Khúc Phi Yên và cái hương xa này cực kỳ diễm lệ, giống như những cô gái khuê phòng, còn có hai bạch hạc ngậm lư hương, đứng ở hai bên hương xa, hương khí lượn lờ, kiều diễm động lòng người.
Diệp Húc ngồi ngay ngắn trong xe, trong lòng ngược lại không cho là đúng. Hương xa này hết sức hoa lệ, đẹp thì có đẹp rồi, nhưng không có thực dụng như lâu thuyền của Lý Tú Anh và Cung Ngọc Nương.
Lý Tú Anh và Cung Ngọc Nương hai người đều tế luyện một lâu thuyền, lấy lâu thuyền làm vu bảo, động thủ thì cực kỳ hung hãn. Lâu thuyền đánh tới, cho dù là cường giả Ảo Đan kì cũng bị đánh cho tan xương nát thịt, cường giả nguyên đan kì cũng bị trọng thương!
Mà hương xa này chỉ là công cụ thay đi bộ, xa hoa nhưng không có bao nhiêu lực công kích.
“Tiểu sư thúc, đệ tử Linh Phủ phong đang đuổi theo” Cổ Nguyệt Nhi nhìn thấy một lâu thuyền đi sát theo hương xa của mình, không khỏi khẩn trương nói.
Khúc Phi Yên cũng khẩn trương vạn phần, các nàng tu vi đều không chênh lệch nhau nhiều lắm, đều là Ảo Đan cửu phẩm, bị nhốt trong cảnh giới này đã lâu rồi, mà chưa đột phá.
Tuy nhiên Linh Phủ Phong chủ là mấy đại đệ tử môn hạ của Ngụy Hiên, tu vi đều không kém, trong đó Hoàng Xán nhập môn lâu nhất, tu vi cao nhất, sơm luyện thành nguyên đan.
Nguyên đan thành, chính là cao thủ cấp giáo chủ của mấy môn phái bình thường, thực lực cực kỳ hùng mạnh. Hắn có thể phát huy được vu bảo cấp trấn giáo tới mức tận cùng, không phải nhiều người là có thể chống lại.
Bảy cô gái này liên kết lại, cũng không phải là đối thủ của một mình Hoàng Xán!
Khúc Phi Yên liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái, mấy cô gái khác cũng châu đầu ghé tai, nói thầm: “Nghe nói tiểu sư thúc cắt Ngụy Không Sơn thành nhân côn. Đệ tử Linh Phủ Phong khẳng định là phụng mệnh Ngụy Hiên sư thúc, tới báo thù rửa hận đây mà! Ngụy Hiên sư thúc uy danh bên ngoài, thủ đoạn tàn nhẫn, ngay cả sư phụ của ta cũng kiêng kỵ hắn. Không bằng bỏ lại Diệp sư thúc, đỡ phải họa lây chúng ta!”
“Khúc sư tỷ nói có đạo lý, nhưng mà làm như vậy, chẳng phải là có vẻ như chúng ta không nói nghĩa khí sao, sợ mấy tên gia hỏa này của Linh Phủ Phong sao?” Cổ Nguyệt Nhi chần chừ nói.
“Vậy thì làm sao bây giờ?” mấy cô gái mặt mày cau có.
Diệp Húc thản nhiên nói: “Mấy cô nương không cần phải lo lắng, bên trong Thập Vạn Dại Sơn bọn họ không dám động thủ. Đợi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, ta có phương pháp đối phó.”
Đám người Khúc Phi Yên nghe thấy như vậy, thoáng yên tâm, cười nói. “Nếu sư thúc nói như vậy, chúng ta tiếp tục đi tới, tuy nhiên nếu ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn mà sư thúc không có đối sách, vậy đừng trách chúng ta không nói nghĩa khí, bỏ sư thúc lại nhé. Mấy tỷ muội chúng ta cũng không thể trêu chọc vào sư huynh Linh Phủ Phong được.”
Diệp Húc cười nói: “Các ngươi yên tâm, ta tất nhiên sẽ không làm các ngươi liên lụy.”
Đám người Hoàng Xán khống chế lâu thuyền, vững vàng đi sau hương xa. Khoảng cách chỉ có nửa dặm, dường như lâu thuyền nhẹ nhàng va chạm, liền có thể nghiền hương xa này thành bột mịn.
Ngụy Không Sơn đứng ở trên đầu lâu thuyền, nhìn về phía Diệp Húc, nghiến răng nghiến lợi. Hắn đột nhiên cười ha hả hăng hái nói: “Họ Diệp, ngươi cuối cùng cũng không kìm nổi mà đi ra, lão tử xe ngươi còn có thể làm được gì? Đợi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, chính là tử kỳ của ngươi!”
