Quan Tinh Phong là nơi nhiều thế hệ Thái Thượng trưởng lão ẩn cư, cũng là nơi tất cả tám vị Thái Thượng trưởng lão tọa hóa, lưu lại truyền thừa, nội tình thâm hậu này, gần với Hoàng Tuyền Ma Tông tông chủ nhất mạch
Ở Ma Tông, có thể trở thành Thái Thượng trưởng lão cũng không hề dễ, này nghĩa là ngươi cần sống lâu hơn Tông chủ, sau khi tông chủ đương thời chết đi, nếu ngươi vẫn chưa chết, như vậy mới có thể trở thành Thái Thượng trưởng lão, cho nên truyền thừa của Thái Thượng trưởng lão đều vô cùng hùng mạnh, có thể tu luyện đến cảnh giới cực kỳ cao thâm.
Tám vị Thái Thượng trưởng lão Quan Tinh Phong, có truyền thừa không hề giống nhau, Vệ Trăn trưởng lão tu luyện Yêu Liên Vô Lượng Thọ Nguyên Kinh, trước kia một vị Thái Thượng trưởng lão để lại chính là Ma Ha Vô Lượng Độ Ách Kinh, còn có một vị trưởng lão để lại chính là Vũ Hóa Thiên Hoàng Bảo Quyển, đủ mọi chủng loại, phần lớn đều là cấm pháp truyền thừa cao hư ngọc lâu tám tầng.
Những cấm pháp đó, tương đối đầy đủ, nhưng cũng không hoàn chỉnh, so với bát cấm của tông chủ nhất mạch kia, còn kém một bậc.
Truyền thừa của tông chủ nhất mạch, được xưng là bát cấm, có tổng cộng tám loại cấm pháp, đều là tâm pháp trong ngọc lâu chín tầng, hoàn mỹ không chút thiếu sót, trong đó Cửu U Lục Đạo bảo điển mà Yến Công Thượng tu luyện chính là một trong bát cấm.
Có thể đạt được bát cấm truyền thừa, có nghĩa là vu sĩ có hy vọng tu luyện đến đỉnh phong mà các vu sĩ có thể tu luyện đến, có thể trở thành tồn tại như vấn đỉnh Thiên đế, trở thành trùm không thể đo lường được, vô địch trên đời!
Trong nhiều thế hệ tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông, cùng tất cả mười tám người đạt được ngọc lâu chín tầng hoàn mỹ kia, những tông chủ đó dù là kỳ tài ngút trời, cũng không phải là có thể mở hết ngọc lâu ra, chỉ có tám vị tông chủ làm ra điểm này, đạt được tám loại cấm pháp.
Về phần tám vị tông chủ có tu luyện cấm pháp đó đến đỉnh hay không, không người biết.
Theo điểm này có thể thấy được, vu sĩ tu luyện đến cảnh giới cuối, mỗi một lần nâng cao một cảnh giới nhỏ đều cực kỳ khó, dù có được thể chất đặc thù cũng chưa chắc có thể tu luyện đến đỉnh, đạt tới cực hạn, trở thành cường giả vô địch.
Cung Ngọc Nương suy nghĩ thật lâu, lựa chọn Vũ Hóa Thiên Hoàng Bảo Quyển, môn cấm pháp này giỏi về rèn luyện nguyên thần, chờ khi vu sĩ ngưng luyện nguyên thần, có được diệu dụng cực lớn.
Diệp Húc cũng không nói nhiều, trực tiếp từ tinh chủ đại điện lấy tâm pháp quyển thứ ba của Vũ Hóa Thiên Hoàng Bảo Quyển giao cho nàng.
Cung Ngọc Nương vô cùng vui vẻ, sau khi được bảo quyển liền đi tìm một nơi có linh mạch, mở động phủ.
Nữ nhân này lại không lập tức tu luyện ngay, mà triệu tập nô bộc khắp núi, phát biểu một hồi, sắp xếp lại trật tự, chỉ bảo bọn họ thu hoạch linh dược, xử lý linh điền.
Quan Tinh Phong còn có hơn mười dị thú thượng cổ, đều đã tu luyện thành lão yêu, tu vi cực kỳ khủng bố, đã tu luyện đến Tam Thai cảnh, Cung Ngọc Nương cũng triệu tập đám lão yêu đó đến, sắc mặt ác liệt, hung hăng răn dạy, rất có bộ dáng của Đại sư tỷ.
