Lương Hiên Tùng cùng bọn người Diệp Húc “trò chuyện với nhau thật vui”, đột nhiên chỉ nghe dưới lầu truyền đến tiếng người ầm ỹ, một thanh âm thanh thúy vang lên: “Lương vinh, ngươi xác nhận bọn họ trên lầu?”
“Tiểu nhân nào dám giấu diếm quận chúa?”
Sau một lúc lâu, chỉ thấy một thiếu nữ đầu mang vòng vàng mang theo vài tên vu sĩ hùng hổ xông lên lâu, xộc thẳng vào trong này, xa xa quát: Tam ca, bên trong chính là ba nam một nữ, cộng thêm một lão tặc?” Dứt lời, thẳng xông vào trong nhã các, trong đó tên vu sĩ thăm dò liếc nhìn bọn người Diệp Húc, nói: “Quận chúa, chính là bọn họ!”
Lương Lạc Thi gắt gao nhìn thẳng hoa hồ điêu trên vai Kiều Kiều, giận điên người quát: “Cùng tiến lên cho ta, giết hết đám kẻ cắp này, thi thể treo ở ngoài cửa thành , huyền thi thị chúng!”
Lương Hiên Tùng giận tái mặt, quát: “Lạc Thi, ngươi đây là đang làm gì? Mấy người Diệp huynh là khách quý do vi huynh mời đến, có ta ở đây, không cho phép ngươi hồ đồ!”
Lương Lạc Thi chán nản, cả giận nói: “Tam ca, những người này vô pháp vô thiên...”
“Xuống dưới!”
Lương Lạc Thơ ngẩn ngơ, kêu lên: “Tam ca, ngươi hung dữ với ta...”
Lương Hiên Tùng đầu lớn như cái đấu, sắc mặt chớp mắt trở nên âm trầm, nói với tả hữu thị vệ: “Lôi nàng xuống dưới, để nàng về nhà thanh tỉnh lại đầu óc!”
Mấy tên thị vệ lập tức tiến lên, mang Lương Lạc Thi đi, căn bản không để cho nàng có cơ hội nói chuyện.
Diệp Húc trong nội tâm cũng vạn phần tò mò, không biết chính mình đến tột cùng là đắc tội gì với vị quận chúa này của Lương Vương phủ.
Lương Hiên Tùng áy náy nói: “Các vị hiền huynh tha thứ, muội muội này của ta từ nhỏ đã bị chiều cho hư, ngay cả cha ta đối với nàng cũng rất đau đầu.”
“Tiểu cô nương, có chút ít tính tình cũng là bình thường.”
Diệp Húc cùng Lương Hiên Tùng cười cười nói nói, đối chuyện vừa rồi nửa chữ cũng không đề cập tới. Lương Hiên Tùng không hề ra vẻ ta đây là thế tử gì gì đó, làm người lão thành, xử sự linh hoạt, thậm chí đối với Công Dương Giảm cũng vẻ mặt ôn hoà, làm cho lão thụ sủng nhược kinh (được yêu mến quá mà kinh sợ - DG).
“Có thể gặp được mấy vị tiểu tổ tông này thật sự làsố phận của lão sơn dương ta mà, ngày thường ta sao có thể cùng nhân vật lớn như thế tử nói chuyện chứ, thậm chí còn là ngồi cùng bàn, ăn cùng mâm nữa?” Công Dương Giảm thầm nghĩ trong lòng.
Khách và chủ tận hoan, sau khi Lương Hiên Tùng trả tiền thì liền tiễn bọn Diệp Húc xuống lầu, cười nói: “Tiểu đệ mấy ngày gần đây tương đối bận rộn, đợi ngày đại thọ của thân phụ qua đi, sẽ lại lần nữa đăng môn bái phỏng.”
Chính vào lúc này, đột nhiên chỉ nghe một thanh âm hào sảng, cười to nói: “Lão Tam, vi huynh nghe nói ngươi đang ở đây mở tiệc chiêu đãi tân khách, đặc biệt đến xem người nào có thể làm cho ngươi coi trọng như thế!
Lương Hiên Tùng thần sắc khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu cười nói: “Nguyên lai là đại ca. Mấy vị này là sư huynh Ngũ Độc giáo.”
Diệp Húc nhìn lên, chỉ thấy một thanh niên nam tử cao lớn uy mãnh cưỡi tuấn mã đi đến dưới Kinh Giang lầu, ắt hẳn chính là đại thế tử Lương Hiên Thanh của Lương Vương phủ, có năm sáu tên tùy tùng tùy tướng.
Còn có một nam tử mặc thanh y chạy song song với Lương Hiên Thanh, trên mặt đầy ngạo khí, đối Lương Hiên Thanh cũng là không mặn không nhạt, vênh váo hung hăng.
