Editor: Lost In Love
Mặc Tiểu Tịch cũng nhìn về phía cửa.
Là một chiếc xe BMW màu trắng, ở trên con đường này rất ít khi thấy xe thể thao, càng ít khi nhìn thấy xe thể thao tốt như vậy.
Cho nên người trong đại sảnh mới chú ý tới, khi hai thứ không cân xứng với nhau sẽ thu hút ánh mắt của mọi người.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu xanh giản dị, quần dài màu đen, đội mũ và đeo kính mát xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Sao anh tìm được đến đây?
Mặc Tiểu Tịch nhìn thoáng qua đã nhận ra là ai, vội vàng rụt đầu vào trong, không để anh nhìn thấy.
Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch vô cùng lo lắng, cô biết anh đến đây là vì tìm cô.
Thiên Dã đi vào trong quán, dò xét một vòng, cũng không thấy người đàn ông kêu là anh Huy, nghĩ thầm, biết đâu đến sòng bạc có cơ hội gặp anh ta, nhưng anh không biết sòng bạc ở đâu?
"Xin hỏi, có ai biết xung quanh đây có sòng bạc nào không?"
Lời nói của anh vừa thốt ra miệng thì mọi người nhìn anh giống như người ngoài hành tinh, sòng bạc nằm ở dưới đất nhưng vô cùng bí mật, muốn đi cũng không thể hỏi như vậy.
"Anh đẹp trai, đêm hôm khuya khoắt đeo kính làm gì, có thể nhìn thấy đường sao?" Có người lên tiếng trêu chọc.
"Khoan hãy nói, khuôn mặt của anh ta có phần giống với nam diễn viên hôm trước em vừa đi xem ở rạp chiếu phim, trời ạ, đẹp trai chết người." Một người phụ nữ ở gần đó ỏng ẹo nói.
"Em đừng có háo sắc, ngôi sao có thể đến chỗ này của chúng ta sao?" Người phụ nữ bị bạn trai gõ đầu một cái, sau đó lưu manh đứng dậy đi đến trước mặt Thiên Dã, thằng nhóc này nhìn qua rất có tiền, không bằng lừa nó một khoản: "Này...Mày muốn đến sòng bạc à?"
"Đúng vậy, anh biết ở đâu không?" Không phải Thiên Dã không có ý đề phòng người khác mà là hiện tại anh không muốn bỏ qua bất cứ manh mối gì.
"Đương nhiên tao biết, nếu không sẽ không hỏi mày, sòng bạc đó đặt rất lớn, mày có bao nhiêu tiền?"
Thiên Dã suy nghĩ và nói: "Rất nhiều, nếu anh dẫn tôi đi, anh sẽ có không ích chỗ lợi."
"Được, tao dẫn mày đi." Người đàn ông vỗ vai Thiên Dã, dáng vẻ thân thiện chỉ vào chiếc xe ngoài cửa: "Xe đó của mày không tồi, chắc hẳn được không ít tiền."
"Tàm tạm." Thiên Dã trả lời lấp lửng.
Trong đại sảnh càng kêu to hơn, xe này ít nhất cũng phải trên một trăm vạn, người thanh niên trẻ này lại nói tàm tạm, thật có tiền!
Mặc Tiểu Tịch muốn lao từ bên trong ra, lại sợ bị lộ, nhưng cô không thể để Thiên Dã bị lừa.
Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn ra ngoài
thì thấy Thiên Dã đi cùng người đàn ông kia, không ngăn càn khong được, cắn môi, cô lao từ bên trong ra.
“Đừng đi…”
Thiên Dã nghe thấy tiếng, nhanh chóng quay đầu lại, sau khi ngẩn người một lúc thì trên mặt nở nụ cười tươi rói: “Thì ra em ở đây.”
“Không sai, em ở chỗ này, anh đã nhìn thấy, không cần đi tìm nữa.” Mặc Tiểu Tịch nhìn anh, đôi mắt có chút đau xót.
