Hạ Tùng Giang lúc này buồn bực không ngừng, theo lý mà nói, lấy thực lực của hắn, loại vu sĩ tam đan cảnh như Diệp Húc này, nhiều nhất chỉ cần một kích là dễ dàng gạt bỏ.
Tuy nhiên hắn lại phải chịu thiệt lớn trong tay Diệp Húc, không chỉ bị một kiếm chém giết Hạ Trùng Dương. Hơn nữa còn chặt đứt nguyên thần của mình, lược đi ba thành tu vi nguyên thần.
Càng làm cho hắn tức giận hơn chính là, hắn có thể cảm ứng được, từng mảng thần thức trong nguyên thần của hắn không ngờ bị lau đi.
Việc này thuyết minh, Diệp Húc lúc này đang luyện hóa mảnh vỡ nguyên thần của hắn, đây tuyệt đối là chuyện tình không thể tha thứ được.
Chín đại nguyên thần của hắn chính là cực khổ tu luyện mà thành. Vì tề tụ được chín đại nguyên thần, hắn nhiều lần trải qua trăm đắng nghìn cay, thậm chí không tiếc đi tới nước ngoài, tìm kiếm đại yêu tu thành nguyên thần, chém giết đối phương, lau đi nguyên thần của đối phương!
Trong đó một lần nguy hiểm nhất là hắn săn bắt một đầu côn minh đã tu luyện tới tam thần cảnh, vài lần suýt nữa mệnh tang trong tay côn minh. Nếu không phải hắn hao phí non nửa tu vi triệu tập ảo ảnh thiên đỉnh, trấn tử đầu côn minh kia. Nếu không giờ phút này hắn đã hóa thành bộ xương khô rồi.
Nguyên thần côn minh chính là một trong những nguyên thần dũng mãnh nhất trong chín đại nguyên thần của hắn, hao phí không biết bao nhiêu công phu. Vài năm tới vài chục năm mới tu luyện tới trình độ hiện giờ, ai ngờ được một vu sĩ tam đan cảnh như Diệp Húc lại có thể trảm rơi ba thành tu vi.
Hơn nữa, làm cho hắn buồn bực chính là, đường đường một đại vu tam thần cảnh, một thân tu vi long trời lở đất, nguyên thần thậm chí xé rách hư không, trình độ vu pháp tới đăng phong tạo cực. Một nguyên thần chi bảo, không ngờ còn không bắt được tiểu tử nguyên đan kỳ, để cho chạy thoát nữa.
“Bất kể ngươi trốn ra làm sao, chạy trốn tới nơi này, ta đều sẽ bâm thây ngươi vạn đoạn!”
Diệp Húc nhìn bên người, không có một bóng người, py đã tiến vào trong di la thiên địa tháp của hắn tu luyện, luyện hóa tiểu côn minh này còn phải cần thời gian dài.
Đột nhiên có vị thiếu nữ này bên cạnh, khiến hắn có chút không quen.
“Không biết Kiều Kiều thế nào…”
Hắn đột nhiên nhớ tới người con gái thủy chung bên cạnh hắn kia, trong lòng đột nhiên có loại kích động, rất muốn đi Bách Hoa cung nhìn một chút.
Tuy nhiên Hạ Tùng Giang đang gắt gao đuổi sau lưng Diệp Húc, theo không ngừng. Nếu hắn tùy tiện đu Bách Hoa cung gặp Tô Kiều Kiều, khẳng định sẽ làm cho Bách Hoa cung tai ương ngập đầu.
Tu vi của Hạ Tùng Giang không phải là nhỏ, đừng nói là Bách Hoa cung không thể ngăn cản, cho dù là đại địch Ngụy Hiên của Diệp Húc gặp phải Hạ Tùng Giang cũng chỉ có đường chết!
Người này luyện tới chín đại nguyên thần, mỗi một cái nguyên thần đều tương đương với chiến lực của Ngụy Hiên. Nếu là hắn biết được mình với Bách Hoa cung có tình bạn cũ, chỉ sợ một nguyên thần trong đó nén giận một kích có thể làm cho toàn bộ môn phái ở Thanh Châu hoàn toàn xóa khỏi thế gian.
