Hơn mười vị Phật tổ Phật giới do từ Vân dẫn đầu thúc giục Thái Hoàng Khai Thiên Phủ chém tới Cây Thế Giới. Thái Hoàng Khai Thiên phủ có uy lực lớn vô cùng, chính là Tam Thập Tam Thiên chí bảo, uy lực của nó có thể khai thiên lập địa. Một búa hạ xuống Cây Thế Giới chắc chắn sẽ bị chặt gẫy.
Nhưng vào lúc này, Kiền Cung Thần Quân thúc giục Huyền Đô Ma Thiên Tháp khiến nó lớn lên, trấn áp chư thiên. Vô số ma thần trong lầu chấn động giữa không trung, ngăn lại kích kia.
“Huyền Đô, ngươi có thể ngăn cản bọn ta mấy lần chứ?”
Đám người Từ Vân Phật tổ hợp lực thúc giục Khai Thiên phủ, vót ngang chẻ dọc, chấn cho Kiền Cung Thần Quân miệng phun máu, vô số ma thần vỡ nát, liên tục lui ra.
Bên trong Ngọc Hư Cung, Phượng Yên Nhu đứng thẳng dậy rồi ném ra một tòa ngọc lâu năm mươi tầng. Ngọc lâu này càng lúc càng to ra rồi lồng xuống dưới, thu trọn Cây Thế Giới vào trong ngọc lâu. Nàng lập tức quát to một tiếng, thúc giục ngọc lâu trấn áp đám người Từ Vân Phật tổ.
“Nương nương muốn đích thân ra tay sao?”
Ly Hận Thiên Chủ cười ha ha rồi đột nhiên tế Hồng Mông Kim Bảng lên nghênh đón ngọc lâu, kim khí tràn ngập. Hồng Mông Đại Đế do Thiếu Hạo Đại Đế luyện chế ra này có uy lực kinh người, tuy không bằng Tam Thập Tam Thiên chí bảo nhưng cũng không hề tầm thường.
Phượng Yên Nhu quát lớn một tiếng, chỉ một ngón tay ra. Từ trong Luân Hồi Thiên Môn bay ra Tử Vi tam cung theo thứ tự là Tử Vi Vân cung của Hàn Sủng Diệu Thành Thiên, Tử Vi Trường lâu của Tú Nhạc Cấm Thượng Thiên, Tử Vi thượng cung của Vô Thượng Thường Dung Thiên. Tư Vi vân cung bay lên chấn động giữa trời cao, áp chế Hồng Mông Kim Bảng xuống, ngay sau đó Tử Vi trường lâu cũng đè lên.
Ly Hận Thiên Chủ kinh hãi trong lòng, vội tế Thái Hoán Cực Ngọc Bảo Giám lên. Mộ tấm gương bay lên chiếu rọi vạn cổ, ánh sáng xông tới phía trước lập tức ngăn cản Tử Vi trường lâu, làm cho tòa chí bảo này không thể hạ xuống.
Cùng lúc đó, Tử Vi thượng cung áp chế xuống. Cửa cung mở ra tràn ngập đế hoàng khí, cuốn lấy Ly Hận Thiên Chủ thu vào trong cung. Lập tức một tiếng hét thảm thiết truyền đến, từ trong Tử Vi thượng cung tràn ngập tử khí, lại có biển máu tươi trào ra, đúng là Phượng Yên Nhu đã luyện hóa Ly Hận Thiên Chủ thành máu.
“Thật là ả đàn bà lợi hại! Không hổ là Tây Cung nương nương của Ngọc Hư Cung!”
Vĩnh Hằng Đế Quân ngồi thẳng giữa hư không, vĩnh hằng bất động, giơ bàn tay chụp lấy Phượng Yên Nhu.
Phượng Yên Nhu thở dốc một hơi, chút tu vi cuối cùng đã hao hết, giờ không thể thúc giục bảo vật gì để chống lại Vĩnh Hằng Đế Quân nữa.
“Bảo vệ nương nương!”
Đại Đức, Man Tổ, Thương Minh, vợ chồng Tạo Hóa Thần Vương cùng các vị Thần Vương còn sống sót đều gầm lên, đều tự thúc giục bảo vật của mình ào ào phóng tới Vĩnh Hằng Đế Quân. Giờ phút này thời gian như tạm dừng, vĩnh viễn khắc xuống bóng dáng các vị Thần Vương.