Thiên Dã đi từ cửa qua, dùng sức ôm lấy cô: “Không cho phép chạy nữa, mặc kệ em chạy bao nhiêu lần, anh cũng sẽ không từ bỏ, anh sẽ vẫn tìm, vẫn tìm.”
Tay của Mặc Tiểu Tịch rủ xuống, không ôm lại anh, lạnh nhạt nói: “Em sẽ không đi, em sẽ luôn ở đây.”
“Tại sao?” Thiên Dã cảm thấy khó hiểu: “Điều kiện ở đây kém và hỗn loạn như vậy, một người phụ nữ dẫn theo con như em phải sống thế nào, Mặc Tiểu Tịch, em đừng giày vò anh, đừng tùy hứng nữa được không, em có biết anh rất lo lắng cho em hay không?”
“không có đứa bé!”
“Hả?”
Trong mắt của Mặc Tiểu Tịch hiện lên một lớp sương mù: “Em nói, không có đứa bé, nó đã chết, biến mất, không thấy nữa…”
Hơi thở của Thiên Dã trở nên nặng nề, nhìn bộ dạng đau khổ và tuyệt vọng của cô, rốt cuộc cũng biết tại sao cô lại buông xuôi như vậy, phút chốc trong lòng cũng cảm thấy đau đớn: ‘Không sao, em còn có anh, anh sẽ ở cùng em, sẽ tốt hơn.”
Mặc Tiểu Tịch kéo tay anh xuống: “Em không cần bất cứ sự giúp đỡ nào cả, anh đi đi.”
“Mặc Tiểu Tịch, em có biết từ sau khi chúng ta lớn lên, em đã nói với anh câu anh đi đi bao nhiêu lần rồi không? Những lời này làm cho anh cảm thấy trong cuộc đời cả em anh không đáng một đồng, sao em có thể tàn nhẫn như vậy?” Hơi nước che phủ kính mát, anh chỉ muốn nhìn thấy cô sống thật tốt, chẳng lẽ điều này xa xỉ lắm sao.
“Thật xin lỗi…” Mặc Tiểu Tịch cúi đầu, né ra rồi đi vào bên trong, cô không muốn bất cứ ai đến can thiệp vào cuộc sống của cô.
“Mặc Tiểu Tịch, chẳng lẽ em muốn buông xuôi giữa chừng sao? Mơ ước của em đâu rồi, ngày mai anh sẽ đến nữ, em có thể đi, anh sẽ đi tìm tiếp.”
Mặc Tiểu Tịch đứng đó, nghe tiếng xe gào thét giống như dã thú rời đi.
Mơ ước, cuộc sống, từ khoảnh khắc đứa bé mất đi đã trở nên không còn quan trọng, anh sẽ không hiểu được, đối với một người phụ nữ, một người mẹ đứa bé có giá trị đến cỡ nào!
“Wow, giống như đang đóng phim, mẹ nó, thật kích thích.”
“Thì ra chàng công tử nhà giàu kia đến tìm cô, có chuyện hay, có chuyện hay nha…”
“Giả bộ làm gì, tới đón cô thì vui vẻ trở về hưởng thụ cuộc sống sung sướng với anh ta là được, thật nhàm chán, ghét.”
Sau khi những người trong đại sảnh xem xong kịch hay thì trở lại bình thường, trên thế giới này, mỗi ngày đều có vui buồn hợp tan, bọn họ chỉ cần hôm nay có rượu hôm nay say.
Mặc Tiểu Tịch đi tới nhà bếp, ngồi dựa vào một bên, ngẩn người.
Làm người có thể tùy ý khóc lớn mắng to là hạnh phúc, nhưng ngay cả thứ hạnh phúc này cô cũng không có, bởi vì cô biết bất luận thế nào, thứ cô đã mất đi, không quay lại được.
“Này…” Ở cửa sổ, nữ phục vụ tên Trầm Lam với người tới, cười trộm và đẩy đẩy Mặc Tiểu Tịch: “Người vừa rồi là chồng của cô à?”
“Không phải.” Mặc Tiểu Tịch lắc đầu.