Diệp Húc đánh giá hắn vài lần, không khỏi kinh ngạc cười nói: “Cháu ngoan, tay chân của cháu lại dài ra rồi?”
Ngụy Không Sơn đắc ý dạt dào cười nói: “Không sai! Cha ta thần thông quảng đại, thủ đoạn vô cùng, cụt tay cụt chân đều có thể nối lại được, hết thảy không nói chơi!”
Khúc Phi Yên nhỏ giọng nói: “Tiểu sư thúc, ta nghe nói Ngụy Hiên vì nối tay nối chân cho hắn mà chặt bỏ toàn bộ tay chân của tứ đệ tử hắn.”
“không ngờ còn có thủ đoạn này nữa sao? Lợi hại, không hổ là lão ma đầu tung hoành nhiều năm.”
Đh nhìn Ngụy Không Sơn, đột nhiên cười nói: “Mấy vị sư điệt Linh Phủ Phong, ta nếu lại chặt bỏ tay chân của Ngụy Không Sơn lần nữa. Ngụy Hiên sẽ dùng tay chân của ai trong các ngươi mà nối cho hắn đây nhỉ?”
Mấy đệ tử Linh Phủ phong sắc mặt khẽ biến, liếc mắt nhìn nhau, cùng nhìn ra đối phương sợ hãi trong lòng.
Nếu Diệp Húc thật sự chặt tay chân của Ngụy Không Sơn, chỉ sợ sau này tới lượt bọn họ.
Hoàng Xán ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Diệp sư thúc không cần phải nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Trước mặt ta, ngươi căn bản không có cơ hội xuất thủ, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.”
Vài tên đệ tử Linh Phủ Phong nghe thấy như thế lập tức yên lòng, cười nói: “Có Hoàng sư huynh ở đây, ngươi cũng không thể làm được gì.”
“Vậy chưa chắc.”
Diệp Húc thản nhiên cười, cẩn thận đánh giá vị đại sư huynh linh phủ phong này. Chỉ thấy tướng mạo của Hoàng Xán đường đường, đứng ở nơi đó, lại mờ mờ ảo ảo có một loại khí thế không thể khinh thường, giống như một đại tướng nắm quyền to trên người, là nhân vật hiếm có.
“Nhân tài như vậy, không ngờ bái nhập làm môn hạ Ngụy Hiên, thật sự đáng tiếc.”
Ngụy Không Sơn lạnh lùng nói: “Hoàng Xán, hãy bớt sàm ngôn đi. Đợi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, ngươi lập tức bắt giữ hắn cho ta xử trí. Ta muốn một đao cắt nát hắn ra! Diệp thiếu Bảo, lần này ta chẳng những muốn ngươi chết, hơn nữa phải chết cực kỳ khó coi!”
Diệp Húc trong mắt sát khí chớp động, hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
“Tiểu tử, ngươi còn có lời trăn trối gì nữa, hiện tại nói nhanh đi, nếu không một lúc nữa muốn nói cũng không được!” Ngụy Không Sơn cười to.
Diệp Húc mắt điếc tai ngơ, Khúc Phi Yên hừ lạnh nói: “Thiếu chủ Linh Phủ Phong thật sự quá kiêu ngạo, loại này cực kỳ rác rưởi, ỷ vào thực lực của cha hắn mới tiến vào Hoàng Tuyền Ma Tông, không có bất luận bản lĩnh gì. Nếu không phải là con của Ngụy Hiên sư thúc, ta một ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn.”
Ngụy Không Sơn ánh mắt dừng trên thân thể nàng, cười khanh khách nói: “Hóa ra là sư muội Tiểu Yến Sơn, vi huynh tu luyện Chân Long Ngự Phong đại pháp, nghe nói Khúc sư muội tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Đại Trưng Phú, không bằng chúng ta giao lưu một chút? Xem ngươi thái bổ ta, hay là ta thái bổ ngươi.”
Khúc Phi Yên sắc mặt khẽ biến, những thiếu nữ khác thì mở miệng gầm lên.
Ngụy Không Sơn cười ha ha, đắc ý dạt dào nói: “Hoàng Xán, đợi chút nữa không nên giết hết các cô bé này, bắt các nàng lại, ta muốn các nàng dục tiên dục tử.”
Đám người Khúc Phi Yên giận dữ, hận tới nghiến răng nghiến lợi: “Đợi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, chúng ta bảy tỷ muội liều mạng với bọn họ, dù chết cũng phải giết chết tên súc sinh họ Ngụy này.”
