy!
Đạo Kim tinh khí trong miệng Viên Thiên Công kia xông tới, cắt đứt đám cự mộc, lập tức lại có một đám khác mọc lên, vững vàng ngăn trở Kim Tinh khí.
Cây cối càng lúc càng lớn, lấp đầy quảng trường rộng lớn trước Bàn hoàng lăng này, nhét cho đầy ắp, đột nhiên vô số cái rễ lăng không khua lên, cuốn Viên Thiên Công và sáu đại yêu vương đi.
“Tên tiểu ma đầu này lợi hại, mọi người mau chạy!” Viên Thiên Công thấy không ổn, vội vàng nhảy dựng lên, rơi xuống trên một gốc đại thụ che trời, hình như linh vượn, liên tục nhảy đi, vừa thit riển Thiên Viên Cân Đấu Bộ, vừa không ngừng phun ra từng đạo Kim tinh khí, cắt nát những cái rễ quét đến.
Oành oành oành, những yêu vương khác hóa lại nguyên hình, chính là những con thú cực lớn, có có hải tộc cũng có lục sinh cự thú, lao thẳng đi trong khu rừng rậm nguyên thủy này.
Đột nhiên một con lam kình yêu vương không kịp tránh né, bị vô số cái rễ cây cuốn quanh cơ thể, chỉ thấy vài cái rễ cây như xúc tu đâm vào trong cơ thể hắn.
Lam Kình Yêu Vương kêu rên không ngừng, nguyên thần nhảy ra thân thể, há mồm phun từng dòng Tam Muội Chân Thủy, ăn mòn những cái rễ đâm vào trong cơ thể, lập tức lại có vô số cái rễ chen chúc tới, căn bản không thể hoàn toàn quét sạch được.
Trong chớp mắt, máu thịt quanh thân con yêu vương này liền bị vô số cái rễ hút sạch, hóa thành một bộ xương thật lớn, nguyên thần của hắn hóa thành cá voi, vẫn chưa có chết, bám lên bộ xương phóng lên cao, định thoát khỏi Kiến Mộc Long Chương.
Đột nhiên một bàn tay to hạ xuống, nhẹ nhàng chụp tới, liền bắt lấy nguyên thần của hắn trong tay, như đang bắt lấy một con cá nhỏ.
“Bà nội nó, Diệp Thiếu Bảo đã hoàn toàn biến thành một lão ma đầu không thể chống lại, mọi người liên thủ xông ra nào!” Hồ Tiên Nhi hóa thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, chín cái đuôi phía sau quét tới quét lui, đánh nát những cái tu, lớn tiếng hô lên.
Bốn vị yêu vương còn lại vội vàng chạy tới bên người ả, ngũ đại yêu vương đồng lòng hợp lực, tế chiếc quạt ba tiêu mà Hồ Tiên Nhi tìm được kia lên. Món dị bảo này chính là bảo vật dùng để quạt gió khi hoàng thất Đại Thương luyện đan, chỉ thấy quạt ba tiêu lớn như mây trời, đột nhiên quạt ra, lập tức vô số gốc cây cổ thụ bị nhổ tận gốc, bị quấy nát trong cơn lốc, hóa thành bột mịn.
“Tốt! Tiếp tục làm thế, chúng ta nhất định có thể thoát thân!”
Một con Huyền Quy già lưng đeo một cái mai rùa cực lớn thấy thế mừng rỡ, cười nói: “Diệp lão ma muốn chúng ta thần phục hắn, vốn không có khả năng. Hắn ta vạn lần không ngờ là chúng ta lại có loại dị bảo Tốn Phong Ba Tiêu Phiến này, có thể khắc chế Kiến Mộc Long Chương của hắn!”
Vù! Vù! Vù!
Năm vị yêu vương liên thủ tế Tốn Phong Ba Tiêu Phiến lên, không ngừng quạt đi, liều mạng lao đi phía trước, tính toán thoát thân, mà cánh rừng nguyên thủy này dường như vô cùng vô tận, bọn họ đã lao đi xa vài ngàn dặm rồi vẫn chưa đi đến cuối.
“Mẹ nó, đến cùng là sao thế này?”