“Vừa có đứa bé, vừa có nước mắt, ôi chao, tôi xem còn rối rắm hơn phim Hàn Quốc, không phải người đàn ông đó đối với cô tốt lắm sao?”
“Anh ấy là bạn của tôi, là bạn tốt nhất.” Mặc Tiểu Tịch nhìn cô ta, im lặng và hờ hững.
Hiển nhiên Trần Lam không tin, phất tay: “Sao cũng được, nghe tôi nói một câu, nếu giận hờn thì bỏ qua đi, mặc dù anh ta đã làm chuyện có lỗi với cô, nhưng vẫn đến tìm cô, người đàn ông hết lòng với cô như vậy còn hiếm thấy hơn cả khủng long, dáng dấp cũng tốt, tính tình cũng tốt, tôi sống hơn tám trăm năm cũng không gặp được người đàn ông sạch sẽ như vậy, chắc cô biết cái gì gọi là sạch sẽ, cho nên, đừng không biết đủ.”
Mặc Tiểu Tịch không lên tiếng nữa.
Những ngày sau đó, tối nào Thiên Dã cũng đến quán đúng giờ rồi đi theo cô về nhà, Mặc Tiểu Tịch đẩy anh ra khỏi phòng, anh đứng ở ngoài cửa, nhận được tin nhắn thì rời đi, nhưng những công việc buổi tối anh đều đã gạt qua một bên.
Gần nửa tháng, chủ quán và khách trong quán đều rất quen thuộc với chàng trai trẻ tuấn tú luôn mang mũ và mắt kính, còn thường xuyên lấy anh ra chọc ghẹo Mặc Tiểu Tịch, đoán không ra tại sao đêm hôm khuya khoắt mà anh lại đeo mắt kính.
Càng tò mò, càng muốn khám phá bí mật.
“Chàng trai trẻ, cậu thật có nghị lực, chúng tôi đều rất xem trọng cậu.” Khách trong quán đến gần trêu ghẹo anh, thừa dịp anh không chú ý, nhanh chóng tháo mũ và kính của anh xuống.
Mặc Tiểu Tịch cũng nhìn về phía cửa.
Là một chiếc xe BMW màu trắng, ở trên con đường này rất ít khi thấy xe thể thao, càng ít khi nhìn thấy xe thể thao tốt như vậy.
Cho nên người trong đại sảnh mới chú ý tới, khi hai thứ không cân xứng với nhau sẽ thu hút ánh mắt của mọi người.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu xanh giản dị, quần dài màu đen, đội mũ và đeo kính mát xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Sao anh tìm được đến đây?
Mặc Tiểu Tịch nhìn thoáng qua đã nhận ra là ai, vội vàng rụt đầu vào trong, không để anh nhìn thấy.
Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch vô cùng lo lắng, cô biết anh đến đây là vì tìm cô.
Thiên Dã đi vào trong quán, dò xét một vòng, cũng không thấy người đàn ông kêu là anh Huy, nghĩ thầm, biết đâu đến sòng bạc có cơ hội gặp anh ta, nhưng anh không biết sòng bạc ở đâu?
"Xin hỏi, có ai biết xung quanh đây có sòng bạc nào không?"
Lời nói của anh vừa thốt ra miệng thì mọi người nhìn anh giống như người ngoài hành tinh, sòng bạc nằm ở dưới đất nhưng vô cùng bí mật, muốn đi cũng không thể hỏi như vậy.
"Anh đẹp trai, đêm hôm khuya khoắt đeo kính làm gì, có thể nhìn thấy đường sao?" Có người lên tiếng trêu chọc.
"Khoan hãy nói, khuôn mặt của anh ta có phần giống với nam diễn viên hôm trước em vừa đi xem ở rạp chiếu phim, trời ạ, đẹp trai chết người." Một người phụ nữ ở gần đó ỏng ẹo nói.
"Em đừng có háo sắc, ngôi sao có thể đến chỗ này của chúng ta sao?" Người phụ nữ bị bạn trai gõ đầu một cái, sau đó lưu manh đứng dậy đi đến trước mặt Thiên Dã, thằng nhóc này nhìn qua rất có tiền, không bằng lừa nó một khoản: "Này...Mày muốn đến sòng bạc à?"
