Trong miệng La Tu phun ra từng búng máu, răng bị đánh gãy không biết bao nhiêu chiếc, bị một quyền này của hắn đánh bay ra xa vài trăm thước, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, trong lòng vừa sợ vừa giận.
Phụ thân La Ẩn sắp đặt hai mươi bảy tên tử sĩ dung nguyên kỳ để hắn hút khô, tu vi của hắn nhờ vậy mới có thể bước chân vào cảnh giới chân nguyên thất phẩm. Hắn vừa mới xuất hiện liền giết mười mấy người liên tiếp, cắn nuốt tinh khí của bọn họ, tiện thể tu luyện Huyết Thần Kinh đến cảnh giới chân nguyên cửu phẩm, khó mà có thể tìm được một kẻ địch.
Trong lòng La Tu, ở thế giới vu hồn thì hắn đã như một người vô địch, có thể dễ dàng chà đạp Diệp Húc đến chỗ chết, không ngờ khi gặp lại hắn lại bị ăn thiệt thòi.
Khuôn mặt trắng mịn của hắn gần như bị một quyền của Diệp Húc đánh cho nát bét, giống như bị mấy trăm con trâu đực giẫm lên mặt hắn cả trăm ngàn lần, thê thảm vô cùng.
Giao long trên đỉnh đầu Diệp Húc, ngậm Viêm Dương hồ lô lại tiếp tục phóng về phía hắn, cười nói: “La huynh, ngươi đã giết nhiều người như vậy, nhất định có được không ít đồ vật tốt đi? Ngươi chủ động giao ra đây, sau đó tiểu đệ xử lý ngươi hay là tiểu đệ xử lý ngươi trước rồi sẽ khiến đồ vật tuôn ra từ ngọc lâu của ngươi?”
La Tu giận tím mặt, hắn là Thiếu chủ của Huyết Thần Bảo, trước nay vẫn được coi là hòn ngọc quý trên tay, đây là lần đầu tiên…Không, lần thứ hai chịu sự đại sỉ nhục này!
Từ khi còn ở trên đỉnh Liên Hoa, hắn đã bị Diệp Húc chà đạp một lần.
Huyết Thần Kinh của hắn bị Diệp Húc liên tiếp diệt hai ba trăm đạo huyết ảnh, khiến uy lực của môn công pháp này giảm mạnh, nếu như toàn bộ huyết ảnh bị Diệp Húc tiêu diệt, hắn sẽ bị đánh về nguyên hình.
Đột nhiên, một cái đồng đỉnh lớn bị rách nát vô thanh vô tức bay tới, ầm một tiếng đánh vào phía trên hồ lô Viêm Dương, đánh bay chiếc hồ lô này.
Diệp Húc trở tay không kịp, chỉ thấy Hạ Mộ Bạch từ phía dưới đột nhiên bay lên, sắc mặt tái nhợt, cười âm hiểm, giơ tay chộp lấy hồ lô Viêm Dương.
Tay của hắn còn chưa kịp tiếp xúc với hồ lô Viêm Dương thì đột nhiên toát ra ngọn lửa khiến cho Hạ Mộ Bạch vô cùng sợ hãi, vội vàng rút tay về, bay ra phía xa, trong lòng kinh hãi: “Viêm Dương lôi hỏa, không ngờ là Viêm Dương lôi hỏa!”
Khó khăn lắm hắn mới dập tắt được ngọn lửa, đã thấy trong ngọc lâu trên đỉnh đầu Diệp Húc, con giao long kia gào thét bay ra ngậm lấy cái hồ lô đó, tiếp tục dừng lại trên đỉnh đầu, bảo vệ toàn thân Diệp Húc.
“La huynh, chúng ta hợp tác, ta phụ trách xử lý cái hồ lô, ngươi xử lý tên tiểu tử này.” Hạ Mộ Bạch cười lạnh một tiếng nói với La Tu.
Hắn bị Diệp Húc lừa một quả, núi lửa bùng nổ, gần như làm cho hắn chết tại chỗ, nếu không phải hắn vừa kịp lúc chui vào bên trong đồng đỉnh cổ xưa thì chắc chắn đã phải chết rồi.
Cho dù là vậy, hắn vẫn bị thương nặng, thậm chí đồng đỉnh cũng gần bị nổ tung, bây giờ khẩu đại đỉnh này uy năng giảm mạnh, còn lâu mới được như trước.
