Đại hội La Phù đảo, Diệp Húc nhất định phải làm cho thanh danh bay cao, truyền khắp Thập Cửu châu Đông Hải.
Hắn lấy một quả huyết bồ đề ra, liền đủ để áp tất cả bảo vật của những người khác, khiến cho giáo chủ tông chủ các đại môn phái cũng phải bỏ qua tôn nghiêm mặt mũi, chạy tới mua quả Huyết bồ đề này.
Những kẻ vừa cười nhạo hắn, giờ đây vẻ mặt lại trở nên phấn khích dị thường, bọn chúng vừa mới nói chỉ có phá gia chi tử mới mua cái hạt châu rách này, kết quả là các đại nhân vật của các đại môn phái, thậm chí cả tông chủ giáo chủ môn phái bọn chúng, đều chạy tới, tính toán làm phá gia chi tử một hồi.
Kết quả này, làm cho người ta bất ngờ.
Đám người Ngưu Đức trợn tròn mắt lên, bọn họ cũng không đoán được là mình ra tay tương trợ, kích phát uy năng của viên châu tử này, tạo thành hiệu quả lớn như thế, thậm chí kinh động cả Vạn Pháp yêu vương.
“Huyết bồ đề có tác dụng an tâm ninh thần, chấn nhiếp tâm ma, đối với vu sĩ ma đạo chúng ta mà nói, quả thật là trọng bảo khó lường, nhưng mà, ngươi ra giá này, thật sự quá cao, cao đến quá đáng!” Một lão già gầy đi ra khỏi đám người, từ từ nói.
Diệp Húc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy lão già gầy này thần sắc thản nhiên, tự nhiên lộ ra một loại hơi thở nhẹ nhàng, rõ ràng là ma đạo, lại làm cho người ta có cảm giác như quang minh chính đại vậy, nói: “Lão tiên sinh, ngài là?”
“Vạn Thanh Lưu Tạo Hóa môn.”
Lão già kia thản nhiên cười, nói: “Tiểu hữu, giá này quả thật quá đắt, nếu ngươi đồng ý bán với giá một trăm ngàn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch, lão phu liền mua miếng Huyết bồ đề này.”
“Một trăm ngàn cân nguyên từ tinh thạch? Môn chủ Tạo Hóa môn thật sự là giàu có!” Ngưu Đức vội vàng nhướn mày nháy mắt với Diệp Húc, ra hiệu cho hắn mau mau đồng ý.
Diệp Húc làm như không nhìn thấy, mỉm cười nói: “Vạn môn chủ, thật không phải, Diệp mỗ cửa hàng nhỏ vốn mỏng, thứ cho không thể trả giá.”
La Ẩn Bảo chủ Huyết Thần bảo tiến lên, thản nhiên nói: “Diệp đà chủ, ngươi ngoan ngoãn giao Huyết bồ đề cho ta, ân oán giữa ngươi với Huyết Thần bảo ta liền xóa bỏ! Lời La Ẩn ta nói ra, quyết không nuốt lời!”
“Giao cho lão La ngươi, còn không bằng cho lão Sài ta!”
Sài Tuyên cười ha ha, lạnh lùng nói: “Con thỏ đáng chết họ Diệp kia, ngươi liên tục giết đệ tử Quỷ Vương tông ta, nhổ Huyết bồ đề ra, Quỷ Vương tông ta sẽ không truy cứu nữa. Nếu không, giết cả nhà ngươi!”
Liễu Thiên Huệ chầm chậm đi ra, cười khanh khách nói: “Diệp tiểu ca, không bằng chàng đưa miếng bồ đề này cho thiếp thân, La Sát môn của thiếp thân có mấy ngàn nữ đệ tử, có thể để chàng trái ôm phải ấp, vui vẻ như thần tiên, tu vi của chàng, sẽ tăng lên với một tốc độ khủng bố, trong vòng nửa năm sẽ tu luyện đến Nguyên Đan kỳ, đó là chuyện nhỏ.”
“Thiên Âm tông ta, nguyện ý bảo vệ Diệp đà chủ.”
“Nếu Diệp đà chủ có hứng thú, không ngại có thể đến Hoan Hỉ cung ta, làm Thái thượng trưởng lão của chúng ta.”