Diệp Húc không khỏi chậc chậc kỳ lạ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy những lão yêu quái ẩn cư trên Quan Tinh Phong, lúc này những lão yêu đó đều hóa thành hình người, có tú sĩ áo xanh, có đại hán râu quai nón, cũng có cụ già gần đất xa trời, còn có mấy người lại là thiếu nữ xinh đẹp.
Những lão yêu đó khí thế cực kỳ khủng bố, quấy cho yêu khí ngút trời trên Quan Tinh Phong, nhưng khi ở trước mặt Cung Ngọc Nương lại khúm núm, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Chờ Cung Ngọc Nương nói xong, những lão yêu đó đồng loạt quỳ lạy Diệp Húc một hồi, miệng hô phong chủ, sau đó đều tự trở về động phủ ở trong Quan Tinh Phong.
Cung Ngọc Nương hướng Diệp Húc cười nói: “Những lão yêu quái đó, cả đám đều là những tên gian xảo cả, thấy sư phụ người tuổi còn trẻ liền không để sư phụ trong mắt. Sư phụ trở thành phong chủ đã hơn một năm mà bọn họ cũng không đến yết kiến, đó là khi người nhỏ tuổi. Tuy con răn dạy bọn họ rồi, chỉ sợ trong lòng bọn họ không thèm quan tâm, chỉ ra vẻ thần phục thôi. Sư phụ sớm tu luyện đến cảnh giới cao thâm đi, tế luyện Tinh chủ đại điện một phen, nắm tất cả tòa Quan Tinh Phong này trong tay, như vậy mới có thể trấn trụ được bọn họ, làm cho bọn họ hiệu lực vì Quan Tinh Phong. Có bọn họ, Quan Tinh Phong chúng ta chính là một thùng sắt giang sơn, ai dám đánh tới cửa?” Dứt lời, người phụ nữ này nhẹ nhàng bay đi, trở về động phủ tu luyện.
“Trong nhà có đàn bà, quả là rất thuận tiện a…”
Diệp Húc quan sát xung quanh, chỉ thấy Quan Tinh Phong hiện giờ được Cung Ngọc Nương xử lý gọn gàng ngăn nắp, cảm thán trong lòng, lập tức nhìn về phía Tinh chủ đại điện, không khỏi nhíu nhíu mày.
Tinh chủ đại điện là vu bảo mà phong chủ đầu tiên luyện thành, dùng để trấn áp Quan Tinh Phong, tòa đại điện này này là linh mạch chủ nối liên tục của Quan Tinh Phong, uy năng hùng mạnh đến cực đoan, đứng sừng sững trên đỉnh núi này đã không biết bao nhiêu năm.
Các thế hệ phong chủ tế luyện tòa đại điện này rồi sẽ có thể nắm toàn bộ núi trong tay, bất cứ kẻ nào, vật nào đều rõ như lòng bàn tay, là một kiện vu bảo cực kỳ lợi hại.
Nắm bảo vật này trong tay, đó chính là Quan Tinh Phong chủ chân chính, có thể trấn áp bầy yêu, tùy ý xử lý cả người lẫn vật trong núi, dù là kẻ thù bên ngoài đến xâm phạm cũng có thể dễ dàng trấn chết.
“Không phải là ta không muốn tế luyện Tinh Chủ đại điện, nhưng tế luyện loại vu bảo này cũng không hề dễ dàng, hồ nước bên trong tòa đại điện này chính là một mảnh đại dương mênh mông, lấy tu vi hiện tại của ta, đừng nói là tế luyện đại điện, cho dù là hồ nước kia cũng đừng hòng tế luyện thành công.” Diệp Húc thầm nghĩ.
Cái vu bảo Tinh Chủ đại điện này, truyền thụ đời đời, mỗi một phong chủ đều là nhân vật cấp Thái Thượng trưởng lão, tu vi bọn cao gần với tông chủ, tế luyện vu bảo này đương nhiên cũng không khó mấy.
Nhưng tu vi của Diệp Húc thật sự quá kém, cố lắm mới tế luyện vu bảo cấp trấn giáo, tế luyện loại bảo vật như Tinh Chủ đại điện này, quả thật không có khả năng.