"Đúng vậy, anh biết ở đâu không?" Không phải Thiên Dã không có ý đề phòng người khác mà là hiện tại anh không muốn bỏ qua bất cứ manh mối gì.
"Đương nhiên tao biết, nếu không sẽ không hỏi mày, sòng bạc đó đặt rất lớn, mày có bao nhiêu tiền?"
Thiên Dã suy nghĩ và nói: "Rất nhiều, nếu anh dẫn tôi đi, anh sẽ có không ích chỗ lợi."
"Được, tao dẫn mày đi." Người đàn ông vỗ vai Thiên Dã, dáng vẻ thân thiện chỉ vào chiếc xe ngoài cửa: "Xe đó của mày không tồi, chắc hẳn được không ít tiền."
"Tàm tạm." Thiên Dã trả lời lấp lửng.
Trong đại sảnh càng kêu to hơn, xe này ít nhất cũng phải trên một trăm vạn, người thanh niên trẻ này lại nói tàm tạm, thật có tiền!
Mặc Tiểu Tịch muốn lao từ bên trong ra, lại sợ bị lộ, nhưng cô không thể để Thiên Dã bị lừa.
Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn ra ngoài
thì thấy Thiên Dã đi cùng người đàn ông kia, không ngăn càn khong được, cắn môi, cô lao từ bên trong ra.
“Đừng đi…”
Thiên Dã nghe thấy tiếng, nhanh chóng quay đầu lại, sau khi ngẩn người một lúc thì trên mặt nở nụ cười tươi rói: “Thì ra em ở đây.”
“Không sai, em ở chỗ này, anh đã nhìn thấy, không cần đi tìm nữa.” Mặc Tiểu Tịch nhìn anh, đôi mắt có chút đau xót.
Thiên Dã đi từ cửa qua, dùng sức ôm lấy cô: “Không cho phép chạy nữa, mặc kệ em chạy bao nhiêu lần, anh cũng sẽ không từ bỏ, anh sẽ vẫn tìm, vẫn tìm.”
Tay của Mặc Tiểu Tịch rủ xuống, không ôm lại anh, lạnh nhạt nói: “Em sẽ không đi, em sẽ luôn ở đây.”
“Tại sao?” Thiên Dã cảm thấy khó hiểu: “Điều kiện ở đây kém và hỗn loạn như vậy, một người phụ nữ dẫn theo con như em phải sống thế nào, Mặc Tiểu Tịch, em đừng giày vò anh, đừng tùy hứng nữa được không, em có biết anh rất lo lắng cho em hay không?”
“không có đứa bé!”
“Hả?”
Trong mắt của Mặc Tiểu Tịch hiện lên một lớp sương mù: “Em nói, không có đứa bé, nó đã chết, biến mất, không thấy nữa…”
Hơi thở của Thiên Dã trở nên nặng nề, nhìn bộ dạng đau khổ và tuyệt vọng của cô, rốt cuộc cũng biết tại sao cô lại buông xuôi như vậy, phút chốc trong lòng cũng cảm thấy đau đớn: ‘Không sao, em còn có anh, anh sẽ ở cùng em, sẽ tốt hơn.”
Mặc Tiểu Tịch kéo tay anh xuống: “Em không cần bất cứ sự giúp đỡ nào cả, anh đi đi.”
“Mặc Tiểu Tịch, em có biết từ sau khi chúng ta lớn lên, em đã nói với anh câu anh đi đi bao nhiêu lần rồi không? Những lời này làm cho anh cảm thấy trong cuộc đời cả em anh không đáng một đồng, sao em có thể tàn nhẫn như vậy?” Hơi nước che phủ kính mát, anh chỉ muốn nhìn thấy cô sống thật tốt, chẳng lẽ điều này xa xỉ lắm sao.
“Thật xin lỗi…” Mặc Tiểu Tịch cúi đầu, né ra rồi đi vào bên trong, cô không muốn bất cứ ai đến can thiệp vào cuộc sống của cô.