Một lão già béo mặc đại bào đỏ cười ha ha nói: “Hoan Hỉ cung ta không có gì, nhưng Huyền tẫn tiểu âm dương cấm pháp ảo diệu, đứng trên Xá nữ giao trưng đại pháp của La Sát môn, lấy âm bổ dương, thải bổ những nữ vu sĩ đã tu luyện thành kia, quả là sung sướng!”
Lão già béo này, đúng là cung chủ Hoan Hỉ cung, tên Tây Môn Tung, tai to mặt lớn, trong ma đạo Thập Cửu châu Đông Hải này, là hạng người nổi danh xấu tiếng.
Ác danh Hoan Hỉ cung, còn trên cả Huyết Thần bảo, Ngũ Độc giáo.
Huyền tẫn tiểu âm dương cấm pháp cũng là tàn thiên, tuy nhiên môn công pháp này hại người lợi ta, thải bổ người khác để đề thăng thực lực bản thân, tinh dũng mãnh tiến, tốc độ tu luyện cực nhanh, nhưng cũng cực kỳ dễ tẩu hỏa nhập ma, hơn với những cấm pháp tàn thiên khác, bởi vậy Tây Môn Tung bắt buộc phải có được Huyết bồ đề.
Những tông chủ môn chủ đó, có dụ dỗ, có uy hiếp, có bán sắc, đều tính toán lấy được Huyết bồ đề về tay.
Diệp Húc chỉ chỉ hàng chữ viết bằng máu trên dải lụa trắng, uể oải nói: “Xin lỗi các vị, cửa hàng Diệp mỗ nhỏ mà vốn lại ít, thứ cho không thể trả giá, cũng không chịu nợ.”
Tinh thần hắn chấn lên, mở miệng hét to: “Huyết bồ đề mới ra lò đây, ông đi qua bà đi lại xin đừng bỏ qua, chỉ bán với giá hai trăm ngàn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch…”
“Tiểu tử thối, ngươi ăn lớn như thế, cẩn thận ăn không hết nghẹn chết đấy!” Tây Môn Tung giận tím mắt, trong đôi mắt ti hí kia hung quang lóe ra, điềm nhiên nói.
Tuy nhiên thái độ của những người khác tốt hơn hắn rất nhiều, tuy rằng cái loại dầu muối không vào như Diệp Húc rất là căm tức, cũng bất động, giấu sát khí dưới đáy lòng.
Vạn Pháp yêu vương mở miệng cười nói: “Chư vị, các ngươi đều là những kẻ đứng đầu các phái, mà Diệp đà chủ chỉ là một tên tiểu bối, cần gì làm khó hắn như thế?”
Tây Môn Tung cười ha ha, thịt béo trên mặt rung rung, nói: “Pháp vương nói có lý. Ta là thân phận gì, sao có thể gây khó dễ cho một tên tiểu bối được? Chẳng qua môn hạ đệ tử ta, nói không chừng sẽ gây phiền hà cho Diệp đà chủ.”
Hắn nhìn Diệp Húc đầy thâm ý, cười tủm tỉm: “Diệp đà chủ sau này khi đi đường phải cẩn thận một chút, nói không chừng ngày nào đó có người phát hiện ngươi chết trên biển, bị người hái cả nguyên dương đó!”
Phía sau hắn, vài thiếu phụ xinh đẹp nhướn mày nháy mắt với Diệp Húc, có ả lẳng lơ còn liếm liếm môi.
“Thải bổ ta?”
Diệp Húc chớp chớp mắt, hỏi La Phù tứ quân tử đứng bên cạnh: “Rất đáng sợ sao?”
Đám người Ngưu Đức nghiêm túc gật đầu, sắc mặt Viên Phương ngưng trọng lại, rùng mình một cái, thấp giọng nói: “Tuy nhiên cũng rất sảng khoái, thoải mái dễ chịu, mà khoái chết luôn…”
Diệp Húc nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: “Đầu trọc không sợ nhiều chấy, dù có thêm đệ tử Hoan Hỉ cung, kẻ thù của ta vẫn không vượt quá một ngàn người.”