“A? Nguyên lai là Ngũ Độc giáo sư huynh, khó trách Tam đệ cầu hiền nhược khát. Nhị đệ, không cùng vi huynh giới thiệu một chút sao?”
Lương Hiên Thanh nhìn bọn Diệp Húc cười nhạt một tiếng, lập tức có một tên tùy tùng nhảy xuống ngựa, tế ra ngọc lâu, tay lấy ra một cái thảm dệt màu đỏ, thẳng trải ra xa mấy chục thước, một đường trải đến dưới chân bọn Diệp Húc.
Lương Hiên Thanh lúc này mới xuống ngựa, dẫm trên mặt thảm đi đến trước mặt mấy người, phô trương to lớn, làm cho người ta líu lưỡi.
Lương Hiên Tùng đem bọn người Diệp Húc giới thiệu một phen, lại hướng Diệp Húc nói: “Diệp huynh, vị này chính là đại ca của ta thế tử Hiên Thanh, vị bên cạnh này chính làDiêu Thừa Tiên Diêu sư huynh của Quỷ Vương Tông, là bạn thân lâu năm của đại ca.”
Diệp Húc mỉm cười gật đầu với Lương Hiên Thanh và Diêu Thừa Tiên, Lương Hiên Thanh có chút hoàn lễ, Diêu Thừa Tiên trong lỗ mũi hừ một tiếng, nói: “Ngũ Độc giáo đến chúc thọ Lương Vương, cư nhiên chỉ phái đám tiểu miêu tiểu cẩu chỉ mới tu luyện đến đến bồi nguyên kỳ các người, thật sự là keo kiệt!”
Diệp Húc mục quang mỉm cười thoáng ngưng, tu vi của Diêu Thừa Tiên xác thực so với bọn hắn cao hơn không ít, nhưng cũng chỉ là cố nguyên kỳ, thản nhiên nói: “Không biết Quỷ Vương Tông lại phái được mấy tên tiểu miêu tiểu cẩu?”
Hắn tuy không muốn gây chuyện sinh sự, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sợ bị gây chuyện, trước gìờ bị người khác khi dễ hắn cũng cưa từng lùi bước.
Diêu Thừa Tiên cười lạnh nói: “Quỷ Vương Tông ta tự nhiên khôngkeo kiệt như Ngũ Độc giáo các ngươi rồi, sư thúc ta Mao Khai Phục đã dẫn người xuống núi, mang theo hậu lễ, mấy ngày nữa sẽ đi vào Thanh Châu, đến lúc đó còn muốn xem Ngũ Độc giáo các ngươi đưa lên lễ vật gì!
Chu Thế Văn ha ha cười nói: “Lão tử còn tưởng rằng Quỷ Vương Tông có thể phái đại nhân vật nào, nguyên lai là hạng tiểu miêu tiểu cẩu cỡ Mao Khai Phục mà thôi.”
Diêu Thừa Tiên bất tri bất giác bị bọn họ dắt mũi dẫn đi, lúc này mới tỉnh ngộ lại, giận tím mặt: “Ngươi muốn chết!”
Phía sau hắn đột nhiên hiện ra một con quái vật màu xanh lét, một thân lông xanh, bồng phát như xà, toét miệng rộng ra, nhe răng cười, lộ ra bốn cái răng nanh dài, tản ra một cỗ quỷ khí âm trầm, một tay cầm lấy một cây Lang Nha bổng dài cỡ năm sáu trượng, tay kia lại bắn ra năm sợi dây nhỏ trắng như tuyết trên đó treo sinh hồn của năm tên vu sĩ như có như không phiêu phù ở không trung!
Đây là một Quỷ vương, Quỷ vương cũng không phải quỷ như trong dân gian, mà là một loại người kỳ lạ có hình dị thú, hành tẩu trong cõi U Minh, lực lượng lớn vô cùng, có thể thao túng lệ quỷ!
Vu pháp của Quỷ Vương Tông cực kỳ đặc biệt, quan tưởng Quỷ vương, sau đó giết hại vu sĩ, rút ra hồn phách, luyện chế thành lệ quỷ, giao cho Quỷ vương khống chế, vừa ra tay liền tương đương với mấy tên vu sĩ cùng một lúc tiến công.
Giết người càng nhiều, lệ quỷ liền càng là cô đọng, uy lực vu pháp lại càng phát ra cường đại, tu luyện tới trình độ cao thâm, năm đầu lệ quỷ bổ nhào về phía trước, liền đem hồn phách, khí huyết, tinh thần của đối thủ toàn bộ lấy đi!
Hơn nữa lệ quỷ hữu hình không chất, vô cùng nhất làm cho người ta khó lòng phòng bị!
Quỷ Vương Tông hiển nhiên lại nuôi dưỡng loại dị thú Quỷ vương này, Quỷ vương Ngự Quỷ Quyết của Diêu Thừa Tiên phát ra khí tức cực kỳ khủng bố, hiển nhiên loại vu pháp này đã được hắn tu luyện tới cảnh giới cực kỳ cao thâm!