“Hắn tiếp tục truy mà nói, chỉ sợ đuổi ta tới tận hải ngoại…”
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy biển rộng mờ mịt bát ngát. Trong thời gian này hắn tuy rằng mệt mỏi, tránh né Hạ Tùng Giang đuổi giết, lấy tốc độ của thiên cơ tán, khoảng cách với lục địa đã không biết bao nhiêu ngàn dặm rồi.
….
Một tiếng chuông to truyền tới, ma âm xung đãng, quét ngang mọi nơi, mặt biển nhấc lên từng đợt sóng lớn, sóng lớn hình tròn đánh ra bốn phương tám hướng.
Những sóng lớn hình tròn này từng đạo chồng chất từng đạo, cao tới trăm mét, long trời lở đất, so với sóng thần còn khủng bố không biết bao nhiêu lần.
“Đây là …tiếng chuông của Đại Diễn thần chung!”
Diệp Húc tinh thần rung lên, lập tức nghe ra tiếng chuông quen thuộc, đúng là đại diễn thần chung phát ra ma âm. Ma âm hạo đãng đủ để đánh chết vô số cao thủ nguyên đan kỳ. Khẩu thần chung này so với hắn luyện chế đại diễn thần chung còn muốn cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.
Tuy nhiên khẩu đại diễn thần chung này tuy ma âm mạnh, nhưng không theo kịp thân thể hắn, cũng không thể thương tới nguyên thần của hắn.
Hắn theo tiếng mà đi, bay mấy trăm dặm, chỉ thấy một đạo trường hà dài mấy trăm dặm đang tung hành trên không trung phía trước, đỏ thẫm như máu, cuồn cuộn chạy chồm.
Một đạo cung điện tọa lạc phía bên trên, tản mát ra một cỗ hàn khí dày đặc. Một đại hán tóc đỏ đứng ở bên ngoài cung điện, khống chế huyết hà, điên cuồng dũng mãnh về phía trước, không biết đang đuổi cái gì.
“Minh Hà giáo chủ!”
Diệp Húc trong lòng cả kinh, chỉ thấy đạo minh hà này đãng đãng mênh mông, mà vị đại hán tóc đỏ kia đúng là minh hà giáo chủ, một giáo chủ ma giáo đại phái phía bắc Đại Tần.
“Minh Hà giáo không phải là một đại phái cao nguyên phương Bắc sao? Tại sao lại chạy ra biển rộng như thế này?”
Diệp Húc trong lòng tò mò vạn phần. Minh Hà giáo tuy rằng là một đại phái, nhưng ở xa xôi, ở tận phương bắc Đại Tần, nơi này lạnh khủng khiếp. Người ở đây rất thưa thớt, bởi vậy địa vị trong ma đạo không thể theo kịp tam cung lục phái, nhưng giáo phái này thực lực cũng không kém. Trong đó, minh hà giáo chủ, là một cường giả đứng đầu trong đó.
Năm đó trong đại mạc tây hoang, thiên trì phái Tào Húc Dương được trọng bảo của Tây Hoàng, Thiên SƠn Thanh Điện Đồ. Tào Húc Dương cầm trọng bảo trong tay, giết rất nhiều cao thủ cấp giáo. Tuy nhiên minh hà giáo chủ chấn vang đại diễn thần chung, tiếng chuông vang lên, Tào Húc Dương liền hóa thành tro bụi.
Đáng tiếc chính là, lúc này cường giả Trung Châu Hạ gia ra tay, triệu tập ảo ảnh thiên đỉnh, một kích, đã đánh nát đại diễn thần chung, cướp đi Thiên Sơn Thanh Điện Đồ.
Lúc đó minh hà giáo chủ toàn thân trở ra.
Mà khi đó, một khối đại diễn thần chung mảnh vỡ đang dừng ở trước người Diệp Húc, làm cho hắn chết đi sống lại. Sau đó Diệp Húc lại dựa vào một khối mảnh vỡ thần chung vượt qua một lần kiếp nạn, thậm chí chính mình cũng luyện chế đại diễn thần chung.
Tuy nhiên đây là chuyện đã lâu rồi, hiện giờ Diệp Húc đúng là không nhìn vào mắt uy lực của đại diễn thần chung nữa, sớm đem thần chung ban tặng cho Hoàng Xán.
“Nghe nói minh hà giáo chủ sớm đã là cường giả tam thần cảnh, một đạo trường hà kia, đó là minh hà giáo bất diệt chi bảo!”