Hiện giờ kẻ thù của Diệp Húc, đã có hàng trăm tên, nếu là ba trăm người có thể giết được hắn, thêm nhiều người nữa thì cũng vậy, bởi vậy Tây Môn Tung uy hiếp, hắn không thèm quan tâm.
“Hai trăm ngàn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch, chỉ sợ các môn phái ở dây, không ai có thể trả đủ, nên giảm đi.” Có người khuyên nhủ.
Diệp Húc mỉm cười: “Vài môn phái các ngươi liên kết lại, gom lại cũng đủ mà.”
Hắn ương ngạnh, bỏ qua công phu sư tử ngoạm, cắn một cái thật mạnh vào những tông chủ môn chủ đến La Phù đảo này.
Cung chủ Lạc Già sơn Phạm Huệ Âm thản nhiên cười nói: “Huyết bồ đề cũng không phải bảo vật rất tốt gì, nếu chư vị lo sợ tẩu hỏa nhập ma, có thể đến Lạc Già sơn của Huệ Âm, Lạc Già sơn ta có sáu cây Thanh tịnh trúc, cũng có tác dụng trấn áp tâm ma, chỉ là kém một chút so với Huyết bồ đề thôi.”
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn cô gái mặc cung trang kia, chỉ thấy đỉnh đầu cô ta có một tòa Viêm Thiên bảo tháp bảy tầng, hạ xuống một luồng linh khí, kết thành chuỗi ngọc, có vẻ rất trang nghiêm, thánh khiết.
“Mụ đàn bà này lại muốn đập bãi ta, thảo nào Bách Hoa cung chủ rất ghét mụ ta.” Hắn có chút không vui trong lòng.
Những kẻ đứng đầu các môn phái khác nghe thế, ào ào mở miệng, chèn ép giá của Diệp Húc.
Diệp Húc vẫn bất động như trước, không nói sáu cây Thanh tịnh trúc kia có tác dụng trấn áp tâm ma hay không, cho dù có, môn chủ tông chủ cũng không chịu bỏ mặt mũi mà đi tới Lạc Già sơn.
Dù sao cũng là có việc cầu người, hơn nữa đối phương lại là môn phái chính đạo.
Nếu có được một quả Huyết bồ đề, liền có thể làm trấn phái chi bảo, con cháu sẽ được lợi vô cùng, so với sáu cây Thanh tịnh trúc trên Lạc Già sơn kia, căn bản không thể sánh nổi.
“Diệp đà chủ, ta dùng vu bảo đổi được không?” Vạn Pháp yêu vương cũng không nhịn nổi mà mở lời, cười nói.
Diệp Húc áy náy nói: “Pháp vương thứ lỗi, Huyết bồ đề này, chỉ đổi tinh thần nguyên từ tinh thạch.”
“Thật đáng tiếc…”
Vạn Pháp yêu vương chậm rãi lắc đầu, hắn ta cũng rất thèm muốn Huyết bồ đề, nhưng hắn với chính đạo môn phái Lạc Già sơn kia giao tình sâu đậm, thường xuyên đến Lạc Già sơn lãnh giáo vu pháp tâm pháp với cung chủ Phạm Huệ Âm, còn có thể miễn cưỡng ngăn chặn được tâm ma, cũng không nặng như những giáo chủ tông chủ môn phái khác.
Những người khác thấy ngay cả Vạn Pháp yêu vương cũng không khuyên được Diệp Húc, liền bỏ qua suy nghĩ đó, đều thì thầm với nhau, thấp giọng thảo luận.
Sau một lúc lâu, Môn chủ Tạo Hóa môn Vạn Thanh Lưu đi ra, ha ha cười nói: “Lão phu và môn chủ Tứ Hồng môn Khuyết Thương môn bàn bạc, quyết định liên kết lại mua miếng Huyết bồ đề này của ngươi.”