“Người khác sợ Ngũ Độc giáo các ngươi, Quỷ Vương Tông ta mới không sợ!”
Diêu Thừa Tiên nhe răng cười: “Hôm nay sẽ đem tất cả các ngươi biến thành thuốc bổ cho vu pháp ta! Ta muốn xem thử Ngũ Độc giáo các ngươi làm thế nào để “Giết ta một mình, ta diệt ngươi cả nhà!”
Đột nhiên, lại có một tiếng cười to truyền đến, cất cao giọng nói: “Thật sự là trùng hợp a, đại ca cùng Tam đệ đều ở đây!”
Mấy người kỵ mã mà đến, cầm đầu lại chính là nhị thế tử của Lương Vương phủ Lương Hiên Thông, mặt trắng không râu, cười nói: “Ta nghe nói có người ở Thanh Châu nháo sự, đặc biệt dẫn dắt vài vị sư huynh môn hạ của Vạn Pháp Yêu Vương, đi xem bốn phía một chút!”
Diệp Húc nhìn lại, chỉ thấy đứng phía sau hắn có mấy đại hán khí vũ hiên ngang, trên người hiện ra yêu khí nồng đậm, hiển nhiên không phải nhân loại, mà là yêu thú tu luyện thành tinh, hóa thành hình người, hẳn là môn hạ của Vạn Pháp Yêu Vương.
Trong đó một gã đại hán ngôn ngữ không lưu loát, cười nói: “Môn hạ của Vạn Pháp Yêu Vương ta là Ngưu sư thúc, ít ngày nữa đi vào Thanh Châu, vì Lương Vương dâng lên kỳ trân của Đông Hải ta!”
“Thiếu bảo, chúng ta hình như bị cuốn vào cuộc đấu tranh quyền đoạt lợi của những Lương Vương thế tử này rồi thì phải...” Phương Thần khẽ nhíu mày, thấp giọng nói.
Diệp Húc nhẹ gõ đầu, đệ tử trong thế gia đại phiệt, tranh quyền đoạt lợi cũng không ít cách nhìn, Lương Vương tuổi tác đã cao, mà tên thế tử chính trực tráng niên, đều đang ngấp nghé vị trí Lương Vương.
Nếu không như thế, bọn người Lương Hiên Thanh, Lương Hiên Thông sẽ không đến nỗi vừa nghe được tam thế tử mở tiệc chiêu đãi đệ tử Ngũ Độc giáo tại kinh giang lâu, liền vội vã chạy đến.
Hai người bọn họ, hiển nhiên một có Quỷ Vương Tông ở sau lưng hỗ trợ, một thì lung lạc đệ tử của Vạn Pháp Yêu Vương, mà Lương Hiên Tùng lại thế đơn lực bạc, bất quá đã lộ ra ý muốn lôi kéo đối với bọn Diệp Húc, kỳ vọng đạt được ự ủng hộ của Ngũ Độc giáo.
“Môn hạ của Vạn Pháp Yêu Vương ta rất có hứng thú đối với vu pháp của Ngũ Độc giáo cùng Quỷ Vương Tông, cải lương không bằng bạo lực, các vị sư huynh không biết có chịu chỉ giáo một phen?” Một đại hán mang trên mặt che kín lân phiến mang theo địch ý quét nhìn bọn người Diệp Húc, nói.
“Không cần sư huynh ra tay, mấy tên gà đất chó kiểng này chỉ cần tiểu đệ ra tay là đủ rồi!” Một đại hán trên tay mọc đầy lông vàng dài ngoằng cười nói, đột nhiên nhìn về phía bọn người Diệp Húc, cười lạnh nói: “Mấy vị này chính làcao thủ Ngũ Độc giáo đã từng tuyên bố “Giết ta một mình, ta diệt ngươi cả nhà”? Nhổ cây phải diệt gốc trước, cứ giết hết tất cả các ngươi trước để lập uy!”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, trong nội tâm cũng có chút tức giận, giết sạch người của Đinh gia có thể khiến những thế gia bình thường kinh sợ, nhưng không cách nào kinh sợ được đệ tử của Vạn Pháp Yêu Vương cùng Quỷ Vương Tông, những người này đều là danh môn, thấy bọn họ tu vi không cao, liền xem bọn họ như quả hồng mềm, thậm chí muốn lấy bọn họ ra để lập uy ở Thanh Châu.
“Thế tử, làm phiền ngươi lấy ra mười cân rượu mạnh.”
Lương Hiên Tùng rùng mình một cái, biết rõ trong lòng hắn đã động sát ý, trong nội tâm là sợ hãi cũng lại là hưng phấn, run giọng nói: “Diệp huynh, không cần như thế? Nếu ngươi đại khai sát giới, ta cũng không nói được công đạo gì trước mặt phụ vương nữa.”