Đây là lần đầu tiên hắn bị thiệt thòi lớn như thế, hắn hận Diệp Húc thấu xương, trong mắt lộ ra sát khí, thầm nghĩ: “Trung Châu Hạ gia của ta bực nào vinh quang, truyền thừa cổ xưa kéo dài, lại là huyết mạch Vu Hoàng, mà ta là thiên tài Hạ gia, chân long gặp cạn bị rắn đùa giỡn, giờ suýt chút nữa bị tên nông dân miền núi này giết chết, loại khuất nhục này chỉ có thể dùng máu của hắn mới rửa sạch được!”
Trung Châu Hạ gia xuất hiện hai vị Đại đế thống nhất thế giới, vị trí còn cao hơn thành tựu của vị khai quốc hoàng đế của Đại Tần quốc, được gọi là nhân hoàng, ý nghĩa là vua của tất cả mọi người, đệ tử đi ra từ cổ lão thế gia kiểu như này nhìn những môn phái thế gia khác căn bản không để trong mắt.
Sắc mặt Diệp Húc ngưng trọng, Hạ Mộ Bạch và La Tu, mỗi một người đều có thể coi là kình địch, nếu chỉ có một trong hai người thì hắn đều có thể đối phó, nhưng hai người liên kết lại, hắn có khả năng sẽ táng mệnh tại đây.
Nếu hồ lô Viêm Dương bị Hạ Mộ Bạch đánh rơi, đúng là hắn không thể phòng bị Huyết Thần Kinh, nếu bị Huyết ảnh phụ thể chắc chắn chỉ còn con đường chết.
Đột nhiên trong ngọc lâu hắn truyền ra tiếng sàn sạt của con tằm bốn cánh, trong lòng Diệp Húc vừa động đã biết ngay con trùng này sắp tiến hóa thành thục, biến thành kim tàm bốn cánh.
Còn kim tàm bốn cánh có dùng được hay không, trong lòng hắn cũng không nắm chắc.
Trong ngũ độc kinh, kim tàm bốn cánh trong năm mươi loại thượng phẩm cổ trùng thì xếp hạng trong top 10, đẹp ngang vu bảo, tuy vậy uy lực lớn nhất của loài cổ trùng này là chiến thuật bầy đàn, nuôi hàng ngàn vạn con kim tàm bốn cánh sẽ tương đương với cả ngàn vạn kiện vu bảo trên trời, phô thiên cái địa lao về phía địch nhân, kể cả cao thủ nguyên đan kỳ cũng phải xương cốt không còn.
Đến bây giờ, Diệp Húc cũng chưa được coi là một đệ tử chân chính của Ngũ Độc giáo, tu luyện ngũ độc kinh cực kỳ ít, cho tới nay mới phát giác có chút thiếu thốn.
Hai người Hạ Mộ Bạch và La Tu lập tức bay về phía hắn, từ phía xa Hạ Mộ Bạch đã tung ra đồng đỉnh cổ phác vốn rách nát, khẩu đồng đỉnh này lập tức trở nên vô cùng to lớn, đường kính của đỉnh phải lên tới gần ba mươi mét, trong đỉnh hừng hực ngọn lửa gào thét bay về phía Diệp Húc.
Cùng lúc đó, bàn tay lớn của La Tu chộp về phía trước, huyết khí hình thành phạm vi bàn tay gần trăm mét, muốn nắm lấy ngọc lâu của hắn sau đó bóp nát!
Ầm!
Diệp Húc lấy ra Bàn Long kim trượng, một kích đánh bay đồng đỉnh cổ phác, khẩu đại đỉnh này đã bị núi lửa bùng nổ làm rách nát tơi bời, uy năng đại giảm, đã không thể tranh phong với Bàn Long kim trượng
Bàn tay huyết sắc của La Tu nắm xuống, một tay cầm lấy ngọc lâ của hắn, mạnh mẽ nhấc lên cao mấy chục thước.
Diệp Húc tâm niệm vừa động, từ trong ngọc lâu một thanh loan đao bay ra, bày đao nguyệt đại trận, đao khí gào thét ngập tràn, trong nháy mắt đập vỡ nguyên khí của bàn tay lớn đó.
"Cửu đỉnh hợp nhất! Trấn áp Thần Châu!"