“Hoàng Xán, ngươi đối phó được đám tiểu nha đầu này không?” Ngụy Không Sơn trong lòng có chút không yên, nhỏ giọng nói. Đám người Khúc Phi Yên có tu vi cao hơn hẳn hắn, thực lực lại mạnh hơn hắn nhiều, nếu là đám người Hoàng Xán không thể ngăn trụ được tất cả, trong đó bất luận cô gái nào cũng có thể bóp chết hắn.
“Sư đệ yên tâm, các nàng không phải đối thủ của ta, bắt giữ các nàng rất dễ dàng.”
Hoàng Xán chần chừ một chút nói: “Tuy nhiên bọn họ dù sao cũng là sư muội đồng tông chúng ta. Giết Diệp Thiếu Bảo thì thôi, nhưng cần gì phải vì việc nhỏ mà đắc tội với sư thúc của linh sơn khác?”
Ngụy Không Sơn trừng mắt nói: “Khốn khiếp! ta bảo ngươi làm gì, ngươi còn phản đối sao? Ngươi nếu không làm theo, trở về ta nhất định bảo cha ta xử lý ngươi.”
Hoàng Xán khúm núm, không nói gì nữa.
“Tiểu sư thúc, làm sao bây giờ? Bọn người kia dường như muốn ăn chúng ta, ngay cả tỷ muội chúng ta cũng không chịu buông tha!”
Khúc Phi Yên cũng không có chủ ý, đột nhiên nói: “Không bằng chúng ta không đi Vạn Cổ Ma Vực nữa, dẹp đường hồi phủ, bọn người kia còn không dám giết người trong Thập Vạn Đại Sơn.”
Cổ Nguyệt Nhi khóc không ra nước mắt nói: “Người ta tuy rằng tu luyện Ngự Nữ Ngự long Đại Pháp, nhưng đời này còn chưa từng thái bổ người sư huynh nào, nếu bị họ Ngụy thái bổ, chẳng phải thiệt thòi lớn sao?”
“Dẹp đường hồi phủ, dẹp đường hồi phủ!” những cô gái khác đều nói.
Đột nhiên một thanh âm dịu dàng truyền tới, cười nói: “Khúc sư muội làm sao phải dẹp đường hồi phủ? Có Tất Phương Sơn ta ở đây, còn ai dám động tới các ngươi?”
Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đại điện bằng đồng thau bay tới, một người nam tử trẻ tuổi đứng trên đại điện, cuồng phong thổi qua, ống tay áo phiêu phiêu.
Tòa đại điện bằng đồng thau này hiển nhiên là một kiện vu bảo cực kỳ lợi hại, bị hắn tế khởi, rít gào mà tới, tốc độ cực nhanh.
“Tất sư huynh của Thúy Vi Phong.”
Khúc Phi Yên và mấy cô gái ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Tất sư huynh là đại đệ tử của Đinh Hạo sư thúc, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, không chút nào kém hơn Hoàng Xán, chúng ta được cứu rồi!” Mấy cô gái vội vã khống chế hương xa, hướng tới tòa đại điện đồng thau mà bay tới.
“Thúy Vi Phong? Chẳng lẽ là nơi Mộ Dung Thùy tới sao?” Diệp Húc trong lòng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy năm sáu vu sĩ đứng bên trong tòa đại điện. Mộ Dung Thùy cũng ở đó, lạnh lùng nhìn mình.
“Hôm nay kẻ thù tới cũng không ít nha…” Diệp Húc có chút nhức đầu.
“Họ Diệp, lần này ngươi chạy trời không khỏi nắng!” Mộ Dung Thùy đứng trước đại điện, điềm nhiên nói. Trên đỉnh đầu hắn một khẩu đan đỉnh lao ra, rõ ràng đã tiến vào Tam Đan cảnh, tu vi có thể nói là tiến bộ thần tốc.
Khúc Phi Yên và mấy cô gái trong lòng không ngừng buồn bực: “Diệp sư thúc tới cùng đã làm những chuyện gì? Giống như làm chuyện người người oán trách vậy…” Hương xa dừng ở trước đại điện đồng thau, vài cô gái vội vàng đi lên đại điện. Tất Phượng Sơn giơ tay đẩy Diệp Húc, thản nhiên nói: “Diệp sư thúc, thật có lỗi, ngươi cùng Mộ Dung sư đệ có cừu oán, nơi này không chào đón ngươi, mời Diệp sư thúc rời khỏi.”