Diệp Húc có chút hiểu biết với minh hà giáo, Minh hà giáo nghe nói có lai lịch cực kỳ xa xưa, có thể ngược dòng tới thời kì viễn cổ. Lúc ấy viễn cổ tiên nhân tổ kiến ra thiên đình, trong thiên đình có một đạo thiên hà dài tới tám triệu dặm. Từ trong thiên đình chảy xuống, rót vào địa ngục, chảy dài mười tám tầng địa ngục, tạo thành lục đạo luân hồi.
Một đoạn sông lớn trong địa phủ này được gọi là minh hà.
Sau khi lục đạo luân hồi tan biến, minh hà cũng bị người đánh nát. Một vị vu sĩ ma đạo thượng cổ đoạt được một đoạn, luyện thành vu bảo, sáng tạo ra minh hà giáo. Thời kỳ hưng thịnh, không chút thua kém Hoàng Tuyền Ma tông chút nào.
Tuy nhiên vị cường giả ma đạo khai sáng ra minh hà giáo không trở thành vu hoàng, không có thể luyện chế minh hà thành cấm bảo, minh hà giáo cũng bởi vậy mà dần dần xuống dốc.
Một đại phái, nếu không có cấm bảo trấn áp số mệnh, kinh sợ quần hùng, xuống dốc là chuyện sớm hay muộn.
Minh hà giáo trấn giáo chi bảo minh hà là một kiện bất diệt chi bảo, tự nhiên không thể so với Hoàng Tuyền Ma Tông hay Trung Châu Hạ gia được.
“Minh hà giáo lạnh khủng khiếp, minh hà giáo chủ sao lại đi xa tới hơn mười vạn dặm để tới nơi này?”
Diệp Húc trong lòng buồn bực vạn phần, chỉ thấy minh hà giáo chủ khống chế trường hà dài mấy trăm dặm, rít gào đi trước. Đột nhiên chỉ nghe thấy tiếng xuy xuy phía trước. Trên mặt biển xa xa đột nhiên hiện ra hai đạo hào quang trắng như tuyết.
Hai đạo bạch quang huy hoàng như trụ, dài tới trăm dặm, cắt ngang qua biển rộng mà đi. Bạch quang đi tới nơi nào, mây trắng đều bị khai mở, sát khí bao trùm phía trên bầu trời cũng bị mở ra, vô số sát khí trong nháy mắt bốc hơi hết sạch.
“Kim tinh khí thật khổng lồ! Minh hà giáo chủ đuổi theo chính là kim tinh đồng tử!”
Diệp Húc kinh hô một tiếng, hai đạo bạch quang này rõ ràng là ánh mắt của kim tinh đồng tử chạy trốn khỏi kho báu trong vạn cổ ma vực.
Kim tinh đồng tử chính là một khối kim tinh khí, bị nhốt bên trong trụ quang đại trận, tu luyện thành yêu. Ánh mắt của nó đảo qua nơi này, thậm chí cả cường giả tam thần cảnh của nguyên thủy ma tông cũng bị chém giết nguyên thần, mệnh tang tại chỗ.
Thân hình của kim tinh đồng tử, chính là tài liệu luyện bảo vô thượng, tiếp cận ngũ hành kim khí.
Diệp Húc trong tay có một đạo kim tinh kiếm khí, là lấy được từ trong tay của Úc Khánh Sơn. Một kiếm chém xuống, thậm chí ngay cả nguyên thần của cường giả Hạ Tùng Giang cũng bị hắn chém được, có thể thấy được kim tinh khí có uy lực to lớn nhường nào.
“Kim tinh đồng tử, cả người đều là kim tinh khí tạo thành, khó trách minh hà giáo chủ bị hấp dẫn tới.” Diệp Húc thầm nghĩ.
Hô!
Một cái đầu thật lớn từ trong không trung rơi xuống, nện vào trước ngực Diệp Húc. Đây là một đầu kim mao bạo viên, đầu lớn như núi, bốn cái răng nanh của nó dài mấy chục mét, hai con mắt như hai hồ nước bạc.
Đầu kim mạo bạo viên này hẳn là bị kim tinh đồng tử chém giết, tuy rằng cái đầu cự yêu này đã chết, chỉ còn lại cái đầu, nhưng vẫn tản mát ra hung uy làm người ta không lạnh mà run.