Hạ Mộ Bạch hét lớn, chỉ thấy đỉnh đầu hắn đột nhiên hiện ra một pho cự đỉnh thật lớn, nguyên khí đại đỉnh dung nhập lại với nhau hóa thành một pho cố đỉnh, tản mác ra hơi thở vô cùng huyền ảo, trên đỉnh hiện lên các loại phù văn, nhảy nhót quanh đại đỉnh.
Hắn cầm lấy một góc đại đỉnh, hét lớn, hung tợn ném về phía Diệp Húc, hóa ra muốn lấy cứng chọi cứng cùng Bàn long kim trượng của hắn.
Đây mới là đáy hòm tuyệt học của Hạ Mộ Bạch, Trung Châu Hạ gia sở dĩ có thể thành lập Đại Hạ vương triều, kế thừa suốt mấy vạn năm mới bị người khác tiêu diệt là bởi vì tổ tiên Hạ gia, hai vị đại vu Hạ Vũ và Hạ Khải lấy địa khí của cửu châu, khiến chín châu lớn này hóa thành hư vô, sau đó dùng cửu châu địa khí này luyện chế thành chín cái đỉnh, dùng để trấn áp vận mệnh Hạ triều, kế thừa suốt mấy vạn năm.
Chín cái đỉnh này còn lợi hại hơn cả mười hai đồng nhân của Đại Tần quốc, là vô thượng vu bảo.
Bây giờ Hạ gia đương nhiên kém hơn trước, chín đỉnh cũng bị thất lạc mất ba cái, nhưng Hạ gia vẫn là một gia tộc vô cùng khổng lồ, được đặt ngang hàng với những gia tộc xa xưa khác.
Cửu đỉnh Vu Hoàng quyết của Hạ Mộ Bạch là vu pháp được tham chiếu ra từ sáu chiếc đỉnh còn lại, ba chiếc khác tuy chỉ là đồ phỏng chế nhưng uy lực cũng không nhỏ, có thể gọi là tuyệt đỉnh vu pháp, chỉ có vu pháp của những gia tộc xa xưa như Đông Hoàng, Khoa Phụ mới có thể so sánh cùng.
Hắn cửu đỉnh hợp nhất, lập tức gây cho Diệp Húc áp lực vô cùng lớn, mạnh mẽ đập vào Bàn Long kim trượng, lấy cứng chọi cứng, lấy cường phá cường, không hề rơi xuống hạ phong.
Mà La Tu thì hét lớn một tiếng, đột nhiên hít một hơi thật dài, thân thể vừa phồng lên vừa căng ra, giương cao liên tiếp, từng khối cơ bắp hở ra, quanh thân máu loãng màu đỏ tươi cuồn cuộn, mùi tanh hôi xuất hiện, hóa thân thành người khổng lồ màu đỏ thân cao hơn trượng, giang rộng năm ngón tay, chộp một phát về phía Bàn Long kim trượng!
Đây là một môn vu pháp độc đáo được ghi lại trong Huyết Thần Kinh, gọi là Huyết Thần Bất Diệt Chân Thân, là thuật bá thể vô cùng cực đoan, có thể tăng cao lực lượng của vu sĩ lên gấp mấy lần. Hắn thấy huyết ảnh không làm gì được Diệp Húc liền sử dụng môn tuyệt học này, ý định cưỡng ép đoạt bảo!
Đây là lần đầu tiên từ khi Diệp Húc sinh ra đến giờ gặp phải nguy cơ mãnh liệt nhất, ai trong hai người này tu vi cũng cao hơn hắn mấy chục lần, thủ đoạn cũng vô cùng tinh vi, không phải là những vu sĩ bình thường.
Hai người lại hợp tác gây cho hắn áp lực tăng gấp bội, Bàn Long kim trượng trong tay hắn được sử dụng xuất thần nhập hóa, không ngừng va chạm với Huyết Thần Bất Diệt Chân Thân của La Tu và Cửu Đỉnh Hợp Nhất của Hạ Mộ Bạch, thỉnh thoảng tuôn ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, chân nguyên và nguyên khí bị tứ tán trên không hình thành nhiều đóa thương vân!
Bản thân hắn xuất thân từ võ đạo đại gia, lại tu luyện võ đạo đến cảnh giới tiên thiên bá thể, kinh nghiệm chém giết phong phú hơn Hạ Mộ Bạch và La Tu không biết bao nhiêu lần.