Diệp Húc thản nhiên cười, phất phất tay với mấy thiếu nữ, lập tức xuống hương xa.
Khúc Phi Yên chần chừ một chút, cắn môi nói: “Tiểu sư thúc, không bằng ngươi đừng đi, vẫn trở về thì hơn…”
“Đi nhất định phải đi, nếu không bọn họ tưởng rằng ta sợ bọn họ.”
Diệp Húc đi thẳng ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, mỉm cười nói: “Các ngươi ở Vạn Cổ Ma Vực đợi ta.”
Cổ Nguyệt Nhi cắn răng, dứt khoát nói: “Sư thúc, ta đi cùng ngươi.”
Khúc Phi Yên vội vàng kéo nàng, lắc đầu nói: “Không được, ngươi cùng đi qua chẳng phải chịu chết sao?”
Mộ Dung Thùy đứng trước điện, điềm nhiên nói: “Họ Diệp, ngươi ngàn vạn lần không nên chết, ta còn muốn tự tay giết ngươi, đoạt lại bảo vật Mộ Dung gia!”
“Tiểu tử thối, giọng điệu vẫn kiêu ngạo như vậy…” Diệp Húc lắc đầu bật cười, thẳng rời đi, làm cho Mộ Dung Thùy nổi giận lôi đình.
Tất Phượng Sơn mắt lộ dị sắc, đánh giá Diệp Húc một cái, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên có đảm lượng, đáng tiếc…”
Hắn lắc đầu, khống chế đại điện đồng thau đâm phá trời cao, hóa thành một hào quang màu xanh, bay ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn.
Diệp Húc triển khai thân pháp, không nhanh không chậm bay về phía trước, Hoàng Xán không chế lâu thuyền theo sát phía sau hắn, chỉ thấy Diệp Húc dần dần đi tới biên giới Thập Vạn Đại Sơn.
“Tốt lắm rốt cuộc cũng ra khỏi địa giới Thập Vạn Đại Sơn, Hoàng Xán lập tức bắt lấy hắn cho bản thiếu chủ!” Ngụy Không Sơn ánh mắt sáng lên, vui sướng vạn phần nói.
Hoàng Xán đột nhiên chớp động, khí thế đột nhiên phát ra, thần uy như ngục, che trời phủ đất hướng tới Diệp Húc mà ép tới. Khí thế của hắn khủng bố tới cực điểm, chỉ là khí thế, đã làm cho không khí vặn vẹo, làm người ta có ảo giác thiên địa sắp bị vùi lấp.
Một bàn tay to bằng chân nguyên của hắn bắt đầu lao ra, to chừng một mẫu, năm ngón tay lành lạnh, kéo tới phía trước, không ngờ kéo xa vài dặm, chộp tới Diệp Húc.
“Sư đệ, một chưởng này của ta tên là Ngũ Chỉ Sơn, mỗi một đầu ngón tay đều giống như một tòa núi lớn, năm ngón tay cũng sở hữu lực lớn như năm tòa núi, là thần thông hàng ma! Cho dù là cao thủ Ảo Đan cửu phẩm, cũng không thể giãy ra được, thậm chí ngay cả tu vi đều bị ta trấn áp!”
Hoàng Xán sắc mặt ngạo nghễ nói: “Ngươi hiện giờ có thể xử trí hắn, chúng ta liền có thể trở về phục mệnh với sư tôn.”
“Làm tốt lắm! Họ Diệp, bản thiếu chủ lần này sẽ tra tấn ngươi.”
Ngụy Không Sơn cười ha ha, theo lâu thuyền bay ra, tế khởi một thanh trường đao, cầm trong tay, nghênh ngang đi tới trước mặt Diệp Húc, huy đao hướng Diệp Húc chém tới, nhe răng cười độc ác nói: “Bồn thiếu gia đã nói rồi, phải cắt ngươi thành nhiều mảnh nhỏ…”
“Ngũ Chỉ Sơn mà muốn trấn áp được ta sao?”
Diệp Húc nhìn ánh đao hạ xuống, quanh thân hơi chấn động. Năm ngón tay của Hoàng Xán lập tức đứt thành từng đoạn, lực lượng quanh thân hắn làm chấn động hư không.
Năm ngón tay của Hoàng Xán giống như bị Man Long nghiền nát, phát nát sạch sẽ, thậm chí ngay cả chân nguyên cũng bị lực lượng vô hình lau đi.
“Bản Phong Chủ đã nói, phải cắt tứ chi của ngươi một lần nữa.”