“Không biết lượng sức mình!”
Vĩnh Hằng Đế Quân với thân hình vô cùng to lớn tọa trấn hư không, cười lạnh một tiếng. Đỉnh đầu y đột nhiên hiện ra Hoàng Già Trúc Địch, tiếng sáo vang lên mười ba phách động, từng vị Thần Vương ầm ầm nổ tung, hóa thành những đám sương máu.
Vĩnh Hằng Đế Quân cười ha ha, lại chụp xuống một chưởng nữa đánh ầm vào trong Ngọc Hư Cung. Tô Kiều Kiều giãy dụa đứng dậy, vội phun một ngụm máu lên ngọc lâu, thúc giục phân thân ở trong ngọc lâu của Diệp Húc. Ngọc lâu tỏa ra ánh sáng dễ dàng chấn vỡ bàn tay của Vĩnh Hằng Đế Quân, xoay tròn bay lên đánh tới Vĩnh Hằng Đế Quân.
Vĩnh Hằng Đế Quân gầm lên, thân thể liên tục nổ tung, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Hoàng Già Trúc Địch vang lên chấn vỡ Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu, hai nàng cùng ngọc nát hương tan.
Tòa ngọc lâu này nghiền áp tới chấn vỡ Vĩnh Hằng Đế Quân. Đúng lúc nào, Đoan Tĩnh Đế Quân đối chiến Ly Cung Khảm Cung cũng đến hồi kết thúc. Đoan Tĩnh đánh một trận tử chiến, cùng hai vị Thần Quân kia đồng quy vu tận.
“Ngọc Hư này chỉ còn lại Kiền Cung Thần Quân và Đàm Tổ Thần Vương ngươi!”
Đại Nhật Đế Quân quyết đấu Đàm Tổ, triển khai Tam Thế chân thân bay xung quanh Đàm Tổ, đánh chém không ngớt, cười lạnh nói: “Mà ngươi cũng phải thân tử đạo tiêu!”
Đàm Tổ tế lên Thanh Đế Sơn Thủy hóa thành một mảnh Hồng Mông, tay nâng Vô Lượng Thần Đàn. Từ trong vò dâng lên hóa thân của Hậu Thổ Đại Đế căm phẫn gầm lên, ứng chiến ba thế thân của Đại Nhật Đế Quân!
“Đại cục đã định…”
Thiên Hậu nương nương mỉm cười, biết Kiền Cung Thần Quân thua là chuyện sớm hay muộn, thầm nghĩ: “Lúc trước trẫm và Thương Thiên liên thủ tiêu diệt cấm kỵ, nay chuyện xưa tái diễn, Ngọc Hư cũng phải chết trong mưu kế của bản cung…”
Kiền Cung Thần Quân rốt cuộc không chống chọi được nữa. Huyền Đô Thiên Ma Lâu bị Khai Thiên Phủ đánh bay, phù quang hạ xuống cắt đứt đầu Kiền Cung, thi thể hắn ngã lăn xuống đất.
Đám người Từ Vân Phật tổ càng thêm hăng hái thúc giục Khai Thiên Phủ ầm ầm chém tới ngọc lâu.
Đột nhiên, một luồng hơi thở mịt mù mênh mông truyền đến từ trong Luân Hồi Thiên Môn. Một bàn tay thò ra, ngọc lâu bay lên rơi vào trong lòng bàn tay này.
Diệp Húc ngồi ngay ngắn trên Đại La Thiên trong Luân Hồi Thiên Môn, động tâm niệm khiến ngọc lâu phân giải, Cây Thế Giới hạ xuống, bao phủ Cửu Thiên đất đai như trước.
Hắn mặt không chút thay đổi, không biết là trong lòng đang nghĩ gì.
“Ngọc Hư, môn sinh của ngươi đã chết thảm hết, kể cả vợ ngươi con ngươi cũng chết sạch, nay chỉ còn một mình lệnh đồ Đàm Tổ kia, có thể nói là đã thua hoàn toàn!”