Ông ta vẫn không nhịn được mà nhắc lại chuyện xưa, nói: “Diệp tiểu hữu, thật sự không thể giảm chút nào sao? Giảm giá đi một ít sẽ tốt hơn…”
Diệp Húc lắc đầu, khóe miệng Vạn Thanh Lưu run run, có chút xót của, cuối cùng cắn chặt răng, lấy ra hai trăm ngàn cân, có chút lưu luyến đưa cho Diệp Húc, ngoài miệng không buông tha người, nói: “Diệp tiểu hữu, lòng ngươi đen tối như vậy, cẩn thận tối gặp ác mộng.”
Hai vị môn chủ Tứ Hồng môn và Khuyết Thương môn cũng hết sức đau lòng, không kìm nổi châm chọc: “Đâu chỉ gặp ác mộng, làm chuyện đuối lý, không chừng quỷ còn đến gõ cửa đi!”
“Đi đêm cũng phải cẩn thận, khó đảm bảo có người sẽ dùng ám côn đánh Diệp đà chủ!”
Diệp Húc cười ha ha, tinh thần nguyên từ tinh thạch cuồn cuộn nổi lên, đưa vào trong ngọc lâu của mình, cười nói: “Nhờ sự chiếu cố của ba vị môn chủ, hoan nghênh lần sau lại đến!”
Khóe mắt ba người run run, Vạn Thanh Lưu lập tức chắp tay hướng Vạn Pháp yêu vương, nói: “Pháp vương, đám người tiểu đệ mang trọng bảo trong thân, không dám ở lâu, cáo từ.”
Vạn Pháp yêu vương cũng biết trong ngực ba người là một củ khoai nóng, nếu tiếp tục ở lại La Phù đảo, không biết bao người sẽ sinh ra tâm cướp đoạt, cười nói: “Ba vị đi đường cẩn thận, thứ cho Khổng mỗ không thể tiễn xa.”
Ba người Vạn Thanh Lưu liếc nhau, lập tức phóng lên cao, cùng nhau đi.
Ba người bọn họ đi xa, La Ẩn chớp mắt, đột nhiên cười nói: “Pháp vương, tiểu đệ còn chút việc vặt, đi trước một bước.”
“Ta cũng có chuyện, Khổng huynh, tiểu đệ cáo từ trước.” Tây Môn Tung cười ha ha, nói.
Sài Tuyên cười hắc hắc nói: “Thật trùng hợp. Không bằng chúng ta cùng đi?”
Lại thêm vài vị tông chủ môn chủ mặt mỉm cười, từ giã Vạn Pháp yêu vương.
Vạn Pháp yêu vương cảm thấy khó xử, biết những kẻ đứng đầu này chỉ sợ là đã muốn giết người đoạt bảo, dù sao bọn họ cũng là do hắn mời tới, hiện giờ vì một kiện trọng bảo mà động sát khí, thầm than một tiếng, nói: “Chư vị muốn đi, Khổng mỗ không tiện ngăn trở, nhưng đừng làm tổn hại hòa khí, đừng tổn hại hòa khí mới tốt.”
Hắn cũng chỉ làm hết trách nhiệm, cũng không có ngăn cản.
“Pháp vương sao lại nói thế? Chúng ta chỉ là có việc nhà cần về thôi, giờ này sang năm, còn muốn cùng đám người Vạn môn chủ nâng cốc chúc mừng đâu.”
La Ẩn cười ha ha, cùng với vài vị môn chủ tông chủ bay ra La Phù đảo, chớp mắt liền biến mất không còn bóng dáng.
Những người này rời đi, các tông chủ môn chủ khác liếc nhau, cười nói: “Vạn môn chủ được Huyết bồ đề, chỉ sợ cũng không phải chuyện tốt.”
Bách Hoa cung chủ vẫn không nói gì, đột nhiên từ từ đi ra đám người, cười nói với Diệp Húc: “Diệp tiểu ca, Huyết bồ đề là bảo vật ngươi đạt được trong Vu Hồn giới?”
Diệp Húc vội vàng đứng dậy, dù sao Tố Tâm Lan là ân sư của Tô Kiều Kiều, vừa là hàng xóm của hắn, cười nói: “Không sai.”
“Có còn hay không?” Tố Tâm Lan chớp chớp mắt, cười nói.
“Vừa khéo, chỗ tiểu đệ vẫn còn một viên.” Diệp Húc cũng chớp chớp mắt, lấy ra một quả Huyết bồ đề, vẻ mặt hàm hậu cười nói.