Một vị yêu vương cả giận nói: “Quảng trường trước Bàn hoàng lăng nhiều nhất chỉ có phạm vi trăm dặm, sau chúng ta đã đi cả ngàn dặm rồi mà vẫn chưa tới cuối?”
Mà ở một phía khác, Viên Thiên Công liên tục thi triển Thiên Viên Cân Đấu Bộ, không tiếc hao mòn tu vi, cuối cùng cũng chạy ra khỏi cánh rừng nguyên thủy này.
Hắn ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy phía trước từng cây cột hồng như thịt đỉnh thiên lập địa, dựng thẳng ở cuối thế giới này.
Những cây cột đó có tổng cộng năm cái, thò ra khỏi những luồng thanh khí mênh mông, giống như kéo dài đến tận ngoài cửu thiên vân.
Viên Thiên Công thấy dị trạng đó, sắc mặt không khỏi kịch biến, sắc mặt như đất, dậm chân nói: “Nguy rồi, nguy rồi, toàn bộ chúng ta rơi vào trong lòng bàn tay hắn rồi!”
Hắn lập tức ý thức được, năm cây cột hồng như thịt kia rõ ràng là năm ngón tay của Diệp Húc, bọn họ vốn không phỉa ở ngoài Bàn hoàng lăng, mà là ở trong lòng bàn tay của Diệp Húc!
Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy trên đó hiện ra một vầng trăng sáng thật lớn, mặt trăng này to tới cực điểm, che khuất hơn nửa không trung.
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi không nhốt được ta!” Viên Thiên Công tức giận gầm lên, thân hình hóa thành một luồng sáng trắng, nhanh chóng bay ra ngoài năm cây cột kia.
Mà ở bên ngoài cánh rừng nguyên thủy này, Diệp Húc vẫn đứng tại chỗ như trước, nhưng ở tay trái hắn lại đang nắm một ấn pháp kỳ quái, đúng là một đạo Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn khác mà hắn lĩnh ngộ được từ pho tượng Bàn hoàng.
U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn!
Tay trái hắn nắm đạo ấn pháp này, Kiến Mộc Long Chương rơi vào trong lòng bàn tay hắn, biến đổi thành một thế giới vô cùng khổng lồ.
Cảnh tượng này cực kỳ huyền diều, mà ở trong mắt đám người Hiên Viên Quang lại không hề phức tạp.
Bọn họ đều thu đoạn quá trình đó trong mắt, lúc ấy Diệp Húc vẫn hóa ra bộ dáng như trước, chỉ là trong nháy mắt kích phát ra uy năng của Kiến Mộc Long Chương, bao phủ toàn bộ quảng trường hoàng lăng, khiến Kiến Mộc Long Chương hóa thành một rừng rậm nguyên thủy.
Sau đó Diệp Húc thi triển U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, trong lòng bàn tay xuất hiện một vầng trăng sáng, chỉ thấy long chương thu nhỏ lại, rơi vào trong vầng trăng kia, chỉ có vậy.
Đây là tác dụng kỳ lạ của U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, nắm U Thiên thế giới trong tay, khiến những người khác bị khống chế mà không biết. Đám người Viên Thiên Công Hồ Tiên Nhi khốn khổ liều mạng trong rừng rậm nguyên thủy, tìm kiếm đường ra, kỳ thật chỉ là đang loanh quanh trong lòng bàn tay Diệp Húc mà thôi.
Đột nhiên một tiếng vượn hót truyền đến, Viên Thiên Công một đường nhào lộn, cuối cùng cũng thoát khỏi phạm vi của U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, thân hình lập tức hóa lớn, lại hóa thành con vượn lông trắng oai phong lẫm lẫm kia, giận dữ hót lên liên tục, bỏ chạy ra phía ngoài.
Chuyện cho tới bây giờ, hào khí ác khí của hắn đều không cánh mà bay, căn bản không dám tiếp tục liều mạng với Diệp Húc nữa, mà là trốn đi, trốn được bao xa liền trốn!
“Viên Thiên Công, ngươi còn muốn chạy sao?”