Thiên Hậu nương nương mỉm cười, vẫy tay khiến Hoàng Già Trúc Địch và Thái Hoán Cực Ngọc Bảo Giám bay về dừng trên đỉnh đầu bà ta, cười nói: “Ngươi cuối cùng cũng về, nên thanh toán ân oán thôi.”
Đại Thế Tôn cũng thu hồi Khai Thiên Phủ và Thái Cực Dương Thai của Bình Dục Cổ Dịch Thiên, cười ha ha nói: “Ngọc Hư, hôm nay ngươi thân bại danh liệt, còn lời gì để nói không?”
Ma Thần Hoàng thu lại Sinh Tử Toán Lục và Thất Diệu Phiên, sắc mặt âm trầm, ma khí bốc lên, nhìn về phía Đại La Thiên, cười lạnh chứ không nói gì.
“Đạo Đức Thiên Quân chưa từng ra tay đối phó môn hạ vợ con ta, Diệp mỗ cảm kích vạn phần!” Diệp Húc không để ý tới đám người Thiên Hậu mà cười nói với Đế Tuệ.
Đế Tuệ đáp lễ, nghiêm mặt lại nói: “Ta với ngươi chỉ là tranh khí phách, coi nhau là đối thủ! Trẫm không phục ngươi, ngươi cũng không phục trẫm nên mới có trận chiến hôm nay! Xuống tay với người nhà ngươi không phải là hành vi của quân tử.”
Diệp Húc quay đầu nhìn về phía đám người Đại Thế Tôn, cười nói: “Các vị sư huynh, trận chiến môn hạ của các ngươi và ta vẫn chưa kết thúc, chờ thêm một lát đã.”
Thiên Hậu nương nương chớp mắt, toàn lực thúc giục Nguyên Minh Bích Tỳ trấn áp Luân Hồi trong Luân Hồi Thiên Môn, cười lạnh nói: “Môn hạ của ngươi còn lại một mình Đàm Tổ, vợ con đều chết hết. Ngọc Hư, ngươi còn thủ đoạn gì nữa?”
Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng cũng tự thúc giục Huyền Thai Thần Châu và Ngọc Hoàn Thiên Ấn cùng Thiên Hậu hợp lực trấn áp Luân Hồi Thiên Môn phòng Diệp Húc thúc giục Thiên Môn.
Diệp Húc cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Thiên Phần, Phật giới, còn có Thiên Hậu nữa, các ngươi người đông thế mạnh, thừa dịp ta không ở vây công môn hạ ta! Diệp mỗ không thích thiệt thòi, lại không thể để môn hạ chịu uất ức, hãy để môn hạ các ngươi và môn hạ ta tận tình phân sinh tử thắng bại, xem các ngươi có thể chém Cây Thế Giới của ta hay không!”
Trong mi tâm hắn đột nhiên lóe lên ánh sáng, ngọc thụ nguyên thần bay ra rồi dung nhập vào trong Cây Thế Giới. Ngọc thụ nguyên thần của hắn không ngờ cũng là một Cây Thế Giới, hai Cây Thế Giới tương dung nhất thời quấy đảo Chu Thiên đại đạo, hư không ù ù rung động. Hàng tỉ chiếc rễ đâm vào hư không rồi lại chui ra từ trong hư không, rậm rạp chi chít. Những dải đại đạo to vô cùng, dài đến tỉ dặm, khủng bố tới cực điểm.
Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng, Thiên Hậu nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi hít một hơi khí lạnh. Nguyên thần của Diệp Húc và Cây Thế Giới tương dung, không chỉ che phủ Cửu Thiên Thần giới mà rễ của nó đã lan tràn đến vô số thế giới trong Thiên Phần và Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư, kéo đến vô số đại đạo.
Cây Thế Giới bay lên rơi vào trong Luân Hồi Thiên Môn. Cây Thế Giới vừa rơi vào thì một luồng năng lượng không thể tưởng tượng được vọt tới thúc giục Thiên Môn. Bên trong Thiên Môn, mười sáu tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo sống lại, uy lực lớn vô cùng, hơn xa khi ở trong tay đám người Đoan Tĩnh, Thái Hư, đều gia trì thúc giục Thiên Môn.
Ầm!