“Tòa đại điện này, chỉ sợ đợi khi ta tu luyện đến Tam Đan cảnh, luyện ra nguyên đan mới có thể tế luyện được…”
Linh Phủ Phong, ngoài phong chủ đại điện, bầu không khí đầy áp lực, hôm nay là ngày phong chủ Ngụy Hiên xuất quan, Ngụy Không Sơn cùng tất cả bảy vị đệ tử Linh Phủ Phong, Hoàng Xán cùng sáu gã đệ đứng ngoài điện, trong lòng cực kỳ không yên, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Lúc trước khi bọn họ phát hiện Ngụy Không Sơn, vị Thiếu chủ Linh Phủ Phong này đã bị người chặt thành nhân côn, chỉ còn lại một chân, lẻ loi nằm trong bụi cỏ dưới chân núi, vô cùng thê thảm, vội vàng cứu hắn, đưa lên đỉnh núi.
Lúc này Ngụy Không Sơn đã vào trong phong chủ đại điện, mà đám người Hoàng Xán lo lắng không chút giảm bớt.
“Sư tôn ông ấy vui giận thất thường, tu vi cực cao, hiện giờ nhìn đến đứa con yêu quý bị người chặt thành nhân côn, chắc chắn sẽ nổi cơn giận lôi đình! Nếu trút xuống đầu chúng ta thì không xong rồi…”
Nhưng mà, phong chủ đại điện vẫn không hề có chút động tĩnh nào, âm trầm đến đáng sợ.
Đám người Hoàng Xán liếc nhau, đang buồn bực trong lòng, đột nhiên nghe được tiếng Ngụy Hiên từ bên trong truyền ra, mơ hồ nói: “Chân Bị, vào đây.”
Tên đệ tử tên là Chân Bị kia nghe thấy, sắc mặt ủ rũ, đám người Hoàng Xán nói: “Sư tôn không có tức giận, hơn phân nửa là gọi đệ vào, hỏi thăm kẻ thù của Thiếu phong chủ là ai thôi.”
“Chỉ hy vọng là như vậy.”
Chân Bị nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa đại điện, đi vào bên trong phong chủ đại điện, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ngụy Hiên ngồi ngay ngắn trên phong chủ bảo tọa, bộ mặt âm trầm.
Mà Thiếu phong chủ Ngụy Không sơn thì mặt mang vui vẻ, nằm trên giường bệnh, nhìn đến hắn, trong ánh mắt tràn ngập sung sướng khi người gặp họa.
Chân Bị trong lòng máy động, khom người nói: “Sư tôn triệu đệ tử đến, có phải là vì hỏi chuyện kẻ thù của Thiếu phong chủ?”
“Này không cần ngươi quan tâm, ta còn chưa chết, đương nhiên biết kẻ thù là ai.”
Ngụy Không Sơn cười khanh khách nói, vẻ sung sướng khi người gặp hoa kia lại càng đậm hơn, cười nói: “Chân Bị sư huynh tên cũng như người, ngươi đúng thật là chân bối. Bản thiếu chủ muốn hỏi ngươi mượn một thứ, không biết ngươi có cho mượn hay không?”
Chân Bị trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên cảm thấy đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến, chỉ thấy Ngụy Hiên giơ tay chỉ ra, hai cánh tay và chân trái của hắn lập tức thoát khỏi thân thể bay ra, đau thét lên một tiếng, ngã xuống đất!
Ngụy Hiên làm ngơ, trực tiếp nối hai cánh tay và chân trái kia lên người con mình, Ngụy Không Sơn vội vàng kêu lên: “Cha, người chặt sai rồi, tên Diệp Húc kia chặt chân phải của con mà!”
Ngụy Hiên tức giận hừ một tiếng, giơ tay lại xé chân trái, quăng ra một bên, cắt chân phải của Chân Bị ra, tiếp vào trên người Ngụy Không Sơn.
Chỉ thấy một luồng ma diễm nhợt nhạt từ trong đầu ngón tay lão ta bắn ra, tinh tế thiêu đốt xung quanh chỗ nối tay chân.
Sau một lúc lâu, Ngụy Không Sơn đứng thẳng dậy, duỗi tay duỗi chân, lại nhảy lên vài lần, vui vẻ nói: “Cha, quả nhiên cha thần thông quảng đại, hiện giờ tay chân của con còn linh hoạt hơn trước đây, chỉ là chân phải hơi dài chút, lúc đi đường có hơi khập khiễng!”