Giọng nói của Diệp Húc truyền đến, Viên Thiên Công ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đỉnh đầu là bầu trời màu thịt hồng, xa xa có năm cây trụ trời cũng màu thịt hồng chống đỡ mảng thiên địa này, cũng là Diệp Húc ngay ở khi hắn chạy ra dùng tay phải thi triển U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, lại nhốt hắn vào bên trong thủ ấn.
Diệp Húc khẽ lật tay phải một cái, lòng bàn tay mở lên trên, Viên Thiên Công chỉ cảm thấy trời đất đảo ngược, vòm trời màu thịt hồng biến mất, hóa thành trời xanh mênh mông, một vầng trăng sáng treo cao, sắc mặt không khỏi suy sụp, bịch bịch liền quỳ lạy bên trong lòng bàn tay Diệp Húc, hô to: “Diệp phong chủ đừng vội hạ độc thủ, lấy đi tính mạng chư yêu Kiềm Hải chúng ta, chúng ta…”
Hắn ta chua xót nói: “Chúng ta, cam nguyện thần phục…”
Bảy vị yêu vương còn lại lâm vào trầm mặc. Bọn họ vốn tưởng đám người Diệp Húc chỉ là những quả hồng mềm, muốn bóp muốn nắm thế nào liền bóp như thế, muốn tạo thành bộ dáng gì thì tạo thành bộ dáng đó.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ thực lực của Diệp Húc lại tăng lên lợi hại như thế, đạt tới trình đột một chiêu giết chết yêu vương, đối mặt với bọn họ gần như là một loại ưu thế nghiền ép xuống!
Đám yêu vương ở đây thì Viên Thiên Công có tu vi cao nhất, thực lực mạnh nhất, chính là Đại vu yêu tộc Hợp Thể kỳ, sáu vị yêu vương còn lại đều nhìn hướng hắn.
Cả khuôn mặt Viên Thiên Công đều giấu dưới bộ lông tóc trắng như tuyết, không thấy rõ vẻ mặt như nào.
Hắn đột nhiên khẽ cười ha ha: “Một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà cũng dám bảo Viên gia gia thần phục, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi yêu vương Kiềm Hải ta đặt ở đâu…”
Thân hình Viên Thiên Công càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn, đã vượt qua Khoa Phụ chân thân của Khoa Phụ Man. Hắn ta hiện ra bản thể, chính là một con vượn lông trắng đầu đội trời chân đạp đất, những luồng sát khí hung bạo hiếu sát làm cho người ta hít thở không thông từ trên người hắn truyền đến.
Ầm!
Kim bổng chống trời, giống như một thanh trụ trời sừng sững, con vượn này hai tay cầm kim bổng, nhảy lên một cái, giống như trụ trời sụp xuống, đổ ập xuống Diệp Húc. Hắn ta vô cùng hung mãnh, tuy biết thực lực Diệp Húc tiến mạnh, nhưng vẫn không cam lòng chịu thua.
Diệp Húc đứng tại chỗ bất động, thân hình so với thân vượn của Viên Thiên Công, quả thật giống như một con kiến, nhỏ đến đáng thương, nhưng khí thế của hắn lại vượt xa con vượn Viên Thiên Công hung ác đến cực điểm kia.
Phía sau hắn, mười hai quả nguyên thai giống như mười hai mặt trời chói chang, nguyên thần ngọc thụ tươi tốt bén rễ, vững vàng đâm vào trong mặt trời, hắn giống như Thần vương thống ngự chư thiên, trực tiếp lấy Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn nghênh đón, công kích ngay mặt Viên Thiên Công.
Số lần hắn sử dụng đạo ấn pháp này càng nhiều, thể ngộ Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn càng thêm sâu, uy lực phát ra càng hùng mạnh, chỉ thấy một đạo ấn pháp hắn đánh ra, bên trong bàn tay như nắm giữ một dương thiên thế giới, một vòng tồn tại như mặt trời bên trong thế giới!
Trong tay hắn, vầng mặt trời chói chang đó từ từ dâng lên, bên trong đó là đại lục hải dương sông núi rộng lớn vô ngần, còn có một tòa Hạo Hãn Thiên Cung, Đại thế giới nơi ở của Thần vương!
Keng!
Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn nghênh đón kim bổng của Viên Thiên Công, con vượn này bị chấn cho bay lên cao, lập tức tiếng vượn hót vang lên, kim bông vung đến như cuồng phong, tiếp tục đánh tới Diệp Húc.
Mỗi một kích của con bạo viên này đều có thể đánh nát núi lớn, đánh vỡ biển rộng, công kích mạnh, khiến Khoa Phụ Man so với cũng phải tự thẹn không bằng.
Nhưng mặc dù là công kích như cuồng phong mưa rào như thế cũng không thể làm gì được Diệp Húc. Hắn đứng tại chỗ, từ đầu đến cuối vẫn lấy Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn ngăn cản, lần nào cũng chấn cho Viên Thiên Công bắn lên.
Viên Thiên Công đánh ra chân hỏa, càng đánh càng hăng, hắn vung kim bổng nện xuống Diệp Húc, đột nhiên chỉ nghe một tiếng rầm truyền đến, kim bổng trong tay hắn đột nhiên vỡ nát, kiện trọng bảo này cũng là bị Diệp Húc chấn vỡ!
“Chết cho ta!”
Con vượn này há mồm rống giận, trong miệng phun ra một luồng sáng trắng, trông chớp mắt liền đi đến trước mặt Diệp Húc, đây rõ ràng là một dòng Kim Tinh khí vô cùng thô to!
Hắn ta đánh nát thân thể Kim Tinh Đồng Tử, cướp được nửa thân dưới của Kim Tinh Đồng Tử, đã sớm tế luyện thành một dòng bạch quang, lúc trước gian khổ tranh đấu với Diệp Húc chính là vì giờ phút này!
Đạo bạch quang này vừa lớn lại thuần khiết, chính là một kích toàn lực của hắn, định bắt hết tất cả đám người Diệp Húc, tiêu diệt sạch sẽ!
Kim Tinh khí vô cùng sắc bén, bổ nguyên thần, cắt thân thể, như không có gì. Hắn ta đa mưu túc trí, lòng dạ thâm trầm, một kích này đánh bất ngờ, quả thật vô cùng có thể chém chết tất cả đám người Diệp Húc!
“Viên Thiên Công, đầu Kim Tinh Đồng Tử ở trong tay ta, ngươi cho rằng ta không nghĩ đến thân thể nó ở trong tay ngươi? Ta đã sớm phòng bị chiêu thức ấy của ngươi rồi!”
Diệp Húc cười ha ha, trước người đột nhiên xuất hiện một tấm Kiến Mộc Long Chương, tấm Kiến Mộc Long Chương này của hắn so với tấm của Hắc Kiêu Vương còn to lớn hơn, uy năng còn mạnh hơn. Tấm Kiến Mộc Long Chương này tế lên, lập tức Mộc tinh khí vô tận vô biên lập tức tràn ngập, chỉ thấy cái quảng trường rộng lớn trước hoàng lăng này đột nhiên mọc ra vô số cây non xanh mượt cắm rễ nảy mầm từ trong nền đá, điên cuồng lớn lên, trong chớp mắt liền biến nơi đây thành một thế giới tràn ngập màu xanh, vô số cự mộc che trời, lắm cành nhiều lá, giống như một khu rừng rậm hoang dã đã tồn tại mấy vạn năm.
Xùy!
Đạo Kim tinh khí trong miệng Viên Thiên Công kia xông tới, cắt đứt đám cự mộc, lập tức lại có một đám khác mọc lên, vững vàng ngăn trở Kim Tinh khí.
Cây cối càng lúc càng lớn, lấp đầy quảng trường rộng lớn trước Bàn hoàng lăng này, nhét cho đầy ắp, đột nhiên vô số cái rễ lăng không khua lên, cuốn Viên Thiên Công và sáu đại yêu vương đi.
“Tên tiểu ma đầu này lợi hại, mọi người mau chạy!” Viên Thiên Công thấy không ổn, vội vàng nhảy dựng lên, rơi xuống trên một gốc đại thụ che trời, hình như linh vượn, liên tục nhảy đi, vừa thit riển Thiên Viên Cân Đấu Bộ, vừa không ngừng phun ra từng đạo Kim tinh khí, cắt nát những cái rễ quét đến.