Thiên Hậu nương nương thét lớn một tiếng, Nguyên Minh Bích Tỳ bị chấn cho bay lên khó có thể hạ xuống. Cùng lúc đó hai vị chứng đạo Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng đều cảm thấy uy năng của Thiên Môn hơn xa bất cứ món chí bảo nào.
Lục Đạo Luân Hồi trong Thiên Môn cuối cùng cũng từ từ chuyển động, nghịch chuyển sinh tử luân hồi. Đám người Ma Hoàng, Yêu chủ, Thanh Đế môn chủ sống lại đầu tiên, tiếp đó là các vị Vu Tổ Thần Vương như Vô Sinh Lão Tổ, Cực Nhạc Lão Tổ, Đại Đức… từng người bước ra từ trong Luân Hồi Thiên Môn.
Cuối cùng là từng vị Đế Quân hùng mạnh sống lại, chiến ý hừng hực, ngạo nghễ đương thời.
Diệp Húc phát hiện còn có người không thể sống lại như Sát Đế Thần Quân, Tru Tiên Thần Quân, làm cho tâm hắn trầm xuống hẳn.
Sát Đế Thần Quân và Tru Tiên Thần Quân bị Sinh Tử Toán Lục xử lý hết tất cả thọ nguyên, dù thần hồn bọn họ có ký thác vào Luân Hồi Thiên Môn, có nghịch chuyển luân hồi thì cũng không thể làm bọn họ sống lại. Trừ phi Diệp Húc chứng đạo, hoàn toàn hoàn thiện Lục Đạo Luân Hồi, bọn họ mới có thể sống lại được.
Thái Hư Đế Quân tuy cũng sống lại nhưng thọ nguyên gần như bị Sinh Tử Toán Lục đưa về không, một bộ dáng sắp sửa ngã xuống, phỏng chừng chỉ còn khoảng trăm năm nữa. Nếu ông ta không đột phá trở thành Thiên Quân thì sau trăm năm nữa chắc chắn sẽ chết.
Đây là quy tắc đại đạo của thiên địa ngày nay, bất luận kẻ nào cũng thọ nguyên có hạn, dù là Luân Hồi Thiên Môn cũng không thể sửa đổi được. Dù có phục sinh bọn họ nhưng cũng không cách nào gia tăng thọ nguyên cho bọn họ.
Thần hồn của bọn họ ở trong Thiên Môn, tuy Luân Hồi Thiên Môn có uy lực vô lượng làm cho bọn họ chết đi rồi có thể sống lại, nhưng khi thọ nguyên đã cạn thì Thiên Môn cũng chẳng thể làm được gì.
Chỉ có Diệp Húc chứng đạo, hoàn toàn khôi phục Lục Đạo Luân Hồi thì mới có thể siêu thoát chân chính.
Nguyên Thủy Thiên Ma cũng nhận định là Diệp Húc không thể chịu được cảnh bằng hữu rời hắn mà đi, nên mới cho rằng Diệp Húc sớm hay muộn gì thì cũng sẽ sửa chữa Lục Đạo Luân Hồi.
Nhưng khôi phục Lục Đạo Luân Hồi sẽ khiến vô số người trong thiên hạ phải chết. Đám người Nguyên Thủy Thiên Vương Tổ Thần sống lại sẽ tranh đoạt thiên địa chính thống, không biết trời đất này sẽ bị phá thành dạng gì.
Diệp Húc xóa đi tạp niệm trong tâm rồi ngẩng đầu nhìn đám người Đại Thế Tôn và Thiên Hậu, mỉm cười nói: “Các vị sư huynh, không ngại thì chờ môn hạ của chúng ta hoàn thành trận sát kiếp này. Ý các người thế nào?”
Đại Thế Tôn, Thiên Hậu và Ma Thần Hoàng sắc mặt xanh mét lại. Đám Từ Vân Phật Tổ còn sống sót sau trận chiến đều rét lạnh cả người. Tất cả cường giả Ngọc Hư Cung đều sống lại mà bọn họ như nỏ mạnh hết đà, trận chiến này còn đánh như nào nữa?
“Ngọc Hư môn sinh, giết cho ta! Nếu như không hàng, thì giết sạch sẽ già trẻ Thiên Phần, Phật giới!”