Hắn lấy một quả huyết bồ đề ra, liền đủ để áp tất cả bảo vật của những người khác, khiến cho giáo chủ tông chủ các đại môn phái cũng phải bỏ qua tôn nghiêm mặt mũi, chạy tới mua quả Huyết bồ đề này.
Những kẻ vừa cười nhạo hắn, giờ đây vẻ mặt lại trở nên phấn khích dị thường, bọn chúng vừa mới nói chỉ có phá gia chi tử mới mua cái hạt châu rách này, kết quả là các đại nhân vật của các đại môn phái, thậm chí cả tông chủ giáo chủ môn phái bọn chúng, đều chạy tới, tính toán làm phá gia chi tử một hồi.
Kết quả này, làm cho người ta bất ngờ.
Đám người Ngưu Đức trợn tròn mắt lên, bọn họ cũng không đoán được là mình ra tay tương trợ, kích phát uy năng của viên châu tử này, tạo thành hiệu quả lớn như thế, thậm chí kinh động cả Vạn Pháp yêu vương.
“Huyết bồ đề có tác dụng an tâm ninh thần, chấn nhiếp tâm ma, đối với vu sĩ ma đạo chúng ta mà nói, quả thật là trọng bảo khó lường, nhưng mà, ngươi ra giá này, thật sự quá cao, cao đến quá đáng!” Một lão già gầy đi ra khỏi đám người, từ từ nói.
Diệp Húc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy lão già gầy này thần sắc thản nhiên, tự nhiên lộ ra một loại hơi thở nhẹ nhàng, rõ ràng là ma đạo, lại làm cho người ta có cảm giác như quang minh chính đại vậy, nói: “Lão tiên sinh, ngài là?”
“Vạn Thanh Lưu Tạo Hóa môn.”
Lão già kia thản nhiên cười, nói: “Tiểu hữu, giá này quả thật quá đắt, nếu ngươi đồng ý bán với giá một trăm ngàn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch, lão phu liền mua miếng Huyết bồ đề này.”
“Một trăm ngàn cân nguyên từ tinh thạch? Môn chủ Tạo Hóa môn thật sự là giàu có!” Ngưu Đức vội vàng nhướn mày nháy mắt với Diệp Húc, ra hiệu cho hắn mau mau đồng ý.
Diệp Húc làm như không nhìn thấy, mỉm cười nói: “Vạn môn chủ, thật không phải, Diệp mỗ cửa hàng nhỏ vốn mỏng, thứ cho không thể trả giá.”
La Ẩn Bảo chủ Huyết Thần bảo tiến lên, thản nhiên nói: “Diệp đà chủ, ngươi ngoan ngoãn giao Huyết bồ đề cho ta, ân oán giữa ngươi với Huyết Thần bảo ta liền xóa bỏ! Lời La Ẩn ta nói ra, quyết không nuốt lời!”
“Giao cho lão La ngươi, còn không bằng cho lão Sài ta!”
Sài Tuyên cười ha ha, lạnh lùng nói: “Con thỏ đáng chết họ Diệp kia, ngươi liên tục giết đệ tử Quỷ Vương tông ta, nhổ Huyết bồ đề ra, Quỷ Vương tông ta sẽ không truy cứu nữa. Nếu không, giết cả nhà ngươi!”
Liễu Thiên Huệ chầm chậm đi ra, cười khanh khách nói: “Diệp tiểu ca, không bằng chàng đưa miếng bồ đề này cho thiếp thân, La Sát môn của thiếp thân có mấy ngàn nữ đệ tử, có thể để chàng trái ôm phải ấp, vui vẻ như thần tiên, tu vi của chàng, sẽ tăng lên với một tốc độ khủng bố, trong vòng nửa năm sẽ tu luyện đến Nguyên Đan kỳ, đó là chuyện nhỏ.”
“Thiên Âm tông ta, nguyện ý bảo vệ Diệp đà chủ.”
“Nếu Diệp đà chủ có hứng thú, không ngại có thể đến Hoan Hỉ cung ta, làm Thái thượng trưởng lão của chúng ta.”