Nếu chỉ dùng võ để đánh nhau, Diệp Húc không cần dùng đến vũ khí, tay không cũng có thể đánh gục hai người, nhưng đây là đọ sức giữa vu sĩ, hai người kia có chân nguyên gia trì, dù lực lượng không bằng hắn nhưng thua kém cũng chẳng đáng bao nhiêu.
“Chết đi cho ta!”
Trong tay La Tu đột nhiên xuất hiện một chuôi hoành đao, một đao chém ra lập tức có hàng ngàn hàng vạn đao ảnh đập vào mặt, không ngờ đây là một kiện vu bảo!
Kiện vu bảo này là do cha hắn La Ẩn luyện ra, tên gọi Vạn Ảnh, được rèn từ thiên ngoại vẫn thạch mà thành, vô cùng sắc bén, một khi chém ra liền xuất hiện cả vạn đao quang, chém chết kẻ địch.
Chuôi đao này là đòn sát thủ của hắn, trước nãy vẫn ko đưa ra, giờ phút này hai người đấu với Diệp Húc cả chín hiệp vẫn ko xong, lúc này mới đột nhiên sử dụng với ý định lấy bất ngờ mà chiến thắng.
Giờ phút này Diệp Húc đang đánh với Cửu Đỉnh Vu Hoàng Quyết của Hạ Mộ Bạch, bị Cửu Đỉnh Hợp Nhất của Hạ Mộ Bạch giữ chặt, lập tức bị hàng nghìn hàng vạn đạo đao khí đánh trúng, không tự chủ được rơi thẳng xuống đất.
Cả người hắn rơi xuống một ngọn núi nhỏ, gần như khoét trên đỉnh núi một cái động lớn, sau khi rơi xuống đất hắn lâp tức nhảy lên, lại vừa lúc đại đỉnh của Hạ Mộ Bạch hạ xuống, phát ra ù ù tiếng nổ mạnh, còn chưa hạ xuống, từng đạo sóng gợn tạo ra hố sâu gần mười thước trên đỉnh ngọn núi.
Diệp Húc đánh ra một trượng liền đánh bay khẩu đại đỉnh này khiến tròng mắt La Tu gần như lọt ra, một đao này của hắn đánh ra, Diệp Húc có thể thừa nhận được uy năng của kiện vu bảo này, không ngờ không chút thương tổn, chỉ thấy vẻn vẹn ngoài da mặt hắn còn lưu lại một đạo bạch ngân nhàn nhạt.
“Thân thể của tên tiểu tử này chẳng lẽ cũng là vu bảo hay sao? Hay là chuôi Vạn Ảnh đao phụ thân cho ta là đồ rởm?”
Hạ Mộ Bạch cũng giật mình kinh hãi, hắn nhìn rõ một đao đó của La Tu, hiểu được uy lực của nó, đổi lại chính mình cũng chỉ có thể đưa ra cổ phác đồng đỉnh mới có thể chống đỡ được, nếu không trên người chắc chắn sẽ bị cắt thành từng viên từng viên thịt!
“Hai người chúng ta hợp tác cũng không xử lý được tên tiểu tử này, thật là mất mặt quá! Nếu việc này bị truyền ra ngoài, nhất định ta sẽ bị người lớn trong nhà trách mắng!”
Hạ Mộ Bạch liếc nhìn La Tu một phát, tâm động sát niệm, tự nhủ: “Giết tiểu tử này xong sẽ giết luôn cả ngươi, việc này liền không bị truyền ra…”
Diệp Húc khi thì đánh tới, khi thì rút lui, không lộ ra vẻ thua thiệt, khiến hai người bọn họ phải nhíu mày, tu vi bọn họ cao hơn hẳn Diệp Húc, lúc đầu nghĩ Diệp Húc chỉ có khí lực lớn, không thể kéo dài, không ngờ Diệp Húc không những không lộ ra vẻ mệt mỏi mà ngược lại càng đánh càng mạnh lên, lực lượng càng ngày càng lớn.
Đáy hòm tuyệt học của bọn họ cũng đều lấy ra hết, trong thời gian ngắn cũng không xử lý được Diệp Húc, trong lòng không khỏi nôn nóng.
La Tu cũng có nghe qua sự tích Diệp Húc, biết hắn còn chưa sử dụng đáy hòm tuyệt học Thú Hóa Đan, khi đó Diệp Húc dựa vào loại đan dược này đại náo Thanh Châu, gần như giết hết sạch vu sĩ thế hệ trước ở Thanh Châu.