Diệp Húc lạnh lùng đứng dậy, Đại La Thiên từ trong Luân Hồi Thiên Môn ầm ầm bay ra ngoài Cửu Thiên. Diệp Húc tay nâng Luân Hồi Thiên Môn bước vào trong Đại La Thiên, cất cao giọng nói: “Các vị sư huynh, hãy lên chiến một trận!”
Nhưng vào lúc này, Kiền Cung Thần Quân thúc giục Huyền Đô Ma Thiên Tháp khiến nó lớn lên, trấn áp chư thiên. Vô số ma thần trong lầu chấn động giữa không trung, ngăn lại kích kia.
“Huyền Đô, ngươi có thể ngăn cản bọn ta mấy lần chứ?”
Đám người Từ Vân Phật tổ hợp lực thúc giục Khai Thiên phủ, vót ngang chẻ dọc, chấn cho Kiền Cung Thần Quân miệng phun máu, vô số ma thần vỡ nát, liên tục lui ra.
Bên trong Ngọc Hư Cung, Phượng Yên Nhu đứng thẳng dậy rồi ném ra một tòa ngọc lâu năm mươi tầng. Ngọc lâu này càng lúc càng to ra rồi lồng xuống dưới, thu trọn Cây Thế Giới vào trong ngọc lâu. Nàng lập tức quát to một tiếng, thúc giục ngọc lâu trấn áp đám người Từ Vân Phật tổ.
“Nương nương muốn đích thân ra tay sao?”
Ly Hận Thiên Chủ cười ha ha rồi đột nhiên tế Hồng Mông Kim Bảng lên nghênh đón ngọc lâu, kim khí tràn ngập. Hồng Mông Đại Đế do Thiếu Hạo Đại Đế luyện chế ra này có uy lực kinh người, tuy không bằng Tam Thập Tam Thiên chí bảo nhưng cũng không hề tầm thường.
Phượng Yên Nhu quát lớn một tiếng, chỉ một ngón tay ra. Từ trong Luân Hồi Thiên Môn bay ra Tử Vi tam cung theo thứ tự là Tử Vi Vân cung của Hàn Sủng Diệu Thành Thiên, Tử Vi Trường lâu của Tú Nhạc Cấm Thượng Thiên, Tử Vi thượng cung của Vô Thượng Thường Dung Thiên. Tư Vi vân cung bay lên chấn động giữa trời cao, áp chế Hồng Mông Kim Bảng xuống, ngay sau đó Tử Vi trường lâu cũng đè lên.
Ly Hận Thiên Chủ kinh hãi trong lòng, vội tế Thái Hoán Cực Ngọc Bảo Giám lên. Mộ tấm gương bay lên chiếu rọi vạn cổ, ánh sáng xông tới phía trước lập tức ngăn cản Tử Vi trường lâu, làm cho tòa chí bảo này không thể hạ xuống.
Cùng lúc đó, Tử Vi thượng cung áp chế xuống. Cửa cung mở ra tràn ngập đế hoàng khí, cuốn lấy Ly Hận Thiên Chủ thu vào trong cung. Lập tức một tiếng hét thảm thiết truyền đến, từ trong Tử Vi thượng cung tràn ngập tử khí, lại có biển máu tươi trào ra, đúng là Phượng Yên Nhu đã luyện hóa Ly Hận Thiên Chủ thành máu.
“Thật là ả đàn bà lợi hại! Không hổ là Tây Cung nương nương của Ngọc Hư Cung!”
Vĩnh Hằng Đế Quân ngồi thẳng giữa hư không, vĩnh hằng bất động, giơ bàn tay chụp lấy Phượng Yên Nhu.
Phượng Yên Nhu thở dốc một hơi, chút tu vi cuối cùng đã hao hết, giờ không thể thúc giục bảo vật gì để chống lại Vĩnh Hằng Đế Quân nữa.
“Bảo vệ nương nương!”
Đại Đức, Man Tổ, Thương Minh, vợ chồng Tạo Hóa Thần Vương cùng các vị Thần Vương còn sống sót đều gầm lên, đều tự thúc giục bảo vật của mình ào ào phóng tới Vĩnh Hằng Đế Quân. Giờ phút này thời gian như tạm dừng, vĩnh viễn khắc xuống bóng dáng các vị Thần Vương.
“Không biết lượng sức mình!”