Diệp Húc tế khởi thiên cơ tán, hóa thành một thanh trường đao, hung hăng bổ tới, chỉ thấy ánh đao dừng trên đầu bạo viên tuôn ra một chùm ánh lửa hoa. Bạo viên này tuy rằng đã chết, nhưng da lông của nó vô cùng cứng rắn, ngay cả thiên cơ tán cũng đừng mơ tưởng bổ ra được, khiến nó bị thương được.
“Đại yêu tam thần cảnh, bị kim tinh đồng tử chém giết…”
Diệp Húc rút ra một ngụm lãnh khí, đầu kim mao bạo viên này thân thể vô cùng mạnh mẽ, hẳn là cường giả từ hoang dã tới muốn thu đi kim tinh đồng tử nhưng lại bị đối phương xạ kim khí bắn chết. Diệt sát nguyên thần và thân thể, mệnh tang nơi biển rộng.
Đầu của kim mao bạo viên là một kiện vu bảo không tồi, Tống Cao Đức thích sưu tầm thi thể, cho hắn nhìn thấy cái đầu này, hắn khẳng định rất thích.
Diệp Húc tế khởi di la thiên địa tháp, thu cái đầu to như núi này vào trong. Trong thiên địa tháp bỗng truyền tới tiếng kêu sợ hãi, chắc là Phượng Yên Nhu bị cái đầu kim mao bạo viên này làm hoảng sợ đi.
Cô gái vội vàng trốn tới tầng thứ hai bảo thấp, kinh hồn phủ định.
Diệp Húc luyện chế tòa bảo tháp này, tuy rằng chưa hoàn toàn hoàn thành, còn khiếm khuyết một loại tài liệu quan trọng là tức nhưỡng, nhưng vô tình cũng có vài phần công hiệu như ngọc lâu.
Mấu chốt nhất chính là không gian bên trong di la thiên địa tháp cũng đủ lớn, đừng nói là cái đầu của kim mao bạo viên, cho dù là vài ngọn núi cũng bỏ vào được, dư dả là khác.
Hắn đi về phía trước, chỉ thấy biển rộng một màu đỏ sậm, rõ ràng là bị máu tươi nhiễm hồng, trong lòng thất kinh: “Xem ra người tính toán thu kim tinh đồng tử không ít, không chỉ có minh hà giáo chủ, kim mao bạo viên hai người. Đáng tiếc nhiều cường giả như vậy mà chết thảm dưới ánh mắt của kim tinh đồng tử.”
Đối với kim tinh đồng tử Diệp Húc cũng có vài phần mơ ước, tuy nhiên lúc này vây công kim tinh đồng tử, hiển nhiên là nhữn tồn tại mạnh mẽ cực đoan. Hiện tại sau lưng hắn có Hạ Tùng Giang đuổi giết, cũng không muốn có thêm một đám cường giả tam thần cảnh khác đuổi theo sau mông hô chém giết.
Hắn đang muốn rời đi, đột nhiên nghe thấy xa xa truyền tới từng tiếng hoan hô vang trời: “Viên Thiên Công quả nhiên lợi hại, vừa ra tay đã chém được kim tinh đồng tử này!”
“Không tốt! kim tinh đồng tử muốn chạy trốn!”
“Ranh con này đầu lớn thân nhỏ, một cái đầu chiếm tới hai phần ba thân thể, nếu bị hắn chạy trốn, những cao thủ vây công khẳng định sẽ chết!”
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo bạch quang thẳng hướng minh hà giáo chủ mà đi, đúng là kim tinh đồng tử.
Minh hà giáo chủ vui mừng quá đỗi, vội vàng phóng người lên, bắt vào trong tay. Đột nhiên trên mặt biển xuất hiện một vật thể vàng óng lóng lánh, hung hăng đập thẳng vào hắn, dường như trời cũng có thể bị đè sụp bởi một kích này.
“Minh Hà tiểu nhi, ngươi cũng dám tranh với ta sao?”
Minh hà giáo chủ hú lên quái dị, vội vàng bỏ cái đầu xuống, tế khởi minh hà, chống lại cái trụ lớn màu vàng, bị chấn văng ra bên ngoài, nhanh chóng kêu lên: “Viên Thiên Công, ta đã ném cái đầu kim tinh đồng tử ra rồi!”