Ngụy Hiên thản nhiên nói: “Chân Bị cao hơn ngươi, đương nhiên chân phải sẽ dài hơn chân ngươi. Tu vi hắn ta cũng cao hơn ngươi, thân thể rèn luyện không tồi, tiếp lên người ngươi, cũng có thể nâng cao thực lực của ngươi. Nhưng dù sao cũng là tay chân của người khác, trong thời gian ngắn ngươi sẽ có chút không thích ứng.”
Lão ta từ từ đứng dậy, đi ra phong chủ đại điện, khuôn mặt đầy tức giận, thấp giọng nói: “Thằng nhãi Vinh Lâm kia cũng dám làm chỗ dựa cho tên tiểu súc sinh kia, thật đáng chết. Nhưng tu vi cùng thực lực của hắn, cũng không dưới ta, không dễ động thủ…”
Ngụy Không Sơn vội vàng đuổi theo, thoáng nhìn Chân Bị nằm trên mặt đất đang dùng ánh mắt độc ác nhìn mình, lập tức cười ha ha, một chưởng chụp xuống, đánh hắn ta thành thịt nát.
Ngụy Hiên không để ý, đi thẳng ra đại điện, nhìn năm vị đệ tử còn lại, thản nhiên nói: “Theo dõi Quan Tinh Phong, chờ tên Diệp Thiếu Bảo kia rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn lập tức động thủ, cắt nát nó ra, mang hồn phách nó tới gặp ta là được.”
Ngụy Không Sơn cười khanh khách nói: “Các ngươi không được giết hắn, đợi hắn rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn thì bắt hắn lại, ta muốn đích thân động thủ, cắt nát hắn ta!”
Đám người Hoàng Xán không dám nói nhiều, vội vàng nói vâng.
Năm người lén lút ngẩng đầu quan sát Ngụy Không Sơn, chỉ thấy tay chân hắn vẫn còn, mà không thấy bóng dáng Chân Bị đâu.
Một gã đệ tử buồn bực trong lòng, định lên tiếng hỏi, Hoàng Xán vội vàng kéo vạt áo hắn lại, hướng bên trong đại điện chép miệng, chỉ nhìn thấy một bãi thịt nát, lập tức hiểu rõ, sắc mặt trắng bệch, không dám nói nữa.
Ngụy Hiên trở về phong chủ đại điện, đám người Hoàng Xán vội vã thi lễ hướng Ngụy Không Sơn rồi xoay người rời đi, chờ đi xa rồi, năm người này mới dám lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thương tiếc.
Một gã sư đệ cười thê lương nói: “Sư tôn vui giận thất thường, căn bản không coi chúng ta là người mà coi chúng ta thành súc sinh, gia súc, muốn đánh liền đánh, muốn giết liền giết! Loại ngày này, không biết đến bao giờ…”
“Đại sư huynh, không bằng chúng ta quay đầu bái môn hạ sư thúc sư bá khác, phản ra Linh Phủ Phong! Nếu cứ tiếp tục ở lại nơi này, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào kết cục như Chân sư huynh mà thôi!”
Hoàng Xán im lặng không nói, sau một lúc lâu, chua chát nói: “Ông ấy dù sao cũng là sư tôn của chúng ta, một ngày làm thầy cả đời làm cha. Sư tôn với chúng ta có ân truyền đạo, loại lời nói này về sau đừng có nhắc lại.”
Bốn gã đệ tử kia liếc nhau, biết hắn ta trung thành và tận tậm với Ngụy Hiên, lắc đầu thở dài, đều tự rời đi.
Bên trong tinh chủ đại điện, Diệp Húc lo âu nhíu mày, từ khi hắn nghe được kỹ xảo chính của Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển từ miệng Vinh Lâm, liền động tâm tư, tậm thời bỏ qua nâng cao tu vi, ngược lại đi luyện chế tinh phiên.