Kỳ thật trong nội tâm, hắn cũng rất muốn xem thử cảnh Diệp Húc sau khi uống rượu thìlục thân không nhận, đại khai sát giới, mãn địa huyết tinh.
“Khi tiểu đệ hạ sơn, sư phó không cho ta uống rượu, hôm nay có người năm lần bảy lượt nhục mạ sơn môn ta, tiểu đệ đành phải phá giới!”
Diệp Húc cười lạnh nói: “Thế tử, nhanh đi lấy rượu!”
Chu Thế Văn cùng Phương Thần đứng ở một bên, trong nội tâm âm thầm nói thầm: “Thiếu Bảo lại đang chơi trò gì thế không biết? Mười cân rượu mạnh? Tiểu tử này một chén rượu là gục, đến mười cân rượu mạnh, đánh cũng không cần đánh nữa, trực tiếp về nhà ngủ cho xong...”
Lương Hiên Tùng đau khổ khuyên nhủ: “Diệp huynh, sắp tới đại thọ của phụ vương ta, tốt xấu gì cũng xin bán cho tiểu đệ chút thể diện, nếu là ngươi khiến tràng diện ngập mùi huyết tinh, làm sao có thể để công đạo cho ta được?”
Phương Thần lạnh lùng nói: “Sư đệ, lúc hạ sơn, sư phó chính là để cho chúng ta đến giám sát ngươi, miễn cho ngươi sau khi uống say khiến cho máu chảy thành sông, ngươi làm như vậy, trước mặt sư phó chúng ta cũng không nói được công đạo!”
Chu Thế Văn râu rậm vểnh lên, quát lớn nói: “Ngươi uống say rồi nếu là cả chúng ta cũng giết luôn, xem ngươi làm sao mà về núi được!”
Mấy tên yêu nhân môn hạ của Vạn Pháp Yêu Vương liếc nhau, cùng cảm giác thấp thỏm lo âu.
“Chẳng lẽ định bóp quả hồng mềm lại đụng trúng cục đá cứng ngắc? Tiểu tử này thật sự khủng bố như vậy sao?”
Diêu Thừa Tiên cũng không khỏi hồ nghi, khi bọn người Diệp Húc giết bọn Đinh Lỗi vu sĩ của Đinh gia, tràng diện liền cực kỳ quỷ dị huyết tinh, nghe ý tứ của những người này, tiểu tử này uống rượu vào rồi thì tràng diện còn muốn huyết tinh gấp mười, thậm chí gấp trăm lần, trái tim không khỏi một hồi băng giá.
Bọn họ sở dĩ xem bọn Diệp Húc như quả hồng mềm, chủ yếu còn là vì tu vi của bọn Diệp Húc chỉ là bồi nguyên kỳ, bất quá nghĩ đến dung nguyên nhất phẩm Đinh Lỗi cũng chết trong tay của hắn thì liền thấy quả hồng mềm này cũng không phải dễ bóp nát như vậy.
Bất quá lúc này hắn lỡ đâm lao rồi thì đành phải theo lao, nếu không dám cùng bọn người Diệp Húc giao thủ thì chẳng phải là nói Quỷ Vương Tông sợ Ngũ Độc giáo sao?
Hai vị thế tử Lương Hiên Thanh, Lương Hiên Thông cũng lo lắng Diệp Húc thật sự có thủ đoạn lôi đình, giết bọn Diêu Thừa Tiên chỉ là việc nhỏ, vạn nhất đem mình cũng cuốn vào, chẳng phải là bị chết oan uổng?
Cho dù là thực lực của bọn Diệp Húc không đủ để địch lại, lạc bại thân vong thì sau đóNgũ Độc giáo mà trả thù, hơn phân nửa đầu tiên vẫn chính là ra tay với Lương Vương phủ!
Hai người cuống quít cười nói: “Chư vị đều là danh môn nổi tiếng, sao lại hành động theo cảm tình như vậy? Đợi đại thọ của phụ vương ta qua đi lại luận bàn cũng không muộn.”
Diêu Thừa Tiên nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi tán đi vu pháp, cười lạnh nói: “Cho các ngươi sống lâu thêm vài ngày! Xem các ngươi có thể xuất ra bảo vật gì để dâng tặng cho Lương Vương!”
Mấy tên yêu nhân môn hạ của Vạn Pháp Yêu Vương cũng cười nói: “Chúng ta cũng muốn xem xem Ngũ Độc giáo có thể xuất ra cái hậu lễ gì, có thể so sánh được với kỳ trân Đông Hải của ta hay không!”
Mọi người cười lạnh, đều tán đi, trong nội tâm vẫn buồn bực vạn phần: “Tiểu tử này, uống rượu xong rồi chẳng lẽ thật sự lợi hại như vậy? Thậm chí đến mức khiến cao nhân đời trước của Ngũ Độc giáo phải chuyên môn phái người coi chừng hắn, cấm hắn uống rượu?”