Hai đại cường giả chiến đấu, Diệp Húc ngơ ngác nhìn hai tay mình, chỉ thấy trên tay hắn là một cái đầu trắng như tuyết, chỉ có hai mắt, không có miệng mũi.
Tuy nhiên hắn lại phải chịu thiệt lớn trong tay Diệp Húc, không chỉ bị một kiếm chém giết Hạ Trùng Dương. Hơn nữa còn chặt đứt nguyên thần của mình, lược đi ba thành tu vi nguyên thần.
Càng làm cho hắn tức giận hơn chính là, hắn có thể cảm ứng được, từng mảng thần thức trong nguyên thần của hắn không ngờ bị lau đi.
Việc này thuyết minh, Diệp Húc lúc này đang luyện hóa mảnh vỡ nguyên thần của hắn, đây tuyệt đối là chuyện tình không thể tha thứ được.
Chín đại nguyên thần của hắn chính là cực khổ tu luyện mà thành. Vì tề tụ được chín đại nguyên thần, hắn nhiều lần trải qua trăm đắng nghìn cay, thậm chí không tiếc đi tới nước ngoài, tìm kiếm đại yêu tu thành nguyên thần, chém giết đối phương, lau đi nguyên thần của đối phương!
Trong đó một lần nguy hiểm nhất là hắn săn bắt một đầu côn minh đã tu luyện tới tam thần cảnh, vài lần suýt nữa mệnh tang trong tay côn minh. Nếu không phải hắn hao phí non nửa tu vi triệu tập ảo ảnh thiên đỉnh, trấn tử đầu côn minh kia. Nếu không giờ phút này hắn đã hóa thành bộ xương khô rồi.
Nguyên thần côn minh chính là một trong những nguyên thần dũng mãnh nhất trong chín đại nguyên thần của hắn, hao phí không biết bao nhiêu công phu. Vài năm tới vài chục năm mới tu luyện tới trình độ hiện giờ, ai ngờ được một vu sĩ tam đan cảnh như Diệp Húc lại có thể trảm rơi ba thành tu vi.
Hơn nữa, làm cho hắn buồn bực chính là, đường đường một đại vu tam thần cảnh, một thân tu vi long trời lở đất, nguyên thần thậm chí xé rách hư không, trình độ vu pháp tới đăng phong tạo cực. Một nguyên thần chi bảo, không ngờ còn không bắt được tiểu tử nguyên đan kỳ, để cho chạy thoát nữa.
“Bất kể ngươi trốn ra làm sao, chạy trốn tới nơi này, ta đều sẽ bâm thây ngươi vạn đoạn!”
Diệp Húc nhìn bên người, không có một bóng người, py đã tiến vào trong di la thiên địa tháp của hắn tu luyện, luyện hóa tiểu côn minh này còn phải cần thời gian dài.
Đột nhiên có vị thiếu nữ này bên cạnh, khiến hắn có chút không quen.
“Không biết Kiều Kiều thế nào…”
Hắn đột nhiên nhớ tới người con gái thủy chung bên cạnh hắn kia, trong lòng đột nhiên có loại kích động, rất muốn đi Bách Hoa cung nhìn một chút.
Tuy nhiên Hạ Tùng Giang đang gắt gao đuổi sau lưng Diệp Húc, theo không ngừng. Nếu hắn tùy tiện đu Bách Hoa cung gặp Tô Kiều Kiều, khẳng định sẽ làm cho Bách Hoa cung tai ương ngập đầu.
Tu vi của Hạ Tùng Giang không phải là nhỏ, đừng nói là Bách Hoa cung không thể ngăn cản, cho dù là đại địch Ngụy Hiên của Diệp Húc gặp phải Hạ Tùng Giang cũng chỉ có đường chết!
Người này luyện tới chín đại nguyên thần, mỗi một cái nguyên thần đều tương đương với chiến lực của Ngụy Hiên. Nếu là hắn biết được mình với Bách Hoa cung có tình bạn cũ, chỉ sợ một nguyên thần trong đó nén giận một kích có thể làm cho toàn bộ môn phái ở Thanh Châu hoàn toàn xóa khỏi thế gian.
“Hắn tiếp tục truy mà nói, chỉ sợ đuổi ta tới tận hải ngoại…”
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy biển rộng mờ mịt bát ngát. Trong thời gian này hắn tuy rằng mệt mỏi, tránh né Hạ Tùng Giang đuổi giết, lấy tốc độ của thiên cơ tán, khoảng cách với lục địa đã không biết bao nhiêu ngàn dặm rồi.