Vĩnh Hằng Đế Quân với thân hình vô cùng to lớn tọa trấn hư không, cười lạnh một tiếng. Đỉnh đầu y đột nhiên hiện ra Hoàng Già Trúc Địch, tiếng sáo vang lên mười ba phách động, từng vị Thần Vương ầm ầm nổ tung, hóa thành những đám sương máu.
Vĩnh Hằng Đế Quân cười ha ha, lại chụp xuống một chưởng nữa đánh ầm vào trong Ngọc Hư Cung. Tô Kiều Kiều giãy dụa đứng dậy, vội phun một ngụm máu lên ngọc lâu, thúc giục phân thân ở trong ngọc lâu của Diệp Húc. Ngọc lâu tỏa ra ánh sáng dễ dàng chấn vỡ bàn tay của Vĩnh Hằng Đế Quân, xoay tròn bay lên đánh tới Vĩnh Hằng Đế Quân.
Vĩnh Hằng Đế Quân gầm lên, thân thể liên tục nổ tung, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Hoàng Già Trúc Địch vang lên chấn vỡ Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu, hai nàng cùng ngọc nát hương tan.
Tòa ngọc lâu này nghiền áp tới chấn vỡ Vĩnh Hằng Đế Quân. Đúng lúc nào, Đoan Tĩnh Đế Quân đối chiến Ly Cung Khảm Cung cũng đến hồi kết thúc. Đoan Tĩnh đánh một trận tử chiến, cùng hai vị Thần Quân kia đồng quy vu tận.
“Ngọc Hư này chỉ còn lại Kiền Cung Thần Quân và Đàm Tổ Thần Vương ngươi!”
Đại Nhật Đế Quân quyết đấu Đàm Tổ, triển khai Tam Thế chân thân bay xung quanh Đàm Tổ, đánh chém không ngớt, cười lạnh nói: “Mà ngươi cũng phải thân tử đạo tiêu!”
Đàm Tổ tế lên Thanh Đế Sơn Thủy hóa thành một mảnh Hồng Mông, tay nâng Vô Lượng Thần Đàn. Từ trong vò dâng lên hóa thân của Hậu Thổ Đại Đế căm phẫn gầm lên, ứng chiến ba thế thân của Đại Nhật Đế Quân!
“Đại cục đã định…”
Thiên Hậu nương nương mỉm cười, biết Kiền Cung Thần Quân thua là chuyện sớm hay muộn, thầm nghĩ: “Lúc trước trẫm và Thương Thiên liên thủ tiêu diệt cấm kỵ, nay chuyện xưa tái diễn, Ngọc Hư cũng phải chết trong mưu kế của bản cung…”
Kiền Cung Thần Quân rốt cuộc không chống chọi được nữa. Huyền Đô Thiên Ma Lâu bị Khai Thiên Phủ đánh bay, phù quang hạ xuống cắt đứt đầu Kiền Cung, thi thể hắn ngã lăn xuống đất.
Đám người Từ Vân Phật tổ càng thêm hăng hái thúc giục Khai Thiên Phủ ầm ầm chém tới ngọc lâu.
Đột nhiên, một luồng hơi thở mịt mù mênh mông truyền đến từ trong Luân Hồi Thiên Môn. Một bàn tay thò ra, ngọc lâu bay lên rơi vào trong lòng bàn tay này.
Diệp Húc ngồi ngay ngắn trên Đại La Thiên trong Luân Hồi Thiên Môn, động tâm niệm khiến ngọc lâu phân giải, Cây Thế Giới hạ xuống, bao phủ Cửu Thiên đất đai như trước.
Hắn mặt không chút thay đổi, không biết là trong lòng đang nghĩ gì.
“Ngọc Hư, môn sinh của ngươi đã chết thảm hết, kể cả vợ ngươi con ngươi cũng chết sạch, nay chỉ còn một mình lệnh đồ Đàm Tổ kia, có thể nói là đã thua hoàn toàn!”
Thiên Hậu nương nương mỉm cười, vẫy tay khiến Hoàng Già Trúc Địch và Thái Hoán Cực Ngọc Bảo Giám bay về dừng trên đỉnh đầu bà ta, cười nói: “Ngươi cuối cùng cũng về, nên thanh toán ân oán thôi.”