“Tiểu nhân nào dám giấu diếm quận chúa?”
Sau một lúc lâu, chỉ thấy một thiếu nữ đầu mang vòng vàng mang theo vài tên vu sĩ hùng hổ xông lên lâu, xộc thẳng vào trong này, xa xa quát: Tam ca, bên trong chính là ba nam một nữ, cộng thêm một lão tặc?” Dứt lời, thẳng xông vào trong nhã các, trong đó tên vu sĩ thăm dò liếc nhìn bọn người Diệp Húc, nói: “Quận chúa, chính là bọn họ!”
Lương Lạc Thi gắt gao nhìn thẳng hoa hồ điêu trên vai Kiều Kiều, giận điên người quát: “Cùng tiến lên cho ta, giết hết đám kẻ cắp này, thi thể treo ở ngoài cửa thành , huyền thi thị chúng!”
Lương Hiên Tùng giận tái mặt, quát: “Lạc Thi, ngươi đây là đang làm gì? Mấy người Diệp huynh là khách quý do vi huynh mời đến, có ta ở đây, không cho phép ngươi hồ đồ!”
Lương Lạc Thi chán nản, cả giận nói: “Tam ca, những người này vô pháp vô thiên...”
“Xuống dưới!”
Lương Lạc Thơ ngẩn ngơ, kêu lên: “Tam ca, ngươi hung dữ với ta...”
Lương Hiên Tùng đầu lớn như cái đấu, sắc mặt chớp mắt trở nên âm trầm, nói với tả hữu thị vệ: “Lôi nàng xuống dưới, để nàng về nhà thanh tỉnh lại đầu óc!”
Mấy tên thị vệ lập tức tiến lên, mang Lương Lạc Thi đi, căn bản không để cho nàng có cơ hội nói chuyện.
Diệp Húc trong nội tâm cũng vạn phần tò mò, không biết chính mình đến tột cùng là đắc tội gì với vị quận chúa này của Lương Vương phủ.
Lương Hiên Tùng áy náy nói: “Các vị hiền huynh tha thứ, muội muội này của ta từ nhỏ đã bị chiều cho hư, ngay cả cha ta đối với nàng cũng rất đau đầu.”
“Tiểu cô nương, có chút ít tính tình cũng là bình thường.”
Diệp Húc cùng Lương Hiên Tùng cười cười nói nói, đối chuyện vừa rồi nửa chữ cũng không đề cập tới. Lương Hiên Tùng không hề ra vẻ ta đây là thế tử gì gì đó, làm người lão thành, xử sự linh hoạt, thậm chí đối với Công Dương Giảm cũng vẻ mặt ôn hoà, làm cho lão thụ sủng nhược kinh (được yêu mến quá mà kinh sợ - DG).
“Có thể gặp được mấy vị tiểu tổ tông này thật sự làsố phận của lão sơn dương ta mà, ngày thường ta sao có thể cùng nhân vật lớn như thế tử nói chuyện chứ, thậm chí còn là ngồi cùng bàn, ăn cùng mâm nữa?” Công Dương Giảm thầm nghĩ trong lòng.
Khách và chủ tận hoan, sau khi Lương Hiên Tùng trả tiền thì liền tiễn bọn Diệp Húc xuống lầu, cười nói: “Tiểu đệ mấy ngày gần đây tương đối bận rộn, đợi ngày đại thọ của thân phụ qua đi, sẽ lại lần nữa đăng môn bái phỏng.”
Chính vào lúc này, đột nhiên chỉ nghe một thanh âm hào sảng, cười to nói: “Lão Tam, vi huynh nghe nói ngươi đang ở đây mở tiệc chiêu đãi tân khách, đặc biệt đến xem người nào có thể làm cho ngươi coi trọng như thế!
Lương Hiên Tùng thần sắc khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu cười nói: “Nguyên lai là đại ca. Mấy vị này là sư huynh Ngũ Độc giáo.”
Diệp Húc nhìn lên, chỉ thấy một thanh niên nam tử cao lớn uy mãnh cưỡi tuấn mã đi đến dưới Kinh Giang lầu, ắt hẳn chính là đại thế tử Lương Hiên Thanh của Lương Vương phủ, có năm sáu tên tùy tùng tùy tướng.
Còn có một nam tử mặc thanh y chạy song song với Lương Hiên Thanh, trên mặt đầy ngạo khí, đối Lương Hiên Thanh cũng là không mặn không nhạt, vênh váo hung hăng.
“A? Nguyên lai là Ngũ Độc giáo sư huynh, khó trách Tam đệ cầu hiền nhược khát. Nhị đệ, không cùng vi huynh giới thiệu một chút sao?”