….
Một tiếng chuông to truyền tới, ma âm xung đãng, quét ngang mọi nơi, mặt biển nhấc lên từng đợt sóng lớn, sóng lớn hình tròn đánh ra bốn phương tám hướng.
Những sóng lớn hình tròn này từng đạo chồng chất từng đạo, cao tới trăm mét, long trời lở đất, so với sóng thần còn khủng bố không biết bao nhiêu lần.
“Đây là …tiếng chuông của Đại Diễn thần chung!”
Diệp Húc tinh thần rung lên, lập tức nghe ra tiếng chuông quen thuộc, đúng là đại diễn thần chung phát ra ma âm. Ma âm hạo đãng đủ để đánh chết vô số cao thủ nguyên đan kỳ. Khẩu thần chung này so với hắn luyện chế đại diễn thần chung còn muốn cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.
Tuy nhiên khẩu đại diễn thần chung này tuy ma âm mạnh, nhưng không theo kịp thân thể hắn, cũng không thể thương tới nguyên thần của hắn.
Hắn theo tiếng mà đi, bay mấy trăm dặm, chỉ thấy một đạo trường hà dài mấy trăm dặm đang tung hành trên không trung phía trước, đỏ thẫm như máu, cuồn cuộn chạy chồm.
Một đạo cung điện tọa lạc phía bên trên, tản mát ra một cỗ hàn khí dày đặc. Một đại hán tóc đỏ đứng ở bên ngoài cung điện, khống chế huyết hà, điên cuồng dũng mãnh về phía trước, không biết đang đuổi cái gì.
“Minh Hà giáo chủ!”
Diệp Húc trong lòng cả kinh, chỉ thấy đạo minh hà này đãng đãng mênh mông, mà vị đại hán tóc đỏ kia đúng là minh hà giáo chủ, một giáo chủ ma giáo đại phái phía bắc Đại Tần.
“Minh Hà giáo không phải là một đại phái cao nguyên phương Bắc sao? Tại sao lại chạy ra biển rộng như thế này?”
Diệp Húc trong lòng tò mò vạn phần. Minh Hà giáo tuy rằng là một đại phái, nhưng ở xa xôi, ở tận phương bắc Đại Tần, nơi này lạnh khủng khiếp. Người ở đây rất thưa thớt, bởi vậy địa vị trong ma đạo không thể theo kịp tam cung lục phái, nhưng giáo phái này thực lực cũng không kém. Trong đó, minh hà giáo chủ, là một cường giả đứng đầu trong đó.
Năm đó trong đại mạc tây hoang, thiên trì phái Tào Húc Dương được trọng bảo của Tây Hoàng, Thiên SƠn Thanh Điện Đồ. Tào Húc Dương cầm trọng bảo trong tay, giết rất nhiều cao thủ cấp giáo. Tuy nhiên minh hà giáo chủ chấn vang đại diễn thần chung, tiếng chuông vang lên, Tào Húc Dương liền hóa thành tro bụi.
Đáng tiếc chính là, lúc này cường giả Trung Châu Hạ gia ra tay, triệu tập ảo ảnh thiên đỉnh, một kích, đã đánh nát đại diễn thần chung, cướp đi Thiên Sơn Thanh Điện Đồ.
Lúc đó minh hà giáo chủ toàn thân trở ra.
Mà khi đó, một khối đại diễn thần chung mảnh vỡ đang dừng ở trước người Diệp Húc, làm cho hắn chết đi sống lại. Sau đó Diệp Húc lại dựa vào một khối mảnh vỡ thần chung vượt qua một lần kiếp nạn, thậm chí chính mình cũng luyện chế đại diễn thần chung.
Tuy nhiên đây là chuyện đã lâu rồi, hiện giờ Diệp Húc đúng là không nhìn vào mắt uy lực của đại diễn thần chung nữa, sớm đem thần chung ban tặng cho Hoàng Xán.
“Nghe nói minh hà giáo chủ sớm đã là cường giả tam thần cảnh, một đạo trường hà kia, đó là minh hà giáo bất diệt chi bảo!”