Một lão già béo mặc đại bào đỏ cười ha ha nói: “Hoan Hỉ cung ta không có gì, nhưng Huyền tẫn tiểu âm dương cấm pháp ảo diệu, đứng trên Xá nữ giao trưng đại pháp của La Sát môn, lấy âm bổ dương, thải bổ những nữ vu sĩ đã tu luyện thành kia, quả là sung sướng!”
Lão già béo này, đúng là cung chủ Hoan Hỉ cung, tên Tây Môn Tung, tai to mặt lớn, trong ma đạo Thập Cửu châu Đông Hải này, là hạng người nổi danh xấu tiếng.
Ác danh Hoan Hỉ cung, còn trên cả Huyết Thần bảo, Ngũ Độc giáo.
Huyền tẫn tiểu âm dương cấm pháp cũng là tàn thiên, tuy nhiên môn công pháp này hại người lợi ta, thải bổ người khác để đề thăng thực lực bản thân, tinh dũng mãnh tiến, tốc độ tu luyện cực nhanh, nhưng cũng cực kỳ dễ tẩu hỏa nhập ma, hơn với những cấm pháp tàn thiên khác, bởi vậy Tây Môn Tung bắt buộc phải có được Huyết bồ đề.
Những tông chủ môn chủ đó, có dụ dỗ, có uy hiếp, có bán sắc, đều tính toán lấy được Huyết bồ đề về tay.
Diệp Húc chỉ chỉ hàng chữ viết bằng máu trên dải lụa trắng, uể oải nói: “Xin lỗi các vị, cửa hàng Diệp mỗ nhỏ mà vốn lại ít, thứ cho không thể trả giá, cũng không chịu nợ.”
Tinh thần hắn chấn lên, mở miệng hét to: “Huyết bồ đề mới ra lò đây, ông đi qua bà đi lại xin đừng bỏ qua, chỉ bán với giá hai trăm ngàn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch…”
“Tiểu tử thối, ngươi ăn lớn như thế, cẩn thận ăn không hết nghẹn chết đấy!” Tây Môn Tung giận tím mắt, trong đôi mắt ti hí kia hung quang lóe ra, điềm nhiên nói.
Tuy nhiên thái độ của những người khác tốt hơn hắn rất nhiều, tuy rằng cái loại dầu muối không vào như Diệp Húc rất là căm tức, cũng bất động, giấu sát khí dưới đáy lòng.
Vạn Pháp yêu vương mở miệng cười nói: “Chư vị, các ngươi đều là những kẻ đứng đầu các phái, mà Diệp đà chủ chỉ là một tên tiểu bối, cần gì làm khó hắn như thế?”
Tây Môn Tung cười ha ha, thịt béo trên mặt rung rung, nói: “Pháp vương nói có lý. Ta là thân phận gì, sao có thể gây khó dễ cho một tên tiểu bối được? Chẳng qua môn hạ đệ tử ta, nói không chừng sẽ gây phiền hà cho Diệp đà chủ.”
Hắn nhìn Diệp Húc đầy thâm ý, cười tủm tỉm: “Diệp đà chủ sau này khi đi đường phải cẩn thận một chút, nói không chừng ngày nào đó có người phát hiện ngươi chết trên biển, bị người hái cả nguyên dương đó!”
Phía sau hắn, vài thiếu phụ xinh đẹp nhướn mày nháy mắt với Diệp Húc, có ả lẳng lơ còn liếm liếm môi.
“Thải bổ ta?”
Diệp Húc chớp chớp mắt, hỏi La Phù tứ quân tử đứng bên cạnh: “Rất đáng sợ sao?”
Đám người Ngưu Đức nghiêm túc gật đầu, sắc mặt Viên Phương ngưng trọng lại, rùng mình một cái, thấp giọng nói: “Tuy nhiên cũng rất sảng khoái, thoải mái dễ chịu, mà khoái chết luôn…”
Diệp Húc nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: “Đầu trọc không sợ nhiều chấy, dù có thêm đệ tử Hoan Hỉ cung, kẻ thù của ta vẫn không vượt quá một ngàn người.”