Đại Thế Tôn cũng thu hồi Khai Thiên Phủ và Thái Cực Dương Thai của Bình Dục Cổ Dịch Thiên, cười ha ha nói: “Ngọc Hư, hôm nay ngươi thân bại danh liệt, còn lời gì để nói không?”
Ma Thần Hoàng thu lại Sinh Tử Toán Lục và Thất Diệu Phiên, sắc mặt âm trầm, ma khí bốc lên, nhìn về phía Đại La Thiên, cười lạnh chứ không nói gì.
“Đạo Đức Thiên Quân chưa từng ra tay đối phó môn hạ vợ con ta, Diệp mỗ cảm kích vạn phần!” Diệp Húc không để ý tới đám người Thiên Hậu mà cười nói với Đế Tuệ.
Đế Tuệ đáp lễ, nghiêm mặt lại nói: “Ta với ngươi chỉ là tranh khí phách, coi nhau là đối thủ! Trẫm không phục ngươi, ngươi cũng không phục trẫm nên mới có trận chiến hôm nay! Xuống tay với người nhà ngươi không phải là hành vi của quân tử.”
Diệp Húc quay đầu nhìn về phía đám người Đại Thế Tôn, cười nói: “Các vị sư huynh, trận chiến môn hạ của các ngươi và ta vẫn chưa kết thúc, chờ thêm một lát đã.”
Thiên Hậu nương nương chớp mắt, toàn lực thúc giục Nguyên Minh Bích Tỳ trấn áp Luân Hồi trong Luân Hồi Thiên Môn, cười lạnh nói: “Môn hạ của ngươi còn lại một mình Đàm Tổ, vợ con đều chết hết. Ngọc Hư, ngươi còn thủ đoạn gì nữa?”
Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng cũng tự thúc giục Huyền Thai Thần Châu và Ngọc Hoàn Thiên Ấn cùng Thiên Hậu hợp lực trấn áp Luân Hồi Thiên Môn phòng Diệp Húc thúc giục Thiên Môn.
Diệp Húc cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Thiên Phần, Phật giới, còn có Thiên Hậu nữa, các ngươi người đông thế mạnh, thừa dịp ta không ở vây công môn hạ ta! Diệp mỗ không thích thiệt thòi, lại không thể để môn hạ chịu uất ức, hãy để môn hạ các ngươi và môn hạ ta tận tình phân sinh tử thắng bại, xem các ngươi có thể chém Cây Thế Giới của ta hay không!”
Trong mi tâm hắn đột nhiên lóe lên ánh sáng, ngọc thụ nguyên thần bay ra rồi dung nhập vào trong Cây Thế Giới. Ngọc thụ nguyên thần của hắn không ngờ cũng là một Cây Thế Giới, hai Cây Thế Giới tương dung nhất thời quấy đảo Chu Thiên đại đạo, hư không ù ù rung động. Hàng tỉ chiếc rễ đâm vào hư không rồi lại chui ra từ trong hư không, rậm rạp chi chít. Những dải đại đạo to vô cùng, dài đến tỉ dặm, khủng bố tới cực điểm.
Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng, Thiên Hậu nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi hít một hơi khí lạnh. Nguyên thần của Diệp Húc và Cây Thế Giới tương dung, không chỉ che phủ Cửu Thiên Thần giới mà rễ của nó đã lan tràn đến vô số thế giới trong Thiên Phần và Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư, kéo đến vô số đại đạo.
Cây Thế Giới bay lên rơi vào trong Luân Hồi Thiên Môn. Cây Thế Giới vừa rơi vào thì một luồng năng lượng không thể tưởng tượng được vọt tới thúc giục Thiên Môn. Bên trong Thiên Môn, mười sáu tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo sống lại, uy lực lớn vô cùng, hơn xa khi ở trong tay đám người Đoan Tĩnh, Thái Hư, đều gia trì thúc giục Thiên Môn.
Ầm!
Thiên Hậu nương nương thét lớn một tiếng, Nguyên Minh Bích Tỳ bị chấn cho bay lên khó có thể hạ xuống. Cùng lúc đó hai vị chứng đạo Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng đều cảm thấy uy năng của Thiên Môn hơn xa bất cứ món chí bảo nào.