“Nhiệt độ chân hỏa của ta rất thấp, không đủ để luyện vu bảo cấp trấn giáo, mà nhiệt độ Thái Dương chân hỏa lại quá cao, rất dễ thiêu hủy đi tài liệu. Không có chân hỏa vừa đúng, sao có thể luyện chế tinh phiên, đem tinh phiên chứa trong các huyệt khiếu quanh thân đây? Xem ra, vẫn phải đi xem trong Thạch Cổ Thư Viện thôi…”
Ở Ma Tông, có thể trở thành Thái Thượng trưởng lão cũng không hề dễ, này nghĩa là ngươi cần sống lâu hơn Tông chủ, sau khi tông chủ đương thời chết đi, nếu ngươi vẫn chưa chết, như vậy mới có thể trở thành Thái Thượng trưởng lão, cho nên truyền thừa của Thái Thượng trưởng lão đều vô cùng hùng mạnh, có thể tu luyện đến cảnh giới cực kỳ cao thâm.
Tám vị Thái Thượng trưởng lão Quan Tinh Phong, có truyền thừa không hề giống nhau, Vệ Trăn trưởng lão tu luyện Yêu Liên Vô Lượng Thọ Nguyên Kinh, trước kia một vị Thái Thượng trưởng lão để lại chính là Ma Ha Vô Lượng Độ Ách Kinh, còn có một vị trưởng lão để lại chính là Vũ Hóa Thiên Hoàng Bảo Quyển, đủ mọi chủng loại, phần lớn đều là cấm pháp truyền thừa cao hư ngọc lâu tám tầng.
Những cấm pháp đó, tương đối đầy đủ, nhưng cũng không hoàn chỉnh, so với bát cấm của tông chủ nhất mạch kia, còn kém một bậc.
Truyền thừa của tông chủ nhất mạch, được xưng là bát cấm, có tổng cộng tám loại cấm pháp, đều là tâm pháp trong ngọc lâu chín tầng, hoàn mỹ không chút thiếu sót, trong đó Cửu U Lục Đạo bảo điển mà Yến Công Thượng tu luyện chính là một trong bát cấm.
Có thể đạt được bát cấm truyền thừa, có nghĩa là vu sĩ có hy vọng tu luyện đến đỉnh phong mà các vu sĩ có thể tu luyện đến, có thể trở thành tồn tại như vấn đỉnh Thiên đế, trở thành trùm không thể đo lường được, vô địch trên đời!
Trong nhiều thế hệ tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông, cùng tất cả mười tám người đạt được ngọc lâu chín tầng hoàn mỹ kia, những tông chủ đó dù là kỳ tài ngút trời, cũng không phải là có thể mở hết ngọc lâu ra, chỉ có tám vị tông chủ làm ra điểm này, đạt được tám loại cấm pháp.
Về phần tám vị tông chủ có tu luyện cấm pháp đó đến đỉnh hay không, không người biết.
Theo điểm này có thể thấy được, vu sĩ tu luyện đến cảnh giới cuối, mỗi một lần nâng cao một cảnh giới nhỏ đều cực kỳ khó, dù có được thể chất đặc thù cũng chưa chắc có thể tu luyện đến đỉnh, đạt tới cực hạn, trở thành cường giả vô địch.
Cung Ngọc Nương suy nghĩ thật lâu, lựa chọn Vũ Hóa Thiên Hoàng Bảo Quyển, môn cấm pháp này giỏi về rèn luyện nguyên thần, chờ khi vu sĩ ngưng luyện nguyên thần, có được diệu dụng cực lớn.
Diệp Húc cũng không nói nhiều, trực tiếp từ tinh chủ đại điện lấy tâm pháp quyển thứ ba của Vũ Hóa Thiên Hoàng Bảo Quyển giao cho nàng.
Cung Ngọc Nương vô cùng vui vẻ, sau khi được bảo quyển liền đi tìm một nơi có linh mạch, mở động phủ.
Nữ nhân này lại không lập tức tu luyện ngay, mà triệu tập nô bộc khắp núi, phát biểu một hồi, sắp xếp lại trật tự, chỉ bảo bọn họ thu hoạch linh dược, xử lý linh điền.
Quan Tinh Phong còn có hơn mười dị thú thượng cổ, đều đã tu luyện thành lão yêu, tu vi cực kỳ khủng bố, đã tu luyện đến Tam Thai cảnh, Cung Ngọc Nương cũng triệu tập đám lão yêu đó đến, sắc mặt ác liệt, hung hăng răn dạy, rất có bộ dáng của Đại sư tỷ.