“Chẳng lẽ chúng ta hợp tác cũng không thể khiến hắn sử dụng thủ đoạn mạnh nhất?”
Phụ thân La Ẩn sắp đặt hai mươi bảy tên tử sĩ dung nguyên kỳ để hắn hút khô, tu vi của hắn nhờ vậy mới có thể bước chân vào cảnh giới chân nguyên thất phẩm. Hắn vừa mới xuất hiện liền giết mười mấy người liên tiếp, cắn nuốt tinh khí của bọn họ, tiện thể tu luyện Huyết Thần Kinh đến cảnh giới chân nguyên cửu phẩm, khó mà có thể tìm được một kẻ địch.
Trong lòng La Tu, ở thế giới vu hồn thì hắn đã như một người vô địch, có thể dễ dàng chà đạp Diệp Húc đến chỗ chết, không ngờ khi gặp lại hắn lại bị ăn thiệt thòi.
Khuôn mặt trắng mịn của hắn gần như bị một quyền của Diệp Húc đánh cho nát bét, giống như bị mấy trăm con trâu đực giẫm lên mặt hắn cả trăm ngàn lần, thê thảm vô cùng.
Giao long trên đỉnh đầu Diệp Húc, ngậm Viêm Dương hồ lô lại tiếp tục phóng về phía hắn, cười nói: “La huynh, ngươi đã giết nhiều người như vậy, nhất định có được không ít đồ vật tốt đi? Ngươi chủ động giao ra đây, sau đó tiểu đệ xử lý ngươi hay là tiểu đệ xử lý ngươi trước rồi sẽ khiến đồ vật tuôn ra từ ngọc lâu của ngươi?”
La Tu giận tím mặt, hắn là Thiếu chủ của Huyết Thần Bảo, trước nay vẫn được coi là hòn ngọc quý trên tay, đây là lần đầu tiên…Không, lần thứ hai chịu sự đại sỉ nhục này!
Từ khi còn ở trên đỉnh Liên Hoa, hắn đã bị Diệp Húc chà đạp một lần.
Huyết Thần Kinh của hắn bị Diệp Húc liên tiếp diệt hai ba trăm đạo huyết ảnh, khiến uy lực của môn công pháp này giảm mạnh, nếu như toàn bộ huyết ảnh bị Diệp Húc tiêu diệt, hắn sẽ bị đánh về nguyên hình.
Đột nhiên, một cái đồng đỉnh lớn bị rách nát vô thanh vô tức bay tới, ầm một tiếng đánh vào phía trên hồ lô Viêm Dương, đánh bay chiếc hồ lô này.
Diệp Húc trở tay không kịp, chỉ thấy Hạ Mộ Bạch từ phía dưới đột nhiên bay lên, sắc mặt tái nhợt, cười âm hiểm, giơ tay chộp lấy hồ lô Viêm Dương.
Tay của hắn còn chưa kịp tiếp xúc với hồ lô Viêm Dương thì đột nhiên toát ra ngọn lửa khiến cho Hạ Mộ Bạch vô cùng sợ hãi, vội vàng rút tay về, bay ra phía xa, trong lòng kinh hãi: “Viêm Dương lôi hỏa, không ngờ là Viêm Dương lôi hỏa!”
Khó khăn lắm hắn mới dập tắt được ngọn lửa, đã thấy trong ngọc lâu trên đỉnh đầu Diệp Húc, con giao long kia gào thét bay ra ngậm lấy cái hồ lô đó, tiếp tục dừng lại trên đỉnh đầu, bảo vệ toàn thân Diệp Húc.
“La huynh, chúng ta hợp tác, ta phụ trách xử lý cái hồ lô, ngươi xử lý tên tiểu tử này.” Hạ Mộ Bạch cười lạnh một tiếng nói với La Tu.
Hắn bị Diệp Húc lừa một quả, núi lửa bùng nổ, gần như làm cho hắn chết tại chỗ, nếu không phải hắn vừa kịp lúc chui vào bên trong đồng đỉnh cổ xưa thì chắc chắn đã phải chết rồi.
Cho dù là vậy, hắn vẫn bị thương nặng, thậm chí đồng đỉnh cũng gần bị nổ tung, bây giờ khẩu đại đỉnh này uy năng giảm mạnh, còn lâu mới được như trước.
