"Thực sự như vậy chứ?" Thấy Cố Lan San ngoan ngoãn không cãi nhau với anh như vậy, thực sự Thịnh Thế có chút hếch mũi lên mặt, bắt đầu sắm vai người chồng nghiêm khắc khí thế lần đầu tiên không quản lý được vợ nghiêm ngặt.
Cố Lan San nghĩ nghĩ, quyết định bản thân đành nhường người đàn ông nhỏ mọn này một chút vậy, vì vậy còn nói: "Em không nên gặp mặt Hàn Thành Trì, làm cho anh ghen."
"Thực sự không?"
"Thực sự không." Cố Lan San lắc lắc đầu, nhìn thấy sắc mặt Thịnh Thế vẫn không tốt lên liền bổ sung một câu: "Còn gì nữa sao?"
Thịnh Thế hừ một tiếng, không nói gì.
Cố Lan San vắt óc suy nghĩ, sau đó liền thấy Thịnh Thế mà nói với giọng không rõ lắm: "Dường như thực sự không mà."
"Sở Sở." Thịnh Thế gọi tên cô, nhìn thấy ánh mắt cô, trong đáy mắt anh lóe lên ánh sáng: "Sở Sở, anh ta ôm em đến bệnh viện...Anh ta đã ôm em...Ôm em rồi..."
Thịnh Thế liên tục nhấn mạnh ba lần, mỗi lần lại nghiến răng nghiến lợi mạnh hơn so với lần trước.
Cố Lan San nghẹn lời, hóa ra người đàn ông này lại tính toán chi li mấy thứ đó?
Néu Hàn Thành Trì không ôm cô, chẳng phải cô sẽ bị ngã trên đất sao?
Nhưng mà, vì do người này vui vẻ nên Cố Lan San vẫn phải duy trì thái tộ ngoan ngoãn mềm mỏng thì mới được, dáng vẻ liên tục kiểm điểm bản thân nói: "Em sai rồi."
Thịnh Thế nở hoa trong lòng, lại ra vẻ hung ác nhìn Cố Lan San: "Biết sai rồi chứ?"
"Biết rồi!" Cố Lan San giống như một cô vợ nhỏ biết sai một cái là thay đổi, vẻ mặt vô tội bĩu môi, gật gật đầu.
Thịnh Thế tiếp tục hung dữ nói: "Nghĩ em vi phạm lần đầu nên chồng tạm thời tha tội chết cho em, nhưng mà, tội chết đã miễn, tội sống khó tha! Em phải tiếp nhận trừng phạt!"
"Được." Cố Lan San nghĩ rốt cuộc Thịnh Thế sẽ trừng phạt mình như thế nào.
"Chờ em sinh con xong, phải giặt quần áo cho anh."
Dường như không khó như vậy...Cố Lan San nói: "Được."
"Nấu cho anh một bữa cơm!" Thịnh Thế nói xong, lại bỏ thêm một điều kiện phụ: "Tất cả phải dựa theo khẩu vị của anh mà làm."
Cái này cũng có thể làm... Cố Lan San nói: "Được."
Ngoan như vậy... Anh muốn dùng cơ hội lần này, hưởng thụ đối xử dành cho chồng một lần thật tốt: "Chọn cho anh một món quà có ý nghĩa, mát xa sau lưng cho anh một hồi, xì tóc cho anh một lần..." Cố Lan San nhíu nhíu mày, nghĩ thầm, tại sao có nhiều điều kiện như vậy? Người đàn ông này có phải lòng tham không đáy không?
Cố Lan San không vạch trần, nhìn Thịnh Thế đang suy nghĩ đến điều kiện hình phạt, trả lời: "Có thể, còn nữa sao?"
"Còn..." Thịnh Thế nghe Cố Lan San đã chủ động hỏi mình còn không, liền càng thêm không khách sáo nói: "Viết cho anh một bức thư tình, chờ anh ở công ty khi tan giờ làm một lần, chăm sóc đưa anh đi công ty một lần…”
"Còn nữa chứ?" Cố Lan San cười vô cùng sáng lạn, trong lòng lại nghĩ: Yêu cầu của anh thực sự càng ngày càng quá phận...