Lương Hiên Thanh nhìn bọn Diệp Húc cười nhạt một tiếng, lập tức có một tên tùy tùng nhảy xuống ngựa, tế ra ngọc lâu, tay lấy ra một cái thảm dệt màu đỏ, thẳng trải ra xa mấy chục thước, một đường trải đến dưới chân bọn Diệp Húc.
Lương Hiên Thanh lúc này mới xuống ngựa, dẫm trên mặt thảm đi đến trước mặt mấy người, phô trương to lớn, làm cho người ta líu lưỡi.
Lương Hiên Tùng đem bọn người Diệp Húc giới thiệu một phen, lại hướng Diệp Húc nói: “Diệp huynh, vị này chính là đại ca của ta thế tử Hiên Thanh, vị bên cạnh này chính làDiêu Thừa Tiên Diêu sư huynh của Quỷ Vương Tông, là bạn thân lâu năm của đại ca.”
Diệp Húc mỉm cười gật đầu với Lương Hiên Thanh và Diêu Thừa Tiên, Lương Hiên Thanh có chút hoàn lễ, Diêu Thừa Tiên trong lỗ mũi hừ một tiếng, nói: “Ngũ Độc giáo đến chúc thọ Lương Vương, cư nhiên chỉ phái đám tiểu miêu tiểu cẩu chỉ mới tu luyện đến đến bồi nguyên kỳ các người, thật sự là keo kiệt!”
Diệp Húc mục quang mỉm cười thoáng ngưng, tu vi của Diêu Thừa Tiên xác thực so với bọn hắn cao hơn không ít, nhưng cũng chỉ là cố nguyên kỳ, thản nhiên nói: “Không biết Quỷ Vương Tông lại phái được mấy tên tiểu miêu tiểu cẩu?”
Hắn tuy không muốn gây chuyện sinh sự, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sợ bị gây chuyện, trước gìờ bị người khác khi dễ hắn cũng cưa từng lùi bước.
Diêu Thừa Tiên cười lạnh nói: “Quỷ Vương Tông ta tự nhiên khôngkeo kiệt như Ngũ Độc giáo các ngươi rồi, sư thúc ta Mao Khai Phục đã dẫn người xuống núi, mang theo hậu lễ, mấy ngày nữa sẽ đi vào Thanh Châu, đến lúc đó còn muốn xem Ngũ Độc giáo các ngươi đưa lên lễ vật gì!
Chu Thế Văn ha ha cười nói: “Lão tử còn tưởng rằng Quỷ Vương Tông có thể phái đại nhân vật nào, nguyên lai là hạng tiểu miêu tiểu cẩu cỡ Mao Khai Phục mà thôi.”
Diêu Thừa Tiên bất tri bất giác bị bọn họ dắt mũi dẫn đi, lúc này mới tỉnh ngộ lại, giận tím mặt: “Ngươi muốn chết!”
Phía sau hắn đột nhiên hiện ra một con quái vật màu xanh lét, một thân lông xanh, bồng phát như xà, toét miệng rộng ra, nhe răng cười, lộ ra bốn cái răng nanh dài, tản ra một cỗ quỷ khí âm trầm, một tay cầm lấy một cây Lang Nha bổng dài cỡ năm sáu trượng, tay kia lại bắn ra năm sợi dây nhỏ trắng như tuyết trên đó treo sinh hồn của năm tên vu sĩ như có như không phiêu phù ở không trung!
Đây là một Quỷ vương, Quỷ vương cũng không phải quỷ như trong dân gian, mà là một loại người kỳ lạ có hình dị thú, hành tẩu trong cõi U Minh, lực lượng lớn vô cùng, có thể thao túng lệ quỷ!
Vu pháp của Quỷ Vương Tông cực kỳ đặc biệt, quan tưởng Quỷ vương, sau đó giết hại vu sĩ, rút ra hồn phách, luyện chế thành lệ quỷ, giao cho Quỷ vương khống chế, vừa ra tay liền tương đương với mấy tên vu sĩ cùng một lúc tiến công.
Giết người càng nhiều, lệ quỷ liền càng là cô đọng, uy lực vu pháp lại càng phát ra cường đại, tu luyện tới trình độ cao thâm, năm đầu lệ quỷ bổ nhào về phía trước, liền đem hồn phách, khí huyết, tinh thần của đối thủ toàn bộ lấy đi!
Hơn nữa lệ quỷ hữu hình không chất, vô cùng nhất làm cho người ta khó lòng phòng bị!
Quỷ Vương Tông hiển nhiên lại nuôi dưỡng loại dị thú Quỷ vương này, Quỷ vương Ngự Quỷ Quyết của Diêu Thừa Tiên phát ra khí tức cực kỳ khủng bố, hiển nhiên loại vu pháp này đã được hắn tu luyện tới cảnh giới cực kỳ cao thâm!