Diệp Húc tay nắm lấy trường đao, tay trái nắm cổ áo Ngụy Không Sơn, điềm nhiên nói: “Ta muốn nhìn xem, Ngụy Hiên có mấy đồ đệ!”
Diệp Húc ngồi ngay ngắn trong xe, trong lòng ngược lại không cho là đúng. Hương xa này hết sức hoa lệ, đẹp thì có đẹp rồi, nhưng không có thực dụng như lâu thuyền của Lý Tú Anh và Cung Ngọc Nương.
Lý Tú Anh và Cung Ngọc Nương hai người đều tế luyện một lâu thuyền, lấy lâu thuyền làm vu bảo, động thủ thì cực kỳ hung hãn. Lâu thuyền đánh tới, cho dù là cường giả Ảo Đan kì cũng bị đánh cho tan xương nát thịt, cường giả nguyên đan kì cũng bị trọng thương!
Mà hương xa này chỉ là công cụ thay đi bộ, xa hoa nhưng không có bao nhiêu lực công kích.
“Tiểu sư thúc, đệ tử Linh Phủ phong đang đuổi theo” Cổ Nguyệt Nhi nhìn thấy một lâu thuyền đi sát theo hương xa của mình, không khỏi khẩn trương nói.
Khúc Phi Yên cũng khẩn trương vạn phần, các nàng tu vi đều không chênh lệch nhau nhiều lắm, đều là Ảo Đan cửu phẩm, bị nhốt trong cảnh giới này đã lâu rồi, mà chưa đột phá.
Tuy nhiên Linh Phủ Phong chủ là mấy đại đệ tử môn hạ của Ngụy Hiên, tu vi đều không kém, trong đó Hoàng Xán nhập môn lâu nhất, tu vi cao nhất, sơm luyện thành nguyên đan.
Nguyên đan thành, chính là cao thủ cấp giáo chủ của mấy môn phái bình thường, thực lực cực kỳ hùng mạnh. Hắn có thể phát huy được vu bảo cấp trấn giáo tới mức tận cùng, không phải nhiều người là có thể chống lại.
Bảy cô gái này liên kết lại, cũng không phải là đối thủ của một mình Hoàng Xán!
Khúc Phi Yên liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái, mấy cô gái khác cũng châu đầu ghé tai, nói thầm: “Nghe nói tiểu sư thúc cắt Ngụy Không Sơn thành nhân côn. Đệ tử Linh Phủ Phong khẳng định là phụng mệnh Ngụy Hiên sư thúc, tới báo thù rửa hận đây mà! Ngụy Hiên sư thúc uy danh bên ngoài, thủ đoạn tàn nhẫn, ngay cả sư phụ của ta cũng kiêng kỵ hắn. Không bằng bỏ lại Diệp sư thúc, đỡ phải họa lây chúng ta!”
“Khúc sư tỷ nói có đạo lý, nhưng mà làm như vậy, chẳng phải là có vẻ như chúng ta không nói nghĩa khí sao, sợ mấy tên gia hỏa này của Linh Phủ Phong sao?” Cổ Nguyệt Nhi chần chừ nói.
“Vậy thì làm sao bây giờ?” mấy cô gái mặt mày cau có.
Diệp Húc thản nhiên nói: “Mấy cô nương không cần phải lo lắng, bên trong Thập Vạn Dại Sơn bọn họ không dám động thủ. Đợi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, ta có phương pháp đối phó.”
Đám người Khúc Phi Yên nghe thấy như vậy, thoáng yên tâm, cười nói. “Nếu sư thúc nói như vậy, chúng ta tiếp tục đi tới, tuy nhiên nếu ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn mà sư thúc không có đối sách, vậy đừng trách chúng ta không nói nghĩa khí, bỏ sư thúc lại nhé. Mấy tỷ muội chúng ta cũng không thể trêu chọc vào sư huynh Linh Phủ Phong được.”
Diệp Húc cười nói: “Các ngươi yên tâm, ta tất nhiên sẽ không làm các ngươi liên lụy.”
Đám người Hoàng Xán khống chế lâu thuyền, vững vàng đi sau hương xa. Khoảng cách chỉ có nửa dặm, dường như lâu thuyền nhẹ nhàng va chạm, liền có thể nghiền hương xa này thành bột mịn.
Ngụy Không Sơn đứng ở trên đầu lâu thuyền, nhìn về phía Diệp Húc, nghiến răng nghiến lợi. Hắn đột nhiên cười ha hả hăng hái nói: “Họ Diệp, ngươi cuối cùng cũng không kìm nổi mà đi ra, lão tử xe ngươi còn có thể làm được gì? Đợi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, chính là tử kỳ của ngươi!”