“Mặc Tiểu Tịch, chẳng lẽ em muốn buông xuôi giữa chừng sao? Mơ ước của em đâu rồi, ngày mai anh sẽ đến nữ, em có thể đi, anh sẽ đi tìm tiếp.”
Mặc Tiểu Tịch đứng đó, nghe tiếng xe gào thét giống như dã thú rời đi.
Mơ ước, cuộc sống, từ khoảnh khắc đứa bé mất đi đã trở nên không còn quan trọng, anh sẽ không hiểu được, đối với một người phụ nữ, một người mẹ đứa bé có giá trị đến cỡ nào!
“Wow, giống như đang đóng phim, mẹ nó, thật kích thích.”
“Thì ra chàng công tử nhà giàu kia đến tìm cô, có chuyện hay, có chuyện hay nha…”
“Giả bộ làm gì, tới đón cô thì vui vẻ trở về hưởng thụ cuộc sống sung sướng với anh ta là được, thật nhàm chán, ghét.”
Sau khi những người trong đại sảnh xem xong kịch hay thì trở lại bình thường, trên thế giới này, mỗi ngày đều có vui buồn hợp tan, bọn họ chỉ cần hôm nay có rượu hôm nay say.
Mặc Tiểu Tịch đi tới nhà bếp, ngồi dựa vào một bên, ngẩn người.
Làm người có thể tùy ý khóc lớn mắng to là hạnh phúc, nhưng ngay cả thứ hạnh phúc này cô cũng không có, bởi vì cô biết bất luận thế nào, thứ cô đã mất đi, không quay lại được.
“Này…” Ở cửa sổ, nữ phục vụ tên Trầm Lam với người tới, cười trộm và đẩy đẩy Mặc Tiểu Tịch: “Người vừa rồi là chồng của cô à?”
“Không phải.” Mặc Tiểu Tịch lắc đầu.
“Vừa có đứa bé, vừa có nước mắt, ôi chao, tôi xem còn rối rắm hơn phim Hàn Quốc, không phải người đàn ông đó đối với cô tốt lắm sao?”
“Anh ấy là bạn của tôi, là bạn tốt nhất.” Mặc Tiểu Tịch nhìn cô ta, im lặng và hờ hững.
Hiển nhiên Trần Lam không tin, phất tay: “Sao cũng được, nghe tôi nói một câu, nếu giận hờn thì bỏ qua đi, mặc dù anh ta đã làm chuyện có lỗi với cô, nhưng vẫn đến tìm cô, người đàn ông hết lòng với cô như vậy còn hiếm thấy hơn cả khủng long, dáng dấp cũng tốt, tính tình cũng tốt, tôi sống hơn tám trăm năm cũng không gặp được người đàn ông sạch sẽ như vậy, chắc cô biết cái gì gọi là sạch sẽ, cho nên, đừng không biết đủ.”
Mặc Tiểu Tịch không lên tiếng nữa.
Những ngày sau đó, tối nào Thiên Dã cũng đến quán đúng giờ rồi đi theo cô về nhà, Mặc Tiểu Tịch đẩy anh ra khỏi phòng, anh đứng ở ngoài cửa, nhận được tin nhắn thì rời đi, nhưng những công việc buổi tối anh đều đã gạt qua một bên.
Gần nửa tháng, chủ quán và khách trong quán đều rất quen thuộc với chàng trai trẻ tuấn tú luôn mang mũ và mắt kính, còn thường xuyên lấy anh ra chọc ghẹo Mặc Tiểu Tịch, đoán không ra tại sao đêm hôm khuya khoắt mà anh lại đeo mắt kính.
Càng tò mò, càng muốn khám phá bí mật.
“Chàng trai trẻ, cậu thật có nghị lực, chúng tôi đều rất xem trọng cậu.” Khách trong quán đến gần trêu ghẹo anh, thừa dịp anh không chú ý, nhanh chóng tháo mũ và kính của anh xuống.
/146
|