Diệp Húc có chút hiểu biết với minh hà giáo, Minh hà giáo nghe nói có lai lịch cực kỳ xa xưa, có thể ngược dòng tới thời kì viễn cổ. Lúc ấy viễn cổ tiên nhân tổ kiến ra thiên đình, trong thiên đình có một đạo thiên hà dài tới tám triệu dặm. Từ trong thiên đình chảy xuống, rót vào địa ngục, chảy dài mười tám tầng địa ngục, tạo thành lục đạo luân hồi.
Một đoạn sông lớn trong địa phủ này được gọi là minh hà.
Sau khi lục đạo luân hồi tan biến, minh hà cũng bị người đánh nát. Một vị vu sĩ ma đạo thượng cổ đoạt được một đoạn, luyện thành vu bảo, sáng tạo ra minh hà giáo. Thời kỳ hưng thịnh, không chút thua kém Hoàng Tuyền Ma tông chút nào.
Tuy nhiên vị cường giả ma đạo khai sáng ra minh hà giáo không trở thành vu hoàng, không có thể luyện chế minh hà thành cấm bảo, minh hà giáo cũng bởi vậy mà dần dần xuống dốc.
Một đại phái, nếu không có cấm bảo trấn áp số mệnh, kinh sợ quần hùng, xuống dốc là chuyện sớm hay muộn.
Minh hà giáo trấn giáo chi bảo minh hà là một kiện bất diệt chi bảo, tự nhiên không thể so với Hoàng Tuyền Ma Tông hay Trung Châu Hạ gia được.
“Minh hà giáo lạnh khủng khiếp, minh hà giáo chủ sao lại đi xa tới hơn mười vạn dặm để tới nơi này?”
Diệp Húc trong lòng buồn bực vạn phần, chỉ thấy minh hà giáo chủ khống chế trường hà dài mấy trăm dặm, rít gào đi trước. Đột nhiên chỉ nghe thấy tiếng xuy xuy phía trước. Trên mặt biển xa xa đột nhiên hiện ra hai đạo hào quang trắng như tuyết.
Hai đạo bạch quang huy hoàng như trụ, dài tới trăm dặm, cắt ngang qua biển rộng mà đi. Bạch quang đi tới nơi nào, mây trắng đều bị khai mở, sát khí bao trùm phía trên bầu trời cũng bị mở ra, vô số sát khí trong nháy mắt bốc hơi hết sạch.
“Kim tinh khí thật khổng lồ! Minh hà giáo chủ đuổi theo chính là kim tinh đồng tử!”
Diệp Húc kinh hô một tiếng, hai đạo bạch quang này rõ ràng là ánh mắt của kim tinh đồng tử chạy trốn khỏi kho báu trong vạn cổ ma vực.
Kim tinh đồng tử chính là một khối kim tinh khí, bị nhốt bên trong trụ quang đại trận, tu luyện thành yêu. Ánh mắt của nó đảo qua nơi này, thậm chí cả cường giả tam thần cảnh của nguyên thủy ma tông cũng bị chém giết nguyên thần, mệnh tang tại chỗ.
Thân hình của kim tinh đồng tử, chính là tài liệu luyện bảo vô thượng, tiếp cận ngũ hành kim khí.
Diệp Húc trong tay có một đạo kim tinh kiếm khí, là lấy được từ trong tay của Úc Khánh Sơn. Một kiếm chém xuống, thậm chí ngay cả nguyên thần của cường giả Hạ Tùng Giang cũng bị hắn chém được, có thể thấy được kim tinh khí có uy lực to lớn nhường nào.
“Kim tinh đồng tử, cả người đều là kim tinh khí tạo thành, khó trách minh hà giáo chủ bị hấp dẫn tới.” Diệp Húc thầm nghĩ.
Hô!
Một cái đầu thật lớn từ trong không trung rơi xuống, nện vào trước ngực Diệp Húc. Đây là một đầu kim mao bạo viên, đầu lớn như núi, bốn cái răng nanh của nó dài mấy chục mét, hai con mắt như hai hồ nước bạc.
Đầu kim mạo bạo viên này hẳn là bị kim tinh đồng tử chém giết, tuy rằng cái đầu cự yêu này đã chết, chỉ còn lại cái đầu, nhưng vẫn tản mát ra hung uy làm người ta không lạnh mà run.