Diệp Húc đánh giá hắn vài lần, không khỏi kinh ngạc cười nói: “Cháu ngoan, tay chân của cháu lại dài ra rồi?”
Ngụy Không Sơn đắc ý dạt dào cười nói: “Không sai! Cha ta thần thông quảng đại, thủ đoạn vô cùng, cụt tay cụt chân đều có thể nối lại được, hết thảy không nói chơi!”
Khúc Phi Yên nhỏ giọng nói: “Tiểu sư thúc, ta nghe nói Ngụy Hiên vì nối tay nối chân cho hắn mà chặt bỏ toàn bộ tay chân của tứ đệ tử hắn.”
“không ngờ còn có thủ đoạn này nữa sao? Lợi hại, không hổ là lão ma đầu tung hoành nhiều năm.”
Đh nhìn Ngụy Không Sơn, đột nhiên cười nói: “Mấy vị sư điệt Linh Phủ Phong, ta nếu lại chặt bỏ tay chân của Ngụy Không Sơn lần nữa. Ngụy Hiên sẽ dùng tay chân của ai trong các ngươi mà nối cho hắn đây nhỉ?”
Mấy đệ tử Linh Phủ phong sắc mặt khẽ biến, liếc mắt nhìn nhau, cùng nhìn ra đối phương sợ hãi trong lòng.
Nếu Diệp Húc thật sự chặt tay chân của Ngụy Không Sơn, chỉ sợ sau này tới lượt bọn họ.
Hoàng Xán ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Diệp sư thúc không cần phải nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Trước mặt ta, ngươi căn bản không có cơ hội xuất thủ, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.”
Vài tên đệ tử Linh Phủ Phong nghe thấy như thế lập tức yên lòng, cười nói: “Có Hoàng sư huynh ở đây, ngươi cũng không thể làm được gì.”
“Vậy chưa chắc.”
Diệp Húc thản nhiên cười, cẩn thận đánh giá vị đại sư huynh linh phủ phong này. Chỉ thấy tướng mạo của Hoàng Xán đường đường, đứng ở nơi đó, lại mờ mờ ảo ảo có một loại khí thế không thể khinh thường, giống như một đại tướng nắm quyền to trên người, là nhân vật hiếm có.
“Nhân tài như vậy, không ngờ bái nhập làm môn hạ Ngụy Hiên, thật sự đáng tiếc.”
Ngụy Không Sơn lạnh lùng nói: “Hoàng Xán, hãy bớt sàm ngôn đi. Đợi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, ngươi lập tức bắt giữ hắn cho ta xử trí. Ta muốn một đao cắt nát hắn ra! Diệp thiếu Bảo, lần này ta chẳng những muốn ngươi chết, hơn nữa phải chết cực kỳ khó coi!”
Diệp Húc trong mắt sát khí chớp động, hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
“Tiểu tử, ngươi còn có lời trăn trối gì nữa, hiện tại nói nhanh đi, nếu không một lúc nữa muốn nói cũng không được!” Ngụy Không Sơn cười to.
Diệp Húc mắt điếc tai ngơ, Khúc Phi Yên hừ lạnh nói: “Thiếu chủ Linh Phủ Phong thật sự quá kiêu ngạo, loại này cực kỳ rác rưởi, ỷ vào thực lực của cha hắn mới tiến vào Hoàng Tuyền Ma Tông, không có bất luận bản lĩnh gì. Nếu không phải là con của Ngụy Hiên sư thúc, ta một ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn.”
Ngụy Không Sơn ánh mắt dừng trên thân thể nàng, cười khanh khách nói: “Hóa ra là sư muội Tiểu Yến Sơn, vi huynh tu luyện Chân Long Ngự Phong đại pháp, nghe nói Khúc sư muội tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Đại Trưng Phú, không bằng chúng ta giao lưu một chút? Xem ngươi thái bổ ta, hay là ta thái bổ ngươi.”
Khúc Phi Yên sắc mặt khẽ biến, những thiếu nữ khác thì mở miệng gầm lên.
Ngụy Không Sơn cười ha ha, đắc ý dạt dào nói: “Hoàng Xán, đợi chút nữa không nên giết hết các cô bé này, bắt các nàng lại, ta muốn các nàng dục tiên dục tử.”
Đám người Khúc Phi Yên giận dữ, hận tới nghiến răng nghiến lợi: “Đợi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, chúng ta bảy tỷ muội liều mạng với bọn họ, dù chết cũng phải giết chết tên súc sinh họ Ngụy này.”