Lục Đạo Luân Hồi trong Thiên Môn cuối cùng cũng từ từ chuyển động, nghịch chuyển sinh tử luân hồi. Đám người Ma Hoàng, Yêu chủ, Thanh Đế môn chủ sống lại đầu tiên, tiếp đó là các vị Vu Tổ Thần Vương như Vô Sinh Lão Tổ, Cực Nhạc Lão Tổ, Đại Đức… từng người bước ra từ trong Luân Hồi Thiên Môn.
Cuối cùng là từng vị Đế Quân hùng mạnh sống lại, chiến ý hừng hực, ngạo nghễ đương thời.
Diệp Húc phát hiện còn có người không thể sống lại như Sát Đế Thần Quân, Tru Tiên Thần Quân, làm cho tâm hắn trầm xuống hẳn.
Sát Đế Thần Quân và Tru Tiên Thần Quân bị Sinh Tử Toán Lục xử lý hết tất cả thọ nguyên, dù thần hồn bọn họ có ký thác vào Luân Hồi Thiên Môn, có nghịch chuyển luân hồi thì cũng không thể làm bọn họ sống lại. Trừ phi Diệp Húc chứng đạo, hoàn toàn hoàn thiện Lục Đạo Luân Hồi, bọn họ mới có thể sống lại được.
Thái Hư Đế Quân tuy cũng sống lại nhưng thọ nguyên gần như bị Sinh Tử Toán Lục đưa về không, một bộ dáng sắp sửa ngã xuống, phỏng chừng chỉ còn khoảng trăm năm nữa. Nếu ông ta không đột phá trở thành Thiên Quân thì sau trăm năm nữa chắc chắn sẽ chết.
Đây là quy tắc đại đạo của thiên địa ngày nay, bất luận kẻ nào cũng thọ nguyên có hạn, dù là Luân Hồi Thiên Môn cũng không thể sửa đổi được. Dù có phục sinh bọn họ nhưng cũng không cách nào gia tăng thọ nguyên cho bọn họ.
Thần hồn của bọn họ ở trong Thiên Môn, tuy Luân Hồi Thiên Môn có uy lực vô lượng làm cho bọn họ chết đi rồi có thể sống lại, nhưng khi thọ nguyên đã cạn thì Thiên Môn cũng chẳng thể làm được gì.
Chỉ có Diệp Húc chứng đạo, hoàn toàn khôi phục Lục Đạo Luân Hồi thì mới có thể siêu thoát chân chính.
Nguyên Thủy Thiên Ma cũng nhận định là Diệp Húc không thể chịu được cảnh bằng hữu rời hắn mà đi, nên mới cho rằng Diệp Húc sớm hay muộn gì thì cũng sẽ sửa chữa Lục Đạo Luân Hồi.
Nhưng khôi phục Lục Đạo Luân Hồi sẽ khiến vô số người trong thiên hạ phải chết. Đám người Nguyên Thủy Thiên Vương Tổ Thần sống lại sẽ tranh đoạt thiên địa chính thống, không biết trời đất này sẽ bị phá thành dạng gì.
Diệp Húc xóa đi tạp niệm trong tâm rồi ngẩng đầu nhìn đám người Đại Thế Tôn và Thiên Hậu, mỉm cười nói: “Các vị sư huynh, không ngại thì chờ môn hạ của chúng ta hoàn thành trận sát kiếp này. Ý các người thế nào?”
Đại Thế Tôn, Thiên Hậu và Ma Thần Hoàng sắc mặt xanh mét lại. Đám Từ Vân Phật Tổ còn sống sót sau trận chiến đều rét lạnh cả người. Tất cả cường giả Ngọc Hư Cung đều sống lại mà bọn họ như nỏ mạnh hết đà, trận chiến này còn đánh như nào nữa?
“Ngọc Hư môn sinh, giết cho ta! Nếu như không hàng, thì giết sạch sẽ già trẻ Thiên Phần, Phật giới!”
Diệp Húc lạnh lùng đứng dậy, Đại La Thiên từ trong Luân Hồi Thiên Môn ầm ầm bay ra ngoài Cửu Thiên. Diệp Húc tay nâng Luân Hồi Thiên Môn bước vào trong Đại La Thiên, cất cao giọng nói: “Các vị sư huynh, hãy lên chiến một trận!”
/1054
|