“Người khác sợ Ngũ Độc giáo các ngươi, Quỷ Vương Tông ta mới không sợ!”
Diêu Thừa Tiên nhe răng cười: “Hôm nay sẽ đem tất cả các ngươi biến thành thuốc bổ cho vu pháp ta! Ta muốn xem thử Ngũ Độc giáo các ngươi làm thế nào để “Giết ta một mình, ta diệt ngươi cả nhà!”
Đột nhiên, lại có một tiếng cười to truyền đến, cất cao giọng nói: “Thật sự là trùng hợp a, đại ca cùng Tam đệ đều ở đây!”
Mấy người kỵ mã mà đến, cầm đầu lại chính là nhị thế tử của Lương Vương phủ Lương Hiên Thông, mặt trắng không râu, cười nói: “Ta nghe nói có người ở Thanh Châu nháo sự, đặc biệt dẫn dắt vài vị sư huynh môn hạ của Vạn Pháp Yêu Vương, đi xem bốn phía một chút!”
Diệp Húc nhìn lại, chỉ thấy đứng phía sau hắn có mấy đại hán khí vũ hiên ngang, trên người hiện ra yêu khí nồng đậm, hiển nhiên không phải nhân loại, mà là yêu thú tu luyện thành tinh, hóa thành hình người, hẳn là môn hạ của Vạn Pháp Yêu Vương.
Trong đó một gã đại hán ngôn ngữ không lưu loát, cười nói: “Môn hạ của Vạn Pháp Yêu Vương ta là Ngưu sư thúc, ít ngày nữa đi vào Thanh Châu, vì Lương Vương dâng lên kỳ trân của Đông Hải ta!”
“Thiếu bảo, chúng ta hình như bị cuốn vào cuộc đấu tranh quyền đoạt lợi của những Lương Vương thế tử này rồi thì phải...” Phương Thần khẽ nhíu mày, thấp giọng nói.
Diệp Húc nhẹ gõ đầu, đệ tử trong thế gia đại phiệt, tranh quyền đoạt lợi cũng không ít cách nhìn, Lương Vương tuổi tác đã cao, mà tên thế tử chính trực tráng niên, đều đang ngấp nghé vị trí Lương Vương.
Nếu không như thế, bọn người Lương Hiên Thanh, Lương Hiên Thông sẽ không đến nỗi vừa nghe được tam thế tử mở tiệc chiêu đãi đệ tử Ngũ Độc giáo tại kinh giang lâu, liền vội vã chạy đến.
Hai người bọn họ, hiển nhiên một có Quỷ Vương Tông ở sau lưng hỗ trợ, một thì lung lạc đệ tử của Vạn Pháp Yêu Vương, mà Lương Hiên Tùng lại thế đơn lực bạc, bất quá đã lộ ra ý muốn lôi kéo đối với bọn Diệp Húc, kỳ vọng đạt được ự ủng hộ của Ngũ Độc giáo.
“Môn hạ của Vạn Pháp Yêu Vương ta rất có hứng thú đối với vu pháp của Ngũ Độc giáo cùng Quỷ Vương Tông, cải lương không bằng bạo lực, các vị sư huynh không biết có chịu chỉ giáo một phen?” Một đại hán mang trên mặt che kín lân phiến mang theo địch ý quét nhìn bọn người Diệp Húc, nói.
“Không cần sư huynh ra tay, mấy tên gà đất chó kiểng này chỉ cần tiểu đệ ra tay là đủ rồi!” Một đại hán trên tay mọc đầy lông vàng dài ngoằng cười nói, đột nhiên nhìn về phía bọn người Diệp Húc, cười lạnh nói: “Mấy vị này chính làcao thủ Ngũ Độc giáo đã từng tuyên bố “Giết ta một mình, ta diệt ngươi cả nhà”? Nhổ cây phải diệt gốc trước, cứ giết hết tất cả các ngươi trước để lập uy!”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, trong nội tâm cũng có chút tức giận, giết sạch người của Đinh gia có thể khiến những thế gia bình thường kinh sợ, nhưng không cách nào kinh sợ được đệ tử của Vạn Pháp Yêu Vương cùng Quỷ Vương Tông, những người này đều là danh môn, thấy bọn họ tu vi không cao, liền xem bọn họ như quả hồng mềm, thậm chí muốn lấy bọn họ ra để lập uy ở Thanh Châu.
“Thế tử, làm phiền ngươi lấy ra mười cân rượu mạnh.”
Lương Hiên Tùng rùng mình một cái, biết rõ trong lòng hắn đã động sát ý, trong nội tâm là sợ hãi cũng lại là hưng phấn, run giọng nói: “Diệp huynh, không cần như thế? Nếu ngươi đại khai sát giới, ta cũng không nói được công đạo gì trước mặt phụ vương nữa.”