Oành oành oành, những yêu vương khác hóa lại nguyên hình, chính là những con thú cực lớn, có có hải tộc cũng có lục sinh cự thú, lao thẳng đi trong khu rừng rậm nguyên thủy này.
Đột nhiên một con lam kình yêu vương không kịp tránh né, bị vô số cái rễ cây cuốn quanh cơ thể, chỉ thấy vài cái rễ cây như xúc tu đâm vào trong cơ thể hắn.
Lam Kình Yêu Vương kêu rên không ngừng, nguyên thần nhảy ra thân thể, há mồm phun từng dòng Tam Muội Chân Thủy, ăn mòn những cái rễ đâm vào trong cơ thể, lập tức lại có vô số cái rễ chen chúc tới, căn bản không thể hoàn toàn quét sạch được.
Trong chớp mắt, máu thịt quanh thân con yêu vương này liền bị vô số cái rễ hút sạch, hóa thành một bộ xương thật lớn, nguyên thần của hắn hóa thành cá voi, vẫn chưa có chết, bám lên bộ xương phóng lên cao, định thoát khỏi Kiến Mộc Long Chương.
Đột nhiên một bàn tay to hạ xuống, nhẹ nhàng chụp tới, liền bắt lấy nguyên thần của hắn trong tay, như đang bắt lấy một con cá nhỏ.
“Bà nội nó, Diệp Thiếu Bảo đã hoàn toàn biến thành một lão ma đầu không thể chống lại, mọi người liên thủ xông ra nào!” Hồ Tiên Nhi hóa thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, chín cái đuôi phía sau quét tới quét lui, đánh nát những cái tu, lớn tiếng hô lên.
Bốn vị yêu vương còn lại vội vàng chạy tới bên người ả, ngũ đại yêu vương đồng lòng hợp lực, tế chiếc quạt ba tiêu mà Hồ Tiên Nhi tìm được kia lên. Món dị bảo này chính là bảo vật dùng để quạt gió khi hoàng thất Đại Thương luyện đan, chỉ thấy quạt ba tiêu lớn như mây trời, đột nhiên quạt ra, lập tức vô số gốc cây cổ thụ bị nhổ tận gốc, bị quấy nát trong cơn lốc, hóa thành bột mịn.
“Tốt! Tiếp tục làm thế, chúng ta nhất định có thể thoát thân!”
Một con Huyền Quy già lưng đeo một cái mai rùa cực lớn thấy thế mừng rỡ, cười nói: “Diệp lão ma muốn chúng ta thần phục hắn, vốn không có khả năng. Hắn ta vạn lần không ngờ là chúng ta lại có loại dị bảo Tốn Phong Ba Tiêu Phiến này, có thể khắc chế Kiến Mộc Long Chương của hắn!”
Vù! Vù! Vù!
Năm vị yêu vương liên thủ tế Tốn Phong Ba Tiêu Phiến lên, không ngừng quạt đi, liều mạng lao đi phía trước, tính toán thoát thân, mà cánh rừng nguyên thủy này dường như vô cùng vô tận, bọn họ đã lao đi xa vài ngàn dặm rồi vẫn chưa đi đến cuối.
“Mẹ nó, đến cùng là sao thế này?”
Một vị yêu vương cả giận nói: “Quảng trường trước Bàn hoàng lăng nhiều nhất chỉ có phạm vi trăm dặm, sau chúng ta đã đi cả ngàn dặm rồi mà vẫn chưa tới cuối?”
Mà ở một phía khác, Viên Thiên Công liên tục thi triển Thiên Viên Cân Đấu Bộ, không tiếc hao mòn tu vi, cuối cùng cũng chạy ra khỏi cánh rừng nguyên thủy này.
Hắn ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy phía trước từng cây cột hồng như thịt đỉnh thiên lập địa, dựng thẳng ở cuối thế giới này.
Những cây cột đó có tổng cộng năm cái, thò ra khỏi những luồng thanh khí mênh mông, giống như kéo dài đến tận ngoài cửu thiên vân.
Viên Thiên Công thấy dị trạng đó, sắc mặt không khỏi kịch biến, sắc mặt như đất, dậm chân nói: “Nguy rồi, nguy rồi, toàn bộ chúng ta rơi vào trong lòng bàn tay hắn rồi!”