Diệp Húc tế khởi thiên cơ tán, hóa thành một thanh trường đao, hung hăng bổ tới, chỉ thấy ánh đao dừng trên đầu bạo viên tuôn ra một chùm ánh lửa hoa. Bạo viên này tuy rằng đã chết, nhưng da lông của nó vô cùng cứng rắn, ngay cả thiên cơ tán cũng đừng mơ tưởng bổ ra được, khiến nó bị thương được.
“Đại yêu tam thần cảnh, bị kim tinh đồng tử chém giết…”
Diệp Húc rút ra một ngụm lãnh khí, đầu kim mao bạo viên này thân thể vô cùng mạnh mẽ, hẳn là cường giả từ hoang dã tới muốn thu đi kim tinh đồng tử nhưng lại bị đối phương xạ kim khí bắn chết. Diệt sát nguyên thần và thân thể, mệnh tang nơi biển rộng.
Đầu của kim mao bạo viên là một kiện vu bảo không tồi, Tống Cao Đức thích sưu tầm thi thể, cho hắn nhìn thấy cái đầu này, hắn khẳng định rất thích.
Diệp Húc tế khởi di la thiên địa tháp, thu cái đầu to như núi này vào trong. Trong thiên địa tháp bỗng truyền tới tiếng kêu sợ hãi, chắc là Phượng Yên Nhu bị cái đầu kim mao bạo viên này làm hoảng sợ đi.
Cô gái vội vàng trốn tới tầng thứ hai bảo thấp, kinh hồn phủ định.
Diệp Húc luyện chế tòa bảo tháp này, tuy rằng chưa hoàn toàn hoàn thành, còn khiếm khuyết một loại tài liệu quan trọng là tức nhưỡng, nhưng vô tình cũng có vài phần công hiệu như ngọc lâu.
Mấu chốt nhất chính là không gian bên trong di la thiên địa tháp cũng đủ lớn, đừng nói là cái đầu của kim mao bạo viên, cho dù là vài ngọn núi cũng bỏ vào được, dư dả là khác.
Hắn đi về phía trước, chỉ thấy biển rộng một màu đỏ sậm, rõ ràng là bị máu tươi nhiễm hồng, trong lòng thất kinh: “Xem ra người tính toán thu kim tinh đồng tử không ít, không chỉ có minh hà giáo chủ, kim mao bạo viên hai người. Đáng tiếc nhiều cường giả như vậy mà chết thảm dưới ánh mắt của kim tinh đồng tử.”
Đối với kim tinh đồng tử Diệp Húc cũng có vài phần mơ ước, tuy nhiên lúc này vây công kim tinh đồng tử, hiển nhiên là nhữn tồn tại mạnh mẽ cực đoan. Hiện tại sau lưng hắn có Hạ Tùng Giang đuổi giết, cũng không muốn có thêm một đám cường giả tam thần cảnh khác đuổi theo sau mông hô chém giết.
Hắn đang muốn rời đi, đột nhiên nghe thấy xa xa truyền tới từng tiếng hoan hô vang trời: “Viên Thiên Công quả nhiên lợi hại, vừa ra tay đã chém được kim tinh đồng tử này!”
“Không tốt! kim tinh đồng tử muốn chạy trốn!”
“Ranh con này đầu lớn thân nhỏ, một cái đầu chiếm tới hai phần ba thân thể, nếu bị hắn chạy trốn, những cao thủ vây công khẳng định sẽ chết!”
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo bạch quang thẳng hướng minh hà giáo chủ mà đi, đúng là kim tinh đồng tử.
Minh hà giáo chủ vui mừng quá đỗi, vội vàng phóng người lên, bắt vào trong tay. Đột nhiên trên mặt biển xuất hiện một vật thể vàng óng lóng lánh, hung hăng đập thẳng vào hắn, dường như trời cũng có thể bị đè sụp bởi một kích này.
“Minh Hà tiểu nhi, ngươi cũng dám tranh với ta sao?”
Minh hà giáo chủ hú lên quái dị, vội vàng bỏ cái đầu xuống, tế khởi minh hà, chống lại cái trụ lớn màu vàng, bị chấn văng ra bên ngoài, nhanh chóng kêu lên: “Viên Thiên Công, ta đã ném cái đầu kim tinh đồng tử ra rồi!”
Hai đại cường giả chiến đấu, Diệp Húc ngơ ngác nhìn hai tay mình, chỉ thấy trên tay hắn là một cái đầu trắng như tuyết, chỉ có hai mắt, không có miệng mũi.
/1054
|