Hiện giờ kẻ thù của Diệp Húc, đã có hàng trăm tên, nếu là ba trăm người có thể giết được hắn, thêm nhiều người nữa thì cũng vậy, bởi vậy Tây Môn Tung uy hiếp, hắn không thèm quan tâm.
“Hai trăm ngàn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch, chỉ sợ các môn phái ở dây, không ai có thể trả đủ, nên giảm đi.” Có người khuyên nhủ.
Diệp Húc mỉm cười: “Vài môn phái các ngươi liên kết lại, gom lại cũng đủ mà.”
Hắn ương ngạnh, bỏ qua công phu sư tử ngoạm, cắn một cái thật mạnh vào những tông chủ môn chủ đến La Phù đảo này.
Cung chủ Lạc Già sơn Phạm Huệ Âm thản nhiên cười nói: “Huyết bồ đề cũng không phải bảo vật rất tốt gì, nếu chư vị lo sợ tẩu hỏa nhập ma, có thể đến Lạc Già sơn của Huệ Âm, Lạc Già sơn ta có sáu cây Thanh tịnh trúc, cũng có tác dụng trấn áp tâm ma, chỉ là kém một chút so với Huyết bồ đề thôi.”
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn cô gái mặc cung trang kia, chỉ thấy đỉnh đầu cô ta có một tòa Viêm Thiên bảo tháp bảy tầng, hạ xuống một luồng linh khí, kết thành chuỗi ngọc, có vẻ rất trang nghiêm, thánh khiết.
“Mụ đàn bà này lại muốn đập bãi ta, thảo nào Bách Hoa cung chủ rất ghét mụ ta.” Hắn có chút không vui trong lòng.
Những kẻ đứng đầu các môn phái khác nghe thế, ào ào mở miệng, chèn ép giá của Diệp Húc.
Diệp Húc vẫn bất động như trước, không nói sáu cây Thanh tịnh trúc kia có tác dụng trấn áp tâm ma hay không, cho dù có, môn chủ tông chủ cũng không chịu bỏ mặt mũi mà đi tới Lạc Già sơn.
Dù sao cũng là có việc cầu người, hơn nữa đối phương lại là môn phái chính đạo.
Nếu có được một quả Huyết bồ đề, liền có thể làm trấn phái chi bảo, con cháu sẽ được lợi vô cùng, so với sáu cây Thanh tịnh trúc trên Lạc Già sơn kia, căn bản không thể sánh nổi.
“Diệp đà chủ, ta dùng vu bảo đổi được không?” Vạn Pháp yêu vương cũng không nhịn nổi mà mở lời, cười nói.
Diệp Húc áy náy nói: “Pháp vương thứ lỗi, Huyết bồ đề này, chỉ đổi tinh thần nguyên từ tinh thạch.”
“Thật đáng tiếc…”
Vạn Pháp yêu vương chậm rãi lắc đầu, hắn ta cũng rất thèm muốn Huyết bồ đề, nhưng hắn với chính đạo môn phái Lạc Già sơn kia giao tình sâu đậm, thường xuyên đến Lạc Già sơn lãnh giáo vu pháp tâm pháp với cung chủ Phạm Huệ Âm, còn có thể miễn cưỡng ngăn chặn được tâm ma, cũng không nặng như những giáo chủ tông chủ môn phái khác.
Những người khác thấy ngay cả Vạn Pháp yêu vương cũng không khuyên được Diệp Húc, liền bỏ qua suy nghĩ đó, đều thì thầm với nhau, thấp giọng thảo luận.
Sau một lúc lâu, Môn chủ Tạo Hóa môn Vạn Thanh Lưu đi ra, ha ha cười nói: “Lão phu và môn chủ Tứ Hồng môn Khuyết Thương môn bàn bạc, quyết định liên kết lại mua miếng Huyết bồ đề này của ngươi.”
Ông ta vẫn không nhịn được mà nhắc lại chuyện xưa, nói: “Diệp tiểu hữu, thật sự không thể giảm chút nào sao? Giảm giá đi một ít sẽ tốt hơn…”
Diệp Húc lắc đầu, khóe miệng Vạn Thanh Lưu run run, có chút xót của, cuối cùng cắn chặt răng, lấy ra hai trăm ngàn cân, có chút lưu luyến đưa cho Diệp Húc, ngoài miệng không buông tha người, nói: “Diệp tiểu hữu, lòng ngươi đen tối như vậy, cẩn thận tối gặp ác mộng.”