Hắn lập tức ý thức được, năm cây cột hồng như thịt kia rõ ràng là năm ngón tay của Diệp Húc, bọn họ vốn không phỉa ở ngoài Bàn hoàng lăng, mà là ở trong lòng bàn tay của Diệp Húc!
Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy trên đó hiện ra một vầng trăng sáng thật lớn, mặt trăng này to tới cực điểm, che khuất hơn nửa không trung.
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi không nhốt được ta!” Viên Thiên Công tức giận gầm lên, thân hình hóa thành một luồng sáng trắng, nhanh chóng bay ra ngoài năm cây cột kia.
Mà ở bên ngoài cánh rừng nguyên thủy này, Diệp Húc vẫn đứng tại chỗ như trước, nhưng ở tay trái hắn lại đang nắm một ấn pháp kỳ quái, đúng là một đạo Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn khác mà hắn lĩnh ngộ được từ pho tượng Bàn hoàng.
U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn!
Tay trái hắn nắm đạo ấn pháp này, Kiến Mộc Long Chương rơi vào trong lòng bàn tay hắn, biến đổi thành một thế giới vô cùng khổng lồ.
Cảnh tượng này cực kỳ huyền diều, mà ở trong mắt đám người Hiên Viên Quang lại không hề phức tạp.
Bọn họ đều thu đoạn quá trình đó trong mắt, lúc ấy Diệp Húc vẫn hóa ra bộ dáng như trước, chỉ là trong nháy mắt kích phát ra uy năng của Kiến Mộc Long Chương, bao phủ toàn bộ quảng trường hoàng lăng, khiến Kiến Mộc Long Chương hóa thành một rừng rậm nguyên thủy.
Sau đó Diệp Húc thi triển U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, trong lòng bàn tay xuất hiện một vầng trăng sáng, chỉ thấy long chương thu nhỏ lại, rơi vào trong vầng trăng kia, chỉ có vậy.
Đây là tác dụng kỳ lạ của U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, nắm U Thiên thế giới trong tay, khiến những người khác bị khống chế mà không biết. Đám người Viên Thiên Công Hồ Tiên Nhi khốn khổ liều mạng trong rừng rậm nguyên thủy, tìm kiếm đường ra, kỳ thật chỉ là đang loanh quanh trong lòng bàn tay Diệp Húc mà thôi.
Đột nhiên một tiếng vượn hót truyền đến, Viên Thiên Công một đường nhào lộn, cuối cùng cũng thoát khỏi phạm vi của U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, thân hình lập tức hóa lớn, lại hóa thành con vượn lông trắng oai phong lẫm lẫm kia, giận dữ hót lên liên tục, bỏ chạy ra phía ngoài.
Chuyện cho tới bây giờ, hào khí ác khí của hắn đều không cánh mà bay, căn bản không dám tiếp tục liều mạng với Diệp Húc nữa, mà là trốn đi, trốn được bao xa liền trốn!
“Viên Thiên Công, ngươi còn muốn chạy sao?”
Giọng nói của Diệp Húc truyền đến, Viên Thiên Công ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đỉnh đầu là bầu trời màu thịt hồng, xa xa có năm cây trụ trời cũng màu thịt hồng chống đỡ mảng thiên địa này, cũng là Diệp Húc ngay ở khi hắn chạy ra dùng tay phải thi triển U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, lại nhốt hắn vào bên trong thủ ấn.
Diệp Húc khẽ lật tay phải một cái, lòng bàn tay mở lên trên, Viên Thiên Công chỉ cảm thấy trời đất đảo ngược, vòm trời màu thịt hồng biến mất, hóa thành trời xanh mênh mông, một vầng trăng sáng treo cao, sắc mặt không khỏi suy sụp, bịch bịch liền quỳ lạy bên trong lòng bàn tay Diệp Húc, hô to: “Diệp phong chủ đừng vội hạ độc thủ, lấy đi tính mạng chư yêu Kiềm Hải chúng ta, chúng ta…”
Hắn ta chua xót nói: “Chúng ta, cam nguyện thần phục…”
/1054
|