Diệp Húc không khỏi chậc chậc kỳ lạ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy những lão yêu quái ẩn cư trên Quan Tinh Phong, lúc này những lão yêu đó đều hóa thành hình người, có tú sĩ áo xanh, có đại hán râu quai nón, cũng có cụ già gần đất xa trời, còn có mấy người lại là thiếu nữ xinh đẹp.
Những lão yêu đó khí thế cực kỳ khủng bố, quấy cho yêu khí ngút trời trên Quan Tinh Phong, nhưng khi ở trước mặt Cung Ngọc Nương lại khúm núm, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Chờ Cung Ngọc Nương nói xong, những lão yêu đó đồng loạt quỳ lạy Diệp Húc một hồi, miệng hô phong chủ, sau đó đều tự trở về động phủ ở trong Quan Tinh Phong.
Cung Ngọc Nương hướng Diệp Húc cười nói: “Những lão yêu quái đó, cả đám đều là những tên gian xảo cả, thấy sư phụ người tuổi còn trẻ liền không để sư phụ trong mắt. Sư phụ trở thành phong chủ đã hơn một năm mà bọn họ cũng không đến yết kiến, đó là khi người nhỏ tuổi. Tuy con răn dạy bọn họ rồi, chỉ sợ trong lòng bọn họ không thèm quan tâm, chỉ ra vẻ thần phục thôi. Sư phụ sớm tu luyện đến cảnh giới cao thâm đi, tế luyện Tinh chủ đại điện một phen, nắm tất cả tòa Quan Tinh Phong này trong tay, như vậy mới có thể trấn trụ được bọn họ, làm cho bọn họ hiệu lực vì Quan Tinh Phong. Có bọn họ, Quan Tinh Phong chúng ta chính là một thùng sắt giang sơn, ai dám đánh tới cửa?” Dứt lời, người phụ nữ này nhẹ nhàng bay đi, trở về động phủ tu luyện.
“Trong nhà có đàn bà, quả là rất thuận tiện a…”
Diệp Húc quan sát xung quanh, chỉ thấy Quan Tinh Phong hiện giờ được Cung Ngọc Nương xử lý gọn gàng ngăn nắp, cảm thán trong lòng, lập tức nhìn về phía Tinh chủ đại điện, không khỏi nhíu nhíu mày.
Tinh chủ đại điện là vu bảo mà phong chủ đầu tiên luyện thành, dùng để trấn áp Quan Tinh Phong, tòa đại điện này này là linh mạch chủ nối liên tục của Quan Tinh Phong, uy năng hùng mạnh đến cực đoan, đứng sừng sững trên đỉnh núi này đã không biết bao nhiêu năm.
Các thế hệ phong chủ tế luyện tòa đại điện này rồi sẽ có thể nắm toàn bộ núi trong tay, bất cứ kẻ nào, vật nào đều rõ như lòng bàn tay, là một kiện vu bảo cực kỳ lợi hại.
Nắm bảo vật này trong tay, đó chính là Quan Tinh Phong chủ chân chính, có thể trấn áp bầy yêu, tùy ý xử lý cả người lẫn vật trong núi, dù là kẻ thù bên ngoài đến xâm phạm cũng có thể dễ dàng trấn chết.
“Không phải là ta không muốn tế luyện Tinh Chủ đại điện, nhưng tế luyện loại vu bảo này cũng không hề dễ dàng, hồ nước bên trong tòa đại điện này chính là một mảnh đại dương mênh mông, lấy tu vi hiện tại của ta, đừng nói là tế luyện đại điện, cho dù là hồ nước kia cũng đừng hòng tế luyện thành công.” Diệp Húc thầm nghĩ.
Cái vu bảo Tinh Chủ đại điện này, truyền thụ đời đời, mỗi một phong chủ đều là nhân vật cấp Thái Thượng trưởng lão, tu vi bọn cao gần với tông chủ, tế luyện vu bảo này đương nhiên cũng không khó mấy.
Nhưng tu vi của Diệp Húc thật sự quá kém, cố lắm mới tế luyện vu bảo cấp trấn giáo, tế luyện loại bảo vật như Tinh Chủ đại điện này, quả thật không có khả năng.