Đây là lần đầu tiên hắn bị thiệt thòi lớn như thế, hắn hận Diệp Húc thấu xương, trong mắt lộ ra sát khí, thầm nghĩ: “Trung Châu Hạ gia của ta bực nào vinh quang, truyền thừa cổ xưa kéo dài, lại là huyết mạch Vu Hoàng, mà ta là thiên tài Hạ gia, chân long gặp cạn bị rắn đùa giỡn, giờ suýt chút nữa bị tên nông dân miền núi này giết chết, loại khuất nhục này chỉ có thể dùng máu của hắn mới rửa sạch được!”
Trung Châu Hạ gia xuất hiện hai vị Đại đế thống nhất thế giới, vị trí còn cao hơn thành tựu của vị khai quốc hoàng đế của Đại Tần quốc, được gọi là nhân hoàng, ý nghĩa là vua của tất cả mọi người, đệ tử đi ra từ cổ lão thế gia kiểu như này nhìn những môn phái thế gia khác căn bản không để trong mắt.
Sắc mặt Diệp Húc ngưng trọng, Hạ Mộ Bạch và La Tu, mỗi một người đều có thể coi là kình địch, nếu chỉ có một trong hai người thì hắn đều có thể đối phó, nhưng hai người liên kết lại, hắn có khả năng sẽ táng mệnh tại đây.
Nếu hồ lô Viêm Dương bị Hạ Mộ Bạch đánh rơi, đúng là hắn không thể phòng bị Huyết Thần Kinh, nếu bị Huyết ảnh phụ thể chắc chắn chỉ còn con đường chết.
Đột nhiên trong ngọc lâu hắn truyền ra tiếng sàn sạt của con tằm bốn cánh, trong lòng Diệp Húc vừa động đã biết ngay con trùng này sắp tiến hóa thành thục, biến thành kim tàm bốn cánh.
Còn kim tàm bốn cánh có dùng được hay không, trong lòng hắn cũng không nắm chắc.
Trong ngũ độc kinh, kim tàm bốn cánh trong năm mươi loại thượng phẩm cổ trùng thì xếp hạng trong top 10, đẹp ngang vu bảo, tuy vậy uy lực lớn nhất của loài cổ trùng này là chiến thuật bầy đàn, nuôi hàng ngàn vạn con kim tàm bốn cánh sẽ tương đương với cả ngàn vạn kiện vu bảo trên trời, phô thiên cái địa lao về phía địch nhân, kể cả cao thủ nguyên đan kỳ cũng phải xương cốt không còn.
Đến bây giờ, Diệp Húc cũng chưa được coi là một đệ tử chân chính của Ngũ Độc giáo, tu luyện ngũ độc kinh cực kỳ ít, cho tới nay mới phát giác có chút thiếu thốn.
Hai người Hạ Mộ Bạch và La Tu lập tức bay về phía hắn, từ phía xa Hạ Mộ Bạch đã tung ra đồng đỉnh cổ phác vốn rách nát, khẩu đồng đỉnh này lập tức trở nên vô cùng to lớn, đường kính của đỉnh phải lên tới gần ba mươi mét, trong đỉnh hừng hực ngọn lửa gào thét bay về phía Diệp Húc.
Cùng lúc đó, bàn tay lớn của La Tu chộp về phía trước, huyết khí hình thành phạm vi bàn tay gần trăm mét, muốn nắm lấy ngọc lâu của hắn sau đó bóp nát!
Ầm!
Diệp Húc lấy ra Bàn Long kim trượng, một kích đánh bay đồng đỉnh cổ phác, khẩu đại đỉnh này đã bị núi lửa bùng nổ làm rách nát tơi bời, uy năng đại giảm, đã không thể tranh phong với Bàn Long kim trượng
Bàn tay huyết sắc của La Tu nắm xuống, một tay cầm lấy ngọc lâ của hắn, mạnh mẽ nhấc lên cao mấy chục thước.
Diệp Húc tâm niệm vừa động, từ trong ngọc lâu một thanh loan đao bay ra, bày đao nguyệt đại trận, đao khí gào thét ngập tràn, trong nháy mắt đập vỡ nguyên khí của bàn tay lớn đó.
"Cửu đỉnh hợp nhất! Trấn áp Thần Châu!"
Hạ Mộ Bạch hét lớn, chỉ thấy đỉnh đầu hắn đột nhiên hiện ra một pho cự đỉnh thật lớn, nguyên khí đại đỉnh dung nhập lại với nhau hóa thành một pho cố đỉnh, tản mác ra hơi thở vô cùng huyền ảo, trên đỉnh hiện lên các loại phù văn, nhảy nhót quanh đại đỉnh.