"Vẫn còn một điều... Khi công ty đang họp thường niên, ôm ânh hôn một cái, thuận tiện khen anh hai câu, tự nói em yêu anh."
Cố Lan San nghĩ nghĩ, quyết định bản thân đành nhường người đàn ông nhỏ mọn này một chút vậy, vì vậy còn nói: "Em không nên gặp mặt Hàn Thành Trì, làm cho anh ghen."
"Thực sự không?"
"Thực sự không." Cố Lan San lắc lắc đầu, nhìn thấy sắc mặt Thịnh Thế vẫn không tốt lên liền bổ sung một câu: "Còn gì nữa sao?"
Thịnh Thế hừ một tiếng, không nói gì.
Cố Lan San vắt óc suy nghĩ, sau đó liền thấy Thịnh Thế mà nói với giọng không rõ lắm: "Dường như thực sự không mà."
"Sở Sở." Thịnh Thế gọi tên cô, nhìn thấy ánh mắt cô, trong đáy mắt anh lóe lên ánh sáng: "Sở Sở, anh ta ôm em đến bệnh viện...Anh ta đã ôm em...Ôm em rồi..."
Thịnh Thế liên tục nhấn mạnh ba lần, mỗi lần lại nghiến răng nghiến lợi mạnh hơn so với lần trước.
Cố Lan San nghẹn lời, hóa ra người đàn ông này lại tính toán chi li mấy thứ đó?
Néu Hàn Thành Trì không ôm cô, chẳng phải cô sẽ bị ngã trên đất sao?
Nhưng mà, vì do người này vui vẻ nên Cố Lan San vẫn phải duy trì thái tộ ngoan ngoãn mềm mỏng thì mới được, dáng vẻ liên tục kiểm điểm bản thân nói: "Em sai rồi."
Thịnh Thế nở hoa trong lòng, lại ra vẻ hung ác nhìn Cố Lan San: "Biết sai rồi chứ?"
"Biết rồi!" Cố Lan San giống như một cô vợ nhỏ biết sai một cái là thay đổi, vẻ mặt vô tội bĩu môi, gật gật đầu.
Thịnh Thế tiếp tục hung dữ nói: "Nghĩ em vi phạm lần đầu nên chồng tạm thời tha tội chết cho em, nhưng mà, tội chết đã miễn, tội sống khó tha! Em phải tiếp nhận trừng phạt!"
"Được." Cố Lan San nghĩ rốt cuộc Thịnh Thế sẽ trừng phạt mình như thế nào.
"Chờ em sinh con xong, phải giặt quần áo cho anh."
Dường như không khó như vậy...Cố Lan San nói: "Được."
"Nấu cho anh một bữa cơm!" Thịnh Thế nói xong, lại bỏ thêm một điều kiện phụ: "Tất cả phải dựa theo khẩu vị của anh mà làm."
Cái này cũng có thể làm... Cố Lan San nói: "Được."
Ngoan như vậy... Anh muốn dùng cơ hội lần này, hưởng thụ đối xử dành cho chồng một lần thật tốt: "Chọn cho anh một món quà có ý nghĩa, mát xa sau lưng cho anh một hồi, xì tóc cho anh một lần..." Cố Lan San nhíu nhíu mày, nghĩ thầm, tại sao có nhiều điều kiện như vậy? Người đàn ông này có phải lòng tham không đáy không?
Cố Lan San không vạch trần, nhìn Thịnh Thế đang suy nghĩ đến điều kiện hình phạt, trả lời: "Có thể, còn nữa sao?"
"Còn..." Thịnh Thế nghe Cố Lan San đã chủ động hỏi mình còn không, liền càng thêm không khách sáo nói: "Viết cho anh một bức thư tình, chờ anh ở công ty khi tan giờ làm một lần, chăm sóc đưa anh đi công ty một lần…”
"Còn nữa chứ?" Cố Lan San cười vô cùng sáng lạn, trong lòng lại nghĩ: Yêu cầu của anh thực sự càng ngày càng quá phận...
"Vẫn còn một điều... Khi công ty đang họp thường niên, ôm ânh hôn một cái, thuận tiện khen anh hai câu, tự nói em yêu anh."
/1059
|