Kỳ thật trong nội tâm, hắn cũng rất muốn xem thử cảnh Diệp Húc sau khi uống rượu thìlục thân không nhận, đại khai sát giới, mãn địa huyết tinh.
“Khi tiểu đệ hạ sơn, sư phó không cho ta uống rượu, hôm nay có người năm lần bảy lượt nhục mạ sơn môn ta, tiểu đệ đành phải phá giới!”
Diệp Húc cười lạnh nói: “Thế tử, nhanh đi lấy rượu!”
Chu Thế Văn cùng Phương Thần đứng ở một bên, trong nội tâm âm thầm nói thầm: “Thiếu Bảo lại đang chơi trò gì thế không biết? Mười cân rượu mạnh? Tiểu tử này một chén rượu là gục, đến mười cân rượu mạnh, đánh cũng không cần đánh nữa, trực tiếp về nhà ngủ cho xong...”
Lương Hiên Tùng đau khổ khuyên nhủ: “Diệp huynh, sắp tới đại thọ của phụ vương ta, tốt xấu gì cũng xin bán cho tiểu đệ chút thể diện, nếu là ngươi khiến tràng diện ngập mùi huyết tinh, làm sao có thể để công đạo cho ta được?”
Phương Thần lạnh lùng nói: “Sư đệ, lúc hạ sơn, sư phó chính là để cho chúng ta đến giám sát ngươi, miễn cho ngươi sau khi uống say khiến cho máu chảy thành sông, ngươi làm như vậy, trước mặt sư phó chúng ta cũng không nói được công đạo!”
Chu Thế Văn râu rậm vểnh lên, quát lớn nói: “Ngươi uống say rồi nếu là cả chúng ta cũng giết luôn, xem ngươi làm sao mà về núi được!”
Mấy tên yêu nhân môn hạ của Vạn Pháp Yêu Vương liếc nhau, cùng cảm giác thấp thỏm lo âu.
“Chẳng lẽ định bóp quả hồng mềm lại đụng trúng cục đá cứng ngắc? Tiểu tử này thật sự khủng bố như vậy sao?”
Diêu Thừa Tiên cũng không khỏi hồ nghi, khi bọn người Diệp Húc giết bọn Đinh Lỗi vu sĩ của Đinh gia, tràng diện liền cực kỳ quỷ dị huyết tinh, nghe ý tứ của những người này, tiểu tử này uống rượu vào rồi thì tràng diện còn muốn huyết tinh gấp mười, thậm chí gấp trăm lần, trái tim không khỏi một hồi băng giá.
Bọn họ sở dĩ xem bọn Diệp Húc như quả hồng mềm, chủ yếu còn là vì tu vi của bọn Diệp Húc chỉ là bồi nguyên kỳ, bất quá nghĩ đến dung nguyên nhất phẩm Đinh Lỗi cũng chết trong tay của hắn thì liền thấy quả hồng mềm này cũng không phải dễ bóp nát như vậy.
Bất quá lúc này hắn lỡ đâm lao rồi thì đành phải theo lao, nếu không dám cùng bọn người Diệp Húc giao thủ thì chẳng phải là nói Quỷ Vương Tông sợ Ngũ Độc giáo sao?
Hai vị thế tử Lương Hiên Thanh, Lương Hiên Thông cũng lo lắng Diệp Húc thật sự có thủ đoạn lôi đình, giết bọn Diêu Thừa Tiên chỉ là việc nhỏ, vạn nhất đem mình cũng cuốn vào, chẳng phải là bị chết oan uổng?
Cho dù là thực lực của bọn Diệp Húc không đủ để địch lại, lạc bại thân vong thì sau đóNgũ Độc giáo mà trả thù, hơn phân nửa đầu tiên vẫn chính là ra tay với Lương Vương phủ!
Hai người cuống quít cười nói: “Chư vị đều là danh môn nổi tiếng, sao lại hành động theo cảm tình như vậy? Đợi đại thọ của phụ vương ta qua đi lại luận bàn cũng không muộn.”
Diêu Thừa Tiên nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi tán đi vu pháp, cười lạnh nói: “Cho các ngươi sống lâu thêm vài ngày! Xem các ngươi có thể xuất ra bảo vật gì để dâng tặng cho Lương Vương!”
Mấy tên yêu nhân môn hạ của Vạn Pháp Yêu Vương cũng cười nói: “Chúng ta cũng muốn xem xem Ngũ Độc giáo có thể xuất ra cái hậu lễ gì, có thể so sánh được với kỳ trân Đông Hải của ta hay không!”
Mọi người cười lạnh, đều tán đi, trong nội tâm vẫn buồn bực vạn phần: “Tiểu tử này, uống rượu xong rồi chẳng lẽ thật sự lợi hại như vậy? Thậm chí đến mức khiến cao nhân đời trước của Ngũ Độc giáo phải chuyên môn phái người coi chừng hắn, cấm hắn uống rượu?”
/1054
|