Hắn cầm lấy một góc đại đỉnh, hét lớn, hung tợn ném về phía Diệp Húc, hóa ra muốn lấy cứng chọi cứng cùng Bàn long kim trượng của hắn.
Đây mới là đáy hòm tuyệt học của Hạ Mộ Bạch, Trung Châu Hạ gia sở dĩ có thể thành lập Đại Hạ vương triều, kế thừa suốt mấy vạn năm mới bị người khác tiêu diệt là bởi vì tổ tiên Hạ gia, hai vị đại vu Hạ Vũ và Hạ Khải lấy địa khí của cửu châu, khiến chín châu lớn này hóa thành hư vô, sau đó dùng cửu châu địa khí này luyện chế thành chín cái đỉnh, dùng để trấn áp vận mệnh Hạ triều, kế thừa suốt mấy vạn năm.
Chín cái đỉnh này còn lợi hại hơn cả mười hai đồng nhân của Đại Tần quốc, là vô thượng vu bảo.
Bây giờ Hạ gia đương nhiên kém hơn trước, chín đỉnh cũng bị thất lạc mất ba cái, nhưng Hạ gia vẫn là một gia tộc vô cùng khổng lồ, được đặt ngang hàng với những gia tộc xa xưa khác.
Cửu đỉnh Vu Hoàng quyết của Hạ Mộ Bạch là vu pháp được tham chiếu ra từ sáu chiếc đỉnh còn lại, ba chiếc khác tuy chỉ là đồ phỏng chế nhưng uy lực cũng không nhỏ, có thể gọi là tuyệt đỉnh vu pháp, chỉ có vu pháp của những gia tộc xa xưa như Đông Hoàng, Khoa Phụ mới có thể so sánh cùng.
Hắn cửu đỉnh hợp nhất, lập tức gây cho Diệp Húc áp lực vô cùng lớn, mạnh mẽ đập vào Bàn Long kim trượng, lấy cứng chọi cứng, lấy cường phá cường, không hề rơi xuống hạ phong.
Mà La Tu thì hét lớn một tiếng, đột nhiên hít một hơi thật dài, thân thể vừa phồng lên vừa căng ra, giương cao liên tiếp, từng khối cơ bắp hở ra, quanh thân máu loãng màu đỏ tươi cuồn cuộn, mùi tanh hôi xuất hiện, hóa thân thành người khổng lồ màu đỏ thân cao hơn trượng, giang rộng năm ngón tay, chộp một phát về phía Bàn Long kim trượng!
Đây là một môn vu pháp độc đáo được ghi lại trong Huyết Thần Kinh, gọi là Huyết Thần Bất Diệt Chân Thân, là thuật bá thể vô cùng cực đoan, có thể tăng cao lực lượng của vu sĩ lên gấp mấy lần. Hắn thấy huyết ảnh không làm gì được Diệp Húc liền sử dụng môn tuyệt học này, ý định cưỡng ép đoạt bảo!
Đây là lần đầu tiên từ khi Diệp Húc sinh ra đến giờ gặp phải nguy cơ mãnh liệt nhất, ai trong hai người này tu vi cũng cao hơn hắn mấy chục lần, thủ đoạn cũng vô cùng tinh vi, không phải là những vu sĩ bình thường.
Hai người lại hợp tác gây cho hắn áp lực tăng gấp bội, Bàn Long kim trượng trong tay hắn được sử dụng xuất thần nhập hóa, không ngừng va chạm với Huyết Thần Bất Diệt Chân Thân của La Tu và Cửu Đỉnh Hợp Nhất của Hạ Mộ Bạch, thỉnh thoảng tuôn ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, chân nguyên và nguyên khí bị tứ tán trên không hình thành nhiều đóa thương vân!
Bản thân hắn xuất thân từ võ đạo đại gia, lại tu luyện võ đạo đến cảnh giới tiên thiên bá thể, kinh nghiệm chém giết phong phú hơn Hạ Mộ Bạch và La Tu không biết bao nhiêu lần.
Nếu chỉ dùng võ để đánh nhau, Diệp Húc không cần dùng đến vũ khí, tay không cũng có thể đánh gục hai người, nhưng đây là đọ sức giữa vu sĩ, hai người kia có chân nguyên gia trì, dù lực lượng không bằng hắn nhưng thua kém cũng chẳng đáng bao nhiêu.