“Tòa đại điện này, chỉ sợ đợi khi ta tu luyện đến Tam Đan cảnh, luyện ra nguyên đan mới có thể tế luyện được…”
Linh Phủ Phong, ngoài phong chủ đại điện, bầu không khí đầy áp lực, hôm nay là ngày phong chủ Ngụy Hiên xuất quan, Ngụy Không Sơn cùng tất cả bảy vị đệ tử Linh Phủ Phong, Hoàng Xán cùng sáu gã đệ đứng ngoài điện, trong lòng cực kỳ không yên, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Lúc trước khi bọn họ phát hiện Ngụy Không Sơn, vị Thiếu chủ Linh Phủ Phong này đã bị người chặt thành nhân côn, chỉ còn lại một chân, lẻ loi nằm trong bụi cỏ dưới chân núi, vô cùng thê thảm, vội vàng cứu hắn, đưa lên đỉnh núi.
Lúc này Ngụy Không Sơn đã vào trong phong chủ đại điện, mà đám người Hoàng Xán lo lắng không chút giảm bớt.
“Sư tôn ông ấy vui giận thất thường, tu vi cực cao, hiện giờ nhìn đến đứa con yêu quý bị người chặt thành nhân côn, chắc chắn sẽ nổi cơn giận lôi đình! Nếu trút xuống đầu chúng ta thì không xong rồi…”
Nhưng mà, phong chủ đại điện vẫn không hề có chút động tĩnh nào, âm trầm đến đáng sợ.
Đám người Hoàng Xán liếc nhau, đang buồn bực trong lòng, đột nhiên nghe được tiếng Ngụy Hiên từ bên trong truyền ra, mơ hồ nói: “Chân Bị, vào đây.”
Tên đệ tử tên là Chân Bị kia nghe thấy, sắc mặt ủ rũ, đám người Hoàng Xán nói: “Sư tôn không có tức giận, hơn phân nửa là gọi đệ vào, hỏi thăm kẻ thù của Thiếu phong chủ là ai thôi.”
“Chỉ hy vọng là như vậy.”
Chân Bị nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa đại điện, đi vào bên trong phong chủ đại điện, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ngụy Hiên ngồi ngay ngắn trên phong chủ bảo tọa, bộ mặt âm trầm.
Mà Thiếu phong chủ Ngụy Không sơn thì mặt mang vui vẻ, nằm trên giường bệnh, nhìn đến hắn, trong ánh mắt tràn ngập sung sướng khi người gặp họa.
Chân Bị trong lòng máy động, khom người nói: “Sư tôn triệu đệ tử đến, có phải là vì hỏi chuyện kẻ thù của Thiếu phong chủ?”
“Này không cần ngươi quan tâm, ta còn chưa chết, đương nhiên biết kẻ thù là ai.”
Ngụy Không Sơn cười khanh khách nói, vẻ sung sướng khi người gặp hoa kia lại càng đậm hơn, cười nói: “Chân Bị sư huynh tên cũng như người, ngươi đúng thật là chân bối. Bản thiếu chủ muốn hỏi ngươi mượn một thứ, không biết ngươi có cho mượn hay không?”
Chân Bị trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên cảm thấy đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến, chỉ thấy Ngụy Hiên giơ tay chỉ ra, hai cánh tay và chân trái của hắn lập tức thoát khỏi thân thể bay ra, đau thét lên một tiếng, ngã xuống đất!
Ngụy Hiên làm ngơ, trực tiếp nối hai cánh tay và chân trái kia lên người con mình, Ngụy Không Sơn vội vàng kêu lên: “Cha, người chặt sai rồi, tên Diệp Húc kia chặt chân phải của con mà!”
Ngụy Hiên tức giận hừ một tiếng, giơ tay lại xé chân trái, quăng ra một bên, cắt chân phải của Chân Bị ra, tiếp vào trên người Ngụy Không Sơn.
Chỉ thấy một luồng ma diễm nhợt nhạt từ trong đầu ngón tay lão ta bắn ra, tinh tế thiêu đốt xung quanh chỗ nối tay chân.
Sau một lúc lâu, Ngụy Không Sơn đứng thẳng dậy, duỗi tay duỗi chân, lại nhảy lên vài lần, vui vẻ nói: “Cha, quả nhiên cha thần thông quảng đại, hiện giờ tay chân của con còn linh hoạt hơn trước đây, chỉ là chân phải hơi dài chút, lúc đi đường có hơi khập khiễng!”