Hai vị môn chủ Tứ Hồng môn và Khuyết Thương môn cũng hết sức đau lòng, không kìm nổi châm chọc: “Đâu chỉ gặp ác mộng, làm chuyện đuối lý, không chừng quỷ còn đến gõ cửa đi!”
“Đi đêm cũng phải cẩn thận, khó đảm bảo có người sẽ dùng ám côn đánh Diệp đà chủ!”
Diệp Húc cười ha ha, tinh thần nguyên từ tinh thạch cuồn cuộn nổi lên, đưa vào trong ngọc lâu của mình, cười nói: “Nhờ sự chiếu cố của ba vị môn chủ, hoan nghênh lần sau lại đến!”
Khóe mắt ba người run run, Vạn Thanh Lưu lập tức chắp tay hướng Vạn Pháp yêu vương, nói: “Pháp vương, đám người tiểu đệ mang trọng bảo trong thân, không dám ở lâu, cáo từ.”
Vạn Pháp yêu vương cũng biết trong ngực ba người là một củ khoai nóng, nếu tiếp tục ở lại La Phù đảo, không biết bao người sẽ sinh ra tâm cướp đoạt, cười nói: “Ba vị đi đường cẩn thận, thứ cho Khổng mỗ không thể tiễn xa.”
Ba người Vạn Thanh Lưu liếc nhau, lập tức phóng lên cao, cùng nhau đi.
Ba người bọn họ đi xa, La Ẩn chớp mắt, đột nhiên cười nói: “Pháp vương, tiểu đệ còn chút việc vặt, đi trước một bước.”
“Ta cũng có chuyện, Khổng huynh, tiểu đệ cáo từ trước.” Tây Môn Tung cười ha ha, nói.
Sài Tuyên cười hắc hắc nói: “Thật trùng hợp. Không bằng chúng ta cùng đi?”
Lại thêm vài vị tông chủ môn chủ mặt mỉm cười, từ giã Vạn Pháp yêu vương.
Vạn Pháp yêu vương cảm thấy khó xử, biết những kẻ đứng đầu này chỉ sợ là đã muốn giết người đoạt bảo, dù sao bọn họ cũng là do hắn mời tới, hiện giờ vì một kiện trọng bảo mà động sát khí, thầm than một tiếng, nói: “Chư vị muốn đi, Khổng mỗ không tiện ngăn trở, nhưng đừng làm tổn hại hòa khí, đừng tổn hại hòa khí mới tốt.”
Hắn cũng chỉ làm hết trách nhiệm, cũng không có ngăn cản.
“Pháp vương sao lại nói thế? Chúng ta chỉ là có việc nhà cần về thôi, giờ này sang năm, còn muốn cùng đám người Vạn môn chủ nâng cốc chúc mừng đâu.”
La Ẩn cười ha ha, cùng với vài vị môn chủ tông chủ bay ra La Phù đảo, chớp mắt liền biến mất không còn bóng dáng.
Những người này rời đi, các tông chủ môn chủ khác liếc nhau, cười nói: “Vạn môn chủ được Huyết bồ đề, chỉ sợ cũng không phải chuyện tốt.”
Bách Hoa cung chủ vẫn không nói gì, đột nhiên từ từ đi ra đám người, cười nói với Diệp Húc: “Diệp tiểu ca, Huyết bồ đề là bảo vật ngươi đạt được trong Vu Hồn giới?”
Diệp Húc vội vàng đứng dậy, dù sao Tố Tâm Lan là ân sư của Tô Kiều Kiều, vừa là hàng xóm của hắn, cười nói: “Không sai.”
“Có còn hay không?” Tố Tâm Lan chớp chớp mắt, cười nói.
“Vừa khéo, chỗ tiểu đệ vẫn còn một viên.” Diệp Húc cũng chớp chớp mắt, lấy ra một quả Huyết bồ đề, vẻ mặt hàm hậu cười nói.
/1054
|