“Hoàng Xán, ngươi đối phó được đám tiểu nha đầu này không?” Ngụy Không Sơn trong lòng có chút không yên, nhỏ giọng nói. Đám người Khúc Phi Yên có tu vi cao hơn hẳn hắn, thực lực lại mạnh hơn hắn nhiều, nếu là đám người Hoàng Xán không thể ngăn trụ được tất cả, trong đó bất luận cô gái nào cũng có thể bóp chết hắn.
“Sư đệ yên tâm, các nàng không phải đối thủ của ta, bắt giữ các nàng rất dễ dàng.”
Hoàng Xán chần chừ một chút nói: “Tuy nhiên bọn họ dù sao cũng là sư muội đồng tông chúng ta. Giết Diệp Thiếu Bảo thì thôi, nhưng cần gì phải vì việc nhỏ mà đắc tội với sư thúc của linh sơn khác?”
Ngụy Không Sơn trừng mắt nói: “Khốn khiếp! ta bảo ngươi làm gì, ngươi còn phản đối sao? Ngươi nếu không làm theo, trở về ta nhất định bảo cha ta xử lý ngươi.”
Hoàng Xán khúm núm, không nói gì nữa.
“Tiểu sư thúc, làm sao bây giờ? Bọn người kia dường như muốn ăn chúng ta, ngay cả tỷ muội chúng ta cũng không chịu buông tha!”
Khúc Phi Yên cũng không có chủ ý, đột nhiên nói: “Không bằng chúng ta không đi Vạn Cổ Ma Vực nữa, dẹp đường hồi phủ, bọn người kia còn không dám giết người trong Thập Vạn Đại Sơn.”
Cổ Nguyệt Nhi khóc không ra nước mắt nói: “Người ta tuy rằng tu luyện Ngự Nữ Ngự long Đại Pháp, nhưng đời này còn chưa từng thái bổ người sư huynh nào, nếu bị họ Ngụy thái bổ, chẳng phải thiệt thòi lớn sao?”
“Dẹp đường hồi phủ, dẹp đường hồi phủ!” những cô gái khác đều nói.
Đột nhiên một thanh âm dịu dàng truyền tới, cười nói: “Khúc sư muội làm sao phải dẹp đường hồi phủ? Có Tất Phương Sơn ta ở đây, còn ai dám động tới các ngươi?”
Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đại điện bằng đồng thau bay tới, một người nam tử trẻ tuổi đứng trên đại điện, cuồng phong thổi qua, ống tay áo phiêu phiêu.
Tòa đại điện bằng đồng thau này hiển nhiên là một kiện vu bảo cực kỳ lợi hại, bị hắn tế khởi, rít gào mà tới, tốc độ cực nhanh.
“Tất sư huynh của Thúy Vi Phong.”
Khúc Phi Yên và mấy cô gái ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Tất sư huynh là đại đệ tử của Đinh Hạo sư thúc, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, không chút nào kém hơn Hoàng Xán, chúng ta được cứu rồi!” Mấy cô gái vội vã khống chế hương xa, hướng tới tòa đại điện đồng thau mà bay tới.
“Thúy Vi Phong? Chẳng lẽ là nơi Mộ Dung Thùy tới sao?” Diệp Húc trong lòng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy năm sáu vu sĩ đứng bên trong tòa đại điện. Mộ Dung Thùy cũng ở đó, lạnh lùng nhìn mình.
“Hôm nay kẻ thù tới cũng không ít nha…” Diệp Húc có chút nhức đầu.
“Họ Diệp, lần này ngươi chạy trời không khỏi nắng!” Mộ Dung Thùy đứng trước đại điện, điềm nhiên nói. Trên đỉnh đầu hắn một khẩu đan đỉnh lao ra, rõ ràng đã tiến vào Tam Đan cảnh, tu vi có thể nói là tiến bộ thần tốc.
Khúc Phi Yên và mấy cô gái trong lòng không ngừng buồn bực: “Diệp sư thúc tới cùng đã làm những chuyện gì? Giống như làm chuyện người người oán trách vậy…” Hương xa dừng ở trước đại điện đồng thau, vài cô gái vội vàng đi lên đại điện. Tất Phượng Sơn giơ tay đẩy Diệp Húc, thản nhiên nói: “Diệp sư thúc, thật có lỗi, ngươi cùng Mộ Dung sư đệ có cừu oán, nơi này không chào đón ngươi, mời Diệp sư thúc rời khỏi.”
Diệp Húc thản nhiên cười, phất phất tay với mấy thiếu nữ, lập tức xuống hương xa.