Ngụy Hiên thản nhiên nói: “Chân Bị cao hơn ngươi, đương nhiên chân phải sẽ dài hơn chân ngươi. Tu vi hắn ta cũng cao hơn ngươi, thân thể rèn luyện không tồi, tiếp lên người ngươi, cũng có thể nâng cao thực lực của ngươi. Nhưng dù sao cũng là tay chân của người khác, trong thời gian ngắn ngươi sẽ có chút không thích ứng.”
Lão ta từ từ đứng dậy, đi ra phong chủ đại điện, khuôn mặt đầy tức giận, thấp giọng nói: “Thằng nhãi Vinh Lâm kia cũng dám làm chỗ dựa cho tên tiểu súc sinh kia, thật đáng chết. Nhưng tu vi cùng thực lực của hắn, cũng không dưới ta, không dễ động thủ…”
Ngụy Không Sơn vội vàng đuổi theo, thoáng nhìn Chân Bị nằm trên mặt đất đang dùng ánh mắt độc ác nhìn mình, lập tức cười ha ha, một chưởng chụp xuống, đánh hắn ta thành thịt nát.
Ngụy Hiên không để ý, đi thẳng ra đại điện, nhìn năm vị đệ tử còn lại, thản nhiên nói: “Theo dõi Quan Tinh Phong, chờ tên Diệp Thiếu Bảo kia rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn lập tức động thủ, cắt nát nó ra, mang hồn phách nó tới gặp ta là được.”
Ngụy Không Sơn cười khanh khách nói: “Các ngươi không được giết hắn, đợi hắn rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn thì bắt hắn lại, ta muốn đích thân động thủ, cắt nát hắn ta!”
Đám người Hoàng Xán không dám nói nhiều, vội vàng nói vâng.
Năm người lén lút ngẩng đầu quan sát Ngụy Không Sơn, chỉ thấy tay chân hắn vẫn còn, mà không thấy bóng dáng Chân Bị đâu.
Một gã đệ tử buồn bực trong lòng, định lên tiếng hỏi, Hoàng Xán vội vàng kéo vạt áo hắn lại, hướng bên trong đại điện chép miệng, chỉ nhìn thấy một bãi thịt nát, lập tức hiểu rõ, sắc mặt trắng bệch, không dám nói nữa.
Ngụy Hiên trở về phong chủ đại điện, đám người Hoàng Xán vội vã thi lễ hướng Ngụy Không Sơn rồi xoay người rời đi, chờ đi xa rồi, năm người này mới dám lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thương tiếc.
Một gã sư đệ cười thê lương nói: “Sư tôn vui giận thất thường, căn bản không coi chúng ta là người mà coi chúng ta thành súc sinh, gia súc, muốn đánh liền đánh, muốn giết liền giết! Loại ngày này, không biết đến bao giờ…”
“Đại sư huynh, không bằng chúng ta quay đầu bái môn hạ sư thúc sư bá khác, phản ra Linh Phủ Phong! Nếu cứ tiếp tục ở lại nơi này, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào kết cục như Chân sư huynh mà thôi!”
Hoàng Xán im lặng không nói, sau một lúc lâu, chua chát nói: “Ông ấy dù sao cũng là sư tôn của chúng ta, một ngày làm thầy cả đời làm cha. Sư tôn với chúng ta có ân truyền đạo, loại lời nói này về sau đừng có nhắc lại.”
Bốn gã đệ tử kia liếc nhau, biết hắn ta trung thành và tận tậm với Ngụy Hiên, lắc đầu thở dài, đều tự rời đi.
Bên trong tinh chủ đại điện, Diệp Húc lo âu nhíu mày, từ khi hắn nghe được kỹ xảo chính của Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển từ miệng Vinh Lâm, liền động tâm tư, tậm thời bỏ qua nâng cao tu vi, ngược lại đi luyện chế tinh phiên.
“Nhiệt độ chân hỏa của ta rất thấp, không đủ để luyện vu bảo cấp trấn giáo, mà nhiệt độ Thái Dương chân hỏa lại quá cao, rất dễ thiêu hủy đi tài liệu. Không có chân hỏa vừa đúng, sao có thể luyện chế tinh phiên, đem tinh phiên chứa trong các huyệt khiếu quanh thân đây? Xem ra, vẫn phải đi xem trong Thạch Cổ Thư Viện thôi…”
/1054
|