“Chết đi cho ta!”
Trong tay La Tu đột nhiên xuất hiện một chuôi hoành đao, một đao chém ra lập tức có hàng ngàn hàng vạn đao ảnh đập vào mặt, không ngờ đây là một kiện vu bảo!
Kiện vu bảo này là do cha hắn La Ẩn luyện ra, tên gọi Vạn Ảnh, được rèn từ thiên ngoại vẫn thạch mà thành, vô cùng sắc bén, một khi chém ra liền xuất hiện cả vạn đao quang, chém chết kẻ địch.
Chuôi đao này là đòn sát thủ của hắn, trước nãy vẫn ko đưa ra, giờ phút này hai người đấu với Diệp Húc cả chín hiệp vẫn ko xong, lúc này mới đột nhiên sử dụng với ý định lấy bất ngờ mà chiến thắng.
Giờ phút này Diệp Húc đang đánh với Cửu Đỉnh Vu Hoàng Quyết của Hạ Mộ Bạch, bị Cửu Đỉnh Hợp Nhất của Hạ Mộ Bạch giữ chặt, lập tức bị hàng nghìn hàng vạn đạo đao khí đánh trúng, không tự chủ được rơi thẳng xuống đất.
Cả người hắn rơi xuống một ngọn núi nhỏ, gần như khoét trên đỉnh núi một cái động lớn, sau khi rơi xuống đất hắn lâp tức nhảy lên, lại vừa lúc đại đỉnh của Hạ Mộ Bạch hạ xuống, phát ra ù ù tiếng nổ mạnh, còn chưa hạ xuống, từng đạo sóng gợn tạo ra hố sâu gần mười thước trên đỉnh ngọn núi.
Diệp Húc đánh ra một trượng liền đánh bay khẩu đại đỉnh này khiến tròng mắt La Tu gần như lọt ra, một đao này của hắn đánh ra, Diệp Húc có thể thừa nhận được uy năng của kiện vu bảo này, không ngờ không chút thương tổn, chỉ thấy vẻn vẹn ngoài da mặt hắn còn lưu lại một đạo bạch ngân nhàn nhạt.
“Thân thể của tên tiểu tử này chẳng lẽ cũng là vu bảo hay sao? Hay là chuôi Vạn Ảnh đao phụ thân cho ta là đồ rởm?”
Hạ Mộ Bạch cũng giật mình kinh hãi, hắn nhìn rõ một đao đó của La Tu, hiểu được uy lực của nó, đổi lại chính mình cũng chỉ có thể đưa ra cổ phác đồng đỉnh mới có thể chống đỡ được, nếu không trên người chắc chắn sẽ bị cắt thành từng viên từng viên thịt!
“Hai người chúng ta hợp tác cũng không xử lý được tên tiểu tử này, thật là mất mặt quá! Nếu việc này bị truyền ra ngoài, nhất định ta sẽ bị người lớn trong nhà trách mắng!”
Hạ Mộ Bạch liếc nhìn La Tu một phát, tâm động sát niệm, tự nhủ: “Giết tiểu tử này xong sẽ giết luôn cả ngươi, việc này liền không bị truyền ra…”
Diệp Húc khi thì đánh tới, khi thì rút lui, không lộ ra vẻ thua thiệt, khiến hai người bọn họ phải nhíu mày, tu vi bọn họ cao hơn hẳn Diệp Húc, lúc đầu nghĩ Diệp Húc chỉ có khí lực lớn, không thể kéo dài, không ngờ Diệp Húc không những không lộ ra vẻ mệt mỏi mà ngược lại càng đánh càng mạnh lên, lực lượng càng ngày càng lớn.
Đáy hòm tuyệt học của bọn họ cũng đều lấy ra hết, trong thời gian ngắn cũng không xử lý được Diệp Húc, trong lòng không khỏi nôn nóng.
La Tu cũng có nghe qua sự tích Diệp Húc, biết hắn còn chưa sử dụng đáy hòm tuyệt học Thú Hóa Đan, khi đó Diệp Húc dựa vào loại đan dược này đại náo Thanh Châu, gần như giết hết sạch vu sĩ thế hệ trước ở Thanh Châu.
“Chẳng lẽ chúng ta hợp tác cũng không thể khiến hắn sử dụng thủ đoạn mạnh nhất?”
/1054
|