Khúc Phi Yên chần chừ một chút, cắn môi nói: “Tiểu sư thúc, không bằng ngươi đừng đi, vẫn trở về thì hơn…”
“Đi nhất định phải đi, nếu không bọn họ tưởng rằng ta sợ bọn họ.”
Diệp Húc đi thẳng ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, mỉm cười nói: “Các ngươi ở Vạn Cổ Ma Vực đợi ta.”
Cổ Nguyệt Nhi cắn răng, dứt khoát nói: “Sư thúc, ta đi cùng ngươi.”
Khúc Phi Yên vội vàng kéo nàng, lắc đầu nói: “Không được, ngươi cùng đi qua chẳng phải chịu chết sao?”
Mộ Dung Thùy đứng trước điện, điềm nhiên nói: “Họ Diệp, ngươi ngàn vạn lần không nên chết, ta còn muốn tự tay giết ngươi, đoạt lại bảo vật Mộ Dung gia!”
“Tiểu tử thối, giọng điệu vẫn kiêu ngạo như vậy…” Diệp Húc lắc đầu bật cười, thẳng rời đi, làm cho Mộ Dung Thùy nổi giận lôi đình.
Tất Phượng Sơn mắt lộ dị sắc, đánh giá Diệp Húc một cái, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên có đảm lượng, đáng tiếc…”
Hắn lắc đầu, khống chế đại điện đồng thau đâm phá trời cao, hóa thành một hào quang màu xanh, bay ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn.
Diệp Húc triển khai thân pháp, không nhanh không chậm bay về phía trước, Hoàng Xán không chế lâu thuyền theo sát phía sau hắn, chỉ thấy Diệp Húc dần dần đi tới biên giới Thập Vạn Đại Sơn.
“Tốt lắm rốt cuộc cũng ra khỏi địa giới Thập Vạn Đại Sơn, Hoàng Xán lập tức bắt lấy hắn cho bản thiếu chủ!” Ngụy Không Sơn ánh mắt sáng lên, vui sướng vạn phần nói.
Hoàng Xán đột nhiên chớp động, khí thế đột nhiên phát ra, thần uy như ngục, che trời phủ đất hướng tới Diệp Húc mà ép tới. Khí thế của hắn khủng bố tới cực điểm, chỉ là khí thế, đã làm cho không khí vặn vẹo, làm người ta có ảo giác thiên địa sắp bị vùi lấp.
Một bàn tay to bằng chân nguyên của hắn bắt đầu lao ra, to chừng một mẫu, năm ngón tay lành lạnh, kéo tới phía trước, không ngờ kéo xa vài dặm, chộp tới Diệp Húc.
“Sư đệ, một chưởng này của ta tên là Ngũ Chỉ Sơn, mỗi một đầu ngón tay đều giống như một tòa núi lớn, năm ngón tay cũng sở hữu lực lớn như năm tòa núi, là thần thông hàng ma! Cho dù là cao thủ Ảo Đan cửu phẩm, cũng không thể giãy ra được, thậm chí ngay cả tu vi đều bị ta trấn áp!”
Hoàng Xán sắc mặt ngạo nghễ nói: “Ngươi hiện giờ có thể xử trí hắn, chúng ta liền có thể trở về phục mệnh với sư tôn.”
“Làm tốt lắm! Họ Diệp, bản thiếu chủ lần này sẽ tra tấn ngươi.”
Ngụy Không Sơn cười ha ha, theo lâu thuyền bay ra, tế khởi một thanh trường đao, cầm trong tay, nghênh ngang đi tới trước mặt Diệp Húc, huy đao hướng Diệp Húc chém tới, nhe răng cười độc ác nói: “Bồn thiếu gia đã nói rồi, phải cắt ngươi thành nhiều mảnh nhỏ…”
“Ngũ Chỉ Sơn mà muốn trấn áp được ta sao?”
Diệp Húc nhìn ánh đao hạ xuống, quanh thân hơi chấn động. Năm ngón tay của Hoàng Xán lập tức đứt thành từng đoạn, lực lượng quanh thân hắn làm chấn động hư không.
Năm ngón tay của Hoàng Xán giống như bị Man Long nghiền nát, phát nát sạch sẽ, thậm chí ngay cả chân nguyên cũng bị lực lượng vô hình lau đi.
“Bản Phong Chủ đã nói, phải cắt tứ chi của ngươi một lần nữa.”
Diệp Húc tay nắm lấy trường đao, tay trái nắm cổ áo Ngụy Không Sơn, điềm nhiên nói: “Ta muốn nhìn xem, Ngụy Hiên có mấy đồ đệ!”
/1054
|